Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 7

LittleSweetie

2024-07-23 10:02:11

Kỳ Sóc nóng lòng.

Kỳ Diễn An chạy quá nhanh, chớp mắt đã chui tọt vào trong rừng cây không thấy bóng dáng. Mắt thấy sắp mưa to, Kỳ Sóc để lạc mất người, ngay cả bóng dáng Kỳ Diễn An cũng không tìm được...

"Thiếu gia! Thiếu gia! "Kỳ Sóc hét lớn: "Không cần diều nữa... Thiếu gia chúng ta trở về đi..."

Giọng cậu hòa vào tiếng gió mạnh trước cơn mưa, nhỏ bé yếu ớt quá đỗi.

Kỳ Sóc lòng nóng như lửa đốt đi vòng quanh tìm kiếm, ngay cả bụi cây nhỏ thấp bé cũng phải đẩy cành cây ra lật lên, sợ Kỳ Diễn An trốn ở bên trong.

"Thiếu gia..." Cổ họng Kỳ Sóc khàn khàn, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

Đột nhiên, một cành cây phía trên đầu kêu "răng rắc" gãy ra, trượt qua cơ thể Kỳ Sóc rơi xuống chân cậu.

Kỳ Sóc trợn tròn mắt, sững sờ một lát, nước mắt trào ra đảo quanh hốc mắt, giống như một chú nai nhỏ bị doạ cho sợ sệt

Trên đầu là tiếng sấm chớp đì đùng. Thân thể Kỳ Sóc nho nhỏ run rẩy, che lỗ tai lại, một hồi lâu sau mới bình tĩnh, lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở tiếp tục đi về phía trước, một mặt tìm kiếm bóng dáng Kỳ Diễn An, một mặt khàn cổ họng thút thít: "Thiếu gia... Thiếu gia chúng ta trở về đi... Thiếu gia ở đâu..."

"Thiếu gia. Thiếu gia... Ta không cần diều nữa..."

Trong rừng có tiếng động xào xạc, Kỳ Sóc lo là chim hay thú trong rừng, sợ hãi loạng choạng lui về phía sau vài bước. Nhưng vào lúc này, cậu nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng cười sảng khoái của Kỳ Diễn, đối với Kỳ Sóc mà nói không thể nghi ngờ là là một tia sáng xuyên qua làn sương mù.

Kỳ Sóc trong phút chốc nín khóc mỉm cười, chạy về phía Kỳ Diễn An, vừa lau nước mắt vừa cười ngây ngốc: "Thiếu gia!"

Kỳ Diễn An một tay xách diều, tay kia trống rỗng còn không quên gõ lên trán Kỳ Sóc một cái: "Mưa thì không cần diều nữa à? ”

Kỳ Sóc hít mũi một cái, đôi mắt ngập nước tủi thân nhìn Kỳ Diễn An: " Thiếu gia. ”

Kỳ Diễn An lại gõ liên hoàn mấy cái: "Vừa hết hy vọng, vừa ngốc, còn khóc!"

Kỳ Sóc theo bản năng muốn giơ tay lên bảo vệ trán, lại cứng rắn đè ý muốn này xuống, tay nắm thành quyền, chịu mấy đòn của Kỳ Diễn An không hề trốn tránh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ Diễn An nhìn cậu nhắm chặt mắt,thành thành thật thật "chịu hình"cảm thấy cực kì thú vị. Cuối cùng rút lại sức, chỉ búng một cái nhè nhẹ lên trán: "Còn không biết trốn. ”

Khi đang nói chuyện, hạt mưa rơi xuống, Kỳ Diễn An nhét diều vào lòng Kỳ Sóc, kéo tay cậu chạy lên: "Vừa rồi ta thấy bên kia có một sơn động, mưa lớn đoán chừng không lâu, chúng ta đi tránh mưa trước. ”

Trong sơn động tối đen như mực. Mưa lớn trút xuống, tạo thành một rèm nước như là thác nước đổ xuống, chia cắt bên trong ngoài động thành hai mảnh trời và đất.

"Mới tí thôi mà mưa to quá." Kỳ Diễn An lấy tay áo lau nước mưa trên trán, khen ngợi, "Cảnh đẹp làm sao!"

Kỳ Sóc ôm diều trong ngực, lui ở bên cạnh Kỳ Diễn An, tâm sự nặng nề nói: "Thiếu gia... Ta... Ta không không phải là không muốn diều... Chỉ là ta mất dấu thiếu gia... Ta không thể tìm thấy thiếu gia... Ta..." Kỳ Sóc càng nói càng cảm thấy lời nói của mình không đạt ý, miệng lưỡi kém cỏi.

"Có gì đâu mà phải giải thích." Kỳ Diễn An cong khóe miệng nhìn về phía Kỳ Sóc, đương nhiên nói, “Không phải là bởi vì ta quan trọng hơn diều sao?

Ánh sáng mờ ảo phác họa đường nét khuôn mặt Diễn An, bớt đi vài phần diễm sắc đoạt hồn người, thêm vài phần dịu dàng mềm mại, giống như là một người được khắc từ ngọc bích tuyệt đẹp.

Mặc dù lời hắn nói ra không chút kiềm chế nhẹ nhàng, sự thẳng thắn làm cho người ta nghẹt thở, như là hắn sinh ra vốn nên được hưởng phúc. Mặc dù vậy người ta vẫn không đành lòng trách móc nặng nề, trái lại còn muốn mặc kệ, muốn đi theo hắn. Hắn chính là được trời ưu ái thế đấy.

Kỳ Sóc không nghi ngờ gì chính là người hiểu rõ nhất, từ lúc mới quen biết đã không ngừng bị Kỳ Diễn An dắt mũi đi. Kỳ Sóc mím môi cười gật đầu, thật lòng thật tâm nói: "Vâng, thiếu gia quan trọng hơn.”

Ngẫm lại một lát, Kỳ Sóc lại cố chấp trợn tròn mắt đính chính nói: "Không đúng, là thiếu gia quan trọng nhất.”

Kỳ Sóc cố chấp ngốc nghếch coi hắn là chân lý khiến Kỳ Diễn An vui vẻ. Hắn đang muốn nâng tay xoa xoa đầu Kỳ Sóc, chợt nghe thấy lão thiên lôi phát uy năng lực của mình, cả sơn động rung lên. Kỳ Diễn An nghiêng đầu, phát giác Kỳ Sóc không ổn. Kỳ Sóc đang bịt lỗ tai, ôm chân, co rúm lại thành một cuộn nhỏ đáng thương.

Kỳ Diễn An đang muốn lên tiếng, lại là một trận sấm chớp đinh tai nhức óc che giọng hắn đi. Thân thể Kỳ Sóc nho nhỏ run rẩy càng thêm lợi hại, theo bản năng càng tiến về phía Kỳ Diễn An.

Kỳ Diễn An nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Kỳ Sóc, thân thể Kỳ Sóc run rẩy như một chiếc lá rụng phiêu linh, sợ hãi đến cực điểm. Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kỳ Diễn An, trong mắt lộ ra nước mắt.

Giờ phút này, Kỳ Sóc như ù tai, không nghe thấy âm thanh nào, ký ức thật lâu trước kia giống như kiếp trước không ngừng chui vào trong đầu, chỗ nào cũng có. Tiếng sấm ầm ầm, tiếng gầm chói tai bén nhọn, chén sứ ở trước mắt vỡ vụn nổ tung, ánh nến đung đưa, mùi rượu nồng nặc, những cú đấm đá ập xuống người.

Qua không biết bao lâu, Kỳ Sóc mới có thể lấy lại tinh thần, giọng nói bên tai hỗn loạn, trong ánh sáng tối tăm không rõ, Kỳ Diễn An há miệng rồi khép lại, giống như không ngừng lặp lại một câu.

Kỳ Sóc nhìn hình dạng miệng của hắn một lúc lâu, mới hiểu được.

Kỳ Diễn An đang nói, có ta ở đây, đừng sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuồng phong sóng thần cắn nuốt ký ức của cậu dần dần lắng xuống, hô hấp của Kỳ Sóc cũng không còn dồn dập như trước, lúc này mới cảm giác được sau lưng lại toát ra mồ hôi dính dính, chính mình cũng bất tri bất giác dựa sát vào Kỳ Diễn An, giống như người chết đuối bắt được cây gỗ cứu mạng, sợ không nắm chặt sẽ khiến cho ác mộng quay trở lại.

Kỳ Diễn An xoa đầu cậu, miệng còn lẩm bẩm: "Ơi ông trăng tròn, trăng rơi xuống nước, côn trùng nấp bụi cỏ tươi."

Kỳ Sóc hít sâu một hơi thật sâu khịt mũi, thanh âm vừa nhẹ vừa nhỏ, rất ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, ta, ta không sao. ”

Kỳ Diễn An kỳ lạ nói: "Bài đồng dao này lại có tác dụng như vậy cơ à? Lúc ta còn nhỏ hay khóc, mẹ thường dùng để dỗ ta."

Lời còn chưa dứt, lại là tiếng sấm ầm ầm. Kỳ Sóc trong phút chốc lại cuộn tròn giống như con tôm, như là thú non bị dọa sợ, cúi đầu nhắm chặt hai mắt dựa vào người duy nhất cậu tín nhiệm.

Kỳ Diễn An không chán không phiền đọc lại bài đồng dao hết lần này tới lần khác, đọc đến không biết bao nhiêu lần, Kỳ Sóc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tròn tròn nhìn Kỳ Diễn An.

Kỳ Diễn An giơ tay lên gõ thêm mấy cái trên trán Kỳ Sóc: "Hết hy vọng, quỷ khóc nhè, còn là một nhóc nhát gan sợ sét đánh! ”

Kỳ Sóc không chỉ không trốn, trái lại còn đưa trán cho Kỳ Diễn An gõ.

Kỳ Diễn An bị cái vẻ ngốc xít này của cậu chọc cười, tiện tay xoa xoa đầu Kỳ Sóc: "Nếu đã sợ sét đánh, vậy thì dựa vào ta ngủ một lát đi, ngủ rồi không nghe được sét đánh nữa. Có ta ở đây, ngươi còn có gì mà sợ? ”

Kỳ Sóc đang muốn mở miệng, Kỳ Diễn An ngắt lời cậu: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đọc cho ngươi nghe mấy lần ' Ông trăng tròn' dỗ dành ngươi mới chịu nghe lời? ”

Đối với Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An nói gì thì cậu nghe lấy, giờ cậu nghe lời ôm diều nhắm mắt lại. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bất kể là mưa to bên ngoài hay là sấm chớp đều không khiến cậu sợ nữa, bởi vì cậu biết tiểu thiếu gia nhà cậu là một tiểu thần tiên lên trời xuống đất không gì không làm được, nhiệt độ gần trong gang tấc nhắc nhở cậu, tiểu thiếu gia của cậu vẫn ở bên cạnh.

Chỉ là nóng quá mức.

Khi Kỳ Sóc mở mắt ra lần nữa, bên ngoài sơn động tuy rằng vẫn âm u, nhưng mưa lại nhỏ đi không ít, giống như hạt châu đứt dây, nhỏ giọt xuống

Kỳ Sóc mê man trừng mắt, trong lúc vô tình đụng phải tay Kỳ Diễn An, chỉ cảm thấy nóng đến dọa người, trong nháy mắt cậu tỉnh táo lại.

Kỳ Sóc thấy hai gò má Kỳ Diễn An ửng đỏ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, mày nhíu chặt, bộ dáng cực kỳ không thoải mái.

Ớn lạnh tràn đến chân tay thấu xương, trái tim cậu nặng nề trầm xuống, Kỳ Sóc run rẩy thất thanh gọi: "Thiếu gia! ”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Số ký tự: 0