Chương 28
2024-11-18 08:22:16
“Sao vậy? Công việc gặp vấn đề gì sao? Cần dì giúp không?”
Dạo trước, vào một lần khi nhận việc vẽ tranh minh họa, Ôn Nhiễm bị người ta hiểu lầm, không hiểu sao còn bị mắng vài câu. Dì Chúc nổi giận, lập tức báo cáo bên đó, dì còn định giúp Ôn Nhiễm chửi lại, nhưng suy nghĩ một lát đành thôi, dì sợ rước lấy phiền phức không cần thiết.
Công việc này không cần Ôn Nhiễm giao tiếp nhiều với người khác, chỉ cần bàn bạc giá cả, ký hợp đồng, nộp bản thảo xét duyệt là được. Nhưng với tính tình của mình, Ôn Nhiễm cực kỳ dễ bị người ta chèn ép bắt nạt.
“Không… không có vấn đề gì ạ.” Ôn Nhiễm nhìn trái cây xếp ngay ngắn trong đĩa, rồi ngước mắt nhìn dì Chúc.
“Sao thế bé ngoan của dì?” Dì Chúc xoa đầu cô.
“Vì sao… nhìn dì Chúc, cháu không… căng thẳng? Có phải… vì gặp… hằng ngày… nên quen rồi không?” Ôn Nhiễm vẫn đang nhìn khuôn mặt hiền lành của dì Chúc, một hồi sau cô cúi đầu: “Cháu có thể… nhìn dì Chúc, rất lâu đó.”
Dì Chúc vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy… Thế cậu Tạ thì sao? Dì thấy vừa rồi cháu nhìn cậu ấy…”
Ôn Nhiễm cụp mắt: “Chắc chắn anh ấy… không thích… cháu như thế, giọng nói của cháu… cũng không dễ, không dễ nghe.”
“Nhiễm Nhiễm khờ quá, ai nói cháu không tốt chứ?” Dì Chúc vuốt ve mái tóc cô, khẽ nói: “Cháu phải biết rằng, chẳng ai hoàn mỹ cả, Tạ Vân Lễ cũng thế. Bản thân cậu ấy không phải một người hoàn hảo. Trên đời này, người nào cũng có khuyết điểm riêng hết. Chưa kể, Nhiễm Nhiễm nhà ta xinh đẹp như vậy, sao giọng nói lại không hay được? Không thể đâu, giọng Nhiễm Nhiễm nhà ta hay nhất, cháu chỉ khá kiệm lời thôi.”
Ôn Nhiễm vùi mặt vào ngực dì, buồn rầu hỏi: “Anh ấy đang… làm gì vậy ạ? Đợi ăn cơm sao?”
“Đang xử lý công việc, cậu ấy mang theo laptop mà.” Dì Chúc cười: “Ban nãy dì hỏi cậu ấy muốn ăn gì, cậu ấy nói cứ dựa theo khẩu vị của cháu là được. Cháu xem, cậu Tạ quan tâm cháu biết nhường nào.”
“... Vì sao chứ?”
“Cháu muốn hỏi vì sao cậu ấy quan tâm Nhiễm Nhiễm à?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
“Tuy dì có thể liệt kê vô vàn lý do Nhiễm Nhiễm khiến người khác yêu mến, nhưng vấn đề này cháu phải tự hỏi cậu ấy mới được.” Dì Chúc mỉm cười: “Vì chắc chắn, nguyên nhân mỗi người quan tâm cháu thích cháu sẽ mỗi khác đấy.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn dì.
“Chuyện quan trọng nhất của vợ chồng là giao tiếp, đương nhiên, việc này rất khó với cháu. Nhưng này, nếu trên đời nhất định có ai cần cháu chậm rãi thích ứng với việc giao tiếp cùng họ, vậy chắc chắn người ấy sẽ là Tạ Vân Lễ.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, mấy lời này cô nghiền ngẫm rất lâu.
Nếu buộc phải học cách giao tiếp với một người, vậy chắc chắn người ấy sẽ là Tạ Vân Lễ.
Vì Tạ Vân Lễ là người thân của cô, chồng cô, trên thế giới này cô không còn bao nhiêu người thân nữa, ngay cả bố cũng đã biến mất. Mặc dù dì Chúc luôn bầu bạn với cô, nhưng dì cũng có gia đình của mình, một ngày nào đó dì sẽ quay về bên cạnh người nhà, đến lúc ấy cô sẽ đơn độc một lần nữa.
Cô không biết liệu Tạ Vân Lễ có như thế không, vì ngay cả quan hệ vợ chồng vẫn có thể tan vỡ. Trên đời, một người rời xa một người là chuyện không thể đơn giản hơn.
Lúc dùng bữa, Ôn Nhiễm mải ngẫm nghĩ về những lời của dì Chúc, đến mức cô mới ăn một lát thì đã ngẩn người.
Trên bàn cơm yên tĩnh chẳng ai lên tiếng, Tạ Vân Lễ phá vỡ bầu không khí im lặng: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Hình như Ôn Nhiễm không nghe thấy, cô vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề phản ứng với câu anh hỏi.
Giờ phút này, trông cô như đang ngăn cách bản thân, không có bất cứ liên hệ nào với mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, khẽ gọi tên cô: “Ôn Nhiễm?”
Tới khi nghe thấy tên mình, Ôn Nhiễm mới lấy lại tinh thần, mù mờ nhìn anh.
Cuối cùng cũng quay về rồi.
Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Em đang nghĩ gì thế? Sao không ăn tiếp?”
Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn, cô mới ăn được một phần ba, còn lỡ tay để rơi một miếng bông cải xanh trên bàn.
“À… em xin lỗi.” Cô lập tức gắp miếng bông cải xanh bỏ vào miệng.
“Không sao, em không cần xin lỗi.” Tạ Vân Lễ để đũa xuống, hỏi cô: “Không muốn ăn à? Sao tự dưng dừng lại không ăn nữa?”
Dù vô duyên vô cớ ngẩn người, ắt cũng phải có nguyên nhân, có lẽ nguyên nhân chỉ vì cô mệt mỏi hoặc chán nản thôi.
Song, Tạ Vân Lễ thấy trạng thái bần thần vừa rồi của Ôn Nhiễm không hề đơn giản.
“Có phiền não gì à em?” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “Nếu có, em có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”
Ôn Nhiễm cụp mắt, lắc đầu.
Thật ra cô không biết mình có phiền não gì, có điều gần đây sẽ luôn như vậy, bản thân cô cũng không rõ lý do.
“Ôn Nhiễm.” Tạ Vân Lễ bỗng gọi cô một tiếng, sau đó dừng một chút: “Em không thích ăn chung với anh à?”
“Không có!” Vì kinh ngạc quá, cô sơ ý đụng cánh tay vào nĩa, làm nó rơi xuống đất.
Ôn Nhiễm lập tức che tai, nhắm mắt theo phản xạ.
Nghe tiếng dụng cụ rơi xuống, dì Chúc vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, nhưng đã thấy Tạ Vân Lễ đứng dậy tới bên cạnh Ôn Nhiễm. Dì Chúc dừng bước, xoay người lặng lẽ quay về phòng bếp.
Tạ Vân Lễ giơ tay lên rồi khựng lại một nhịp, sau đó dịu dàng cầm lấy bàn tay đang che tai của Ôn Nhiễm: “Không sao đâu em.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: “Em không… không ghét anh…”
“Vậy được rồi.”
Ôn Nhiễm ngẩn người, hơi rụt vai lại.
Vì Tạ Vân Lễ đã xoa đầu cô, nhẹ nhàng ngắn ngủi, mang tới cảm giác trấn an mềm mại.
Dì Chúc đến đổi dụng cụ ăn mới cho cô, cũng an ủi vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô đừng để tâm chuyện làm rơi ban nãy nữa.
“Nếu em không thích ăn cơm với anh, anh sẽ để lại cho em không gian ăn cơm. Còn nếu em thích…” Tạ Vân Lễ tạm dừng rồi tiếp tục: “Nếu em không ngại, vậy anh sẽ cố gắng dành thời gian dùng bữa với em.”
Ôn Nhiễm không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể nhìn cằm Tạ Vân Lễ. Thấy anh nói từng câu từng từ xong rồi bắt đầu ăn, cô cũng cầm nĩa mới dùng bữa tiếp.
Hai người gần như ăn xong cùng lúc.
“Anh thấy Ca Ca bình phục khá tốt, bác sĩ thú y ở trạm cứu trợ dặn sau một khoảng thời gian, tốt nhất hãy dẫn bé đi kiểm tra sức khỏe lần nữa. Anh sẽ tìm một bệnh viện thú cưng tốt làm kiểm tra cho bé, nhưng em yên tâm, bé đang hồi phục ổn định, không vấn đề gì lớn đâu.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn anh…”
“Không cần cảm ơn, việc anh phải làm mà.” Tạ Vân Lễ thấy cô không ngừng túm lấy váy, bèn nói: “Lần trước chúng ta qua đón Ca Ca… em dũng cảm lắm.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra.
Anh đang khen cô à? Nhưng nếu đổi thành người bình thường, chuyện này không hề khó.
“Nếu lần sau em muốn ra ngoài đi đâu, cứ nói cho anh biết nhé.”
Cô cúi đầu, nên Tạ Vân Lễ chỉ thấy mái tóc đen mượt trên đỉnh đầu cô.
“Đừng nghĩ mình đang làm phiền anh. Em muốn đi đâu, muốn làm gì, phải nói cho anh biết hết. Anh sẽ cố gắng dành ít thời gian với em, em và dì Chúc ra ngoài… anh không yên tâm. Được không em?”
Thật ra anh đã cân nhắc rồi mới nói lời này, dù có phần không ổn, cảm giác như đang ra lệnh cho người ta.
Nếu đổi thành người khác, ít nhiều gì cũng có thể nghe ra cảm xúc kín đáo trong giọng anh. Như lúc biết cô và dì Chúc thuê xe đến thăm Ca Ca, không hiểu sao anh đã bỏ qua công việc được lên lịch sẵn, tự lái xe sang đây, hỏi cô lý do ra ngoài nhưng không nói cho anh biết, đồng thời cũng muốn hỏi, vì sao cứ phải miễn cưỡng tự nói chuyện với người lạ mà không để anh giúp cô.
Chuyện của Ca Ca, nếu anh không âm thầm sắp xếp, có lẽ đến cuối cùng cô vẫn không chịu kể anh nghe, lựa chọn tự giải quyết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải vấn đề khó khăn với người bình thường, nhưng anh hiểu rõ, Ôn Nhiễm sẽ gặp nhiều trở ngại khi làm chuyện này.
Dù chỉ đặt chân ra khỏi cửa biệt thự thôi, cô cũng phải lấy hết can đảm, huống chi còn phải tới một nơi rất xa, ký tên vào giấy tờ nhận nuôi, rồi phải giao tiếp với người lạ, lắng nghe câu hỏi của người khác.
Chuyện như thế, vốn dĩ nên để anh giúp cô.
Nhưng nếu anh không nói, cô sẽ mãi mãi không hiểu:
Vào lần đầu tiên cô bước ra khỏi cửa nhà, người ở bên cô không nên là dì Chúc, người đầu tiên nói chuyện với cô cũng không nên là Tiểu Trí, hoặc nữ sinh Vi Vi không biết từ đâu xuất hiện.
Mà nên là Tạ Vân Lễ anh đây, chồng của cô.
Song, vào giờ phút này, nhìn vẻ ngây thơ của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ hít sâu một hơi, đành dừng lại bàn tay muốn vuốt ve mái tóc cô, anh vẫn không giơ lên chạm vào: “Lần sau để anh đi cùng em nhé.”
Nỗi lòng kín đáo của mình, đương nhiên anh không thể nói thẳng cho cô biết được.
“Vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu, chân thành trả lời: “Em sẽ… nói cho anh biết, chỉ cần ra ngoài, em sẽ… nói cho anh biết.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Chuyện khác cũng thế. Điện thoại mà anh đưa cho em, em có thể dùng nó nói chuyện với anh, lúc nào cũng được.”
Đôi mắt Ôn Nhiễm dao động, cô lo lắng hỏi: “... Sẽ không, làm phiền anh chứ?”
Tạ Vân Lễ biết cô đang nghĩ gì.
Nhất định cô đang nghĩ về bố cô, vì tất cả điều quan trọng nhất trong hồi ức của cô chỉ còn bấy nhiêu.
Cô nhớ đến thời điểm bố cô bận rộn công việc thì vờ như không thấy cô, thậm chí nhiều khả năng còn quở mắng.
“Không đâu.” Anh bảo: “Chuyện của em quan trọng với anh hơn.”
Đồng hồ điểm chín giờ.
“Em nghỉ ngơi nhé, trước khi ngủ còn phải đọc sách một lúc, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Quả thực anh biết tất cả mọi chuyện.
“Vậy nhường em nói trước, câu đó ấy.” Tạ Vân Lễ cười: “Lần này không cần dùng điện thoại để nhắn tin nữa.”
Ôn Nhiễm mù mờ hồi lâu, trong lòng cô bối rối, vì hôm nay Tạ Vân Lễ nói với cô nhiều điều, nhiều lời mà cô chưa bao giờ nghe, cũng không thể hiểu hết được. Cô cần thời gian nghiền ngẫm từng câu từng chữ, để tường tận từng chữ từng câu.
Thế nên trước ánh mắt chờ đợi của Tạ Vân Lễ, cô đã suy nghĩ rất lâu, rồi mới mở to đôi mắt một chút.
“À…”
Cô ngơ ngác nhìn cằm của Tạ Vân Lễ.
Anh vẫn đang chờ cô lên tiếng.
Nhưng Ôn Nhiễm chợt trở nên căng thẳng, không khỏi siết chặt hai tay, vai cũng rụt lại. Cô cúi đầu, dường như phải lấy hết can đảm mới có thể mở lời, đứt quãng nói: “Ngủ… ngủ ngon, Tạ Vân Lễ.”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, tựa như đã lâu về trước cô được giáo viên dạy nói những câu đơn giản.
Nhưng lần này, cô không còn nghe thấy mấy lời uốn nắn và cổ vũ kia nữa, mà là một câu chúc đầy niềm vui.
“Ngủ ngon, Nhiễm Nhiễm. Hy vọng em và Ca Ca cũng mơ đẹp.”
…
“Em ấy vẫn luôn ăn cơm như thế à?”
“Ừm, cậu cũng biết con bé rất khó thay đổi một vài thói quen mà.”
Trong sân, dì Chúc và Tạ Vân Lễ đứng kế nhau, dì Chúc hiểu ánh mắt Tạ Vân Lễ nhìn dì vào lúc gần đi, dì biết anh có lời muốn nói nên ra tiễn anh.
Tạ Vân Lễ nói: “Em ấy gầy quá, ăn cũng ít.”
Tuy các món cô ăn khá đầy đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao vẫn đơn điệu, cứ lặp lại vài loại rau củ và thịt trong suốt mười năm, lâu dần có thể sẽ thiếu một số vi chất. So với cô gái bình thường, thậm chí cô còn không ăn vặt, sữa chua và một số loại trái cây.
Dì Chúc gật đầu, thở dài: “Khó thay đổi lắm. Lúc tôi mới làm ở nhà họ, Ôn Nhiễm ăn còn ít hơn, con bé chỉ ăn cơm mẹ nấu. Dù cả ngày không có gì ăn, đói cỡ nào, con bé cũng không bao giờ ăn đồ người khác đưa. Trong nhận thức của con bé, chỉ mỗi thức ăn từ tay mẹ thì mới có thể ăn. Về sau, tôi cũng mất nhiều thời gian lắm mới thân thiết hơn với con bé, để con bé hiểu tôi sẽ nấu cơm cho con bé ăn.”
“Sau khi trưởng thành… cũng luôn vậy sao?”
“Ừm, nhiều trẻ tự kỷ trưởng thành vẫn cần bố mẹ đút ăn, chăm sóc sinh hoạt. Còn trường hợp của Nhiễm Nhiễm không nghiêm trọng mấy, con bé thực hiện can thiệp trị liệu khá sớm, thật ra nhiều việc con bé có thể tự làm được. Nhưng con bé vẫn không thể thay đổi một số thói quen.” Dì Chúc nói: “Tôi đã cố gắng đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ cho con bé rồi, dáng người của cô nhóc này luôn thế. Hai năm đầu sau khi mẹ qua đời, con bé còn gầy hơn, cậu từng thấy rồi đấy…”
Tạ Vân Lễ im lặng.
Anh vẫn còn nhớ rõ dáng dấp của cô trước đây.
Khi tới tìm cô, ngay khoảnh khắc gặp cô, anh nhận ra mình đã đến quá muộn. Bấy giờ, hai từ gầy gò không đủ để hình dung Ôn Nhiễm, bấy giờ, trông cô như bị cả thế giới ruồng rẫy. Cô không thể hiện nỗi buồn, lên tiếng khóc lóc hay âm thầm rơi lệ như người thường, cô chỉ vụn vỡ trong im lặng, như thể giây phút hít thở nào cũng vô ích.
Thời gian dài ngủ li bì, thời gian dài đờ đẫn nhìn một chỗ, liên tục lặp lại một câu nói trong trí nhớ, nỗi buồn nghẹt thở giam hãm linh hồn cô, bào mòn sức sống của cô qua từng ngày.
Về sau, ngay cả bố ruột cũng không thể chịu đựng nổi nữa, ông ta rời bỏ cô.
Còn dì Chúc đã ôm lấy cô hết lần này đến lần khác, nói cô biết mẹ cô hy vọng cô có thể sống tốt. Lời nói này, cô phải mất bao nhiêu thời gian để có thể hiểu rõ, tới tận hai năm sau, lần đầu tiên cô mới cất tiếng nói một câu bình thường.
Bây giờ ngẫm lại, thời điểm anh đến bên cô thật sự muộn màng.
Dẫu anh đã nhanh chóng đưa cô ra khỏi căn nhà đó, kết hôn với cô, cho cô một mái ấm mới, để cô hiểu mình sẽ có người thân mới, tất cả vẫn không thể thay đổi nỗi tổn thương về tinh thần lẫn thể xác trong quá khứ của cô.
“Bánh ngọt tôi bảo Chu Duy đưa tới, em ấy có ăn không?”
“Có, ăn một ít. Đại khái biết cậu đưa tới nên con bé sẽ ăn.”
“Vậy nếu tôi dẫn em ấy ra ngoài ăn cơm thì sao? Em ấy có thể quen không?”
Dì Chúc do dự: “Tôi không chắc, mấy việc như đưa con bé ra ngoài vẫn cần phải tiến hành từ từ, để con bé thích nghi dần. Như lúc chúng ta và con bé tới nhận nuôi Ca Ca, vì con bé khao khát nhận nuôi Ca Ca nên mới có thể bỏ qua một số cảm giác của bản thân, dù bức bối đến đâu con bé cũng sẽ chịu đựng. Còn nếu đưa con bé ra ngoài làm việc khác, ban đầu chắc chắn con bé sẽ không quen, nhưng nếu cẩn thận, kịp thời chú ý đến cảm xúc của con bé, có lẽ sẽ ổn thôi.”
“Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng ngày càng tin tưởng cậu mà.” Dì Chúc nói: “Bây giờ con bé đang từ từ chấp nhận cậu là người thân của con bé đấy.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Cứ chậm rãi thôi.”
“Còn một việc nữa.” Tạ Vân Lễ hỏi: “Trước đó hai người thuê xe tới thăm Ca Ca đúng không?”
Dì Chúc ngẩn ra: “Phải, lần ấy nên báo cậu biết trước, tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Nhưng lần sau, vì lý do an toàn, tốt nhất hãy thông báo trước cho tôi, bất kể em ấy muốn đi đâu.”
“Được, tôi hiểu rồi, cậu Tạ.”
Dì Chúc những tưởng Tạ Vân Lễ sẽ không để ý lần Ôn Nhiễm ra ngoài thăm Ca Ca đó, ngay cả Ôn Nhiễm cũng không muốn Tạ Vân Lễ biết, sợ gây thêm phiền phức cho anh.
Nhưng nào ngờ, Tạ Vân Lễ lại rất để tâm.
Thấy ánh mắt của anh, dì Chúc nhận ra, anh không chỉ để tâm mà còn có phần không vui. Đương nhiên, anh không trách dì, cũng không trách Ôn Nhiễm.
Điều anh để tâm là, khi Ôn Nhiễm ra ngoài, anh không biết chuyện thì sẽ không thể chăm sóc cô.
“Sau này có việc gì, dì cứ gọi thẳng cho tôi, không cần thông qua Chu Duy nữa.” Tạ Vân Lễ gật đầu với dì: “Vậy tiếp tục làm phiền dì rồi, dì Chúc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn anh rời khỏi, dì Chúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra dì đã đánh giá thấp tấm lòng mà Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm, cũng đánh giá thấp tính cách của Tạ Vân Lễ rồi. Từ đầu đến cuối, tuy anh không bày tỏ bất mãn và trách cứ nào, nhưng khí chất lãnh đạm ấy khiến người ta thấy áp lực.
Những người như vậy, ngay cả lúc tức giận, có lẽ sẽ vừa lạnh lùng vừa sáng suốt. Không ngạc nhiên mấy khi Chu Duy nhận xét anh không phải kiểu người đủ kiên nhẫn, anh chỉ kiên nhẫn ở bề ngoài thôi.
Nhưng may sao anh luôn quan tâm đến Ôn Nhiễm, dẫu Ôn Nhiễm làm sai điều gì, chắc anh cũng có thể dễ dàng tha thứ nhỉ…
…
Buổi trưa khi gần tới giờ ăn, Ôn Nhiễm chậm chạp không xuống lầu.
Thường ngày Ôn Nhiễm ít khi thay đổi thói quen sinh hoạt của mình. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô luôn tuân theo đúng quy tắc, trừ phi trong giai đoạn đặc biệt, như lúc mới chuyển nhà, hoặc trong những ngày đầu khi Ca Ca vừa đến. Đã qua nhiều ngày rồi, cô nên trở về nếp sống bình thường mới đúng.
Thấy gần tới giờ ăn, dì Chúc bèn lên lầu tìm cô, quả nhiên Ôn Nhiễm vẫn còn ở trong phòng vẽ tranh, Ca Ca nằm ngủ trên tấm đệm bên cạnh.
Dì Chúc khẽ gọi cô một tiếng: “Nhiễm Nhiễm ơi, đến giờ ăn rồi.”
Dường như Ôn Nhiễm không nghe thấy, cô không hề phản ứng. Dì Chúc nhẹ nhàng bước qua mới phát hiện cô đang đeo nút bịt tai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hội họa.
Đến lúc thấy dì Chúc, Ôn Nhiễm mới lấy lại tinh thần, tháo nút bịt tai ra: “Dì Chúc… tới giờ ăn rồi sao? Cháu quên mất…”
Cô sờ bụng, cảm nhận được lúc này mình nên nhét đầy bao tử.
Dì Chúc cười: “Ai bảo cháu đam mê vẽ tranh quá làm gì?”
Đến bên cạnh cô, dì Chúc mới thấy cô đang vẽ gì.
Một con đường chìm giữa lá phong mà hôm ấy họ đã tản bộ cùng nhau.
Phải thừa nhận một điều, năng khiếu vẽ tranh của Ôn Nhiễm thực sự xuất sắc. Dù chỉ đi bộ chưa đầy một tiếng đồng hồ, cô vẫn có thể vẽ được hoàn chỉnh cảnh sắc ngày đó.
“Đẹp quá.” Dì Chúc tán thưởng: “Trời ơi, cháu vẽ giống thật đấy, Nhiễm Nhiễm, cháu là một thiên tài thực thụ.”
Dì không hề nghi ngờ, nếu bây giờ vừa cầm tranh đi trên con đường đó vừa đối chiếu, từ cây và tỷ lệ khoảng cách giữa các cây, đến hình dạng của vài chiếc lá phong, tất cả sẽ không khác tranh Ôn Nhiễm vẽ là bao.
Cô không cần dành nhiều thời gian để phác thảo cảnh vật, cô chỉ cần quan sát một lát, bức tranh ấy sẽ tự động in sâu vào tâm trí cô. Sau đó, dựa theo từng tỷ lệ đã tính toán trong đầu, cô sẽ thể hiện trọn vẹn trên giấy.
Bao gồm cả màu sắc, khen hoàn mỹ cũng không ngoa.
“Nhiễm Nhiễm, cháu đã bao giờ nghĩ về việc cho cậu Tạ xem tranh của cháu chưa? Cháu cũng chưa từng đàn piano cho cậu ấy nghe nhỉ?” Dì Chúc đề nghị: “Hay cháu để cậu ấy xem thử? Để cậu ấy biết Nhiễm Nhiễm nhà ta là một cô gái ưu tú cỡ nào.”
Thật ra, Ôn Nhiễm đã bộc lộ tài năng từ nhỏ, bất kể giáo viên nào từng thấy cô vẽ hoặc chơi đàn, đều không thể không kinh ngạc trước tài năng của cô, họ khen cô sở hữu một thiên phú nghệ thuật hiếm có. Bố mẹ Ôn Nhiễm từng nghĩ đến việc để Ôn Nhiễm phát triển tài năng bản thân, sau đó đi theo con đường nghệ thuật.
Khi Ôn Nhiễm trưởng thành, bố cô cũng tính để cô tham gia vào một số hoạt động và cuộc thi, nhằm kiếm một ít danh tiếng. Nhưng Ôn Nhiễm không tài nào làm được. Trước đám đông, cô không thể chơi nhạc cụ hoặc vẽ tranh, cô cũng không thể tận dụng tài năng này để thu hút nhiều chú ý.
Trước đây, khi Ôn Nhiễm mười mấy tuổi, bố đã yêu cầu cô chơi một bản nhạc piano trước mặt nhóm bạn lâu năm. Bố đưa cô đến cạnh cây piano, Ôn Nhiễm ngồi cứng nhắc trên ghế, chốc lát sau bắt đầu run lên.
Cô không làm được.
Bố lập tức thay đổi sắc mặt, rõ ràng bố mẹ bình thường, con gái lại mắc chứng tự kỷ, khiến người đàn ông trung niên này phiền muộn bạc cả đầu. Tài năng vốn có thể tỏa sáng rực rỡ ấy, giờ đây lại không thể phô diễn trước mắt mọi người.
Đây cũng là lý do mà năm xưa bố mẹ cô thường xuyên cãi vã, mẹ Ôn Nhiễm không muốn ép cô làm bất cứ điều gì, nhưng bố cứ đinh ninh, nếu một đứa trẻ tự kỷ không thể sử dụng tài năng thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Thật ra, ai cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho Ôn Nhiễm, nhưng chẳng ai nhường ai, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất vẫn là Ôn Nhiễm.
Lâu lắm rồi Ôn Nhiễm không đụng vào cây piano ấy. Từ khi mẹ qua đời, số lần cô đánh đàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dì Chúc cảm thấy đã đến lúc rồi, dù sao cũng không thể để Tạ Vân Lễ nghĩ vợ mình là một bình hoa di động, chỉ có sắc đẹp thôi đúng không?
“À, lần trước cháu hợp tác với một nhà văn nổi tiếng, vẽ tranh minh họa cho truyện cổ tích, cả tranh minh họa tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng kia kia nữa, nhà xuất bản gửi tặng nhiều sách như vậy, hay tặng Tạ Vân Lễ một bản xem thử?”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “Nhưng… Nhưng…”
“Nếu họ… biết cháu bị tự kỷ… có lẽ, sẽ không… hợp tác với cháu nữa đâu, đúng không?”
“Bé khờ này, họ ưng ý tác phẩm của cháu chứ không phải vì cháu là người thế nào.” Dì Chúc nói: “Lần trước nói chuyện điện thoại với họ, dì cũng đã nhắc cháu không muốn lộ mặt, cháu biết họ nói gì không? Họ bảo mấy họa sĩ vẽ tranh minh họa sống quái gở, nhiều người chỉ thích ở nhà, hợp đồng luôn gửi qua bưu điện, không phải chỉ có mỗi cháu thôi đâu.”
Vì tác phẩm trong vài năm gần đây của Ôn Nhiễm tương đối nổi tiếng, nên dì Chúc cũng tự nhiên trở thành “Quản lý” của cô, đại diện cho cô bàn chuyện hợp tác với một số nền tảng. Đương nhiên cũng xuất hiện công ty muốn ký hợp đồng với cô, không ít bên chịu bỏ ra số tiền lớn, nhưng dì Chúc đã từ chối thay cô hết.
Với thành quả bây giờ của bản thân, Ôn Nhiễm hoàn toàn có thể kiếm đủ tiền để sống tốt. Dĩ nhiên, cô cũng không cần phải được nhiều người chú ý quá.
Nhưng dì Chúc hy vọng, chí ít cô có thể nhận được sự chú ý của một vài cá nhân, và trong vài cá nhân này, quan trọng nhất tất nhiên là chồng của cô.
Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, gõ từng chữ vào khung chat với Tạ Vân Lễ:
- Tạ Vân Lễ, hôm nay em vẽ tranh, anh muốn xem không? Nếu muốn thì em chụp cho anh xem, nếu anh không thích cũng không sao…
Sau khi bấm gửi, Ôn Nhiễm bắt đầu hồi hộp bất an nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Mỗi lần nhắn tin cho Tạ Vân Lễ, cô sẽ căng thẳng như lúc gặp mặt nói chuyện.
Sợ làm phiền đến tiến độ làm việc của anh, sợ nói sai, sợ anh không thích tin nhắn cô gửi, cũng sợ bản thân diễn đạt không rõ khiến anh hiểu lầm.
Còn giờ phút này, trên chiếc xe Chu Duy đang lái, tiếng chuông điện thoại vang lên từ hàng ghế sau trống không.
Chu Duy không nghe thấy, anh ta vừa mới đưa Tạ Vân Lễ tới ga tàu cao tốc. Hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố lân cận, mất hai tiếng đồng hồ. Nhưng cũng chỉ là chuyến công tác về trong ngày. Lý do họ không lái xe vì có một số đoạn đường tắc nghẽn, lãng phí thời gian.
Tạ Vân Lễ có hai chiếc điện thoại, đến khi lên tàu cao tốc anh mới phát hiện mình chỉ cầm theo điện thoại mới, còn điện thoại kia để quên trên xe của Chu Duy.
Chu Duy đã rời đi được hai mươi phút, trong hai mươi phút này chắc sẽ không có nhiều tin nhắn chưa đọc, đăng nhập vào điện thoại mới cũng không khác gì.
Song… Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Anh không biết trong hai mươi phút ấy, Ôn Nhiễm có nhắn tin cho anh không.
Dạo trước, vào một lần khi nhận việc vẽ tranh minh họa, Ôn Nhiễm bị người ta hiểu lầm, không hiểu sao còn bị mắng vài câu. Dì Chúc nổi giận, lập tức báo cáo bên đó, dì còn định giúp Ôn Nhiễm chửi lại, nhưng suy nghĩ một lát đành thôi, dì sợ rước lấy phiền phức không cần thiết.
Công việc này không cần Ôn Nhiễm giao tiếp nhiều với người khác, chỉ cần bàn bạc giá cả, ký hợp đồng, nộp bản thảo xét duyệt là được. Nhưng với tính tình của mình, Ôn Nhiễm cực kỳ dễ bị người ta chèn ép bắt nạt.
“Không… không có vấn đề gì ạ.” Ôn Nhiễm nhìn trái cây xếp ngay ngắn trong đĩa, rồi ngước mắt nhìn dì Chúc.
“Sao thế bé ngoan của dì?” Dì Chúc xoa đầu cô.
“Vì sao… nhìn dì Chúc, cháu không… căng thẳng? Có phải… vì gặp… hằng ngày… nên quen rồi không?” Ôn Nhiễm vẫn đang nhìn khuôn mặt hiền lành của dì Chúc, một hồi sau cô cúi đầu: “Cháu có thể… nhìn dì Chúc, rất lâu đó.”
Dì Chúc vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy… Thế cậu Tạ thì sao? Dì thấy vừa rồi cháu nhìn cậu ấy…”
Ôn Nhiễm cụp mắt: “Chắc chắn anh ấy… không thích… cháu như thế, giọng nói của cháu… cũng không dễ, không dễ nghe.”
“Nhiễm Nhiễm khờ quá, ai nói cháu không tốt chứ?” Dì Chúc vuốt ve mái tóc cô, khẽ nói: “Cháu phải biết rằng, chẳng ai hoàn mỹ cả, Tạ Vân Lễ cũng thế. Bản thân cậu ấy không phải một người hoàn hảo. Trên đời này, người nào cũng có khuyết điểm riêng hết. Chưa kể, Nhiễm Nhiễm nhà ta xinh đẹp như vậy, sao giọng nói lại không hay được? Không thể đâu, giọng Nhiễm Nhiễm nhà ta hay nhất, cháu chỉ khá kiệm lời thôi.”
Ôn Nhiễm vùi mặt vào ngực dì, buồn rầu hỏi: “Anh ấy đang… làm gì vậy ạ? Đợi ăn cơm sao?”
“Đang xử lý công việc, cậu ấy mang theo laptop mà.” Dì Chúc cười: “Ban nãy dì hỏi cậu ấy muốn ăn gì, cậu ấy nói cứ dựa theo khẩu vị của cháu là được. Cháu xem, cậu Tạ quan tâm cháu biết nhường nào.”
“... Vì sao chứ?”
“Cháu muốn hỏi vì sao cậu ấy quan tâm Nhiễm Nhiễm à?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
“Tuy dì có thể liệt kê vô vàn lý do Nhiễm Nhiễm khiến người khác yêu mến, nhưng vấn đề này cháu phải tự hỏi cậu ấy mới được.” Dì Chúc mỉm cười: “Vì chắc chắn, nguyên nhân mỗi người quan tâm cháu thích cháu sẽ mỗi khác đấy.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn dì.
“Chuyện quan trọng nhất của vợ chồng là giao tiếp, đương nhiên, việc này rất khó với cháu. Nhưng này, nếu trên đời nhất định có ai cần cháu chậm rãi thích ứng với việc giao tiếp cùng họ, vậy chắc chắn người ấy sẽ là Tạ Vân Lễ.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, mấy lời này cô nghiền ngẫm rất lâu.
Nếu buộc phải học cách giao tiếp với một người, vậy chắc chắn người ấy sẽ là Tạ Vân Lễ.
Vì Tạ Vân Lễ là người thân của cô, chồng cô, trên thế giới này cô không còn bao nhiêu người thân nữa, ngay cả bố cũng đã biến mất. Mặc dù dì Chúc luôn bầu bạn với cô, nhưng dì cũng có gia đình của mình, một ngày nào đó dì sẽ quay về bên cạnh người nhà, đến lúc ấy cô sẽ đơn độc một lần nữa.
Cô không biết liệu Tạ Vân Lễ có như thế không, vì ngay cả quan hệ vợ chồng vẫn có thể tan vỡ. Trên đời, một người rời xa một người là chuyện không thể đơn giản hơn.
Lúc dùng bữa, Ôn Nhiễm mải ngẫm nghĩ về những lời của dì Chúc, đến mức cô mới ăn một lát thì đã ngẩn người.
Trên bàn cơm yên tĩnh chẳng ai lên tiếng, Tạ Vân Lễ phá vỡ bầu không khí im lặng: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Hình như Ôn Nhiễm không nghe thấy, cô vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề phản ứng với câu anh hỏi.
Giờ phút này, trông cô như đang ngăn cách bản thân, không có bất cứ liên hệ nào với mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, khẽ gọi tên cô: “Ôn Nhiễm?”
Tới khi nghe thấy tên mình, Ôn Nhiễm mới lấy lại tinh thần, mù mờ nhìn anh.
Cuối cùng cũng quay về rồi.
Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Em đang nghĩ gì thế? Sao không ăn tiếp?”
Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn, cô mới ăn được một phần ba, còn lỡ tay để rơi một miếng bông cải xanh trên bàn.
“À… em xin lỗi.” Cô lập tức gắp miếng bông cải xanh bỏ vào miệng.
“Không sao, em không cần xin lỗi.” Tạ Vân Lễ để đũa xuống, hỏi cô: “Không muốn ăn à? Sao tự dưng dừng lại không ăn nữa?”
Dù vô duyên vô cớ ngẩn người, ắt cũng phải có nguyên nhân, có lẽ nguyên nhân chỉ vì cô mệt mỏi hoặc chán nản thôi.
Song, Tạ Vân Lễ thấy trạng thái bần thần vừa rồi của Ôn Nhiễm không hề đơn giản.
“Có phiền não gì à em?” Tạ Vân Lễ nhìn cô: “Nếu có, em có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”
Ôn Nhiễm cụp mắt, lắc đầu.
Thật ra cô không biết mình có phiền não gì, có điều gần đây sẽ luôn như vậy, bản thân cô cũng không rõ lý do.
“Ôn Nhiễm.” Tạ Vân Lễ bỗng gọi cô một tiếng, sau đó dừng một chút: “Em không thích ăn chung với anh à?”
“Không có!” Vì kinh ngạc quá, cô sơ ý đụng cánh tay vào nĩa, làm nó rơi xuống đất.
Ôn Nhiễm lập tức che tai, nhắm mắt theo phản xạ.
Nghe tiếng dụng cụ rơi xuống, dì Chúc vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, nhưng đã thấy Tạ Vân Lễ đứng dậy tới bên cạnh Ôn Nhiễm. Dì Chúc dừng bước, xoay người lặng lẽ quay về phòng bếp.
Tạ Vân Lễ giơ tay lên rồi khựng lại một nhịp, sau đó dịu dàng cầm lấy bàn tay đang che tai của Ôn Nhiễm: “Không sao đâu em.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: “Em không… không ghét anh…”
“Vậy được rồi.”
Ôn Nhiễm ngẩn người, hơi rụt vai lại.
Vì Tạ Vân Lễ đã xoa đầu cô, nhẹ nhàng ngắn ngủi, mang tới cảm giác trấn an mềm mại.
Dì Chúc đến đổi dụng cụ ăn mới cho cô, cũng an ủi vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô đừng để tâm chuyện làm rơi ban nãy nữa.
“Nếu em không thích ăn cơm với anh, anh sẽ để lại cho em không gian ăn cơm. Còn nếu em thích…” Tạ Vân Lễ tạm dừng rồi tiếp tục: “Nếu em không ngại, vậy anh sẽ cố gắng dành thời gian dùng bữa với em.”
Ôn Nhiễm không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể nhìn cằm Tạ Vân Lễ. Thấy anh nói từng câu từng từ xong rồi bắt đầu ăn, cô cũng cầm nĩa mới dùng bữa tiếp.
Hai người gần như ăn xong cùng lúc.
“Anh thấy Ca Ca bình phục khá tốt, bác sĩ thú y ở trạm cứu trợ dặn sau một khoảng thời gian, tốt nhất hãy dẫn bé đi kiểm tra sức khỏe lần nữa. Anh sẽ tìm một bệnh viện thú cưng tốt làm kiểm tra cho bé, nhưng em yên tâm, bé đang hồi phục ổn định, không vấn đề gì lớn đâu.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn anh…”
“Không cần cảm ơn, việc anh phải làm mà.” Tạ Vân Lễ thấy cô không ngừng túm lấy váy, bèn nói: “Lần trước chúng ta qua đón Ca Ca… em dũng cảm lắm.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra.
Anh đang khen cô à? Nhưng nếu đổi thành người bình thường, chuyện này không hề khó.
“Nếu lần sau em muốn ra ngoài đi đâu, cứ nói cho anh biết nhé.”
Cô cúi đầu, nên Tạ Vân Lễ chỉ thấy mái tóc đen mượt trên đỉnh đầu cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nghĩ mình đang làm phiền anh. Em muốn đi đâu, muốn làm gì, phải nói cho anh biết hết. Anh sẽ cố gắng dành ít thời gian với em, em và dì Chúc ra ngoài… anh không yên tâm. Được không em?”
Thật ra anh đã cân nhắc rồi mới nói lời này, dù có phần không ổn, cảm giác như đang ra lệnh cho người ta.
Nếu đổi thành người khác, ít nhiều gì cũng có thể nghe ra cảm xúc kín đáo trong giọng anh. Như lúc biết cô và dì Chúc thuê xe đến thăm Ca Ca, không hiểu sao anh đã bỏ qua công việc được lên lịch sẵn, tự lái xe sang đây, hỏi cô lý do ra ngoài nhưng không nói cho anh biết, đồng thời cũng muốn hỏi, vì sao cứ phải miễn cưỡng tự nói chuyện với người lạ mà không để anh giúp cô.
Chuyện của Ca Ca, nếu anh không âm thầm sắp xếp, có lẽ đến cuối cùng cô vẫn không chịu kể anh nghe, lựa chọn tự giải quyết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải vấn đề khó khăn với người bình thường, nhưng anh hiểu rõ, Ôn Nhiễm sẽ gặp nhiều trở ngại khi làm chuyện này.
Dù chỉ đặt chân ra khỏi cửa biệt thự thôi, cô cũng phải lấy hết can đảm, huống chi còn phải tới một nơi rất xa, ký tên vào giấy tờ nhận nuôi, rồi phải giao tiếp với người lạ, lắng nghe câu hỏi của người khác.
Chuyện như thế, vốn dĩ nên để anh giúp cô.
Nhưng nếu anh không nói, cô sẽ mãi mãi không hiểu:
Vào lần đầu tiên cô bước ra khỏi cửa nhà, người ở bên cô không nên là dì Chúc, người đầu tiên nói chuyện với cô cũng không nên là Tiểu Trí, hoặc nữ sinh Vi Vi không biết từ đâu xuất hiện.
Mà nên là Tạ Vân Lễ anh đây, chồng của cô.
Song, vào giờ phút này, nhìn vẻ ngây thơ của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ hít sâu một hơi, đành dừng lại bàn tay muốn vuốt ve mái tóc cô, anh vẫn không giơ lên chạm vào: “Lần sau để anh đi cùng em nhé.”
Nỗi lòng kín đáo của mình, đương nhiên anh không thể nói thẳng cho cô biết được.
“Vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu, chân thành trả lời: “Em sẽ… nói cho anh biết, chỉ cần ra ngoài, em sẽ… nói cho anh biết.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Chuyện khác cũng thế. Điện thoại mà anh đưa cho em, em có thể dùng nó nói chuyện với anh, lúc nào cũng được.”
Đôi mắt Ôn Nhiễm dao động, cô lo lắng hỏi: “... Sẽ không, làm phiền anh chứ?”
Tạ Vân Lễ biết cô đang nghĩ gì.
Nhất định cô đang nghĩ về bố cô, vì tất cả điều quan trọng nhất trong hồi ức của cô chỉ còn bấy nhiêu.
Cô nhớ đến thời điểm bố cô bận rộn công việc thì vờ như không thấy cô, thậm chí nhiều khả năng còn quở mắng.
“Không đâu.” Anh bảo: “Chuyện của em quan trọng với anh hơn.”
Đồng hồ điểm chín giờ.
“Em nghỉ ngơi nhé, trước khi ngủ còn phải đọc sách một lúc, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Quả thực anh biết tất cả mọi chuyện.
“Vậy nhường em nói trước, câu đó ấy.” Tạ Vân Lễ cười: “Lần này không cần dùng điện thoại để nhắn tin nữa.”
Ôn Nhiễm mù mờ hồi lâu, trong lòng cô bối rối, vì hôm nay Tạ Vân Lễ nói với cô nhiều điều, nhiều lời mà cô chưa bao giờ nghe, cũng không thể hiểu hết được. Cô cần thời gian nghiền ngẫm từng câu từng chữ, để tường tận từng chữ từng câu.
Thế nên trước ánh mắt chờ đợi của Tạ Vân Lễ, cô đã suy nghĩ rất lâu, rồi mới mở to đôi mắt một chút.
“À…”
Cô ngơ ngác nhìn cằm của Tạ Vân Lễ.
Anh vẫn đang chờ cô lên tiếng.
Nhưng Ôn Nhiễm chợt trở nên căng thẳng, không khỏi siết chặt hai tay, vai cũng rụt lại. Cô cúi đầu, dường như phải lấy hết can đảm mới có thể mở lời, đứt quãng nói: “Ngủ… ngủ ngon, Tạ Vân Lễ.”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, tựa như đã lâu về trước cô được giáo viên dạy nói những câu đơn giản.
Nhưng lần này, cô không còn nghe thấy mấy lời uốn nắn và cổ vũ kia nữa, mà là một câu chúc đầy niềm vui.
“Ngủ ngon, Nhiễm Nhiễm. Hy vọng em và Ca Ca cũng mơ đẹp.”
…
“Em ấy vẫn luôn ăn cơm như thế à?”
“Ừm, cậu cũng biết con bé rất khó thay đổi một vài thói quen mà.”
Trong sân, dì Chúc và Tạ Vân Lễ đứng kế nhau, dì Chúc hiểu ánh mắt Tạ Vân Lễ nhìn dì vào lúc gần đi, dì biết anh có lời muốn nói nên ra tiễn anh.
Tạ Vân Lễ nói: “Em ấy gầy quá, ăn cũng ít.”
Tuy các món cô ăn khá đầy đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao vẫn đơn điệu, cứ lặp lại vài loại rau củ và thịt trong suốt mười năm, lâu dần có thể sẽ thiếu một số vi chất. So với cô gái bình thường, thậm chí cô còn không ăn vặt, sữa chua và một số loại trái cây.
Dì Chúc gật đầu, thở dài: “Khó thay đổi lắm. Lúc tôi mới làm ở nhà họ, Ôn Nhiễm ăn còn ít hơn, con bé chỉ ăn cơm mẹ nấu. Dù cả ngày không có gì ăn, đói cỡ nào, con bé cũng không bao giờ ăn đồ người khác đưa. Trong nhận thức của con bé, chỉ mỗi thức ăn từ tay mẹ thì mới có thể ăn. Về sau, tôi cũng mất nhiều thời gian lắm mới thân thiết hơn với con bé, để con bé hiểu tôi sẽ nấu cơm cho con bé ăn.”
“Sau khi trưởng thành… cũng luôn vậy sao?”
“Ừm, nhiều trẻ tự kỷ trưởng thành vẫn cần bố mẹ đút ăn, chăm sóc sinh hoạt. Còn trường hợp của Nhiễm Nhiễm không nghiêm trọng mấy, con bé thực hiện can thiệp trị liệu khá sớm, thật ra nhiều việc con bé có thể tự làm được. Nhưng con bé vẫn không thể thay đổi một số thói quen.” Dì Chúc nói: “Tôi đã cố gắng đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ cho con bé rồi, dáng người của cô nhóc này luôn thế. Hai năm đầu sau khi mẹ qua đời, con bé còn gầy hơn, cậu từng thấy rồi đấy…”
Tạ Vân Lễ im lặng.
Anh vẫn còn nhớ rõ dáng dấp của cô trước đây.
Khi tới tìm cô, ngay khoảnh khắc gặp cô, anh nhận ra mình đã đến quá muộn. Bấy giờ, hai từ gầy gò không đủ để hình dung Ôn Nhiễm, bấy giờ, trông cô như bị cả thế giới ruồng rẫy. Cô không thể hiện nỗi buồn, lên tiếng khóc lóc hay âm thầm rơi lệ như người thường, cô chỉ vụn vỡ trong im lặng, như thể giây phút hít thở nào cũng vô ích.
Thời gian dài ngủ li bì, thời gian dài đờ đẫn nhìn một chỗ, liên tục lặp lại một câu nói trong trí nhớ, nỗi buồn nghẹt thở giam hãm linh hồn cô, bào mòn sức sống của cô qua từng ngày.
Về sau, ngay cả bố ruột cũng không thể chịu đựng nổi nữa, ông ta rời bỏ cô.
Còn dì Chúc đã ôm lấy cô hết lần này đến lần khác, nói cô biết mẹ cô hy vọng cô có thể sống tốt. Lời nói này, cô phải mất bao nhiêu thời gian để có thể hiểu rõ, tới tận hai năm sau, lần đầu tiên cô mới cất tiếng nói một câu bình thường.
Bây giờ ngẫm lại, thời điểm anh đến bên cô thật sự muộn màng.
Dẫu anh đã nhanh chóng đưa cô ra khỏi căn nhà đó, kết hôn với cô, cho cô một mái ấm mới, để cô hiểu mình sẽ có người thân mới, tất cả vẫn không thể thay đổi nỗi tổn thương về tinh thần lẫn thể xác trong quá khứ của cô.
“Bánh ngọt tôi bảo Chu Duy đưa tới, em ấy có ăn không?”
“Có, ăn một ít. Đại khái biết cậu đưa tới nên con bé sẽ ăn.”
“Vậy nếu tôi dẫn em ấy ra ngoài ăn cơm thì sao? Em ấy có thể quen không?”
Dì Chúc do dự: “Tôi không chắc, mấy việc như đưa con bé ra ngoài vẫn cần phải tiến hành từ từ, để con bé thích nghi dần. Như lúc chúng ta và con bé tới nhận nuôi Ca Ca, vì con bé khao khát nhận nuôi Ca Ca nên mới có thể bỏ qua một số cảm giác của bản thân, dù bức bối đến đâu con bé cũng sẽ chịu đựng. Còn nếu đưa con bé ra ngoài làm việc khác, ban đầu chắc chắn con bé sẽ không quen, nhưng nếu cẩn thận, kịp thời chú ý đến cảm xúc của con bé, có lẽ sẽ ổn thôi.”
“Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng ngày càng tin tưởng cậu mà.” Dì Chúc nói: “Bây giờ con bé đang từ từ chấp nhận cậu là người thân của con bé đấy.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Cứ chậm rãi thôi.”
“Còn một việc nữa.” Tạ Vân Lễ hỏi: “Trước đó hai người thuê xe tới thăm Ca Ca đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Chúc ngẩn ra: “Phải, lần ấy nên báo cậu biết trước, tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Nhưng lần sau, vì lý do an toàn, tốt nhất hãy thông báo trước cho tôi, bất kể em ấy muốn đi đâu.”
“Được, tôi hiểu rồi, cậu Tạ.”
Dì Chúc những tưởng Tạ Vân Lễ sẽ không để ý lần Ôn Nhiễm ra ngoài thăm Ca Ca đó, ngay cả Ôn Nhiễm cũng không muốn Tạ Vân Lễ biết, sợ gây thêm phiền phức cho anh.
Nhưng nào ngờ, Tạ Vân Lễ lại rất để tâm.
Thấy ánh mắt của anh, dì Chúc nhận ra, anh không chỉ để tâm mà còn có phần không vui. Đương nhiên, anh không trách dì, cũng không trách Ôn Nhiễm.
Điều anh để tâm là, khi Ôn Nhiễm ra ngoài, anh không biết chuyện thì sẽ không thể chăm sóc cô.
“Sau này có việc gì, dì cứ gọi thẳng cho tôi, không cần thông qua Chu Duy nữa.” Tạ Vân Lễ gật đầu với dì: “Vậy tiếp tục làm phiền dì rồi, dì Chúc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn anh rời khỏi, dì Chúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra dì đã đánh giá thấp tấm lòng mà Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm, cũng đánh giá thấp tính cách của Tạ Vân Lễ rồi. Từ đầu đến cuối, tuy anh không bày tỏ bất mãn và trách cứ nào, nhưng khí chất lãnh đạm ấy khiến người ta thấy áp lực.
Những người như vậy, ngay cả lúc tức giận, có lẽ sẽ vừa lạnh lùng vừa sáng suốt. Không ngạc nhiên mấy khi Chu Duy nhận xét anh không phải kiểu người đủ kiên nhẫn, anh chỉ kiên nhẫn ở bề ngoài thôi.
Nhưng may sao anh luôn quan tâm đến Ôn Nhiễm, dẫu Ôn Nhiễm làm sai điều gì, chắc anh cũng có thể dễ dàng tha thứ nhỉ…
…
Buổi trưa khi gần tới giờ ăn, Ôn Nhiễm chậm chạp không xuống lầu.
Thường ngày Ôn Nhiễm ít khi thay đổi thói quen sinh hoạt của mình. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô luôn tuân theo đúng quy tắc, trừ phi trong giai đoạn đặc biệt, như lúc mới chuyển nhà, hoặc trong những ngày đầu khi Ca Ca vừa đến. Đã qua nhiều ngày rồi, cô nên trở về nếp sống bình thường mới đúng.
Thấy gần tới giờ ăn, dì Chúc bèn lên lầu tìm cô, quả nhiên Ôn Nhiễm vẫn còn ở trong phòng vẽ tranh, Ca Ca nằm ngủ trên tấm đệm bên cạnh.
Dì Chúc khẽ gọi cô một tiếng: “Nhiễm Nhiễm ơi, đến giờ ăn rồi.”
Dường như Ôn Nhiễm không nghe thấy, cô không hề phản ứng. Dì Chúc nhẹ nhàng bước qua mới phát hiện cô đang đeo nút bịt tai, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hội họa.
Đến lúc thấy dì Chúc, Ôn Nhiễm mới lấy lại tinh thần, tháo nút bịt tai ra: “Dì Chúc… tới giờ ăn rồi sao? Cháu quên mất…”
Cô sờ bụng, cảm nhận được lúc này mình nên nhét đầy bao tử.
Dì Chúc cười: “Ai bảo cháu đam mê vẽ tranh quá làm gì?”
Đến bên cạnh cô, dì Chúc mới thấy cô đang vẽ gì.
Một con đường chìm giữa lá phong mà hôm ấy họ đã tản bộ cùng nhau.
Phải thừa nhận một điều, năng khiếu vẽ tranh của Ôn Nhiễm thực sự xuất sắc. Dù chỉ đi bộ chưa đầy một tiếng đồng hồ, cô vẫn có thể vẽ được hoàn chỉnh cảnh sắc ngày đó.
“Đẹp quá.” Dì Chúc tán thưởng: “Trời ơi, cháu vẽ giống thật đấy, Nhiễm Nhiễm, cháu là một thiên tài thực thụ.”
Dì không hề nghi ngờ, nếu bây giờ vừa cầm tranh đi trên con đường đó vừa đối chiếu, từ cây và tỷ lệ khoảng cách giữa các cây, đến hình dạng của vài chiếc lá phong, tất cả sẽ không khác tranh Ôn Nhiễm vẽ là bao.
Cô không cần dành nhiều thời gian để phác thảo cảnh vật, cô chỉ cần quan sát một lát, bức tranh ấy sẽ tự động in sâu vào tâm trí cô. Sau đó, dựa theo từng tỷ lệ đã tính toán trong đầu, cô sẽ thể hiện trọn vẹn trên giấy.
Bao gồm cả màu sắc, khen hoàn mỹ cũng không ngoa.
“Nhiễm Nhiễm, cháu đã bao giờ nghĩ về việc cho cậu Tạ xem tranh của cháu chưa? Cháu cũng chưa từng đàn piano cho cậu ấy nghe nhỉ?” Dì Chúc đề nghị: “Hay cháu để cậu ấy xem thử? Để cậu ấy biết Nhiễm Nhiễm nhà ta là một cô gái ưu tú cỡ nào.”
Thật ra, Ôn Nhiễm đã bộc lộ tài năng từ nhỏ, bất kể giáo viên nào từng thấy cô vẽ hoặc chơi đàn, đều không thể không kinh ngạc trước tài năng của cô, họ khen cô sở hữu một thiên phú nghệ thuật hiếm có. Bố mẹ Ôn Nhiễm từng nghĩ đến việc để Ôn Nhiễm phát triển tài năng bản thân, sau đó đi theo con đường nghệ thuật.
Khi Ôn Nhiễm trưởng thành, bố cô cũng tính để cô tham gia vào một số hoạt động và cuộc thi, nhằm kiếm một ít danh tiếng. Nhưng Ôn Nhiễm không tài nào làm được. Trước đám đông, cô không thể chơi nhạc cụ hoặc vẽ tranh, cô cũng không thể tận dụng tài năng này để thu hút nhiều chú ý.
Trước đây, khi Ôn Nhiễm mười mấy tuổi, bố đã yêu cầu cô chơi một bản nhạc piano trước mặt nhóm bạn lâu năm. Bố đưa cô đến cạnh cây piano, Ôn Nhiễm ngồi cứng nhắc trên ghế, chốc lát sau bắt đầu run lên.
Cô không làm được.
Bố lập tức thay đổi sắc mặt, rõ ràng bố mẹ bình thường, con gái lại mắc chứng tự kỷ, khiến người đàn ông trung niên này phiền muộn bạc cả đầu. Tài năng vốn có thể tỏa sáng rực rỡ ấy, giờ đây lại không thể phô diễn trước mắt mọi người.
Đây cũng là lý do mà năm xưa bố mẹ cô thường xuyên cãi vã, mẹ Ôn Nhiễm không muốn ép cô làm bất cứ điều gì, nhưng bố cứ đinh ninh, nếu một đứa trẻ tự kỷ không thể sử dụng tài năng thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Thật ra, ai cũng mong muốn điều tốt đẹp nhất cho Ôn Nhiễm, nhưng chẳng ai nhường ai, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất vẫn là Ôn Nhiễm.
Lâu lắm rồi Ôn Nhiễm không đụng vào cây piano ấy. Từ khi mẹ qua đời, số lần cô đánh đàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dì Chúc cảm thấy đã đến lúc rồi, dù sao cũng không thể để Tạ Vân Lễ nghĩ vợ mình là một bình hoa di động, chỉ có sắc đẹp thôi đúng không?
“À, lần trước cháu hợp tác với một nhà văn nổi tiếng, vẽ tranh minh họa cho truyện cổ tích, cả tranh minh họa tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng kia kia nữa, nhà xuất bản gửi tặng nhiều sách như vậy, hay tặng Tạ Vân Lễ một bản xem thử?”
Ôn Nhiễm nhíu mày: “Nhưng… Nhưng…”
“Nếu họ… biết cháu bị tự kỷ… có lẽ, sẽ không… hợp tác với cháu nữa đâu, đúng không?”
“Bé khờ này, họ ưng ý tác phẩm của cháu chứ không phải vì cháu là người thế nào.” Dì Chúc nói: “Lần trước nói chuyện điện thoại với họ, dì cũng đã nhắc cháu không muốn lộ mặt, cháu biết họ nói gì không? Họ bảo mấy họa sĩ vẽ tranh minh họa sống quái gở, nhiều người chỉ thích ở nhà, hợp đồng luôn gửi qua bưu điện, không phải chỉ có mỗi cháu thôi đâu.”
Vì tác phẩm trong vài năm gần đây của Ôn Nhiễm tương đối nổi tiếng, nên dì Chúc cũng tự nhiên trở thành “Quản lý” của cô, đại diện cho cô bàn chuyện hợp tác với một số nền tảng. Đương nhiên cũng xuất hiện công ty muốn ký hợp đồng với cô, không ít bên chịu bỏ ra số tiền lớn, nhưng dì Chúc đã từ chối thay cô hết.
Với thành quả bây giờ của bản thân, Ôn Nhiễm hoàn toàn có thể kiếm đủ tiền để sống tốt. Dĩ nhiên, cô cũng không cần phải được nhiều người chú ý quá.
Nhưng dì Chúc hy vọng, chí ít cô có thể nhận được sự chú ý của một vài cá nhân, và trong vài cá nhân này, quan trọng nhất tất nhiên là chồng của cô.
Ôn Nhiễm ngẫm nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, gõ từng chữ vào khung chat với Tạ Vân Lễ:
- Tạ Vân Lễ, hôm nay em vẽ tranh, anh muốn xem không? Nếu muốn thì em chụp cho anh xem, nếu anh không thích cũng không sao…
Sau khi bấm gửi, Ôn Nhiễm bắt đầu hồi hộp bất an nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Mỗi lần nhắn tin cho Tạ Vân Lễ, cô sẽ căng thẳng như lúc gặp mặt nói chuyện.
Sợ làm phiền đến tiến độ làm việc của anh, sợ nói sai, sợ anh không thích tin nhắn cô gửi, cũng sợ bản thân diễn đạt không rõ khiến anh hiểu lầm.
Còn giờ phút này, trên chiếc xe Chu Duy đang lái, tiếng chuông điện thoại vang lên từ hàng ghế sau trống không.
Chu Duy không nghe thấy, anh ta vừa mới đưa Tạ Vân Lễ tới ga tàu cao tốc. Hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố lân cận, mất hai tiếng đồng hồ. Nhưng cũng chỉ là chuyến công tác về trong ngày. Lý do họ không lái xe vì có một số đoạn đường tắc nghẽn, lãng phí thời gian.
Tạ Vân Lễ có hai chiếc điện thoại, đến khi lên tàu cao tốc anh mới phát hiện mình chỉ cầm theo điện thoại mới, còn điện thoại kia để quên trên xe của Chu Duy.
Chu Duy đã rời đi được hai mươi phút, trong hai mươi phút này chắc sẽ không có nhiều tin nhắn chưa đọc, đăng nhập vào điện thoại mới cũng không khác gì.
Song… Tạ Vân Lễ nhíu mày.
Anh không biết trong hai mươi phút ấy, Ôn Nhiễm có nhắn tin cho anh không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro