Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa
Chương 28
2024-11-15 20:02:48
"Cơ thể phu nhân bị mất máu quá nhiều, nàng có thể chịu đựng được không, lão phu cũng không dám chắc, nhưng sau này nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không..."
Hai nam nhân đều nghe hiểu lời nói dang dở của đại phu.
Vân Trinh tức giận đấm một quyền vào mặt Lý Hồng.
Lý Hồng không chống cự.
Để mặt cho Vân Trinh đánh.
"Ngươi bị sao vậy, một người luyện võ mà ngay cả một cô nương như Thanh Kiều cũng không bảo vệ được." Vân Trinh tức muốn hộc máu.
Lý Hồng không nói gì, chỉ là khuôn mặt đều lộ vẻ buồn bã.
"Thôi đi, chuyện xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa. Để Thanh Kiều bồi dưỡng sức khỏe trước đã. Bổn điện hạ sẽ sắp xếp người mang thuốc tới."
"Hoàng Thượng, có tin từ Lý Hồng rồi."
"Hắn đã làm sảy đứa bé kia, cũng tỏ vẻ sau này sẽ nghe lệnh Hoàng Thượng, tuyệt đối không hai lòng, nếu có hai lòng thì sẽ tùy người xử lý."
Lâm An công công mới sáng sớm đã báo tin cho Vân Võ Đế.
Vân Võ Đế nghe vậy, nhướng mày: "Nếu không phải không muốn gây động tĩnh lớn thì người này không cần phải giữ lại làm gì."
"Tạm thời cứ gác sang một bên đi."
"Rõ." Lâm An công công đáp lời, sau đó nhanh chóng báo cáo những thông tin điều tra được trong cung từ trước cho Vân Võ Đế.
Đương nhiên, kết quả điều tra trước mắt không khác gì những lời Vân Vụ nói.
Vân Võ Đế khựng lại, tâm trạng phức tạp.
Ông vừa vui vì có phúc tinh trời ban, Thập Bát công chúa.
Vừa giận vì những người này ai cũng có ý đồ và đưa tay đi quá xa.
Vân Võ Đế lạnh lùng lên triều.
Hôm nay lên triều, đám thần tử đều rất thận trọng, không dám nhìn Vân Võ Đế.
Sau khi xảy ra vụ việc trong cung.
Các triều thần tin tức nhanh nhạy đều đã biết hết.
Lúc này, đương nhiên không ai muốn dây vào phiền phức của Vân Võ Đế.
Lâm An công công hô lên trước triều: "Có việc khởi tấu, không có việc bãi triều."
m thanh truyền xuống.
Đằng trước, Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc đứng dậy.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước, Bảo Ninh phủ truyền tin tới, nói từ đầu xuân năm nay tới giờ vẫn chưa có mưa, hơn nữa năm ngoái hạn hán cả năm, vào đông lại lạnh giá, mặt đất đều đóng băng, bây giờ là tháng tư, nhưng không thể gieo giống lương thực, e là chúng ta sẽ phải đối mặt với vụ mất mùa diện rộng lần thứ hai trong năm nay."
"Ta cần phải chuẩn bị cho khả năng xuất hiện hạn hán ở Bảo Ninh phủ."
"Quách đại nhân, ngươi nói quá lời rồi, từ mấy năm trước, châu phủ nào mà không nói sản lượng lương thực của mình giảm sút, mọi người đều biết thời tiết trở nên lạnh hơn, ngay cả ở kinh thành cũng chỉ lạnh hơn một chút mà thôi."
"Vì nhiệt độ đã giảm đáng kể nên không thể nào chỉ có Bảo Ninh phủ gặp vấn đề giảm sản lượng lương thực." Hựu thị lang bộ Lại Vương Kiệt Văn hiên ngang lên tiếng, ngắt lời Quách Hiểu Ngọc.
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc nhíu mày: "Bảo Ninh phủ thì khác, bên đó gặp hạn hán, vốn đã không có mưa nhiều như khu vực phía nam, hơn nữa đất đai cũng không được phì nhiêu, ngay cả lương thực cũng chỉ có một năm một vụ, sao có thể giống khu vực Giang Nam lúa nước một năm hai vụ được?"
"Quách đại nhân, ý ngươi là phải thu lương thực của khu vực Giang Nam để cứu Bảo Ninh phủ ư?" Lại bộ hữu thị lang Vương Kiệt Văn chất vấn.
"Bản quan không hề nói như vậy!"
"Vậy Quách đại nhân có ý gì? Muốn nói với hạ quan là Bảo Ninh phủ xảy ra tình huống này, chẳng lẽ không nên do phủ tri của Bảo Ninh phủ đi giải quyết hay sao?"
Hai nam nhân đều nghe hiểu lời nói dang dở của đại phu.
Vân Trinh tức giận đấm một quyền vào mặt Lý Hồng.
Lý Hồng không chống cự.
Để mặt cho Vân Trinh đánh.
"Ngươi bị sao vậy, một người luyện võ mà ngay cả một cô nương như Thanh Kiều cũng không bảo vệ được." Vân Trinh tức muốn hộc máu.
Lý Hồng không nói gì, chỉ là khuôn mặt đều lộ vẻ buồn bã.
"Thôi đi, chuyện xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa. Để Thanh Kiều bồi dưỡng sức khỏe trước đã. Bổn điện hạ sẽ sắp xếp người mang thuốc tới."
"Hoàng Thượng, có tin từ Lý Hồng rồi."
"Hắn đã làm sảy đứa bé kia, cũng tỏ vẻ sau này sẽ nghe lệnh Hoàng Thượng, tuyệt đối không hai lòng, nếu có hai lòng thì sẽ tùy người xử lý."
Lâm An công công mới sáng sớm đã báo tin cho Vân Võ Đế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Võ Đế nghe vậy, nhướng mày: "Nếu không phải không muốn gây động tĩnh lớn thì người này không cần phải giữ lại làm gì."
"Tạm thời cứ gác sang một bên đi."
"Rõ." Lâm An công công đáp lời, sau đó nhanh chóng báo cáo những thông tin điều tra được trong cung từ trước cho Vân Võ Đế.
Đương nhiên, kết quả điều tra trước mắt không khác gì những lời Vân Vụ nói.
Vân Võ Đế khựng lại, tâm trạng phức tạp.
Ông vừa vui vì có phúc tinh trời ban, Thập Bát công chúa.
Vừa giận vì những người này ai cũng có ý đồ và đưa tay đi quá xa.
Vân Võ Đế lạnh lùng lên triều.
Hôm nay lên triều, đám thần tử đều rất thận trọng, không dám nhìn Vân Võ Đế.
Sau khi xảy ra vụ việc trong cung.
Các triều thần tin tức nhanh nhạy đều đã biết hết.
Lúc này, đương nhiên không ai muốn dây vào phiền phức của Vân Võ Đế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm An công công hô lên trước triều: "Có việc khởi tấu, không có việc bãi triều."
m thanh truyền xuống.
Đằng trước, Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc đứng dậy.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước, Bảo Ninh phủ truyền tin tới, nói từ đầu xuân năm nay tới giờ vẫn chưa có mưa, hơn nữa năm ngoái hạn hán cả năm, vào đông lại lạnh giá, mặt đất đều đóng băng, bây giờ là tháng tư, nhưng không thể gieo giống lương thực, e là chúng ta sẽ phải đối mặt với vụ mất mùa diện rộng lần thứ hai trong năm nay."
"Ta cần phải chuẩn bị cho khả năng xuất hiện hạn hán ở Bảo Ninh phủ."
"Quách đại nhân, ngươi nói quá lời rồi, từ mấy năm trước, châu phủ nào mà không nói sản lượng lương thực của mình giảm sút, mọi người đều biết thời tiết trở nên lạnh hơn, ngay cả ở kinh thành cũng chỉ lạnh hơn một chút mà thôi."
"Vì nhiệt độ đã giảm đáng kể nên không thể nào chỉ có Bảo Ninh phủ gặp vấn đề giảm sản lượng lương thực." Hựu thị lang bộ Lại Vương Kiệt Văn hiên ngang lên tiếng, ngắt lời Quách Hiểu Ngọc.
Hộ bộ Thượng thư Quách Hiểu Ngọc nhíu mày: "Bảo Ninh phủ thì khác, bên đó gặp hạn hán, vốn đã không có mưa nhiều như khu vực phía nam, hơn nữa đất đai cũng không được phì nhiêu, ngay cả lương thực cũng chỉ có một năm một vụ, sao có thể giống khu vực Giang Nam lúa nước một năm hai vụ được?"
"Quách đại nhân, ý ngươi là phải thu lương thực của khu vực Giang Nam để cứu Bảo Ninh phủ ư?" Lại bộ hữu thị lang Vương Kiệt Văn chất vấn.
"Bản quan không hề nói như vậy!"
"Vậy Quách đại nhân có ý gì? Muốn nói với hạ quan là Bảo Ninh phủ xảy ra tình huống này, chẳng lẽ không nên do phủ tri của Bảo Ninh phủ đi giải quyết hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro