Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 73

2024-11-18 08:22:16

Ôn Nhiễm bứt rứt ngồi trên sô pha.

Vì môi trường lạ lẫm, căn hộ lạ lẫm, ghế sô pha lạ lẫm, nên cô vẫn chưa quen.

Cũng bất an chẳng kém, là nỗi căng thẳng trong vô thức khi đối mặt với hoàn cảnh xa lạ.

Nhưng may mắn đây là nơi ở của Tạ Vân Lễ, nên cô vẫn có thể chịu được.

Giờ phút này Tạ Vân Lễ đã vào phòng ngủ mặc áo, ban nãy anh chỉ mặc quần ra mở cửa, khiến Ôn Nhiễm nhanh chóng dùng túi che mắt mình, còn nói xin lỗi.

Cô không thấy vẻ mặt của Tạ Vân Lễ vào lúc ấy, nhưng lời anh nói vẫn lọt vào tai cô rõ ràng:

“... Anh đã tắm xong rồi.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh bảo: “Dù đang tắm, em thấy… cũng không cần xin lỗi gì cả.”

Đúng vậy, hai người là vợ chồng đàng hoàng, cô lỡ nhìn cơ thể anh… cũng chẳng sao.

Ôn Nhiễm không che mắt nữa, ra vẻ điềm nhiên thả túi xuống.

Nhưng chưa đầy một phút, cô đã đỏ bừng mặt, không dám nhìn nữa.

Tạ Vân Lễ bèn cầm tay cô dắt vào, dẫn cô đến ghế sô pha.

Sau khi ngồi xuống, Ôn Nhiễm không dám cử động.

“Chu Duy đưa em tới à?”

Tạ Vân Lễ mặc áo rồi rời phòng, cuối cùng Ôn Nhiễm không còn căng thẳng nữa, thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, anh ta, đưa em tới.”

“Vì, em muốn gặp anh… nên, đến tìm anh, anh… không giận chứ?”

“Không, anh không giận.”

Giận thì không giận, nhưng tên nhóc Chu Duy này, anh nên “khuyên bảo” một tí.

Lúc nào cũng âm thầm đưa Ôn Nhiễm đến trước mặt anh, khiến anh giật mình đã đành, còn chưa kịp chuẩn bị sẵn tâm lý.

Giống bây giờ, căn hộ của anh đâu đâu cũng trống trải, khó khăn lắm mới tìm được một tấm đệm mềm. Anh dẫn Ôn Nhiễm đến đệm để cô ngồi lên.

Sô pha ở đây cứng quá, còn Ôn Nhiễm thích ngồi ở chỗ mềm mại.

Tạ Vân Lễ nhíu mày.

Điều kiện nơi này, kém xa biệt thự.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh thấy căn hộ của mình lại kém như vậy, làm anh vô cùng bất mãn.

Đương nhiên, bản thân anh ở không thành vấn đề, nhưng nếu biết trước Ôn Nhiễm sẽ tới, chắc chắn anh sẽ chuẩn bị một chút.

Phải biết rằng trước lúc đón Ôn Nhiễm vào biệt thự, anh đã bài trí trang hoàng cho biệt thự hơn nửa năm. Chưa kể, dù đã chuẩn bị nửa năm, nhưng vào mỗi lần đến, anh cứ không vừa ý chỗ này chỗ kia, lần nào tới sẽ thay đổi lần nấy. Đã thế, anh còn để thêm không biết bao nhiêu đồ đạc vào, may sao không gian trên lầu dưới lầu vẫn đủ lớn.

Mãi đến khi Ôn Nhiễm chuyển vào, anh mới dần dần yên tâm hơn.

“Ở chỗ anh chỉ có nước thôi, em muốn uống gì? Mua trà sữa cho em nhé? Hay nước trái cây?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Uống nước, uống nước là được, không uống, đồ khác.”

Tạ Vân Lễ rót cho cô một ly nước ấm rồi đưa đến tay cô.

Ôn Nhiễm đặt ly nước lên bàn, chỉ vào chỗ bên cạnh: “Anh có thể, ngồi xuống không?”

Bắt đầu từ khi cô vào cửa, Tạ Vân Lễ vẫn luôn loay hoay, vào phòng thay đồ xong thì tìm dép, tìm nệm, tìm ly rót nước cho cô, còn cô chỉ ngồi đó nhìn anh tới tới lui lui.

Tạ Vân Lễ ngồi vào chỗ cô chỉ.

Đưa mắt nhìn quanh, quả thực nơi này của anh chẳng có gì cả. Trên tường không hề treo đồ trang trí hay đồng hồ, bên bàn trà chỉ để một ly cà phê, không lắp TV, chỉ thấy máy tính dùng để làm việc, trong tủ lạnh chỉ đựng rượu và nước khoáng. Chưa hết, khắp căn hộ chỉ có ba màu chủ đạo xám đen trắng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đơn điệu buồn tẻ, không hề mang hương vị cuộc sống.

Món đồ tươi đẹp duy nhất, cũng ấm áp nhất nằm ở đầu giường trong phòng ngủ của anh: Bức tranh con đường đầy lá phong mà Ôn Nhiễm vẽ.

“Sao tự dưng tới đây?” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng cầm tay cô: “Nhớ anh à?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”

Cô cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Tạ Vân Lễ.

Cô hiếm khi quan sát anh chăm chú thế này, Tạ Vân Lễ nhất thời cảm giác như trên mặt mình có gì đó thật. Định lên tiếng hỏi, anh chợt thấy Ôn Nhiễm nhích đến trước mặt anh.

Tạ Vân Lễ ngẩn ra, ngay cả hô hấp cũng bỗng chốc dừng lại…

Cô gần như áp sát vào người anh.

Sau đó cô ngửi ngửi người anh, khẽ lẩm bẩm: “Đâu có… mùi rượu mà… thơm thơm.”



Tạ Vân Lễ cầm tay cô siết chặt: “... Có thể vì, vừa mới tắm xong.”

“Dù có mùi rượu, em cũng, không chê anh.” Ôn Nhiễm dẩu môi, như có phần không vui: “Anh không muốn, gặp em, sớm sớm sao?”

Vốn dĩ anh không còn cảm giác ngà ngà nữa.

Nhưng giờ khắc này, tâm trí Tạ Vân Lễ tựa như đang mê muội trong hơi men, khiến anh thật sự chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.

Song, anh vẫn kiềm chế, chỉ giơ tay xoa đầu cô.

“Là anh tự chê mình.”

Ôn Nhiễm gật đầu. Cô vẫn nhớ Tạ Vân Lễ mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, anh chưa bao giờ mặc một bộ tới hai ngày. Từ trước đến nay, trên người anh luôn thoang thoảng mùi hương thanh mát. Nếu dính khói bụi hoặc thứ khác ngoài đường, anh sẽ tỏ ra không thích mùi trên người mình, nên thường chọn thay đồ trước.

Ôn Nhiễm cúi đầu, vô thức hít hà mùi trên người mình.

Vẫn ổn, cô cũng thơm.

Sẽ không bị anh chê.

Thấy cô làm vậy, Tạ Vân Lễ khẽ cười.

Ôn Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy, việc mình mới làm đúng là hơi ngốc, cô vội vàng chuyển chủ đề: “Canh giải rượu này, anh ăn nhé, canh giải rượu mà dì Chúc làm cho anh đấy, ăn nhanh nhanh nào.”

“Được, ăn ngay đây.”

Dì Chúc để canh trong bình giữ nhiệt, vẫn còn nóng hổi. Đang ăn, Tạ Vân Lễ thấy chiếc túi Ôn Nhiễm cầm trong lòng lúc tới.

“Trong túi đựng gì vậy? Sao phồng lên thế?”

Ôn Nhiễm đáp: “Không biết, dì Chúc, bảo em mang theo.”

Suốt dọc đường cô chỉ nghĩ đến Tạ Vân Lễ, không hề xem bên trong, lúc này cũng tò mò bước qua mở túi thoáng nhìn.

“Là đồ… của em hết?” Ôn Nhiễm nhìn quần áo, sữa rửa mặt, khăn tắm của mình… Khi cô đang nghi ngờ thắc mắc, Tạ Vân Lễ vừa liếc nhìn đã hiểu ngay.

“Dì Chúc, chắc nghĩ…”

Mới nói được nửa câu, Tạ Vân Lễ thấy gò má của Ôn Nhiễm đột nhiên đỏ lên.

Xem ra anh không cần giải thích nữa, cô đã hiểu rồi.

Không thể không nói, dì Chúc vẫn rất chu đáo.

Quả là chu đáo quá.

Dì đoán, nhiều khả năng hôm nay Ôn Nhiễm sẽ ở đây không về, bèn soạn đồ qua đêm cho cô, để tránh việc cô không muốn về nhưng chỉ đành về thôi.

Nếu dì Chúc đã sửa soạn đầy đủ…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vậy cô ở lại đây cũng không phải không thể.

Ôn Nhiễm vẫn chưa cảm thấy gì, Tạ Vân Lễ lại suy ngẫm một thoáng. Anh sợ cô sẽ chịu khổ, vì cô lạ giường, huống chi môi trường ở đây thật sự kém hơn bên kia.

Giường không đủ mềm, phòng ngủ không đủ lớn, đèn không đủ sáng, sàn nhà cứng ngắc lạnh lẽo, không lót thảm, không bồn tắm lớn… Không có những món đồ cô thường dùng trong biệt thự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi đang nghĩ có cần dẫn cô về biệt thự không, Tạ Vân Lễ chợt phát hiện Ôn Nhiễm đang nhìn anh, đôi mắt sáng bừng như ánh sao, như đang chờ mong gì đó.

“Có thể… ở, ở đây không anh?”

“Cũng được, nhưng…” Tạ Vân Lễ nhìn quanh: “Ở đây trống huơ trống hoác, nhỏ xíu, không có vật dụng em quen dùng, chỉ sợ em không thoải mái thôi.”

“Không sao ạ! Em, không yêu cầu, nhiều như vậy…” Ôn Nhiễm hơi nghiêng đầu, thấy trong mắt anh ánh lên niềm vui, cô nói: “Có anh ở đây, là tốt rồi.”

Tạ Vân Lễ cụp mắt nhìn cô, vươn tay về phía cô.

Ôn Nhiễm nhanh chóng hiểu ý anh, tiến lên hai bước dịu dàng dựa vào lòng anh.

Tựa như đang bước vào một nơi êm đềm ấm áp, thậm chí cô còn thoải mái nhẹ nhàng thở ra.

Quả thực, giống hệt hành động của Ca Ca khi bé nằm trong ổ mềm mại của mình.

Tạ Vân Lễ vuốt ve tóc cô, nhoẻn miệng cười: “Em thấy, có anh ở đây thì sẽ vui sao?”

“Phải ạ.” Nép mình trong lòng anh, Ôn Nhiễm gật đầu: “Có anh là đủ, phần còn lại, không quan trọng.”

Tạ Vân Lễ nói: “Vẫn quan trọng đấy, nếu em khó chịu, anh cũng khó chịu theo.”

Thế nên trước khi ngủ, Tạ Vân Lễ vẫn sửa soạn một phen, thay ga giường vừa giặt phơi xong, sau đó trải thêm một lớp chăn mềm lên giường. Anh mở điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, đốt nến thơm an thần mà nhân viên tặng, mua sữa nóng…

Thấy Tạ Vân Lễ bận tới bận lui, Ôn Nhiễm chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh: “Cứ như anh, đang tăng ca.”

“Thế à?” Tạ Vân Lễ thuận miệng đáp.

Chăm sóc em, còn quan trọng hơn tăng ca nữa.

Ôn Nhiễm phát hiện điện thoại của Tạ Vân Lễ đang rung, cô thoáng nhìn, thấy tên của Lương Trạch Kỳ, cô đã lên tiếng chưa kịp suy nghĩ: “A, đồ ngốc kia, gọi điện thoại cho anh này.”

Nói xong, cô nhận ra mình không được lễ phép, nhanh chóng che miệng: “Lương Trạch Kỳ… Lương Trạch Kỳ gọi, cho anh này.”

Tạ Vân Lễ cầm điện thoại liếc nhìn: “Đúng là tên ngốc đó.”

Vừa nghe tiếng anh bắt máy, tên ngốc Lương Trạch Kỳ đã hét lên: “Hôm nay chị dâu không cần cậu à? Tôi thấy xe cậu đậu dưới khu chung cư, xuống đây chơi một ván bida với tôi nhé.”

Tạ Vân Lễ lạnh lùng từ chối: “Tôi không rảnh, cậu chơi mình đi.”

“Chơi một ván thôi anh hai, một ván thôi mà, dù sao hôm nay chị dâu cũng…”

Cứ tưởng Tạ Vân Lễ bận việc nên hôm nay không về biệt thự, kết quả còn chưa làm nũng xong, Lương Trạch Kỳ đã nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiễm: “Anh cứ xuống chơi ạ, anh ấy rủ anh, anh đi đi, em ở một mình… không sao đâu.”

Lương Trạch Kỳ nghẹn lời, thận trọng hỏi: “Chị dâu… chị dâu cũng ở đó à?”

“Ừ, hôm nay bọn tôi ở căn hộ.” Tạ Vân Lễ chế giễu: “Nên vừa rồi cậu nói, ai không cần tôi đấy?”

Lương Trạch Kỳ: “...” Anh ấy nào dám hó hé gì nữa.

Trong lòng Tạ Vân Lễ, không ai bằng Ôn Nhiễm cả, anh ấy cũng không dám ảo tưởng về bản thân.

Lương Trạch Kỳ lắp bắp: “Vậy, vậy chị dâu, muốn… muốn ra ngoài chơi không? Không muốn thì tôi, không quấy rầy cô ấy nữa nhé?”

Tạ Vân Lễ nhìn Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm nhớ đến chuyện lần trước Lương Trạch Kỳ giúp mình trong thang máy.

Mười phút sau, cô theo cạnh Tạ Vân Lễ xuống câu lạc bộ bida dưới khu chung cư.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0