Nàng cự tuyệt
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-11-14 01:01:38
“Thực xin lỗi, Corrine tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”, người vừa đi vào chính là viện trưởng của bệnh viện, ở đây, bọn họ đối với cái tên Lance Corrine cũng không xa lạ gì – Quý tộc Anh quốc, tổng tài điều hành của tập đoàn Ever Change, hơn nữa, anh còn là người tài trợ chính cho bệnh viện này.
“Xin lỗi?”, Lance đột nhiên xoay người, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một loại áp lực lãnh khốc mà tàn bạo, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, “Viện trưởng Trần, hàng năm tôi đều rót vào cho ông nhiều tiền như thế là để cho các người làm việc như thế này à? Bệnh viện của các ông chính là bỏ mặc người bệnh ở đây không để ý gì đến sao?”.
Viện trưởng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hai mắt ông ta nhìn thoáng qua đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh nhân. Lúc này, đứa nhỏ đang được y tá truyền nước biển, nghe ngữ khí của bọn họ, có lẽ đứa trẻ này đã không có việc gì rồi.
“Đó là….bởi vì….”, viện trưởng vội vàng giải thích, “con gái của tổng tài tập đoàn Mục thị bị thương nặng, anh ta yêu cầu toàn bộ bác sĩ phải qua bên đó…”.
“Toàn bộ?!!”, Lance vừa nghe lời này, hảo cảm từ trước đối với Mục Nham đã không còn chút nào, “thế nào, con gái anh ta chết rồi phải không?”, anh từ trước đến giờ cũng không đến mức lãnh huyết như thế này. Nhưng lần này, anh vậy mà lại biết được mình cũng có thể nói ra được những lời ác độc như vậy.
Đối với bé gái nhỏ nhắn kia, anh rất thích, nhưng cũng là một đứa nhỏ, nếu không phải nhờ anh, đứa nhỏ lúc ban nãy được anh ôm vào lòng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sinh mệnh thực yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ vào liền vỡ tan.
“Ah, không”, viện trưởng lui về phía sau từng bước, bộ dáng tức giận của người đàn ông này so với Mục Nham còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
“Con gái anh ta là người còn con người khác thì không phải là người phải không?”, thanh âm của anh trở nên lạnh lẽo hơn, khiến cho toàn bộ những người khác ở đây đều phải run rẩy, nhưng ngoại trừ Diệp An An.
Diệp An An nhắm chặt hai mắt mình, đến khi mở ra, bên trong hàm chứa hận ý chưa từng có từ trước đến này. Đúng vậy, là hận, thù hận ngập tràn, bọn họ có thể thương tổn cô, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn người thân duy nhất trên đời này của cô. Mục Nham, Cố Nghê Y, bọn họ đã hại chết một đứa con của cô, giờ còn muốn hại chết Tiểu An nữa sao?
Ngôi nhà trước đây, ngôi nhà trong quá khứ, khi đứa nhỏ kia bỏ cô mà đi đã không còn tồn tại nữa. Còn bây giờ, cũng bời vì Diệp Tiểu An mà thù hận của cô đối với bọn họ lại thêm chất cao như núi.
Không phải yêu, mà là hận, hận thực sự.
“Được rồi, đã không còn việc gì”, bác sĩ chữa trị lau mồ hôi trên mặt một chút, đứa trẻ trên giường hô hấp cũng từ từ ổn định hơn, ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bé cưng không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là được”.
Có điều, có chút chuyện ông ta không nói ra, chẳng hạn như đứa nhỏ này chỉ cần đến muộn một chút thôi, tính mạng của nó có lẽ đã không giữ được, sốt tới 39 độ. Nhìn bộ dạng đáng sợ của người đàn ông này, nếu thật này xảy ra chuyện gì, chắc chắn rằng, mấy người bọn họ đây đều lãnh không nổi hậu quả đâu. Ông cùng viện trưởng lau mồ hôi ròng ròng trên trán, liền cảm nhận được, ngay cả lưng áo cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Lance hơi nheo mắt lại, lúc này mới nhìn về phía Diệp An An, phát hiện hai mắt của cô vẫn luôn dán chặt trên giường bệnh, đứa bé trên đó sắc mặt lúc này cũng đã không còn đỏ như lúc nãy, nó nằm thẳng, anh nhìn đến sườn mặt thằng bé, hơi hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vô cùng đáng yêu.
Lance khoát tay, ý bảo viện trưởng cùng mấy người đó đi ra ngoài. Trong này bây giờ chỉ còn hai người, không đúng, còn có thêm người thứ ba nếu cũng tính thêm đứa nhỏ.
“Diệp An An, đứa bé này là ai?”, cuối cùng anh cũng hỏi ra vấn đề này, lúc nãy chính là bởi vì sự tình quá mức vội vã, không cho phép anh được nghĩ nhiều. Bây giờ thì anh muốn được biết tất cả một cách rõ ràng. Người phụ nữ đã ảnh hưởng đến trái tim anh, trên người cô rốt cuộc còn có những bí mật gì nữa? Hy vọng cô sẽ không làm cho anh phải thất vọng.
Diệp An An chậm rãi đi đến bên Tiểu An, nhẹ nhàng vuốt ve dụng mạo nho nhỏ của con, nhiệt độ cơ thể nó đã hạ được chút ít, hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt. Tiếng hô hấp yếu ớt thỉnh thoảng truyền đến, rõ ràng là đã ổn định hơn, không giống như vừa rồi lúc có lúc không.
Cô nghe được lời của Lance, thân thể hơi hơi chấn động, bản năng muốn chặn tầm mắt anh. Thực may mắn, hai mắt của Tiểu An vẫn còn đang đóng chặt, bằng không, anh nhất định sẽ phát hiện ra và rồi…. Mà cô thì không thể mạo hiểm như thế được.
“Diệp An An, trả lời tôi, đứa bé này là con ai?”, anh lại hỏi một lần nữa, nhưng chỉ đứng một chỗ, trong màu mắt tím giống như lóe lên một tia từng trải, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm giác được sợ hãi. Những người quen biết anh đều biết, nếu càng tức giận thì vẻ mặt của anh lại càng bình tĩnh, nhưng loại áp lực này, người bình thường không phải ai cũng chịu được.
“Đó là con của tôi”, Diệp An An khẽ đáp, lại không biết một câu nói này của cô đã làm cho người đàn ông bên cạnh chấn động như thế nào.
“Cô đã kết hôn và có một đứa con rồi sao?”, thanh âm của anh còn nhẹ hơn so với cô. Diệp An An không nói gì, cũng không dám quay đầu lại. Cánh môi hơi hơi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn không nói gì. Cô không kết hôn, nhưng cũng đã có con trai. Cô và con của anh, nhưng anh lại không hề biết gì.
Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, sau đó ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Lúc này mới Diệp An An mới quay đầu lại, trong phòng đã trống trơn, hết sức lạnh lẽo. Hàng mi mắt hơi run run, ánh mắt hạ xuống chức đựng nỗi đau lòng, rốt cuộc cũng không lấy lại được bình tĩnh ban đầu.
Thì ra, cô vẫn là để ý, vẫn là có cảm giác. Cô nghĩ lòng mình vốn đã chết lặng, nhưng lúc này, cô rõ ràng cảm nhận được một loại đau đớn đến ngạt thở.
Quay sang, cô cúi mặt xuống, dán chặt lên gương mặt của Tiểu An, ‘Tiểu An, thực xin lỗi, rõ ràng ba ba của con vừa rồi còn ở đây, cũng đã ôm con, nhưng ba lại không biết được con tồn tại. Thực xin lỗi, Tiểu An, là mẹ không tốt. Tất cả đều là do mẹ sai’.
Hơi thở của Tiểu An phả lên mặt cô, thực ấm áp, cánh tay nhỏ bé của nó vô thức bắt được vài sợi tóc rơi trên vai cô. Lực của tay thằng bé cũng không mạnh lắm, không hề làm cô bị đau, chỉ có đôi môi nho nhỏ đang bị khô nứt hơi hơi động, thấp thoáng có thể nghe được, thằng bé là đang gọi mẹ…
Lance đi ra, khuôn mặt từng trải đã lâu không thấy hiện tại là một mảnh thâm trầm, màu tím bên trong con ngươi đã dần trở thành một màu sẫm tối. Anh dừng bước chân lại, lúc này mới phát hiện, anh đã đi được một lúc lạu rồi. Người phụ nữ kia quả thực đã khiến anh phải thất vọng a, thì ra, cô ta đã kết hôn, lại còn có một đứa con trai đã lớn chừng đó. Mất công anh còn bắt đầu thích cô, thậm chí còn động tâm với cô nữa.
Thích?!! Anh đột nhiên sửng sốt, hóa ra, anh cũng có loại cảm xúc này, anh còn tưởng rằng anh chỉ là một tên máu lạnh thôi.
Anh mím môi cười, nụ cười mang theo chút châm chọc, thì ra, anh cũng có lúc động tâm, chỉ là so với người khác thì chậm chân hơn mất rồi (ý anh người khác chắc là “chồng” hiện giờ của an an, hihi). Anh là Lance Corrine, muốn kiểu phụ nữ nào mà lại không có. Nhưng anh híp hai mắt mình lại một chút, cùng thở dài. Anh đã từng có rất nhiều đàn bà, nhưng là khiến anh động tâm, cũng chỉ có một người. Thời gian dài như vậy, lại chỉ có duy nhất một người.
“Xin lỗi?”, Lance đột nhiên xoay người, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một loại áp lực lãnh khốc mà tàn bạo, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, “Viện trưởng Trần, hàng năm tôi đều rót vào cho ông nhiều tiền như thế là để cho các người làm việc như thế này à? Bệnh viện của các ông chính là bỏ mặc người bệnh ở đây không để ý gì đến sao?”.
Viện trưởng lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hai mắt ông ta nhìn thoáng qua đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh nhân. Lúc này, đứa nhỏ đang được y tá truyền nước biển, nghe ngữ khí của bọn họ, có lẽ đứa trẻ này đã không có việc gì rồi.
“Đó là….bởi vì….”, viện trưởng vội vàng giải thích, “con gái của tổng tài tập đoàn Mục thị bị thương nặng, anh ta yêu cầu toàn bộ bác sĩ phải qua bên đó…”.
“Toàn bộ?!!”, Lance vừa nghe lời này, hảo cảm từ trước đối với Mục Nham đã không còn chút nào, “thế nào, con gái anh ta chết rồi phải không?”, anh từ trước đến giờ cũng không đến mức lãnh huyết như thế này. Nhưng lần này, anh vậy mà lại biết được mình cũng có thể nói ra được những lời ác độc như vậy.
Đối với bé gái nhỏ nhắn kia, anh rất thích, nhưng cũng là một đứa nhỏ, nếu không phải nhờ anh, đứa nhỏ lúc ban nãy được anh ôm vào lòng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sinh mệnh thực yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ vào liền vỡ tan.
“Ah, không”, viện trưởng lui về phía sau từng bước, bộ dáng tức giận của người đàn ông này so với Mục Nham còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
“Con gái anh ta là người còn con người khác thì không phải là người phải không?”, thanh âm của anh trở nên lạnh lẽo hơn, khiến cho toàn bộ những người khác ở đây đều phải run rẩy, nhưng ngoại trừ Diệp An An.
Diệp An An nhắm chặt hai mắt mình, đến khi mở ra, bên trong hàm chứa hận ý chưa từng có từ trước đến này. Đúng vậy, là hận, thù hận ngập tràn, bọn họ có thể thương tổn cô, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn người thân duy nhất trên đời này của cô. Mục Nham, Cố Nghê Y, bọn họ đã hại chết một đứa con của cô, giờ còn muốn hại chết Tiểu An nữa sao?
Ngôi nhà trước đây, ngôi nhà trong quá khứ, khi đứa nhỏ kia bỏ cô mà đi đã không còn tồn tại nữa. Còn bây giờ, cũng bời vì Diệp Tiểu An mà thù hận của cô đối với bọn họ lại thêm chất cao như núi.
Không phải yêu, mà là hận, hận thực sự.
“Được rồi, đã không còn việc gì”, bác sĩ chữa trị lau mồ hôi trên mặt một chút, đứa trẻ trên giường hô hấp cũng từ từ ổn định hơn, ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bé cưng không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là được”.
Có điều, có chút chuyện ông ta không nói ra, chẳng hạn như đứa nhỏ này chỉ cần đến muộn một chút thôi, tính mạng của nó có lẽ đã không giữ được, sốt tới 39 độ. Nhìn bộ dạng đáng sợ của người đàn ông này, nếu thật này xảy ra chuyện gì, chắc chắn rằng, mấy người bọn họ đây đều lãnh không nổi hậu quả đâu. Ông cùng viện trưởng lau mồ hôi ròng ròng trên trán, liền cảm nhận được, ngay cả lưng áo cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Lance hơi nheo mắt lại, lúc này mới nhìn về phía Diệp An An, phát hiện hai mắt của cô vẫn luôn dán chặt trên giường bệnh, đứa bé trên đó sắc mặt lúc này cũng đã không còn đỏ như lúc nãy, nó nằm thẳng, anh nhìn đến sườn mặt thằng bé, hơi hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vô cùng đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lance khoát tay, ý bảo viện trưởng cùng mấy người đó đi ra ngoài. Trong này bây giờ chỉ còn hai người, không đúng, còn có thêm người thứ ba nếu cũng tính thêm đứa nhỏ.
“Diệp An An, đứa bé này là ai?”, cuối cùng anh cũng hỏi ra vấn đề này, lúc nãy chính là bởi vì sự tình quá mức vội vã, không cho phép anh được nghĩ nhiều. Bây giờ thì anh muốn được biết tất cả một cách rõ ràng. Người phụ nữ đã ảnh hưởng đến trái tim anh, trên người cô rốt cuộc còn có những bí mật gì nữa? Hy vọng cô sẽ không làm cho anh phải thất vọng.
Diệp An An chậm rãi đi đến bên Tiểu An, nhẹ nhàng vuốt ve dụng mạo nho nhỏ của con, nhiệt độ cơ thể nó đã hạ được chút ít, hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt. Tiếng hô hấp yếu ớt thỉnh thoảng truyền đến, rõ ràng là đã ổn định hơn, không giống như vừa rồi lúc có lúc không.
Cô nghe được lời của Lance, thân thể hơi hơi chấn động, bản năng muốn chặn tầm mắt anh. Thực may mắn, hai mắt của Tiểu An vẫn còn đang đóng chặt, bằng không, anh nhất định sẽ phát hiện ra và rồi…. Mà cô thì không thể mạo hiểm như thế được.
“Diệp An An, trả lời tôi, đứa bé này là con ai?”, anh lại hỏi một lần nữa, nhưng chỉ đứng một chỗ, trong màu mắt tím giống như lóe lên một tia từng trải, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm giác được sợ hãi. Những người quen biết anh đều biết, nếu càng tức giận thì vẻ mặt của anh lại càng bình tĩnh, nhưng loại áp lực này, người bình thường không phải ai cũng chịu được.
“Đó là con của tôi”, Diệp An An khẽ đáp, lại không biết một câu nói này của cô đã làm cho người đàn ông bên cạnh chấn động như thế nào.
“Cô đã kết hôn và có một đứa con rồi sao?”, thanh âm của anh còn nhẹ hơn so với cô. Diệp An An không nói gì, cũng không dám quay đầu lại. Cánh môi hơi hơi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn không nói gì. Cô không kết hôn, nhưng cũng đã có con trai. Cô và con của anh, nhưng anh lại không hề biết gì.
Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, sau đó ‘rầm’ một tiếng đóng lại. Lúc này mới Diệp An An mới quay đầu lại, trong phòng đã trống trơn, hết sức lạnh lẽo. Hàng mi mắt hơi run run, ánh mắt hạ xuống chức đựng nỗi đau lòng, rốt cuộc cũng không lấy lại được bình tĩnh ban đầu.
Thì ra, cô vẫn là để ý, vẫn là có cảm giác. Cô nghĩ lòng mình vốn đã chết lặng, nhưng lúc này, cô rõ ràng cảm nhận được một loại đau đớn đến ngạt thở.
Quay sang, cô cúi mặt xuống, dán chặt lên gương mặt của Tiểu An, ‘Tiểu An, thực xin lỗi, rõ ràng ba ba của con vừa rồi còn ở đây, cũng đã ôm con, nhưng ba lại không biết được con tồn tại. Thực xin lỗi, Tiểu An, là mẹ không tốt. Tất cả đều là do mẹ sai’.
Hơi thở của Tiểu An phả lên mặt cô, thực ấm áp, cánh tay nhỏ bé của nó vô thức bắt được vài sợi tóc rơi trên vai cô. Lực của tay thằng bé cũng không mạnh lắm, không hề làm cô bị đau, chỉ có đôi môi nho nhỏ đang bị khô nứt hơi hơi động, thấp thoáng có thể nghe được, thằng bé là đang gọi mẹ…
Lance đi ra, khuôn mặt từng trải đã lâu không thấy hiện tại là một mảnh thâm trầm, màu tím bên trong con ngươi đã dần trở thành một màu sẫm tối. Anh dừng bước chân lại, lúc này mới phát hiện, anh đã đi được một lúc lạu rồi. Người phụ nữ kia quả thực đã khiến anh phải thất vọng a, thì ra, cô ta đã kết hôn, lại còn có một đứa con trai đã lớn chừng đó. Mất công anh còn bắt đầu thích cô, thậm chí còn động tâm với cô nữa.
Thích?!! Anh đột nhiên sửng sốt, hóa ra, anh cũng có loại cảm xúc này, anh còn tưởng rằng anh chỉ là một tên máu lạnh thôi.
Anh mím môi cười, nụ cười mang theo chút châm chọc, thì ra, anh cũng có lúc động tâm, chỉ là so với người khác thì chậm chân hơn mất rồi (ý anh người khác chắc là “chồng” hiện giờ của an an, hihi). Anh là Lance Corrine, muốn kiểu phụ nữ nào mà lại không có. Nhưng anh híp hai mắt mình lại một chút, cùng thở dài. Anh đã từng có rất nhiều đàn bà, nhưng là khiến anh động tâm, cũng chỉ có một người. Thời gian dài như vậy, lại chỉ có duy nhất một người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro