Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 56

2024-11-18 08:22:16

Thật ra dì Chúc có thể xuất viện rồi, dì đã nằm viện một tuần, truyền nước một tuần, nên kiểm tra gì cũng đã kiểm tra hết.

Dì vốn sốt ruột muốn về biệt thự, nhưng bây giờ xem ra, trong một tuần dì vắng nhà, Ôn Nhiễm và Tạ Vân Lễ vẫn chung sống hòa hợp.

Thật sự tốt quá rồi.

Dì Chúc hoàn toàn không ngờ, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hai người đã có thể tiến triển đến mức độ này, cuộc điện thoại đó của Ôn Nhiễm cũng khiến dì mở mang tầm mắt.

Thế nên, dì không cần về gấp, dù sao cũng sắp đến lễ Tình nhân rồi.

Ôn Nhiễm đã lấy Tạ Vân Lễ hai năm, tuy Tạ Vân Lễ luôn cho người chuyển đầy đủ quà tặng đến, nhưng cả hai vẫn chưa từng trải qua ngày lễ kiểu này cùng nhau.

Theo tiến triển hiện nay của hai người, đã đến lúc nên phát triển thêm một bước rồi.

Bác sĩ nói ngày mai dì Chúc có thể xuất viện, trùng hợp còn rơi vào lễ Tình nhân. Do đó lúc Ôn Nhiễm gọi điện cho dì hỏi cần mình tới đón không, dì Chúc đã dứt khoát từ chối.

“Mặc dù dì và chú Kiều của cháu đã là vợ chồng già, nhưng ngày lễ như Thất tịch thì vẫn phải đón, nên ngày mai dì tạm thời chưa về. Nhiễm Nhiễm, cháu có thể hiểu cho dì đúng không?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên… rồi, dì Chúc, phải đón lễ Thất tịch, với chú Kiều, dì phải vui vẻ…”

Rõ ràng cô không hề hiểu rốt cuộc dì Chúc đang ẩn ý điều gì.

Dì Chúc cười tủm tỉm: “Vậy cháu và cậu Tạ cũng phải đón lễ vui vẻ đấy.”

“Ồ…” Ôn Nhiễm hoang mang: “Cháu cũng… cũng phải đón à?”

“Tất nhiên rồi! Cháu với cậu Tạ nhất định phải đón ngày lễ này.” Dì Chúc nói như một lẽ đương nhiên: “Cháu xem, cháu và cậu Tạ mới kết hôn được hai năm, hai năm vẫn đang trong giai đoạn nồng cháy nhất của vợ chồng son đó, chưa hết, không phải cháu vừa tỏ tình với cậu Tạ sao? Vừa khéo bây giờ là lễ Tình nhân, chắc chắn cháu phải đón lễ với cậu ấy rồi.”

“Cháu, cháu tỏ, tỏ, tình… với anh ấy?” Ôn Nhiễm kinh ngạc hết sức, suýt không thể nói nên lời: “Tỏ tình, lúc, lúc nào ạ?”

Dì Chúc cười ha ha: “Không biết ai đã chủ động hôn người ta ấy nhỉ?”

Ôn Nhiễm đột nhiên che miệng, cảm thấy không hề ổn.

Đúng vậy, bất luận nói thế nào, hôn cũng là một cách tỏ tình, còn thừa cơ Tạ Vân Lễ không để ý, cô đã chủ động hôn người ta. Đây thật sự là chủ động thổ lộ tình yêu của mình với anh rồi mà?

Nếu thế, hình như Tạ Vân Lễ… chưa đáp lại “tình yêu” của cô thì phải?

“Nhưng, nhưng, Tạ Vân Lễ anh ấy… không, đáp lại cháu. Tối qua lúc, anh ấy về, cháu đã ngủ rồi… Buổi sáng, buổi sáng cháu sợ, không dám, không dám dùng bữa với anh ấy. Anh ấy… gõ cửa nói, nói anh ấy đã ăn rồi nên đi trước, bảo cháu… nhớ sáng đàng hoàng.” Ôn Nhiễm rầu rĩ: “Lỡ, lỡ, thật ra anh ấy… không chấp nhận, thì làm sao đây? Có phải cháu, đã, đã làm chuyện xấu rồi không?”

“Ôi chao bé cưng Nhiễm Nhiễm của dì.” Dì Chúc dở khóc dở cười: “Bất kể cháu có chủ động không, người thua thiệt trong việc này cũng là cháu mà, sao lại thành làm chuyện xấu rồi? Cháu cũng không biết cậu Tạ…”

Cậu ấy yêu cháu nhiều thế nào, quan tâm cháu nhiều thế nào đâu.

Vào khoảnh khắc cháu chủ động thổ lộ tình cảm của mình, nhất định cậu ấy đã mừng rỡ như điên.

Song, chàng trai này đã quen kiềm chế trước mặt cháu, đã quen chú ý đến tâm trạng của cháu, cũng lo lắng cháu sẽ bị phản ứng của cậu ấy dọa sợ. Thế nên, chắc chắn cậu ấy đã nhẫn nại nhiều lắm mới có thể kìm nén bản thân đấy.

Nhưng dì Chúc sẽ không nói mấy lời trên, vì chuyện tình cảm ấy mà, tốt nhất nên để người trong cuộc tự bộc bạch thôi.

Mọi thứ đã diễn ra như nước chảy thành sông, như chuyện dì Chúc chưa bao giờ nói cho Ôn Nhiễm biết cô có thể chủ động thổ lộ nỗi lòng của mình, cũng chưa bao giờ nói cho cô biết phải thổ lộ thế nào.

Nhưng Ôn Nhiễm đã tự thực hiện hành động ấy, chắc chắn đây là kết quả của bao nỗi niềm xao xuyến và cảm giác thôi thúc mãnh liệt ùa về cùng lúc.

Chuyện như vậy, cô nên hiểu, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu.

Huống hồ, dù Tạ Vân Lễ kiềm chế thế nào nhẫn nại thế nào, một khi đã ở riêng với Ôn Nhiễm, ít nhiều gì anh cũng sẽ để lộ tâm tư.

Suy cho cùng, dẫu kìm nén đến đâu, tình cảm vẫn sẽ thể hiện từ một vài hành động và ánh mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dì Chúc nói với cô: “Bé cưng à, liệu cậu Tạ có đáp lại cháu không, hay nghĩ về cháu ra sao, các vấn đề này cháu phải tự tìm hiểu hết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhưng… nhưng cháu ngốc… bẩm sinh cháu, đã ngốc rồi. Nhiều việc, cháu không hề hiểu, không biết…” Ôn Nhiễm ủ rũ: “Người… bệnh tự kỷ khác, làm sao, để bày tỏ tình cảm của bản thân ạ?”

Thực chất cô biết rõ, người thật sự mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, trừ phi trải qua can thiệp trị liệu, và về cơ bản đã có thể sống gần giống người bình thường, nhưng nếu bảo họ chủ động giãi bày cảm xúc trong lòng thì cũng rất khó.

Vì đa số thời điểm, họ sẽ mất kiểm soát cảm xúc của mình vì hệ thần kinh khiếm khuyết, cũng không thể tập trung tinh thần làm việc nào đó. Lúc nói chuyện với người khác, có thể họ đã để tâm trí của mình bay xa. Và dù biết khuyết điểm của bản thân, họ cũng không thể khống chế được.

Thi thoảng cô nghĩ, bây giờ cô dựa dẫm vào Tạ Vân Lễ như vậy, nếu đến một ngày Tạ Vân Lễ rời xa cô… cô nên làm thế nào đây?

Trên đời này, số người bằng lòng nghe cô nói chuyện, không chê cô, ít ỏi quá rồi.

Ôn Nhiễm thở dài.

Rồi cô lại nghĩ, dì Chúc nói đúng, cô có thể chủ động… chỉ cần cô can đảm một chút thôi.

Song…

“Hu hu hu… Ca Ca ơi.” Ôn Nhiễm ôm chặt Ca Ca: “Chị… nhát gan quá, chắc còn, nhát hơn em nữa.”

Ngay lúc này, dì Chúc gửi một tin nhắn cho cô:

- Nhiễm Nhiễm, cháu phải dũng cảm một tí, cậu Tạ là một người chồng ưu tú, chắc hẳn vô số người muốn ở bên cậu ấy. Nhưng cậu Tạ chỉ thích cháu, một lòng một dạ muốn cưới cháu thôi! Thế nên, hai đứa là độc nhất vô nhị trong mắt nhau đấy! Lễ Thất tịch tình nhân mà lần đầu hai đứa đón chung này, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua! Dì cho cháu biết một cách…

Nhìn dãy số điện thoại mà dì gửi cho mình, Ôn Nhiễm đột nhiên mù mờ.

Nhưng dì Chúc không hổ là dì Chúc, dì đoán chắc Ôn Nhiễm sẽ không biết làm gì, từ sau nụ hôn đột ngột ấy, cô đã mất hết can đảm chủ động nữa rồi.

Do đó, dì Chúc đã nhờ cậy người tài giỏi bên cạnh Tạ Vân Lễ, thư ký Chu, Chu Duy sẽ giúp cô nghĩ cách.

Dì Chúc cũng biết, Ôn Nhiễm không thể gọi cho Chu Duy trước, cô chỉ có thể chủ động gọi cho Tạ Vân Lễ thôi.

Vì vậy, khi Chu Duy nhận được lời nhờ cậy của dì Chúc, trùng hợp thay, anh ta đang đối diện với một tên đáng ghét.

“Rõ ràng vì vợ đẹp quá khiến người ta chú ý quá, thế nên sếp Tạ của các cậu mới giấu giếm không để cô ấy lộ diện, cộng thêm tình hình của bản thân, chắc cô ấy nhát gan lắm. Nhiều người một xíu thôi đã đủ dọa cô ấy, ây dà, mong muốn che chở của sếp Tạ các cậu nhất định luôn mãnh liệt rồi. Cậu biết không? Tối đó Ôn Nhiễm ngồi trên xe cậu ấy, mấy trăm mét xung quanh cậu ấy đã sắp xếp đầy đủ người bảo vệ cô ấy, đừng nói tới người, ngay cả con ruồi cũng đừng hòng bén mảng đến…”

Chu Duy âm thầm liếc anh ấy.

Trước kia, ngày ngày tên này chỉ muốn kéo Tạ Vân Lễ chơi này chơi nọ, cứ thấy đáng tiếc khi anh cưới một cô vợ bị tự kỷ, cuối cùng còn khiến Tạ Vân Lễ bực tức tới mức suýt đá văng anh ấy.

Bây giờ thì hay rồi, từ lúc thấy Ôn Nhiễm, Lương Trạch Kỳ đã thay đổi quan điểm một trăm tám mươi độ, nhất là khi biết Ôn Nhiễm làm họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng, thậm chí còn biết đánh đàn piano…

Lúc này, anh ấy lại nghĩ Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm mới xứng đôi làm sao.

“Thật ra một tuần trước tôi đã gặp cô ấy rồi, cô ấy được sếp Tạ của cậu nắm tay, cứ theo sát cậu ấy. Trời ơi bấy giờ tôi thấy, quả thực sếp Tạ của cậu đã tìm được tiên nữ đó, tôi còn tưởng rốt cuộc cậu ấy cũng nghĩ thông suốt rồi chứ…”

Một tiếng cạch vang lên, Chu Duy đặt mạnh ly nước xuống bàn.

Lương Trạch Kỳ chống cằm lập tức sửa lời: “... Rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, nên mới tốt với bà xã mình hơn. Còn trước đây thì kỳ cục thật, mười ngày nửa tháng cũng không đến nhìn cô ấy một lần, đúng là, quá đáng ha!”

Lương Trạch Kỳ đâu dám lỡ lời trước mặt Chu Duy, vì từ giai đoạn Tạ Vân Lễ vừa tới đây lập nghiệp, Chu Duy đã làm việc bên cạnh anh. Hơn hai năm trôi qua, bây giờ rõ ràng Chu Duy đã trở thành trợ thủ đắc lực của Tạ Vân Lễ, cũng được gọi là một kiểu đối tác làm ăn. Anh ấy dám chắc, nếu anh ấy còn nói sai nữa, Chu Duy sẽ không nể mặt anh ấy, quay đầu mách lẻo với Tạ Vân Lễ ngay.

Anh ấy nhận ra, Chu Duy cực kỳ bảo vệ mối quan hệ của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước đó anh ấy vẫn không hiểu, nhưng từ khi gặp Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, chỉ cần vài chi tiết nhỏ trong thời gian ngắn thôi, anh ấy đã thấy hai người rất thích hợp ở bên nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng anh ấy cũng hiểu, vì sao Tạ Vân Lễ chưa từng nhắc về Ôn Nhiễm.

Không phải không thèm để ý hay không quan trọng! Mà vì anh để tâm quá mức! Còn cô quan trọng quá đỗi, nên anh luôn che chở cô ở nơi sâu nhất trong lòng, không để bất cứ ai có cơ hội tiếp cận cô, dù nói bậy với cô một câu thôi cũng không được!

Thảo nào anh ấy lại bị mắng, anh ấy cũng thấy mình đáng đời lắm!

Thay đổi góc nhìn, nếu anh ấy gặp được một cô gái khiến anh ấy thương đến tận xương tủy như vậy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ giống Tạ Vân Lễ, thận trọng bảo vệ che chở. Nếu anh ấy thấy ai nói xấu cô ấy, đánh tên đó một trận đã là nhẹ rồi.

“Sếp Lương, nếu rảnh rỗi quá, anh có thể kéo thêm cho chúng tôi mấy khách hàng lớn đấy.” Chu Duy đẩy kính mắt: “Bàn tán về ông chủ và bạn đời của ông chủ sau lưng kiểu này, tôi không thể tiếp được nữa, tôi còn việc phải đi trước.”

“Ê ê, còn gần một tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa mà, cậu nôn nóng gì chứ?”

“Sếp Lương, anh biết mai là ngày gì không?”

“... Tốt xấu gì trai nhà giàu tôi đây cũng đã trải qua bao cuộc yêu rồi, sao không biết mai là ngày gì được?” Lương Trạch Kỳ tùy ý hỏi: “Cậu đi mua quà lễ Tình nhân cho vợ cậu chứ gì?”

“Mua từ lâu rồi anh ơi, tôi phải quan tâm đến sếp tôi và cô Ôn Nhiễm, đây là lễ Tình nhân đầu tiên mà họ đón chung. Thôi không nói nữa, tôi đi đây.”

Nghe xong, Lương Trạch Kỳ vỗ mạnh đùi, ừ nhỉ! Chẳng phải mai là lễ Tình nhân đầu tiên mà Tạ Vân Lễ và chị dâu hẹn hò sao! Là dịp lễ lớn đó!

Thấy Chu Duy rời khỏi, Lương Trạch Kỳ vội vàng đuổi theo: “Ấy ấy khoan đã. Ôi thư ký Chu của tôi, Chu đỉnh cao ơi, cậu tiết lộ với tôi một tí coi, Tạ Vân Lễ đã chuẩn bị gì rồi? Cậu ấy định đón lễ với chị dâu tôi thế nào?”

“... Xin lỗi nhé, tôi không trả lời đâu!”

Hó hé gì với anh ấy là xong luôn! Nhất định anh ấy sẽ phá đám!

Không dễ gì mới cắt đuôi được Lương Trạch Kỳ, Chu Duy nhanh chóng tìm một căn phòng trống gọi điện cho Ôn Nhiễm.

Dì Chúc đã nói với anh ta, Ôn Nhiễm có việc muốn bàn bạc với anh ta. Thấy tin nhắn đó, anh ta cũng ngẩn người, nhưng nghĩ lại, Ôn Nhiễm tìm anh ta còn vì chuyện gì nữa đây?

Chắc chắn là chuyện liên quan đến sếp Tạ rồi!

Nhưng dù muốn tìm anh ta, có lẽ Ôn Nhiễm cũng khó lòng chủ động gọi điện cho anh ta, nên anh ta buộc phải làm trước thôi.

May mà cuộc gọi đã được kết nối, nếu không anh ta thật sự lo Ôn Nhiễm sẽ không nghe máy nói chuyện với mình!

“Alo… Là, Chu Duy à?” Giọng Ôn Nhiễm vẫn mềm mại nhẹ nhàng, lời lẽ không rõ ràng mấy, nhưng vẫn khiến người ta sẵn sàng nhẫn nại để nghe cô từ từ nói.

“Đúng đúng đúng đúng đúng là tôi đây cô Ôn Nhiễm! Tôi là Chu Duy!”

Ôn Nhiễm nói chuyện vừa chậm rãi vừa dịu dàng, còn anh ta, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ thì như đang đình công, mới câu đầu tiên mà đã lắp bắp.

“Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Cô cứ hỏi, tôi chắc chắn sẽ biết gì nói nấy!”

Ôn Nhiễm khựng lại một thoáng: “Vậy… vậy nếu, ý tôi là, nếu, tôi muốn, tặng quà lễ Tình nhân, cho Tạ Vân Lễ. Anh nghĩ, nên tặng gì, thì được?”

Ngày mai đã đến lễ Tình nhân, Ôn Nhiễm sốt ruột vô cùng.

Chu Duy thầm nghĩ: Hay cô cứ tặng chính mình cho anh ấy nhỉ?

Nhưng rõ ràng đối với Ôn Nhiễm, đáp án này vừa bỉ ổi vừa quá đáng! Anh ta nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng đó: “Việc này à… thật ra với tình cảm mà sếp Tạ dành cho cô, dù cô tặng anh ấy một bông hồng héo, anh ấy cũng sẽ thích hết mực.”

“Không, không được, sao có thể, tặng hoa hồng, héo cho anh ấy chứ!” Ôn Nhiễm cuống lên: “Không thể, không thể đâu, vậy không tốt. Tôi muốn, muốn tặng món quà, tốt nhất, cho anh ấy!”

Cô lắp bắp: “Mặc dù, mặc dù cũng có thể, không tìm được thứ tốt nhất, nhưng, nhưng thứ hư hỏng, nhất định không được, nhất định không được.”

Tất nhiên, cô hiểu rõ mình sẽ không tìm được món quà tuyệt vời quá mức, nhưng trong lòng cô, Tạ Vân Lễ xứng đáng với điều tốt hơn.

Nghe cô nói xong, Chu Duy lập tức xin lỗi: “Đúng đúng, cô nói đúng, do tôi sơ suất rồi! Để tôi nghĩ thêm…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0