Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa
Chương 32
2024-11-15 20:02:48
[Sau khi phát hiện tình huống của hai người, vị Nhị thiếu gia Tào gia cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp đưa tiền bán cô nương kia đi, lại sắp xếp một đôi phu thê diễn kịch, nhân cơ hội đánh Tiêu thiếu gia một trận, không ngờ lại phế luôn người ta.]
[Việc này vừa xảy ra, Nhị thiếu gia Tào gia đã sững sờ, vậy mà lại làm ra chuyện mà cặn bã nào cũng làm!]
Chuyện gì?
Trong lòng Vân Võ Đế tò mò không thôi.
Tiêu Quế Khanh giận đến mức cả người phát run, cũng căng thẳng chờ câu trả lời.
[Tên đó chạy mất! Giao hết cục diện rối rắm cho cha hắn rồi chạy biến.]
[Vãi mòe, đây không phải là gây chuyện xong rồi chạy trốn sao? Trong hệ thống ghi lại, nếu lúc ấy Nhị thiếu gia Tào gia đưa Tiêu thiếu gia đi chữa trị vậy nhất định sẽ không đến mức bị phế bỏ đâu.]
[Đây thật là một thảm họa mà, bản thân mình chạy trốn thoải mái, lại hại cả cuộc đời của người khác.]
[Thằng nhóc này vậy mà chạy mất thật, ở thôn trang sống thoải mái dễ chịu, chỉ hoảng loạn một đêm mà thôi.]
[Cái loại con trai không có trách nhiệm như này, cũng không biết là lão già nào sinh ra nữa.]
[Ờm, để ta xem xem…] Vân Vụ vừa nhìn vừa mắng, đồng thời còn có hơi thổn thức.
[Thì ra là cái tên Tào Quốc Sĩ à, vậy thì ta hiểu rồi.]
Ngươi hiểu cái gì?
Vân Võ Đế đợi nửa ngày cũng không chờ được Vân Vụ nói tiếp.
Tiêu Quế Khanh lại không thể nào để ý được nữa rồi.
“Lâm An, tiểu Thập Bát đâu?” Vân Võ Đế không nhịn được lên tiếng hỏi.
Giọng của Lâm An từ sau bình phong truyền đến: “Hoàng Thượng, tiểu công chúa ngủ rồi.”
Ông ta nói lời này cũng có chút dở dở khóc dở cười.
Nhưng mà tuổi tiểu công chúa vẫn còn nhỏ, ông cũng có thể hiểu được nên phất tay nói: “Vậy ngươi chăm sóc tiểu Thập Bát cho tốt.”
“Vâng.”
Đợi đến khi Vân Vụ thoải mái vào giấc, toàn bộ bầu không khí ở điện Cần Chính đều thay đổi.
“Hoàng Thượng…” Tiêu Quế Khanh theo bản năng há miệng thở hồng hộc.
Vân Võ Đế hiểu rõ mà híp mắt: “Tiêu ái khanh hẳn là cũng nghe thấy rồi nhỉ?”
“Vừa nãy, âm thanh vừa nãy, thật sự là tiểu công chúa đang nói sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy lời tiểu công chúa nói chính là thật sao?” Tiêu Quế Khanh siết chặt tay, chịu đựng sự đau đớn tột cùng hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Giọng điệu Vân Võ Đế chắc chắn. Đôi mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm ông ấy: “Tiêu ái khanh có biết vụ án Vu Cổ trong cung không?”
“Đó là…” Tay Tiêu Quế Khanh run rẩy, trong lòng đã hiểu rõ chuyện là như thế nào.
“Không sai, chính là tiểu công chúa vạch trần.”
“Trẫm tự mình điều tra, không sai không lệch chút nào.”
“Đương nhiên, Tiêu ái khanh tin cũng được không tin cũng được, dù sao cũng là chuyện nhà ngươi, trước đó đúng là trẫm không hiểu được.”
Tiêu Quế Khanh đương nhiên tin tưởng, chuyện nhà ông ấy là do ông ấy tự xử lý, giấu hết tất cả người trên quan trường.
Cứ tưởng rằng, ông ấy đã xử lý quá tốt rồi.
Kết quả thì ra không phải như vậy.
Vậy mà Tào Quốc Sĩ lại ở phía sau giúp đỡ che giấu.
Khó trách hai ngày nay Tào Quốc Sĩ ba phải đến độ mình nói cái gì ông ta cũng theo cả.
Thì ra vốn không phải là tính kế trên quan trường, mà là chuyện của con trai ruột!
Tiêu Quế Khanh biết vậy chẳng thèm giấu.
“Hoàng Thượng, lão thần biết sai rồi.” Tiêu Quế Khanh bịch một tiếng quỳ trên đất: “Mong hoàng thượng làm chủ cho lão thần.”
“Lão Tiêu, ngươi không biết đâu, trẫm cũng có nỗi khổ tâm.”
Tiêu Quế Khanh: “?”
[Việc này vừa xảy ra, Nhị thiếu gia Tào gia đã sững sờ, vậy mà lại làm ra chuyện mà cặn bã nào cũng làm!]
Chuyện gì?
Trong lòng Vân Võ Đế tò mò không thôi.
Tiêu Quế Khanh giận đến mức cả người phát run, cũng căng thẳng chờ câu trả lời.
[Tên đó chạy mất! Giao hết cục diện rối rắm cho cha hắn rồi chạy biến.]
[Vãi mòe, đây không phải là gây chuyện xong rồi chạy trốn sao? Trong hệ thống ghi lại, nếu lúc ấy Nhị thiếu gia Tào gia đưa Tiêu thiếu gia đi chữa trị vậy nhất định sẽ không đến mức bị phế bỏ đâu.]
[Đây thật là một thảm họa mà, bản thân mình chạy trốn thoải mái, lại hại cả cuộc đời của người khác.]
[Thằng nhóc này vậy mà chạy mất thật, ở thôn trang sống thoải mái dễ chịu, chỉ hoảng loạn một đêm mà thôi.]
[Cái loại con trai không có trách nhiệm như này, cũng không biết là lão già nào sinh ra nữa.]
[Ờm, để ta xem xem…] Vân Vụ vừa nhìn vừa mắng, đồng thời còn có hơi thổn thức.
[Thì ra là cái tên Tào Quốc Sĩ à, vậy thì ta hiểu rồi.]
Ngươi hiểu cái gì?
Vân Võ Đế đợi nửa ngày cũng không chờ được Vân Vụ nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Quế Khanh lại không thể nào để ý được nữa rồi.
“Lâm An, tiểu Thập Bát đâu?” Vân Võ Đế không nhịn được lên tiếng hỏi.
Giọng của Lâm An từ sau bình phong truyền đến: “Hoàng Thượng, tiểu công chúa ngủ rồi.”
Ông ta nói lời này cũng có chút dở dở khóc dở cười.
Nhưng mà tuổi tiểu công chúa vẫn còn nhỏ, ông cũng có thể hiểu được nên phất tay nói: “Vậy ngươi chăm sóc tiểu Thập Bát cho tốt.”
“Vâng.”
Đợi đến khi Vân Vụ thoải mái vào giấc, toàn bộ bầu không khí ở điện Cần Chính đều thay đổi.
“Hoàng Thượng…” Tiêu Quế Khanh theo bản năng há miệng thở hồng hộc.
Vân Võ Đế hiểu rõ mà híp mắt: “Tiêu ái khanh hẳn là cũng nghe thấy rồi nhỉ?”
“Vừa nãy, âm thanh vừa nãy, thật sự là tiểu công chúa đang nói sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy lời tiểu công chúa nói chính là thật sao?” Tiêu Quế Khanh siết chặt tay, chịu đựng sự đau đớn tột cùng hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Giọng điệu Vân Võ Đế chắc chắn. Đôi mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm ông ấy: “Tiêu ái khanh có biết vụ án Vu Cổ trong cung không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó là…” Tay Tiêu Quế Khanh run rẩy, trong lòng đã hiểu rõ chuyện là như thế nào.
“Không sai, chính là tiểu công chúa vạch trần.”
“Trẫm tự mình điều tra, không sai không lệch chút nào.”
“Đương nhiên, Tiêu ái khanh tin cũng được không tin cũng được, dù sao cũng là chuyện nhà ngươi, trước đó đúng là trẫm không hiểu được.”
Tiêu Quế Khanh đương nhiên tin tưởng, chuyện nhà ông ấy là do ông ấy tự xử lý, giấu hết tất cả người trên quan trường.
Cứ tưởng rằng, ông ấy đã xử lý quá tốt rồi.
Kết quả thì ra không phải như vậy.
Vậy mà Tào Quốc Sĩ lại ở phía sau giúp đỡ che giấu.
Khó trách hai ngày nay Tào Quốc Sĩ ba phải đến độ mình nói cái gì ông ta cũng theo cả.
Thì ra vốn không phải là tính kế trên quan trường, mà là chuyện của con trai ruột!
Tiêu Quế Khanh biết vậy chẳng thèm giấu.
“Hoàng Thượng, lão thần biết sai rồi.” Tiêu Quế Khanh bịch một tiếng quỳ trên đất: “Mong hoàng thượng làm chủ cho lão thần.”
“Lão Tiêu, ngươi không biết đâu, trẫm cũng có nỗi khổ tâm.”
Tiêu Quế Khanh: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro