Chương 17
LittleSweetie
2024-07-23 10:02:11
Khi sự nghẹn ngào dần lắng xuống, qua lời kể của Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An mới biết chuyện cậu gặp phải khi còn nhỏ.
Quả thật đúng như lời Tô Uy và Liễu Lam nói, từ sau khi cha mẹ bỏ lại Kỳ Sóc, cậu được thúc thúc và thím nhận nuôi. Mặc dù hay đánh mắng, nhưng cũng cho cậu ăn uống. Mà nguyên nhân của việc này cũng không phải vì nhìn Kỳ Sóc đáng thương mà nảy sinh lòng thương xót.
Năm đó Kỳ Sóc be bé bảy tám tuổi, còn gọi là Tô Nguyên, cậu đảm đương toàn bộ việc vặt trong nhà. Cậu biết bản thân làm cho người ta chán ghét, cơm khoai lang cũng chỉ dám ăn chút ít. Hầu hết thời gian giống như vật trang trí yên tĩnh, thu mình trong góc im lặng. Kỳ Sóc be bé chỉ mặc quần áo cũ của em họ, không mặc quần áo mới. Tuy nói Kỳ Sóc lớn hơn em họ gần một tuổi, người lại nhỏ hơn đứa em họ cường tráng của mình một vòng. Mặc vào quần áo cũ của em họ thì lỏng là lỏng lẻo, không vừa người. Mãi cho đến năm chín tuổi, Liễu Lam đột nhiên mua vải về nhà, nói sẽ làm cho cậu một chiếc áo mới. Kỳ Sóc be bé được thương mà sợ mặc bộ quần áo mới, vì sợ bàn tay dính dầu mỡ của mình sẽ làm bẩn quần áo nên cậu đã ăn mặc rất cẩn thận. Ngày hôm sau, có một người đàn ông trung niên, dáng người vừa, bụng đầy mỡ đến nhà. Lần đầu tiên Kỳ Sóc nhìn thấy gã, cảm thấy người này rất giống chồn, má khỉ miệng nhọn còn mắt thì lấp lánh. Tô Uy và Liễu Lam vô cùng ân cần với người đàn ông này, bảo Kỳ Sóc đứng thẳng trước mặt gã. "Chồn" hỏi Liễu Lam tuổi của Kỳ Sóc, Liễu Lam nói: "Có chín tuổi, gần mười tuổi rồi. "
"Chồn" híp mắt nói: "Đứa nhỏ này nhìn còn nhỏ, các ngươi nuôi dưỡng cho tốt. Năm sau ta đến đón nó. "
Đợi Tô Uy và Liễu Lam cung kính tiễn người đi, bé Kỳ Sóc nghẹn nửa ngày cũng không nhịn được, giọng nói non nớt, ngây thơ hỏi: "... Thúc thúc này đón con đi đâu?"
Liễu Lam cười tủm tỉm nói: "Thúc thúc này đón A Nguyên đi sống cuộc sống tốt hơn. Mỗi ngày A Nguyên đều có thể mặc quần áo mới, đồ đẹp, ngày nào cũng được ăn cá thịt. "
Bé Kỳ Sóc cũng chưa từng hy vọng được ăn nhiều mặc đẹp, nhưng nếu có thể ăn no mặc ấm, không bị mắng bị đánh, vậy thì tốt rồi.
Nếu hôm đó cậu không gặp " Chồn" trên phố, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Ngày đó, bé Kỳ Sóc xách giỏ rau ra đường mua đồ ăn, trùng hợp gặp được thúc thúc "chồn" kia. "Chồn" không để ý tới bé Kỳ Sóc, bởi vì gã đang cực kì ân cần nói chuyện với người đàn ông đầu mập bên cạnh. Tò mò thúc đẩy, bé Kỳ Sóc đi theo phía sau "chồn" một đoạn đường, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy bọn họ dừng trước một tòa kiến trúc tráng lệ, "Chồn" vung tay lên, làm ra tư thái mời, hai nữ nhân trang điểm đậm rực rỡ nghênh đón, một trái một phải tiến đến bên cạnh nam nhân, trong đó một người vừa mở miệng, làm cho Tiểu Kỳ Sóc nổi cả da gà. Bởi vì giọng của người kia, vô luận che dấu thành mảnh mai yếu ớt như thế nào, nghe cũng giống như giọng của nam hài. Nam nhân đầu mập tay ôm lấy hai người eo nhỏ bên cạnh, nghênh ngang đi vào.
Bé Kỳ Sóc cảm thấy không thoải mái, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vừa xoay người lại thiếu chút nữa đụng phải một thím.
"Tiểu hài tử ở đây nhìn cái gì vậy? Mau về nhà đi, người ở đây đều thích mua loại tiểu hài tử như ngươi, ăn mặc không ra nam không ra nữ bồi những người có tiền dị thường kia."
Bé Kỳ Sóc giậm chân bỏ chạy. Chạy rồi chạy, chạy rồi lại chạy, không biết chạy đến đâu, chỉ cảm thấy chân chạy tới mất cảm giác luôn rồi, mới trốn vào trong ngõ nhỏ hẹp. Cậu đột nhiên nhớ tới lời Liễu Lam nói với cậu...
"Thúc thúc này đón A Nguyên đi sống cuộc sống tốt hơn. Mỗi ngày A Nguyên đều có thể mặc quần áo mới, đồ đẹp, ngày nào cũng được ăn cá thịt. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi ngày mặc quần áo mới... quần áo rực rỡ xinh đẹp...
Bé Kỳ Sóc nhớ tới hình ảnh bọn họ trang điểm đậm, lại nhớ tới người đàn ông đầu mập đặt tay lên eo hai người kia, toàn thân đột nhiên ớn lạnh.
Thì ra Tô Uy và Liễu Lam muốn bán cậu đi.
Mặt trăng lên cao, chiếu sáng một con hẻm nhỏ, ngay cả nước thải cũng tỏa ra ánh sáng óng ánh. Bé Kỳ Sóc cúi đầu nhìn giỏ rau, mới phát lúc nãy bỏ chạy điên cuồng. Rau củ rơi hết xuống đường, còn có mấy món Liễu Lam giao phó còn chưa mua.
Nhưng trời đã tối, đại bá bà bà bán rau cũng đã dọn hàng, cậu đi đâu mua được bây giờ? Nếu cứ như vậy trở về, nhất định sẽ bị Liễu Lam nhéo lỗ tai, cũng bị Tô Uy xách lên như giẻ rách, tùy tiện nhặt được thứ gì thì đánh cậu bằng thứ đó. Đau lắm, mặc dù chết lặng, không khóc không kêu, đã thành thói quen rồi nhưng vẫn đau.
Cậu không muốn quay lại.
Nơi mặc quần áo đẹp, cậu cũng không muốn đi.
Bé Kỳ Sóc đứng trong ngõ nhỏ bẩn thỉu, nhìn bầu trời bao la bát ngát và vầng trăng sáng trên cao. Cậu sờ bạc vụn trên người, trong lúc bất chợt không cảm thấy khiếp đảm, cũng không còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó như được tiếp thêm sức mạnh, giống như chim thoát khỏi lồng giam. Vật nặng đè lên ngực đã biến mất, có thể tự do tự tại. Đây là lần đầu tiên kể từ khi có trí nhớ, cậu phản kháng lại những gì vận mệnh đã mang đến cho mình. Cậu sẽ trốn thoát và rời khỏi nơi này!
Kỳ Sóc nói đứt quãng, lúc nói còn bị sặc, ho khan vài cái. Sắc mặt Kỳ Diễn An càng lúc càng âm trầm, vốn không có ý định buông tha vợ chồng bọn họ, lần này lại càng không để bọn họ sống thoải mái.
Nói xong lời cuối cùng, Kỳ Sóc vẫn cố chấp lặp lại câu nói: "Thiếu gia, ta không giống....bọn họ...Người đừng...chán ghét ta được không?"
Rõ ràng Kỳ Sóc chẳng làm sai gì, sai chính là những người không đối xử tử tế với cậu, sai chính là bản thân động tâm tư lệch lạc với cậu. Nhưng trong lòng khó có thể giải thích hết ý tứ trong lúc này, Kỳ Diễn An cảm thấy giờ phút này bất kể nói cái gì cũng có vẻ vụng về, khó xử thở dài một hơi: "Tất nhiên ta biết ngươi không giống bọn họ, cũng không có khả năng vì bọn họ mà ghét ngươi, càng sẽ không chán ghét ngươi..."
Kỳ Sóc nghe được Kỳ Diễn An nói sẽ không ghét mình, như được đại xá, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại cẩn thận hỏi: "Vậy... Thiếu gia sẽ không đuổi ta ra khỏi đây chứ?"
Kỳ Diễn An nhìn Kỳ Sóc đứng trước mặt vẻ mặt sầu não, trong mắt cậu còn lóe lên nước mắt, lo lắng sợ hãi giống như chó con sợ bị hắn bỏ rơi.
Kỳ Diễn An giơ tay gõ trán cậu vài cái: "Nói cái gì ngốc xít, sắp đến sinh nhật ta rồi, ta còn chờ ăn một bát mì trường thọ ngươi làm! Ngươi lại muốn chạy à?"
Kỳ Sóc đột nhiên mở to hai mắt, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, sau đó cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc bảo vệ trán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Kỳ Sóc ngơ ngác, Kỳ Diễn An hỏi: "Làm sao vậy? "
"Thiếu gia chịu chạm vào ta rồi..."
Kỳ Sóc không để ý đến vẻ mặt nghẹn ngào của Kỳ Diễn An, vui vẻ đẩy ngân lượng đến chỗ hắn, giống như dâng hiến bảo vật.
Kỳ Diễn An nhướng mày: "Không phải lúc trước ngươi nói tiết kiệm sau này làm sính lễ à? Không tiết kiệm nữa sao?"
Kỳ Sóc lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Kỳ Diễn An: "Cho thiếu gia cả."
Kỳ Diễn An vốn không định thu tiền của cậu, nhưng vừa nghĩ đến trong tay mình cầm tiền sính lễ của Kỳ Sóc. Không có tiền này, Kỳ Sóc không có cách nào cưới cô nương nhà người ta. Thế thì phải nhận lấy thôi, còn nhất định phải thêm vài câu đường hoàng che dấu chút tư tâm bí ẩn kia: "Chờ sau này ngươi cưới vợ, ta sẽ trả lại cho ngươi. "
Kỳ Sóc nghe xong đẩy ngân lượng đến chỗ Kỳ Diễn An. Kỳ Sóc ăn ở đều ở Kỳ phủ, lại được lão gia phu nhân yêu thương, luôn mua cho cậu quần áo mới. Bình thường Kỳ Sóc không tiêu xài hoang phí, dù có tiêu tiền cũng chỉ thấy lá trà ngon mua cho lão gia, thấy những thứ nhỏ nhặt tinh tế thì mua cho phu nhân. Thấy thứ gì tốt thì mua về chia cho người trong phủ hoặc là tiểu nhị của Cảnh Tường Trai. Đương nhiên đứng đầu vẫn là vì Kỳ Diễn An, nhìn thấy cái gì Kỳ Diễn An thích là mua về mang về nhà, bàn cờ, điểm tâm, bình thuốc hít. Cho nên cậu cũng vui vẻ đưa bạc cho Kỳ Diễn An, cũng giống như việc mua tất cả đồ mà Kỳ Diễn An thích cho hắn.
Ánh đèn lờ mờ, ban đầu Kỳ Diễn An còn chưa phát hiện, Kỳ Sóc đẩy bạc ra như vậy, Kỳ Diễn An mới thấy được trên đầu ngón tay cậu có vết máu. Hắn nhíu mày, hỏi:"Tay ngươi bị sao vậy?"
Kỳ Sóc nghe hắn nói như thế, nhìn về phía ngón tay mình, trên đầu ngón tay chảy một chút máu. Kỳ Sóc rũ mi mắt xuống, theo bản năng như một con vật nhỏ mút ngón tay mình, môi như quả táo gai đỏ tươi, đầu lưỡi hồng phấn ẩn hiện, ngượng ngùng đáp: "Lúc thêu túi hương cho thiếu gia không quá chuyên tâm, không cẩn thận để kim đâm vào tay. "
Hành động này không biết tại sao lại khiến Kỳ Diễn an tâm. Kỳ Diễn An thầm mắng mình hư quá đỗi, không được tự nhiên thuận miệng chuyển đề tài: "À, vậy... còn túi hương thì sao? "
Kỳ Sóc càng xấu hổ, rũ mắt trông vừa thuần lương vừa vô tội: "Ta... ta không có chờ được, chưa có thêu xong...ta muốn gặp thiếu gia trước."
Sợi dây căng thẳng trong đầu hắn như muốn đứt gãy ra. Để cho mình sinh ra rất nhiều ý niệm xấu xa trong đầu với người ngay trước mắt, cậu ngây ngô trêu chọc người ta mà không tự biết, còn ngốc nghếch nói bản thân quan tâm hắn như thế nào. Kỳ Diễn An trong thoáng chốc cảm thấy nóng rực như bị sốt.
"Thiếu gia, thiếu gia." Thấy hai gò má Kỳ Diễn An phiếm hồng, ánh mắt còn ngẩn ngơ né tránh, Kỳ Sóc lo lắng gọi vài tiếng, tay sắp sửa phủ lên trán Kỳ Diễn An dừng lại, do dự muốn thu lại.
Kỳ Diễn An nắm lấy tay cậu đặt lên trán mình, quyết định chắc chắn, nói: "Có sao đâu mà không chạm được. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro