Chương 2
Xuân Dữ Diên
2024-07-07 15:11:14
Ông Lưu nghe thấy có tiếng người hét chói tai thì vội vàng vọt vào xưởng sửa xe, bất ngờ đến mức suýt rớt mất nửa cái cằm.
Chu Minh Xuyên, thằng nhóc cậu giỏi lắm! Có bạn gái khi nào mà tôi không biết thế?
Ông nhắm mắt rồi giận dữ cất giọng: "Chu Minh Xuyên! Lần sau tốt xấu gì cậu cũng nên đóng cửa chứ!". Sau đó đóng sầm cửa lớn.
Một tiếng "đùng" làm cả nhà xưởng chấn động.
Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng, vừa rồi cô bị một lực lượng thần bí đá bay lên giữa không trung rồi rơi trên người Chu Minh Xuyên.
Cô run lẩy bẩy thu lại cánh tay tê rần bởi vì chống xuống đất quá lâu, phát hiện không biết từ khi nào mà Chu Minh Xuyên đã ló đầu ra từ đáy xe.
"Tôi, tôi, tôi..." Mạnh Kiều thật lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Xuống đi." Chu Minh Xuyên nói.
Giọng điệu anh rõ ràng như không có sóng lớn nhưng Mạnh Kiều thoáng nghe ra một chút tức giận.
"Á, à được." Mạnh Kiều vội vàng dùng tay chống người đứng lên, hai đầu gối đau đớn bởi vì bị đập không nhẹ.
Sức nặng trên đùi vừa biến mất, Chu Minh Xuyên lập tức đi ra từ đáy xe rồi đứng lên.
"Anh... Không sao chứ?" Mạnh Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, "Có phải tôi nặng quá không, đụng anh đau rồi à? Xin lỗi, tôi không cố ý."
Chu Minh Xuyên không để ý tới cô, xoay người đi đến phòng nghỉ ngơi.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều cho rằng anh tức giận, vội vàng đi theo.
"Tôi không cố ý, Chu Minh Xuyên!" Cô có chút nóng nảy giải thích nhưng lại cảm thấy rõ ràng bản thân cũng là người bị hại, chợt có chút tủi thân.
Nhưng hình như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, gương mặt chứa đầy vẻ khủng hoảng đẩy Chu Minh Xuyên đang đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi vào trong, sau đó trở tay đóng cửa.
Chu Minh Xuyên khẽ cau mày nhìn cô.
"Không phải!" Mạnh Kiều căng thẳng nắm lấy cánh tay của anh, thấp giọng nói: "Vừa rồi tôi không cố ý nằm bò trên đùi anh, có người đá tôi một cước! Nơi này của các anh có quỷ!"
Chu Minh Xuyên: "..."
Chu Minh Xuyên chậm rãi lấy lưỡi lướt qua hàm răng, trầm giọng nói: "Là tôi vừa muốn đi ra, vô tình đá vào ghế của cô."
Mạnh Kiều: "..."
Trong không khí như thể có một loại cảm xúc ngại ngùng không tên trôi nổi, da đầu Mạnh Kiều tê rần.
Mạnh Kiều định xoa dịu tình huống lúng túng này: "... Tôi có nặng không?"
Chu Minh Xuyên: "..."
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phòng nghỉ ngơi không có máy điều hòa, sau khi đóng cửa thì nhanh chóng ấm lên, hai người lại dựa quá gần, gần đến mức Mạnh Kiều như có như không ngửi được mùi hương trên người Chu Minh Xuyên.
Mới bắt đầu chỉ có mùi xăng nhàn nhạt, cả xưởng sửa xe cũng lơ lửng thứ mùi này. Nhưng đến gần thì rõ ràng còn có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo mà khô ráo.
Nặng nề vững vàng chạm vào mũi của cô.
Chu Minh Xuyên không nói gì, kéo ngăn tủ lấy xấp giấy rồi đi ra ngoài.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, rõ ràng là anh phạm sai lầm, sao trên gương mặt lại không có một chút biểu cảm nào thế?
Chu Minh Xuyên lấy tờ đơn báo giá từ trong phòng nghỉ ngơi ra, tỉ mỉ điền những vấn đề của xe mà anh vừa kiểm tra được.
Chữ viết của anh mạnh mẽ, rất đẹp.
"Cản xe đằng trước bị hỏng rồi, đổi một cái là được." Anh xé tờ đơn đưa cho Mạnh Kiều, "Giá ở trên."
"À, được." Mạnh Kiều cẩn thận nhận lấy tờ đơn rồi gấp lại.
Cô cũng không xem giá cả.
Chu Minh Xuyên nhìn cô một cái, đi đến cửa lớn của phân xưởng.
Vừa mở cửa, ông Lưu lảo đảo suýt nhào vào lòng Chu Minh Xuyên.
"Cậu!" Ông vừa muốn mở miệng mắng chửi, ngẩng đầu nhìn thấy con ngươi đen thui của Chu Minh Xuyên thì lại im bặt.
Ông Lưu cũng không giận, xoay đầu nhìn Mạnh Kiều.
"Chào cô, tôi là ông chủ của tiệm này, cô gọi tôi ông Lưu là được." Đuôi mắt ông gấp lại tạo thành nếp nhăn, cười rạng rỡ.
"Chào ông, tôi là Mạnh Kiều, " Cô chỉ vào chiếc Porsche sau lưng mình, "Tôi đến sửa xe."
"À à à, hiểu hiểu!"
Ông Lưu có vóc người gầy gò, mặc một cái áo lót màu trắng, trông chỉ mới bốn mươi, lúc cười hết sức sảng khoái.
"Vậy tôi… Đi trước nhé." Mạnh Kiều có chút ngượng ngùng, muốn chạy ra ngoài.
Dù sao thì vừa rồi đã để ông Lưu nhìn thấy một màn hiểu lầm lớn như vậy, mặt cô không nhịn được mà nóng lên.
Mạnh Kiều như chạy trốn mà đứng ven đường chờ xe, gió lạnh đêm hè vô cùng mát mẻ. Chưa được hai cơn gió mà một thân nóng ran của cô đã tiêu tan.
Đường nhỏ hoang vu không có đèn đường, sắc đêm nồng nặc bao phủ cô. Bóng tối không chút kiêng kỵ khiến cho người ta kinh sợ, Mạnh Kiều không biết thế nào mà cười ha hả.
Tâm trạng xấu buổi sáng bị Mạnh Quốc Huy ép buộc đi gặp đối tượng liên hôn đã biến mất.
Cô vốn định tuần tới đi Hawaii chơi hai tuần lễ, tránh về nhà rồi lại phải đối mặt với những lời lải nhải vô tận của bố. Nhưng hiện tại xem ra đã có hoạt động ý nghĩa hơn nhiều xuất hiện.
-
Lúc Mạnh Kiều về đến nhà đã là chín giờ tối, hai người Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm đã đi ngủ.
Cô lên lầu tắm, nhận được tin nhắn của Mạnh Thiên.
Mạnh Thiên: [Chị, buổi tối ra ngoài chơi không?]
Mạnh Thiên là em trai của Mạnh Kiều, dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng không hề bỏ sót bất cứ một tật xấu gì của con em nhà giàu.
Xe sang người đẹp, đều là thứ thằng nhóc này thích nhất.
Mạnh Kiều: [Không đi, chị của em phải ngủ để làm đẹp.]
Mạnh Thiên: [Chị, lần này chị về, đã nói là phải học về xe đúng không? Buổi tối núi Đoạt Mệnh có đua xe, đến xem không?]
Núi Đoạt Mệnh? Mạnh Kiều lau tóc tai nửa khô nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu mới ngồi dậy.
Phía bắc Thành phố Quý có một ngọn núi, bởi vì đường núi quanh co cực kỳ nguy hiểm nên bị người ta gọi là núi Đoạt Mệnh.
Phần lớn người dân không dám lái xe lên đó, sợ lái được một nửa muốn xuống lại không xuống được.
Nhưng có người sợ thì sẽ có người thích, ví dụ như những tên đua xe đêm khuya.
Mạnh Kiều suy nghĩ về tính nguy hiểm khi đua xe ở đó, lập tức gửi tin nhắn đi.
Mạnh Kiều:[Nhóc thối, nếu em dám làm loại hoạt động nguy hiểm này, chị đánh chết em! Mau chóng về nhà!]
Mạnh Thiên: [Chị, chị nghĩ gì vậy! Em nào dám lái, là xem người khác so tài.]
Mạnh Kiều: [Thật? Em không lái?]
Mạnh Thiên: [Lừa chị là chó, chị đến không?]
Trong lòng Mạnh Kiều có chút bận tâm, ở trên giường suy tư rất lâu, cuối cùng trả lời: [Được].
Mạnh Thiên: [Chị, tầm mười hai giờ khuya Đại Trần đi đón chị.]
-
Ánh trăng lúc một giờ rất sáng, rải lên núi Đoạt Mệnh dốc đứng nhìn có chút rùng rợn.
Vốn dĩ đã nói một giờ đến đó tập họp với Mạnh Thiên, kết quả là Mạnh Kiều và Đại Trần hai người đứng sững sờ ở ven đường.
"Đại Trần, có phải cậu có ý kiến gì với chị Mạnh của cậu không?" Mạnh Kiều nhìn chiếc xe có nắp xe đang liều mạng bốc khói, gương mặt chứa đầy vẻ đứng đắn hỏi Đại Trần.
Đại Trần là anh em tốt chơi chung với Mạnh Thiên, đến đón người vốn là một việc dễ dàng, ai biết nửa đường thì xe lại hỏng mất.
Một chuỗi tiếng bình bịch bình bịch vang lên, trực tiếp "Ầm" rồi bốc khói.
"Chị, chị, em sai rồi!" Gương mặt Đại Trần chứa đầy vẻ chán nản, lập tức lấy điện thoại di động ra, "Em gọi cho anh Thiên ngay."
Hai người một lần nữa bị dày vò, sắp đến hai giờ mới lên đến đỉnh núi.
Mạnh Kiều nhìn chân núi trống rỗng, chất vấn Mạnh Thiên: "Xe đâu? Không phải có cuộc thi đua xe sao?"
Mạnh Thiên lập tức đẩy cô gái xinh đẹp bên người sang nghênh đón, "Chị đến trễ, xe đã sớm lên núi rồi!"
"..."
"Nhưng chúng ta có flycam." Mạnh Thiên đẩy cô vào đình trú mưa bên cạnh, nơi đó có không ít nam nữ đang ngồi, nhìn sơ thì đều là con em nhà giàu bằng tuổi Mạnh Thiên.
Mỗi người một em gái, đúng là trang bị cơ bản.
"Chị, chị xem chiếc Porsche màu xám tro chính là xe của em đó!" Mạnh Thiên có chút kích động chỉ vào màn hình, "Anh Xuyên của em ngầu lắm! Lần này chắc chắc lại là hạng nhất!"
"Anh Xuyên của em?" Mạnh Kiều nhích lại gần màn hình nhìn chiếc xe kia. "Anh Xuyên nào? Đẹp trai không?"
"... Chính là người em thuê để giúp em đua xe!"
Mạnh Kiều hiểu rồi, đám người này ngoài miệng nói thích đua xe, ngấm ngầm lại đều là thuê người khác lái xe của mình.
"Vậy người này thắng rồi thì có liên quan gì đến em?"
"Đương nhiên là liên quan! Anh Xuyên thắng thì cũng là em thắng!" Mạnh Thiên đắc ý giơ nhướng mày, không dời ánh mắt khỏi màn hình.
Mạnh Kiều lắc đầu một cái, thầm nghĩ không bằng về nhà ngủ còn hơn.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, bên ngoài có mưa nhỏ.
Mạnh Kiều đứng dậy định ra xe lấy áo khoác thì phát hiện bầu không khí trong đình trú mưa bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mọi người vốn đang hi hi ha ha đều không chớp mắt nhìn màn hình.
Mạnh Kiều không hiểu, nhìn Mạnh Thiên.
"Chị có nhãn phúc đấy, đường núi cộng thêm mưa phùn trong đêm tối, cấp độ khó địa ngục đã bị chị bắt gặp!"
Mạnh Kiều nhíu mày nhìn màn hình, sáu chiếc xe đang phân tán ở các vị trí khác nhau trên đường núi.
Riêng chiếc Porsche màu xám tro của Mạnh Thiên một đường đều dẫn đầu ở xa, không mảy may bị ảnh hưởng.
Ban đêm không nhìn rõ được cộng thêm mặt đất trơn trượt khó khống chế, có mấy chiếc xe rõ ràng giảm tốc độc ở chỗ khúc quanh của đường núi, không dám liều mạng xông lên.
Mấy người chủ xe nhìn thấy vậy thì rối rít thấp giọng mắng.
Mạnh Kiều nhìn dáng vẻ bọn họ bỏ mặc tánh mạng người khác, bất giác than thở. Nhưng cô cũng biết, song phương anh tình tôi nguyện, cũng không ai nợ ai.
Giữa núi buồn tẻ, chỉ có tiếng gió gào thét.
Chiếc Porsche màu xám tro giống như một con báo săn mồi trong đêm, mang theo thành tựu xuất sắc độc chiếm lãnh địa thuộc về mình.
Mỗi lần ôm cua tăng tốc đều dẫn đến một trận kinh hãi, mỗi một lần mắt thấy sắp lao xuống vách đá thì đều có thể hoàn mỹ chuyển nguy thành an.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị chiếc xe kia hấp dẫn, trái tim dõi theo mỗi lần tăng tốc mà bị treo lên thật cao.
Mạnh Kiều bất giác tập trung xem nửa tiếng, ánh mắt cũng không rời đi một chút nào. Thật giống như có một sợi dây buộc thật chặt chiếc xe kia với trái tim của cô.
"Ùn ùn ——" Âm thanh to lớn nổ vang truyền đến từ chỗ chân núi.
Mạnh Kiều xoay đầu nhìn theo mọi người, đi đôi với bụi bặm rơi xuống, mặt mũi của chiếc Porsche màu xám tro hiện ra.
"Mạnh Thiên —— hạng nhất!!!" Một người đẹp quơ lá cờ đứng ở điểm cuối hô to, Mạnh Thiên kích động ôm người đẹp bên cạnh mà hôn.
"Anh Xuyên của tôi ngầu quá!" Cậu ấy vui vẻ cười to.
Mấy người bên cạnh vừa ghen tị lại có chút hâm mộ, "Tiểu Thiên, cậu không thể bá chiếm lấy anh Xuyên được!"
"Thế nào, anh Xuyên là của tôi, mấy cậu đừng có dòm ngó!" Mạnh Thiên tụ lại cười đùa với đám người kia.
Cuối cùng Mạnh Kiều đã hiểu vì sao đám tiểu thiếu gia này ưa chuộng đua xe như vậy rồi, được thể nghiệm loại cảm giác kích thích to lớn và cảm giác thỏa mãn một lần thì thật sự rất khó quên.
Không thể phủ nhận, đua xe thật sự có sức hút không nói được.
Nhưng kích thích và ma lực của nó được tạo ra trên cực độ nguy hiểm.
"Chị đi đây, tiểu Thiên." Mạnh Kiều không có hứng thú với người đua xe kia, xua tay muốn đi.
"Em bảo Đại Trần đưa chị!"
-
Mạnh Kiều về đến nhà liền lên giường ngủ bù, nhưng ánh mắt nhắm rồi lại mở, mở rồi lại nhắm.
Chiếc Porsche kia nhiều lần ôm cua cực hạn lại tăng tốc chạy như điên luôn xuất hiện trong đầu cô, làm sao cũng không đuổi đi được.
Người kia lái xe ghê gớm thật.
Chẳng biết tại sao Mạnh Kiều lại nghĩ đến người đàn ông cô gặp buổi chiều, cái người hết sức lạnh lùng nhưng lại ôm cô từ trong xe ra.
Cô suy nghĩ một chút, thế mà cười thành tiếng.
Lăn lộn ở trên giường cũng không ngủ được, Mạnh Kiều dứt khoát ngồi dậy, quyết định đi tập lái.
Dù sao thì lúc ở nước Anh thức đêm đi quẩy, đối với cô mà nói trước giờ đều không phải là chuyện gì khó.
Lúc đi xuống lầu lại tình cờ gặp Mạnh Thiên quay về.
"Đứng lại," Mạnh Kiều kéo Mạnh Thiên lại gần rồi cẩn thận ngửi ngửi "Em uống rượu?"
"Uống một chút." Mạnh Thiên thành thật nói.
"Vậy sao em lái xe về?"
"Anh Xuyên lái xe em đưa em về, " Mạnh Thiên vỗ bả vai Mạnh Kiều, đắc ý nói, "Em trai chị còn có thể làm chuyện phạm luật?"
"Tốt nhất là thế." Mạnh Kiều hừ một tiếng rồi đi xuống lầu.
"Chị đi đâu?"
"Tập lái xe."
Chỗ này đều là khu biệt thự sang trọng đắt tiền, đường xe rộng mở, xe cộ thưa thớt. Mà hiện tại là năm giờ rưỡi sáng, thời gian tập lái xe hoàn mỹ.
Mạnh Kiều lái một chiếc Ferrari mới ra ngoài, phím ấn và cách vận hành có chút khác nhau.
Cô mất một lúc mới khởi động được xe rồi lái ra đường. Con đường đằng trước không có người, mặc dù cô lái xe xiêu vẹo nhưng cũng coi như an toàn.
Mạnh Kiều thuận theo con đường chậm rãi quẹo phải, đột nhiên nhìn thấy một người đi đường đang tản bộ trước mặt.
"Tránh anh ta! Tránh anh ta! Tránh anh ta!"
Mạnh Kiều điên cuồng hạ lệnh trong đầu bản thân nhưng tay chân lại một lần nữa không nghe sai bảo.
"Kít ——" Một tiếng thắng gấp vang lên sau lưng khiến người kia vội vàng quay đầu.
Một chiếc Ferrari màu đỏ lao về phía anh với vận tốc ba mươi dặm!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Minh Xuyên: Anh thấy em chính là nhắm vào anh!
Mạnh Kiều: Sao anh biết (là không phải)?
Chu Minh Xuyên, thằng nhóc cậu giỏi lắm! Có bạn gái khi nào mà tôi không biết thế?
Ông nhắm mắt rồi giận dữ cất giọng: "Chu Minh Xuyên! Lần sau tốt xấu gì cậu cũng nên đóng cửa chứ!". Sau đó đóng sầm cửa lớn.
Một tiếng "đùng" làm cả nhà xưởng chấn động.
Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng, vừa rồi cô bị một lực lượng thần bí đá bay lên giữa không trung rồi rơi trên người Chu Minh Xuyên.
Cô run lẩy bẩy thu lại cánh tay tê rần bởi vì chống xuống đất quá lâu, phát hiện không biết từ khi nào mà Chu Minh Xuyên đã ló đầu ra từ đáy xe.
"Tôi, tôi, tôi..." Mạnh Kiều thật lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Xuống đi." Chu Minh Xuyên nói.
Giọng điệu anh rõ ràng như không có sóng lớn nhưng Mạnh Kiều thoáng nghe ra một chút tức giận.
"Á, à được." Mạnh Kiều vội vàng dùng tay chống người đứng lên, hai đầu gối đau đớn bởi vì bị đập không nhẹ.
Sức nặng trên đùi vừa biến mất, Chu Minh Xuyên lập tức đi ra từ đáy xe rồi đứng lên.
"Anh... Không sao chứ?" Mạnh Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, "Có phải tôi nặng quá không, đụng anh đau rồi à? Xin lỗi, tôi không cố ý."
Chu Minh Xuyên không để ý tới cô, xoay người đi đến phòng nghỉ ngơi.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều cho rằng anh tức giận, vội vàng đi theo.
"Tôi không cố ý, Chu Minh Xuyên!" Cô có chút nóng nảy giải thích nhưng lại cảm thấy rõ ràng bản thân cũng là người bị hại, chợt có chút tủi thân.
Nhưng hình như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, gương mặt chứa đầy vẻ khủng hoảng đẩy Chu Minh Xuyên đang đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi vào trong, sau đó trở tay đóng cửa.
Chu Minh Xuyên khẽ cau mày nhìn cô.
"Không phải!" Mạnh Kiều căng thẳng nắm lấy cánh tay của anh, thấp giọng nói: "Vừa rồi tôi không cố ý nằm bò trên đùi anh, có người đá tôi một cước! Nơi này của các anh có quỷ!"
Chu Minh Xuyên: "..."
Chu Minh Xuyên chậm rãi lấy lưỡi lướt qua hàm răng, trầm giọng nói: "Là tôi vừa muốn đi ra, vô tình đá vào ghế của cô."
Mạnh Kiều: "..."
Trong không khí như thể có một loại cảm xúc ngại ngùng không tên trôi nổi, da đầu Mạnh Kiều tê rần.
Mạnh Kiều định xoa dịu tình huống lúng túng này: "... Tôi có nặng không?"
Chu Minh Xuyên: "..."
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phòng nghỉ ngơi không có máy điều hòa, sau khi đóng cửa thì nhanh chóng ấm lên, hai người lại dựa quá gần, gần đến mức Mạnh Kiều như có như không ngửi được mùi hương trên người Chu Minh Xuyên.
Mới bắt đầu chỉ có mùi xăng nhàn nhạt, cả xưởng sửa xe cũng lơ lửng thứ mùi này. Nhưng đến gần thì rõ ràng còn có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo mà khô ráo.
Nặng nề vững vàng chạm vào mũi của cô.
Chu Minh Xuyên không nói gì, kéo ngăn tủ lấy xấp giấy rồi đi ra ngoài.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn cùng đi ra ngoài, rõ ràng là anh phạm sai lầm, sao trên gương mặt lại không có một chút biểu cảm nào thế?
Chu Minh Xuyên lấy tờ đơn báo giá từ trong phòng nghỉ ngơi ra, tỉ mỉ điền những vấn đề của xe mà anh vừa kiểm tra được.
Chữ viết của anh mạnh mẽ, rất đẹp.
"Cản xe đằng trước bị hỏng rồi, đổi một cái là được." Anh xé tờ đơn đưa cho Mạnh Kiều, "Giá ở trên."
"À, được." Mạnh Kiều cẩn thận nhận lấy tờ đơn rồi gấp lại.
Cô cũng không xem giá cả.
Chu Minh Xuyên nhìn cô một cái, đi đến cửa lớn của phân xưởng.
Vừa mở cửa, ông Lưu lảo đảo suýt nhào vào lòng Chu Minh Xuyên.
"Cậu!" Ông vừa muốn mở miệng mắng chửi, ngẩng đầu nhìn thấy con ngươi đen thui của Chu Minh Xuyên thì lại im bặt.
Ông Lưu cũng không giận, xoay đầu nhìn Mạnh Kiều.
"Chào cô, tôi là ông chủ của tiệm này, cô gọi tôi ông Lưu là được." Đuôi mắt ông gấp lại tạo thành nếp nhăn, cười rạng rỡ.
"Chào ông, tôi là Mạnh Kiều, " Cô chỉ vào chiếc Porsche sau lưng mình, "Tôi đến sửa xe."
"À à à, hiểu hiểu!"
Ông Lưu có vóc người gầy gò, mặc một cái áo lót màu trắng, trông chỉ mới bốn mươi, lúc cười hết sức sảng khoái.
"Vậy tôi… Đi trước nhé." Mạnh Kiều có chút ngượng ngùng, muốn chạy ra ngoài.
Dù sao thì vừa rồi đã để ông Lưu nhìn thấy một màn hiểu lầm lớn như vậy, mặt cô không nhịn được mà nóng lên.
Mạnh Kiều như chạy trốn mà đứng ven đường chờ xe, gió lạnh đêm hè vô cùng mát mẻ. Chưa được hai cơn gió mà một thân nóng ran của cô đã tiêu tan.
Đường nhỏ hoang vu không có đèn đường, sắc đêm nồng nặc bao phủ cô. Bóng tối không chút kiêng kỵ khiến cho người ta kinh sợ, Mạnh Kiều không biết thế nào mà cười ha hả.
Tâm trạng xấu buổi sáng bị Mạnh Quốc Huy ép buộc đi gặp đối tượng liên hôn đã biến mất.
Cô vốn định tuần tới đi Hawaii chơi hai tuần lễ, tránh về nhà rồi lại phải đối mặt với những lời lải nhải vô tận của bố. Nhưng hiện tại xem ra đã có hoạt động ý nghĩa hơn nhiều xuất hiện.
-
Lúc Mạnh Kiều về đến nhà đã là chín giờ tối, hai người Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm đã đi ngủ.
Cô lên lầu tắm, nhận được tin nhắn của Mạnh Thiên.
Mạnh Thiên: [Chị, buổi tối ra ngoài chơi không?]
Mạnh Thiên là em trai của Mạnh Kiều, dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng không hề bỏ sót bất cứ một tật xấu gì của con em nhà giàu.
Xe sang người đẹp, đều là thứ thằng nhóc này thích nhất.
Mạnh Kiều: [Không đi, chị của em phải ngủ để làm đẹp.]
Mạnh Thiên: [Chị, lần này chị về, đã nói là phải học về xe đúng không? Buổi tối núi Đoạt Mệnh có đua xe, đến xem không?]
Núi Đoạt Mệnh? Mạnh Kiều lau tóc tai nửa khô nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu mới ngồi dậy.
Phía bắc Thành phố Quý có một ngọn núi, bởi vì đường núi quanh co cực kỳ nguy hiểm nên bị người ta gọi là núi Đoạt Mệnh.
Phần lớn người dân không dám lái xe lên đó, sợ lái được một nửa muốn xuống lại không xuống được.
Nhưng có người sợ thì sẽ có người thích, ví dụ như những tên đua xe đêm khuya.
Mạnh Kiều suy nghĩ về tính nguy hiểm khi đua xe ở đó, lập tức gửi tin nhắn đi.
Mạnh Kiều:[Nhóc thối, nếu em dám làm loại hoạt động nguy hiểm này, chị đánh chết em! Mau chóng về nhà!]
Mạnh Thiên: [Chị, chị nghĩ gì vậy! Em nào dám lái, là xem người khác so tài.]
Mạnh Kiều: [Thật? Em không lái?]
Mạnh Thiên: [Lừa chị là chó, chị đến không?]
Trong lòng Mạnh Kiều có chút bận tâm, ở trên giường suy tư rất lâu, cuối cùng trả lời: [Được].
Mạnh Thiên: [Chị, tầm mười hai giờ khuya Đại Trần đi đón chị.]
-
Ánh trăng lúc một giờ rất sáng, rải lên núi Đoạt Mệnh dốc đứng nhìn có chút rùng rợn.
Vốn dĩ đã nói một giờ đến đó tập họp với Mạnh Thiên, kết quả là Mạnh Kiều và Đại Trần hai người đứng sững sờ ở ven đường.
"Đại Trần, có phải cậu có ý kiến gì với chị Mạnh của cậu không?" Mạnh Kiều nhìn chiếc xe có nắp xe đang liều mạng bốc khói, gương mặt chứa đầy vẻ đứng đắn hỏi Đại Trần.
Đại Trần là anh em tốt chơi chung với Mạnh Thiên, đến đón người vốn là một việc dễ dàng, ai biết nửa đường thì xe lại hỏng mất.
Một chuỗi tiếng bình bịch bình bịch vang lên, trực tiếp "Ầm" rồi bốc khói.
"Chị, chị, em sai rồi!" Gương mặt Đại Trần chứa đầy vẻ chán nản, lập tức lấy điện thoại di động ra, "Em gọi cho anh Thiên ngay."
Hai người một lần nữa bị dày vò, sắp đến hai giờ mới lên đến đỉnh núi.
Mạnh Kiều nhìn chân núi trống rỗng, chất vấn Mạnh Thiên: "Xe đâu? Không phải có cuộc thi đua xe sao?"
Mạnh Thiên lập tức đẩy cô gái xinh đẹp bên người sang nghênh đón, "Chị đến trễ, xe đã sớm lên núi rồi!"
"..."
"Nhưng chúng ta có flycam." Mạnh Thiên đẩy cô vào đình trú mưa bên cạnh, nơi đó có không ít nam nữ đang ngồi, nhìn sơ thì đều là con em nhà giàu bằng tuổi Mạnh Thiên.
Mỗi người một em gái, đúng là trang bị cơ bản.
"Chị, chị xem chiếc Porsche màu xám tro chính là xe của em đó!" Mạnh Thiên có chút kích động chỉ vào màn hình, "Anh Xuyên của em ngầu lắm! Lần này chắc chắc lại là hạng nhất!"
"Anh Xuyên của em?" Mạnh Kiều nhích lại gần màn hình nhìn chiếc xe kia. "Anh Xuyên nào? Đẹp trai không?"
"... Chính là người em thuê để giúp em đua xe!"
Mạnh Kiều hiểu rồi, đám người này ngoài miệng nói thích đua xe, ngấm ngầm lại đều là thuê người khác lái xe của mình.
"Vậy người này thắng rồi thì có liên quan gì đến em?"
"Đương nhiên là liên quan! Anh Xuyên thắng thì cũng là em thắng!" Mạnh Thiên đắc ý giơ nhướng mày, không dời ánh mắt khỏi màn hình.
Mạnh Kiều lắc đầu một cái, thầm nghĩ không bằng về nhà ngủ còn hơn.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, bên ngoài có mưa nhỏ.
Mạnh Kiều đứng dậy định ra xe lấy áo khoác thì phát hiện bầu không khí trong đình trú mưa bỗng nhiên trở nên căng thẳng, mọi người vốn đang hi hi ha ha đều không chớp mắt nhìn màn hình.
Mạnh Kiều không hiểu, nhìn Mạnh Thiên.
"Chị có nhãn phúc đấy, đường núi cộng thêm mưa phùn trong đêm tối, cấp độ khó địa ngục đã bị chị bắt gặp!"
Mạnh Kiều nhíu mày nhìn màn hình, sáu chiếc xe đang phân tán ở các vị trí khác nhau trên đường núi.
Riêng chiếc Porsche màu xám tro của Mạnh Thiên một đường đều dẫn đầu ở xa, không mảy may bị ảnh hưởng.
Ban đêm không nhìn rõ được cộng thêm mặt đất trơn trượt khó khống chế, có mấy chiếc xe rõ ràng giảm tốc độc ở chỗ khúc quanh của đường núi, không dám liều mạng xông lên.
Mấy người chủ xe nhìn thấy vậy thì rối rít thấp giọng mắng.
Mạnh Kiều nhìn dáng vẻ bọn họ bỏ mặc tánh mạng người khác, bất giác than thở. Nhưng cô cũng biết, song phương anh tình tôi nguyện, cũng không ai nợ ai.
Giữa núi buồn tẻ, chỉ có tiếng gió gào thét.
Chiếc Porsche màu xám tro giống như một con báo săn mồi trong đêm, mang theo thành tựu xuất sắc độc chiếm lãnh địa thuộc về mình.
Mỗi lần ôm cua tăng tốc đều dẫn đến một trận kinh hãi, mỗi một lần mắt thấy sắp lao xuống vách đá thì đều có thể hoàn mỹ chuyển nguy thành an.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị chiếc xe kia hấp dẫn, trái tim dõi theo mỗi lần tăng tốc mà bị treo lên thật cao.
Mạnh Kiều bất giác tập trung xem nửa tiếng, ánh mắt cũng không rời đi một chút nào. Thật giống như có một sợi dây buộc thật chặt chiếc xe kia với trái tim của cô.
"Ùn ùn ——" Âm thanh to lớn nổ vang truyền đến từ chỗ chân núi.
Mạnh Kiều xoay đầu nhìn theo mọi người, đi đôi với bụi bặm rơi xuống, mặt mũi của chiếc Porsche màu xám tro hiện ra.
"Mạnh Thiên —— hạng nhất!!!" Một người đẹp quơ lá cờ đứng ở điểm cuối hô to, Mạnh Thiên kích động ôm người đẹp bên cạnh mà hôn.
"Anh Xuyên của tôi ngầu quá!" Cậu ấy vui vẻ cười to.
Mấy người bên cạnh vừa ghen tị lại có chút hâm mộ, "Tiểu Thiên, cậu không thể bá chiếm lấy anh Xuyên được!"
"Thế nào, anh Xuyên là của tôi, mấy cậu đừng có dòm ngó!" Mạnh Thiên tụ lại cười đùa với đám người kia.
Cuối cùng Mạnh Kiều đã hiểu vì sao đám tiểu thiếu gia này ưa chuộng đua xe như vậy rồi, được thể nghiệm loại cảm giác kích thích to lớn và cảm giác thỏa mãn một lần thì thật sự rất khó quên.
Không thể phủ nhận, đua xe thật sự có sức hút không nói được.
Nhưng kích thích và ma lực của nó được tạo ra trên cực độ nguy hiểm.
"Chị đi đây, tiểu Thiên." Mạnh Kiều không có hứng thú với người đua xe kia, xua tay muốn đi.
"Em bảo Đại Trần đưa chị!"
-
Mạnh Kiều về đến nhà liền lên giường ngủ bù, nhưng ánh mắt nhắm rồi lại mở, mở rồi lại nhắm.
Chiếc Porsche kia nhiều lần ôm cua cực hạn lại tăng tốc chạy như điên luôn xuất hiện trong đầu cô, làm sao cũng không đuổi đi được.
Người kia lái xe ghê gớm thật.
Chẳng biết tại sao Mạnh Kiều lại nghĩ đến người đàn ông cô gặp buổi chiều, cái người hết sức lạnh lùng nhưng lại ôm cô từ trong xe ra.
Cô suy nghĩ một chút, thế mà cười thành tiếng.
Lăn lộn ở trên giường cũng không ngủ được, Mạnh Kiều dứt khoát ngồi dậy, quyết định đi tập lái.
Dù sao thì lúc ở nước Anh thức đêm đi quẩy, đối với cô mà nói trước giờ đều không phải là chuyện gì khó.
Lúc đi xuống lầu lại tình cờ gặp Mạnh Thiên quay về.
"Đứng lại," Mạnh Kiều kéo Mạnh Thiên lại gần rồi cẩn thận ngửi ngửi "Em uống rượu?"
"Uống một chút." Mạnh Thiên thành thật nói.
"Vậy sao em lái xe về?"
"Anh Xuyên lái xe em đưa em về, " Mạnh Thiên vỗ bả vai Mạnh Kiều, đắc ý nói, "Em trai chị còn có thể làm chuyện phạm luật?"
"Tốt nhất là thế." Mạnh Kiều hừ một tiếng rồi đi xuống lầu.
"Chị đi đâu?"
"Tập lái xe."
Chỗ này đều là khu biệt thự sang trọng đắt tiền, đường xe rộng mở, xe cộ thưa thớt. Mà hiện tại là năm giờ rưỡi sáng, thời gian tập lái xe hoàn mỹ.
Mạnh Kiều lái một chiếc Ferrari mới ra ngoài, phím ấn và cách vận hành có chút khác nhau.
Cô mất một lúc mới khởi động được xe rồi lái ra đường. Con đường đằng trước không có người, mặc dù cô lái xe xiêu vẹo nhưng cũng coi như an toàn.
Mạnh Kiều thuận theo con đường chậm rãi quẹo phải, đột nhiên nhìn thấy một người đi đường đang tản bộ trước mặt.
"Tránh anh ta! Tránh anh ta! Tránh anh ta!"
Mạnh Kiều điên cuồng hạ lệnh trong đầu bản thân nhưng tay chân lại một lần nữa không nghe sai bảo.
"Kít ——" Một tiếng thắng gấp vang lên sau lưng khiến người kia vội vàng quay đầu.
Một chiếc Ferrari màu đỏ lao về phía anh với vận tốc ba mươi dặm!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Minh Xuyên: Anh thấy em chính là nhắm vào anh!
Mạnh Kiều: Sao anh biết (là không phải)?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro