Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa
Chương 10
2024-11-15 20:02:48
“Ngươi nói có lý, vậy cứ thử giao cho Lâm phi xem thế nào.”
“Cho phép người nhà của Lâm phi tiến cung yết kiến tiểu công chúa.”
Đã có Vân Võ Đế ra mặt
“Bẩm Hoàng Thượng, nếu là tiểu công chúa thì hẳn sẽ thu hút rất nhiều chiến lực?”
“Không cần lo lắng, trẫm đã sắp xếp cả rồi.”
Vân Võ Đế nghĩ thầm, không sợ mọi người không chú ý tới tiểu công chúa mà chỉ sợ mọi người không để ý tới tiểu công chúa.
“Dạ vâng.”
Trong ngày hôm đó.
Tin tức đã truyền tới trong cung của Lâm phi.
Trưởng công chúa trên đường đưa canh dưỡng sinh đến cho Vân Võ Đế hay tin thì nhăn mặt, hất luôn bát canh đi.
Nàng ta bực mình đi tới cung của Lâm phi.
Ai ngờ.
Một màn này đã bị Long Vệ của Vân Võ Đế nhìn thấy, tin tức đã truyền tới tai Vân Võ Đế.
Vân Võ Đế hay tin, ánh mắt lóe lên sự hứng thú.
Ngay lập tức đứng dậy.
“Nào, bãi giá tới Nghi Xuân cung.”
Lâm An công công vội khom người đỡ tay, cất lời: “Dạ.”
“Trưởng công chúa, người đang làm cái gì thế ạ?”
Đám người của trưởng công chúa đứng ngoài Nghi Xuân cung muốn xông vào.
Cung nữ đứng cửa đưa tay ra ngăn lại.
Trưởng công chúa giơ tay tát nàng ta một phát.
Mặt cung nữ sưng phù cả lên nhưng cũng không rời đi mà kiên trì giữ vững cương vị của mình, cản người ở ngoài.
“Trưởng công chúa, nô tỳ là người do Hoàng Thượng phái tới. Không có sự cho phép của Hoàng Thượng thì không một ai được phép xông vào điện của Lâm phi cùng với tiểu công chúa.”
Chỉ một câu cũng đủ khiến cho trưởng công chúa tức điên lên.
Trưởng công chúa vung tay tát tiếp tục mấy phát nữa khiến cho gương mặt của cung nữ sưng to.
Cung nữ kia vẫn bình tĩnh cúi đầu như trước, đứng nguyên trước cửa cung.
Các công công khác cũng đứng ở bên cạnh.
Một đám người ngoan cố cản trưởng công chúa lại.
[Ai nha, người do phụ hoàng sắp xếp đúng là lợi hại thật. Nếu giờ không cho vào, nhỡ bị hủy luôn dung nhan thì phải làm sao? Phải tăng tiền lương cho họ nha.]
“Ai đấy?”
Bên tai trưởng công chúa vang lên giọng nói của một bé gái.
Vốn dĩ trong lòng nàng ta có quỷ nên bị dọa sợ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Theo bản năng, ánh mắt nàng ta láo liên bốn phía nhưng lại không thấy bóng người nào cả.
“Nếu không chịu ra đây thì đừng trách bổn cung ra tay.” Cuối cùng thì trưởng công chúa vẫn cố kỵ những người này là người của Vân Võ Đế.
Nhưng nguyên nhân chính là vì biết được chuyện này nên nàng ta lại càng tức giận.
Cũng không biết con tiểu tiện nhân Thập Bát này lấy lòng phụ hoàng như thế nào.
Không những được phụ hoàng thơm trán mà còn được ban thưởng, sắp xếp người bảo vệ xung quanh, như sợ bị người trong hậu cung tấn công vậy.
Nàng ta nhất định phải khiến cho Thập Bát cùng với Lâm phi chết mà không ai biết.
Chỉ cần dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng dành cho mình thôi.
Một phi tử không được sủng ái cùng với tiểu công chúa mới sinh không bao lâu xảy ra chuyện lại dám khiến cho nàng ta tức điên lên như thế này.
“Công chúa, xin người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng.”
Cung nữ vẫn không đồng ý như trước.
Trưởng công chúa không kiên nhẫn chút nào.
Hai mắt nàng ta nhíu lại, phẩy tay: “Người đâu, bắt bọn họ quỳ xuống trước cửa cung cho bổn công chúa. Dám không tôn trọng trưởng công chúa là bổn cung đây chính là không tôn trọng phụ hoàng.”
Phúc Tuệ ma ma nghe thấy thế thì phẩy tay. Ngay lập tức có mấy cung nữ khác đi tới mạnh mẽ ép các cung nữ gác cổng quỳ xuống.
“Cho phép người nhà của Lâm phi tiến cung yết kiến tiểu công chúa.”
Đã có Vân Võ Đế ra mặt
“Bẩm Hoàng Thượng, nếu là tiểu công chúa thì hẳn sẽ thu hút rất nhiều chiến lực?”
“Không cần lo lắng, trẫm đã sắp xếp cả rồi.”
Vân Võ Đế nghĩ thầm, không sợ mọi người không chú ý tới tiểu công chúa mà chỉ sợ mọi người không để ý tới tiểu công chúa.
“Dạ vâng.”
Trong ngày hôm đó.
Tin tức đã truyền tới trong cung của Lâm phi.
Trưởng công chúa trên đường đưa canh dưỡng sinh đến cho Vân Võ Đế hay tin thì nhăn mặt, hất luôn bát canh đi.
Nàng ta bực mình đi tới cung của Lâm phi.
Ai ngờ.
Một màn này đã bị Long Vệ của Vân Võ Đế nhìn thấy, tin tức đã truyền tới tai Vân Võ Đế.
Vân Võ Đế hay tin, ánh mắt lóe lên sự hứng thú.
Ngay lập tức đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nào, bãi giá tới Nghi Xuân cung.”
Lâm An công công vội khom người đỡ tay, cất lời: “Dạ.”
“Trưởng công chúa, người đang làm cái gì thế ạ?”
Đám người của trưởng công chúa đứng ngoài Nghi Xuân cung muốn xông vào.
Cung nữ đứng cửa đưa tay ra ngăn lại.
Trưởng công chúa giơ tay tát nàng ta một phát.
Mặt cung nữ sưng phù cả lên nhưng cũng không rời đi mà kiên trì giữ vững cương vị của mình, cản người ở ngoài.
“Trưởng công chúa, nô tỳ là người do Hoàng Thượng phái tới. Không có sự cho phép của Hoàng Thượng thì không một ai được phép xông vào điện của Lâm phi cùng với tiểu công chúa.”
Chỉ một câu cũng đủ khiến cho trưởng công chúa tức điên lên.
Trưởng công chúa vung tay tát tiếp tục mấy phát nữa khiến cho gương mặt của cung nữ sưng to.
Cung nữ kia vẫn bình tĩnh cúi đầu như trước, đứng nguyên trước cửa cung.
Các công công khác cũng đứng ở bên cạnh.
Một đám người ngoan cố cản trưởng công chúa lại.
[Ai nha, người do phụ hoàng sắp xếp đúng là lợi hại thật. Nếu giờ không cho vào, nhỡ bị hủy luôn dung nhan thì phải làm sao? Phải tăng tiền lương cho họ nha.]
“Ai đấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên tai trưởng công chúa vang lên giọng nói của một bé gái.
Vốn dĩ trong lòng nàng ta có quỷ nên bị dọa sợ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Theo bản năng, ánh mắt nàng ta láo liên bốn phía nhưng lại không thấy bóng người nào cả.
“Nếu không chịu ra đây thì đừng trách bổn cung ra tay.” Cuối cùng thì trưởng công chúa vẫn cố kỵ những người này là người của Vân Võ Đế.
Nhưng nguyên nhân chính là vì biết được chuyện này nên nàng ta lại càng tức giận.
Cũng không biết con tiểu tiện nhân Thập Bát này lấy lòng phụ hoàng như thế nào.
Không những được phụ hoàng thơm trán mà còn được ban thưởng, sắp xếp người bảo vệ xung quanh, như sợ bị người trong hậu cung tấn công vậy.
Nàng ta nhất định phải khiến cho Thập Bát cùng với Lâm phi chết mà không ai biết.
Chỉ cần dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng dành cho mình thôi.
Một phi tử không được sủng ái cùng với tiểu công chúa mới sinh không bao lâu xảy ra chuyện lại dám khiến cho nàng ta tức điên lên như thế này.
“Công chúa, xin người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ buộc phải nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng.”
Cung nữ vẫn không đồng ý như trước.
Trưởng công chúa không kiên nhẫn chút nào.
Hai mắt nàng ta nhíu lại, phẩy tay: “Người đâu, bắt bọn họ quỳ xuống trước cửa cung cho bổn công chúa. Dám không tôn trọng trưởng công chúa là bổn cung đây chính là không tôn trọng phụ hoàng.”
Phúc Tuệ ma ma nghe thấy thế thì phẩy tay. Ngay lập tức có mấy cung nữ khác đi tới mạnh mẽ ép các cung nữ gác cổng quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro