Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Tình địch đâu đ...
2024-09-12 09:22:47
“Đoạn Di, nhìn xem tớ ngầu chưa?” Nam Dã nâng mặt Đoạn Di, cố gắng xoay sang phía mình, “Cậu nhìn ai vậy, nhìn tớ này.”
Đoạn Di hất tay cậu ta ra: “Đau chết đi được, bộ đồng phục này có gì đẹp mà nhìn?”
Cậu lùi lại hai bước, quan sát Nam Dã, chỉ thấy hết sức bình thường.
Nam Dã không vui: “Vậy cậu nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch làm gì? Tớ với hắn ta mặc không phải cùng một bộ đồng phục sao?”
Đoạn Di: “Ai nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch?”
Nam Dã: “Vừa nãy cậu nhìn hắn ta đấy, tớ thấy hết rồi.”
Cậu ta làm động tác đút một tay vào túi quần, ra vẻ từng trải: “Tớ không ngầu à?”
Đoạn Di bị cậu ta chọc cười, đấm cho cậu ta một cái: “Lớp 12 không ở đây, cậu còn chưa mau về đi?”
Nam Dã: “Lớp tớ còn mấy đứa chưa tới. Cậu đăng ký thi đấu môn gì vậy?”
Đoạn Di: “Chạy 1500 mét.”
Cả lớp chỉ có cậu, Thịnh Vân Trạch và Đầu bằng đăng ký chạy bộ cự ly dài.
Tưởng Vọng Thư ló đầu hỏi: “Cậu đăng ký thi đấu môn gì?”
Nam Dã: “Chạy dài, cùng với các cậu, số báo danh của cậu là bao nhiêu?”
Đoạn Di gọi: “Chị Mã, cho em xem bảng danh sách chút.”
Chị Mã tên thật là Mã Lộ, lớp trưởng lớp 12/1, ủy viên thể dục thể thao, là một nữ hán tử khỏe mạnh, da bánh mật, phong cách phóng khoáng.
Đồng thời, cô cũng là thần hộ mệnh của các nữ sinh và Omega trong lớp. Thông thường Beta và Alpha không dám trêu ghẹo hoặc buông lời khiếm nhã với Omega. Nếu không, dưới nắm đấm của chị Mã chẳng có oan hồn nào bị chết oan uổng cả!
Cô ấy có tính cách hào sảng, nói chuyện oang oang, cả lớp đều có thể nghe thấy: “Lấy làm gì? Chị để ở khán đài rồi.”
Đoạn Di: “Tớ muốn xem lịch thi đấu chạy dài.”
Chị Mã: “Chiều mới thi, vội gì, khai mạc xong tớ đưa cho. À đúng rồi, lớp phó, cậu gọi các bạn về tập hợp đi, sắp phải xếp hàng rồi.”
Đoạn Di giục Nam Dã: “Đi đi!”
Nam Dã lưu luyến: “Bệnh cậu đỡ chưa vậy?”
Đoạn Di: “Cậu đi xa chút là tôi khỏi hẳn.”
Tuy pheromone Alpha trên người Nam Dã có chút ảnh hưởng tới cậu nhưng không đáng kể.
Câu nói này đâm trúng trái tim thủy tinh của Nam Dã, cậu ta chu môi bỏ chạy, một lát sau lại chạy về, ấm ức: “Khai mạc xong tớ tìm cậu.”
Sau đó, cậu ta liếc mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, cố ý nói: “Hắn ta thật có phúc.”
Nói xong liền bỏ đi.
Đoạn Di theo bản năng nhìn Thịnh Vân Trạch. Người kia đã hội họp với những người dẫn chương trình khác, không xa cũng không gần, duy trì thiết lập hình tượng hoa khôi lạnh lùng.
Lễ khai mạc có bốn người dẫn chương trình, hai người của trường Nhị Trung là Giản Kiều và Thịnh Vân Trạch, đều là học sinh lớp 12.
Trường Thất Trung phái ra hai học sinh lớp 11. Nam sinh để kiểu tóc bổ luống, tóc mái dày, dáng người mũm mĩm, thoa phấn nền và kẻ lông mày. Nữ sinh tóc ngắn xoăn nhẹ, trang điểm, không hiểu sao toát lên vẻ từng trải, nhìn không giống học sinh cấp ba lắm.
Nữ sinh trường Thất Trung cố tình bắt chuyện với Thịnh Vân Trạch, cách một Giản Kiều nhưng vẫn cười tủm tỉm với hắn, Giản Kiều hỏi cô ta mấy vấn đề về công việc, cô ta đều không trả lời, còn có thể lái chủ đề sang Thịnh Vân Trạch, khiến Giản Kiều khó giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
May mà Thịnh Vân Trạch chỉ “ừ” mấy tiếng với vẻ thờ ơ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tưởng Vọng Thư cảm thán: “Vẫn là hai bông hoa của Nhị Trung chúng ta đẹp hơn, chỉ riêng nhan sắc thôi đã bỏ xa MC của trường Thất Trung rồi.”
Đoạn Di gật đầu đồng tình. Không hổ là MC nổi tiếng trong sáng ngọt ngào của đài truyền hình Thiếu nhi Hàng Châu. Giản Kiều dù là khí chất hay phong thái đều hơn nữ sinh trường Thất Trung kia mười bậc. Dù Giản Kiều hơn cô ta một tuổi nhưng trông vẫn nhỏ nhắn hơn cô ta, lại càng tràn đầy sức sống và vẻ đẹp thiếu nữ đúng lứa tuổi học sinh.
Còn Thịnh Vân Trạch thì khỏi phải bàn. Từ trước tới nay hoa khôi trường học như hắn chưa từng gặp ai có thể so bì nhan sắc!
Chỉ có Tần Thư bên trường Nhất Trung kia là ngang ngửa hắn.
Tưởng Vọng Thư nhìn một lúc, cảm thấy không đúng lắm: “Sao con bé trường Thất Trung kia cứ bám lấy lớp trưởng Thịnh thế?”
Hách San San lên tiếng: “Phó Nhã mà, mình biết cô ta. Cô ta vốn dĩ là vậy.”
Tưởng Vọng Thư tò mò: “Cậu biết cái gì?”
Hách San San mím môi, hình như không muốn nói xấu người khác sau lưng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Bạn cấp hai của mình học cùng lớp với cô ta, con nhỏ này nhân phẩm không tốt lắm, thích làm tiểu tam, cướp bạn trai người khác. Lên cấp ba từng bị đánh. Sau đó nhận một người anh trai ở trường nghề số 4 để che chở, hiện tại đang hoành hành bá đạo ở Thất Trung, không ai dám chọc vào. Nói tóm lại là một đứa con gái hư hỏng.”
Tưởng Vọng Thư: “Woa, vậy mà cô ta sống cũng khá phong phú đấy chứ.”
Hách San San như thể nhìn thấy thiên nga trắng nhà mình bị bôi nhọ, lo lắng: “Nói bậy, mình thật sự muốn nhắc nhở lớp trưởng Thịnh, bảo hắn ta tránh xa cô ta ra.”
Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: “Này, cậu thấy sao, tiểu Đoạn?! Tình địch đã xuất hiện, cậu không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ! Hãy cố gắng hết sức nào…”
Đoạn Di: “Tình địch cái đầu cậu… Lớn rồi đừng có hát bài hát chủ đề của Ultraman Tiga nữa được không? Cậu không thấy có lỗi với bài hát à?”
Tưởng Vọng Thư tự tin một cách khó hiểu: “Nghe hay hơn bài ‘Chú Lý muốn đi bộ đội’ của cậu đấy.”
Cậu liếc nhìn Phó Nhã, chỉ thấy cô ta càng ngày càng áp sát Thịnh Vân Trạch, nói chuyện phả hơi như hoa lan. Thị lực 2.0 của cậu còn thấy được cánh tay cô ta sắp dính vào người Thịnh Vân Trạch rồi.
Mẹ kiếp, Đoạn Di thầm nghĩ: Cái con nhỏ này, quyến rũ chồng người khác là sẽ bị trời phạt đấy!
Cuối cùng Thịnh Vân Trạch cũng đen mặt đi sang chỗ khác.
“Mẹ nó, sao hắn nhịn được mà không mắng chửi cô ta nhỉ. Rõ ràng là đang quấy rối tình dục hoa khôi của chúng ta mà.” Tưởng Vọng Thư kinh ngạc.
Hách San San: “Dù sao thì lát nữa khi lớp trưởng về lớp, cậu phải nói cho hắn biết quá khứ bê bối của cô ả này. Cô ta không dễ đối phó đâu. Bây giờ chắc chắn là đã nhắm vào hoa khôi của chúng ta rồi. Hu hu hu, nam thần đáng thương của mình…”
Lễ khai mạc của trường Nhị Trung thường chỉ kéo dài nửa tiếng, cộng thêm tuyên thệ của đại diện vận động viên, phát biểu của hiệu trưởng, kéo dài tối đa là bốn mươi lăm phút.
Hợp nhất với trường Thất Trung nên phải cộng thêm đội hình của trường Thất Trung và phát biểu của hiệu trưởng trường bạn, kết thúc đã là một tiếng rưỡi.
Mọi người giải tán, lần lượt trở về chỗ ngồi của lớp mình tại khán đài. Tưởng Vọng Thư đứng hai tiếng đồng hồ, cơ thể uể oải, vừa đến khán đài đã lăn ra ghế ngồ không chịu nhúc nhích.
Thịnh Vân Trạch không biết đã chạy đi đâu để thay bộ đồng phục đạo nhái “Tiểu thời đại”, lại mặc bộ đồng phục mùa thu bên trong áo khoác đồng phục mùa thu, phong cách cực ngầu, đúng chuẩn soái ca trung nhị.
Trên chỗ ngồi của hắn dán một tờ giấy ghi số học sinh. Sau khi hắn dời cặp sách ra hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đoạn Di vừa nhìn thấy hắn bước lên khán đài đã âm thầm quan sát. Bây giờ rốt cuộc cũng tìm được cớ bắt chuyện với Thịnh Vân Trạch, bèn giả vờ như không có việc gì làm, quay đầu lại vờ như vô tình nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ vừa đủ và giọng điệu quan tâm hờ hững của bạn cùng lớp: “Sao cậu lại tới đây? Tìm gì thế?”
Thịnh Vân Trạch vừa tìm vừa đáp, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu nhìn chằm chằm tôi mười phút chỉ để tìm ra câu mở đầu đó thôi sao?”
Cổ Đoạn Di đỏ bừng, sau đó lan ra cả mặt: “Cậu… cậu nhìn lén tớ!”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Nếu cậu không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn lén cậu?”
Đoạn Di câm nín trước sự trơ trẽn của Thịnh Vân Trạch.
Hai người đều đồng loạt quên đi nụ hôn của mấy tối hôm trước, cũng quên luôn cả chút mâu thuẫn tối qua.
Nhưng cũng không ai dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, rất ăn ý lảng đi.
Đoạn Di ấp úng “Ừ” một tiếng, sau đó im bặt.
Một người nhìn thẳng về phía trước, ngồi thẳng lưng như thể muốn nhìn từ vị trí địa lý của Nhị Trung thẳng đến núi Thiên Mục.
Một người cúi đầu tìm đồ, bóng lưng hơi cứng đờ: lặp đi lặp lại động tác lục tung cùng một chiếc cặp sách tám mươi lần.
Nếu bây giờ không phải là lúc mọi người đang ồn ào, xung quanh náo nhiệt như vậy, có lẽ bầu không khí ngượng ngùng này đã đủ để cả hai cùng đào một cái hố chôn sống bản thân rồi.
Kiểu hợp táng ấy.
Có lẽ cả hai đều muốn tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí này. Gần như cùng lúc, hai người đồng thanh lên tiếng.
“Nam Dã tìm cậu làm gì?”
“Nữ MC trường Thất Trung kia nói gì với cậu à?”
“…”
“…”
Đoạn Di bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đồng hồ lớn của tòa nhà quốc tế như thể muốn dùng xi măng trát cổ, cả đời này cũng không quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch nữa.
Trời ạ!!!!!!!
Đoạn Di thầm gào thét trong lòng. Tại sao mỗi lần mình cảm thấy bầu không khí đã đủ ngượng rồi thì cái bầu không khí ma quỷ này lại có thể còn ngượng hơn nữa!!!
Ngay sau đó một dòng điện nhỏ xíu, tê dại đồng thời chạy qua tim hai người.
Chẳng lẽ hắn ghen rồi? – Đây là Đoạn Di.
Cậu ấy cứ nhìn mình chằm chằm sao? – Đây là Thịnh Vân Trạch.
Một lúc sau, nam thần cao lãnh, hoa khôi của trường rốt cuộc cũng buông tha cho chiếc cặp sách của mình, thong thả nói: “Tôi không nghe cô ta nói gì cả, giọng điệu õng ẹo, chói tai.”
Đoạn Di vừa thấy Thịnh Vân Trạch ném bậc thang xuống, nước mắt giàn giụa, vội vàng tiếp lời: “Ồ, tớ biết rồi, tớ chỉ nghe nói…” Nói đến một nửa, Đoạn Di bừng tỉnh, nhận ra nói xấu con gái nhà người ta sau lưng là không nên.
Cậu vốn là người luôn nhìn nhận sự việc bằng chính mắt mình, không nghe theo lời đồn,. Chưa từng tiếp xúc với Phó Nhã, cậu không muốn đánh giá lung tung.
Chỉ là nhìn thấy Phó Nhã cứ bám lấy Thịnh Vân Trạch, trong lòng cậu như bị kim châm, vô cùng khó chịu.
Vì vậy chủ đề rẽ ngoặt 180 độ, Đoạn Di lập tức tìm cách để nói tiếp: “Ra là cậu không thích con gái giọng nói õng ẹo à.”
Thịnh Vân Trạch: “Cũng bình thường, phải xem là ai.” Hắn ta còn bổ sung thêm một câu: “Tôi chỉ thích người tôi thích làm nũng thôi.”
Tim Đoạn Di giật thót, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm nền xi măng: “Ờ.”
Chỉ “ờ” một tiếng như vậy có phải kỳ quái quá không?
Đoạn Di hồi tưởng lại, bèn “có tật giật mình”, bổ sung một câu: “Nói với tôi làm gì?”
Hơi mong chờ nhỉ.
Thịnh Vân Trạch khó hiểu, đập tan ảo tưởng của cậu: “Rõ ràng là cậu hỏi tôi trước.”
Đoạn Di: “…”
Lần đầu tiên va chạm tư tưởng giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa duy lý đã kết thúc với kết quả vô cùng bi thảm.
Bạn ơi, lắc não tôi chút được không? Nghe thấy gì không? Nghe thấy âm thanh của những mộng tưởng đẹp đẽ, ngây thơ của một chàng trai tan vỡ không?
Đoạn Di thầm cười nhạo trong lòng: Cả đời này không thể nào yêu đương với trai kỹ thuật được. Cả đời này cũng không yêu đương với trai kỹ thuật được. Có năng lực đó thì học Oxford, Harvard không tốt sao? Sao phải lãng phí thời gian cho một tên trai kỹ thuật? Chẳng có tí lãng mạn nào, một cỗ máy tính hình người di động, cả đời FA cho đáng đời! Ai mà lấy phải Thịnh Vân Trạch thì người đó đúng là não có hố!
Mắng được một nửa thì phát hiện ra mình cũng bị mắng vào, Đoạn Di lại càng tức giận.
Tưởng Vọng Thư lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí phía bên Đoạn Di có gì đó không đúng. Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cậu ta tiện miệng hỏi: “Lớp trưởng, cậu tìm gì vậy?”
“Đồng hồ.” Thịnh Vân Trạch kéo khóa cặp sách.
Tưởng Vọng Thư: “Đồng hồ á? Cậu không đeo à?”
Nghĩ đến chuyện Thịnh Vân Trạch vừa rồi đi dẫn chương trình, chắc cũng không đeo đồng hồ, có lẽ là bị mất.
Chiếc Vacheron Constantin mà Thịnh Vân Trạch thường đeo không rẻ, nếu làm mất thì đúng là chuyện lớn. Thế nhưng trông hắn có vẻ không quan tâm lắm, tìm kiếm hai cái rồi thôi.
Tưởng Vọng Thư chỉ nghe nói Thịnh Vân Trạch xuất thân là con nhà học thức. Thế nhưng nếu hắn họ Thịnh… Thì ở Bắc Kinh, gia đình có gia thế, họ Thịnh… chắc chỉ có một nhà đó, chắc không… trùng hợp như vậy chứ?
“Cậu cần gấp à?” Bỗng nhiên Đoạn Di lên tiếng hỏi.
“Không, tôi muốn xem giờ.” Thịnh Vân Trạch ngồi xuống: “Buổi chiều thi chạy.”
“Nếu cậu cần gấp thì lấy của tớ đeo tạm.”
Con trai ai cũng thích mua đồng hồ, Đoạn Di cũng không ngoại lệ. Chiếc đồng hồ trên tay cậu là Richard Mille RM5201, quà sinh nhật năm ngoái mà Đoạn Thiệu Hành tặng. Mặt đồng hồ có hình đầu lâu, vừa ngầu vừa cá tính, rất được Đoạn Di yêu thích.
Tưởng Vọng Thư đã hỏi mượn cậu rất nhiều lần, nhưng cậu không cho, vậy mà lúc này lại đưa cho Thịnh Vân Trạch.
Vì vậy, cậu ta trợn tròn mắt.
Thịnh Vân Trạch khựng lại, vốn dĩ không định nhận.
Thế nhưng ngay sau đó, tiếng kêu than của Tưởng Vọng Thư vang lên: “Mẹ kiếp Đoạn Bảo, cậu có phải con người không? Tớ hỏi mượn nhiều lần như vậy mà cậu không cho, bây giờ cậu lại cho đoàn trưởng mượn dễ dàng vậy à? Cậu đúng là “trọng sắc khinh bạn” mà!”
Đoạn Di hơi đỏ mặt vì câu nói của Tưởng Vọng Thư: “Thịnh Vân Trạch mượn để dùng, cậu mượn để làm màu, tôi không cho Bking mượn. Hơn nữa chúng ta là anh em tốt, cảm ơn.”
Thịnh Vân Trạch nhận lấy đồng hồ, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Tưởng Vọng Thư, trong lòng hắn có chút vui sướng.
Sự đối xử đặc biệt của Đoạn Di khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc là cảm giác vui vẻ này không duy trì được bao lâu, Nam Dã đã trèo qua hàng rào, chào hỏi người quen bên ban kỷ luật hội học sinh, chạy thẳng đến khu vực lớp 12.
“Đoạn Di, cậu còn chưa nói cho tớ biết buổi chiều cậu thi đấu đợt mấy?”
Nam Dã mặc đồng phục cũng không che giấu được vẻ điển trai. Vừa đến, ánh mắt của các nữ sinh lớp 12 liền đổ dồn vào cậu ta.
Không hổ danh là hot boy lớp 11, nghe nói là “tiểu lưu học sinh” du học từ nước ngoài về, toàn thân tỏa ra hai chữ “thời thượng”.
“Chị Mã nói tớ đợt hai, còn cậu?”
Nam Dã ủ rũ: “Tớ đợt ba. Tớ muốn chạy cùng cậu, tớ đi tìm người đổi số báo danh.”
Đoạn Di vội vàng kéo cậu ta lại: “Ê, cậu bị sao thế, bận rộn như vậy mà còn muốn làm phiền người ta thêm à?”
Nam Dã: “Tớ…”
Cậu ta vừa định lên tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, cách một cái hàng rào sắt túm lấy cổ tay Đoạn Di. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn: “Đồng hồ của cậu đâu?”
Đoạn Di: “Ờ thì, cho người ta mượn rồi.”
“Cho mượn?” Nam Dã nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
Nam Dã biết Đoạn Di rất thích chiếc đồng hồ này, mới mua được một năm, vẫn còn đang trong thời kỳ “yêu đương cuồng nhiệt”, vậy mà lại đem “bạn gái” trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của mình cho người ta mượn. Hành động này của cậu có vẻ không phù hợp với tác phong thường ngày cho lắm.
Quan hệ của cậu và Tưởng Vọng Thư tốt như vậy, cậu còn không cho mượn.
“Cậu cho ai mượn thế?” Nam Dã tra hỏi.
Đoạn Di còn chưa kịp lên tiếng, Thịnh Vân Trạch đã chậm rãi đứng dậy, thong thả xắn tay áo đồng phục, với tốc độ tua chậm x2, ung dung đeo chiếc đồng hồ Richard Mille “bạn gái” được Đoạn Di cho mượn lên. Sau đó giả vờ như vô tình “triển lãm” một vòng 360 độ không góc chết, giống như một người mẫu quảng cáo đồng hồ chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, cựu hội trưởng hội học sinh kiêm bộ trưởng ban kỷ luật – đồng chí Thịnh Vân Trạch gõ gõ vào hàng rào sắt, thản nhiên để lộ chiếc đồng hồ, nói với vị bộ trưởng mới nhậm chức của ban kỷ luật: “Cậu không muốn làm bộ trưởng nữa hả? Ai cho cậu thả người lớp 11 vào khu vực lớp 12 vậy?”
Bộ trưởng ban kỷ luật giật nảy mình. Nhìn thấy Nam Dã, vội vàng nói: “Cậu kia, xuống dưới mau, không là trừ điểm lớp đấy!”
Trong lòng Nam Dã dậy sóng, cơn ghen tuông dâng trào, nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cũng không rời mắt, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cậu ta.
Cả hai đều nhìn ra sự thù địch và ghen tuông rõ ràng trong mắt đối phương.
Đoạn Di hất tay cậu ta ra: “Đau chết đi được, bộ đồng phục này có gì đẹp mà nhìn?”
Cậu lùi lại hai bước, quan sát Nam Dã, chỉ thấy hết sức bình thường.
Nam Dã không vui: “Vậy cậu nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch làm gì? Tớ với hắn ta mặc không phải cùng một bộ đồng phục sao?”
Đoạn Di: “Ai nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch?”
Nam Dã: “Vừa nãy cậu nhìn hắn ta đấy, tớ thấy hết rồi.”
Cậu ta làm động tác đút một tay vào túi quần, ra vẻ từng trải: “Tớ không ngầu à?”
Đoạn Di bị cậu ta chọc cười, đấm cho cậu ta một cái: “Lớp 12 không ở đây, cậu còn chưa mau về đi?”
Nam Dã: “Lớp tớ còn mấy đứa chưa tới. Cậu đăng ký thi đấu môn gì vậy?”
Đoạn Di: “Chạy 1500 mét.”
Cả lớp chỉ có cậu, Thịnh Vân Trạch và Đầu bằng đăng ký chạy bộ cự ly dài.
Tưởng Vọng Thư ló đầu hỏi: “Cậu đăng ký thi đấu môn gì?”
Nam Dã: “Chạy dài, cùng với các cậu, số báo danh của cậu là bao nhiêu?”
Đoạn Di gọi: “Chị Mã, cho em xem bảng danh sách chút.”
Chị Mã tên thật là Mã Lộ, lớp trưởng lớp 12/1, ủy viên thể dục thể thao, là một nữ hán tử khỏe mạnh, da bánh mật, phong cách phóng khoáng.
Đồng thời, cô cũng là thần hộ mệnh của các nữ sinh và Omega trong lớp. Thông thường Beta và Alpha không dám trêu ghẹo hoặc buông lời khiếm nhã với Omega. Nếu không, dưới nắm đấm của chị Mã chẳng có oan hồn nào bị chết oan uổng cả!
Cô ấy có tính cách hào sảng, nói chuyện oang oang, cả lớp đều có thể nghe thấy: “Lấy làm gì? Chị để ở khán đài rồi.”
Đoạn Di: “Tớ muốn xem lịch thi đấu chạy dài.”
Chị Mã: “Chiều mới thi, vội gì, khai mạc xong tớ đưa cho. À đúng rồi, lớp phó, cậu gọi các bạn về tập hợp đi, sắp phải xếp hàng rồi.”
Đoạn Di giục Nam Dã: “Đi đi!”
Nam Dã lưu luyến: “Bệnh cậu đỡ chưa vậy?”
Đoạn Di: “Cậu đi xa chút là tôi khỏi hẳn.”
Tuy pheromone Alpha trên người Nam Dã có chút ảnh hưởng tới cậu nhưng không đáng kể.
Câu nói này đâm trúng trái tim thủy tinh của Nam Dã, cậu ta chu môi bỏ chạy, một lát sau lại chạy về, ấm ức: “Khai mạc xong tớ tìm cậu.”
Sau đó, cậu ta liếc mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, cố ý nói: “Hắn ta thật có phúc.”
Nói xong liền bỏ đi.
Đoạn Di theo bản năng nhìn Thịnh Vân Trạch. Người kia đã hội họp với những người dẫn chương trình khác, không xa cũng không gần, duy trì thiết lập hình tượng hoa khôi lạnh lùng.
Lễ khai mạc có bốn người dẫn chương trình, hai người của trường Nhị Trung là Giản Kiều và Thịnh Vân Trạch, đều là học sinh lớp 12.
Trường Thất Trung phái ra hai học sinh lớp 11. Nam sinh để kiểu tóc bổ luống, tóc mái dày, dáng người mũm mĩm, thoa phấn nền và kẻ lông mày. Nữ sinh tóc ngắn xoăn nhẹ, trang điểm, không hiểu sao toát lên vẻ từng trải, nhìn không giống học sinh cấp ba lắm.
Nữ sinh trường Thất Trung cố tình bắt chuyện với Thịnh Vân Trạch, cách một Giản Kiều nhưng vẫn cười tủm tỉm với hắn, Giản Kiều hỏi cô ta mấy vấn đề về công việc, cô ta đều không trả lời, còn có thể lái chủ đề sang Thịnh Vân Trạch, khiến Giản Kiều khó giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
May mà Thịnh Vân Trạch chỉ “ừ” mấy tiếng với vẻ thờ ơ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tưởng Vọng Thư cảm thán: “Vẫn là hai bông hoa của Nhị Trung chúng ta đẹp hơn, chỉ riêng nhan sắc thôi đã bỏ xa MC của trường Thất Trung rồi.”
Đoạn Di gật đầu đồng tình. Không hổ là MC nổi tiếng trong sáng ngọt ngào của đài truyền hình Thiếu nhi Hàng Châu. Giản Kiều dù là khí chất hay phong thái đều hơn nữ sinh trường Thất Trung kia mười bậc. Dù Giản Kiều hơn cô ta một tuổi nhưng trông vẫn nhỏ nhắn hơn cô ta, lại càng tràn đầy sức sống và vẻ đẹp thiếu nữ đúng lứa tuổi học sinh.
Còn Thịnh Vân Trạch thì khỏi phải bàn. Từ trước tới nay hoa khôi trường học như hắn chưa từng gặp ai có thể so bì nhan sắc!
Chỉ có Tần Thư bên trường Nhất Trung kia là ngang ngửa hắn.
Tưởng Vọng Thư nhìn một lúc, cảm thấy không đúng lắm: “Sao con bé trường Thất Trung kia cứ bám lấy lớp trưởng Thịnh thế?”
Hách San San lên tiếng: “Phó Nhã mà, mình biết cô ta. Cô ta vốn dĩ là vậy.”
Tưởng Vọng Thư tò mò: “Cậu biết cái gì?”
Hách San San mím môi, hình như không muốn nói xấu người khác sau lưng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Bạn cấp hai của mình học cùng lớp với cô ta, con nhỏ này nhân phẩm không tốt lắm, thích làm tiểu tam, cướp bạn trai người khác. Lên cấp ba từng bị đánh. Sau đó nhận một người anh trai ở trường nghề số 4 để che chở, hiện tại đang hoành hành bá đạo ở Thất Trung, không ai dám chọc vào. Nói tóm lại là một đứa con gái hư hỏng.”
Tưởng Vọng Thư: “Woa, vậy mà cô ta sống cũng khá phong phú đấy chứ.”
Hách San San như thể nhìn thấy thiên nga trắng nhà mình bị bôi nhọ, lo lắng: “Nói bậy, mình thật sự muốn nhắc nhở lớp trưởng Thịnh, bảo hắn ta tránh xa cô ta ra.”
Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: “Này, cậu thấy sao, tiểu Đoạn?! Tình địch đã xuất hiện, cậu không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ! Hãy cố gắng hết sức nào…”
Đoạn Di: “Tình địch cái đầu cậu… Lớn rồi đừng có hát bài hát chủ đề của Ultraman Tiga nữa được không? Cậu không thấy có lỗi với bài hát à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Vọng Thư tự tin một cách khó hiểu: “Nghe hay hơn bài ‘Chú Lý muốn đi bộ đội’ của cậu đấy.”
Cậu liếc nhìn Phó Nhã, chỉ thấy cô ta càng ngày càng áp sát Thịnh Vân Trạch, nói chuyện phả hơi như hoa lan. Thị lực 2.0 của cậu còn thấy được cánh tay cô ta sắp dính vào người Thịnh Vân Trạch rồi.
Mẹ kiếp, Đoạn Di thầm nghĩ: Cái con nhỏ này, quyến rũ chồng người khác là sẽ bị trời phạt đấy!
Cuối cùng Thịnh Vân Trạch cũng đen mặt đi sang chỗ khác.
“Mẹ nó, sao hắn nhịn được mà không mắng chửi cô ta nhỉ. Rõ ràng là đang quấy rối tình dục hoa khôi của chúng ta mà.” Tưởng Vọng Thư kinh ngạc.
Hách San San: “Dù sao thì lát nữa khi lớp trưởng về lớp, cậu phải nói cho hắn biết quá khứ bê bối của cô ả này. Cô ta không dễ đối phó đâu. Bây giờ chắc chắn là đã nhắm vào hoa khôi của chúng ta rồi. Hu hu hu, nam thần đáng thương của mình…”
Lễ khai mạc của trường Nhị Trung thường chỉ kéo dài nửa tiếng, cộng thêm tuyên thệ của đại diện vận động viên, phát biểu của hiệu trưởng, kéo dài tối đa là bốn mươi lăm phút.
Hợp nhất với trường Thất Trung nên phải cộng thêm đội hình của trường Thất Trung và phát biểu của hiệu trưởng trường bạn, kết thúc đã là một tiếng rưỡi.
Mọi người giải tán, lần lượt trở về chỗ ngồi của lớp mình tại khán đài. Tưởng Vọng Thư đứng hai tiếng đồng hồ, cơ thể uể oải, vừa đến khán đài đã lăn ra ghế ngồ không chịu nhúc nhích.
Thịnh Vân Trạch không biết đã chạy đi đâu để thay bộ đồng phục đạo nhái “Tiểu thời đại”, lại mặc bộ đồng phục mùa thu bên trong áo khoác đồng phục mùa thu, phong cách cực ngầu, đúng chuẩn soái ca trung nhị.
Trên chỗ ngồi của hắn dán một tờ giấy ghi số học sinh. Sau khi hắn dời cặp sách ra hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đoạn Di vừa nhìn thấy hắn bước lên khán đài đã âm thầm quan sát. Bây giờ rốt cuộc cũng tìm được cớ bắt chuyện với Thịnh Vân Trạch, bèn giả vờ như không có việc gì làm, quay đầu lại vờ như vô tình nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ vừa đủ và giọng điệu quan tâm hờ hững của bạn cùng lớp: “Sao cậu lại tới đây? Tìm gì thế?”
Thịnh Vân Trạch vừa tìm vừa đáp, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu nhìn chằm chằm tôi mười phút chỉ để tìm ra câu mở đầu đó thôi sao?”
Cổ Đoạn Di đỏ bừng, sau đó lan ra cả mặt: “Cậu… cậu nhìn lén tớ!”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Nếu cậu không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn lén cậu?”
Đoạn Di câm nín trước sự trơ trẽn của Thịnh Vân Trạch.
Hai người đều đồng loạt quên đi nụ hôn của mấy tối hôm trước, cũng quên luôn cả chút mâu thuẫn tối qua.
Nhưng cũng không ai dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, rất ăn ý lảng đi.
Đoạn Di ấp úng “Ừ” một tiếng, sau đó im bặt.
Một người nhìn thẳng về phía trước, ngồi thẳng lưng như thể muốn nhìn từ vị trí địa lý của Nhị Trung thẳng đến núi Thiên Mục.
Một người cúi đầu tìm đồ, bóng lưng hơi cứng đờ: lặp đi lặp lại động tác lục tung cùng một chiếc cặp sách tám mươi lần.
Nếu bây giờ không phải là lúc mọi người đang ồn ào, xung quanh náo nhiệt như vậy, có lẽ bầu không khí ngượng ngùng này đã đủ để cả hai cùng đào một cái hố chôn sống bản thân rồi.
Kiểu hợp táng ấy.
Có lẽ cả hai đều muốn tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí này. Gần như cùng lúc, hai người đồng thanh lên tiếng.
“Nam Dã tìm cậu làm gì?”
“Nữ MC trường Thất Trung kia nói gì với cậu à?”
“…”
“…”
Đoạn Di bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đồng hồ lớn của tòa nhà quốc tế như thể muốn dùng xi măng trát cổ, cả đời này cũng không quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch nữa.
Trời ạ!!!!!!!
Đoạn Di thầm gào thét trong lòng. Tại sao mỗi lần mình cảm thấy bầu không khí đã đủ ngượng rồi thì cái bầu không khí ma quỷ này lại có thể còn ngượng hơn nữa!!!
Ngay sau đó một dòng điện nhỏ xíu, tê dại đồng thời chạy qua tim hai người.
Chẳng lẽ hắn ghen rồi? – Đây là Đoạn Di.
Cậu ấy cứ nhìn mình chằm chằm sao? – Đây là Thịnh Vân Trạch.
Một lúc sau, nam thần cao lãnh, hoa khôi của trường rốt cuộc cũng buông tha cho chiếc cặp sách của mình, thong thả nói: “Tôi không nghe cô ta nói gì cả, giọng điệu õng ẹo, chói tai.”
Đoạn Di vừa thấy Thịnh Vân Trạch ném bậc thang xuống, nước mắt giàn giụa, vội vàng tiếp lời: “Ồ, tớ biết rồi, tớ chỉ nghe nói…” Nói đến một nửa, Đoạn Di bừng tỉnh, nhận ra nói xấu con gái nhà người ta sau lưng là không nên.
Cậu vốn là người luôn nhìn nhận sự việc bằng chính mắt mình, không nghe theo lời đồn,. Chưa từng tiếp xúc với Phó Nhã, cậu không muốn đánh giá lung tung.
Chỉ là nhìn thấy Phó Nhã cứ bám lấy Thịnh Vân Trạch, trong lòng cậu như bị kim châm, vô cùng khó chịu.
Vì vậy chủ đề rẽ ngoặt 180 độ, Đoạn Di lập tức tìm cách để nói tiếp: “Ra là cậu không thích con gái giọng nói õng ẹo à.”
Thịnh Vân Trạch: “Cũng bình thường, phải xem là ai.” Hắn ta còn bổ sung thêm một câu: “Tôi chỉ thích người tôi thích làm nũng thôi.”
Tim Đoạn Di giật thót, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm nền xi măng: “Ờ.”
Chỉ “ờ” một tiếng như vậy có phải kỳ quái quá không?
Đoạn Di hồi tưởng lại, bèn “có tật giật mình”, bổ sung một câu: “Nói với tôi làm gì?”
Hơi mong chờ nhỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Vân Trạch khó hiểu, đập tan ảo tưởng của cậu: “Rõ ràng là cậu hỏi tôi trước.”
Đoạn Di: “…”
Lần đầu tiên va chạm tư tưởng giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa duy lý đã kết thúc với kết quả vô cùng bi thảm.
Bạn ơi, lắc não tôi chút được không? Nghe thấy gì không? Nghe thấy âm thanh của những mộng tưởng đẹp đẽ, ngây thơ của một chàng trai tan vỡ không?
Đoạn Di thầm cười nhạo trong lòng: Cả đời này không thể nào yêu đương với trai kỹ thuật được. Cả đời này cũng không yêu đương với trai kỹ thuật được. Có năng lực đó thì học Oxford, Harvard không tốt sao? Sao phải lãng phí thời gian cho một tên trai kỹ thuật? Chẳng có tí lãng mạn nào, một cỗ máy tính hình người di động, cả đời FA cho đáng đời! Ai mà lấy phải Thịnh Vân Trạch thì người đó đúng là não có hố!
Mắng được một nửa thì phát hiện ra mình cũng bị mắng vào, Đoạn Di lại càng tức giận.
Tưởng Vọng Thư lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí phía bên Đoạn Di có gì đó không đúng. Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cậu ta tiện miệng hỏi: “Lớp trưởng, cậu tìm gì vậy?”
“Đồng hồ.” Thịnh Vân Trạch kéo khóa cặp sách.
Tưởng Vọng Thư: “Đồng hồ á? Cậu không đeo à?”
Nghĩ đến chuyện Thịnh Vân Trạch vừa rồi đi dẫn chương trình, chắc cũng không đeo đồng hồ, có lẽ là bị mất.
Chiếc Vacheron Constantin mà Thịnh Vân Trạch thường đeo không rẻ, nếu làm mất thì đúng là chuyện lớn. Thế nhưng trông hắn có vẻ không quan tâm lắm, tìm kiếm hai cái rồi thôi.
Tưởng Vọng Thư chỉ nghe nói Thịnh Vân Trạch xuất thân là con nhà học thức. Thế nhưng nếu hắn họ Thịnh… Thì ở Bắc Kinh, gia đình có gia thế, họ Thịnh… chắc chỉ có một nhà đó, chắc không… trùng hợp như vậy chứ?
“Cậu cần gấp à?” Bỗng nhiên Đoạn Di lên tiếng hỏi.
“Không, tôi muốn xem giờ.” Thịnh Vân Trạch ngồi xuống: “Buổi chiều thi chạy.”
“Nếu cậu cần gấp thì lấy của tớ đeo tạm.”
Con trai ai cũng thích mua đồng hồ, Đoạn Di cũng không ngoại lệ. Chiếc đồng hồ trên tay cậu là Richard Mille RM5201, quà sinh nhật năm ngoái mà Đoạn Thiệu Hành tặng. Mặt đồng hồ có hình đầu lâu, vừa ngầu vừa cá tính, rất được Đoạn Di yêu thích.
Tưởng Vọng Thư đã hỏi mượn cậu rất nhiều lần, nhưng cậu không cho, vậy mà lúc này lại đưa cho Thịnh Vân Trạch.
Vì vậy, cậu ta trợn tròn mắt.
Thịnh Vân Trạch khựng lại, vốn dĩ không định nhận.
Thế nhưng ngay sau đó, tiếng kêu than của Tưởng Vọng Thư vang lên: “Mẹ kiếp Đoạn Bảo, cậu có phải con người không? Tớ hỏi mượn nhiều lần như vậy mà cậu không cho, bây giờ cậu lại cho đoàn trưởng mượn dễ dàng vậy à? Cậu đúng là “trọng sắc khinh bạn” mà!”
Đoạn Di hơi đỏ mặt vì câu nói của Tưởng Vọng Thư: “Thịnh Vân Trạch mượn để dùng, cậu mượn để làm màu, tôi không cho Bking mượn. Hơn nữa chúng ta là anh em tốt, cảm ơn.”
Thịnh Vân Trạch nhận lấy đồng hồ, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Tưởng Vọng Thư, trong lòng hắn có chút vui sướng.
Sự đối xử đặc biệt của Đoạn Di khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc là cảm giác vui vẻ này không duy trì được bao lâu, Nam Dã đã trèo qua hàng rào, chào hỏi người quen bên ban kỷ luật hội học sinh, chạy thẳng đến khu vực lớp 12.
“Đoạn Di, cậu còn chưa nói cho tớ biết buổi chiều cậu thi đấu đợt mấy?”
Nam Dã mặc đồng phục cũng không che giấu được vẻ điển trai. Vừa đến, ánh mắt của các nữ sinh lớp 12 liền đổ dồn vào cậu ta.
Không hổ danh là hot boy lớp 11, nghe nói là “tiểu lưu học sinh” du học từ nước ngoài về, toàn thân tỏa ra hai chữ “thời thượng”.
“Chị Mã nói tớ đợt hai, còn cậu?”
Nam Dã ủ rũ: “Tớ đợt ba. Tớ muốn chạy cùng cậu, tớ đi tìm người đổi số báo danh.”
Đoạn Di vội vàng kéo cậu ta lại: “Ê, cậu bị sao thế, bận rộn như vậy mà còn muốn làm phiền người ta thêm à?”
Nam Dã: “Tớ…”
Cậu ta vừa định lên tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, cách một cái hàng rào sắt túm lấy cổ tay Đoạn Di. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn: “Đồng hồ của cậu đâu?”
Đoạn Di: “Ờ thì, cho người ta mượn rồi.”
“Cho mượn?” Nam Dã nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
Nam Dã biết Đoạn Di rất thích chiếc đồng hồ này, mới mua được một năm, vẫn còn đang trong thời kỳ “yêu đương cuồng nhiệt”, vậy mà lại đem “bạn gái” trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của mình cho người ta mượn. Hành động này của cậu có vẻ không phù hợp với tác phong thường ngày cho lắm.
Quan hệ của cậu và Tưởng Vọng Thư tốt như vậy, cậu còn không cho mượn.
“Cậu cho ai mượn thế?” Nam Dã tra hỏi.
Đoạn Di còn chưa kịp lên tiếng, Thịnh Vân Trạch đã chậm rãi đứng dậy, thong thả xắn tay áo đồng phục, với tốc độ tua chậm x2, ung dung đeo chiếc đồng hồ Richard Mille “bạn gái” được Đoạn Di cho mượn lên. Sau đó giả vờ như vô tình “triển lãm” một vòng 360 độ không góc chết, giống như một người mẫu quảng cáo đồng hồ chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, cựu hội trưởng hội học sinh kiêm bộ trưởng ban kỷ luật – đồng chí Thịnh Vân Trạch gõ gõ vào hàng rào sắt, thản nhiên để lộ chiếc đồng hồ, nói với vị bộ trưởng mới nhậm chức của ban kỷ luật: “Cậu không muốn làm bộ trưởng nữa hả? Ai cho cậu thả người lớp 11 vào khu vực lớp 12 vậy?”
Bộ trưởng ban kỷ luật giật nảy mình. Nhìn thấy Nam Dã, vội vàng nói: “Cậu kia, xuống dưới mau, không là trừ điểm lớp đấy!”
Trong lòng Nam Dã dậy sóng, cơn ghen tuông dâng trào, nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cũng không rời mắt, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cậu ta.
Cả hai đều nhìn ra sự thù địch và ghen tuông rõ ràng trong mắt đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro