Chương 58
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-11-14 01:01:38
Anh không biết đây không phải là yêu, thế nhưng, anh thật sự rất muốn chăm sóc người phụ nữ này. Cũng là vì tình yêu của cô ấy dành cho Mục Nham vốn chẳng đáng. Cô xứng đáng được hạnh phúc, dù người cho cô ấy hạnh phúc không phải là Mục Nham cũng được, nó cũng sẽ không khiến cho người ta đau khổ một mình.
Anh dừng một hồi, rồi đi đến một quán ăn, phục vụ bên trong nhìn thấy anh, vô cùng thân thiết chào hỏi, mà anh lại còn là khách quen nơi này. Bình thường nếu không có việc gì, anh đều đến nơi này ngồi, cũng chỉ là uống một ly cà phê mà thôi. Anh thực thích không gian nơi đây, ở trong một thành phố náo nhiệt này, xem ra đây là một chỗ vô cùng đặc biệt.
“Ti tiên sinh, cà phê của anh đây”, người phục vụ giống như rất quen thuộc mà bưng cà phê tới cho anh, anh gật đầu nhẹ một cái, nâng ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, chiếc ly thủy tinh bên cạnh phản chiếu chút mờ nhạt, hương thơm cà phê thực nồng đậm, mùi vị đậm nhạt đan xen nhau. Có một tia mờ mịt, lặng lẽ rơi vào trong mắt anh, con ngươi vốn xem như không phải là đen tuyền nhưng cũng vô cùng âm trầm sâu thẳm.
Anh uống cà phê, đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc thấy được bóng dáng mảnh khảnh kia, cực kỳ giống với người trong kí ức mình, Tiểu Bác, anh đột nhiên đứng lên, đi vào bên trong quán, không ai ngăn cản anh, người này là khách quen thường uống cà phê trong quán, cũng là vị khách được tôn sùng nhất, cho nên bọn họ không ai dám thất lễ.
Ti Hạo vẫn tiếp tục tìm, trong đôi mắt có một sự nghiêm nghị được che giấu thực sâu kín, anh tìm từng gian từng gian một, cho đến khi gặp được thân ảnh kia. Không đúng, anh đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng rõ ràng không thể quen thuộc hơn nữa, không phải Tiểu Bác của anh, là Diệp An An.
Diệp An An mặc quần áo rộng thùng thình, lộ ra cái bụng hơi nhô lên bên trong, nếu không nhìn kỹ căn bản là không phát hiện ra, cô là một người phụ nữ đang mang thai. Cô bưng một chồng chén đĩa đã rửa sạch sẽ, cẩn thận đi từng bước, tuy rằng mọi người ở đây đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô không muốn làm phiền đến mọi người nữa, cô không muốn mất đi công việc này, cô phải kiếm thêm cho cục cưng thêm chút tiền. Tuy Giản Tiểu Phương và Giản Vũ Phong đã nói mọi chuyện đã có họ lo, nhưng cô lại thực sự không muốn làm phiền họ thêm, tương lai còn rất dài, cô và cục cưng phải tập thói quen sống như vậy đi thôi.
“Diệp An An”, một giọng nói nam tính có chút quen thuộc vang lên sau lưng cô, cô xoay người, nhìn thấy ngay Ti Hạo một thân quần áo hưu nhàn, thiếu đi tấm áo blouse trắng, lúc này anh hoàn toàn giống một quý công tử cực kì tao nhã.
“Ti đại ca”, Diệp An An rụt người lại một chút, theo bản năng nhìn về phía bụng mình, quan hệ giữa Ti Hạo và Mục Nham rất tốt, mà cô lại rất sợ anh ta sẽ biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này.
“Ti đại ca”, cô gọi anh, ánh mắt cố ý né tránh, khiến con mắt Ti Hạo không khỏi nheo lại, anh nhìn chồng bát đĩa trong tay cô, còn có những ngón tay đã muốn bị nước rửa làm cho trở nên trắng bệch, trong con ngươi càng trở nên tối sầm hơn, cũng lạnh lùng hơn.
Thì ra, cô ấy ly hôn với Mục Nham, cuộc sống lại có thể đi đến nông nỗi này, cô như vậy, khiến trái tim anh bỗng nhiên nhức nhối. Người phụ nữ này, chẳng lẽ lại ngốc đến thế sao, khiến trong lòng anh vỗn dĩ vẫn luôn phẳng lặng phải nhấp nhô phập phồng.
“An An, em đang làm cái gì trong này?”, Anh đến gần cô, biết rõ nhưng vẫn hỏi, ánh mắt nhìn đến thân thể cô càng ngày càng gầy yếu hơn, cô thực sự gầy đi rất nhiều. Nhưng ánh mắt của anh khi nhìn thẳng đến bụng của cô, dù quần áo cô mặc rất rộng, nhưng anh vẫn phát hiện ra sự không bình thường của cô.
Diệp An An, cô ấy mang thai, anh là bác sĩ, nếu ngay cả điều này cũng không nhìn ra vậy thì anh nên về nhà mà sống bằng tiền tiết kiệm đi thôi.
“Em mang thai, là con của Mục Nham đúng không?”, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, khi nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt của cô, anh biết anh đoán đúng rồi.
“Em đi theo anh”, Ti Hạo lấy đi chồng chén bát cô đang ôm, ném luôn xuống sàn nhà, trong nháy mắt, tiếng chén đĩa vỡ tan vang lên, quản lí nhìn thấy, vội vàng bước nhanh xuống. Anh ta nghĩ là do Diệp An An va phải người của Ti Hạo, không ngừng nháy mắt với cô, bảo cô xin lỗi, Ti Hạo này cũng không phải là người bình thường có thể đắc tội được.
Ti Hạo bắt lấy cổ tay của Diệp An An, kéo cô đi ra ngoài.
“Ti tiên sinh, cô ấy không cố ý”, quản lí còn muốn giải thích nữa, “Ti tiên sinh, cô ấy là người đang mang thai, xin anh đừng trách cô ấy”. Mọi người ở đây rất quan tâm Diệp An An, ngay cả người quản lí là anh ta cũng không ngoại lệ, một người phụ nữ mang thai, suốt ngày suốt đêm phải rửa chén, không ai chăm sóc, thực sự là rất đáng thương.
“Câm miệng”, Ti Hạo trừng mắt nhìn quản lí, quản lí bị ánh mắt dung dữ như mang theo dao nhọn dọa sợ, nửa câu cũng không dám nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ti Hạo lôi Diệp An An đi.
Anh dừng một hồi, rồi đi đến một quán ăn, phục vụ bên trong nhìn thấy anh, vô cùng thân thiết chào hỏi, mà anh lại còn là khách quen nơi này. Bình thường nếu không có việc gì, anh đều đến nơi này ngồi, cũng chỉ là uống một ly cà phê mà thôi. Anh thực thích không gian nơi đây, ở trong một thành phố náo nhiệt này, xem ra đây là một chỗ vô cùng đặc biệt.
“Ti tiên sinh, cà phê của anh đây”, người phục vụ giống như rất quen thuộc mà bưng cà phê tới cho anh, anh gật đầu nhẹ một cái, nâng ly cà phê trong tay lên nhấp một ngụm, chiếc ly thủy tinh bên cạnh phản chiếu chút mờ nhạt, hương thơm cà phê thực nồng đậm, mùi vị đậm nhạt đan xen nhau. Có một tia mờ mịt, lặng lẽ rơi vào trong mắt anh, con ngươi vốn xem như không phải là đen tuyền nhưng cũng vô cùng âm trầm sâu thẳm.
Anh uống cà phê, đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc thấy được bóng dáng mảnh khảnh kia, cực kỳ giống với người trong kí ức mình, Tiểu Bác, anh đột nhiên đứng lên, đi vào bên trong quán, không ai ngăn cản anh, người này là khách quen thường uống cà phê trong quán, cũng là vị khách được tôn sùng nhất, cho nên bọn họ không ai dám thất lễ.
Ti Hạo vẫn tiếp tục tìm, trong đôi mắt có một sự nghiêm nghị được che giấu thực sâu kín, anh tìm từng gian từng gian một, cho đến khi gặp được thân ảnh kia. Không đúng, anh đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng rõ ràng không thể quen thuộc hơn nữa, không phải Tiểu Bác của anh, là Diệp An An.
Diệp An An mặc quần áo rộng thùng thình, lộ ra cái bụng hơi nhô lên bên trong, nếu không nhìn kỹ căn bản là không phát hiện ra, cô là một người phụ nữ đang mang thai. Cô bưng một chồng chén đĩa đã rửa sạch sẽ, cẩn thận đi từng bước, tuy rằng mọi người ở đây đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô không muốn làm phiền đến mọi người nữa, cô không muốn mất đi công việc này, cô phải kiếm thêm cho cục cưng thêm chút tiền. Tuy Giản Tiểu Phương và Giản Vũ Phong đã nói mọi chuyện đã có họ lo, nhưng cô lại thực sự không muốn làm phiền họ thêm, tương lai còn rất dài, cô và cục cưng phải tập thói quen sống như vậy đi thôi.
“Diệp An An”, một giọng nói nam tính có chút quen thuộc vang lên sau lưng cô, cô xoay người, nhìn thấy ngay Ti Hạo một thân quần áo hưu nhàn, thiếu đi tấm áo blouse trắng, lúc này anh hoàn toàn giống một quý công tử cực kì tao nhã.
“Ti đại ca”, Diệp An An rụt người lại một chút, theo bản năng nhìn về phía bụng mình, quan hệ giữa Ti Hạo và Mục Nham rất tốt, mà cô lại rất sợ anh ta sẽ biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này.
“Ti đại ca”, cô gọi anh, ánh mắt cố ý né tránh, khiến con mắt Ti Hạo không khỏi nheo lại, anh nhìn chồng bát đĩa trong tay cô, còn có những ngón tay đã muốn bị nước rửa làm cho trở nên trắng bệch, trong con ngươi càng trở nên tối sầm hơn, cũng lạnh lùng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì ra, cô ấy ly hôn với Mục Nham, cuộc sống lại có thể đi đến nông nỗi này, cô như vậy, khiến trái tim anh bỗng nhiên nhức nhối. Người phụ nữ này, chẳng lẽ lại ngốc đến thế sao, khiến trong lòng anh vỗn dĩ vẫn luôn phẳng lặng phải nhấp nhô phập phồng.
“An An, em đang làm cái gì trong này?”, Anh đến gần cô, biết rõ nhưng vẫn hỏi, ánh mắt nhìn đến thân thể cô càng ngày càng gầy yếu hơn, cô thực sự gầy đi rất nhiều. Nhưng ánh mắt của anh khi nhìn thẳng đến bụng của cô, dù quần áo cô mặc rất rộng, nhưng anh vẫn phát hiện ra sự không bình thường của cô.
Diệp An An, cô ấy mang thai, anh là bác sĩ, nếu ngay cả điều này cũng không nhìn ra vậy thì anh nên về nhà mà sống bằng tiền tiết kiệm đi thôi.
“Em mang thai, là con của Mục Nham đúng không?”, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, khi nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt của cô, anh biết anh đoán đúng rồi.
“Em đi theo anh”, Ti Hạo lấy đi chồng chén bát cô đang ôm, ném luôn xuống sàn nhà, trong nháy mắt, tiếng chén đĩa vỡ tan vang lên, quản lí nhìn thấy, vội vàng bước nhanh xuống. Anh ta nghĩ là do Diệp An An va phải người của Ti Hạo, không ngừng nháy mắt với cô, bảo cô xin lỗi, Ti Hạo này cũng không phải là người bình thường có thể đắc tội được.
Ti Hạo bắt lấy cổ tay của Diệp An An, kéo cô đi ra ngoài.
“Ti tiên sinh, cô ấy không cố ý”, quản lí còn muốn giải thích nữa, “Ti tiên sinh, cô ấy là người đang mang thai, xin anh đừng trách cô ấy”. Mọi người ở đây rất quan tâm Diệp An An, ngay cả người quản lí là anh ta cũng không ngoại lệ, một người phụ nữ mang thai, suốt ngày suốt đêm phải rửa chén, không ai chăm sóc, thực sự là rất đáng thương.
“Câm miệng”, Ti Hạo trừng mắt nhìn quản lí, quản lí bị ánh mắt dung dữ như mang theo dao nhọn dọa sợ, nửa câu cũng không dám nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ti Hạo lôi Diệp An An đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro