Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Tat
2024-09-12 09:22:47
Thịnh Minh đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Giờ này những hôm khác Thịnh Vân Trạch đã về nhà rồi.
“Ba chưa về ạ?” Thịnh Tịch dụi mắt, ôm lấy anh trai.
Cậu bé lật một trang sách, như thể tự an ủi mình, cũng như an ủi em trai: “Chắc là ba sẽ về ngay khi tụi mình uống sữa xong.”
Thịnh Tịch nôn nóng uống cạn ly sữa nóng bảo mẫu mang lên, quay đầu nhìn đồng hồ, có chút buồn bã: “Bây giờ đã bảy giờ rồi.”
Cánh cửa lớn bật mở, Thịnh Tịch giật mình, vội vàng quay đầu nhìn.
Nhưng người đến không phải Thịnh Vân Trạch.
Cậu bé đứng dậy, chạy loạng choạng rồi lao vào vòng tay mẹ Đoạn Di: “Ngoại ơi!”
Sắc mặt mẹ Đoạn Di phờ phạc, gương mặt không chút huyết sắc. Thịnh Tịch nhạy cảm nhận ra nỗi đau của bà, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má bà, nghiêng đầu khó hiểu: “Ngoại ơi, sao ngoại lại khóc ạ?”
Mẹ Đoạn Di hôn lên má cậu bé: “Không sao… Không sao…”
Thịnh Tịch liên tục lau nước mắt cho bà, ngây thơ hỏi: “Ba đâu ạ?”
Mẹ Đoạn Di: “Ba sẽ về sớm thôi, tối nay ngoại ngủ với hai đứa nhé?”
Trẻ con rất nhạy bén với bầu không khí xung quanh, sau nhiều lần hỏi về Thịnh Vân Trạch mà không có kết quả, trên gương mặt Thịnh Tịch hiện lên vẻ u sầu khó tả.
Thịnh Minh lặng lẽ nắm lấy tay em trai, hai đứa trẻ cứ đứng im tại chỗ, ánh mắt trong veo nhìn mẹ Đoạn Di.
Nước mắt mẹ Đoạn Di bất chợt tuôn rơi, bà gần như van nài: “Đi ngủ thôi… Đi ngủ thôi nào, được không?”
Thịnh Minh cảm thấy dường như mình đã mò ra được một chút sự thật, rất nguy hiểm và cũng rất khó chấp nhận. Trái tim cậu bé trong nháy mắt dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi.
Cậu bé không nói gì, kéo tay Thịnh Tịch, hai anh em cùng nhau quay về phòng.
Sau khi giúp em trai đánh răng rửa mặt, Thịnh Minh cũng tự mình vệ sinh cá nhân, thay đồ ngủ. Hai anh em ngồi trên giường, chẳng ai chịu nằm xuống.
Mẹ Đoạn Di nhẹ nhàng đắp chăn cho hai đứa, Thịnh Tịch lên tiếng: “Ngoại ơi, mai là sinh nhật của con với anh Hai rồi.”
Mẹ Đoạn Di trìu mến nhìn hai đứa, năm tháng dường như chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt xinh đẹp của bà. Giây phút bà nhìn Thịnh Tịch như thế này, góc nghiêng ấy giống hệt Đoạn Di.
Thịnh Tịch nắm lấy mái tóc dài của bà, nhỏ giọng nói, có chút nũng nịu: “Con nhớ mama.”
Tim mẹ Đoạn Di thắt lại, bà kìm nén mong muốn khóc thành tiếng, nghẹn ngào: “Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Thịnh Tịch không chịu buông tha: “Ngoại…”
Mẹ Đoạn Di ấn cậu bé nằm xuống gối: “Ngủ đi, ngủ là sẽ ổn thôi.”
Bà cũng muốn tự nói với mình như vậy.
Ngủ là sẽ ổn thôi, ngủ là sẽ không còn đau khổ nữa.
Chỉ là sau khi mặt trời mọc, cơn ác mộng bất tận lại ập đến.
Thịnh Minh đưa cuốn truyện tranh cho mẹ Đoạn Di: “Ngoại ơi, ngoại có biết kể chuyện không ạ?”
Mẹ Đoạn Di nhận lấy cuốn truyện, Thịnh Minh nói: “Tối nào ba cũng kể chuyện cho tụi con nghe.”
Cậu bé do dự một chút, rồi hỏi: “Tối nay ba cũng tăng ca ạ?”
Mẹ Đoạn Di cố tỏ ra thoải mái: “Ừ, bảo bối muốn nghe chuyện gì nào?”
Thịnh Minh trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo: “Con muốn nghe Hoàng tử hạnh phúc.”
Mẹ Đoạn Di lật mở cuốn truyện cổ tích: “…‘Tại sao con không thể giống Hoàng tử hạnh phúc nhỉ?’, một bà mẹ thông thái nói với cậu con trai bé bỏng đang khóc đòi mặt trăng: ‘Hoàng tử hạnh phúc lúc mơ cũng chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì…’”
Đọc đến câu này, bà hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Thịnh Minh và Thịnh Tịch, hai đứa bé đầu tựa vào nhau, đã ngoan ngoãn nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
“Nói xong, nàng hôn lên môi Hoàng tử hạnh phúc, rồi gục xuống chân chàng, trút hơi thở cuối cùng.”
“Ngay lúc đó, bên trong bức tượng vang lên tiếng nứt vỡ bất thường, giống như có thứ gì đó vỡ tan. Đó là trái tim chì của Hoàng tử hạnh phúc đã nứt làm đôi. Quả là một mùa đông khắc nghiệt và khó chịu biết bao…”
Mẹ Đoạn Di tiếp tục đọc, cho đến khi bà đọc xong câu chuyện cổ tích buồn bã ấy, bản thân cũng đã khóc nức nở.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở bị kìm nén của mẹ Đoạn Di và tiếng vỗ nhẹ vào chăn đều đều.
Lâu sau, cánh cửa phòng khẽ khép lại.
Căn phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ, tô điểm một chút ấm áp le lói cho không gian trống trải.
Một lúc sau, Thịnh Tịch mở mắt, kéo nhẹ tay áo Thịnh Minh: “Anh Hai, anh ngủ chưa?”
Thịnh Minh tuy tay ngắn chân ngắn, nhưng vẫn cố gắng ôm em trai vào lòng: “Ngoại bảo tụi mình ngủ sớm đi mà, sao em chưa ngủ?”
Thịnh Tịch cụp mi: “Anh Hai, em khó chịu.”
Thịnh Minh: “Em thấy trong người không khỏe chỗ nào à?”
Thịnh Tịch lắc đầu: “Em không biết nữa.”
Cậu bé thủ thỉ lặp lại: “Em cũng không biết, em chỉ muốn khóc thôi.”
Nói rồi vùi mặt vào lòng anh trai, nức nở không rõ lý do.
Tim Thịnh Minh như thắt lại, Thịnh Tịch vừa khóc, mũi cậu cũng cay xè, đưa tay dụi mạnh mắt.
“Em muốn gặp ba…” Thịnh Tịch càng khóc càng đau lòng, như thể có ai đó vừa khoét đi một miếng trong tim cậu bé: “Em muốn gặp ba… Anh Hai…”
Thịnh Minh muốn nói, ba có thể đang tăng ca, giống như trước đây.
Có lúc ba tăng ca quá khuya không về được, bảo mẫu đi ngủ, chỉ còn cậu và Thịnh Tịch ở trong phòng.
Rõ ràng hôm nay cũng vậy, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Thịnh Minh lại ngày càng mãnh liệt.
Vẻ mặt kỳ lạ của bà ngoại, những người giúp việc muốn nói lại thôi, ba thì bặt vô âm tín, tất cả khiến cho tâm hồn non nớt của lũ trẻ dấy lên nỗi bất an.
Còn có mối liên kết vô hình nào đó giữa cậu bé với ba, vào khoảnh khắc Đoạn Di mất đi ý thức, khiến cho trái tim cậu bé đau đớn và hoảng sợ, trằn trọc không yên.
Đêm đó, không ai có thể ngon giấc.
Thịnh Tịch khóc đến kiệt sức, thi thoảng lại run rẩy một cái rồi nhắm chặt mắt, cuối cùng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến, chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Minh ôm em trai, mãi đến khi cậu bé ngủ say, cậu mới từ từ nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, hai đứa trẻ đều thức dậy với đôi mắt sưng húp.
Mẹ Đoạn Di vừa nhìn thấy đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra sau khi bà rời đi.
Nhưng kỳ lạ là cả ba người đều không nhắc đến chuyện đêm qua.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch vẫn cư xử như mọi ngày, thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.
Mọi thứ diễn ra như một buổi sáng bình thường.
Lúc ăn cơm, mẹ Đoạn Di nhẹ nhàng đặt đũa xuống: “Bảo bối, mấy hôm nay không cần đến trường mẫu giáo nữa, ở nhà với ngoại nhé?”
Thịnh Tịch ngẩng đầu nhìn bà một cái, rồi im lặng gật đầu.
Buổi trưa, Thịnh Vân Khê gọi điện thoại đến, gương mặt vốn không chút huyết sắc của mẹ Đoạn Di càng trở nên trắng bệch.
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha, tâm trí lơ đãng, đến cả chương trình hoạt hình yêu thích nhất cũng chẳng buồn xem.
Cứ cách vài phút lại quay đầu nhìn mẹ Đoạn Di một lần, ánh mắt chòng chọc dõi theo bà.
Dù còn nhỏ, nhưng chúng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường trong nhà.
Chỉ là chúng còn quá nhỏ, chưa thể hiểu hết ý nghĩa của bầu không khí nặng nề đó, chỉ có thể bồn chồn lo lắng, như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Một giờ chiều, mẹ Đoạn Di sắp xếp tài xế đưa mọi người đến bệnh viện.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch cùng lên xe, hai đứa bé đều im lặng, chỉ có đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau, như muốn tiếp thêm cho nhau sức mạnh và an ủi.
Xe đến bệnh viện, mẹ Đoạn Di ôm Thịnh Tịch, dắt theo Thịnh Minh, bước vào tòa nhà bên cạnh. Thang máy lên đến tầng 11 rồi từ từ mở ra.
Tầng này gần như không có bệnh nhân, sàn nhà trắng xóa, tường cũng trắng xóa, trang phục của bác sĩ đều là màu trắng, như bước vào một thế giới khác.
Thịnh Tịch bối rối nhìn xung quanh, rồi tìm kiếm ánh mắt của anh trai.
Tay Thịnh Minh run lên dữ dội, như thể ý thức được điều sắp phải đối mặt, đến cả hơi thở cũng trở nên thận trọng.
Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ Đoạn Di đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Thịnh Minh yên lặng ôm chặt lấy mẹ Đoạn Di, cố gắng truyền sức mạnh nhỏ bé, yếu ớt của mình cho người phụ nữ trông mong manh như tờ giấy kia.
Mẹ Đoạn Di hôn lên trán hai đứa: “Bảo bối ngoan, nghe ngoại nói này, tối qua mama đã về nước rồi, chỉ là trên đường đi có chút chuyện…”
Thịnh Tịch im lặng lắng nghe, ánh mắt không rời mẹ Đoạn Di.
Đối diện với ánh mắt của đứa trẻ, mẹ Đoạn Di đột nhiên không nói nên lời, bà nghẹn ngào hồi lâu, nhìn chằm chằm Thịnh Tịch.
Giống như đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu, sau vô số lần phỏng đoán và thấp thỏm, cuối cùng cũng phải đón nhận nhát dao chí mạng.
Nước mắt Thịnh Tịch tuôn rơi không kiểm soát.
Những giọt nước mắt to tướng, lăn dài trên gương mặt rồi rơi xuống đất.
Gương mặt cậu bé không chút biểu cảm, chỉ dùng sức lau mặt, rồi tiếp tục nhìn mẹ Đoạn Di.
Mẹ Đoạn Di cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt mình, gượng cười còn đau khổ hơn khóc: “Bây giờ mama đang ở trong bệnh viện, tối qua ba cũng ở đây, bây giờ ngoại dẫn hai đứa vào thăm mama nhé? Chỉ có thể vào trong 15 phút thôi, hết giờ thì phải ra ngoài, biết chưa?”
Thịnh Minh quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, như thể muốn nhìn xuyên qua đó.
Cô y tá với ánh mắt đầy thương cảm mở cửa phòng. Thịnh Minh bước từng bước vào trong, rồi dần dần tăng tốc, loạng choạng, gần như là bò lăn vào trong.
Cậu bé không dám phát ra tiếng động nào, ngay cả khóc cũng cắn chặt môi, cho đến khi nhìn thấy Đoạn Di nằm trên giường bệnh.
Gương mặt trắng bệch, đôi môi còn nhợt nhạt hơn cả gương mặt.
Đoạn Di nhắm nghiền mắt, yên lặng như đã chết, hàng mi chẳng mảy may rung động.
Nửa khuôn mặt dưới đeo máy thở, ẩn dưới lớp chăn mỏng manh, gần như không cảm nhận được hơi thở cuộc sống.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh “tít…tít…tít…” của máy móc.
Những chiếc máy móc xa lạ, những chiếc kim tiêm đáng sợ, những túi truyền dịch có màu sắc kỳ quái, ống truyền kéo dài xuống, không giống như đang truyền cho Đoạn Di sự sống, mà như đang muốn cướp đi nốt chút sức lực cuối cùng trong người cậu.
Thịnh Minh muốn nắm lấy tay Đoạn Di, nhưng trên tay cậu đầy những mũi kim truyền dịch, cậu bé không biết phải nắm vào đâu, tay lơ lửng giữa không trung một lúc, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy vạt áo cậu.
Trên người Đoạn Di đã được thay bộ quần áo dính đầy máu của hôm qua, cậu mặc một chiếc áo bệnh nhân vô khuẩn mà Thịnh Minh chưa từng thấy bao giờ.
Cậu bé run rẩy, muốn quay đầu nhìn mẹ Đoạn Di, lại nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đứng ở cửa.
“Ba…” Thịnh Minh gọi.
Người đó vừa giống Thịnh Vân Trạch, lại vừa không giống Thịnh Vân Trạch.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Minh chưa từng thấy ba mình có bộ dạng này, bất lực như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Trong lòng cậu bé dâng lên nỗi sợ hãi, nước mắt chực trào ra, cảm giác sợ hãi khiến cậu lao vào vòng tay Thịnh Vân Trạch, ôm chặt lấy áo hắn: “Ba ơi!”
Thịnh Vân Trạch ôm lấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch ra ngoài, cửa phòng chăm sóc đặc biệt khép lại.
Lúc này Thịnh Tịch mới choàng tỉnh, khóc lóc thảm thiết, muốn giãy ra, chạy lại bên Đoạn Di, cậu bé giãy giụa trong vòng tay Thịnh Vân Trạch.
Tiếng khóc thảm thiết của Thịnh Tịch vang vọng khắp hành lang, dù không hiểu sinh ly tử biệt là gì, nhưng cậu bé cảm nhận được rằng có một lớp kính ngăn cách giữa hai thế giới.
Thế giới của Đoạn Di rất yên tĩnh, còn thế giới của cậu bé dù ồn ào, náo nhiệt nhưng cậu bé lại không muốn.
Thịnh Vân Trạch ôm chặt lấy Thịnh Tịch, như thể đang ôm lấy niềm hy vọng cuối cùng của mình, hắn cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ đứa con trai bé nhỏ, siết chặt lấy Thịnh Tịch.
Cảm nhận được vai áo mình bị thấm ướt, Thịnh Tịch dần dừng khóc, yên lặng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa trước mặt.
“Ba ơi, con không khóc nữa.” Giọng nói của Thịnh Tịch vẫn còn run rẩy, nói chuyện cũng ngập ngừng, đứt quãng, mang theo âm điệu nức nở: “Ba cũng đừng khóc nữa…”
Thịnh Vân Trạch vẫn ôm chặt lấy Thịnh Tịch, bất động, Thịnh Tịch hơi kéo ra, đưa tay lau mặt cho hắn, cẩn thận từng li từng tí.
Cậu bé chưa từng thấy Thịnh Vân Trạch như vậy, vì vậy có thể mơ hồ nhận ra có lẽ Đoạn Di không phải đơn giản là bị ốm hay cảm mạo bình thường.
Chính vì như vậy, Thịnh Tịch không thể kiềm chế được cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
Giống như chiếc lá rơi trong gió, run rẩy li ti trong vòng tay của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Khê vội vàng chạy đến, nhìn thấy Thịnh Minh đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt, cô dừng lại một chút, rồi nói: “Bảo bối, lại đây với cô, để ba ở một mình một lúc đi.”
Từ nãy đến giờ Thịnh Minh vẫn luôn dán mình trên tấm kính lớn, không như Thịnh Tịch làm nũng, cho dù ai kéo cũng không chịu rời đi, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào Đoạn Di, hy vọng giây phút tiếp theo sẽ thấy cậu ngồi dậy khỏi giường bệnh, vẫy tay chào cậu bé, hoặc như mọi khi ôm lấy cậu, xoa má cậu.
“Con muốn chờ ở đây.” Thịnh Minh bướng bỉnh đứng im, lúc này trông cậu bé giống hệt ba mình: “Như vậy mama tỉnh lại sẽ thấy con ngay.”
Vừa nói vừa giơ tay lên lau nước mắt, Thịnh Minh quay đầu lại: “Cô ra ngoài đi, con muốn ở đây chờ.”
Thịnh Vân Khê ngồi xổm xuống, không biết phải giải thích với Thịnh Minh như thế nào: “Bảo bối…”
Cô ngẩng đầu lên, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra: “Hôm nay cô đưa hai đứa đến đây là muốn cho hai đứa gặp mặt lần cuối… Bảo bối, con hãy luôn ghi nhớ…”
“Không.” Lần đầu tiên Thịnh Minh cãi lại Thịnh Vân Khê, dường như cậu bé đã hiểu ra điều gì đó, òa khóc nức nở: “Con không muốn… Con không muốn! Con không muốn!!”
Như thể chỉ cần nhấn nút tạm dừng là nhân vật yêu thích của mình sẽ không bị chết.
Đoạn Di thích làm như vậy, Thịnh Minh cũng vậy, cậu bé học được cách trốn tránh.
“Cô ra ngoài đi, con muốn ở đây chờ mama tỉnh lại…”
Vừa khóc vừa đẩy Thịnh Vân Khê, muốn đẩy cô ra. Rồi ôm chặt lấy hai chân của mình, cuộn tròn người lại, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn nhất cho bản thân.
“Cô đi đi, con tự ở đây chờ được…”
Cậu bé liên tục nức nở, cả người run lên, khóc rất đau lòng khiến cho Thịnh Vân Khê không thể nói nên lời.
Thịnh Vân Khê quay đầu đi, không nỡ nhìn thẳng, cửa sổ hành lang đều đang mở, nhưng ánh nắng bên ngoài lại không thể chiếu vào trong này.
Cô nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ dần nhỏ dần, Thịnh Tịch đã ngủ trong vòng tay của Thịnh Vân Trạch, còn Thịnh Minh thì dựa vào tường, nhắm mắt lại, có lẽ là vì khóc quá nhiều nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thịnh Vân Khê nhẹ nhàng bế Thịnh Minh lên, tay cậu bé vẫn bám chặt lấy mép tường, trong lúc ngủ cậu bé cũng không yên ổn, năm ngón tay không còn bám vào đâu được nữa, như thể biết mình sắp bị bế đi, lông mày hơi nhíu lại, giọt nước mắt lăn dài trên gò má rồi thấm vào tóc.
“Để cô đưa hai đứa đi ngủ một lúc.” Thịnh Vân Khê bế lấy Thịnh Tịch, cô nhìn Thịnh Vân Trạch: “Anh… Anh hãy ở lại với Đoạn Di một lúc…”
Thịnh Vân Trạch không nhìn cô, cũng không trả lời, Thịnh Vân Khê nói: “Ý của bác sĩ anh cũng đã hiểu rồi, chính là chuyện của một, hai hôm này, em biết anh rất khó chấp nhận, anh à——”
Thịnh Vân Trạch đứng dậy, lướt qua người cô, Thịnh Vân Khê vội vàng gọi: “Anh!”
Cô muốn nói điều gì đó nhưng nhận ra điều gì đó rồi nuốt lời vào trong.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt lại một lần nữa được mở ra.
Cô y tá hơi do dự, muốn nói việc thường xuyên vào phòng chăm sóc đặc biệt như vậy sẽ không tốt cho bệnh nhân.
Nhưng nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường kia sắp không qua khỏi, cô lại thôi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không nỡ: Gần chết rồi, hãy để người nhà gặp mặt lần cuối đi.
Đến hôm nay, trong bệnh viện đã không còn bất kỳ bác sĩ chuyên khoa nào có thể đảm bảo rằng Đoạn Di có thể vượt qua được hai ngày này.
Tình trạng cấp cứu 24 tiếng đồng hồ như hôm qua cậu vẫn chưa qua khỏi, vừa mới được đẩy ra phòng hồi sức được hai tiếng đồng hồ, đột nhiên cậu lại bị đẩy vào phòng cấp cứu do biến chứng của suy tim.
Trong quá trình cấp cứu tim cậu ngừng đập mười phút, rồi được đưa lên máy ECMO khẩn cấp. Những chiếc máy móc tốt nhất trong nước vào rạng sáng hôm qua đã được vận chuyển bằng máy bay riêng từ nước ngoài về, cứ mỗi giây trôi qua lại tốn kèm hàng nghìn tệ, đáng tiếc là cho dù là máy móc hiện đại nhất cũng không thể kéo dài thêm nhiều thời gian cho Đoạn Di.
Mười hai giờ trưa hôm sau, các bác sĩ đành buồn bã thông báo cho gia đình bệnh nhân, ai có thể đến thì hãy đến gặp mặt lần cuối.
Hai chân Thịnh Vân Trạch như đổ chì, hắn ngồi bên cạnh Đoạn Di, giống như sợi dây căng cực hạn, chỉ cần một cọng rơm nữa thôi là có thể đứt.
Bất cứ lời nói nào cũng có thể trở thành giọt nước tràn ly, khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
Thịnh Vân Trạch nhận thức rõ ràng rằng bản thân hắn không thể chịu đựng nổi nữa.
Nếu Đoạn Di không thể tỉnh lại, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi.
Suốt 24 tiếng đồng hồ, Thịnh Vân Trạch không chợp mắt, tinh thần hắn đã suy sụp đến bờ vực phá sản. Khi Thịnh Vân Khê rời đi, cô đã không ngừng nghi ngờ rằng nếu bây giờ có cách nào để cứu được Đoạn Di, thì anh trai cô chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để làm.
Nhưng không còn cách nào nữa rồi.
Cho dù là tiền bạc hay con người, đều đã đạt đến giới hạn cuối cùng.
Hắn ngồi bên giường bệnh, dường như không biết phải làm gì, vô thức giơ tay lên chải tóc cho Đoạn Di.
Hắn nhận thấy tay mình run lên dữ dội, khi chạm vào Đoạn Di, cảm giác như đang chạm vào một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
Giá như đây chỉ là giấc mơ thì tốt biết mấy.
Đã vô số lần Thịnh Vân Trạch nghĩ đến những suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Giá như hắn có thể chết cùng cậu ấy.
Đến lúc này hắn mới biết, trước mặt cái chết con người ta lại yếu đuối và bất lực đến nhường nào.
Hắn cũng không nghĩ tới, duyên phận giữa hắn và Đoạn Di trong kiếp này lại ngắn ngủi như hoa dạ hương, chớp thoáng một cái đã tàn.
Vậy kiếp sau, hắn còn có thể gặp lại cậu ấy không?
Thịnh Vân Trạch đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình, thậm chí đã cầu xin cả thần phật, nhưng vẫn không thấy tia hy vọng nào.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay Đoạn Di, đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay ấy.
Hắn không biết sau khi cầu xin thần phật rồi, hắn còn có thể cầu xin ai nữa, cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh giường bệnh, van nài Đoạn Di.
“Đừng chết… Đoạn Di… xin em… đừng chết…”
Trái tim Thịnh Vân Trạch như bị một con dao cùn cắt xé, đau đớn tột cùng, không còn một chút sức lực nào nữa.
Hắn nức nở, bả vai run rẩy, cúi gằm mặt xuống.
“Xin em… đừng chết… van xin em… xin em đó…”
“Ba chưa về ạ?” Thịnh Tịch dụi mắt, ôm lấy anh trai.
Cậu bé lật một trang sách, như thể tự an ủi mình, cũng như an ủi em trai: “Chắc là ba sẽ về ngay khi tụi mình uống sữa xong.”
Thịnh Tịch nôn nóng uống cạn ly sữa nóng bảo mẫu mang lên, quay đầu nhìn đồng hồ, có chút buồn bã: “Bây giờ đã bảy giờ rồi.”
Cánh cửa lớn bật mở, Thịnh Tịch giật mình, vội vàng quay đầu nhìn.
Nhưng người đến không phải Thịnh Vân Trạch.
Cậu bé đứng dậy, chạy loạng choạng rồi lao vào vòng tay mẹ Đoạn Di: “Ngoại ơi!”
Sắc mặt mẹ Đoạn Di phờ phạc, gương mặt không chút huyết sắc. Thịnh Tịch nhạy cảm nhận ra nỗi đau của bà, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má bà, nghiêng đầu khó hiểu: “Ngoại ơi, sao ngoại lại khóc ạ?”
Mẹ Đoạn Di hôn lên má cậu bé: “Không sao… Không sao…”
Thịnh Tịch liên tục lau nước mắt cho bà, ngây thơ hỏi: “Ba đâu ạ?”
Mẹ Đoạn Di: “Ba sẽ về sớm thôi, tối nay ngoại ngủ với hai đứa nhé?”
Trẻ con rất nhạy bén với bầu không khí xung quanh, sau nhiều lần hỏi về Thịnh Vân Trạch mà không có kết quả, trên gương mặt Thịnh Tịch hiện lên vẻ u sầu khó tả.
Thịnh Minh lặng lẽ nắm lấy tay em trai, hai đứa trẻ cứ đứng im tại chỗ, ánh mắt trong veo nhìn mẹ Đoạn Di.
Nước mắt mẹ Đoạn Di bất chợt tuôn rơi, bà gần như van nài: “Đi ngủ thôi… Đi ngủ thôi nào, được không?”
Thịnh Minh cảm thấy dường như mình đã mò ra được một chút sự thật, rất nguy hiểm và cũng rất khó chấp nhận. Trái tim cậu bé trong nháy mắt dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi.
Cậu bé không nói gì, kéo tay Thịnh Tịch, hai anh em cùng nhau quay về phòng.
Sau khi giúp em trai đánh răng rửa mặt, Thịnh Minh cũng tự mình vệ sinh cá nhân, thay đồ ngủ. Hai anh em ngồi trên giường, chẳng ai chịu nằm xuống.
Mẹ Đoạn Di nhẹ nhàng đắp chăn cho hai đứa, Thịnh Tịch lên tiếng: “Ngoại ơi, mai là sinh nhật của con với anh Hai rồi.”
Mẹ Đoạn Di trìu mến nhìn hai đứa, năm tháng dường như chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt xinh đẹp của bà. Giây phút bà nhìn Thịnh Tịch như thế này, góc nghiêng ấy giống hệt Đoạn Di.
Thịnh Tịch nắm lấy mái tóc dài của bà, nhỏ giọng nói, có chút nũng nịu: “Con nhớ mama.”
Tim mẹ Đoạn Di thắt lại, bà kìm nén mong muốn khóc thành tiếng, nghẹn ngào: “Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Thịnh Tịch không chịu buông tha: “Ngoại…”
Mẹ Đoạn Di ấn cậu bé nằm xuống gối: “Ngủ đi, ngủ là sẽ ổn thôi.”
Bà cũng muốn tự nói với mình như vậy.
Ngủ là sẽ ổn thôi, ngủ là sẽ không còn đau khổ nữa.
Chỉ là sau khi mặt trời mọc, cơn ác mộng bất tận lại ập đến.
Thịnh Minh đưa cuốn truyện tranh cho mẹ Đoạn Di: “Ngoại ơi, ngoại có biết kể chuyện không ạ?”
Mẹ Đoạn Di nhận lấy cuốn truyện, Thịnh Minh nói: “Tối nào ba cũng kể chuyện cho tụi con nghe.”
Cậu bé do dự một chút, rồi hỏi: “Tối nay ba cũng tăng ca ạ?”
Mẹ Đoạn Di cố tỏ ra thoải mái: “Ừ, bảo bối muốn nghe chuyện gì nào?”
Thịnh Minh trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo: “Con muốn nghe Hoàng tử hạnh phúc.”
Mẹ Đoạn Di lật mở cuốn truyện cổ tích: “…‘Tại sao con không thể giống Hoàng tử hạnh phúc nhỉ?’, một bà mẹ thông thái nói với cậu con trai bé bỏng đang khóc đòi mặt trăng: ‘Hoàng tử hạnh phúc lúc mơ cũng chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì…’”
Đọc đến câu này, bà hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Thịnh Minh và Thịnh Tịch, hai đứa bé đầu tựa vào nhau, đã ngoan ngoãn nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
“Nói xong, nàng hôn lên môi Hoàng tử hạnh phúc, rồi gục xuống chân chàng, trút hơi thở cuối cùng.”
“Ngay lúc đó, bên trong bức tượng vang lên tiếng nứt vỡ bất thường, giống như có thứ gì đó vỡ tan. Đó là trái tim chì của Hoàng tử hạnh phúc đã nứt làm đôi. Quả là một mùa đông khắc nghiệt và khó chịu biết bao…”
Mẹ Đoạn Di tiếp tục đọc, cho đến khi bà đọc xong câu chuyện cổ tích buồn bã ấy, bản thân cũng đã khóc nức nở.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở bị kìm nén của mẹ Đoạn Di và tiếng vỗ nhẹ vào chăn đều đều.
Lâu sau, cánh cửa phòng khẽ khép lại.
Căn phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ, tô điểm một chút ấm áp le lói cho không gian trống trải.
Một lúc sau, Thịnh Tịch mở mắt, kéo nhẹ tay áo Thịnh Minh: “Anh Hai, anh ngủ chưa?”
Thịnh Minh tuy tay ngắn chân ngắn, nhưng vẫn cố gắng ôm em trai vào lòng: “Ngoại bảo tụi mình ngủ sớm đi mà, sao em chưa ngủ?”
Thịnh Tịch cụp mi: “Anh Hai, em khó chịu.”
Thịnh Minh: “Em thấy trong người không khỏe chỗ nào à?”
Thịnh Tịch lắc đầu: “Em không biết nữa.”
Cậu bé thủ thỉ lặp lại: “Em cũng không biết, em chỉ muốn khóc thôi.”
Nói rồi vùi mặt vào lòng anh trai, nức nở không rõ lý do.
Tim Thịnh Minh như thắt lại, Thịnh Tịch vừa khóc, mũi cậu cũng cay xè, đưa tay dụi mạnh mắt.
“Em muốn gặp ba…” Thịnh Tịch càng khóc càng đau lòng, như thể có ai đó vừa khoét đi một miếng trong tim cậu bé: “Em muốn gặp ba… Anh Hai…”
Thịnh Minh muốn nói, ba có thể đang tăng ca, giống như trước đây.
Có lúc ba tăng ca quá khuya không về được, bảo mẫu đi ngủ, chỉ còn cậu và Thịnh Tịch ở trong phòng.
Rõ ràng hôm nay cũng vậy, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Thịnh Minh lại ngày càng mãnh liệt.
Vẻ mặt kỳ lạ của bà ngoại, những người giúp việc muốn nói lại thôi, ba thì bặt vô âm tín, tất cả khiến cho tâm hồn non nớt của lũ trẻ dấy lên nỗi bất an.
Còn có mối liên kết vô hình nào đó giữa cậu bé với ba, vào khoảnh khắc Đoạn Di mất đi ý thức, khiến cho trái tim cậu bé đau đớn và hoảng sợ, trằn trọc không yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó, không ai có thể ngon giấc.
Thịnh Tịch khóc đến kiệt sức, thi thoảng lại run rẩy một cái rồi nhắm chặt mắt, cuối cùng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập đến, chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Minh ôm em trai, mãi đến khi cậu bé ngủ say, cậu mới từ từ nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, hai đứa trẻ đều thức dậy với đôi mắt sưng húp.
Mẹ Đoạn Di vừa nhìn thấy đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra sau khi bà rời đi.
Nhưng kỳ lạ là cả ba người đều không nhắc đến chuyện đêm qua.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch vẫn cư xử như mọi ngày, thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.
Mọi thứ diễn ra như một buổi sáng bình thường.
Lúc ăn cơm, mẹ Đoạn Di nhẹ nhàng đặt đũa xuống: “Bảo bối, mấy hôm nay không cần đến trường mẫu giáo nữa, ở nhà với ngoại nhé?”
Thịnh Tịch ngẩng đầu nhìn bà một cái, rồi im lặng gật đầu.
Buổi trưa, Thịnh Vân Khê gọi điện thoại đến, gương mặt vốn không chút huyết sắc của mẹ Đoạn Di càng trở nên trắng bệch.
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha, tâm trí lơ đãng, đến cả chương trình hoạt hình yêu thích nhất cũng chẳng buồn xem.
Cứ cách vài phút lại quay đầu nhìn mẹ Đoạn Di một lần, ánh mắt chòng chọc dõi theo bà.
Dù còn nhỏ, nhưng chúng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường trong nhà.
Chỉ là chúng còn quá nhỏ, chưa thể hiểu hết ý nghĩa của bầu không khí nặng nề đó, chỉ có thể bồn chồn lo lắng, như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Một giờ chiều, mẹ Đoạn Di sắp xếp tài xế đưa mọi người đến bệnh viện.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch cùng lên xe, hai đứa bé đều im lặng, chỉ có đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau, như muốn tiếp thêm cho nhau sức mạnh và an ủi.
Xe đến bệnh viện, mẹ Đoạn Di ôm Thịnh Tịch, dắt theo Thịnh Minh, bước vào tòa nhà bên cạnh. Thang máy lên đến tầng 11 rồi từ từ mở ra.
Tầng này gần như không có bệnh nhân, sàn nhà trắng xóa, tường cũng trắng xóa, trang phục của bác sĩ đều là màu trắng, như bước vào một thế giới khác.
Thịnh Tịch bối rối nhìn xung quanh, rồi tìm kiếm ánh mắt của anh trai.
Tay Thịnh Minh run lên dữ dội, như thể ý thức được điều sắp phải đối mặt, đến cả hơi thở cũng trở nên thận trọng.
Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ Đoạn Di đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Thịnh Minh yên lặng ôm chặt lấy mẹ Đoạn Di, cố gắng truyền sức mạnh nhỏ bé, yếu ớt của mình cho người phụ nữ trông mong manh như tờ giấy kia.
Mẹ Đoạn Di hôn lên trán hai đứa: “Bảo bối ngoan, nghe ngoại nói này, tối qua mama đã về nước rồi, chỉ là trên đường đi có chút chuyện…”
Thịnh Tịch im lặng lắng nghe, ánh mắt không rời mẹ Đoạn Di.
Đối diện với ánh mắt của đứa trẻ, mẹ Đoạn Di đột nhiên không nói nên lời, bà nghẹn ngào hồi lâu, nhìn chằm chằm Thịnh Tịch.
Giống như đã chờ đợi câu trả lời này từ lâu, sau vô số lần phỏng đoán và thấp thỏm, cuối cùng cũng phải đón nhận nhát dao chí mạng.
Nước mắt Thịnh Tịch tuôn rơi không kiểm soát.
Những giọt nước mắt to tướng, lăn dài trên gương mặt rồi rơi xuống đất.
Gương mặt cậu bé không chút biểu cảm, chỉ dùng sức lau mặt, rồi tiếp tục nhìn mẹ Đoạn Di.
Mẹ Đoạn Di cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt mình, gượng cười còn đau khổ hơn khóc: “Bây giờ mama đang ở trong bệnh viện, tối qua ba cũng ở đây, bây giờ ngoại dẫn hai đứa vào thăm mama nhé? Chỉ có thể vào trong 15 phút thôi, hết giờ thì phải ra ngoài, biết chưa?”
Thịnh Minh quay đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, như thể muốn nhìn xuyên qua đó.
Cô y tá với ánh mắt đầy thương cảm mở cửa phòng. Thịnh Minh bước từng bước vào trong, rồi dần dần tăng tốc, loạng choạng, gần như là bò lăn vào trong.
Cậu bé không dám phát ra tiếng động nào, ngay cả khóc cũng cắn chặt môi, cho đến khi nhìn thấy Đoạn Di nằm trên giường bệnh.
Gương mặt trắng bệch, đôi môi còn nhợt nhạt hơn cả gương mặt.
Đoạn Di nhắm nghiền mắt, yên lặng như đã chết, hàng mi chẳng mảy may rung động.
Nửa khuôn mặt dưới đeo máy thở, ẩn dưới lớp chăn mỏng manh, gần như không cảm nhận được hơi thở cuộc sống.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh “tít…tít…tít…” của máy móc.
Những chiếc máy móc xa lạ, những chiếc kim tiêm đáng sợ, những túi truyền dịch có màu sắc kỳ quái, ống truyền kéo dài xuống, không giống như đang truyền cho Đoạn Di sự sống, mà như đang muốn cướp đi nốt chút sức lực cuối cùng trong người cậu.
Thịnh Minh muốn nắm lấy tay Đoạn Di, nhưng trên tay cậu đầy những mũi kim truyền dịch, cậu bé không biết phải nắm vào đâu, tay lơ lửng giữa không trung một lúc, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy vạt áo cậu.
Trên người Đoạn Di đã được thay bộ quần áo dính đầy máu của hôm qua, cậu mặc một chiếc áo bệnh nhân vô khuẩn mà Thịnh Minh chưa từng thấy bao giờ.
Cậu bé run rẩy, muốn quay đầu nhìn mẹ Đoạn Di, lại nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đứng ở cửa.
“Ba…” Thịnh Minh gọi.
Người đó vừa giống Thịnh Vân Trạch, lại vừa không giống Thịnh Vân Trạch.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Minh chưa từng thấy ba mình có bộ dạng này, bất lực như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Trong lòng cậu bé dâng lên nỗi sợ hãi, nước mắt chực trào ra, cảm giác sợ hãi khiến cậu lao vào vòng tay Thịnh Vân Trạch, ôm chặt lấy áo hắn: “Ba ơi!”
Thịnh Vân Trạch ôm lấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch ra ngoài, cửa phòng chăm sóc đặc biệt khép lại.
Lúc này Thịnh Tịch mới choàng tỉnh, khóc lóc thảm thiết, muốn giãy ra, chạy lại bên Đoạn Di, cậu bé giãy giụa trong vòng tay Thịnh Vân Trạch.
Tiếng khóc thảm thiết của Thịnh Tịch vang vọng khắp hành lang, dù không hiểu sinh ly tử biệt là gì, nhưng cậu bé cảm nhận được rằng có một lớp kính ngăn cách giữa hai thế giới.
Thế giới của Đoạn Di rất yên tĩnh, còn thế giới của cậu bé dù ồn ào, náo nhiệt nhưng cậu bé lại không muốn.
Thịnh Vân Trạch ôm chặt lấy Thịnh Tịch, như thể đang ôm lấy niềm hy vọng cuối cùng của mình, hắn cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ đứa con trai bé nhỏ, siết chặt lấy Thịnh Tịch.
Cảm nhận được vai áo mình bị thấm ướt, Thịnh Tịch dần dừng khóc, yên lặng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa trước mặt.
“Ba ơi, con không khóc nữa.” Giọng nói của Thịnh Tịch vẫn còn run rẩy, nói chuyện cũng ngập ngừng, đứt quãng, mang theo âm điệu nức nở: “Ba cũng đừng khóc nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Vân Trạch vẫn ôm chặt lấy Thịnh Tịch, bất động, Thịnh Tịch hơi kéo ra, đưa tay lau mặt cho hắn, cẩn thận từng li từng tí.
Cậu bé chưa từng thấy Thịnh Vân Trạch như vậy, vì vậy có thể mơ hồ nhận ra có lẽ Đoạn Di không phải đơn giản là bị ốm hay cảm mạo bình thường.
Chính vì như vậy, Thịnh Tịch không thể kiềm chế được cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
Giống như chiếc lá rơi trong gió, run rẩy li ti trong vòng tay của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Khê vội vàng chạy đến, nhìn thấy Thịnh Minh đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt, cô dừng lại một chút, rồi nói: “Bảo bối, lại đây với cô, để ba ở một mình một lúc đi.”
Từ nãy đến giờ Thịnh Minh vẫn luôn dán mình trên tấm kính lớn, không như Thịnh Tịch làm nũng, cho dù ai kéo cũng không chịu rời đi, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào Đoạn Di, hy vọng giây phút tiếp theo sẽ thấy cậu ngồi dậy khỏi giường bệnh, vẫy tay chào cậu bé, hoặc như mọi khi ôm lấy cậu, xoa má cậu.
“Con muốn chờ ở đây.” Thịnh Minh bướng bỉnh đứng im, lúc này trông cậu bé giống hệt ba mình: “Như vậy mama tỉnh lại sẽ thấy con ngay.”
Vừa nói vừa giơ tay lên lau nước mắt, Thịnh Minh quay đầu lại: “Cô ra ngoài đi, con muốn ở đây chờ.”
Thịnh Vân Khê ngồi xổm xuống, không biết phải giải thích với Thịnh Minh như thế nào: “Bảo bối…”
Cô ngẩng đầu lên, kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra: “Hôm nay cô đưa hai đứa đến đây là muốn cho hai đứa gặp mặt lần cuối… Bảo bối, con hãy luôn ghi nhớ…”
“Không.” Lần đầu tiên Thịnh Minh cãi lại Thịnh Vân Khê, dường như cậu bé đã hiểu ra điều gì đó, òa khóc nức nở: “Con không muốn… Con không muốn! Con không muốn!!”
Như thể chỉ cần nhấn nút tạm dừng là nhân vật yêu thích của mình sẽ không bị chết.
Đoạn Di thích làm như vậy, Thịnh Minh cũng vậy, cậu bé học được cách trốn tránh.
“Cô ra ngoài đi, con muốn ở đây chờ mama tỉnh lại…”
Vừa khóc vừa đẩy Thịnh Vân Khê, muốn đẩy cô ra. Rồi ôm chặt lấy hai chân của mình, cuộn tròn người lại, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn nhất cho bản thân.
“Cô đi đi, con tự ở đây chờ được…”
Cậu bé liên tục nức nở, cả người run lên, khóc rất đau lòng khiến cho Thịnh Vân Khê không thể nói nên lời.
Thịnh Vân Khê quay đầu đi, không nỡ nhìn thẳng, cửa sổ hành lang đều đang mở, nhưng ánh nắng bên ngoài lại không thể chiếu vào trong này.
Cô nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ dần nhỏ dần, Thịnh Tịch đã ngủ trong vòng tay của Thịnh Vân Trạch, còn Thịnh Minh thì dựa vào tường, nhắm mắt lại, có lẽ là vì khóc quá nhiều nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thịnh Vân Khê nhẹ nhàng bế Thịnh Minh lên, tay cậu bé vẫn bám chặt lấy mép tường, trong lúc ngủ cậu bé cũng không yên ổn, năm ngón tay không còn bám vào đâu được nữa, như thể biết mình sắp bị bế đi, lông mày hơi nhíu lại, giọt nước mắt lăn dài trên gò má rồi thấm vào tóc.
“Để cô đưa hai đứa đi ngủ một lúc.” Thịnh Vân Khê bế lấy Thịnh Tịch, cô nhìn Thịnh Vân Trạch: “Anh… Anh hãy ở lại với Đoạn Di một lúc…”
Thịnh Vân Trạch không nhìn cô, cũng không trả lời, Thịnh Vân Khê nói: “Ý của bác sĩ anh cũng đã hiểu rồi, chính là chuyện của một, hai hôm này, em biết anh rất khó chấp nhận, anh à——”
Thịnh Vân Trạch đứng dậy, lướt qua người cô, Thịnh Vân Khê vội vàng gọi: “Anh!”
Cô muốn nói điều gì đó nhưng nhận ra điều gì đó rồi nuốt lời vào trong.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt lại một lần nữa được mở ra.
Cô y tá hơi do dự, muốn nói việc thường xuyên vào phòng chăm sóc đặc biệt như vậy sẽ không tốt cho bệnh nhân.
Nhưng nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường kia sắp không qua khỏi, cô lại thôi, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không nỡ: Gần chết rồi, hãy để người nhà gặp mặt lần cuối đi.
Đến hôm nay, trong bệnh viện đã không còn bất kỳ bác sĩ chuyên khoa nào có thể đảm bảo rằng Đoạn Di có thể vượt qua được hai ngày này.
Tình trạng cấp cứu 24 tiếng đồng hồ như hôm qua cậu vẫn chưa qua khỏi, vừa mới được đẩy ra phòng hồi sức được hai tiếng đồng hồ, đột nhiên cậu lại bị đẩy vào phòng cấp cứu do biến chứng của suy tim.
Trong quá trình cấp cứu tim cậu ngừng đập mười phút, rồi được đưa lên máy ECMO khẩn cấp. Những chiếc máy móc tốt nhất trong nước vào rạng sáng hôm qua đã được vận chuyển bằng máy bay riêng từ nước ngoài về, cứ mỗi giây trôi qua lại tốn kèm hàng nghìn tệ, đáng tiếc là cho dù là máy móc hiện đại nhất cũng không thể kéo dài thêm nhiều thời gian cho Đoạn Di.
Mười hai giờ trưa hôm sau, các bác sĩ đành buồn bã thông báo cho gia đình bệnh nhân, ai có thể đến thì hãy đến gặp mặt lần cuối.
Hai chân Thịnh Vân Trạch như đổ chì, hắn ngồi bên cạnh Đoạn Di, giống như sợi dây căng cực hạn, chỉ cần một cọng rơm nữa thôi là có thể đứt.
Bất cứ lời nói nào cũng có thể trở thành giọt nước tràn ly, khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.
Thịnh Vân Trạch nhận thức rõ ràng rằng bản thân hắn không thể chịu đựng nổi nữa.
Nếu Đoạn Di không thể tỉnh lại, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi.
Suốt 24 tiếng đồng hồ, Thịnh Vân Trạch không chợp mắt, tinh thần hắn đã suy sụp đến bờ vực phá sản. Khi Thịnh Vân Khê rời đi, cô đã không ngừng nghi ngờ rằng nếu bây giờ có cách nào để cứu được Đoạn Di, thì anh trai cô chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để làm.
Nhưng không còn cách nào nữa rồi.
Cho dù là tiền bạc hay con người, đều đã đạt đến giới hạn cuối cùng.
Hắn ngồi bên giường bệnh, dường như không biết phải làm gì, vô thức giơ tay lên chải tóc cho Đoạn Di.
Hắn nhận thấy tay mình run lên dữ dội, khi chạm vào Đoạn Di, cảm giác như đang chạm vào một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
Giá như đây chỉ là giấc mơ thì tốt biết mấy.
Đã vô số lần Thịnh Vân Trạch nghĩ đến những suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Giá như hắn có thể chết cùng cậu ấy.
Đến lúc này hắn mới biết, trước mặt cái chết con người ta lại yếu đuối và bất lực đến nhường nào.
Hắn cũng không nghĩ tới, duyên phận giữa hắn và Đoạn Di trong kiếp này lại ngắn ngủi như hoa dạ hương, chớp thoáng một cái đã tàn.
Vậy kiếp sau, hắn còn có thể gặp lại cậu ấy không?
Thịnh Vân Trạch đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình, thậm chí đã cầu xin cả thần phật, nhưng vẫn không thấy tia hy vọng nào.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay Đoạn Di, đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay ấy.
Hắn không biết sau khi cầu xin thần phật rồi, hắn còn có thể cầu xin ai nữa, cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh giường bệnh, van nài Đoạn Di.
“Đừng chết… Đoạn Di… xin em… đừng chết…”
Trái tim Thịnh Vân Trạch như bị một con dao cùn cắt xé, đau đớn tột cùng, không còn một chút sức lực nào nữa.
Hắn nức nở, bả vai run rẩy, cúi gằm mặt xuống.
“Xin em… đừng chết… van xin em… xin em đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro