Trở về quá khứ
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-11-14 01:01:38
” Tiểu An, mẹ đã gặp được ba ba của con, Tiểu An trưởng thành nhất định sẽ đẹp trai y chang như ba ba vậy” cô vừa xem ngũ quan của con trai và người kia giống nhau như đúc vừa cười nói. Từ trên người của Lance cô có thể tưởng tượng được Tiểu An của cô sau này, biết được điều này khiến cho cô thực vui vẻ.
“Ba ba..”, Diệp Tiểu An đột nhiên gọi thành tiếng, đôi môi phấn nộn chu lên, hiển nhiên không biết ba ba có nghĩa là gì. Diệp An An ôm chặt con vào lòng, thực xin lỗi, Tiểu An, mẹ không thể cho con được một gia đình đầy đủ, cũng không thể cho con được một người cha, tuy rằng, hiện tại anh ta đang ở ngay tại nơi này, nhưng mẹ lại không dám cho anh ta biết sự tồn tại của con…
Mẹ thực ích kỷ, thực xin lỗi, mẹ chỉ là quá yêu con. Nói xong, cô cúi đầu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, chậm rãi trượt xuống cằm của cô, rơi trên mặt Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An vươn cánh tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt của mẹ, đương nhiên là không biết vì sao mẹ lại thương tâm, chỉ biết cười cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé lại có thể xua tan đi tất cả bất an của Diệp An An.
______________________
Bên trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Lance một thân áo tắm đi ra, làn da màu lúa mạch như hòa vào cùng ánh đèn phòng, lộ ra vẻ nhẵn mịn tinh tế vô cùng. Anh đi đến trước quầy rượu, lấy ra một chai từ bên trong, rót ra cho chính mình một ly. Trong chiếc ly thủy tinh trong suốt là một loại rượu đỏ sậm, vô cùng thơm ngon.
Anh đi lại bên cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen như mực, xoay tròn chiếc ly trong tay, bên trong con ngươi màu tím giống như đang che giấu một mảng đen, tựa như một vòng xoáy màu đen, sâu thẳm hun hút không thấy đáy.
anh nhìn về phía phương xa, thế giới ngoài đó đều bị ánh đèn bao phủ, ẩn ẩn rồi lại vụt tắt, lóe lên như những ngôi sao.
_____________________
Ngày hôm sau, anh ngồi ở bên trong phòng làm việc của chính mình, cây bút trong tay chuyển động nhanh như bay. Tại nơi này, anh đang phải chủ trì hội nghị trực tuyến cùng với tổng bộ bên Anh quốc, từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu, mãi đến tận bây giờ, công việc trong tay anh mới thoải mái một chút, nhưng anh chính là thích cuộc sống như vậy.
Dù sao, bận rộn thì sẽ có thể quên đi rất nhiều chuyện không vui. Mà cuộc sống như thế này, anh cũng sớm đã thành thói quen rồi.
Đứng lên, anh nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian quả thực là trôi qua rất nhanh, mới đó đã giữa trưa. Đi ra ngoài, bên ngoài công ty có mấy nhà ăn rất lớn, cơm cho nhân viên cũng có, nhưng lại không thích. Chỉ là ở trong này, lại không còn thói quen giống khi ở Anh quốc. Đi vào thang máy, mọi người nhìn thấy đều cung kính gật đầu chào hỏi anh, anh cũng sẽ đáp lại, không hề ít nhân viên nữ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với anh, anh chỉ khẽ nhíu mi, lại không nói gì thêm…
Mãi chi đến khi anh nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh thoáng qua, anh hơi hơi dừng bước chân lại, không hiểu sao lại theo đi lên. Một người phụ nữ có dung mạo không quá mức khiến người ta phải động lòng, không ngờ lại có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của anh, mơ hồ, anh phát hiện ra, hình như anh có chút để ý đến người phụ nữ này.
Diệp An An, phải không nhỉ?!!
Diệp An An ngồi vào một góc nho nhỏ, cô lấy ra hộp cơm của mình, bên trong có đồ ăn cô đã làm sáng nay, đây là cơm trưa của cô, cũng là một phần duy nhất.
Lance đứng ở một bên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp cơm của Diệp An An, một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, gợi lên hương vị ngày hôm qua anh được nếm thử, ăn rất ngon, khiến anh vẫn còn đang hồi tưởng lại dư vị của nó.
“Diệp An An”, anh đột nhiên mở miệng, Diệp An An quay đầu lại, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. cô đứng lên, đem đôi đũa của mình giấu ra sau lưng.
Lance lấy từ trong ví của mình ra một xấp tiền có giá trị lớn, “Tôi muốn mua lại bữa ăn trưa này của cô”, anh chỉ vào hộp cơm nói, ánh mắt hơi nheo lại. Mà khi nghe được lời nói của anh, trong mắt Diệp An An lóe lên chút dấu vết bi thương, không phải tất cả đều có thể dùng tiền là mua được, cô gật đầu một cái, nhưng không nhận số tiền trong tay anh.
“Thực xin lỗi, tôi không phải có ý tứ đó”, khi Lance nhìn thấy nét bị thương trong mắt cô, rất nhanh rút tay về, lúc này mới phát hiện, động tác này của anh lại khiến cô cảm thấy tổn thương, anh chỉ là muốn bồi thường một ít cho cô mà thôi, những chuyện không làm mà hưởng anh không bao giờ làm, cho dù là nhân viên của mình cũng không thể như thế được.
anh ăn đồ ăn của cô, vậy thì đương nhiên phải đền lại cho cô mới đúng, nhưng có vẻ như cô đã hiểu lầm mất rồi.
“Không có gì, tôi biết rồi”, Diệp An An lắc đầu, cầm lấy đồ ăn trên bàn đưa cho anh, còn mình thì đứng sang một bên, thản nhiên hạ mắt xuống. Trong túi của cô còn một cái bánh, lát nữa là có cái để ăn rồi. Thời gian tan tầm phải còn rất lâu mới đến kia.
Lance cũng không thèm để ý phong độ là cái gì, vươn tay nhận lấy hộp cơm của cô, trực tiếp ngồi xuống vị trí vừa rồi cô mới ngồi ăn, quả thật hương vị này chính là sở thích của anh. Kỳ quái, lúc này, anh thế nhưng lại có cảm giác loại đồ ăn đơn giản này so với sơn hào hải vị còn ngon hơn nhiều lần.
“Diệp An An, sau này cô làm thêm một phần đi, tôi sẽ trả thêm tiền lương cho cô”, anh ngẩng đầu, nhìn Diệp An An vẫn đang đứng bên cạnh, vì để không làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, anh liền nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp.
Diệp An An nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đã ăn hết sạch đồ ăn rồi, cuối cùng, cô đành gật đầu một cái, hình như là càng muốn tách ra xa nhưng cuối cùng vô tâm hữu ý lại liên lụy cùng một chỗ với nhau.
Dù sao, cũng chỉ là làm thêm một phần cơm nữa mà thôi, hơn nữa lại còn được nhận thêm được một phần tiền lương, như vậy, cô sẽ là có thể mua thêm ít đồ dùng này nọ cho Tiểu An rồi.
Huống chi, anh cũng là ba ba của Tiểu An. cô muốn vì anh làm một chút gì đó. Dù sao, cũng nhờ anh đã cho một bảo bối thực đáng yêu, còn cô thì lại độc chiếm một mình.
Lacne đi rồi, Diệp An An rửa sạch hộp đựng, sau đó mới lấy từ trong túi ra cái bánh, bánh thực cứng, cô phải lấy một ly nước, vừa ăn vừa uống. Không có chút hương vị gì cả, nhưng có thể no bụng a.
Lance mới vừa đi ra ngoài, mới phát hiện, có một số việc còn chưa nói cho rõ ràng, kết quả khi anh quay lại liền nhìn thấy Diệp An An đang tựa lưng lên tường, cái miệng nhỏ cắn từng miếng bánh, trong tay còn bưng một ly nước sôi.
cô có chút khó khăn nuốt miếng bánh xuống, uống thêm một ngụm nước nữa, trên mặt cũng không có oán giận gì, biểu tình vẫn là thản nhiên, thậm chí có thể nói là điềm đạm dịu dàng.
Có thể ăn no là được, cô cũng không bận tâm lắm.
anh ăn cơm trưa của cô, mà cô thì lại ở đây ăn thứ này, vậy còn ngày hôm qua thì sao, cô có gì để ăn không? Lance có cảm giác trong ngực mình có chút đau, người phụ nữ này, luôn có thể khơi dậy những cảm xúc không quen trong anh, mà giống như cô lúc này, sẽ làm trái tim của anh không thoải mái, thậm chí có thể nói là đau lòng.
“Diệp An An, cô đang ăn cái gì vậy?”, thanh âm của anh đột nhiên truyền ra, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều. Diệp An An xoay người lại, trong tay còn đang cầm nửa cái bánh. anh cho rằng, cô chỉ là thích tự mình mang đồ ăn đi ăn, nghĩ rằng cô sẽ đến nhà ăn dưới lầu. Thế nhưng, cô không có, cô chỉ ngồi lại đây chấp nhận, ủy khuất chính mình mà thôi.
“Tôi…”, Diệp An An nắm chặt cái ly trong tay, “tôi không có tiền”, thanh âm của cô thản nhiên, đương nhiên nói ra cũng là lời nói thật. Cô phải cho Tiểu An một cuộc sống tốt, cho nên cô chỉ có thể để mình chịu chút khổ cực, nhưng tất cả đều là vì Tiểu An, cô không có chút oán hận nào.
Không khí xung quanh dường như đang đông cứng lại, Lance nheo mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ này, lông mày nhăn chặt, nửa cái bánh trong tay cô như đâm vào mắt của anh….(anh còn mún ăn nữa hả….hahaha :P).
“Vậy tại sao, tôi cho cô tiền cô lại không nhận?”, anh thực sự không thể hiểu được, trên đời này sao lại có một người phụ nữ ngốc nghếch đến mức này chứ?!!
“Ba ba..”, Diệp Tiểu An đột nhiên gọi thành tiếng, đôi môi phấn nộn chu lên, hiển nhiên không biết ba ba có nghĩa là gì. Diệp An An ôm chặt con vào lòng, thực xin lỗi, Tiểu An, mẹ không thể cho con được một gia đình đầy đủ, cũng không thể cho con được một người cha, tuy rằng, hiện tại anh ta đang ở ngay tại nơi này, nhưng mẹ lại không dám cho anh ta biết sự tồn tại của con…
Mẹ thực ích kỷ, thực xin lỗi, mẹ chỉ là quá yêu con. Nói xong, cô cúi đầu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, chậm rãi trượt xuống cằm của cô, rơi trên mặt Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An vươn cánh tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt của mẹ, đương nhiên là không biết vì sao mẹ lại thương tâm, chỉ biết cười cười, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé lại có thể xua tan đi tất cả bất an của Diệp An An.
______________________
Bên trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Lance một thân áo tắm đi ra, làn da màu lúa mạch như hòa vào cùng ánh đèn phòng, lộ ra vẻ nhẵn mịn tinh tế vô cùng. Anh đi đến trước quầy rượu, lấy ra một chai từ bên trong, rót ra cho chính mình một ly. Trong chiếc ly thủy tinh trong suốt là một loại rượu đỏ sậm, vô cùng thơm ngon.
Anh đi lại bên cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen như mực, xoay tròn chiếc ly trong tay, bên trong con ngươi màu tím giống như đang che giấu một mảng đen, tựa như một vòng xoáy màu đen, sâu thẳm hun hút không thấy đáy.
anh nhìn về phía phương xa, thế giới ngoài đó đều bị ánh đèn bao phủ, ẩn ẩn rồi lại vụt tắt, lóe lên như những ngôi sao.
_____________________
Ngày hôm sau, anh ngồi ở bên trong phòng làm việc của chính mình, cây bút trong tay chuyển động nhanh như bay. Tại nơi này, anh đang phải chủ trì hội nghị trực tuyến cùng với tổng bộ bên Anh quốc, từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu, mãi đến tận bây giờ, công việc trong tay anh mới thoải mái một chút, nhưng anh chính là thích cuộc sống như vậy.
Dù sao, bận rộn thì sẽ có thể quên đi rất nhiều chuyện không vui. Mà cuộc sống như thế này, anh cũng sớm đã thành thói quen rồi.
Đứng lên, anh nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian quả thực là trôi qua rất nhanh, mới đó đã giữa trưa. Đi ra ngoài, bên ngoài công ty có mấy nhà ăn rất lớn, cơm cho nhân viên cũng có, nhưng lại không thích. Chỉ là ở trong này, lại không còn thói quen giống khi ở Anh quốc. Đi vào thang máy, mọi người nhìn thấy đều cung kính gật đầu chào hỏi anh, anh cũng sẽ đáp lại, không hề ít nhân viên nữ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với anh, anh chỉ khẽ nhíu mi, lại không nói gì thêm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi chi đến khi anh nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh thoáng qua, anh hơi hơi dừng bước chân lại, không hiểu sao lại theo đi lên. Một người phụ nữ có dung mạo không quá mức khiến người ta phải động lòng, không ngờ lại có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của anh, mơ hồ, anh phát hiện ra, hình như anh có chút để ý đến người phụ nữ này.
Diệp An An, phải không nhỉ?!!
Diệp An An ngồi vào một góc nho nhỏ, cô lấy ra hộp cơm của mình, bên trong có đồ ăn cô đã làm sáng nay, đây là cơm trưa của cô, cũng là một phần duy nhất.
Lance đứng ở một bên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp cơm của Diệp An An, một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, gợi lên hương vị ngày hôm qua anh được nếm thử, ăn rất ngon, khiến anh vẫn còn đang hồi tưởng lại dư vị của nó.
“Diệp An An”, anh đột nhiên mở miệng, Diệp An An quay đầu lại, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. cô đứng lên, đem đôi đũa của mình giấu ra sau lưng.
Lance lấy từ trong ví của mình ra một xấp tiền có giá trị lớn, “Tôi muốn mua lại bữa ăn trưa này của cô”, anh chỉ vào hộp cơm nói, ánh mắt hơi nheo lại. Mà khi nghe được lời nói của anh, trong mắt Diệp An An lóe lên chút dấu vết bi thương, không phải tất cả đều có thể dùng tiền là mua được, cô gật đầu một cái, nhưng không nhận số tiền trong tay anh.
“Thực xin lỗi, tôi không phải có ý tứ đó”, khi Lance nhìn thấy nét bị thương trong mắt cô, rất nhanh rút tay về, lúc này mới phát hiện, động tác này của anh lại khiến cô cảm thấy tổn thương, anh chỉ là muốn bồi thường một ít cho cô mà thôi, những chuyện không làm mà hưởng anh không bao giờ làm, cho dù là nhân viên của mình cũng không thể như thế được.
anh ăn đồ ăn của cô, vậy thì đương nhiên phải đền lại cho cô mới đúng, nhưng có vẻ như cô đã hiểu lầm mất rồi.
“Không có gì, tôi biết rồi”, Diệp An An lắc đầu, cầm lấy đồ ăn trên bàn đưa cho anh, còn mình thì đứng sang một bên, thản nhiên hạ mắt xuống. Trong túi của cô còn một cái bánh, lát nữa là có cái để ăn rồi. Thời gian tan tầm phải còn rất lâu mới đến kia.
Lance cũng không thèm để ý phong độ là cái gì, vươn tay nhận lấy hộp cơm của cô, trực tiếp ngồi xuống vị trí vừa rồi cô mới ngồi ăn, quả thật hương vị này chính là sở thích của anh. Kỳ quái, lúc này, anh thế nhưng lại có cảm giác loại đồ ăn đơn giản này so với sơn hào hải vị còn ngon hơn nhiều lần.
“Diệp An An, sau này cô làm thêm một phần đi, tôi sẽ trả thêm tiền lương cho cô”, anh ngẩng đầu, nhìn Diệp An An vẫn đang đứng bên cạnh, vì để không làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, anh liền nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp.
Diệp An An nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đã ăn hết sạch đồ ăn rồi, cuối cùng, cô đành gật đầu một cái, hình như là càng muốn tách ra xa nhưng cuối cùng vô tâm hữu ý lại liên lụy cùng một chỗ với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao, cũng chỉ là làm thêm một phần cơm nữa mà thôi, hơn nữa lại còn được nhận thêm được một phần tiền lương, như vậy, cô sẽ là có thể mua thêm ít đồ dùng này nọ cho Tiểu An rồi.
Huống chi, anh cũng là ba ba của Tiểu An. cô muốn vì anh làm một chút gì đó. Dù sao, cũng nhờ anh đã cho một bảo bối thực đáng yêu, còn cô thì lại độc chiếm một mình.
Lacne đi rồi, Diệp An An rửa sạch hộp đựng, sau đó mới lấy từ trong túi ra cái bánh, bánh thực cứng, cô phải lấy một ly nước, vừa ăn vừa uống. Không có chút hương vị gì cả, nhưng có thể no bụng a.
Lance mới vừa đi ra ngoài, mới phát hiện, có một số việc còn chưa nói cho rõ ràng, kết quả khi anh quay lại liền nhìn thấy Diệp An An đang tựa lưng lên tường, cái miệng nhỏ cắn từng miếng bánh, trong tay còn bưng một ly nước sôi.
cô có chút khó khăn nuốt miếng bánh xuống, uống thêm một ngụm nước nữa, trên mặt cũng không có oán giận gì, biểu tình vẫn là thản nhiên, thậm chí có thể nói là điềm đạm dịu dàng.
Có thể ăn no là được, cô cũng không bận tâm lắm.
anh ăn cơm trưa của cô, mà cô thì lại ở đây ăn thứ này, vậy còn ngày hôm qua thì sao, cô có gì để ăn không? Lance có cảm giác trong ngực mình có chút đau, người phụ nữ này, luôn có thể khơi dậy những cảm xúc không quen trong anh, mà giống như cô lúc này, sẽ làm trái tim của anh không thoải mái, thậm chí có thể nói là đau lòng.
“Diệp An An, cô đang ăn cái gì vậy?”, thanh âm của anh đột nhiên truyền ra, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều. Diệp An An xoay người lại, trong tay còn đang cầm nửa cái bánh. anh cho rằng, cô chỉ là thích tự mình mang đồ ăn đi ăn, nghĩ rằng cô sẽ đến nhà ăn dưới lầu. Thế nhưng, cô không có, cô chỉ ngồi lại đây chấp nhận, ủy khuất chính mình mà thôi.
“Tôi…”, Diệp An An nắm chặt cái ly trong tay, “tôi không có tiền”, thanh âm của cô thản nhiên, đương nhiên nói ra cũng là lời nói thật. Cô phải cho Tiểu An một cuộc sống tốt, cho nên cô chỉ có thể để mình chịu chút khổ cực, nhưng tất cả đều là vì Tiểu An, cô không có chút oán hận nào.
Không khí xung quanh dường như đang đông cứng lại, Lance nheo mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ này, lông mày nhăn chặt, nửa cái bánh trong tay cô như đâm vào mắt của anh….(anh còn mún ăn nữa hả….hahaha :P).
“Vậy tại sao, tôi cho cô tiền cô lại không nhận?”, anh thực sự không thể hiểu được, trên đời này sao lại có một người phụ nữ ngốc nghếch đến mức này chứ?!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro