Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa
Chương 48
2024-11-15 20:02:48
Vân Vụ vội vàng xua tay miệng ê a đáp lại.
[Được ạ, được ạ!]
“Xem ra Thập Bát cảm thấy được, vậy thì làm như thế thôi.” Vân Võ Đế cười nói.
[Phụ hoàng đúng là có cùng suy nghĩ với ta mà. Oa, đẹp trai quá đi.]
Vân Vụ thưởng thức nhan sắc tuyệt vời của phụ mẫu mình xong thì quay qua uống sữa. Tất nhiên, không quên bị bắt uống thuốc.
“Hoàng thượng, lão nô đã về.”
Giọng của Lâm An công công vang lên bên ngoài cửa.
Vân Võ Đế phất tay.
Ông mới ăn sáng với Lâm phi xong.
Lâm An công công bước vào.
Lâm phi chủ động đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp đến đến trù phòng làm bánh tráng miệng cho tiểu công chúa ạ.”
“Đi đi.”
Lâm phi muốn tránh hiềm nghi.
Vân Võ Đế cũng không cản bà.
“Lâm An, ngươi nói đi.”
“Bẩm Hoàng Thượng, bạc đã về tới cung. Chẳng qua…” Lâm An công công muốn nói lại thôi.
“Chẳng qua làm sao?”
“Chẳng qua lão nô lo là Tào đại nhân sẽ không cam lòng, chỉ sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của Hoàng thượng với đám quần thần.”
“Tào đại nhân cố tình kéo dài thời gian đến tận sáng sớm khi mặt trời sắp lên. Lúc lão nô lấy bạc đi đã bị không ít hạ nhân trong phủ của quan viên nhìn thấy.”
Vân Võ Đế hừ lạnh nói: “Đúng là lá gan không nhỏ mà. Rõ ràng là muốn tính kế trẫm. Thật sự nghĩ trẫm vì thanh danh mà không dám làm gì Nhàn phi sao?”
“Lâm An, ngươi hãy truyền bá hết những chuyện Nhàn phi đã làm ra bên ngoài. Đến lúc này rồi mà Tào Quốc Sĩ còn dám tính kế trẫm, ông ta coi trẫm là con mèo bệnh sao?”
“Nếu ông ta đã không cho trẫm yên ổn thì trẫm cũng không để ông ta được yên!”
Lâm An sợ hãi: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện này với thanh danh của người…”
[Này có gì mà lo, chẳng phải giờ chính là lúc thâu tóm dư luận đó sao?] Vân Vụ cho rằng Phụ hoàng đã điều tra được chuyện thuật vu cổ này do Nhàn phi làm thì cứ xử lý kẻ đầu sỏ gây tội này đi.
[Tào Quốc Sĩ quyền to thế mạnh như vậy còn không phải nhờ vào thanh danh kẻ đọc sách của ông ta hay sao? Vậy nếu chuyện này lộ ra, Phụ hoàng cũng chỉ cần bán thảm, cộng với tỏ ra yêu bách tính là được. Thiên hạ cũng không phải là thiên hạ của người đọc sách mà là thiên hạ của bách tính. Nhìn chung trong lịch sử, chẳng phải đều là bách tính bị ép đến đường cùng sau đó tạo phản hay sao?]
[Cho dù là những người khai quốc trước đây cũng đều bằng lực lượng bách tính mà thành công. Ít nhất người giúp họ đánh giặc chính là bách tính. Cho nên, chỉ cần thanh danh của Phụ hoàng trong dân gian cực tốt thì không sợ Tào Quốc Sĩ làm loạn.]
[Bách tính chỉ cần giơ tay lên, biết phụ hoàng tốt như nào thì sẽ không bị khích tướng đâu.]
Vân Võ Đế nghe xong nở nụ cười: “Có câu nói thế này, lịch sử do người chiến thắng viết. Chỉ cần trẫm luôn ở vị trí này thì chẳng sợ kẻ bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, thanh danh cũng không có tác dụng gì cả. Đi đi, truyền ra ngoài đi. Còn chuyện mười mấy lượng bạc thì đổi hết thành lương thực, chuyển tới khu gặp nạn.”
“Hoàng thượng, chuyện đổi bạc thành lương thực rồi vận chuyển tới khu thiên tai do ai phụ trách ạ?”
“Trẫm sẽ thương nghị với Tiêu thủ phụ.”
“Vâng. Vậy lão nô sẽ phụ trách chuyện truyền bá tin tức.”
[Chỉ trong kinh thành thôi thì không đủ, bách tính cách khá xa, tin tức truyền đi nhiều sẽ bị thay đổi nhiều chỗ, thậm chí là mất luôn sự thật. Nếu có báo chí thì càng tốt.]
[Nếu có báo chí, đi thẳng tới từng nơi mà công bố. Đến lúc đó từng huyện thành của Đại Yến đều có thể biết được tin tức trong kinh thành. Cho dù có người muốn đổi thay sự thật cũng không làm được. Dù sao thì báo chí cũng là một chức quan. Ai dám làm ầm ĩ thì Phụ hoàng có thể xử lý luôn theo luật. Tới khi đó còn có thể gom hết đống tham quan ô lại.]
[Được ạ, được ạ!]
“Xem ra Thập Bát cảm thấy được, vậy thì làm như thế thôi.” Vân Võ Đế cười nói.
[Phụ hoàng đúng là có cùng suy nghĩ với ta mà. Oa, đẹp trai quá đi.]
Vân Vụ thưởng thức nhan sắc tuyệt vời của phụ mẫu mình xong thì quay qua uống sữa. Tất nhiên, không quên bị bắt uống thuốc.
“Hoàng thượng, lão nô đã về.”
Giọng của Lâm An công công vang lên bên ngoài cửa.
Vân Võ Đế phất tay.
Ông mới ăn sáng với Lâm phi xong.
Lâm An công công bước vào.
Lâm phi chủ động đứng dậy: “Hoàng thượng, thần thiếp đến đến trù phòng làm bánh tráng miệng cho tiểu công chúa ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi đi.”
Lâm phi muốn tránh hiềm nghi.
Vân Võ Đế cũng không cản bà.
“Lâm An, ngươi nói đi.”
“Bẩm Hoàng Thượng, bạc đã về tới cung. Chẳng qua…” Lâm An công công muốn nói lại thôi.
“Chẳng qua làm sao?”
“Chẳng qua lão nô lo là Tào đại nhân sẽ không cam lòng, chỉ sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của Hoàng thượng với đám quần thần.”
“Tào đại nhân cố tình kéo dài thời gian đến tận sáng sớm khi mặt trời sắp lên. Lúc lão nô lấy bạc đi đã bị không ít hạ nhân trong phủ của quan viên nhìn thấy.”
Vân Võ Đế hừ lạnh nói: “Đúng là lá gan không nhỏ mà. Rõ ràng là muốn tính kế trẫm. Thật sự nghĩ trẫm vì thanh danh mà không dám làm gì Nhàn phi sao?”
“Lâm An, ngươi hãy truyền bá hết những chuyện Nhàn phi đã làm ra bên ngoài. Đến lúc này rồi mà Tào Quốc Sĩ còn dám tính kế trẫm, ông ta coi trẫm là con mèo bệnh sao?”
“Nếu ông ta đã không cho trẫm yên ổn thì trẫm cũng không để ông ta được yên!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm An sợ hãi: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện này với thanh danh của người…”
[Này có gì mà lo, chẳng phải giờ chính là lúc thâu tóm dư luận đó sao?] Vân Vụ cho rằng Phụ hoàng đã điều tra được chuyện thuật vu cổ này do Nhàn phi làm thì cứ xử lý kẻ đầu sỏ gây tội này đi.
[Tào Quốc Sĩ quyền to thế mạnh như vậy còn không phải nhờ vào thanh danh kẻ đọc sách của ông ta hay sao? Vậy nếu chuyện này lộ ra, Phụ hoàng cũng chỉ cần bán thảm, cộng với tỏ ra yêu bách tính là được. Thiên hạ cũng không phải là thiên hạ của người đọc sách mà là thiên hạ của bách tính. Nhìn chung trong lịch sử, chẳng phải đều là bách tính bị ép đến đường cùng sau đó tạo phản hay sao?]
[Cho dù là những người khai quốc trước đây cũng đều bằng lực lượng bách tính mà thành công. Ít nhất người giúp họ đánh giặc chính là bách tính. Cho nên, chỉ cần thanh danh của Phụ hoàng trong dân gian cực tốt thì không sợ Tào Quốc Sĩ làm loạn.]
[Bách tính chỉ cần giơ tay lên, biết phụ hoàng tốt như nào thì sẽ không bị khích tướng đâu.]
Vân Võ Đế nghe xong nở nụ cười: “Có câu nói thế này, lịch sử do người chiến thắng viết. Chỉ cần trẫm luôn ở vị trí này thì chẳng sợ kẻ bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, thanh danh cũng không có tác dụng gì cả. Đi đi, truyền ra ngoài đi. Còn chuyện mười mấy lượng bạc thì đổi hết thành lương thực, chuyển tới khu gặp nạn.”
“Hoàng thượng, chuyện đổi bạc thành lương thực rồi vận chuyển tới khu thiên tai do ai phụ trách ạ?”
“Trẫm sẽ thương nghị với Tiêu thủ phụ.”
“Vâng. Vậy lão nô sẽ phụ trách chuyện truyền bá tin tức.”
[Chỉ trong kinh thành thôi thì không đủ, bách tính cách khá xa, tin tức truyền đi nhiều sẽ bị thay đổi nhiều chỗ, thậm chí là mất luôn sự thật. Nếu có báo chí thì càng tốt.]
[Nếu có báo chí, đi thẳng tới từng nơi mà công bố. Đến lúc đó từng huyện thành của Đại Yến đều có thể biết được tin tức trong kinh thành. Cho dù có người muốn đổi thay sự thật cũng không làm được. Dù sao thì báo chí cũng là một chức quan. Ai dám làm ầm ĩ thì Phụ hoàng có thể xử lý luôn theo luật. Tới khi đó còn có thể gom hết đống tham quan ô lại.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro