Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 14

Trương Lạc Minh

2024-11-20 21:57:55

Nếu người ta gặp may thì ông đây gặp sao quả tạ.

Ông lái xe đến dưới lầu đúng lúc thằng cu nhà ông vừa đi dọn dẹp phòng khám sắp khai trương về. Nó niềm nở đi tới, “Anh, em mới đi xem phòng khám nè, anh về rồi hả?” Vừa dứt lời, nó liền thò tay sờ lên xe mới của Hồng Đào. Đờ mờ mày, thì ra mày cười niềm nở như thế không phải vì giúp anh chuyển hành lý mà là vì con xe chết tiệt kia!

“Anh, xe mới ở đâu ra vậy?” Bạn nhỏ Tôn Anh Triết rất mê xế hộp, nhất là hàng xịn.

“Xe của Đào ca mày mới mua đó. Nhìn đê, còn chưa cấp giấy phép đấy, anh mày tranh thủ giành lái trước để mở hàng cho nó đó.” Ông xách hành lý sẵn tặng kèm cho Lam Thiếu Bằng một nụ cười rất mực tuyệt trần khiến hắn sợ đến sững người.

“Anh, mình khoan trả xe cho Đào ca nha. Để em lái chơi vài ngày đã.” Trong mắt bạn nhỏ Tôn Anh Triết chỉ còn lại có xe ô tô, chỉ thiếu điều chưa hôn chụt choẹt lên chiếc xe mà thôi.

Ông chọt chọt bạn nhỏ Tôn Anh Triết, ra hiệu có khách đến, bạn phải đứng đắn một tí.

Lam Thiếu Bằng đứng cạnh xe vừa thấy ánh mắt thằng cu liền cười vô cùng thân thiện, tựa như đoá hoa quỳnh quyến rũ âm thầm bung nở trong đêm. Thằng cu nhà ông rất thành thật, “Anh kia đẹp trai quá. Anh à, anh kết bạn với ảnh hồi nào vậy?

Em nhớ hình như hồi đó em có gặp anh một lần thì phải.”

Được khen đương nhiên là vui rồi, Lam Thiếu Bằng cười càng thêm xáng lạn, “Anh tên là Lam Thiếu Bằng, là Quản lí ở công ty bất động sản. Anh của em mua nhà thuộc dự án mới nhất của công ty anh. Lần trước là anh đưa Hùng ca say về nhà đấy.”

“Thì ra là Quản lí Lam. Anh đang dọn nhà ạ?” Thằng cu hỏi xong, Lam Thiếu Bằng lập tức gật đầu nói phải.

“Nhà ảnh đang lắp thiết bị nên chưa ở được, ở tạm nhà mình đã. Mà lên lầu đi rồi hẵn nói sau.” Ông nháy mắt với thằng cu, nó liền cười ngây ngô vài tiếng rồi giúp Lam Thiếu Bằng xách hành lý lên lầu.

Chợt, ông tự hỏi nếu thằng cu đi ra ngoài thì còn Tiểu Mễ ở nhà một mình không biết có sao không. “Lúc em đi Tiểu Mễ đang làm gì vậy?”

“Đang ôn bài với làm bài, em kiểm tra rồi.” Thằng cu nhà ông là thầy giáo miễn phí, với lại nó cũng nghiêm túc lắm, ông khá yên tâm điểm ấy.

Yên tâm…Sự thật chứng minh hai chữ ‘yên tâm’ này căn bản không tồn tại trên đời. Giống như cứ nghĩ thịt heo có thuốc tăng trưởng nên nhà ông đổi sang ăn thịt dê, ai dè về sau ông phát hiện dê cũng biến thành lực sĩ thể hình được. Ông tin rằng chuyện bạn nhỏ Tiểu Mễ ngoan ngoãn ôn bài trong nhà là chuyện buồn cười nhất thế gian. Ranh con chết dẫm, dám thừa nước đục thả câu.

Ông nhẹ nhàng mở cửa phòng một cách im lặng, cả phòng vang khắp tiếng bắn nhau ì đùng trên game online. Mày đang ôn bài đó hả? Ôn tập đánh quái vật thăng cấp thì có!

Ông quay người dùng khẩu hình bảo thằng cu đừng lên tiếng rồi lặng lẽ đặt hành lý ở lối đi, sau đó rón ra rón rén đi đến gian phòng mình. Oắt con chết bầm nhà ông chơi đến mê mẩn, không ngừng mắng vào microphone, “Sao mày không để giành sức gì hết vậy? Bị ngu à?”

Bằng bằng chéo chéo! Tiểu Mễ vừa dứt lời thì bị nện ngay một cú vào đầu.

“Thằng nào không mắt dám đánh đầu tao?” Tiểu Mễ ôm đầu nhe răng quay phắt lại trừng hung thủ.

“Là thằng cha này không mắt đánh đầu con của nó này!” Ông chống nạnh đứng sau lưng Tiểu Mễ, nhóc con liền ôm đầu mỉm cười, “Phụ thân, người trở về lúc nào thế ạ? Người xem người chẳng thông báo cho tiểu nhân gì cả. Nếu người chịu báo với tiểu nhân là tiểu nhân đã đi nghênh đón người rồi.”

“Ba có chuyện quan trọng định nói với mày trước nhưng ngờ đâu lại bắt quả tang mày không học hành mà lén chơi điện tử đây này!” Ông thò tay định nhéo thằng nhóc thối này một cái.

Nhưng đáng tiếc là kinh nghiệm sa trường của thằng nhóc rất điêu luyện. Nó hệt như cá chạch trơn trượt, tay ông vừa vươn tới thì nó liền tuột vèo xuống khỏi ghế, luồn người chạy vù ra ngoài.

“Mày chạy đi, chạy đi! Nhà mình có mười mấy mét vuông, xem mày chạy đằng nào cho được!” Ông đuổi theo Tiểu Mễ. Ranh con láu cá cực kỳ, thấy có khách đứng ở cửa bèn trốn ngay đến sau lưng khách, làm mặt ngáo ộp khiêu khích ông.

Ồ, thằng này đói đòn, muốn chết phải không?! Khi ông sải bước thò tay định bắt Tiểu Mễ thì Quản lí Lam chợt lên tiếng, “Hùng ca, toilet ở đâu vậy? Tôi đi giải quyết một chút.”

“Cậu muốn đi giải quyết à? Để tôi dẫn cậu đi.”

Thằng nhóc thối hời to rồi. Ông nghiêng qua liếc Tiểu Mễ rồi dẫn Lam Thiếu Bằng đến trước cửa nhà vệ sinh, hắn đẩy cửa tiến vào. Tiểu Mễ và A Triết đi theo sau thò đầu ra dòm ngó hệt như đang xem cái gì mới mẻ lắm vậy. Douma tụi bây, xem cái cọng lông ấy!

Ông đưa tay cú đầu Tiểu Mễ, nhóc ranh ôm đầu nhìn ông lầm bầm oán hận, “Bắt nạt con nít kìa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh, trông bộ dạng anh giả tạo chưa kìa. Anh để ý quản lí Lam người ta rồi phải không?” Ánh mắt thằng cu nhà ông long la long lanh, tràn ngập tò mò nhỏ giọng moi tin.

“Í hị hị, chú em à, chú nói thử xem?” Ông cười vô cùng dâm đãng.

“Anh, anh chạy theo trào lưu thông ass hồi nào vậy?” Thằng cu bí mật kéo ông đến phòng bếp, Tiểu Mễ cũng đu theo hóng hớt.

“Cậu ơi, thông ass là gì vậy ạ?” Tiểu Mễ hỏi mà tròn mắt to lên như tên trộm gian xảo.

“Thông thông cái beep! Lo rửa chân chuẩn bị ngủ, sáng sớm ngày mai cút đi tìm chú Hồng Nghị của mày đi.” Ông trừng Tiểu Mễ. Oắt con thối tha, nghe ngóng cái gì đâu không biết.

“Hỏi một chút cũng không được nữa.” Tiểu Mễ mất hứng dẩu môi vặn vẹo người qua lại không chịu đi.

“Con nít gì mà nói nước đôi với người lớn như vậy hả? Không có phép tắc gì hết, trở về phòng đi.” Ông giơ tay lên dọa Tiểu Mễ. Thằng nhóc thối đừng tưởng có Lam Thiếu Bằng ở đây thì ba không dám đánh mày nhé, ba là ba thẳng tay lắm nhé.

“Gia trưởng! Độc tài! Thống trị bạo lực! Hitler! Bin Laden!” Tiểu Mễ đi được vài bước bèn quay đầu lại tranh cãi với ông.

Á đù… Ánh mắt ông đanh lại, sắc mặt ông nghiêm nghị khiến Tiểu Mễ hoảng sợ chạy ào phòng của mình, đóng sầm cửa lại.

Thằng cu nhà ông đóng cửa phòng bếp lại rồi hỏi, “Anh, anh nói mau,anh mê trai hồi nào vậy?”

Nó hỏi toẹt ra như thế làm ông có phần ngượng ngập, “Lúc trước khi mua nhà, anh vô tình gặp được Lam Thiếu Bằng… Cảm giác cứ như bị quật ngã chỉ trong một đòn ấy, xuất huyết máu não luôn.”

“Quá đỉnh, đập phát chết luôn.” Mặt mũi thằng cu tràn ngập vẻ khó tin.

“Đâu chỉ là đập phát chết luôn, bây giờ trong đầu anh mày chỉ còn mỗi ý nghĩ làm thế nào để cưa được Lam Thiếu Bằng đây này.” Ông vô cùng thành khẩn giữ chặt tay nó, “Em trai à, chúng mình coi vậy chứ là anh em ruột đấy, em nhất định phải giúp anh đó nghen!”

“Anh, chúng mình là anh em ruột, em nhất định sẽ giúp anh, cơ mà với tư cách trao đổi điều kiện. Từ hôm nay trở đi tự anh giặt giũ quần áo của anh đi, kể cả bít tất với quần sịp luôn.” Thằng cu cười phải gọi là cười gian manh vê lờ.

Ơ đệt, mày không phải mọt sách sao? Mọt sách cũng biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? “Em, em là bác sĩ mà, chăm sóc người bị thương là công việc của em mà, sao em lại nỡ thu tiền anh trước rồi mới cứu vậy?”

Thằng cu rút tay về, thích chí chắp tay sau đít, bước đủng đỉnh vài bước đến mở cửa phòng bếp ra, “Khổng Tử nói, chăm sóc người bị thương cũng cần tiền. Vì sao em phải làm công không cơ chứ?”

“Làm người ai làm thế! Chúng mình là anh em ruột mà.”

“Không phải anh vẫn thường nói với Đào ca, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống chi bạn bè ư?”

“Mày đây là biến tướng giúp Đào ca của mày trả thù ông đó sao?!”

Ruột gan ông vô cùng tái tê. Làm như ông nuôi thằng cu lên đại học dễ dàng lắm chắc? Làm như ông nuôi nó đi du học dễ dàng lắm chắc? Đờ mờ con mọt sách vô dụng! Ông lo cho nó như vậy mà xem nó trả ơn ông kìa.

Giận thì giận, nhưng ông đành rời khỏi phòng bếp, trông thấy Lam Thiếu Bằng đang ngồi trên ghế sa lon dò xét gian phòng ông.

Ặc, nếu biết trước đêm nay sẽ rước ‘chàng’ về dinh, ông đã sớm dọn dẹp phòng ở tươm tất rồi. Trên giường là một đôi tất thối chưa giặt, trước tủ là một đống quần áo chưa gấp. Báo chí linh tinh thì bày bừa bãi trên trên ghế sa lon, còn một quyển cataloge mới toanh ông vừa nhận được từ nhà phân phối quần áo phụ kiện cùng các bức ảnh, áp phích thì đang nằm trên đùi Lam Thiếu Bằng và đang được hắn xem xét.

“Cậu ngồi đỡ ở đó nhé, tôi dọn dẹp chỗ này một chút.” Ông chưa từng xấu hổ như lúc này, nhanh chóng dọn dẹp phòng mình.

Hồi trước, phòng ông chính là phòng khách. Mỗi người trong nhà đều cần không gian riêng, vì vậy phòng khách biến thành phòng ngủ của ông, và thế là nhà ông không có phòng khách.

Ông hành động nhanh gọn, gộp hết bít tất và quần áo chạy đến nhét vào máy giặt mà không thèm phân loại gì hết.

Lam Thiếu Bằng giương mắt nói một câu, “Bít tất và đồ lót nên giặt riêng chứ không nên để chung với quần áo. Quần áo trắng vào quần áo màu cũng không nên giặt cùng nhau.”

“Giờ để trước trong máy đã, ngày mai tôi sẽ phân ra sau.” Ông không thể để cho Lam Thiếu Bằng nghĩ ông là con heo lười được, mặc dù ông lười thật…:v

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông loay hoay trong ngăn tủ một lát rồi dọn ra một chỗ trống cho Lam Thiếu Bằng cất quần áo, “Cậu để quần áo ở đây trước đi. Tôi đi tìm chăn cho cậu, chờ một chốc nhé.”

Ông lại chạy đi tìm chăn gối, Lam Thiếu Bằng thấy ông chạy tới chạy lui bèn hỏi, “Tôi ngủ ở đâu?”

“Tạm thời ngủ chung với tôi đi. Giường tôi khá lớn, ngủ chung không sao đâu. Đợi nhà cậu sửa sang xong rồi cậu chuyển về.” Ông cười nói.

Lam Thiếu Bằng không hề biết ông cố tình làm thế. Với lịch sử hôn nhân của ông, hắn sẽ tuyệt đối không nghĩ ông là gay, thế nên lúc này hắn sẽ không để ý gì cả.

“Được, tạm thời như vậy trước đi. Ngày mai tôi tìm người lắp đặt thiết bị trong nhà tôi, xong xuôi hết tôi sẽ chuyển về.” Lam Thiếu Bằng đành chấp nhận ngủ chung với ông.

Ông không khỏi đắc ý chút chút trong lòng. Đầu tiên sẽ làm bạn với Lam Thiếu Bằng, sau đó sẽ phát triển thành người yêu. Ông thông minh quá đi mất!

Ông tắm rửa sạch sẽ trước rồi ra khỏi phòng vệ sinh chỉ với độc một chiếc quần sịp trên người, nhưng vẫn không e dè dạo qua dạo lại chơi. Bình thường ông ở nhà cũng như vậy đấy, riết thành thói quen, ông không hề bận tâm trong nhà có khách đâu.

“Hùng ca, anh chưa lau sạch nước sau lưng kìa, không lạnh sao?” Lam Thiếu Bằng đặt báo xuống, bắt đầu ngắm nghía dáng người ông.

Ông nhận ra Lam Thiếu Bằng rất thưởng thức dáng vẻ cường tráng của ông. Đừng nhìn ông không có thể hình khỏe đẹp cân đối như mấy vận động viên thể hình cơ bắp cuồn cuộn nổi mạch máu mà xem thường nhá, độ săn chắc của cơ bắp trên người ông là trải qua thiên chuy bách luyện, được hun đúc và rèn luyện trong máu và lửa, hàng thật giá thật, ngon từ thịt ngọt từ xương, tinh khiết tự nhiên không hề có chất phụ gia đấy.

“Không lạnh, mỗi ngày tôi tắm xong là cứ thả rông như vậy mà chưa từng cảm mạo đấy.” Ông đắc chí nâng cánh tay lên khoe khoang cơ bắp của mình, tạo dáng như lực sĩ, “Thế nào, giống siêu nhân hơm?”

“Như quái thú bị Siêu Nhân Điện Quang tiêu diệt thì có.” Lam Thiếu Bằng cười rồi lấy quần áo mình vào phòng tắm.

“Thẩm mỹ dị dạng.” Ông bĩu môi, nhảy lên chiếc giường lớn ông yêu nhất trần đời, mau mắn chui vào ổ chăn.

Ông nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhắm mắt tưởng tượng thân thể trần trụi mê người của Lam Thiếu Bằng…

Đôi má ửng hồng được bao phủ bởi làn nước ấm, da thịt săn chắc, hai hạt đậu màu đen nổi bật trên làn da phấn hồng, sáng bóng ánh nước dưới ánh đèn…

Đậu xanh rau má, nghĩ tới là muốn chảy máu mũi ngay, xem ra lâu rồi ông chưa được làm thoả thích nhỉ? Không xong rồi, phía dưới của ông hơi cứng lên rồi. Nghĩ ngợi lung tung cái quần què, Tôn Anh Hùng, mày có tiền đồ một chút có được không? Nhìn mày kìa, mới tưởng tượng người ta trần truồng là mày đã cứng lên rồi, lỡ bị Lam Thiếu Bằng phát hiện là thể nào cũng bị nó đấm một phát bách nhục xuyên trym nha con!

Ông vờ làm thanh niên nghiêm túc nằm sang bên trái. Lam Thiếu Bằng thay áo ngủ, lau tóc, trên người hắn toả ra mùi hương thơm thơm. Đấy là mùi sữa tắm ông thường sử dụng.

“Hùng ca, anh buồn ngủ rồi hả?” Lam Thiếu Bằng thấy ông không quay lại nhìn hắn nên chỉ hỏi thăm bình thường mà không hề nghi ngờ.

“Ờ, hơi buồn ngủ tí.” Ông trả lời vụng về.

Buồn ngủ cái con cún! Ông mà ngủ được sao? Ông mày đang cần giải toả gấp dục vọng dưới hai chân đây này. Cơ mà phải nhịn đã, chút nữa ông lấy cớ đi nhà nhỏ tự giải quyết vậy.

“Không còn sớm, chúng ta ngủ thôi.” Sắp xếp xong, Lam Thiếu Bằng cũng lên giường đắp chăn, tắt đèn bàn rồi nằm xuống ngủ.

Ông không dám nói chuyện, Lam Thiếu Bằng cũng không nói gì. Ông vểnh tai nghe tiếng thở của Lam Thiếu Bằng, nhận thấy hắn vừa nằm một chút là đã ngủ mất tiêu. Ông lăn một vòng rồi đứng lên, xỏ dép lê vào rồi lao vút đến nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu tiến hành công tác ‘thẩm du’.

Đậu xanh rau má, sống mà phải vậy đấy! Muốn tự an ủi một tí mà còn phải lén lút như thằng ăn trộm, khổ ông mày quá! Ngồi trên bồn cầu, trong đầu ông toàn là cảnh tượng đen tối giữa mình với Lam Thiếu Bằng, ông thậm chí còn ghép hắn với hình tượng trai đẹp trong mấy GV đã xem nữa cơ.

Bây giờ ông là ông chú xấu xa đang đè lên trai đẹp, cười dâm đãng đến cùng cực. Thứ nào đó của ông đang vùi sâu vào nơi ấm áp nào đó của trai đẹp. Trai đẹp bị ông làm đến mức không còn chút sức lực, thân thể của hắn đã hoàn toàn bị ông khống chế. Ông ôm chặt vòng eo thon dẻo, ra sức thúc sâu vào thân thể vô lực nọ. Trai đẹp khẽ rên rỉ, nhắm chặt hai mắt, cắn đỏ bờ môi, không biết là đau đớn hay đê mê, vòng tay ôm lấy lưng ông. Ông chính là bậc đế vương đang khai phá lãnh thổ của mình, dùng hành động để xác nhận quyền sở hữu thuộc về mình…

Đậu xanh rau má, ông cuồng dâm sinh hoang tưởng, đang ‘quay tay’ kịch liệt sắp lện đỉnh thì Lam Thiếu Bằng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, thuận tay mở đèn lên.

Ông ngây dại, không biết làm sao với bàn tay đang đậu trên họng pháo thẳng tắp đầy hưng phấn. Lam Thiếu Bằng cũng ngây dại, hắn quay người tắt đèn đóng cửa mà không nói lấy một lời.

Con mẹ nó… bị chơi khăm rồi… Ông ảm đạm rơi lệ trên bồn cầu…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Số ký tự: 0