Tận Thế Trùng Sinh, Ta Điên Cuồng Độn Vật Tư Nghịch Tập Đại Lão
Đựng Được Cả Th...
2024-11-03 20:36:03
Ngày thứ ba, Tống Nhu chạy đến các trạm xăng, mua hết xăng rồi cất vào không gian của mình. Cô cũng mua nhiều chăn màn, lều bạt, cùng với những vật dụng có thể dùng làm vũ khí như gậy bóng chày, gậy golf, rìu,... Thậm chí cô còn mua hai cái máy phát điện nhỏ, mặc dù không biết dùng.
Vào ngày thứ tư, Tống Nhu đặt rất nhiều bàn tiệc ở nhiều nhà hàng khác nhau rồi mang về nhà, sau đó cất hết vào không gian. Cô cũng mua rất nhiều bánh mì và bánh ngọt ở các tiệm bánh.
Việc chuẩn bị xong vào buổi sáng, đến chiều, Tống Nhu không biết làm gì nữa nên cô cứ nhìn chằm chặp vào một con phố. Trừ những cửa hàng bán đồ trang sức, túi xách và những thứ xa xỉ khác ra, Tống Nhu đã quét sạch hết mọi thứ trên con phố đó trong suốt buổi chiều.
Sang tới ngày thứ năm, Tống Nhu tiếp tục quét sạch hai con phố khác.
Trong những ngày này, cô liên tục liên lạc với các công ty giao nước uống trong thành phố để tích trữ một lượng lớn nước đóng chai.
Bóng tối dần buông xuống, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đẹp đến nỗi nhiều người dừng lại ngắm nhìn.
Nhưng Tống Nhu biết rằng, đây là vẻ đẹp cuối cùng của thế giới này. Ngày mai, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.
Khi hoàng hôn đã xuống một nửa, Tống Nhu thu lại ánh mắt, gọi taxi đến khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố - nơi cô đã từng sống.
Trước khi bố mẹ mất, đây là một ngôi nhà hạnh phúc biết bao. Nhưng sau khi bố mẹ qua đời, cô và anh trai không thể ở lại đây nữa, vì vậy đã chuyển đến khu chung cư hiện tại.
Tống Nhu đi mất hơn nửa tiếng mới đến được căn biệt thự theo ký ức của cô. Lúc này trời đã tối, không ai biết cô đến đây vào đêm nay mà cho dù có ai biết vào ngày mai cũng chẳng sao.
Cô đưa tay chạm vào cánh cổng lớn đóng chặt, nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt ra, nơi từng là căn biệt thự lớn trước kia giờ đã trở thành một khoảng đất trống.
Cười khẩy một tiếng, Tống Nhu lẩm bẩm: "Đã nói rồi, cái gì có thể chứa cả thế giới thì cũng chứa được căn nhà của tôi và anh trai, đương nhiên phải mang theo rồi."
Cảm thấy ngứa ngáy dưới mũi, Tống Nhu đưa tay lên sờ thì thấy tay toàn máu. Cô hơi sững sờ, cô không biết không gian chứa đồ của mình cũng có thể bị quá tải đến mức này sao?
Ngoài việc chảy máu cam, Tống Nhu không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào khác nên cũng yên tâm phần nào.
Ra khỏi khu biệt thự, Tống Nhu gọi xe qua mạng rồi lại đặt một đống đồ ăn trên ứng dụng giao hàng.
Trước khi đồ ăn được giao đến, Tống Nhu đã kịp trở về nhà. Đến lúc này, cô đã tiêu hết sạch tiền.
Trước đây, cô còn vay tiền trên mạng để mua sắm đồ dự trữ. Bình thường cô sẽ không bao giờ dám làm thế, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt mà.
Thực ra, cô hoàn toàn có thể nhờ anh trai cho tiền để mua thêm đồ, nhưng cô cảm thấy làm vậy thật kỳ lạ. Anh trai cô biết rõ cô có bao nhiêu tiền, nếu đột nhiên xin tiền, anh ấy sẽ nghĩ rằng cô bị ai đó đe dọa.
Tuy nhiên, không sao cả, đồ dự trữ của cô đã đủ nhiều rồi. Đến khi ngày tận thế đến, khắp nơi chỉ còn lại zombie, cô sẽ có cơ hội đi thu thập thêm đồ đạc.
Các món ăn đặt giao hàng đến từng món một. Từ ngày trùng sinh, cô đã kêu bảo mẫu không cần đến làm nữa vì vậy không ai nấu ăn cho cô. Tống Nhu quyết định tự nấu cho mình một gói mì tôm siêu cấp.
Vừa định đun nước, Tống Nhu lại đột nhiên nhớ ra một việc, cô vội vàng đi thang máy xuống hầm để xe, thu hết ba chiếc xe của mình vào không gian rồi mới yên tâm trở về nấu mì.
Từ bây giờ cho đến khi anh trai về, Tống Nhu quyết sẽ không bước chân ra khỏi nhà.
Tối đến trước khi ngủ, Tống Nhu kiểm tra lại cửa sổ, cửa ra vào một lần nữa, thậm chí còn dùng hai chiếc ghế để chặn cửa.
Vì Tống Lâm đang học đại học ở thành phố khác nên anh không yên tâm để em gái ở nhà một mình, vì vậy cửa nhà được trang bị hệ thống an ninh tốt nhất, không ai có thể đột nhập. Nhưng dù vậy thì chèn cửa khiến Tống Nhu cảm thấy an tâm hơn.
Bởi cô biết, một khi hàng xóm hết thức ăn, cô sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Những ngày qua, cô đã âm thầm nhắc nhở những người hàng xóm mà cô gặp, nhưng mỗi người một số phận, từ ngày mai cô sẽ không còn lòng tốt để quản chuyện người khác nữa.
Dù sao thì, cô cũng không biết liệu khi mở cửa, cô sẽ đón chào hàng xóm hay một con rắn độc.
Bài hát ru nhẹ nhàng vang lên bên tai, như lời thì thầm dịu dàng của mẹ, đưa Tống Nhu vào giấc ngủ.
Đến khoảng 1 giờ sáng, Tống Nhu mới nằm nghiêng người trên giường, co ro lại, từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm...
Vì lo lắng nhiều chuyện, Tống Nhu ngủ không sâu, khoảng 5 giờ sáng cô đã thức giấc. Cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu xám.
Cho đến khi trời sáng hẳn, Tống Nhu mới đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tự làm cho mình một bữa sáng với trứng ốp la, bánh mì nướng và một ly sữa.
Mặt trời hôm nay vẫn lên bình thường, dù Tống Nhu đóng chặt cửa, cô vẫn cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà.
8 giờ 20 phút, đây là thời điểm mà kiếp trước cô thường ra khỏi nhà. Tống Nhu biết nếu ra ngoài lúc này, cô sẽ gặp lại ba kẻ đã hại chết mình, nhưng cô cũng hiểu rằng, dù có hận họ đến đâu, cô cũng không thể cầm dao chém chúng.
Điều cô có thể làm là không làm gì cả, đứng ngoài cuộc và để bọn họ tự mình trải qua những đau khổ mà cô đã từng trải qua.
Tống Nhu cảm thấy có lẽ bản thân mình vốn đã rất độc ác vì chỉ cần nghĩ đến cảnh ba người đó bị lũ zombie cắn xé đến đau đớn kêu gào, cô đã cảm thấy rất sảng khoái.
Tống Nhu đeo tai nghe, bật bài hát "Weightless", những ngày qua cô đã ngủ nhờ bài hát này. Nghe nhạc, cô cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
Ngụy Tử Hạo, Trương Hiểu Y, Lý Phán Phán tôi thật sự mong chờ ngày chúng ta gặp lại nhau, khi các người trở thành thây ma thảm tới mức không thể nhận dạng được.
Vào ngày thứ tư, Tống Nhu đặt rất nhiều bàn tiệc ở nhiều nhà hàng khác nhau rồi mang về nhà, sau đó cất hết vào không gian. Cô cũng mua rất nhiều bánh mì và bánh ngọt ở các tiệm bánh.
Việc chuẩn bị xong vào buổi sáng, đến chiều, Tống Nhu không biết làm gì nữa nên cô cứ nhìn chằm chặp vào một con phố. Trừ những cửa hàng bán đồ trang sức, túi xách và những thứ xa xỉ khác ra, Tống Nhu đã quét sạch hết mọi thứ trên con phố đó trong suốt buổi chiều.
Sang tới ngày thứ năm, Tống Nhu tiếp tục quét sạch hai con phố khác.
Trong những ngày này, cô liên tục liên lạc với các công ty giao nước uống trong thành phố để tích trữ một lượng lớn nước đóng chai.
Bóng tối dần buông xuống, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đẹp đến nỗi nhiều người dừng lại ngắm nhìn.
Nhưng Tống Nhu biết rằng, đây là vẻ đẹp cuối cùng của thế giới này. Ngày mai, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.
Khi hoàng hôn đã xuống một nửa, Tống Nhu thu lại ánh mắt, gọi taxi đến khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố - nơi cô đã từng sống.
Trước khi bố mẹ mất, đây là một ngôi nhà hạnh phúc biết bao. Nhưng sau khi bố mẹ qua đời, cô và anh trai không thể ở lại đây nữa, vì vậy đã chuyển đến khu chung cư hiện tại.
Tống Nhu đi mất hơn nửa tiếng mới đến được căn biệt thự theo ký ức của cô. Lúc này trời đã tối, không ai biết cô đến đây vào đêm nay mà cho dù có ai biết vào ngày mai cũng chẳng sao.
Cô đưa tay chạm vào cánh cổng lớn đóng chặt, nhắm mắt lại, rồi khi mở mắt ra, nơi từng là căn biệt thự lớn trước kia giờ đã trở thành một khoảng đất trống.
Cười khẩy một tiếng, Tống Nhu lẩm bẩm: "Đã nói rồi, cái gì có thể chứa cả thế giới thì cũng chứa được căn nhà của tôi và anh trai, đương nhiên phải mang theo rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm thấy ngứa ngáy dưới mũi, Tống Nhu đưa tay lên sờ thì thấy tay toàn máu. Cô hơi sững sờ, cô không biết không gian chứa đồ của mình cũng có thể bị quá tải đến mức này sao?
Ngoài việc chảy máu cam, Tống Nhu không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào khác nên cũng yên tâm phần nào.
Ra khỏi khu biệt thự, Tống Nhu gọi xe qua mạng rồi lại đặt một đống đồ ăn trên ứng dụng giao hàng.
Trước khi đồ ăn được giao đến, Tống Nhu đã kịp trở về nhà. Đến lúc này, cô đã tiêu hết sạch tiền.
Trước đây, cô còn vay tiền trên mạng để mua sắm đồ dự trữ. Bình thường cô sẽ không bao giờ dám làm thế, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt mà.
Thực ra, cô hoàn toàn có thể nhờ anh trai cho tiền để mua thêm đồ, nhưng cô cảm thấy làm vậy thật kỳ lạ. Anh trai cô biết rõ cô có bao nhiêu tiền, nếu đột nhiên xin tiền, anh ấy sẽ nghĩ rằng cô bị ai đó đe dọa.
Tuy nhiên, không sao cả, đồ dự trữ của cô đã đủ nhiều rồi. Đến khi ngày tận thế đến, khắp nơi chỉ còn lại zombie, cô sẽ có cơ hội đi thu thập thêm đồ đạc.
Các món ăn đặt giao hàng đến từng món một. Từ ngày trùng sinh, cô đã kêu bảo mẫu không cần đến làm nữa vì vậy không ai nấu ăn cho cô. Tống Nhu quyết định tự nấu cho mình một gói mì tôm siêu cấp.
Vừa định đun nước, Tống Nhu lại đột nhiên nhớ ra một việc, cô vội vàng đi thang máy xuống hầm để xe, thu hết ba chiếc xe của mình vào không gian rồi mới yên tâm trở về nấu mì.
Từ bây giờ cho đến khi anh trai về, Tống Nhu quyết sẽ không bước chân ra khỏi nhà.
Tối đến trước khi ngủ, Tống Nhu kiểm tra lại cửa sổ, cửa ra vào một lần nữa, thậm chí còn dùng hai chiếc ghế để chặn cửa.
Vì Tống Lâm đang học đại học ở thành phố khác nên anh không yên tâm để em gái ở nhà một mình, vì vậy cửa nhà được trang bị hệ thống an ninh tốt nhất, không ai có thể đột nhập. Nhưng dù vậy thì chèn cửa khiến Tống Nhu cảm thấy an tâm hơn.
Bởi cô biết, một khi hàng xóm hết thức ăn, cô sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những ngày qua, cô đã âm thầm nhắc nhở những người hàng xóm mà cô gặp, nhưng mỗi người một số phận, từ ngày mai cô sẽ không còn lòng tốt để quản chuyện người khác nữa.
Dù sao thì, cô cũng không biết liệu khi mở cửa, cô sẽ đón chào hàng xóm hay một con rắn độc.
Bài hát ru nhẹ nhàng vang lên bên tai, như lời thì thầm dịu dàng của mẹ, đưa Tống Nhu vào giấc ngủ.
Đến khoảng 1 giờ sáng, Tống Nhu mới nằm nghiêng người trên giường, co ro lại, từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm...
Vì lo lắng nhiều chuyện, Tống Nhu ngủ không sâu, khoảng 5 giờ sáng cô đã thức giấc. Cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu xám.
Cho đến khi trời sáng hẳn, Tống Nhu mới đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tự làm cho mình một bữa sáng với trứng ốp la, bánh mì nướng và một ly sữa.
Mặt trời hôm nay vẫn lên bình thường, dù Tống Nhu đóng chặt cửa, cô vẫn cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu vào nhà.
8 giờ 20 phút, đây là thời điểm mà kiếp trước cô thường ra khỏi nhà. Tống Nhu biết nếu ra ngoài lúc này, cô sẽ gặp lại ba kẻ đã hại chết mình, nhưng cô cũng hiểu rằng, dù có hận họ đến đâu, cô cũng không thể cầm dao chém chúng.
Điều cô có thể làm là không làm gì cả, đứng ngoài cuộc và để bọn họ tự mình trải qua những đau khổ mà cô đã từng trải qua.
Tống Nhu cảm thấy có lẽ bản thân mình vốn đã rất độc ác vì chỉ cần nghĩ đến cảnh ba người đó bị lũ zombie cắn xé đến đau đớn kêu gào, cô đã cảm thấy rất sảng khoái.
Tống Nhu đeo tai nghe, bật bài hát "Weightless", những ngày qua cô đã ngủ nhờ bài hát này. Nghe nhạc, cô cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
Ngụy Tử Hạo, Trương Hiểu Y, Lý Phán Phán tôi thật sự mong chờ ngày chúng ta gặp lại nhau, khi các người trở thành thây ma thảm tới mức không thể nhận dạng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro