Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Phiên ngoại man...
2024-09-12 09:22:47
Đoạn Di lén lút bê cái cân ở nhà mẹ sang, vì sợ Thịnh Vân Trạch phát hiện nên cậu giấu nó như kiểu ăn trộm ấy, nhét vào phòng ngủ phụ ở nhà mình.
Ban ngày, Thịnh Vân Trạch đi làm, Đoạn Di bèn giả vờ đến phòng vẽ – Cậu với Thịnh Vân Trạch có một căn hộ penthouse Duplex ở trung tâm thành phố, rộng chừng ba trăm mét vuông, nhân tiện nhắc một câu thì khu chung cư này do công ty của anh họ Đoạn Di đầu tư xây dựng.
Phòng vẽ nằm cạnh ban công, từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Tây Hồ, phong cảnh hữu tình, tầm nhìn cực đỉnh.
Nối liền với phòng khách là phòng kính, bên trong trưng bày toàn bộ tranh mà Đoạn Di vẽ trong những năm qua, từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ mồn một.
Đoạn Di quay lưng về phía cửa giả vờ vẽ vời, đợi tiếng đóng cửa vang lên, cậu liền kéo giá vẽ, lôi cái cân giấu sau tấm rèm ra.
Cậu cẩn thận, dè dặt bước lên cân.
Nhìn con số tăng vọt, trước mắt Đoạn Di tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Chú chó thông minh đẩy cửa chạy vào, Đoạn Di nhất thời không kìm được cảm xúc, ôm chầm lấy nó mà khóc lóc thảm thiết.
Cậu gào khóc một hồi thì chuông điện thoại reo vang, Tưởng Vọng Thư hỏi cậu hôm nay rảnh không, có muốn ra ngoài ăn uống gì đó không.
Từ “ăn” khiến Đoạn Di hết sức nhạy cảm, vừa nghe thấy là cậu nhíu mày theo bản năng: “Ăn với chả uống cái gì nữa! Tớ phải giảm cân!”
Bên kia, Tưởng Vọng Thư nghe vậy thì nhướn mày, sau đó bật cười: “Bảo bối à, câu này từ hồi cấp hai đến giờ cậu nói bao nhiêu lần rồi hả? Có bao giờ cậu giảm cân thật đâu?”
Đoạn Di: “Mẹ kiếp! Lần này tớ nghiêm túc đấy!”
Tưởng Vọng Thư ngồi trong căn tin bệnh viện, phá lên cười ha hả. Đồng nghiệp xung quanh thấy vậy, tò mò hỏi: “Bạn gái hả?”
“Không phải, bạn tớ hồi bé, là con trai, Omega.” Tưởng Vọng Thư giải thích.
Ngồi chung bàn với cậu ta đều là đồng nghiệp cùng khoa, có Alpha lẫn Omega, Alpha chiếm đa số, đặc biệt là Alpha nam. Vừa nghe Tưởng Vọng Thư đang nói chuyện với Omega, bọn họ như được tiêm máu gà, nhao nhao xúm lại.
Vẫn còn đang nhai cơm mà đã hóng hớt: “Bạn cậu là Omega á, đẹp trai không? Có ảnh không, cho bọn tớ chiêm ngưỡng với!”
Tưởng Vọng Thư ban đầu không định cho bọn họ xem ảnh, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của mấy tên Alpha, bèn mở vòng bạn bè của Đoạn Di, tìm vài tấm.
Nào ngờ, vừa nhìn thấy ảnh, đám đông liền ồ lên kinh ngạc.
“Ôi mẹ ơi… bạn cậu đẹp trai quá đi!”
“Cậu ấy có người yêu chưa?”
Tưởng Vọng Thư ngơ ngác: “Chắc là có rồi.”
Trong mắt cậu ta, tuy rằng Đoạn Di có mắt mũi, mồm miệng đàng hoàng, nhưng cũng chẳng đến nỗi đẹp trai xuất sắc.
Nhưng nhìn phản ứng của mấy tên đồng nghiệp này, cứ như vừa gặp tiên giáng trần ấy.
Một tên Alpha lắc đầu, tấm tắc khen ngợi: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu tớ mà có đứa bạn thân đẹp trai thế này, chắc giờ nó đã thành vợ yêu của tớ rồi!”
Tưởng Vọng Thư cạn lời: “Bạn tớ sắp kết hôn rồi, bớt mơ mộng hão huyền đi!”
Tên Alpha kia kinh ngạc: “Thật hay giả? Trẻ thế đã cưới vợ rồi?”
Tưởng Vọng Thư biết Đoạn Di có khuôn mặt baby, hồi đại học sắp tốt nghiệp mà trông vẫn như học sinh cấp ba, người không quen biết mà gặp thì đoán cậu mười bảy tuổi cũng có.
“Cậu ấy bằng tuổi tớ đấy, cậu nói trẻ hay già?”
“Ừ nhỉ… cũng được coi là nhiều tuổi rồi…”
Tưởng Vọng Thư: “Muốn tớ tiêm cho một mũi không?”
Tên Alpha nói: “Nếu bạn cậu chưa có người yêu, tớ thật sự muốn theo đuổi cậu ấy đấy.”
Tưởng Vọng Thư: “Thế thì khuyên cậu nên tìm hiểu sở thích của người ta đi, đối tượng mà cậu nhắm trúng gần đây đang đau khổ vì giảm cân đấy, mày chế tạo thuốc giảm cân gì đó cho cậu ấy dùng là vừa.”
Nghe vậy, một Alpha khác không nhịn được nữa, lên tiếng: “Giảm cân? Bạn cậu á?”
Hắn ta còn cố ý giật điện thoại của Tưởng Vọng Thư, nghiên cứu ảnh của Đoạn Di: “Nhìn cũng được mà, giảm cân làm gì nhỉ?”
Tưởng Vọng Thư nhàn rỗi, sau khi ăn xong liền ngồi tám chuyện phiếm với bọn họ: “Cậu ấy tự nhiên than béo lên.”
Tên Alpha ban nãy nói: “Béo lên mới đáng yêu, cậu không thấy như vậy sao?”
Tên còn lại phụ họa: “Tớ thích ôm mấy người mũm mĩm, sờ sướng lắm, vừa mềm vừa ngọt…”
Tưởng Vọng Thư định phản bác, nhưng nghĩ mãi chẳng ra câu nào để nói, sau cùng bị bản năng của giống đực đánh bại: Thật ra, nếu được chọn bạn gái, cậu ta cũng thích kiểu người mũm mĩm, má phúng phính, hơi giống heo con một chút.
Bị một đám đàn ông bình phẩm, nhân vật chính Đoạn Di lại chẳng hề cảm thấy béo lên thì có gì hay ho.
Cậu rầu rĩ xoa bụng, dùng ánh mắt sầu não nhìn ly trà sữa trước mặt – do vừa nãy không nhịn được miệng nên gọi.
Ngoài ra còn có hai phần bánh kem và một phần trái cây đang trên đường đến.
Mấy ngày nay, trừ việc lúc đầu Đoạn Di bị nghén, sau khi ăn mận, ô mai chua thì lại ăn uống ngon lành.
Nhìn gì cũng thấy thèm, chỉ trừ cá ra.
Cậu không thích nhằn xương, hơn nữa cũng không chịu nổi mùi tanh, nôn mấy lần liền.
Bánh ngọt và trái cây nhanh chóng được ship tới, Đoạn Di mở hộp, mùi sữa thơm lừng xộc vào mũi, cậu nôn ọe không kịp trở tay.
Đoạn Di chỉ muốn nôn khan thôi, nhưng nôn mãi chẳng ra gì. Nhìn đĩa bánh ngọt mà trong lòng cậu trào dâng cảm giác ngán ngẩm.
Sau khi nôn xong, cậu lại thấy bỏ bánh thì uổng quá, thế là múc một thìa kem cho vào miệng. Kết quả là không nằm ngoài dự đoán, Đoạn Di lại nôn tiếp.
Lần này nôn dữ dội hơn, bụng đau rát, Đoạn Di gục mặt xuống bàn, uể oải nhìn đĩa bánh mà không tài nào ăn nổi. Nằm bò ra một lúc, cậu cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, tại sao lại như vậy chứ, còn ra thể thống gì nữa?
Sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Thịnh Vân Trạch.
Lúc này, Thịnh Vân Trạch vừa tan họp, vừa ra ngoài, vừa trả lời tin nhắn của giáo sư, vừa nghe điện thoại.
“Anh tan ca chưa?” Giọng nói của Đoạn Di từ trong điện thoại truyền đến.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn đồng hồ, nếu không có gì bất ngờ thì anh mới đi làm được ba tiếng đồng hồ.
Thế mà Đoạn Di lại giở chứng, nhất quyết bắt anh về nhà, mà dạo này cậu rất hay giở chứng, tính tình thất thường, lúc nào cũng càu nhàu, như thể bỗng dưng nhìn Thịnh Vân Trạch cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Thịnh Vân Trạch suýt nữa thì nghi ngờ bảy năm ngứa ngáy của cậu và anh đã đến sớm hơn dự kiến.
May mà cứ đến tối là Đoạn Di lại trở lại bình thường, trở nên bám người và thiếu an toàn, rõ ràng anh chẳng làm gì cả, thế mà cậu có thể chui rúc trong chăn len lén rơi nước mắt.
Lý do khóc lóc thì kỳ quặc muôn hình vạn trạng.
Có lần, tối đó, cậu đang ăn mì gói ở nhà, còn Thịnh Vân Trạch đi ăn cùng đồng nghiệp. Anh gửi một tấm ảnh chụp bữa tiệc vào group chat chung của hai người, Đoạn Di liền khăng khăng cho rằng anh cố ý khoe khoang với cậu, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Kết quả là, lúc đó, Thịnh Vân Trạch còn chưa kịp ăn xong đã phải về nhà, vừa vào cửa liền thấy Đoạn Di ôm bát mì, ngồi khóc lóc sướt mướt – sau cùng, anh phải dắt cậu đi ăn lẩu cho bằng được món giống trong ảnh thì cậu mới chịu nín (Ấy vậy mà lúc ăn lẩu, cậu lại khóc tiếp vì lý do hai đôi đũa một cái dài cái ngắn, cảm thấy cái ngắn thật đáng thương. (Au: Tui cạn lời…))
Hôm kia, trước khi đi ngủ, cậu nằm trên giường, tưởng tượng xem nếu chia tay với Thịnh Vân Trạch thì sẽ như thế nào, mải mê tưởng tượng đến nỗi tự cho rằng Thịnh Vân Trạch nhất định sẽ đá mình, sau đó nằm vật ra giường khóc thút thít. Phải mất một lúc lâu sau khi hỏi han cặn kẽ, Thịnh Vân Trạch mới biết, cậu khóc không phải vì lý do chia tay, mà là vì lo lắng cho miếng thịt bò để trong tủ lạnh, không biết khi chia tài sản có được chia cho miếng thịt bò không, sau cùng cảm thấy mình không được ăn thịt bò, thế là đau lòng quá mà bật khóc! (Lúc đó, Thịnh Vân Trạch thật sự muốn ném Đoạn Di xuống đất cho rồi, nhưng lại không nỡ.)
Tối hôm qua, bởi vì xem một bộ phim quá cảm động, đến đoạn cao trào, ai nấy đều rơi nước mắt, chỉ có Đoạn Di là không khóc, sau đó càng nghĩ càng thấy bực mình, thế là tự dồn mình đến phát khóc…
Vô số hành động kỳ quái đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của Thịnh Vân Trạch, khiến anh không tài nào hiểu nổi.
Đương nhiên là Thịnh Vân Trạch không thể lập tức về nhà, anh hỏi han xem Đoạn Di đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, Đoạn Di lại mè nheo vì những chuyện cỏn con, bảo anh về ăn bánh kem, Thịnh Vân Trạch nói buổi tối anh về ăn, cậu không chịu, nhất quyết bắt anh trưa nay phải về, lý do là buổi tối bánh kem sẽ hết ngon.
Thịnh Vân Trạch nhìn xung quanh, tìm một sân thượng vắng vẻ, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bây giờ anh mà về nhà thì không đi làm được, không đi làm sẽ không có tiền, không có tiền thì lấy đâu mua bánh kem mới cho em?”
Đoạn Di: “Vậy anh nghỉ việc đi, em bao nuôi anh.”
Thịnh Vân Trạch cười khẽ, lặp lại: “Anh không đi làm thì lấy gì nuôi em? Em ăn nhiều như heo ấy.”
Đoạn Di cảnh giác hỏi: “Anh biết em béo lên rồi hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Hồi nãy anh hỏi em còn chối bay chối biến, giờ lại nhận, béo lên bao nhiêu cân rồi?”
Đoạn Di: “Khốn… khốn nạn! Anh gài bẫy em, em nào có béo!”
Sau đó, cậu cúp máy cái rụp.
Thịnh Vân Trạch còn định nói gì đó, cuối cùng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Vừa vặn bị giáo sư bắt gặp, ông ấy khá thân thiết với anh, biết Thịnh Vân Trạch còn trẻ mà đã tính chuyện kết hôn, bèn trêu chọc: “Nói chuyện với bạn trai à?”
Thịnh Vân Trạch: “Dạ.”
Giáo sư: “Hiếm khi thấy em cười dịu dàng thế, còn trẻ mà, cứ cười nhiều một chút, đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cẩn thận bị liệt mặt đấy.”
Thịnh Vân Trạch lễ phép cười một tiếng, quả nhiên không được tự nhiên như vừa nãy, khóe miệng chỉ nhếch lên 0.01 độ.
Nói thật, Đoạn Di không béo.
Từ hồi cấp hai, cậu đã có khuôn mặt bầu bĩnh, hơi tròn, phúng phính, thêm vào đó là đôi môi chúm chím, nhìn khá mũm mĩm.
Thật ra, eo cậu rất thon, chân cũng thon, chỉ là thịt hơi mềm mại một chút.
Lên cấp ba, ngũ quan dần sắc nét hơn, chỉ còn lại chút mỡ sữa trên mặt, đùi hơi đầy đặn, eo sờ vào mềm mại hơn.
Còn hiện tại, Đoạn Di soi gương, khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa, hình như có béo lên một chút, cậu đưa tay kéo má.
Sau đó, cậu vén áo len lên, nhìn xuống bụng mình, rồi nhắm mắt làm ngơ: “Chết tiệt…”
Không phải ảo giác, bụng cậu thật sự gồ lên rồi.
Chẳng phải mọi người hay nói béo lên thì thịt sẽ cứng hơn sao? Vậy sao bụng cậu lại như ăn no căng, cứ gồ lên như thế?
Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, bụng phẳng lì.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, bụng cậu lại hơi phồng lên.
Trà Sữa cứ quanh quẩn bên chân, Đoạn Di kéo áo xuống, nghiêm túc nhìn nó: “Mai tao phải giảm cân rồi. Trước khi nghi thức long trọng và vĩ đại này bắt đầu, tối nay chúng ta có thể ăn chơi thỏa thích lần cuối. Đi nào, con trai, đi siêu thị với baba!”
Trà Sữa thè lưỡi, há miệng, trông như đang cười: “Gâu!”
Ban đầu, Đoạn Di cứ ngỡ “gâu” nghĩa là “Dạ!”
Nào ngờ “gâu” của nó là “Chó không được vào siêu thị”, trong thời đại ngôn ngữ mạng xã hội bùng nổ này, đến cả chó cũng học theo.
Thế là, chỉ còn mình cậu cô đơn đẩy xe đẩy đi trong siêu thị.
Khu vực bán đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm nằm ở tầng một, tầng hai là khu vực bán rau củ quả và thực phẩm tươi sống.
Mỗi lần đi siêu thị, Đoạn Di đều chỉ dạo quanh tầng một. Cậu gác một chân lên thanh ngang phía dưới xe đẩy, chân còn lại đẩy phía sau, cả người nằm nhoài ra, đi tới đi lui, chẳng mấy chốc, xe đẩy đã đầy ắp đồ.
Đoạn Di đẩy xe, vô tình đi ngang qua khu vực bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh, toàn là tã bỉm, bình sữa, núm vú. Cậu thấy cũng lạ, ngó nghiêng xung quanh.
“Em bé nhà mình bao nhiêu tháng tuổi rồi ạ?” Giọng nói của nhân viên bán hàng vang lên bên tai.
Đoạn Di giật bắn mình, suýt nữa đánh rơi cái núm vú đang cầm trên tay.
Cậu đặt vội núm vú về chỗ cũ, ngượng ngùng đáp: “Dạ, em chưa có con.”
Nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình chào hàng: “À, vậy chắc là đang chuẩn bị sinh em bé? Anh chị có thể xem qua tã bỉm bên em ạ, những thứ này lúc nào cũng thiếu, mua sớm về nhà dự trữ là tốt nhất.”
Đoạn Di xua tay: “Không phải… em cũng không định sinh…”
Nói đến đây, cậu bỗng nhíu mày, đưa tay che miệng, vẻ mặt muốn nôn.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa.
Có lẽ là do vị khách bế con đi ngang qua tỏa ra, mùi sữa đặc trưng trên người trẻ con, cộng thêm bình sữa mà người đó cầm trên tay.
Trước đây, Đoạn Di chưa bao giờ cảm thấy mùi này tanh, nhưng vừa rồi, mùi sữa đó lại vô cùng nồng nặc.
Nhân viên bán hàng khẽ giật mình. Đoạn Di nhìn cô, định lên tiếng xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã muốn nôn.
Nhân viên hốt hoảng, vội vàng dìu cậu sang một bên nghỉ ngơi.
Đoạn Di nôn khan hồi lâu, chẳng ra gì, đành phải dùng nước súc miệng.
Nữ nhân viên đã có gia đình, liếc mắt một cái là biết ngay Đoạn Di mang thai, cô là người từng trải, vỗ vai cậu: “Sao mang thai rồi còn đi siêu thị một mình vậy, chồng em đâu?”
Đang nôn, Đoạn Di nghe vậy thì sững sờ, cậu cứng đờ quay đầu nhìn: “Hả?”
Nữ nhân viên: “Đây là ốm nghén đấy, mấy tháng rồi mà em không biết sao?”
Đoạn Di: “Ốm… Ốm… Ốm… Ốm nghén??????”
Nữ nhân viên: “Chứ không phải sao?”
Đoạn Di: “Không… không phải…”
Tâm trí cậu trống rỗng, cả người ngây dại, lắp bắp nói: “Em… em có uống thuốc mà…”
Nữ nhân viên cười nói: “Uống thuốc cũng chưa chắc đã tránh hoàn toàn được, chị có đứa em họ cũng uống thuốc tránh thai, kết quả là lại dính.”
Tuy đang ngồi nhưng hai chân Đoạn Di run lẩy bẩy.
Nữ nhân viên nói: “Hay là để chị đưa em ra ngoài, bên cạnh siêu thị có hiệu thuốc, em mua que thử về thử xem sao?”
Đoạn Di đứng dậy, loạng choạng đi vào hiệu thuốc bên cạnh. Cậu ấp a ấp úng mô tả một hồi, sau đó mua một đống thứ.
Do không biết cách sử dụng, Đoạn Di trốn trong toilet ở nhà mày mò nửa ngày trời, sau đó thử đi thử lại mấy lần.
Thật sự có thai.
Đoạn Di chết lặng.
Cậu thật sự mang thai rồi!
Sự chết lặng này kéo dài đến tận buổi tối, dì giúp việc nấu cơm xong thì về, Đoạn Di vẫn chẳng buồn ăn uống gì.
Mãi cho đến khi trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô, Đoạn Di mới bừng tỉnh, nhận ra Thịnh Vân Trạch đã về nhà.
Không hiểu sao, cậu bỗng dưng chột dạ, vội vàng giấu hết đống que thử thai xuống gầm giường, sau đó căng thẳng ngồi im như pho tượng trên bàn ăn.
Thịnh Vân Trạch vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Đoạn Di cứng đờ như xác ướp ngồi trên ghế.
Anh vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu, hỏi: “Em làm gì thế?”
Đoạn Di lí nhí đáp: “Em… em không làm gì cả, ngồi một chút thôi.”
Thịnh Vân Trạch cởi áo khoác, thay dép lê, ngồi xuống cạnh Đoạn Di: “Hôm nay sao không kiếm chuyện với anh nữa rồi?”
Dạo gần đây, ngày nào Đoạn Di cũng kiếm chuyện với anh, hôm nay lại ngoan ngoãn khác thường, khiến kỹ năng độc miệng của Thịnh Vân Trạch ngứa ngáy, chỉ muốn phun ra.
Đoạn Di đổ mồ hôi tay, len lén siết chặt.
Thịnh Vân Trạch giải thích: “Mai anh có trận đấu quan trọng, hôm nay mới không vắng mặt được, bánh kem vẫn ăn được chứ?”
Đoạn Di hỏi: “Trận đấu gì vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Một trận đấu quốc tế, khá phức tạp.”
Đoạn Di lại hỏi: “Quan trọng lắm sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ, rất quan trọng.”
Anh nhìn Đoạn Di, cảm thấy cậu thật kỳ lạ.
Đoạn Di nuốt nước miếng: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”
Thịnh Vân Trạch hơi sững người: “Chẳng lẽ… em đã làm chuyện có lỗi với anh sao?”
Vừa dứt lời, anh liền đưa mắt đảo quanh phòng một vòng, bình hoa không vỡ, trên tường không có màu nước, sàn nhà sạch sẽ, kính cửa sổ còn nguyên vẹn…
Đoạn Di nhỏ giọng, nói nhanh như gió: “Hình như em có thai rồi.”
Thịnh Vân Trạch đang múc canh, tay khựng lại, nước canh trong muỗng khẽ lay động: “Hả?”
Đoạn Di: “Hình như… em có thai rồi.”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ.”
Anh thản nhiên đưa muỗng canh vào miệng, sau đó làm đổ lên chiếc áo sơ mi trắng của mình, một ngụm canh cũng chẳng uống được, cứ thế giữ nguyên tư thế hoàn hảo ban nãy, bình tĩnh nói tiếp: “Món này nấu ngon đấy. À, vừa rồi em nói gì cơ?”
Đoạn Di: “…”
“Em nói… là em có thai!”
Chiếc muỗng trong tay Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng rơi xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.
Khuôn mặt điển trai vạn người mê, lúc nào cũng điềm tĩnh của nam thần trường học, nay lại xuất hiện vẻ ngỡ ngàng, có phần lo lắng và ngại ngùng.
Sự im lặng bất chợt khiến Đoạn Di không biết nên nói tiếp thế nào.
Quan trọng là phản ứng của Thịnh Vân Trạch quá khó hiểu…
Đoạn Di: “Anh… Anh nghĩ sao?”
Thịnh Vân Trạch vẫn ngây người như phỗng, như thể đang hồn xiêu phách lạc, lẩm bẩm: “Anh thấy hay là cho con học trường cấp ba gần nhà mình đi, gần nhà, đưa đón cũng tiện.”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch mặt mày ngơ ngác hỏi cậu: “Em thấy sao?”
Đoạn Di cũng ngây người ra: “Em thấy… bây giờ việc cấp bách là phải sinh đứa nhỏ ra đã…”
Sinh con xong rồi hẵng tính đến chuyện học trường nào chứ cha nội!
Tỉnh lại đi anh zai ơi! Tỉnh!
Ban ngày, Thịnh Vân Trạch đi làm, Đoạn Di bèn giả vờ đến phòng vẽ – Cậu với Thịnh Vân Trạch có một căn hộ penthouse Duplex ở trung tâm thành phố, rộng chừng ba trăm mét vuông, nhân tiện nhắc một câu thì khu chung cư này do công ty của anh họ Đoạn Di đầu tư xây dựng.
Phòng vẽ nằm cạnh ban công, từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Tây Hồ, phong cảnh hữu tình, tầm nhìn cực đỉnh.
Nối liền với phòng khách là phòng kính, bên trong trưng bày toàn bộ tranh mà Đoạn Di vẽ trong những năm qua, từ ngoài nhìn vào có thể thấy rõ mồn một.
Đoạn Di quay lưng về phía cửa giả vờ vẽ vời, đợi tiếng đóng cửa vang lên, cậu liền kéo giá vẽ, lôi cái cân giấu sau tấm rèm ra.
Cậu cẩn thận, dè dặt bước lên cân.
Nhìn con số tăng vọt, trước mắt Đoạn Di tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Chú chó thông minh đẩy cửa chạy vào, Đoạn Di nhất thời không kìm được cảm xúc, ôm chầm lấy nó mà khóc lóc thảm thiết.
Cậu gào khóc một hồi thì chuông điện thoại reo vang, Tưởng Vọng Thư hỏi cậu hôm nay rảnh không, có muốn ra ngoài ăn uống gì đó không.
Từ “ăn” khiến Đoạn Di hết sức nhạy cảm, vừa nghe thấy là cậu nhíu mày theo bản năng: “Ăn với chả uống cái gì nữa! Tớ phải giảm cân!”
Bên kia, Tưởng Vọng Thư nghe vậy thì nhướn mày, sau đó bật cười: “Bảo bối à, câu này từ hồi cấp hai đến giờ cậu nói bao nhiêu lần rồi hả? Có bao giờ cậu giảm cân thật đâu?”
Đoạn Di: “Mẹ kiếp! Lần này tớ nghiêm túc đấy!”
Tưởng Vọng Thư ngồi trong căn tin bệnh viện, phá lên cười ha hả. Đồng nghiệp xung quanh thấy vậy, tò mò hỏi: “Bạn gái hả?”
“Không phải, bạn tớ hồi bé, là con trai, Omega.” Tưởng Vọng Thư giải thích.
Ngồi chung bàn với cậu ta đều là đồng nghiệp cùng khoa, có Alpha lẫn Omega, Alpha chiếm đa số, đặc biệt là Alpha nam. Vừa nghe Tưởng Vọng Thư đang nói chuyện với Omega, bọn họ như được tiêm máu gà, nhao nhao xúm lại.
Vẫn còn đang nhai cơm mà đã hóng hớt: “Bạn cậu là Omega á, đẹp trai không? Có ảnh không, cho bọn tớ chiêm ngưỡng với!”
Tưởng Vọng Thư ban đầu không định cho bọn họ xem ảnh, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của mấy tên Alpha, bèn mở vòng bạn bè của Đoạn Di, tìm vài tấm.
Nào ngờ, vừa nhìn thấy ảnh, đám đông liền ồ lên kinh ngạc.
“Ôi mẹ ơi… bạn cậu đẹp trai quá đi!”
“Cậu ấy có người yêu chưa?”
Tưởng Vọng Thư ngơ ngác: “Chắc là có rồi.”
Trong mắt cậu ta, tuy rằng Đoạn Di có mắt mũi, mồm miệng đàng hoàng, nhưng cũng chẳng đến nỗi đẹp trai xuất sắc.
Nhưng nhìn phản ứng của mấy tên đồng nghiệp này, cứ như vừa gặp tiên giáng trần ấy.
Một tên Alpha lắc đầu, tấm tắc khen ngợi: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu tớ mà có đứa bạn thân đẹp trai thế này, chắc giờ nó đã thành vợ yêu của tớ rồi!”
Tưởng Vọng Thư cạn lời: “Bạn tớ sắp kết hôn rồi, bớt mơ mộng hão huyền đi!”
Tên Alpha kia kinh ngạc: “Thật hay giả? Trẻ thế đã cưới vợ rồi?”
Tưởng Vọng Thư biết Đoạn Di có khuôn mặt baby, hồi đại học sắp tốt nghiệp mà trông vẫn như học sinh cấp ba, người không quen biết mà gặp thì đoán cậu mười bảy tuổi cũng có.
“Cậu ấy bằng tuổi tớ đấy, cậu nói trẻ hay già?”
“Ừ nhỉ… cũng được coi là nhiều tuổi rồi…”
Tưởng Vọng Thư: “Muốn tớ tiêm cho một mũi không?”
Tên Alpha nói: “Nếu bạn cậu chưa có người yêu, tớ thật sự muốn theo đuổi cậu ấy đấy.”
Tưởng Vọng Thư: “Thế thì khuyên cậu nên tìm hiểu sở thích của người ta đi, đối tượng mà cậu nhắm trúng gần đây đang đau khổ vì giảm cân đấy, mày chế tạo thuốc giảm cân gì đó cho cậu ấy dùng là vừa.”
Nghe vậy, một Alpha khác không nhịn được nữa, lên tiếng: “Giảm cân? Bạn cậu á?”
Hắn ta còn cố ý giật điện thoại của Tưởng Vọng Thư, nghiên cứu ảnh của Đoạn Di: “Nhìn cũng được mà, giảm cân làm gì nhỉ?”
Tưởng Vọng Thư nhàn rỗi, sau khi ăn xong liền ngồi tám chuyện phiếm với bọn họ: “Cậu ấy tự nhiên than béo lên.”
Tên Alpha ban nãy nói: “Béo lên mới đáng yêu, cậu không thấy như vậy sao?”
Tên còn lại phụ họa: “Tớ thích ôm mấy người mũm mĩm, sờ sướng lắm, vừa mềm vừa ngọt…”
Tưởng Vọng Thư định phản bác, nhưng nghĩ mãi chẳng ra câu nào để nói, sau cùng bị bản năng của giống đực đánh bại: Thật ra, nếu được chọn bạn gái, cậu ta cũng thích kiểu người mũm mĩm, má phúng phính, hơi giống heo con một chút.
Bị một đám đàn ông bình phẩm, nhân vật chính Đoạn Di lại chẳng hề cảm thấy béo lên thì có gì hay ho.
Cậu rầu rĩ xoa bụng, dùng ánh mắt sầu não nhìn ly trà sữa trước mặt – do vừa nãy không nhịn được miệng nên gọi.
Ngoài ra còn có hai phần bánh kem và một phần trái cây đang trên đường đến.
Mấy ngày nay, trừ việc lúc đầu Đoạn Di bị nghén, sau khi ăn mận, ô mai chua thì lại ăn uống ngon lành.
Nhìn gì cũng thấy thèm, chỉ trừ cá ra.
Cậu không thích nhằn xương, hơn nữa cũng không chịu nổi mùi tanh, nôn mấy lần liền.
Bánh ngọt và trái cây nhanh chóng được ship tới, Đoạn Di mở hộp, mùi sữa thơm lừng xộc vào mũi, cậu nôn ọe không kịp trở tay.
Đoạn Di chỉ muốn nôn khan thôi, nhưng nôn mãi chẳng ra gì. Nhìn đĩa bánh ngọt mà trong lòng cậu trào dâng cảm giác ngán ngẩm.
Sau khi nôn xong, cậu lại thấy bỏ bánh thì uổng quá, thế là múc một thìa kem cho vào miệng. Kết quả là không nằm ngoài dự đoán, Đoạn Di lại nôn tiếp.
Lần này nôn dữ dội hơn, bụng đau rát, Đoạn Di gục mặt xuống bàn, uể oải nhìn đĩa bánh mà không tài nào ăn nổi. Nằm bò ra một lúc, cậu cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, tại sao lại như vậy chứ, còn ra thể thống gì nữa?
Sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Thịnh Vân Trạch.
Lúc này, Thịnh Vân Trạch vừa tan họp, vừa ra ngoài, vừa trả lời tin nhắn của giáo sư, vừa nghe điện thoại.
“Anh tan ca chưa?” Giọng nói của Đoạn Di từ trong điện thoại truyền đến.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn đồng hồ, nếu không có gì bất ngờ thì anh mới đi làm được ba tiếng đồng hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế mà Đoạn Di lại giở chứng, nhất quyết bắt anh về nhà, mà dạo này cậu rất hay giở chứng, tính tình thất thường, lúc nào cũng càu nhàu, như thể bỗng dưng nhìn Thịnh Vân Trạch cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Thịnh Vân Trạch suýt nữa thì nghi ngờ bảy năm ngứa ngáy của cậu và anh đã đến sớm hơn dự kiến.
May mà cứ đến tối là Đoạn Di lại trở lại bình thường, trở nên bám người và thiếu an toàn, rõ ràng anh chẳng làm gì cả, thế mà cậu có thể chui rúc trong chăn len lén rơi nước mắt.
Lý do khóc lóc thì kỳ quặc muôn hình vạn trạng.
Có lần, tối đó, cậu đang ăn mì gói ở nhà, còn Thịnh Vân Trạch đi ăn cùng đồng nghiệp. Anh gửi một tấm ảnh chụp bữa tiệc vào group chat chung của hai người, Đoạn Di liền khăng khăng cho rằng anh cố ý khoe khoang với cậu, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Kết quả là, lúc đó, Thịnh Vân Trạch còn chưa kịp ăn xong đã phải về nhà, vừa vào cửa liền thấy Đoạn Di ôm bát mì, ngồi khóc lóc sướt mướt – sau cùng, anh phải dắt cậu đi ăn lẩu cho bằng được món giống trong ảnh thì cậu mới chịu nín (Ấy vậy mà lúc ăn lẩu, cậu lại khóc tiếp vì lý do hai đôi đũa một cái dài cái ngắn, cảm thấy cái ngắn thật đáng thương. (Au: Tui cạn lời…))
Hôm kia, trước khi đi ngủ, cậu nằm trên giường, tưởng tượng xem nếu chia tay với Thịnh Vân Trạch thì sẽ như thế nào, mải mê tưởng tượng đến nỗi tự cho rằng Thịnh Vân Trạch nhất định sẽ đá mình, sau đó nằm vật ra giường khóc thút thít. Phải mất một lúc lâu sau khi hỏi han cặn kẽ, Thịnh Vân Trạch mới biết, cậu khóc không phải vì lý do chia tay, mà là vì lo lắng cho miếng thịt bò để trong tủ lạnh, không biết khi chia tài sản có được chia cho miếng thịt bò không, sau cùng cảm thấy mình không được ăn thịt bò, thế là đau lòng quá mà bật khóc! (Lúc đó, Thịnh Vân Trạch thật sự muốn ném Đoạn Di xuống đất cho rồi, nhưng lại không nỡ.)
Tối hôm qua, bởi vì xem một bộ phim quá cảm động, đến đoạn cao trào, ai nấy đều rơi nước mắt, chỉ có Đoạn Di là không khóc, sau đó càng nghĩ càng thấy bực mình, thế là tự dồn mình đến phát khóc…
Vô số hành động kỳ quái đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của Thịnh Vân Trạch, khiến anh không tài nào hiểu nổi.
Đương nhiên là Thịnh Vân Trạch không thể lập tức về nhà, anh hỏi han xem Đoạn Di đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, Đoạn Di lại mè nheo vì những chuyện cỏn con, bảo anh về ăn bánh kem, Thịnh Vân Trạch nói buổi tối anh về ăn, cậu không chịu, nhất quyết bắt anh trưa nay phải về, lý do là buổi tối bánh kem sẽ hết ngon.
Thịnh Vân Trạch nhìn xung quanh, tìm một sân thượng vắng vẻ, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bây giờ anh mà về nhà thì không đi làm được, không đi làm sẽ không có tiền, không có tiền thì lấy đâu mua bánh kem mới cho em?”
Đoạn Di: “Vậy anh nghỉ việc đi, em bao nuôi anh.”
Thịnh Vân Trạch cười khẽ, lặp lại: “Anh không đi làm thì lấy gì nuôi em? Em ăn nhiều như heo ấy.”
Đoạn Di cảnh giác hỏi: “Anh biết em béo lên rồi hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Hồi nãy anh hỏi em còn chối bay chối biến, giờ lại nhận, béo lên bao nhiêu cân rồi?”
Đoạn Di: “Khốn… khốn nạn! Anh gài bẫy em, em nào có béo!”
Sau đó, cậu cúp máy cái rụp.
Thịnh Vân Trạch còn định nói gì đó, cuối cùng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Vừa vặn bị giáo sư bắt gặp, ông ấy khá thân thiết với anh, biết Thịnh Vân Trạch còn trẻ mà đã tính chuyện kết hôn, bèn trêu chọc: “Nói chuyện với bạn trai à?”
Thịnh Vân Trạch: “Dạ.”
Giáo sư: “Hiếm khi thấy em cười dịu dàng thế, còn trẻ mà, cứ cười nhiều một chút, đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cẩn thận bị liệt mặt đấy.”
Thịnh Vân Trạch lễ phép cười một tiếng, quả nhiên không được tự nhiên như vừa nãy, khóe miệng chỉ nhếch lên 0.01 độ.
Nói thật, Đoạn Di không béo.
Từ hồi cấp hai, cậu đã có khuôn mặt bầu bĩnh, hơi tròn, phúng phính, thêm vào đó là đôi môi chúm chím, nhìn khá mũm mĩm.
Thật ra, eo cậu rất thon, chân cũng thon, chỉ là thịt hơi mềm mại một chút.
Lên cấp ba, ngũ quan dần sắc nét hơn, chỉ còn lại chút mỡ sữa trên mặt, đùi hơi đầy đặn, eo sờ vào mềm mại hơn.
Còn hiện tại, Đoạn Di soi gương, khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa, hình như có béo lên một chút, cậu đưa tay kéo má.
Sau đó, cậu vén áo len lên, nhìn xuống bụng mình, rồi nhắm mắt làm ngơ: “Chết tiệt…”
Không phải ảo giác, bụng cậu thật sự gồ lên rồi.
Chẳng phải mọi người hay nói béo lên thì thịt sẽ cứng hơn sao? Vậy sao bụng cậu lại như ăn no căng, cứ gồ lên như thế?
Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, bụng phẳng lì.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, bụng cậu lại hơi phồng lên.
Trà Sữa cứ quanh quẩn bên chân, Đoạn Di kéo áo xuống, nghiêm túc nhìn nó: “Mai tao phải giảm cân rồi. Trước khi nghi thức long trọng và vĩ đại này bắt đầu, tối nay chúng ta có thể ăn chơi thỏa thích lần cuối. Đi nào, con trai, đi siêu thị với baba!”
Trà Sữa thè lưỡi, há miệng, trông như đang cười: “Gâu!”
Ban đầu, Đoạn Di cứ ngỡ “gâu” nghĩa là “Dạ!”
Nào ngờ “gâu” của nó là “Chó không được vào siêu thị”, trong thời đại ngôn ngữ mạng xã hội bùng nổ này, đến cả chó cũng học theo.
Thế là, chỉ còn mình cậu cô đơn đẩy xe đẩy đi trong siêu thị.
Khu vực bán đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm nằm ở tầng một, tầng hai là khu vực bán rau củ quả và thực phẩm tươi sống.
Mỗi lần đi siêu thị, Đoạn Di đều chỉ dạo quanh tầng một. Cậu gác một chân lên thanh ngang phía dưới xe đẩy, chân còn lại đẩy phía sau, cả người nằm nhoài ra, đi tới đi lui, chẳng mấy chốc, xe đẩy đã đầy ắp đồ.
Đoạn Di đẩy xe, vô tình đi ngang qua khu vực bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh, toàn là tã bỉm, bình sữa, núm vú. Cậu thấy cũng lạ, ngó nghiêng xung quanh.
“Em bé nhà mình bao nhiêu tháng tuổi rồi ạ?” Giọng nói của nhân viên bán hàng vang lên bên tai.
Đoạn Di giật bắn mình, suýt nữa đánh rơi cái núm vú đang cầm trên tay.
Cậu đặt vội núm vú về chỗ cũ, ngượng ngùng đáp: “Dạ, em chưa có con.”
Nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình chào hàng: “À, vậy chắc là đang chuẩn bị sinh em bé? Anh chị có thể xem qua tã bỉm bên em ạ, những thứ này lúc nào cũng thiếu, mua sớm về nhà dự trữ là tốt nhất.”
Đoạn Di xua tay: “Không phải… em cũng không định sinh…”
Nói đến đây, cậu bỗng nhíu mày, đưa tay che miệng, vẻ mặt muốn nôn.
Trong không khí thoang thoảng mùi sữa.
Có lẽ là do vị khách bế con đi ngang qua tỏa ra, mùi sữa đặc trưng trên người trẻ con, cộng thêm bình sữa mà người đó cầm trên tay.
Trước đây, Đoạn Di chưa bao giờ cảm thấy mùi này tanh, nhưng vừa rồi, mùi sữa đó lại vô cùng nồng nặc.
Nhân viên bán hàng khẽ giật mình. Đoạn Di nhìn cô, định lên tiếng xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã muốn nôn.
Nhân viên hốt hoảng, vội vàng dìu cậu sang một bên nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Di nôn khan hồi lâu, chẳng ra gì, đành phải dùng nước súc miệng.
Nữ nhân viên đã có gia đình, liếc mắt một cái là biết ngay Đoạn Di mang thai, cô là người từng trải, vỗ vai cậu: “Sao mang thai rồi còn đi siêu thị một mình vậy, chồng em đâu?”
Đang nôn, Đoạn Di nghe vậy thì sững sờ, cậu cứng đờ quay đầu nhìn: “Hả?”
Nữ nhân viên: “Đây là ốm nghén đấy, mấy tháng rồi mà em không biết sao?”
Đoạn Di: “Ốm… Ốm… Ốm… Ốm nghén??????”
Nữ nhân viên: “Chứ không phải sao?”
Đoạn Di: “Không… không phải…”
Tâm trí cậu trống rỗng, cả người ngây dại, lắp bắp nói: “Em… em có uống thuốc mà…”
Nữ nhân viên cười nói: “Uống thuốc cũng chưa chắc đã tránh hoàn toàn được, chị có đứa em họ cũng uống thuốc tránh thai, kết quả là lại dính.”
Tuy đang ngồi nhưng hai chân Đoạn Di run lẩy bẩy.
Nữ nhân viên nói: “Hay là để chị đưa em ra ngoài, bên cạnh siêu thị có hiệu thuốc, em mua que thử về thử xem sao?”
Đoạn Di đứng dậy, loạng choạng đi vào hiệu thuốc bên cạnh. Cậu ấp a ấp úng mô tả một hồi, sau đó mua một đống thứ.
Do không biết cách sử dụng, Đoạn Di trốn trong toilet ở nhà mày mò nửa ngày trời, sau đó thử đi thử lại mấy lần.
Thật sự có thai.
Đoạn Di chết lặng.
Cậu thật sự mang thai rồi!
Sự chết lặng này kéo dài đến tận buổi tối, dì giúp việc nấu cơm xong thì về, Đoạn Di vẫn chẳng buồn ăn uống gì.
Mãi cho đến khi trong sân vang lên tiếng động cơ ô tô, Đoạn Di mới bừng tỉnh, nhận ra Thịnh Vân Trạch đã về nhà.
Không hiểu sao, cậu bỗng dưng chột dạ, vội vàng giấu hết đống que thử thai xuống gầm giường, sau đó căng thẳng ngồi im như pho tượng trên bàn ăn.
Thịnh Vân Trạch vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Đoạn Di cứng đờ như xác ướp ngồi trên ghế.
Anh vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu, hỏi: “Em làm gì thế?”
Đoạn Di lí nhí đáp: “Em… em không làm gì cả, ngồi một chút thôi.”
Thịnh Vân Trạch cởi áo khoác, thay dép lê, ngồi xuống cạnh Đoạn Di: “Hôm nay sao không kiếm chuyện với anh nữa rồi?”
Dạo gần đây, ngày nào Đoạn Di cũng kiếm chuyện với anh, hôm nay lại ngoan ngoãn khác thường, khiến kỹ năng độc miệng của Thịnh Vân Trạch ngứa ngáy, chỉ muốn phun ra.
Đoạn Di đổ mồ hôi tay, len lén siết chặt.
Thịnh Vân Trạch giải thích: “Mai anh có trận đấu quan trọng, hôm nay mới không vắng mặt được, bánh kem vẫn ăn được chứ?”
Đoạn Di hỏi: “Trận đấu gì vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Một trận đấu quốc tế, khá phức tạp.”
Đoạn Di lại hỏi: “Quan trọng lắm sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ, rất quan trọng.”
Anh nhìn Đoạn Di, cảm thấy cậu thật kỳ lạ.
Đoạn Di nuốt nước miếng: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”
Thịnh Vân Trạch hơi sững người: “Chẳng lẽ… em đã làm chuyện có lỗi với anh sao?”
Vừa dứt lời, anh liền đưa mắt đảo quanh phòng một vòng, bình hoa không vỡ, trên tường không có màu nước, sàn nhà sạch sẽ, kính cửa sổ còn nguyên vẹn…
Đoạn Di nhỏ giọng, nói nhanh như gió: “Hình như em có thai rồi.”
Thịnh Vân Trạch đang múc canh, tay khựng lại, nước canh trong muỗng khẽ lay động: “Hả?”
Đoạn Di: “Hình như… em có thai rồi.”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ.”
Anh thản nhiên đưa muỗng canh vào miệng, sau đó làm đổ lên chiếc áo sơ mi trắng của mình, một ngụm canh cũng chẳng uống được, cứ thế giữ nguyên tư thế hoàn hảo ban nãy, bình tĩnh nói tiếp: “Món này nấu ngon đấy. À, vừa rồi em nói gì cơ?”
Đoạn Di: “…”
“Em nói… là em có thai!”
Chiếc muỗng trong tay Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng rơi xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.
Khuôn mặt điển trai vạn người mê, lúc nào cũng điềm tĩnh của nam thần trường học, nay lại xuất hiện vẻ ngỡ ngàng, có phần lo lắng và ngại ngùng.
Sự im lặng bất chợt khiến Đoạn Di không biết nên nói tiếp thế nào.
Quan trọng là phản ứng của Thịnh Vân Trạch quá khó hiểu…
Đoạn Di: “Anh… Anh nghĩ sao?”
Thịnh Vân Trạch vẫn ngây người như phỗng, như thể đang hồn xiêu phách lạc, lẩm bẩm: “Anh thấy hay là cho con học trường cấp ba gần nhà mình đi, gần nhà, đưa đón cũng tiện.”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch mặt mày ngơ ngác hỏi cậu: “Em thấy sao?”
Đoạn Di cũng ngây người ra: “Em thấy… bây giờ việc cấp bách là phải sinh đứa nhỏ ra đã…”
Sinh con xong rồi hẵng tính đến chuyện học trường nào chứ cha nội!
Tỉnh lại đi anh zai ơi! Tỉnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro