Chương 8
2024-11-18 08:22:16
Tiểu Trí gửi một video qua, quay cảnh lần đầu tiên bé cún tự uống nước sau khi được cứu. Vì trải qua cuộc phẫu thuật và điều trị, phần lông ở nửa thân dưới của bé đã bị cạo sạch, trên thân vẫn còn quấn băng, gần như gầy trơ cả xương.
Bác sĩ chữa trị cho bé nói bé được bảy tám tháng tuổi rồi, vì không ăn uống trong thời gian dài nên bị suy dinh dưỡng, trên thân còn bị đâm hai cây đinh, răng cũng bị nhổ mất hai cái, bé hấp hối bị ném ở chỗ chất đầy rác thải. Nếu không nhờ sau khi nhận được lời cầu cứu, tình nguyện viên lái xe trong đêm cứu lấy bé thì tối hôm ấy bé đã mất mạng rồi.
Lúc biết được chuyện này, Ôn Nhiễm vốn muốn tới thăm bé. Nhưng cô biết mình đi cũng không giúp được gì, sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi, do đó cô đành nhờ dì Chúc gửi tiền trước.
Vì đã quyết định sẽ thăm Ca Ca vào hôm sau, nên Ôn Nhiễm nằm trên giường mãi cũng chưa thể vào giấc, cho đến khi trời hửng sáng, cô mới ngủ thiếp đi.
Không biết vì sao, cô mơ thấy ngày cô và Tạ Vân Lễ kết hôn.
Đấy là hai năm sau khi mẹ cô qua đời vì dùng thuốc quá liều do trầm cảm nặng, tình hình của cô vẫn không hề khả quan, cô ở bệnh viện rất lâu, về nhà thì phải tiếp tục uống thuốc để làm giảm tình trạng.
Không bao lâu sau bố cô cũng bỏ đi, sau đó ông ta chưa từng quay về thăm cô.
Vào mỗi ngày trong gần hai năm ấy, ngoại trừ bị dì Chúc cưỡng ép gọi dậy ăn cơm, đa số thời điểm cô luôn ngủ li bì. Bác sĩ khoa Thần kinh nói đây là một loại cơ chế phòng vệ của cô sau khi chịu tổn thương, vì cô không thể giải tỏa cảm xúc đau khổ của mình giống người khác, nên cô sẽ thường xuyên chìm trong giấc ngủ say không có ý thức, về cơ bản là trạng thái nửa hôn mê, dùng việc này để trốn tránh hiện thực.
Mãi đến một ngày, cô tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Dì Chúc nói cho cô biết, có người tới thăm cô.
Mơ màng được dì mặc quần áo cho, cô đã thấy Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ đến cầu hôn cô.
Ấy là lần đầu tiên họ gặp mặt, khi cô vẫn chưa phản ứng được gì, Tạ Vân Lễ đã mở lời: “Ôn Nhiễm, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em.”
Cô không biết có phải khi còn sống mẹ cô đã thỏa thuận gì với anh không, hay đây là kết quả mà hai nhà thống nhất vì một nguyên nhân nào đó. Cô không hỏi, vì hỏi cũng không hiểu.
Anh bảo: “Em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn, không muốn ra ngoài cũng được, em có thể ở trong nhà mình giống trước kia, anh sẽ lo liệu tất cả.”
Dì Chúc nói, đây là việc mà mẹ cô đã đồng ý khi còn sống.
Từ nhỏ cô đã không biết nói dối, không biết đùa giỡn, không biết từ chối, thậm chí một vài việc khiến cô không thoải mái, cô cũng sẽ không bày tỏ ngay.
Bẩm sinh cô là một người cần người khác chăm sóc, nhưng người luôn kề bên bảo vệ cô và trông nom cô không còn nữa rồi.
Đó cũng là lần đầu tiên sau khi mẹ mất, cô nghe người khác đề cập về việc bà đã quyết định thuở sinh thời.
Bấy giờ, ngay cả mặt mũi của anh cô còn chưa thấy, từ tầm mắt của mình, cô chỉ có thể nhìn được dáng người cao lớn của Tạ Vân Lễ đứng trước mặt cô, rồi anh nho nhã lịch sự khom người xuống, khẽ hỏi cô: “Ôn Nhiễm, em đồng ý để anh chăm sóc em nhé?”
Trên TV, tất cả các cảnh cầu hôn chưa từng thiếu một câu: Em có đồng ý gả cho anh không?
Nhưng Tạ Vân Lễ không hề nói.
Tựa như hôn nhân chỉ là một nghi thức, quá trình của nghi thức này chỉ bắt đầu vì một câu - Anh sẽ chăm sóc cô.
Trong hai năm qua, anh luôn hết lòng giữ lời hứa, toàn bộ mọi thứ cô cần trong cuộc sống đều do anh cung cấp, dù anh rất ít khi về.
Nhưng cô cũng không thấy kỳ lạ chỗ nào.
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy bóng dáng mơ hồ của Tạ Vân Lễ, vì đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng nhìn kỹ gương mặt anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một lần cũng không.
Vừa nhìn sắc mặt của cô, dì Chúc đã biết cô ngủ không ngon, kết quả Ôn Nhiễm chợt hỏi một câu: “Dì ơi, Tạ Vân Lễ trông như thế nào ạ?”
“???” Dì Chúc hoang mang: “Bé ngoan của dì, cháu vừa mới nói gì vậy? Dì nghe chưa rõ.”
Ôn Nhiễm nghiêm lúc lặp lại: “Tạ Vân Lễ, diện mạo thế nào? Mắt, mũi, miệng của anh ấy ra sao ạ?”
Dì Chúc mù mờ, hồi lâu vẫn không thể hình dung được, chỉ đành khen Tạ Vân Lễ tuấn tú lắm điển trai lắm. Nhưng với vốn từ miêu tả ít ỏi của mình, dì cũng không nhận xét được anh xuất sắc cỡ nào.
Ôn Nhiễm không thể đối mặt với người khác giống người bình thường, cô sẽ gặp khó khăn trong việc nhìn vào mắt và mặt người khác để nói chuyện.
Dĩ nhiên dì Chúc biết điều này, nhưng dì không ngờ Ôn Nhiễm lại đột nhiên quan tâm về diện mạo của Tạ Vân Lễ. Chẳng qua, dì nghĩ cũng có thể vì gần đây Tạ Vân Lễ đã đến hai lần. Tuy từ nhỏ Ôn Nhiễm ít khi thích thú thứ gì đó vì mắc bệnh tự kỷ, nhưng chỉ cần là việc cô thấy ưng ý, cô sẽ hoàn toàn tập trung vào đấy trong thời gian dài. Còn trong mắt trẻ tự kỷ, hiếm khi các bé có hứng thú với người khác.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tò mò về Tạ Vân Lễ như thế.
Kết hôn hơn hai năm, trong nhận thức của bản thân, cô vẫn chưa thật sự xem anh là chồng mình.
Có lẽ, đây cũng là chuyện tốt nhỉ?
Dì Chúc đầy phấn khởi: “Để dì tìm hình của cậu ấy cho cháu xem nhé?”
Mặc dù cô không thể quen với việc đối mặt với người khác, nhìn kỹ khuôn mặt và thái độ của họ, nhưng hình ảnh thì không sao.
“Vậy nên vì để chung sống với cậu Tạ tốt hơn, trước tiên bắt đầu từ ảnh chụp cũng ổn rồi.” Tìm trên mạng một lát, dì Chúc vẫn chưa thấy hình của Tạ Vân Lễ, dù trang web giới thiệu công ty thì cũng chỉ đăng ảnh nhân viên thôi.
“Đúng rồi, giấy chứng nhận kết hôn!” Vỗ tay một cái, dì Chúc nhớ ra trên giấy chứng nhận kết hôn có hình. Nhưng dì ngẫm lại, nếu để Ôn Nhiễm nhìn ảnh chụp chung của hai người, ít nhiều gì cũng sẽ làm khó Ôn Nhiễm, thôi vậy.
Dì Chúc không ngờ anh khiêm tốn như thế, với ngoại hình khí chất này của anh, nếu khoe một chút thì chắc hẳn sẽ dễ nổi tiếng lắm.
Trên mạng không tìm ra được, trong biệt thự cũng không để hình, chỉ có thể xin từ người khác, dì Chúc bèn gọi điện cho Chu Duy.
“Hình, chụp ư? Dì nói cô Ôn muốn xem hình của sếp Tạ à?”
“Đúng đúng đúng, nếu cậu có thì gửi cho dì nhé. Nếu không có, vậy cậu chụp lén một tấm cũng được. Nhưng nhớ phải chụp đẹp đẹp một tí, Nhiễm Nhiễm thích đẹp, chụp xấu quá chỉ sợ con bé không thèm nhìn lần thứ hai đâu.”
Chu Duy: “...”
Anh ta không ngờ Ôn Nhiễm bỗng dưng đưa ra yêu cầu như vậy, tất nhiên anh ta không hiểu lắm về người bệnh tự kỷ, chỉ cảm thấy tư tưởng và hành vi của họ khác hẳn người thường, chưa kể nhiều trường hợp còn không thể sống tự lập.
Về phần hình chụp của Tạ Vân Lễ, hình như anh ta thật sự không có. Trên tài khoản mạng xã hội của Tạ Vân Lễ cũng hiếm khi đăng bài về cuộc sống thường ngày, sinh hoạt cá nhân của anh vốn đã ít, hầu hết thời gian anh chỉ lo làm việc.
Chẳng lẽ chỉ còn cách chụp chính diện thôi à? Rồi anh ta phải nói với Tạ Vân Lễ mấy lời như ‘Sếp Tạ, vợ anh muốn xem ảnh anh, nên tôi sẽ chụp hình anh và gửi cho dì Chúc’ sao?
… Nghĩ kiểu gì cũng thấy là lạ.
Dì Chúc vẫn đang chờ hình, chợt nghe thấy Ôn Nhiễm sốt ruột vội vã nói: “Đến giờ rồi, dì Chúc ơi, chúng ta nên… ra ngoài rồi. Đến giờ, cháu nên mặc… mặc gì mới được ạ? Đem theo đồ hết chưa ạ? Cháu mang đủ quà, cho Ca Ca và… Tiểu Trí, mình cất quà chưa ạ? Có phải cháu nên mang giày không ạ? Áo, áo, áo…”
Khi căng thẳng, Ôn Nhiễm sẽ bắt đầu nói lặp đi lặp lại. Dì Chúc mau chóng đặt điện thoại xuống trấn an cô, giúp cô tìm áo, đồng thời cho cô xem trong túi đã sửa soạn xong chưa, để cô yên lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mười giờ, xe được đặt trước đã đến đúng giờ.
Ôn Nhiễm hít thở sâu mấy lần, nắm tay dì Chúc, bước ra khỏi cửa biệt thự một lần nữa.
Ở đây cách trạm cứu trợ ít nhất năm mươi phút lái xe. Đối với Ôn Nhiễm, khoảng cách này khá xa, đây cũng là lần đầu tiên cô rời biệt thự đi xa như vậy trong mấy năm nay, nên suốt dọc đường cô luôn căng thẳng.
Dì Chúc đã đội mũ che nắng giúp cô, tránh cho cô thấy nhiều người sẽ sợ, sau đó dì nắm chặt tay cô, dốc hết sức mang tới cảm giác an toàn cho cô.
Tâm trạng hồi hộp nôn nóng có thể xoa dịu được, nhưng say xe thì không, nửa đường họ buộc phải xuống xe cuốc bộ một lát. May thay bác tài vô cùng thấu tình đạt lý, hơn nữa ông đã có tuổi, nhìn điệu bộ của Ôn Nhiễm thì phát hiện cô thuộc nhóm người đặc biệt, nên ông lái xe cũng cực kỳ ổn định.
Đến nơi cần đến, Ôn Nhiễm đã nôn một lần vì say xe. Tiểu Trí hấp tấp cầm nước bước qua, lo lắng tới tới lui lui bên cạnh cô, không ngừng hỏi cô: “Ôn Nhiễm, cậu vẫn ổn chứ? Cậu vẫn ổn chứ?”
Ôn Nhiễm hé môi, không nói nên lời. Tiểu Trí càng luống cuống hơn, lặp đi lặp lại một câu hỏi, mãi đến khi Ôn Nhiễm trả lời thì cậu mới thôi.
Dì Chúc thấy chiếc xe dừng cách đó không xa và đoàn người xuống xe, thậm chí một người còn cầm máy ảnh, dì thầm nghĩ tiêu rồi.
Hôm nay một nhóm tình nguyện viên đến giúp đỡ tắm rửa cho các bé động vật, môi trường vừa đông người vừa ồn ào, không biết Ôn Nhiễm có thể chịu nổi không.
*
“Hình chụp?”
“Vâng, dì Chúc nói vậy ạ. Cô Ôn cần ảnh của anh, nên tôi mới lén… chụp hình anh.” Chu Duy thành thật giải thích, lần đầu tiên chụp lén bị ông chủ bắt tại trận, quả nhiên mấy việc thế này không thích hợp với anh ta.
Đã thế lúc anh ta chụp lén, Tạ Vân Lễ đang đánh golf, khi ngẩng đầu thấy anh ta đang chụp hình, anh đánh một phát, bóng chui vào lỗ. Bàn tay Chu Duy run lên, anh ta sợ tới nỗi suýt làm rơi điện thoại.
Chu Duy chụp được ngay khoảnh khắc Tạ Vân Lễ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Phải công nhận một điều, bề ngoài của Tạ Vân Lễ vẫn toát lên khí thế bức người, có phần không giống thái độ khiêm tốn lịch sự lúc anh bàn chuyện với khách hàng, nhưng khi thoáng nhìn sẽ thấy không khác mấy.
Chỉ có thể nói, người làm ăn cực kỳ giỏi che giấu mặt không tốt của mình.
Nghe anh ta giải thích xong, Tạ Vân Lễ như có điều suy tư: “Em ấy muốn hình của tôi?”
“Vâng, sếp Tạ, dì Chúc nói thế đó.”
Tạ Vân Lễ ngẫm nghĩ mấy giây, đặt cà phê trong tay xuống: “Cho tôi xem hình vừa rồi cậu chụp.”
“Mặc dù không chụp được vẻ anh tuấn đẹp trai ngời ngời của anh…” Chu Duy cẩn thận đưa điện thoại qua.
Tạ Vân Lễ liếc nhìn: “Xóa, mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến đây.”
Chu Duy: “... Hay lấy hình chụp trước kia cũng được?”
Tạ Vân Lễ nói: “Hiếm khi em ấy chủ động muốn gì đó, phải cố gắng làm tốt nhất có thể.”
Chu Duy hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được lòng quan tâm của Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm. Chẳng lẽ vì hoàn cảnh gia đình của Ôn Nhiễm cực kỳ tốt, nên anh mới tôn trọng cô như thế?
Có điều, bình thường Tạ Vân Lễ đối xử với nhân viên không tệ, thi thoảng anh hơi hung dữ nhưng cũng hiếm khi thể hiện. Tính cách anh vững vàng thận trọng, do đó nhiều nhân viên nữ hay bàn luận riêng về anh, chẳng hạn như rốt cuộc trong nhà Tổng giám đốc Tạ có cô vợ yêu nào không...
Trên thực tế thì đúng là có, nhưng khác tưởng tượng của họ một trời một vực.
Bác sĩ chữa trị cho bé nói bé được bảy tám tháng tuổi rồi, vì không ăn uống trong thời gian dài nên bị suy dinh dưỡng, trên thân còn bị đâm hai cây đinh, răng cũng bị nhổ mất hai cái, bé hấp hối bị ném ở chỗ chất đầy rác thải. Nếu không nhờ sau khi nhận được lời cầu cứu, tình nguyện viên lái xe trong đêm cứu lấy bé thì tối hôm ấy bé đã mất mạng rồi.
Lúc biết được chuyện này, Ôn Nhiễm vốn muốn tới thăm bé. Nhưng cô biết mình đi cũng không giúp được gì, sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi, do đó cô đành nhờ dì Chúc gửi tiền trước.
Vì đã quyết định sẽ thăm Ca Ca vào hôm sau, nên Ôn Nhiễm nằm trên giường mãi cũng chưa thể vào giấc, cho đến khi trời hửng sáng, cô mới ngủ thiếp đi.
Không biết vì sao, cô mơ thấy ngày cô và Tạ Vân Lễ kết hôn.
Đấy là hai năm sau khi mẹ cô qua đời vì dùng thuốc quá liều do trầm cảm nặng, tình hình của cô vẫn không hề khả quan, cô ở bệnh viện rất lâu, về nhà thì phải tiếp tục uống thuốc để làm giảm tình trạng.
Không bao lâu sau bố cô cũng bỏ đi, sau đó ông ta chưa từng quay về thăm cô.
Vào mỗi ngày trong gần hai năm ấy, ngoại trừ bị dì Chúc cưỡng ép gọi dậy ăn cơm, đa số thời điểm cô luôn ngủ li bì. Bác sĩ khoa Thần kinh nói đây là một loại cơ chế phòng vệ của cô sau khi chịu tổn thương, vì cô không thể giải tỏa cảm xúc đau khổ của mình giống người khác, nên cô sẽ thường xuyên chìm trong giấc ngủ say không có ý thức, về cơ bản là trạng thái nửa hôn mê, dùng việc này để trốn tránh hiện thực.
Mãi đến một ngày, cô tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Dì Chúc nói cho cô biết, có người tới thăm cô.
Mơ màng được dì mặc quần áo cho, cô đã thấy Tạ Vân Lễ.
Tạ Vân Lễ đến cầu hôn cô.
Ấy là lần đầu tiên họ gặp mặt, khi cô vẫn chưa phản ứng được gì, Tạ Vân Lễ đã mở lời: “Ôn Nhiễm, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em.”
Cô không biết có phải khi còn sống mẹ cô đã thỏa thuận gì với anh không, hay đây là kết quả mà hai nhà thống nhất vì một nguyên nhân nào đó. Cô không hỏi, vì hỏi cũng không hiểu.
Anh bảo: “Em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn, không muốn ra ngoài cũng được, em có thể ở trong nhà mình giống trước kia, anh sẽ lo liệu tất cả.”
Dì Chúc nói, đây là việc mà mẹ cô đã đồng ý khi còn sống.
Từ nhỏ cô đã không biết nói dối, không biết đùa giỡn, không biết từ chối, thậm chí một vài việc khiến cô không thoải mái, cô cũng sẽ không bày tỏ ngay.
Bẩm sinh cô là một người cần người khác chăm sóc, nhưng người luôn kề bên bảo vệ cô và trông nom cô không còn nữa rồi.
Đó cũng là lần đầu tiên sau khi mẹ mất, cô nghe người khác đề cập về việc bà đã quyết định thuở sinh thời.
Bấy giờ, ngay cả mặt mũi của anh cô còn chưa thấy, từ tầm mắt của mình, cô chỉ có thể nhìn được dáng người cao lớn của Tạ Vân Lễ đứng trước mặt cô, rồi anh nho nhã lịch sự khom người xuống, khẽ hỏi cô: “Ôn Nhiễm, em đồng ý để anh chăm sóc em nhé?”
Trên TV, tất cả các cảnh cầu hôn chưa từng thiếu một câu: Em có đồng ý gả cho anh không?
Nhưng Tạ Vân Lễ không hề nói.
Tựa như hôn nhân chỉ là một nghi thức, quá trình của nghi thức này chỉ bắt đầu vì một câu - Anh sẽ chăm sóc cô.
Trong hai năm qua, anh luôn hết lòng giữ lời hứa, toàn bộ mọi thứ cô cần trong cuộc sống đều do anh cung cấp, dù anh rất ít khi về.
Nhưng cô cũng không thấy kỳ lạ chỗ nào.
Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy bóng dáng mơ hồ của Tạ Vân Lễ, vì đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng nhìn kỹ gương mặt anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lần cũng không.
Vừa nhìn sắc mặt của cô, dì Chúc đã biết cô ngủ không ngon, kết quả Ôn Nhiễm chợt hỏi một câu: “Dì ơi, Tạ Vân Lễ trông như thế nào ạ?”
“???” Dì Chúc hoang mang: “Bé ngoan của dì, cháu vừa mới nói gì vậy? Dì nghe chưa rõ.”
Ôn Nhiễm nghiêm lúc lặp lại: “Tạ Vân Lễ, diện mạo thế nào? Mắt, mũi, miệng của anh ấy ra sao ạ?”
Dì Chúc mù mờ, hồi lâu vẫn không thể hình dung được, chỉ đành khen Tạ Vân Lễ tuấn tú lắm điển trai lắm. Nhưng với vốn từ miêu tả ít ỏi của mình, dì cũng không nhận xét được anh xuất sắc cỡ nào.
Ôn Nhiễm không thể đối mặt với người khác giống người bình thường, cô sẽ gặp khó khăn trong việc nhìn vào mắt và mặt người khác để nói chuyện.
Dĩ nhiên dì Chúc biết điều này, nhưng dì không ngờ Ôn Nhiễm lại đột nhiên quan tâm về diện mạo của Tạ Vân Lễ. Chẳng qua, dì nghĩ cũng có thể vì gần đây Tạ Vân Lễ đã đến hai lần. Tuy từ nhỏ Ôn Nhiễm ít khi thích thú thứ gì đó vì mắc bệnh tự kỷ, nhưng chỉ cần là việc cô thấy ưng ý, cô sẽ hoàn toàn tập trung vào đấy trong thời gian dài. Còn trong mắt trẻ tự kỷ, hiếm khi các bé có hứng thú với người khác.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tò mò về Tạ Vân Lễ như thế.
Kết hôn hơn hai năm, trong nhận thức của bản thân, cô vẫn chưa thật sự xem anh là chồng mình.
Có lẽ, đây cũng là chuyện tốt nhỉ?
Dì Chúc đầy phấn khởi: “Để dì tìm hình của cậu ấy cho cháu xem nhé?”
Mặc dù cô không thể quen với việc đối mặt với người khác, nhìn kỹ khuôn mặt và thái độ của họ, nhưng hình ảnh thì không sao.
“Vậy nên vì để chung sống với cậu Tạ tốt hơn, trước tiên bắt đầu từ ảnh chụp cũng ổn rồi.” Tìm trên mạng một lát, dì Chúc vẫn chưa thấy hình của Tạ Vân Lễ, dù trang web giới thiệu công ty thì cũng chỉ đăng ảnh nhân viên thôi.
“Đúng rồi, giấy chứng nhận kết hôn!” Vỗ tay một cái, dì Chúc nhớ ra trên giấy chứng nhận kết hôn có hình. Nhưng dì ngẫm lại, nếu để Ôn Nhiễm nhìn ảnh chụp chung của hai người, ít nhiều gì cũng sẽ làm khó Ôn Nhiễm, thôi vậy.
Dì Chúc không ngờ anh khiêm tốn như thế, với ngoại hình khí chất này của anh, nếu khoe một chút thì chắc hẳn sẽ dễ nổi tiếng lắm.
Trên mạng không tìm ra được, trong biệt thự cũng không để hình, chỉ có thể xin từ người khác, dì Chúc bèn gọi điện cho Chu Duy.
“Hình, chụp ư? Dì nói cô Ôn muốn xem hình của sếp Tạ à?”
“Đúng đúng đúng, nếu cậu có thì gửi cho dì nhé. Nếu không có, vậy cậu chụp lén một tấm cũng được. Nhưng nhớ phải chụp đẹp đẹp một tí, Nhiễm Nhiễm thích đẹp, chụp xấu quá chỉ sợ con bé không thèm nhìn lần thứ hai đâu.”
Chu Duy: “...”
Anh ta không ngờ Ôn Nhiễm bỗng dưng đưa ra yêu cầu như vậy, tất nhiên anh ta không hiểu lắm về người bệnh tự kỷ, chỉ cảm thấy tư tưởng và hành vi của họ khác hẳn người thường, chưa kể nhiều trường hợp còn không thể sống tự lập.
Về phần hình chụp của Tạ Vân Lễ, hình như anh ta thật sự không có. Trên tài khoản mạng xã hội của Tạ Vân Lễ cũng hiếm khi đăng bài về cuộc sống thường ngày, sinh hoạt cá nhân của anh vốn đã ít, hầu hết thời gian anh chỉ lo làm việc.
Chẳng lẽ chỉ còn cách chụp chính diện thôi à? Rồi anh ta phải nói với Tạ Vân Lễ mấy lời như ‘Sếp Tạ, vợ anh muốn xem ảnh anh, nên tôi sẽ chụp hình anh và gửi cho dì Chúc’ sao?
… Nghĩ kiểu gì cũng thấy là lạ.
Dì Chúc vẫn đang chờ hình, chợt nghe thấy Ôn Nhiễm sốt ruột vội vã nói: “Đến giờ rồi, dì Chúc ơi, chúng ta nên… ra ngoài rồi. Đến giờ, cháu nên mặc… mặc gì mới được ạ? Đem theo đồ hết chưa ạ? Cháu mang đủ quà, cho Ca Ca và… Tiểu Trí, mình cất quà chưa ạ? Có phải cháu nên mang giày không ạ? Áo, áo, áo…”
Khi căng thẳng, Ôn Nhiễm sẽ bắt đầu nói lặp đi lặp lại. Dì Chúc mau chóng đặt điện thoại xuống trấn an cô, giúp cô tìm áo, đồng thời cho cô xem trong túi đã sửa soạn xong chưa, để cô yên lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mười giờ, xe được đặt trước đã đến đúng giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Nhiễm hít thở sâu mấy lần, nắm tay dì Chúc, bước ra khỏi cửa biệt thự một lần nữa.
Ở đây cách trạm cứu trợ ít nhất năm mươi phút lái xe. Đối với Ôn Nhiễm, khoảng cách này khá xa, đây cũng là lần đầu tiên cô rời biệt thự đi xa như vậy trong mấy năm nay, nên suốt dọc đường cô luôn căng thẳng.
Dì Chúc đã đội mũ che nắng giúp cô, tránh cho cô thấy nhiều người sẽ sợ, sau đó dì nắm chặt tay cô, dốc hết sức mang tới cảm giác an toàn cho cô.
Tâm trạng hồi hộp nôn nóng có thể xoa dịu được, nhưng say xe thì không, nửa đường họ buộc phải xuống xe cuốc bộ một lát. May thay bác tài vô cùng thấu tình đạt lý, hơn nữa ông đã có tuổi, nhìn điệu bộ của Ôn Nhiễm thì phát hiện cô thuộc nhóm người đặc biệt, nên ông lái xe cũng cực kỳ ổn định.
Đến nơi cần đến, Ôn Nhiễm đã nôn một lần vì say xe. Tiểu Trí hấp tấp cầm nước bước qua, lo lắng tới tới lui lui bên cạnh cô, không ngừng hỏi cô: “Ôn Nhiễm, cậu vẫn ổn chứ? Cậu vẫn ổn chứ?”
Ôn Nhiễm hé môi, không nói nên lời. Tiểu Trí càng luống cuống hơn, lặp đi lặp lại một câu hỏi, mãi đến khi Ôn Nhiễm trả lời thì cậu mới thôi.
Dì Chúc thấy chiếc xe dừng cách đó không xa và đoàn người xuống xe, thậm chí một người còn cầm máy ảnh, dì thầm nghĩ tiêu rồi.
Hôm nay một nhóm tình nguyện viên đến giúp đỡ tắm rửa cho các bé động vật, môi trường vừa đông người vừa ồn ào, không biết Ôn Nhiễm có thể chịu nổi không.
*
“Hình chụp?”
“Vâng, dì Chúc nói vậy ạ. Cô Ôn cần ảnh của anh, nên tôi mới lén… chụp hình anh.” Chu Duy thành thật giải thích, lần đầu tiên chụp lén bị ông chủ bắt tại trận, quả nhiên mấy việc thế này không thích hợp với anh ta.
Đã thế lúc anh ta chụp lén, Tạ Vân Lễ đang đánh golf, khi ngẩng đầu thấy anh ta đang chụp hình, anh đánh một phát, bóng chui vào lỗ. Bàn tay Chu Duy run lên, anh ta sợ tới nỗi suýt làm rơi điện thoại.
Chu Duy chụp được ngay khoảnh khắc Tạ Vân Lễ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Phải công nhận một điều, bề ngoài của Tạ Vân Lễ vẫn toát lên khí thế bức người, có phần không giống thái độ khiêm tốn lịch sự lúc anh bàn chuyện với khách hàng, nhưng khi thoáng nhìn sẽ thấy không khác mấy.
Chỉ có thể nói, người làm ăn cực kỳ giỏi che giấu mặt không tốt của mình.
Nghe anh ta giải thích xong, Tạ Vân Lễ như có điều suy tư: “Em ấy muốn hình của tôi?”
“Vâng, sếp Tạ, dì Chúc nói thế đó.”
Tạ Vân Lễ ngẫm nghĩ mấy giây, đặt cà phê trong tay xuống: “Cho tôi xem hình vừa rồi cậu chụp.”
“Mặc dù không chụp được vẻ anh tuấn đẹp trai ngời ngời của anh…” Chu Duy cẩn thận đưa điện thoại qua.
Tạ Vân Lễ liếc nhìn: “Xóa, mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến đây.”
Chu Duy: “... Hay lấy hình chụp trước kia cũng được?”
Tạ Vân Lễ nói: “Hiếm khi em ấy chủ động muốn gì đó, phải cố gắng làm tốt nhất có thể.”
Chu Duy hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được lòng quan tâm của Tạ Vân Lễ dành cho Ôn Nhiễm. Chẳng lẽ vì hoàn cảnh gia đình của Ôn Nhiễm cực kỳ tốt, nên anh mới tôn trọng cô như thế?
Có điều, bình thường Tạ Vân Lễ đối xử với nhân viên không tệ, thi thoảng anh hơi hung dữ nhưng cũng hiếm khi thể hiện. Tính cách anh vững vàng thận trọng, do đó nhiều nhân viên nữ hay bàn luận riêng về anh, chẳng hạn như rốt cuộc trong nhà Tổng giám đốc Tạ có cô vợ yêu nào không...
Trên thực tế thì đúng là có, nhưng khác tưởng tượng của họ một trời một vực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro