Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Đánh dấu vĩnh v...

2024-09-12 09:22:47

Tiết mục mừng lễ kỷ niệm thành lập trường của lớp 12/1 đã thu được thành công vang dội.

Nhất là khi tiết mục trước đó là “Bài ca ngợi một trăm năm vĩ đại của trường Trung học số 2”.

Khi khán giả phía dưới đã buồn ngủ đến uể oải, thì tiết mục của lớp 12/1 mới lên sân khấu. Đèn đuốc trong hội trường bỗng tối sầm lại, đám học sinh phía dưới nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu.

Ngay sau đó, tiếng trống dồn dập cùng với giai điệu sôi động vang lên, khiến học sinh ngay lập tức trở nên phấn khích.

Dù không biết phấn khích vì cái gì, nhưng cứ hùa theo nhạc mà phấn khích thì đúng rồi.

“Ra chưa ra chưa——!”

“Đệt! cậu hét to thế làm gì, tớ đứng ngay cạnh cậu đây này!”

Trên khán đài vang lên những tiếng bàn tán xì xào.

Một bộ phận Omega và các bạn nữ sinh vì muốn được chiêm ngưỡng màn trình diễn đặc sắc ở cự ly gần, thậm chí còn chen chúc nhau tiến lên phía trước vài bậc, đến nỗi hàng rào chắn suýt nữa thì không ngăn được họ.

“Đây có phải là lớp của hoa khôi trường mình không?”

“Năm nay anh ấy tốt nghiệp rồi hu hu hu, phong cảnh đẹp đẽ của trường Trung học số 2 chúng ta năm nay sắp sửa rời xa chúng ta rồi…”

“Chậc, không biết bao nhiêu người đau lòng đây…”

“Anh ấy không phải có bạn trai rồi sao? Là Đoạn Di đấy à?”

“Không thể chia tay chứ? Trời ạ, hình như ra rồi kìa!”

“Trên diễn đàn nói lớp bọn họ nhảy, Thịnh Vân Trạch biết nhảy à?”

“… Chưa từng thấy cậu ấy nhảy bao giờ.”

Phía dưới bàn tán sôi nổi, nhạc trên sân khấu cũng càng lúc càng dồn dập.

Những người đầu tiên bước ra là nhóm nữ sinh lớp 12/1, khoác trên mình bộ vest đồng phục vừa đẹp trai vừa chỉnh tề, tóc dài thì buộc túm cao, tóc ngắn thì vén sang một bên tai.

Họ đã thành công khơi gợi nên tiếng huýt sáo và reo hò cổ vũ nhiệt tình từ những người anh em phía dưới.

Nói chung, nữ sinh bọn họ nhảy cũng khá ổn, chí ít thì nhớ được vài động tác.

Kết thúc màn vũ đạo ngắn ngủi của nhóm nữ, mọi người đứng yên tại chỗ, ánh đèn lại vụt tắt trong chớp mắt.

Ngay sau đó, một đoạn nhạc du dương, quyến rũ, khác hẳn với giai điệu mạnh mẽ, dứt khoát của bài nhảy nam lúc nãy, liền vang lên.

Ánh đèn sân khấu đầu tiên chiếu xuống, người xuất hiện là Tưởng Vọng Thư.

Chàng trai cao một mét tám mấy cố nhét mình vào bộ đồng phục thủy thủ nữ, cộng thêm biểu cảm tự luyến, vênh váo đến khó tả, cùng với dáng vẻ dang rộng vòng tay như muốn ôm trọn cả thế giới, khiến tiếng thét chói tai bên dưới trong nháy mắt đã muốn lật tung cả sân trường.

Có lẽ vì không ngờ các anh chị khóa trên lại dám “chơi lớn” đến thế, giả gái triệt để như vậy, nên bầu không khí của tiết mục ngay lập tức bị đẩy lên cao trào.

Đến khoảnh khắc ánh đèn sân khấu chiếu lên người Thịnh Vân Trạch, nhất là đến đoạn hắn nhảy, Đoạn Di đứng trên sân khấu bỗng cảm thấy mình chẳng còn nghe thấy tiếng nhạc nữa.

Trong tai cậu lúc này chỉ toàn là tiếng thét chói tai và tiếng hò reo cổ vũ. Ánh đèn flash phía dưới chớp nháy liên hồi, tạo thành một vùng sáng rực, suýt nữa thì còn sáng hơn cả đèn sân khấu. Sàn sân khấu cũng rung lên nhè nhẹ, đủ để cho thấy các khán giả phía dưới đang phấn khích đến mức nào.

Hoa khôi quả nhiên vẫn là hoa khôi, dù làm gì thì độ nổi tiếng vẫn hơn người khác.

Hoa khôi trường mặc váy dự lễ kỷ niệm thành lập trường. Cho đến tận sau này mỗi lần nhớ lại, Đoạn Di vẫn cảm thấy buồn cười.

Lúc đó đang tập trung nhảy nên cậu không để ý lắm. Đoạn Di đứng sau lưng Thịnh Vân Trạch một vị trí, cúi đầu xuống là thấy ngay hai cái đùi trắng nõn nà của hắn, trong đầu ngoài đùi hắn ra thì chẳng còn gì khác.

Hai tháng sau, Đoạn Di đang lăn qua lăn lại trên giường, xem lại ảnh chụp hôm tốt nghiệp, rồi ngay lập tức tìm được mấy tấm ảnh Thịnh Vân Trạch mặc váy.

Lúc này cậu đang cùng mẹ ruột dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị đến Bắc Kinh học đại học.

Mẹ Đoạn nhìn thấy ảnh Thịnh Vân Trạch mặc đồ nữ, ban đầu còn không nhận ra, mãi đến khi Đoạn Di cười lăn lộn trên đất, mẹ cậu mới bật cười theo.

“Mẹ không biết mấy tấm ảnh này ở trường con bán chạy lắm đấy!” Đoạn Di khoa trương nói, “Bốn, năm trăm tệ một tấm, ghê chưa!”

Cậu vẫn còn nhớ, ngày hôm đó sau khi lớp 12/1 biểu diễn xong, ảnh chụp Thịnh Vân Trạch bị lan truyền khắp nơi trên diễn đàn.

Phải công nhận rằng hắn rất biết cách kiểm soát biểu cảm. Chụp nhiều ảnh như vậy mà chẳng có tấm nào bị dìm hàng cả, với năng lực này, có khi nào ra mắt làm thành viên nhóm nhạc nữ cũng dư sức ấy chứ…

Nhìn thì có vẻ như nhảy miễn cưỡng lắm, nhưng thực chất rất biết cách giữ hình tượng nhỉ.

Đoạn Di đã lưu lại kha khá ảnh Thịnh Vân Trạch mặc đồng phục học sinh Nhật Bản trên diễn đàn, còn lập hẳn một album riêng để lưu trữ.

Cậu chọn ra mấy tấm mình thích nhất đưa cho mẹ.

Mẹ Đoạn chọn tới chọn lui trong xấp ảnh, khi thì nhìn Thịnh Vân Trạch, lúc lại nhìn sang cậu, cứ cười mãi không thôi.

Đoạn Di thấy mẹ cầm ảnh của mình cười, bèn ngại ngùng giật lại: “Mẹ đừng có xem ảnh con nữa!”

“Xem một chút thôi mà…” Mẹ Đoạn nói, “Bảo bối có chỗ nào mà mẹ chưa được thấy cơ chứ?”

Đoạn Di chậm chạp dọn đồ, cho quần áo muốn mang theo vào vali.

Cậu, mẹ cậu, cả anh trai cậu đều mắc chung một tật xấu, đó là mỗi lần đi du lịch hay đi học, y như là đi chuyển nhà, thứ gì cũng muốn mang theo, thứ gì cũng thấy cần, có thể chất đầy bốn, năm cái vali.

Thịnh Vân Trạch thì trái ngược hoàn toàn, hôm qua Đoạn Di có gọi điện thoại hỏi han Thịnh Vân Trạch mang gì khi đến Bắc Kinh học, bạn trai cậu chỉ mang theo một cái thẻ ngân hàng, một cái chứng minh thư với một tờ giấy báo nhập học, ngoài ra chẳng còn gì khác, đợi đến Bắc Kinh rồi mua cũng được.

Đoạn Di á khẩu hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là tự mình mang theo đồ của bản thân.

Sáng nay Thịnh Vân Trạch có hỏi cậu dọn đồ xong chưa, lúc đầu Đoạn Di hẹn hắn chiều nay đi xem phim.

Nhưng mà Thịnh Vân Trạch lại không muốn đi xem phim, vì mỗi lần xem phim Đoạn Di rất tập trung, là kiểu thực sự đi xem phim, chẳng có lấy một chút xíu tế bào lãng mạn nào.

Hắn thích xem phim truyền hình hơn, mặc dù Đoạn Di xem phim truyền hình cũng nghiêm túc không kém, nhưng mà phim truyền hình thì sẽ có quảng cáo xen giữa, Thịnh Vân Trạch nhân lúc có quảng cáo sẽ hôn trộm cậu.

Thế là Đoạn Di đành đổi ý, bảo hắn chiều nay đến nhà giúp cậu sắp xếp hành lý.

Còn nửa tháng nữa là đến tháng chín nhập học, Đoạn Di dự định sẽ cùng Thịnh Vân Trạch đến Bắc Kinh trước, ở nhờ nhà Đoạn Thiệu Hành.

Anh trai cậu có một căn hộ trống ở quận Hải Điến, vừa hay lại nằm ngay gần Đại học Bắc Kinh. Từ hồi Đoạn Di học lớp 12 đã bắt đầu cho người sửa sang lại căn hộ này rồi, vừa thi đại học xong, cậu liền đến chiếm dụng luôn căn hộ trống của anh trai.

Ăn cơm trưa xong, Thịnh Vân Trạch đứng đợi dưới lầu nhà Đoạn Di.

Bảo mẫu vừa nhìn thấy hắn, lập tức dẫn Thịnh Vân Trạch vào nhà, lúc này Đoạn Di đang giằng co với mẹ ruột, nói chính xác hơn là mẹ cậu đang ôm chặt cuốn album ảnh không cho Đoạn Di, sau đó Đoạn Di nhất quyết muốn cướp lại.

Cậu không nỡ ra tay mạnh bạo với mẹ, thế là tạm thời mẹ cậu chiếm thế thượng phong. Đoạn Di vừa la hét vừa giằng co, trong lúc hai người tranh giành, cuốn album ảnh rơi từ trên lầu xuống, vừa vặn rơi trúng chân Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch cúi người nhặt lên tùy ý lật xem, lập tức nhìn thấy một tấm ảnh chụp Đoạn Di lúc một tuổi rưỡi, mặc bộ đồ liền thân dành cho trẻ sơ sinh, ngậm ti giả ngồi chơi xếp hình trên đất.

Thịnh Vân Trạch: “…”

“Đệt!” Đoạn Di kêu lên một tiếng, từ trên lầu chạy xuống, “Cậu đến rồi sao không nhắn tin cho tớ?”

Thịnh Vân Trạch ung dung xem thêm vài trang, phát hiện đều là ảnh chụp hồi nhỏ của Đoạn Di, từ lúc một tuổi đã có rồi, có thể thấy được mẹ Đoạn là người rất thích chụp ảnh.

Thỉnh thoảng còn có cả Đoạn Thiệu Hành – ảnh nào có Đoạn Thiệu Hành là Thịnh Vân Trạch không thèm nhìn kỹ.

“Đã nhắn rồi, cậu không trả lời.” Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu nhìn mẹ Đoạn, “Chào dì ạ.”

Mẹ Đoạn: “Để dì đi lấy trái cây cho hai đứa, hai đứa lên lầu trước đi.”

Đoạn Di vội vàng giật lại cuốn album, ôm chặt trong lòng, “Cậu ăn cơm chưa đấy?”

Thịnh Vân Trạch nhìn cuốn album: “Đến vào giờ này rồi, cậu thấy tớ có khả năng chưa ăn sao?” Nói xong thản nhiên đưa tay ra, “Cho tớ xem.”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng, “Đừng xem nữa, chẳng có gì hay ho cả.”

Lên đến phòng, Thịnh Vân Trạch vẫn cướp được cuốn album.

Đoạn Di lầm bầm: “Cái này có gì đẹp mà xem chứ?”

Biệt thự đâu đâu cũng bật điều hòa, phòng Đoạn Di lại càng lạnh hơn.

Thịnh Vân Trạch ngồi xếp bằng trên thảm len lông cừu, lật giở một trang, nhìn thấy ảnh chụp lúc Đoạn Di ba tuổi.

Lúc này đã biết đứng dậy chạy rồi, nhưng mà chạy chưa vững, cho nên trong ảnh lúc nào cũng là dáng vẻ cậu chạy về phía người chụp, hai cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn giơ ra như muốn ôm lấy.

Đoạn Di rót một ly coca cho Thịnh Vân Trạch, bản thân không nhịn được uống trước hai ngụm rồi mới đặt trước mặt hắn.

Đúng là tiếp khách qua loa cho có lệ.

Thịnh Vân Trạch vừa xem vừa nở nụ cười: “Hồi nhỏ cậu béo thật đấy.”

Đoạn Di: “…” Cậu á khẩu luôn!

“Nào có béo, con nít đứa nào chả như vậy.”

Ảnh chụp Đoạn Di đều ngốc xít hết sức, miệng thì há hốc, lộ ra hai chiếc răng sữa nho nhỏ, mắt thì híp thành hình trăng khuyết, nước miếng như sắp sửa chảy ra đến nơi.

Thịnh Vân Trạch lấy ra mấy tấm: “Cho tớ vài tấm.”

Đoạn Di: “Cậu lấy ảnh này làm gì?”

Thịnh Vân Trạch: “In thêm mấy tấm nữa.”

Đoạn Di: “Cậu muốn thì cứ cầm cả xấp đi, nhưng mà tớ bây giờ chẳng phải đẹp trai hơn trong ảnh sao? Đã có người thật rồi còn xem ảnh làm gì?”

Thịnh Vân Trạch không chút khách khí phun ra hai chữ: “Không đáng yêu bằng.”

Lật tiếp về sau là đến ảnh chụp hồi tiểu học của Đoạn Di.

Lúc này trông chỉ hơi giống với bây giờ một chút, từ nhỏ Đoạn Di đã rất biết cách làm đẹp cho bản thân. Lúc bạn bè trong lớp đều để đầu đinh, chỉ có mình cậu là tạo kiểu tóc, tóc dài, còn để cả mái, nổi bật nhất trong đám bạn đầu đinh.

Đoạn Di ngồi bên cạnh Thịnh Vân Trạch cùng xem, tựa đầu lên vai hắn, cảm nhận được vai Thịnh Vân Trạch khẽ động đậy, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn cho cậu tựa vào.

“A! Đây là hồi lớp 6 tớ tham gia tiết mục văn nghệ mừng ngày Thiếu nhi, lúc đó tớ còn làm MC nữa…” Đoạn Di trợn to hai mắt, sau đó mặt đỏ bừng, “Chính là cái lớp trang điểm này…”

“Phụt!” Thịnh Vân Trạch bật cười thành tiếng. Lớp trang điểm của Đoạn Di lúc đó đúng là hài hết sức, hai bên má được đánh phấn hồng, giữa hai đầu lông mày còn có thêm một nốt ruồi đỏ được vẽ bằng đũa, đứng trên sân khấu, tạo dáng chữ V cùng với bạn nữ MC khác.

Tưởng Vọng Thư còn cố ý chen vào sau lưng, mặt cũng được đánh phấn hồng y chang Đoạn Di, nhìn còn buồn cười hơn cả cậu.

Đoạn Di giải thích: “Lúc đó bọn tớ ai cũng trang điểm như vậy cả đấy, chẳng lẽ hồi nhỏ cậu chưa từng trang điểm như vậy à?”

Thịnh Vân Trạch: “Gu thẩm mỹ của tớ bình thường lắm, không kỳ quái như cậu.”

Hắn rút tấm ảnh này ra, cất vào túi áo khoác, chuẩn bị mang đi.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, chính là đến ảnh chụp hồi cấp hai.

Khi lật đến đoạn này, Thịnh Vân Trạch khựng lại một cách khó nhận ra, trong lòng có chút mong đợi nho nhỏ.

Lúc Đoạn Di học lớp 7 thì trông cũng chẳng khác gì hồi tiểu học, đến lớp 8 thì bắt đầu cao lên, đến lớp 9 thì đã khá giống bây giờ.

Lật đến tấm ảnh chụp hồi lớp 9 của Đoạn Di, trái tim Thịnh Vân Trạch như hẫng đi một nhịp.

Nghĩ đến việc hồi lớp 9 cậu còn đang hẹn hò với Nam Dã, trái tim vừa hẫng đi một nhịp kia bỗng chốc không còn trống trải nữa, thậm chí còn có chút bực bội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên cạnh, Đoạn Di bỗng thốt lên đầy hoài niệm: “Tớ vẫn còn nhớ hồi cấp hai trước cổng trường có cả một con đường hoa anh đào, về sau đổi cổng chính sang hướng Nam, cây anh đào cũng bị chặt hết rồi.”

Cậu vừa lật sang trang sau, vừa nói tiếp: “Cấp ba cũng ở trường Trung học số 2, thế nên từ lúc đó trong ảnh đã xuất hiện những người mà cậu quen biết.”

Có Hách San San, Đầu Bằng, cả Tiểu Mập và Mọt Sách.

Lật đến một tấm ảnh chụp trong ngày hội thao, Đoạn Di bỗng “Ơ” lên một tiếng, cười gian xảo hỏi Thịnh Vân Trạch: “Nè nè, phỏng vấn chút xíu, cảm giác thế nào?”

Thịnh Vân Trạch giả câm giả điếc.

Trong ảnh, Đoạn Di và Tưởng Vọng Thư ngồi ở góc ngoài cùng bên phải của lớp, hai người không biết đang bàn luận chuyện gì mà hăng say đến mức khoa tay múa chân.

Sau lưng Đoạn Di là tấm bảng ghi thành tích thi đấu, quay nghiêng về phía Thịnh Vân Trạch.

Lúc đó Thịnh Vân Trạch là người ít nói, Đoạn Di tuy rằng học cùng lớp với hắn từ hồi lớp 10, nhưng mà trong ngày hội thao đầu tiên, mọi người đều chưa quen thân cho lắm.

Lúc ấy tuy rằng Đoạn Di là lớp trưởng, cậu cũng không muốn tự mình chuốc lấy nhục, chủ động bắt chuyện với vị hoa khôi mặt lạnh kia, hơn nữa cậu và Tưởng Vọng Thư còn lén lút bàn tán, cho rằng Thịnh Vân Trạch đang cố tỏ ra cool ngầu, tóm lại đã gây ra không ít chuyện hiểu lầm.

Lúc đó ánh mắt Thịnh Vân Trạch vốn dĩ đang len lén nhìn về phía bóng lưng Đoạn Di, không biết người chụp ảnh này là ai, lại có thể bắt trọn khoảnh khắc Thịnh Vân Trạch lén nhìn trộm người khác.

Ánh mắt vừa chăm chú lại vừa yên tĩnh, khiến cho người khác khó có thể không suy nghĩ lung tung.

Đoạn Di vừa cười vừa nói: “Thật luôn, bây giờ nhớ lại vẫn thấy mắc cười. Nếu như hai năm trước có ai nói với tớ là hoa khôi trường thầm mến tớ, nhất định tớ sẽ cho người đó hai cái bạt tai, tớ sẽ hỏi cậu ta có phải là người không, nhìn lại cái mối quan hệ nhân quả này đi, thế mà cũng dám bịa chuyện lung tung à?”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Chẳng lẽ không giống sao?”

Đoạn Di ngồi thẳng người: “Rõ ràng là không giống mà! Cậu thì giống chỗ nào chứ hả?”

Nói đến đây cậu liền bắt đầu lải nhải: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu là khi nào không? Lão Phan bảo cả lớp tổng vệ sinh lớp học, để tớ làm lớp trưởng tạm thời, còn cậu làm bí thư chi đoàn, còn bảo chúng ta hợp tác với nhau, kết quả là cậu hợp tác với tớ kiểu gì? Lúc ấy tớ hỏi cậu: “Này bạn học, cậu biết cây lau nhà để ở đâu không?” Cậu có thèm để ý đến tớ đâu! Đeo tai nghe như kiểu người trên trời vậy, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tớ lấy một cái, lúc đó tớ đã nghĩ, mẹ kiếp, gặp phải tên tự luyến rồi…”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên bịa chuyện: “Đó là vì lúc ấy tớ ngại.”

Đoạn Di: “Ngại đến mức tặng cho tớ một cái liếc mắt khinh bỉ hả?”

Thịnh Vân Trạch ra vẻ vô tội: “Có sao?”

Đoạn Di hừ lạnh một tiếng, Thịnh Vân Trạch liền bắt đầu bới móc: “Đó là vì lúc ấy cậu đang hẹn hò với Nam Dã.”

Đoạn Di bỗng chốc chột dạ: “Xin cậu đấy! Tốt nghiệp cấp hai đã chia tay rồi mà… Lúc đó căn bản là chưa từng hẹn hò…”

“Tưởng Vọng Thư nói hai người hẹn hò.”

Đoạn Di: “Lúc đó cậu ấy nói với cậu hả?”

Thịnh Vân Trạch: “Tự tớ nghe được.”

Đoạn Di: “Cậu đừng có ngụy biện!”

Thịnh Vân Trạch: “Hơn nữa lúc tớ theo đuổi cậu, cậu cũng không đồng ý.”

Nghe xong, Đoạn Di muốn khóc luôn: “Anh ơi, cậu chắc chắn mấy hành động lúc trước của mình là đang theo đuổi tớ, không phải đang hại tớ sao?”

Thịnh Vân Trạch: “Sao tớ phải hại cậu? Tớ theo đuổi cậu còn chưa đủ rõ ràng à?”

Đoạn Di: “Nếu như cậu có thể rõ ràng hơn một chút, chúng ta đã chẳng đến tận kỳ nghỉ hè năm lớp 11 mới chính thức bên nhau rồi.”

Nói xong, cậu còn bổ sung thêm một câu: “Kỹ thuật theo đuổi người khác của cậu thật sự là không dám khen tặng, nếu như không phải hồi lớp 11 tớ phát hiện ra vấn đề phân hóa lần hai, cả đời này chúng ta coi như là chấm dứt rồi.”

Nói đến chuyện Thịnh Vân Trạch theo đuổi cậu hồi đó, thật sự là theo đuổi một cách rất chi là… ẩn ý.

Suốt một thời gian dài, Đoạn Di chỉ cảm thấy toàn là bị Thịnh Vân Trạch khiêu khích, căn bản chẳng nhận ra đây là cách hắn thể hiện tình cảm với mình.

Giống như kiểu học sinh tiểu học yêu đương vậy, thích một người thì lại ra sức bắt nạt người ta.

Vả lại thần kinh yêu đương của Đoạn Di vốn đã thô như cọng bún, Thịnh Vân Trạch lại còn sử dụng sai phương pháp, dẫn đến hai người đối chọi gay gắt suốt hai năm liền, đều cho rằng đối phương đang nhắm vào mình, kẻ thì ghen tuông vô cớ, người thì ngơ ngác chả hiểu chuyện gì xảy ra.

Cho đến kỳ kiểm tra sức khỏe học kỳ một năm lớp 11, tình trạng sức khỏe của Đoạn Di xuất hiện chút vấn đề, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cậu có dấu hiệu của việc phân hóa lần hai.

Căn bệnh này đặt vào mười mấy năm trước được xem là “căn bệnh nan y” vô phương cứu chữa.

Hoặc là lập tức tiến hành đánh dấu cả đời, hoặc là chỉ có thể ở nhà tịnh dưỡng, bằng không tất cả pheromone của Alpha đều sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến Đoạn Di.

Nói tóm lại, chính là một căn bệnh cần phải cách ly trong thời gian dài.

Sau đó, có một vị tổng giám đốc họ Tần ở Bắc Kinh đã quyên góp một số tiền khổng lồ cho viện nghiên cứu, tập hợp hơn hai mươi chuyên gia, bác sĩ nghiên cứu suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng đã nghiên cứu ra được một loại thuốc ức chế vô hại với cơ thể con người, có thể đảm bảo cho những người có dấu hiệu phân hóa lần hai một sự sống an toàn, khỏe mạnh.

Mọi người đều rất cảm kích vị tổng giám đốc họ Tần này. Trong một lần phỏng vấn trên báo chí, một phóng viên chuyên ngành kinh tế đã hỏi ông ấy, tại sao lại muốn làm việc này.

Vị tổng giám đốc họ Tần kia trả lời, vì căn bệnh này đã gây ra nhiều tai họa cho bản thân cũng như mọi người xung quanh, nhất là suýt chút nữa ông ấy đã mất vợ vì nó. Đây quả thực là một tội ác tày trời, đáng bị loại bỏ hoàn toàn.

Bước ngoặt khiến cho mối quan hệ của Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di thay đổi, chính là sau khi hắn phát hiện Đoạn Di là Omega, hơn nữa còn là Omega đang trong kỳ phát tình.

Hắn còn nhớ hôm đó là buổi tối thứ tư học thêm, Đoạn Di bị sốt nhẹ ở trong lớp, hình như Tưởng Vọng Thư đang bận chuẩn bị cho một cuộc thi gì đó nên không có ở đây. Lão Phan bèn giao nhiệm vụ đưa Đoạn Di đến bệnh viện cho hắn.

Nói thật lòng lúc ấy hắn có hơi vui sướng thầm kín một chút, tuy rằng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường. Nhưng mà chuyện sau đó lại diễn ra vô cùng kịch tính. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra một hồi, bác sĩ cũng chẳng tìm ra bệnh gì, không ngờ trên đường quay về Đoạn Di lại bước vào kỳ phát tình, hai người ở trong phòng nhạc cụ mấy tiếng đồng hồ, hoàn thành một màn đánh dấu tạm thời.

Hình như Đoạn Di cũng nhớ đến chuyện này, cậu huých khuỷu tay vào người Thịnh Vân Trạch: “Cậu cắn đau thật đấy, đau mấy ngày liền.”

Thịnh Vân Trạch thấy cậu hết trêu chọc hắn lại lăn ra làm nũng, liền ôm chặt Đoạn Di vào lòng ghì chặt: “Bây giờ có thể cắn cho cậu đau hơn, cậu tin không?”

Đoạn Di không so được với sức của hắn, lúc nào cũng bị bắt nạt, hơn nữa dạo gần đây Thịnh Vân Trạch rất thích véo eo cậu, Đoạn Di vừa cười vừa lăn sang một bên thảm len: “Không tin! Tại sao chỉ được mình cậu xem ảnh của tớ, còn tớ lại không được xem ảnh của cậu, lấy ảnh hồi bé của cậu ra cho tớ xem coi!”

Thịnh Vân Trạch: “Không có, hồi bé tớ không có chụp ảnh.”

Hắn vừa dỗ dành Đoạn Di vừa lật tiếp về sau, bỗng nhiên từ trong cuốn album rơi ra mấy tấm ảnh chụp trong ngày kỷ niệm thành lập trường.

Chưa được ép plastic, vừa nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt Thịnh Vân Trạch lập tức thay đổi.

“Oa!” Đoạn Di kêu lên một tiếng, nhanh tay chụp lấy mấy tấm ảnh, vừa lắc lắc vừa hỏi, “Nhìn xem đây là cái gì? Mỹ nữ kìa, Thịnh Vân Trạch, nhìn cái chân này, cái eo này, cái váy này…”

Là ảnh Thịnh Vân Trạch mặc váy nữ sinh.

Thật ra hôm đó con trai trong lớp ai cũng mặc váy, dù sao thì lớp bọn họ đang chuẩn bị cho tiết mục giả gái.

Chỉ là ảnh chụp Thịnh Vân Trạch mặc váy được nhiều người yêu thích nhất, hơn nữa trông cũng nổi bật nhất, Đoạn Di rất thích lấy chuyện này ra trêu chọc hắn.

“lêu lêu lêu lêu.” Đoạn Di thè lưỡi, sau đó cẩn thận ngắm nghía từng tấm một, “Chậc chậc, đẹp trai thật đấy. Cậu có biết ảnh cậu mặc đồ nữ bán được bao nhiêu tiền không? Mấy tấm ảnh này của tớ bán đi kiếm được cả mấy nghìn tệ đấy.”

Thịnh Vân Trạch nhìn cậu với ánh mắt khó tả, sau đó cầm tất cả ảnh chụp Đoạn Di mặc váy nhét hết vào túi áo.

Hắn đã xem hết ảnh của Đoạn Di từ lúc sinh ra cho đến khi học xong cấp ba, còn tương lai ư, không cần xem cũng được.

Hắn và Đoạn Di sẽ có một cuốn album mới, hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, cho đến khi nào hai người không thể xuất hiện trong ảnh nữa thì thôi.

“Cậu có muốn xem ảnh khác không?”

Thịnh Vân Trạch khép cuốn album lại.

Đoạn Di vẫn còn đang mải mê ngắm ảnh Thịnh Vân Trạch giả gái, lúc quay đầu sang trông vô cùng đáng yêu: “Ảnh gì cơ?”

Khóe miệng Thịnh Vân Trạch nhếch lên một nụ cười mang theo chút tinh quái, Đoạn Di đã quá quen thuộc với biểu cảm này của hắn, định bụng nói “tốt nhất là cậu đừng giở trò quỷ quái”, nhưng lại không thể kìm nén được sự tò mò của bản thân, bèn gác đầu lên đùi Thịnh Vân Trạch, ngại ngùng lên tiếng: “Cho tớ xem được không? Là ảnh hồi nhỏ của cậu hả?”

Thịnh Vân Trạch: “Muốn xem thật sao?”

Không trả lời thẳng vào câu hỏi của Đoạn Di, chắc chắn là đang giở trò rồi.

Nhưng mà Đoạn Di đầu óc lúc nào cũng thiếu căn, không nhận ra có vấn đề, ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn.”

Thịnh Vân Trạch ngoắc ngoắc tay, Đoạn Di lập tức tự giác chui vào lòng hắn.

Thịnh Vân Trạch một tay ôm eo cậu, một tay cầm điện thoại. Màn hình khóa là ảnh dìm mới của Đoạn Di. Nhìn thấy bức ảnh này, Đoạn Di xấu hổ đến mức hai mắt tối sầm, cậu thực sự không hiểu tại sao Thịnh Vân Trạch lại thích dùng ảnh dìm và meme của cậu đến thế!

Mở khóa màn hình, hình nền điện thoại là ảnh chụp chung của hai người. Thịnh Vân Trạch rất hay đổi ảnh chụp chung, một tháng đổi đến mấy lần, tấm hình lần này là chụp lúc hai người đi công viên Disney, Đoạn Di đeo tai chuột Mickey, cười vô cùng ngọt ngào, tiêu chuẩn nụ cười tám cái răng, còn Thịnh Vân Trạch thì đứng cạnh cậu, trên mặt không chút biểu cảm (có vẻ như đang nhìn Đoạn Di với ánh mắt chán ghét), trông rất cool ngầu, thế nhưng trong đáy mắt vẫn thoáng chút ý cười.

Là ảnh selfie chụp chung của cặp đôi bình thường.

Mãi đến khi Thịnh Vân Trạch mở album ảnh ra, Đoạn Di mới cảm thấy không ổn.

Sau đó, hắn mở một album riêng đã được cài đặt mật khẩu, từ cổ Đoạn Di đến tai bỗng chốc đỏ ửng, cậu vừa định hét lên thì lại sợ mẹ Đoạn ở dưới lầu nghe thấy, liền vặn vẹo người, muốn giật lấy điện thoại của Thịnh Vân Trạch xóa ảnh.

Thịnh Vân Trạch cố ý không cho cậu xóa, giơ điện thoại lên cười xấu xa: “Nhìn xem, đẹp không? Có phải là kích thích hơn mấy tấm ảnh kia của cậu không?”

Mặt Đoạn Di nóng ran, nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng: “Xóa đi!”

Thịnh Vân Trạch: “Không.”

Đoạn Di xấu hổ muốn chết: “Sao cậu có thể lưu ảnh kiểu này!”

Thịnh Vân Trạch: “Tớ còn có cả video, cậu có muốn xem không?”

Đoạn Di: “!!!”

【Kho báu của hoa khôi trường – Nữ sinh xinh đẹp mặc váy ngắn tràn đầy năng lượng – Học sinh cấp 3 – Video nhỏ.avi】

Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch đùa giỡn một hồi lâu. Cậu mệt đến thở hổn hển, cuối cùng cũng chịu thua.

Chủ yếu là cậu thật sự không cướp nổi điện thoại của Thịnh Vân Trạch. Chờ đến khi cậu chẳng còn chút sức lực nào, nằm gọn trong lòng Thịnh Vân Trạch, hắn mới thong thả mở ảnh ra xem.

Thứ khiến Đoạn Di phản ứng dữ dội như vậy, kỳ thực là ảnh giả gái chụp cách đây không lâu, là ảnh của chính cậu.

Đương nhiên… chắc chắn không phải kiểu ảnh chụp đàng hoàng tử tế gì cho cam.

Hôm ấy sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Thịnh Vân Trạch và cậu không về ký túc xá, cũng chẳng về nhà, sau khi ra ngoài ăn cơm tối xong, Thịnh Vân Trạch âm thầm đặt phòng khách sạn, trực tiếp đưa Đoạn Di lên giường.

Câu nói “Tối nay mặc váy lên giường cho anh *** chết” của hắn lúc chiều cũng không phải hoàn toàn là giả. Chỉ có điều “tối nay mặc váy” là giả, “*** chết” là thật.

Người mặc váy là Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch sau khi thay bộ đồ diễn thì mặc đồng phục nam sinh trường Nhị Trung, trông hắn giống hệt một vị công tử trong phim ngôn tình.

Đoạn Di trong ảnh… thật sự rất là… rất là giới hạn độ tuổi, rất là không thích hợp với trẻ em.

Mà kỹ thuật chụp ảnh của Thịnh Vân Trạch lại khá tốt (Đoạn Di nhấn mạnh là bởi vì cậu đẹp trai), bức ảnh đầu tiên là một đôi chân thon dài xinh đẹp, bên dưới váy ngắn chẳng mặc gì cả, che đậy hờ hững để lộ ra chút xuân quang. Đôi chân hơi dạng ra, mơ hồ có thể nhìn thấy chút dịch nhờn màu trắng.

Kiểu ảnh như thế này không chỉ có một tấm, càng về sau càng thêm phần giới hạn độ tuổi, thậm chí còn có cả ảnh chụp… nửa người dưới của Thịnh Vân Trạch như một sự góp mặt đầy “tình nghĩa”.

Đoạn Di kêu lên một tiếng “Aaaaaaaaaaa!”, sau đó bổ nhào qua cuối cùng cũng cướp được điện thoại, lập tức xóa sạch toàn bộ ảnh.

Mặt cậu nóng đến dọa người. Xóa ảnh xong, cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch. Một lúc sau, Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Tớ có bản sao lưu rồi.”

Đoạn Di: “Hả?!”

Thịnh Vân Trạch tỏ vẻ vô tội: “Còn cả video nữa, cậu muốn xem không?”

Đoạn Di: “Tớ không muốn!”

Cậu nhích lại gần, hạ giọng: “Sao cậu lại làm ra mấy thứ đáng xấu hổ như thế?”

Thịnh Vân Trạch: “Không phải cậu rất sướng sao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đoạn Di: “Hứ… Đừng có nói tục nữa!” Giọng cậu bé như tiếng muỗi kêu: “Cái đó… với việc quay phim lại đâu giống nhau, sao cậu lại quay chứ…”

Thịnh Vân Trạch thấy cậu thật sự xoắn xuýt không thôi. Trêu chọc đủ rồi, hắn không lừa cậu nữa: “Tớ không có bản sao lưu, cũng không có video, chỉ chụp mấy tấm, vừa rồi bị cậu xóa sạch rồi. Hơn nữa lúc ấy tớ cũng hỏi cậu rồi, cậu nói có thể chụp mà.”

Đoạn Di đã hoàn toàn quên mất. Cậu nhỏ giọng phản bác: “Lời nói mê sảng của đàn ông trên giường mà cũng tin được à!”

“Ồ.” Thịnh Vân Trạch lạnh mặt nói: “Lần sau cậu bảo tao chậm lại thì tớ cũng không tin nữa.”

“Cái đó thì được chứ!!” Đoạn Di lập tức nhe răng trợn mắt gào lên.

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Hơn nữa vẫn chưa vào trong.”

Đoạn Di: “Cái đó cũng đau lắm đó…”

Cậu lầm bầm.

Thể chất của Đoạn Di đúng là có hơi yếu đuối.

Chỉ cần động chạm chút xíu thôi là đã đỏ ửng, đặc biệt là chỗ đùi non mềm muốn chết, Thịnh Vân Trạch lại làm có hơi mạnh bạo, mấy lần đều bị rách da, đi đường cũng khó khăn.

Mấy ngày đó, cậu chẳng muốn xuống giường chút nào, chỉ muốn mặc pijama, ngay cả quần jean yêu thích nhất cũng không thèm mặc.

Cọ xát vào rất đau.

Thịnh Vân Trạch ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Tháng Chín.” Hắn lên tiếng: “Ngày 22 tháng 9 là sinh nhật tớ.”

Đoạn Di biết hắn đang nhắc nhở điều gì. Ngày 22 tháng 9, ngày Thu phân, là sinh nhật 18 tuổi của Thịnh Vân Trạch.

Cậu hơi ngại ngùng: “Cậu có thể đừng lúc nào cũng treo ở miệng được không…”

Thịnh Vân Trạch: “Tại sao không thể treo ở miệng?”

Đoạn Di càng thêm ngượng: “Chính là… Chính là… Tớ cảm thấy chuyện đó cũng cần phải thuận theo tự nhiên… Cậu cứ cố tình chọn một ngày như vậy, cảm giác cứ như đang làm nhiệm vụ…”

Thịnh Vân Trạch bắt đầu giả ngốc: “Cái đó là cái gì?”

Đoạn Di xoa xoa tai, ban đầu không muốn nói, sau bị dồn ép đến phát bực, ghé sát vào tai Thịnh Vân Trạch nói nhanh hai chữ.

Thịnh Vân Trạch kinh ngạc nhìn cậu, biểu cảm này rõ ràng là giả vờ: “Cậu thật dâm đãng.”

Đoạn Di: “Cút!”

Thịnh Vân Trạch ra vẻ chính trực: “Tớ chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó, vậy mà cậu còn dám nói cậu không dâm đãng?”

“Tớ… Tớ…” Đoạn Di định cướp lời nhưng không thành công.

Thịnh Vân Trạch nhanh chóng ném cái nồi này lên đầu Đoạn Di: “Không lẽ cậu vẫn luôn nghĩ vậy hả?”

Đoạn Di không nói nên lời: …Thịnh Vân Trạch ăn cơm tối xong liền rời khỏi nhà Đoạn Di. Buổi tối Đoạn Ký Hoài có về, để tạo ấn tượng tốt cho bố vợ, hắn thường không ở lại qua đêm.

Vừa về đến nhà, Đoạn Ký Hoài đã hỏi Đoạn Di bao giờ bay đến Bắc Kinh, có phải qua đó sẽ ở chung với Thịnh Vân Trạch không.

Đoạn Di bèn kể sơ qua lịch trình hai tháng tới của mình trên bàn ăn. Sau đó Đoạn Ký Hoài lại dặn dò, đến Bắc Kinh có vấn đề gì trong cuộc sống cứ việc tìm Đoạn Thiệu Hành.

Dù sao Đoạn Thiệu Hành là anh ruột cậu, chẳng ngại phiền phức đâu.

Hai bố con nói chuyện đến tận chín giờ tối. Từ tám rưỡi, Đoạn Ký Hoài đã có vẻ muốn nói lại thôi.

Trên đầu Đoạn Di hiện lên một dấu chấm hỏi.

Đoạn Ký Hoài mở lời: “Hai đứa con…”

Đoạn Di: “Hả?”

Đoạn Ký Hoài: “Ngày mai ba phải đi công tác ở Úc, chắc là không tiễn hai đứa được. Tới Bắc Kinh an toàn rồi thì báo bình an cho mẹ con, đừng có làm phiền ba.”

“Vâng ạ!”

Đoạn Ký Hoài lại muốn nói lại thôi: “Hai đứa…”

Đoạn Di: “Ba muốn nói gì thì nói thẳng ra đi ạ!”

Đoạn Ký Hoài thở dài: “Hai đứa bây cũng lớn cả rồi, ba cũng chẳng quản được chuyện yêu đương sớm của tụi bây. Đến đại học rồi, tự lo liệu lấy.”

Ông dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Đừng có để có con ngoài ý muốn là được.”

Đoạn Di: “… Cái quái gì vậy!”

Sau đó, Đoạn Ký Hoài đặt tờ báo xuống một cách không tự nhiên, giả vờ bận rộn rồi đi vào thư phòng.

Để lại một mình Đoạn Di hóa đá trong phòng khách.Trước sinh nhật Thịnh Vân Trạch, có khá nhiều người đang chuẩn bị quà.

Lớp bọn họ có không ít bạn thi đậu đại học ở Bắc Kinh, ngày 22 tháng 9 lại đúng dịp một tuần sau khai giảng, mọi người đều ở đó. Tưởng Vọng Thư bèn hỏi Đoạn Di có muốn tổ chức tiệc sinh nhật không. Đoạn Di cảm thấy náo nhiệt một chút cũng tốt, nên bèn rủ thêm Hách San San và mấy người khác, đặt một phòng bao để chúc mừng sinh nhật Thịnh Vân Trạch.

Sau một tuần huấn luyện quân sự, những đàn anh đàn chị thêm Wechat của Thịnh Vân Trạch nhiều vô số kể.

Wechat của Thịnh Vân Trạch thỉnh thoảng là do Đoạn Di đăng nhập. Vừa online là thấy đủ loại lời mời kết bạn, nào là hội sinh viên, nào là câu lạc bộ, thậm chí còn có cả Omega là sinh viên học viện Điện ảnh bên cạnh. Trai có, gái có, đủ cả. Đoạn Di vừa nghĩ nhan sắc của Thịnh Vân Trạch quả nhiên đi đến đâu cũng được hoan nghênh, vừa thay avatar của Thịnh Vân Trạch thành bốn chữ màu đỏ thật to “Anh có chồng rồi”.

Quả nhiên sau đó, người thêm Wechat của Thịnh Vân Trạch ít đi hẳn, nhưng vẫn có người kiên trì một cách đáng khâm phục. Một nữ sinh khóa trên của câu lạc bộ trượt ván, sau khi ngỏ ý mời Thịnh Vân Trạch ăn cơm bị từ chối, vẫn kiên trì theo đuổi hắn mãnh liệt.

Còn có một nam Omega trường bên cạnh, theo như lời tự giới thiệu thì cậu ta có vòng eo cực kỳ dẻo, tin tức tố cũng siêu thơm, dù không làm bạn trai thì làm bạn giường cũng được, tức giận đến mức Đoạn Di phải lập tức thêm Wechat của cậu ta. Sau đó dùng tài khoản của Thịnh Vân Trạch cãi nhau với cậu ta từ chiều đến tận tối, cho đến khi Thịnh Vân Trạch ra mặt chặn cậu ta ngay trước mặt cậu thì Đoạn Di mới cảm thấy hả giận.

Buổi tối ngày sinh nhật, sau khi ăn cơm xong, Đoạn Di lại cùng bọn Tưởng Vọng Thư trò chuyện về môi trường học tập ở trường.

Tưởng Vọng Thư học Y khoa của Đại học Thanh Hoa. Nghe nói lúc biết điểm thi đại học, vừa phát hiện bản thân đủ điểm vào Thanh Hoa, cậu ấy đã lập tức xóa số hotline tuyển sinh của trường Lam Tường.

Bây giờ cậu ấy sắp trở thành một vị bác sĩ đầy triển vọng, chuyên môn cứu người. Nghe Tưởng Vọng Thư nói, khoa của cậu ấy phải học tận 5 năm mới tốt nghiệp, khiến Đoạn Di cảm thán mãi không thôi.

Còn Hách San San, cậu ấy học chuyên ngành tiếng Pháp ở trường Đại học Ngoại Ngữ, tất nhiên tiếng Anh cũng là môn bắt buộc. Tiếng Anh hồi cấp ba của cậu ấy cũng tạm được, chỉ là giống Tưởng Vọng Thư, tuy thành tích hồi cấp ba đều rất khá, nhưng đến Bắc Kinh, hơn nữa lại còn là Đại học Thanh Hoa và Đại học Ngoại ngữ, toàn là những người tài giỏi, nên sau khi vào trường, cả hai đều cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhất là Tưởng Vọng Thư. Cậu ta vốn là người ham chơi, bảo cậu ta suốt ngày vùi đầu vào học hành suốt 5 năm, thật đúng là một cực hình.

Sau khi ăn tối xong, các bạn học khác đều lần lượt viện cớ rồi ra về.

Lúc đi, Tưởng Vọng Thư còn nháy mắt ra hiệu với Đoạn Di. Đoạn Di uống hơi nhiều rượu, đầu óc choáng váng, chẳng nhận ra ẩn ý của Tưởng Vọng Thư, chỉ ngốc nghếch đứng ở cửa vẫy tay chào tạm biệt.

Thịnh Vân Trạch gọi tài xế, sau khi lên xe, Đoạn Di say rượu nói nhiều, cứ lải nhải về chuyện thi đại học, còn Thịnh Vân Trạch, vốn dĩ đã ít nói, hôm nay lại càng im lặng hơn.

May là Đoạn Di đang say nên không phát hiện ra điểm bất thường của Thịnh Vân Trạch. Nếu cậu chịu khó quan sát kỹ thì sẽ nhận ra hiện tại Thịnh Vân Trạch đang hơi hồi hộp.

Xuống xe, lúc về đến khu chung cư, bị gió thổi một cái, Đoạn Di tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng cơn buồn ngủ do say rượu vẫn còn rất mãnh liệt. Tứ chi cậu như bông gòn, chẳng còn chút sức lực nào. Về đến nhà, vừa thay dép vừa chạy thẳng vào phòng tắm.

Căn hộ hai người ở khá rộng rãi, tổng cộng hơn 200 mét vuông, gồm 1 phòng đọc sách, 2 phòng ngủ, 1 phòng khách khá rộng, cộng thêm 1 nhà bếp và 2 ban công. Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, phòng ngủ phụ cũng có một cái. Thật ra Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di ở hai phòng riêng biệt.

Trước đó, Đoạn Di từng bàn bạc với hắn, ở chung phòng rất dễ “cọ xát súng ống”, lỡ như “bắn ra người” thì không hay.

Thế nên trước khi cả hai đều chưa tròn 18 tuổi, tạm thời “yêu xa” vậy.

Nhưng quy tắc này căn bản không khác gì không tồn tại.

Thịnh Vân Trạch ngoan ngoãn ngủ một mình trong phòng được đúng một ngày, đến ngày thứ hai đã kiếm được mười bảy mười tám cái cớ để lăn lên giường Đoạn Di.

Nào là vòi hoa sen trong phòng mình bị hỏng, nào là điều hòa bị hỏng, đến cuối cùng còn chẳng thèm kiếm cớ nữa, trực tiếp ôm chăn bông tuyên bố tối nay nhất định phải ngủ cùng cậu.

Tắm rửa xong, Đoạn Di mò mẫm trở về phòng, vừa chạm vào giường là biết mình đã tìm được nơi thoải mái nhất thế giới.

Cậu thư giãn toàn thân như một cục bông gòn. Lờ mờ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm lại mở ra, sau đó là tiếng nước chảy, chắc là Thịnh Vân Trạch đang tắm rửa.

Chuyện đó thì liên quan gì đến mình chứ? Mình sắp ngủ rồi!

Đoạn Di trở mình, cuộn tròn trong chăn ấm áp.

Lúc Thịnh Vân Trạch bước ra, Đoạn Di dường như đã ngủ say.

Giữa tháng 9 rồi mà cậu vẫn để điều hòa ở nhiệt độ rất thấp, trong phòng mát lạnh. Thịnh Vân Trạch đứng tại chỗ một lúc, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.

Hắn thận trọng ngồi xuống mép giường, suy tư về cuộc đời trong vòng 2 phút, sau đó kéo ngăn tủ đầu giường ra: Toàn bộ là “dụng cụ gây án” được mua sau lưng Đoạn Di. Bình thường cậu không có thói quen lục lọi tủ.

Thịnh Vân Trạch cầm “dụng cụ gây án” trong tay ủ ấm một hồi, sau đó nhìn về phía tủ đầu giường, lại cẩn thận sắp xếp lại, suy nghĩ xem lát nữa lấy từ góc độ nào thì vừa thuận tiện lại vừa không lộ liễu.

Thật ra trừ việc chưa làm bước cuối cùng, Thịnh Vân Trạch cũng chẳng ít lần “khi dễ” người ta trên giường.

Đoạn Di là kiểu người điển hình miệng cứng lòng mềm, thường thường là miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Hơn nữa, cậu không chịu được dáng vẻ giả vờ ngây thơ của Thịnh Vân Trạch, thuộc kiểu người chỉ cần dỗ một cái là có thể lừa lên giường.

Nhưng đây là lần chính thức đầu tiên.

Thịnh Vân Trạch vừa mới trưởng thành, không khỏi có chút căng thẳng.

Sau khi cất “dụng cụ gây án” xong, hắn từ từ nằm xuống giường, nghiêng người quay lưng về phía Đoạn Di, không có động tĩnh gì.

Đèn được điều khiển bằng remote.

Thịnh Vân Trạch nhân tiện tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Cả hai đắp chung một cái chăn, bên phía Đoạn Di vì đã ngủ từ lâu nên rất ấm áp.

Thịnh Vân Trạch nằm nghiêng một lúc, sau đó xoay người, phát ra một chút tiếng động.

“Sao thế?” Đoạn Di lẩm bẩm một tiếng. Cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất bản thân đã đồng ý với Thịnh Vân Trạch điều gì.

Đồ ngủ của Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch là đồ đôi. Mấy hôm nay sắp đến kỳ phát tình của cậu, hơn nữa buổi tối Đoạn Di lại ham ngủ nên không xịt thuốc ức chế, trên người ngoài mùi sữa tắm còn thoang thoảng hương thơm sữa dừa nhàn nhạt, là mùi hương tin tức tố của cậu.

Thịnh Vân Trạch luôn cảm thấy tin tức tố của Đoạn Di rất dễ “bắt nạt”, hơn nữa ngửi còn thấy ngon miệng, giống như cảm giác khi ngửi thấy mùi tẩy hình trái cây lúc nhỏ, khiến hắn ngứa răng vô cùng.

“Không có gì.” Thịnh Vân Trạch đáp lại một câu, sau đó đưa tay sờ soạng tủ đầu giường, thử xem nếu trở mình đè lên người Đoạn Di, có thể tiện tay lấy “dụng cụ gây án” hay không.

Nghiên cứu một hồi, hắn phát hiện không được.

Cách duy nhất là phải ôm Đoạn Di lại gần. Thịnh Vân Trạch lần mò trong bóng tối, sờ soạng eo cậu, sau đó hắn chỉ hơi dùng sức một chút, cả người Đoạn Di đã bị hắn ôm gọn vào lòng.

“Làm gì thế…” Đoạn Di bị hắn ôm vào lòng, quay đầu hỏi.

Cậu nằm trên giường vốn đã thấp hơn Thịnh Vân Trạch một đoạn, khi xoay người phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy hắn.

Chỉ là cậu vừa mới ngẩng đầu, Thịnh Vân Trạch đã cúi xuống hôn cậu. Đoạn Di còn tưởng Thịnh Vân Trạch chỉ muốn hôn chúc ngủ ngon như mọi khi, nên rất tự nhiên hé miệng ra, để mặc cho đối phương dễ dàng luồn lưỡi vào trong khoang miệng cậu.

Nhưng Đoạn Di đang buồn ngủ kinh khủng, ngay cả hôn cũng có chút hời hợt, chỉ muốn mau chóng ứng phó Thịnh Vân Trạch cho xong chuyện, để rồi còn đi ngủ.

Tiếc là, nụ hôn đêm nay dường như ngày càng kéo dài hơn.

Đoạn Di cảm thấy nên kết thúc rồi, vừa mới lùi ra sau một chút, Thịnh Vân Trạch đã giữ cằm cậu lại. Hắn xoay người, dứt khoát đè cậu xuống dưới thân.

Đoạn Di rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không đúng lắm.

【Món quà mừng tuổi 18 của hoa khôi】

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Số ký tự: 0