Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Mình tiêu đời r...
2024-09-12 09:22:47
Lúc Đoạn Di quay lại lớp, thầy chủ nhiệm đang loay hoay chuẩn bị chiếu phim, tên phim là “Những người khốn khổ”.
Cái tên phim cũng đúng tâm trạng lên voi xuống chó lúc này của cậu.
Buổi tự học tối bị hủy bỏ khẩn cấp vì màn “diễn thuyết” động trời ở phòng giáo vụ của cậu, Thịnh Vân Trạch và thầy Hà.
Thầy Hà đã phải thông báo qua loa phóng thanh rằng buổi tự học tối nay các lớp tự sắp xếp.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của học sinh lớp 12-1 – tất nhiên là sau chuyện động trời kia, thầy chủ nhiệm cũng đoán được lũ học trò của mình không thể nào tĩnh tâm ôn tập nổi, thế nên đành chấp nhận yêu cầu của chúng nó: xem phim.
Chỉ là thầy không cho học sinh tự chọn phim, mà tự mình chọn một bộ phim có chiều sâu hơn một chút.
Đoạn Di len lén bê đại một cái ghế ở cuối lớp rồi ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Thịnh Vân Trạch ngồi xuống.
Mọi chuyện rối ren hỗn loạn lúc nãy ở cửa phòng giáo vụ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cậu.
Hiệu trưởng Tiêu tức giận đến mức suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu, Tưởng Vọng Thư bất đắc dĩ kéo Đoạn Di chạy ra ngoài, Thịnh Vân Trạch thản nhiên tắt micro của loa phóng thanh.
Mọi chuyện sau đó như một giấc mơ, Đoạn Di dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ nhớ Thịnh Vân Trạch đã kéo cậu một cái, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đứng ở cửa sau lớp học rồi.
“Chết mình rồi.”
Đoạn Di ngồi xuống, nghiêm túc kiểm điểm tội lỗi của mình, sau đó khẳng định: “Mình chết thật rồi!”
Thịnh Vân Trạch bây giờ rất dị ứng với chữ “chết”, cứ như một ông cụ non sinh nhầm thế kỷ, liền đưa tay bịt miệng Đoạn Di: “Không được nói thế.”
Đoạn Di nước mắt lưng tròng: “Mình tiêu đời rồi, thầy Hà mà biết chuyện này nhất định sẽ lột da mình ra mất…”
Nghĩ rồi lại nghĩ tiếp: “Thôi xong, xong đời rồi, thầy ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho ba mình, nếu ba mình biết mình gây ra chuyện động trời này ở trường, chắc chắn ngày mai hai chân mình sẽ chỉ còn một…”
Đoạn Di lẩm bẩm than thở một hồi lâu, Thịnh Vân Trạch vẫn im lặng không nói gì.
Trong bóng tối, Đoạn Di ngước nhìn Thịnh Vân Trạch, bỗng dưng thấy hơi lúng túng: “Cậu làm sao thế? Giận à?”
Dáng vẻ của Thịnh Vân Trạch hôm nay quả thật có hơi khác thường.
Đoạn Di cố gắng nhớ lại, chủ yếu là lúc trưa sau khi tan học cậu không biết Thịnh Vân Trạch đã chạy đi đâu.
Tối đến trường lại ôm chặt lấy cậu không buông, còn hôn cậu ngay trước mặt thầy Hà, chết tiệt, lúc đó không thấy có gì, kết quả là càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ.
Trong bóng tối, dái tai Đoạn Di đỏ bừng.
Cậu quyết định phải xin lỗi Thịnh Vân Trạch trước: “Chiều nay mình không có chiến tranh lạnh với cậu đâu, mình có nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trả lời.”
Thịnh Vân Trạch rất thích nghe Đoạn Di nói chuyện với mình lúc này, hắn chỉ chống cằm, một tay nghịch tóc Đoạn Di.
Hình như đã lâu rồi Đoạn Di chưa cắt tóc, hơi dài, ngón tay Thịnh Vân Trạch luồn vào trong mái tóc ấy, cố cuộn tròn nó lên nhưng bất thành.
Đoạn Di giải cứu mái tóc của mình: “Này, mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, đừng có lờ mình đi, sao cứ nghịch tóc mình mãi thế?”
Thịnh Vân Trạch: “Không biết.”
Đoạn Di: “…Mẹ kiếp, cậu có thể trả lời cho có lệ một chút được không! Hai chúng ta vừa mới làm hòa sau chiến tranh lạnh đấy, cậu đừng có ép mình chiến tranh lạnh tiếp với cậu!”
Thịnh Vân Trạch khựng lại, nhìn cậu cười: “Ừ.”
Đoạn Di không thèm giận dỗi nữa, nằm úp mặt xuống bàn: “Mình không thèm nói chuyện với cậu nữa. Dù sao mình cũng tiêu đời rồi, cậu chắc chắn cũng không thoát tội đâu, làm ầm ĩ lên như thế, thầy Hà nhất định sẽ bắt hai chúng ta lên kiểm điểm trước cờ. Mình là người lớn lên từ bục kiểm điểm trước cờ, còn cậu thì chưa nếm mùi đời này bao giờ nhỉ? Có thấy mất mặt không?”
Thịnh Vân Trạch đổi cách nghịch khác, đưa tay kéo dây áo hoodie của Đoạn Di thành hình nơ, sau đó lại chán nản tháo ra.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đoạn Di, không hề né tránh.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Đoạn Di không nói nên lời: “Sao cậu cứ nhìn mình mãi thế!”
Thịnh Vân Trạch thẳng thắn nói: “Muốn nhìn.”
Đoạn Di cố ý lấy sách giáo khoa che kín mặt: “Nhìn nữa là phải trả tiền đấy.”
Che được một lúc, thấy Thịnh Vân Trạch không có động tĩnh gì, Đoạn Di lại hé mắt nhìn.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân làm vậy thật chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn rất trẻ con, vì thế chán nản buông sách giáo khoa xuống: “Thôi được rồi, cậu muốn nhìn thì nhìn đi.”
Đoạn Di bổ sung một câu: “Hôm nay cậu lạ lắm đấy.”
Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại nói một câu khó hiểu: “Tớ như vừa tỉnh mộng, phát hiện ra mình chỉ là ngủ gật trong một tiết học nào đó của năm lớp 12, khi tỉnh dậy thấy thầy chủ nhiệm đang chiếu phim, bạn cùng bàn vẫn là cậu.”
Trở lại thời thanh xuân đầy nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, trở lại năm tháng mà hắn và Đoạn Di lần đầu tiên gặp nhau.
Đoạn Di đầu đầy dấu hỏi chấm: “Chẳng phải chúng ta đang học lớp 12 sao?”
Thịnh Vân Trạch lại im lặng, tiếp tục giở trò với Đoạn Di, khi thì kéo tay áo, lúc lại nghịch cúc áo.
Đoạn Di ngăn cản vài lần bất thành, đành mặc kệ hắn, quay đầu lại thì phát hiện không biết từ lúc nào, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía hai người.
Đoạn Di: …
Cậu chậm rãi cầm sách bài tập lên che mặt.
Lúc nãy lúc cậu với Thịnh Vân Trạch vào lớp đã cố tình chọn chỗ ngồi cuối cùng.
Lúc xem phim vào buổi tự học tối, chỗ ngồi trong lớp đã thay đổi lung tung cả lên.
Những cô nàng thân thiết – ví như Hách San San với Phương Vân, đều tự động bê ghế ngồi lên hàng đầu vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
Những nam sinh không có hứng thú với phim ảnh như Đầu Bằng với Phương Trượng thì cố tình ngồi ở cuối lớp, sau đó lấy sách bài tập che chắn điện thoại, vừa giả vờ học bài vừa chơi game “Vương Giả Vinh Diệu” trong ánh sáng lờ mờ.
Còn có những học sinh chăm chỉ như Nhóc Lùn, ngay cả thời gian xem phim cũng muốn tranh thủ ôn bài, mượn chút ánh sáng le lói từ hành lang để học bài.
Đầu Bằng ngồi ngay trước mặt Đoạn Di, không biết đã ngừng chơi game từ lúc nào, cao giọng nói: “Lớp trưởng, né tránh không phải là cách giải quyết, người dũng cảm thật sự phải đối mặt với khó khăn, cố lên!”
Đoạn Di cứng đầu nói: “Đừng nhìn tớ…”
Tiểu Mập lắp bắp: “Cậu… cậu với Thịnh… bí thư Thịnh thực sự đang hẹn hò sao?”
Đoạn Di: …Không phải câu hỏi thừa à.
Cậu vừa định lên tiếng, Tưởng Vọng Thư đã lên tiếng giải vây cho cậu: “Chờ chút, chờ chút, xem phim đã, Lớp trưởng hôm nay không tổ chức họp báo, có chuyện gì sẽ thông báo trong nhóm sau.”
Đôi mắt Mọt Sách ẩn sau cặp kính dày cộp như đáy chai bia, lóe lên tia hóng hớt: “Không phải chứ, Lớp trưởng, hai người quen nhau từ lúc nào vậy?”
Thịnh Vân Trạch giành nói trước cả Tưởng Vọng Thư: “Thi giữa kỳ.”
Đầu Bằng: “Má ơi, thi giữa kỳ á? Sớm thế, nể Lớp trưởng thật, quen nhau lâu vậy mà giấu kín như bưng!”
Đoạn Di cười gượng gạo: “Chuyện là như thế này…”
Tiểu Mập đột nhiên thốt lên: “Nhưng mà… nhưng mà Lớp trưởng với bí thư Thịnh đều là Alpha mà?”
Đoạn Di hận không thể chui tọt xuống gầm bàn, Tưởng Vọng Thư liếc nhìn Đoạn Di, bỗng nhiên Đoạn Di ngẩng đầu lên, mặt mày rạng rỡ, cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nói: “Thực ra mình là Omega.”
“Ồ…”
Tiểu Mập, Đầu Bằng, Mọt Sách cùng Phương Trượng đồng thời ngộ ra.
“Hóa ra Lớp trưởng là Omega à…”
Đoạn Di gật đầu lia lịa: “Ừ ừ!”
Im lặng một hồi.
Đầu Bằng kêu lên thảm thiết: “Omega???”
“Omega!!!!” Đó là tiếng kêu thảng thốt của Tiểu Mập và Phương Trượng.
Đoạn Di xoa xoa tai: “Nhỏ thôi! Tai tớ sắp điếc rồi!”
“Hôm nay là Cá tháng Tư hả?” Đầu Bằng nhìn lịch một cái, rõ ràng không phải ngày gì đặc biệt cả.
Đoạn Di: “Thật mà… Ê, có phải cậu đang kỳ thị Omega không đấy? Bộ chuyện này đáng ngạc nhiên đến thế sao?”
Đầu Bằng trố mắt nhìn Đoạn Di, sau đó ngậm miệng lại: “Cũng không ngạc nhiên lắm, thảo nào thi thoảng Lớp trưởng lại tỏ vẻ nũng nịu…”
“Cậu nói cái gì! Ai nũng nịu chứ! Ai nũng nịu cơ!” Đoạn Di nổi giận, nhảy dựng lên cho Đầu Bằng một quyền.
Tiểu Mập đột nhiên ôm chặt lấy bản thân: “Trời ơi trời ơi trời ơi vậy chẳng phải mình với một Omega ở chung phòng bấy lâu nay sao? Má ơi, nằm mơ mình cũng không dám mơ đẹp như vậy đâu! Ôi trời ơi! Mình hạnh phúc quá!”
Đoạn Di ghét bỏ liếc Tiểu Mập: “Cậu bình thường một chút được không, đừng có nói như thể bây giờ mình biến thành con gái ấy.”
Tiểu Mập rưng rưng nước mắt: “Lớp trưởng, cậu không hiểu đâu, cậu bây giờ giống hệt mô-típ ‘anh trai tôi bỗng dưng biến thành con gái thì tôi phải làm sao’.”
Nói rồi nhìn Đoạn Di: “Mình có thể chạm vào tay cậu một cái được không?”
Đoạn Di hào phóng đặt tay lên bàn, Tiểu Mập định đưa tay ra sờ, liền bị Thịnh Vân Trạch chặn lại.
“Không được.” Ánh mắt Thịnh Vân Trạch sắc lẹm như dao liếc sang.
Tiểu Mập vội vàng rụt tay lại, ngồi nghiêm chỉnh: “… Để mình… nhìn thôi cũng được.”
Đoạn Di vừa cười vừa mắng: “Bọn cậu bị điên rồi à!”
Một lúc sau, Đoạn Di lại cảm thấy không vui: “Sao phản ứng của bọn cậu khi biết mình là Omega lại bình thản như vậy, chấp nhận nhanh thế, làm mình mất mặt quá đi mất, có thể diễn lại lần nữa không?”
Tiểu Mập nịnh nọt lấy lòng Thịnh Vân Trạch, chủ yếu là muốn lát nữa mượn bài chép: “Lớp trưởng, cậu không hiểu đâu, tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đều viết như vậy cả, mấy tên đại ca trường học như cậu thông thường đều là Omega giả dạng Alpha, chúng ta là quần chúng NPC đã có kinh nghiệm thực chiến dày dặn, diễn lại một lần nữa bảo đảm cậu hài lòng.”
Đầu Bằng lập tức giả bộ “kinh hãi”, nhập vai NPC đọc thoại: “Má ơi! Lớp trưởng, cậu là Alpha giả dạng Omega à? Vậy thành tích học tập của cậu cũng là giả à? Chính là kiểu học thần siêu cấp có thể thi đỗ Thanh Hoa giả làm học tra ấy hả?”
Đoạn Di mặt không cảm xúc: “Có phải cậu đang cố tình mỉa mai thành tích của tớ kém cỏi không?”
“Mà sao tớ lại là đại ca trường học được nhỉ?” Đoạn Di nghiêm túc cảnh cáo: “Nên gọi là… Mẹ kiếp! Bài kiểm tra Vật lý của Thịnh Vân Trạch mình còn chưa chép xong đâu, để mình chép trước đã, cậu đi mượn Phương Vân đi…”
Quậy phá một hồi, phim cũng gần kết thúc.
Hai mươi phút cuối của buổi tự học tối, trời bắt đầu mưa, trong lớp vang lên những tiếng than thở.
Học sinh cấp 3 chính là như vậy, suốt ngày quan tâm đến một đống chuyện vớ vẩn, chuyện của Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di mặc dù vẫn đang được bàn tán xôn xao trên diễn đàn trường, nhưng trong lớp đã chẳng còn mấy ai để ý nữa.
Đặc biệt là nhóm người như Hách San San, vốn dĩ đã biết hai người đang hẹn hò, sau khi hết sốc đã gửi tặng 999 bông hồng trong QQ không gian, keo kiệt đến mức… Haizz!
Tưởng Vọng Thư và Phương Vân ở lại trực nhật, một người lau bảng với sức lực yếu ớt, một người lau nhà cũng yếu ớt không kém.
Gặp phải nam sinh nào không chịu úp ghế lên bàn, tính khí như ớt hiểm của Phương Vân lại bùng lên, chống nạnh mắng: “Đầu bằng, úp ghế lên rồi mới được đi về!”
Nghe những âm thanh huyên náo quen thuộc trong lớp, Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy mọi chuyện thật không chân thực.
Cuộc sống cấp 3 như thế này, năm đó hắn không hề thấy có gì đặc biệt, bây giờ nghe lại, trong lòng lại dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Hắn nhìn cơn mưa to bên ngoài, xoay người đi sang lớp bên cạnh.
Đoạn Di đang hùa theo đám bạn quay đầu lại thì không thấy Thịnh Vân Trạch đâu nữa, vội vàng nhét hết bài tập trên bàn vào cặp sách, sau đó chạy ra khỏi lớp.
Vừa đến cửa sau thì đụng trúng Thịnh Vân Trạch, cả hai đều hít vào một ngụm khí lạnh, Đoạn Di ôm đầu: “Cậu đi đâu vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Mượn ô, không thì cậu về kiểu gì.”
Đoạn Di lúc này mới nhìn thấy chiếc ô trong tay Thịnh Vân Trạch.
Buổi tự học tối học kỳ cuối của năm lớp 12 lại bị kéo dài thêm hai mươi phút.
9 giờ 40 tan học, từ lớp học của bọn họ đi về ký túc xá, thời gian bình thường khoảng 10 phút.
Mỗi sáng thức dậy, nếu đến lớp muộn, Đoạn Di chỉ mất ba phút để chạy từ ký túc xá đến lớp – kiểu chạy nước rút 800 mét ấy.
Còn nếu cùng Thịnh Vân Trạch đi bộ về, thong thả rề rà cũng phải mất 20 phút.
Hơn nữa hôm nay còn khác mọi khi, vừa xuống lầu Đoạn Di đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình.
Trước đây khi cậu và Thịnh Vân Trạch cùng nhau về ký túc xá, chỉ có một số bạn nữ và nam Omega chú ý đến Thịnh Vân Trạch, không giống như bây giờ, ánh mắt soi mói đến từ khắp mọi hướng.
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là do chuyện phát thanh lúc chiều, Đoạn Di “a…” một tiếng, lặng lẽ nhìn Thịnh Vân Trạch: “Phiền thật đấy.”
Hơn nữa đó là kiểu nhìn chằm chằm…
Bạn rõ ràng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi ngẩng đầu lên thì mọi người đều làm việc riêng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn hết hướng đông sang hướng tây.
Đoạn Di hết nói nổi: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai yêu đương bao giờ à?”
Thịnh Vân Trạch bung ô ra: “Trong cặp cậu có gì vậy?”
Đoạn Di chui vào trong ô, đáp xuống mặt đất, vài giọt nước mưa bắn lên: “Bài tập, mình chưa làm xong.”
Không cần đoán cũng biết bài tập trong cặp Đoạn Di đã nhăn nhúm như rau khô.
Mặc kệ là môn gì, tất cả đều nhét hết vào, trong cặp còn có thể có bánh quy, đồ ăn vặt chưa ăn hết, tóm lại là không thể nhìn nổi.
Thịnh Vân Trạch không nỡ nghĩ tiếp, liền cầm lấy cặp sách của Đoạn Di, đeo lên vai.
Bên ngoài mưa to, trên đường về ký túc xá phải đi ngang qua tòa nhà quốc tế, ở giữa có một cái lỗ thông gió.
Hồi còn mắc bệnh “trung nhị”, Đoạn Di đặc biệt thích đứng ở đây để gió thổi tung tóc, vừa đến chỗ cái lỗ, gió tây bắc cấp 4, cấp 5 thổi đến, thổi tung cả áo đồng phục và mái tóc của cậu.
Cậu vội vàng chạy đến trước mặt Thịnh Vân Trạch, khoe khoang: “Nhìn mình này, nhìn mình này!”
Đoạn Di tạo dáng ngầu lòi: “Ngầu không?”
Thịnh Vân Trạch mười phần cưng chiều, gật đầu cho qua chuyện: “Ngầu ngầu ngầu…”
Đoạn Di càng ra vẻ hăng hái: “Nhìn tuyệt chiêu này của mình này, Lốc Xoáy Ảo Ảnh…”
Cậu kéo khóa áo khoác xuống, muốn bản thân trông ngầu hơn nữa, Thịnh Vân Trạch lập tức khó chịu, kéo khóa áo khoác của cậu lên, khóa kéo bị kẹt, Đoạn Di bị đau kêu to: “Á đau đau đau, tuyệt chiêu của mình bị phá rồi…”
Thịnh Vân Trạch: “Đừng có làm loạn nữa, mau đi thôi.”
Đoạn Di không còn gì để chơi đành leo lên lưng Thịnh Vân Trạch: “Cõng mình đi!”
Thịnh Vân Trạch theo bản năng nâng cậu lên một cái, hai chân thon dài của Đoạn Di thành thạo quặp lấy eo hắn, dáng vẻ bám dính không chịu xuống.
Cậu còn hơi ngại ngùng: “Để mình che ô cho.”
Đoạn Di nằm nhoài trên lưng Thịnh Vân Trạch, ngửi thấy mùi hương lavender của nước xả vải Dạ Kim mà hắn hay dùng, sau khi ngửi nhiều, mỗi lần đi siêu thị ngang qua quầy nước xả vải, cậu đều bất giác nhớ đến Thịnh Vân Trạch.
Cậu vòng hai tay ôm lấy cổ Thịnh Vân Trạch, đột nhiên lên tiếng: “Sao hôm nay cậu không mắng mình?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Muốn bị mắng à?”
Rồi đưa tay véo nhẹ vào đùi Đoạn Di một cái.
Đoạn Di “ối” một tiếng, lập tức ngoan ngoãn.
Đồng thời cảm thấy hơi kỳ lạ: Sao Thịnh Vân Trạch lại thành thạo thế nhỉ?
Cậu thầm nghĩ, nếu là bình thường, nếu mình làm mấy hành động trẻ con như thế này, với cái tính độc miệng của Thịnh Vân Trạch, chắc chắn… Sẽ không nương tay đâu.
Đoạn Di nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy sườn mặt Thịnh Vân Trạch.
Rõ ràng là sáng nay mới gặp, nhưng sao buổi tối gặp lại, cậu lại cảm thấy khí chất của Thịnh Vân Trạch có gì đó khác trước?
Mặc dù Đoạn Di hơi không muốn thừa nhận, nhưng cậu lại cảm thấy Thịnh Vân Trạch ngày càng giống “giáo sư Thịnh” ở thế giới kia.
…Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Đoạn Di lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, hai chân lắc lư trên eo Thịnh Vân Trạch.
Quãng đường về ký túc xá không xa, chỉ là Đoạn Di không muốn xuống, muốn Thịnh Vân Trạch cõng thêm một lúc nữa.
Cậu ôm chặt cổ Thịnh Vân Trạch, vội vàng xin lỗi bên tai hắn: “Xin lỗi cậu.”
Cơ thể Thịnh Vân Trạch khựng lại.
Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Mình không cố ý mắng cậu đâu, lúc đó là mình quá tức giận thôi, Thịnh Minh và Thịnh Tịch đều bỏ đi, mình rất buồn.”
Thịnh Vân Trạch “ừm” một tiếng, Đoạn Di lập tức vui vẻ trở lại: “Nhưng dù sao chúng nó cũng là con trai của mình, sau này nhất định vẫn có thể gặp lại, chỉ cần cậu đừng chia tay với mình là được.”
Nói đến cuối cùng, có lẽ là vì ngại ngùng, Đoạn Di đưa tay lên gãi gãi má.
Sau đó lại lấp liếm giải thích: “Ý mình không phải là muốn làm chuyện đó đâu.”
Thịnh Vân Trạch không nhịn được bật cười, khiến Đoạn Di càng thêm mất mặt, đưa tay đánh nhẹ vào vai hắn: “Không được cười!”
Một lúc sau, cậu nghe thấy Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Vậy nhỡ đâu… tớ cũng biến mất thì sao?”
Giọng nói thiếu niên ẩn chứa một tia run rẩy.
Đoạn Di lại nằm nhoài xuống, buột miệng nói: “Vậy mình cũng không sống nữa.”
Đồng thời, trong lòng cậu thầm nghĩ: Nói nhảm cái gì thế?
Cái tên phim cũng đúng tâm trạng lên voi xuống chó lúc này của cậu.
Buổi tự học tối bị hủy bỏ khẩn cấp vì màn “diễn thuyết” động trời ở phòng giáo vụ của cậu, Thịnh Vân Trạch và thầy Hà.
Thầy Hà đã phải thông báo qua loa phóng thanh rằng buổi tự học tối nay các lớp tự sắp xếp.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của học sinh lớp 12-1 – tất nhiên là sau chuyện động trời kia, thầy chủ nhiệm cũng đoán được lũ học trò của mình không thể nào tĩnh tâm ôn tập nổi, thế nên đành chấp nhận yêu cầu của chúng nó: xem phim.
Chỉ là thầy không cho học sinh tự chọn phim, mà tự mình chọn một bộ phim có chiều sâu hơn một chút.
Đoạn Di len lén bê đại một cái ghế ở cuối lớp rồi ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Thịnh Vân Trạch ngồi xuống.
Mọi chuyện rối ren hỗn loạn lúc nãy ở cửa phòng giáo vụ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cậu.
Hiệu trưởng Tiêu tức giận đến mức suýt chút nữa lăn ra ngất xỉu, Tưởng Vọng Thư bất đắc dĩ kéo Đoạn Di chạy ra ngoài, Thịnh Vân Trạch thản nhiên tắt micro của loa phóng thanh.
Mọi chuyện sau đó như một giấc mơ, Đoạn Di dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ nhớ Thịnh Vân Trạch đã kéo cậu một cái, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đứng ở cửa sau lớp học rồi.
“Chết mình rồi.”
Đoạn Di ngồi xuống, nghiêm túc kiểm điểm tội lỗi của mình, sau đó khẳng định: “Mình chết thật rồi!”
Thịnh Vân Trạch bây giờ rất dị ứng với chữ “chết”, cứ như một ông cụ non sinh nhầm thế kỷ, liền đưa tay bịt miệng Đoạn Di: “Không được nói thế.”
Đoạn Di nước mắt lưng tròng: “Mình tiêu đời rồi, thầy Hà mà biết chuyện này nhất định sẽ lột da mình ra mất…”
Nghĩ rồi lại nghĩ tiếp: “Thôi xong, xong đời rồi, thầy ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho ba mình, nếu ba mình biết mình gây ra chuyện động trời này ở trường, chắc chắn ngày mai hai chân mình sẽ chỉ còn một…”
Đoạn Di lẩm bẩm than thở một hồi lâu, Thịnh Vân Trạch vẫn im lặng không nói gì.
Trong bóng tối, Đoạn Di ngước nhìn Thịnh Vân Trạch, bỗng dưng thấy hơi lúng túng: “Cậu làm sao thế? Giận à?”
Dáng vẻ của Thịnh Vân Trạch hôm nay quả thật có hơi khác thường.
Đoạn Di cố gắng nhớ lại, chủ yếu là lúc trưa sau khi tan học cậu không biết Thịnh Vân Trạch đã chạy đi đâu.
Tối đến trường lại ôm chặt lấy cậu không buông, còn hôn cậu ngay trước mặt thầy Hà, chết tiệt, lúc đó không thấy có gì, kết quả là càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ.
Trong bóng tối, dái tai Đoạn Di đỏ bừng.
Cậu quyết định phải xin lỗi Thịnh Vân Trạch trước: “Chiều nay mình không có chiến tranh lạnh với cậu đâu, mình có nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trả lời.”
Thịnh Vân Trạch rất thích nghe Đoạn Di nói chuyện với mình lúc này, hắn chỉ chống cằm, một tay nghịch tóc Đoạn Di.
Hình như đã lâu rồi Đoạn Di chưa cắt tóc, hơi dài, ngón tay Thịnh Vân Trạch luồn vào trong mái tóc ấy, cố cuộn tròn nó lên nhưng bất thành.
Đoạn Di giải cứu mái tóc của mình: “Này, mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, đừng có lờ mình đi, sao cứ nghịch tóc mình mãi thế?”
Thịnh Vân Trạch: “Không biết.”
Đoạn Di: “…Mẹ kiếp, cậu có thể trả lời cho có lệ một chút được không! Hai chúng ta vừa mới làm hòa sau chiến tranh lạnh đấy, cậu đừng có ép mình chiến tranh lạnh tiếp với cậu!”
Thịnh Vân Trạch khựng lại, nhìn cậu cười: “Ừ.”
Đoạn Di không thèm giận dỗi nữa, nằm úp mặt xuống bàn: “Mình không thèm nói chuyện với cậu nữa. Dù sao mình cũng tiêu đời rồi, cậu chắc chắn cũng không thoát tội đâu, làm ầm ĩ lên như thế, thầy Hà nhất định sẽ bắt hai chúng ta lên kiểm điểm trước cờ. Mình là người lớn lên từ bục kiểm điểm trước cờ, còn cậu thì chưa nếm mùi đời này bao giờ nhỉ? Có thấy mất mặt không?”
Thịnh Vân Trạch đổi cách nghịch khác, đưa tay kéo dây áo hoodie của Đoạn Di thành hình nơ, sau đó lại chán nản tháo ra.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đoạn Di, không hề né tránh.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Đoạn Di không nói nên lời: “Sao cậu cứ nhìn mình mãi thế!”
Thịnh Vân Trạch thẳng thắn nói: “Muốn nhìn.”
Đoạn Di cố ý lấy sách giáo khoa che kín mặt: “Nhìn nữa là phải trả tiền đấy.”
Che được một lúc, thấy Thịnh Vân Trạch không có động tĩnh gì, Đoạn Di lại hé mắt nhìn.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân làm vậy thật chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn rất trẻ con, vì thế chán nản buông sách giáo khoa xuống: “Thôi được rồi, cậu muốn nhìn thì nhìn đi.”
Đoạn Di bổ sung một câu: “Hôm nay cậu lạ lắm đấy.”
Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại nói một câu khó hiểu: “Tớ như vừa tỉnh mộng, phát hiện ra mình chỉ là ngủ gật trong một tiết học nào đó của năm lớp 12, khi tỉnh dậy thấy thầy chủ nhiệm đang chiếu phim, bạn cùng bàn vẫn là cậu.”
Trở lại thời thanh xuân đầy nhiệt huyết, tràn đầy hy vọng, trở lại năm tháng mà hắn và Đoạn Di lần đầu tiên gặp nhau.
Đoạn Di đầu đầy dấu hỏi chấm: “Chẳng phải chúng ta đang học lớp 12 sao?”
Thịnh Vân Trạch lại im lặng, tiếp tục giở trò với Đoạn Di, khi thì kéo tay áo, lúc lại nghịch cúc áo.
Đoạn Di ngăn cản vài lần bất thành, đành mặc kệ hắn, quay đầu lại thì phát hiện không biết từ lúc nào, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía hai người.
Đoạn Di: …
Cậu chậm rãi cầm sách bài tập lên che mặt.
Lúc nãy lúc cậu với Thịnh Vân Trạch vào lớp đã cố tình chọn chỗ ngồi cuối cùng.
Lúc xem phim vào buổi tự học tối, chỗ ngồi trong lớp đã thay đổi lung tung cả lên.
Những cô nàng thân thiết – ví như Hách San San với Phương Vân, đều tự động bê ghế ngồi lên hàng đầu vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
Những nam sinh không có hứng thú với phim ảnh như Đầu Bằng với Phương Trượng thì cố tình ngồi ở cuối lớp, sau đó lấy sách bài tập che chắn điện thoại, vừa giả vờ học bài vừa chơi game “Vương Giả Vinh Diệu” trong ánh sáng lờ mờ.
Còn có những học sinh chăm chỉ như Nhóc Lùn, ngay cả thời gian xem phim cũng muốn tranh thủ ôn bài, mượn chút ánh sáng le lói từ hành lang để học bài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu Bằng ngồi ngay trước mặt Đoạn Di, không biết đã ngừng chơi game từ lúc nào, cao giọng nói: “Lớp trưởng, né tránh không phải là cách giải quyết, người dũng cảm thật sự phải đối mặt với khó khăn, cố lên!”
Đoạn Di cứng đầu nói: “Đừng nhìn tớ…”
Tiểu Mập lắp bắp: “Cậu… cậu với Thịnh… bí thư Thịnh thực sự đang hẹn hò sao?”
Đoạn Di: …Không phải câu hỏi thừa à.
Cậu vừa định lên tiếng, Tưởng Vọng Thư đã lên tiếng giải vây cho cậu: “Chờ chút, chờ chút, xem phim đã, Lớp trưởng hôm nay không tổ chức họp báo, có chuyện gì sẽ thông báo trong nhóm sau.”
Đôi mắt Mọt Sách ẩn sau cặp kính dày cộp như đáy chai bia, lóe lên tia hóng hớt: “Không phải chứ, Lớp trưởng, hai người quen nhau từ lúc nào vậy?”
Thịnh Vân Trạch giành nói trước cả Tưởng Vọng Thư: “Thi giữa kỳ.”
Đầu Bằng: “Má ơi, thi giữa kỳ á? Sớm thế, nể Lớp trưởng thật, quen nhau lâu vậy mà giấu kín như bưng!”
Đoạn Di cười gượng gạo: “Chuyện là như thế này…”
Tiểu Mập đột nhiên thốt lên: “Nhưng mà… nhưng mà Lớp trưởng với bí thư Thịnh đều là Alpha mà?”
Đoạn Di hận không thể chui tọt xuống gầm bàn, Tưởng Vọng Thư liếc nhìn Đoạn Di, bỗng nhiên Đoạn Di ngẩng đầu lên, mặt mày rạng rỡ, cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nói: “Thực ra mình là Omega.”
“Ồ…”
Tiểu Mập, Đầu Bằng, Mọt Sách cùng Phương Trượng đồng thời ngộ ra.
“Hóa ra Lớp trưởng là Omega à…”
Đoạn Di gật đầu lia lịa: “Ừ ừ!”
Im lặng một hồi.
Đầu Bằng kêu lên thảm thiết: “Omega???”
“Omega!!!!” Đó là tiếng kêu thảng thốt của Tiểu Mập và Phương Trượng.
Đoạn Di xoa xoa tai: “Nhỏ thôi! Tai tớ sắp điếc rồi!”
“Hôm nay là Cá tháng Tư hả?” Đầu Bằng nhìn lịch một cái, rõ ràng không phải ngày gì đặc biệt cả.
Đoạn Di: “Thật mà… Ê, có phải cậu đang kỳ thị Omega không đấy? Bộ chuyện này đáng ngạc nhiên đến thế sao?”
Đầu Bằng trố mắt nhìn Đoạn Di, sau đó ngậm miệng lại: “Cũng không ngạc nhiên lắm, thảo nào thi thoảng Lớp trưởng lại tỏ vẻ nũng nịu…”
“Cậu nói cái gì! Ai nũng nịu chứ! Ai nũng nịu cơ!” Đoạn Di nổi giận, nhảy dựng lên cho Đầu Bằng một quyền.
Tiểu Mập đột nhiên ôm chặt lấy bản thân: “Trời ơi trời ơi trời ơi vậy chẳng phải mình với một Omega ở chung phòng bấy lâu nay sao? Má ơi, nằm mơ mình cũng không dám mơ đẹp như vậy đâu! Ôi trời ơi! Mình hạnh phúc quá!”
Đoạn Di ghét bỏ liếc Tiểu Mập: “Cậu bình thường một chút được không, đừng có nói như thể bây giờ mình biến thành con gái ấy.”
Tiểu Mập rưng rưng nước mắt: “Lớp trưởng, cậu không hiểu đâu, cậu bây giờ giống hệt mô-típ ‘anh trai tôi bỗng dưng biến thành con gái thì tôi phải làm sao’.”
Nói rồi nhìn Đoạn Di: “Mình có thể chạm vào tay cậu một cái được không?”
Đoạn Di hào phóng đặt tay lên bàn, Tiểu Mập định đưa tay ra sờ, liền bị Thịnh Vân Trạch chặn lại.
“Không được.” Ánh mắt Thịnh Vân Trạch sắc lẹm như dao liếc sang.
Tiểu Mập vội vàng rụt tay lại, ngồi nghiêm chỉnh: “… Để mình… nhìn thôi cũng được.”
Đoạn Di vừa cười vừa mắng: “Bọn cậu bị điên rồi à!”
Một lúc sau, Đoạn Di lại cảm thấy không vui: “Sao phản ứng của bọn cậu khi biết mình là Omega lại bình thản như vậy, chấp nhận nhanh thế, làm mình mất mặt quá đi mất, có thể diễn lại lần nữa không?”
Tiểu Mập nịnh nọt lấy lòng Thịnh Vân Trạch, chủ yếu là muốn lát nữa mượn bài chép: “Lớp trưởng, cậu không hiểu đâu, tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đều viết như vậy cả, mấy tên đại ca trường học như cậu thông thường đều là Omega giả dạng Alpha, chúng ta là quần chúng NPC đã có kinh nghiệm thực chiến dày dặn, diễn lại một lần nữa bảo đảm cậu hài lòng.”
Đầu Bằng lập tức giả bộ “kinh hãi”, nhập vai NPC đọc thoại: “Má ơi! Lớp trưởng, cậu là Alpha giả dạng Omega à? Vậy thành tích học tập của cậu cũng là giả à? Chính là kiểu học thần siêu cấp có thể thi đỗ Thanh Hoa giả làm học tra ấy hả?”
Đoạn Di mặt không cảm xúc: “Có phải cậu đang cố tình mỉa mai thành tích của tớ kém cỏi không?”
“Mà sao tớ lại là đại ca trường học được nhỉ?” Đoạn Di nghiêm túc cảnh cáo: “Nên gọi là… Mẹ kiếp! Bài kiểm tra Vật lý của Thịnh Vân Trạch mình còn chưa chép xong đâu, để mình chép trước đã, cậu đi mượn Phương Vân đi…”
Quậy phá một hồi, phim cũng gần kết thúc.
Hai mươi phút cuối của buổi tự học tối, trời bắt đầu mưa, trong lớp vang lên những tiếng than thở.
Học sinh cấp 3 chính là như vậy, suốt ngày quan tâm đến một đống chuyện vớ vẩn, chuyện của Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di mặc dù vẫn đang được bàn tán xôn xao trên diễn đàn trường, nhưng trong lớp đã chẳng còn mấy ai để ý nữa.
Đặc biệt là nhóm người như Hách San San, vốn dĩ đã biết hai người đang hẹn hò, sau khi hết sốc đã gửi tặng 999 bông hồng trong QQ không gian, keo kiệt đến mức… Haizz!
Tưởng Vọng Thư và Phương Vân ở lại trực nhật, một người lau bảng với sức lực yếu ớt, một người lau nhà cũng yếu ớt không kém.
Gặp phải nam sinh nào không chịu úp ghế lên bàn, tính khí như ớt hiểm của Phương Vân lại bùng lên, chống nạnh mắng: “Đầu bằng, úp ghế lên rồi mới được đi về!”
Nghe những âm thanh huyên náo quen thuộc trong lớp, Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy mọi chuyện thật không chân thực.
Cuộc sống cấp 3 như thế này, năm đó hắn không hề thấy có gì đặc biệt, bây giờ nghe lại, trong lòng lại dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Hắn nhìn cơn mưa to bên ngoài, xoay người đi sang lớp bên cạnh.
Đoạn Di đang hùa theo đám bạn quay đầu lại thì không thấy Thịnh Vân Trạch đâu nữa, vội vàng nhét hết bài tập trên bàn vào cặp sách, sau đó chạy ra khỏi lớp.
Vừa đến cửa sau thì đụng trúng Thịnh Vân Trạch, cả hai đều hít vào một ngụm khí lạnh, Đoạn Di ôm đầu: “Cậu đi đâu vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Mượn ô, không thì cậu về kiểu gì.”
Đoạn Di lúc này mới nhìn thấy chiếc ô trong tay Thịnh Vân Trạch.
Buổi tự học tối học kỳ cuối của năm lớp 12 lại bị kéo dài thêm hai mươi phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
9 giờ 40 tan học, từ lớp học của bọn họ đi về ký túc xá, thời gian bình thường khoảng 10 phút.
Mỗi sáng thức dậy, nếu đến lớp muộn, Đoạn Di chỉ mất ba phút để chạy từ ký túc xá đến lớp – kiểu chạy nước rút 800 mét ấy.
Còn nếu cùng Thịnh Vân Trạch đi bộ về, thong thả rề rà cũng phải mất 20 phút.
Hơn nữa hôm nay còn khác mọi khi, vừa xuống lầu Đoạn Di đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình.
Trước đây khi cậu và Thịnh Vân Trạch cùng nhau về ký túc xá, chỉ có một số bạn nữ và nam Omega chú ý đến Thịnh Vân Trạch, không giống như bây giờ, ánh mắt soi mói đến từ khắp mọi hướng.
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là do chuyện phát thanh lúc chiều, Đoạn Di “a…” một tiếng, lặng lẽ nhìn Thịnh Vân Trạch: “Phiền thật đấy.”
Hơn nữa đó là kiểu nhìn chằm chằm…
Bạn rõ ràng cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi ngẩng đầu lên thì mọi người đều làm việc riêng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn hết hướng đông sang hướng tây.
Đoạn Di hết nói nổi: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai yêu đương bao giờ à?”
Thịnh Vân Trạch bung ô ra: “Trong cặp cậu có gì vậy?”
Đoạn Di chui vào trong ô, đáp xuống mặt đất, vài giọt nước mưa bắn lên: “Bài tập, mình chưa làm xong.”
Không cần đoán cũng biết bài tập trong cặp Đoạn Di đã nhăn nhúm như rau khô.
Mặc kệ là môn gì, tất cả đều nhét hết vào, trong cặp còn có thể có bánh quy, đồ ăn vặt chưa ăn hết, tóm lại là không thể nhìn nổi.
Thịnh Vân Trạch không nỡ nghĩ tiếp, liền cầm lấy cặp sách của Đoạn Di, đeo lên vai.
Bên ngoài mưa to, trên đường về ký túc xá phải đi ngang qua tòa nhà quốc tế, ở giữa có một cái lỗ thông gió.
Hồi còn mắc bệnh “trung nhị”, Đoạn Di đặc biệt thích đứng ở đây để gió thổi tung tóc, vừa đến chỗ cái lỗ, gió tây bắc cấp 4, cấp 5 thổi đến, thổi tung cả áo đồng phục và mái tóc của cậu.
Cậu vội vàng chạy đến trước mặt Thịnh Vân Trạch, khoe khoang: “Nhìn mình này, nhìn mình này!”
Đoạn Di tạo dáng ngầu lòi: “Ngầu không?”
Thịnh Vân Trạch mười phần cưng chiều, gật đầu cho qua chuyện: “Ngầu ngầu ngầu…”
Đoạn Di càng ra vẻ hăng hái: “Nhìn tuyệt chiêu này của mình này, Lốc Xoáy Ảo Ảnh…”
Cậu kéo khóa áo khoác xuống, muốn bản thân trông ngầu hơn nữa, Thịnh Vân Trạch lập tức khó chịu, kéo khóa áo khoác của cậu lên, khóa kéo bị kẹt, Đoạn Di bị đau kêu to: “Á đau đau đau, tuyệt chiêu của mình bị phá rồi…”
Thịnh Vân Trạch: “Đừng có làm loạn nữa, mau đi thôi.”
Đoạn Di không còn gì để chơi đành leo lên lưng Thịnh Vân Trạch: “Cõng mình đi!”
Thịnh Vân Trạch theo bản năng nâng cậu lên một cái, hai chân thon dài của Đoạn Di thành thạo quặp lấy eo hắn, dáng vẻ bám dính không chịu xuống.
Cậu còn hơi ngại ngùng: “Để mình che ô cho.”
Đoạn Di nằm nhoài trên lưng Thịnh Vân Trạch, ngửi thấy mùi hương lavender của nước xả vải Dạ Kim mà hắn hay dùng, sau khi ngửi nhiều, mỗi lần đi siêu thị ngang qua quầy nước xả vải, cậu đều bất giác nhớ đến Thịnh Vân Trạch.
Cậu vòng hai tay ôm lấy cổ Thịnh Vân Trạch, đột nhiên lên tiếng: “Sao hôm nay cậu không mắng mình?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Muốn bị mắng à?”
Rồi đưa tay véo nhẹ vào đùi Đoạn Di một cái.
Đoạn Di “ối” một tiếng, lập tức ngoan ngoãn.
Đồng thời cảm thấy hơi kỳ lạ: Sao Thịnh Vân Trạch lại thành thạo thế nhỉ?
Cậu thầm nghĩ, nếu là bình thường, nếu mình làm mấy hành động trẻ con như thế này, với cái tính độc miệng của Thịnh Vân Trạch, chắc chắn… Sẽ không nương tay đâu.
Đoạn Di nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn thấy sườn mặt Thịnh Vân Trạch.
Rõ ràng là sáng nay mới gặp, nhưng sao buổi tối gặp lại, cậu lại cảm thấy khí chất của Thịnh Vân Trạch có gì đó khác trước?
Mặc dù Đoạn Di hơi không muốn thừa nhận, nhưng cậu lại cảm thấy Thịnh Vân Trạch ngày càng giống “giáo sư Thịnh” ở thế giới kia.
…Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Đoạn Di lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, hai chân lắc lư trên eo Thịnh Vân Trạch.
Quãng đường về ký túc xá không xa, chỉ là Đoạn Di không muốn xuống, muốn Thịnh Vân Trạch cõng thêm một lúc nữa.
Cậu ôm chặt cổ Thịnh Vân Trạch, vội vàng xin lỗi bên tai hắn: “Xin lỗi cậu.”
Cơ thể Thịnh Vân Trạch khựng lại.
Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Mình không cố ý mắng cậu đâu, lúc đó là mình quá tức giận thôi, Thịnh Minh và Thịnh Tịch đều bỏ đi, mình rất buồn.”
Thịnh Vân Trạch “ừm” một tiếng, Đoạn Di lập tức vui vẻ trở lại: “Nhưng dù sao chúng nó cũng là con trai của mình, sau này nhất định vẫn có thể gặp lại, chỉ cần cậu đừng chia tay với mình là được.”
Nói đến cuối cùng, có lẽ là vì ngại ngùng, Đoạn Di đưa tay lên gãi gãi má.
Sau đó lại lấp liếm giải thích: “Ý mình không phải là muốn làm chuyện đó đâu.”
Thịnh Vân Trạch không nhịn được bật cười, khiến Đoạn Di càng thêm mất mặt, đưa tay đánh nhẹ vào vai hắn: “Không được cười!”
Một lúc sau, cậu nghe thấy Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Vậy nhỡ đâu… tớ cũng biến mất thì sao?”
Giọng nói thiếu niên ẩn chứa một tia run rẩy.
Đoạn Di lại nằm nhoài xuống, buột miệng nói: “Vậy mình cũng không sống nữa.”
Đồng thời, trong lòng cậu thầm nghĩ: Nói nhảm cái gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro