Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 27

Trương Lạc Minh

2024-11-20 21:57:55

“Vậy chính xác là người mua nhà sẽ dùng thẻ ưu đãi để được giảm giá năm mươi tám nghìn, sau đó người đó chia phân nửa số tiền đó cho anh hả?

“Đúng thế.”

“Chừng nào công ty em tổ chứ bốc thăm vậy? Anh muốn tham dự quá.” Dịp tốt như vậy đời nào ông mày bỏ qua, có cơ hội kiếm thêm hai mươi mấy ba chục nghìn mà không đi thì ông bứt não vứt mợ nó luôn đi cho rồi.

“Rút thăm trúng thưởng là chuyện hên xui, anh dám khẳng định anh sẽ trúng giải à?” Lam Thiếu Bằng hỏi.

“Dạo này số anh hên lắm, thẻ ưu đãi năm mươi tám nghìn phải là của anh thôi.” Ông trông rừng cây xung quanh khá là yên tĩnh, bèn xuất ra khuôn mặt tươi cười hèn mọn bỉ ổi đùa giỡn con trai nhà lành, thò tay nâng cằm Lam Thiếu Bằng, “Mỹ nhơn ~ cười cái cho ông xem nào.”

Lam Thiếu Bằng mỉm cười, nụ cười của hắn như đoá quỳnh bung nở giữa đêm tối, “Cười cho anh xem à? Nếu anh mua thật nhiều nhà ở công ty tôi thì tôi đây mỗi ngày đều cười cho anh xem.”

“Một nụ cười đáng giá ngàn vàng.” Ông ghét nhất là Lam Thiếu Bằng nhắc tới chuyện nhà đất vào lúc này, gì đâu mà cứ chọn khoảnh khắc lãng mạn nhất mà quăng mấy căn nhà vào hà, “Mấy lúc này em đừng có nói chuyện nhà cửa được không? Anh muốn chúng mình nói chuyện khác cơ.”

“Anh muốn nghe cái gì?” Lam Thiếu Bằng hỏi ông.

“Anh muốn nghe em nói em yêu anh.” Da mặt dày ăn đủ, ông phát huy sự vô liêm sỉ của mình đến cực hạn.

Lam Thiếu Bằng bẻ tay ông ra rồi liếc mắt, và rồi ông chợt ngây người bởi hành động tiếp theo của hắn – Hắn kéo ông về phía trước rồi in lên môi ông nụ hôn của hắn.

Môi của hắn mang mùi rượu, hương vị không được tốt lắm, còn ông mang mùi thuốc lá, hương vị cũng tệ như thế thôi. Giờ phút này bọn ông tựa như làn khói hương rượu hoà quyện vào nhau. Lam Thiếu Bằng đã dùng hành động tỏ ý tiếp nhận ông như thế, vậy ông đây cũng không cần khách khí.

Sau khi trấn định trở lại, ông đảo khách thành chủ, ôm chặt lấy Lam Thiếu Bằng, chủ động xuất kích. Ban đêm bốn phía đen kịt, không một bóng người. Nếu Lam Thiếu Bằng không ngại thì ông thấy hai đứa ông đánh dã chiến cũng là một ý hay đấy.

Có tiếng bước chân, có người đang đi về phía này. Ông xoay người đối mặt với người tới. Lam Thiếu Bằng bị ông ôm vào trong ngực, đưa lưng về phía người này. Tay của ông đỡ lấy lưng Lam Thiếu Bằng, còn hắn thì tựa trên vai ông mà ôm chặt lấy ông.

Ngọn đèn mờ nhạt chỉ chiếu mơ hồ lên gương mặt kẻ đến, nhưng ông vẫn nhận ra hắn là ai. Dù không thấy rõ mặt nhưng với khí chất này, ông đã biết ngay hắn chính là tình địch của ông. Lại nói, tình địch rễ hành tại sao không trở về nhà với người vợ đang mang nặng đẻ đau mà lại lén lút xuất hiện trong công viên giữa đêm khuya vắng thế này?

Cẩn thận nhìn lên. Sau lưng Chu Nghệ Thông còn một cậu trai trẻ quần áo nhếch nhác nữa, thì ra bọn hắn cũng chơi dã chiến hăng hái cả buổi trong công viên.

“Không ngờ cậu lại đi cùng với hắn!!” Giọng điệu chỉ trích âm trầm của Chu Nghệ Thông vang vọng trong rừng cây yên tĩnh.

Lam Thiếu Bằng không quay đầu lại. Hắn nghe ra người nói chuyện là Chu Nghệ Thông, bèn lạnh nhạt nói, “Tôi đi với ai không liên quan đến cậu.”

Chu Nghệ Thông bị Lam Thiếu Bằng chọc giận liền hổn hển nói: “Không ngờ cậu lại có thể đi cùng với một tên vô lại như thế. Tôi còn áy náy ngày đó cậu không chào mà đi, nào ngờ cậu đã thông đồng thành gian với tên lưu manh đó từ đời nào! Không chào mà đi chẳng qua là do cậu lấy cớ mà thôi!”

“Ha ha ha, buồn cười làm sao.” Lam Thiếu Bằng chỉ hơi liếc mắt nhìn hắn chứ hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, “Cậu có thể kết hôn, còn có thể tìm tình nhân, chẳng lẽ tôi không thể theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Cậu cho rằng cậu còn liên quan tới tồi à? Cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”

“Cậu là của tôi, tôi muốn cậu rời đi thì cậu mới có thể đi! Tôi không muốn thì cậu ngươi vĩnh viễn là của tôi!”

Nhưng những lời nói ích kỷ này của Chu Nghệ Thông chỉ cốt khiến Lam Thiếu Bằng cười nhạo mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi thuộc về chính mình, đừng ai hòng ra lệnh cho tôi. Cậu cho cậu là ai? Cậu mà rời cha thì chẳng còn là cái thá gì cả, người đi đường không ai nhận ra cậu cả!” Lam Thiếu Bằng cười, tựa trên đầu vai ông, vòng tay ôm lấy eo của ông mà nói, “Cậu chớ xem thường bọn tôi, bọn tôi đi trên đường ít nhất còn có người chào hỏi đấy. Cậu mà có sao?”

“Vậy thì sao? Hiện tại tôi đang có thế lực nhưng cậu không có! Tôi có thể đạt được thứ tôi muốn mà cậu thì không thể!”

“Thấy chưa? Nói chuyện với thứ phế vật ngu xuẩn chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.” Lam Thiếu Bằng tựa hồ phát hiện ra bản chất của Chu Nghệ Thông, hắn gần như trào phúng trong tuyệt vọng.

Thế lực? Mày mà coi là có thế lực à? Ông liếc nhìn chằm chằm vào Chu Nghệ Thông. Thằng cẩm hường loè loẹt này ngoài tướng mạo ra thì ếu có gì sất. Sao cha mẹ nó có thể sinh ra một cái rễ hành thất bại như vậy chứ? Phải cho nó chui lại vào lô để cha mẹ nó xếp hình đàng hoàng lại một lần nữa mới được.

Ông cóc muốn phản ứng với nó, chỉ cố ý ôm ấp Lam Thiếu Bằng chọc giận cái rễ hành, kề vai sát cánh đi sát qua hắn. Cậu trai phía sau hắn hung hăng trừng mắt Lam Thiếu Bằng. Nhưng thằng này còn chẳng bằng cái móng chân của Lam Thiếu Bằng, từ dung mạo đến khí chất đều là hoàn toàn tầm thường, giẻ rách.

“Trừng cái rắm, mẹ nó bức quá ông móc mắt của mày ra cho chó ăn bây giờ.” Ông nhe răng nhếch miệng cực kỳ hung dữ uy hiếp thằng kia.

Chu Nghệ Thông cũng quay đầu lại ác trợn mắt nhìn cậu trai đầy hung hăng. Cậu trai thay đổi sắc mặt hừ một tiếng rồi quay người đi.

“Lam Thiếu Bằng, cậu chờ đã!” Chu Nghệ Thông quát lên sau lưng bọn ông.

Hừ! Lam Thiếu Bằng hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới hắn mà cùng ông rời khỏi công viên.

Mô-tô phóng nhanh, gió lạnh ập vào mặt giúp ông vô cùng thanh tỉnh. Trong thâm tâm ông lo sợ, Chu Nghệ Thông không chịu từ bỏ ý đồ, xem ra nhất định phải giết nó chết mới được. Cơ mà giết nó thì dễ mà thoát thân thì khó, với lại giết chết nó thì tiện cho nó quá. Với kiểu thái độ trâu bò như thế thì phải tìm cách thông cho nó dở sống dở chết mới được.

Khi về đến nhà thì đã khuya, Tiểu Mễ và A Triết đã ngủ mất rồi. Ông và Lam Thiếu Bằng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, cởi áo khoác, chuẩn bị rửa mặt để đi ngủ.

Lam Thiếu Bằng thay đổi quần áo, cầm đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm. Hắn cởi quần áo ra, mở vòi sen. Nước ấm từ vòi hoa sen trượt xuống làn da mượt mà của hắn. Dĩ nhiên nhìn lén người khác tắm là thất đức, nhưng ánh mắt của ông đã bị khống chế, hai con ngươi tẩy lễ thân thể Lam Thiếu Bằng cùng dòng nước ấm. Nhìn từ hai quả ô mai nho nhỏ trên lồng ngực cho đến đoá hoa cúc còn mọc ra thêm cái vòi voi ở phần dưới thân… ông nhìn không sót một chi tiết nào.

Thật ra cửa phòng tắm là bị khoá đấy, nhưng ông là chủ nhà nên ông có chìa khóa… Í hí hí hí hí…

Lam Thiếu Bằng tắm xong bèn cầm lấy xà phòng ném thẳng vào mặt ông. May là ông đã từng được tôi luyện nghiêm chỉnh nên kịp thời đóng cửa lại, xà phòng không có bay trúng.

“Rình rình cái gì? Tôi có anh cũng có. Bệnh hoạn.” Lam Thiếu Bằng mắng một câu trong nhà tắm.

Thiệt là… Nhìn có tí cũng không được. Ban nãy trong công viên em còn nhiệt tình biểu thị em yêu anh như vậy mà về nhà lại thay đổi một trăm tám rồi. Lòng nam nhân như kim dưới đáy biển, ông chỉ muốn Định Hải thần châm thôi mà Long vương lại không chịu đưa cho ông. Tốt xấu gì bọn hắn cũng gọi ông là Tôn Hành Giả mà. Đây chính là sự khác biệt giữa truyền thuyết và sự thật nè.

“Nhìn cũng không được sao? Có phải chưa nhìn qua bao giờ đâu?”

“Tôi chỉ nói là có một tên thiểu năng chỉ biết nhìn lén, quang minh chính đại đi vào miễn phí mà hắn không đi. Ngốc hết sức.”

Vậy thì…

Hắc hắc hắc… Miễn phí vé vào cửa mà còn được quang minh chính đại nhìn, ông khách khí hư tình giả ý. Nhanh chóng mở cửa phòng tắm, ông sải bước tiến vào rồi đưa tay khóa cửa lại.

Xung quanh Lam Thiếu Bằng là hơi nước vây quanh. Mái tóc đen ẩm ướt dán lên những đường cong hoàn mỹ trên thân thể hắn, hai màu trắng đen đối lập kích thích tầm mắt của ông. Nhiệt khí hun đỏ trên hai gò má, sóng mắt long lanh gợi tình, lấp lánh rồi biến mất nơi khoé mắt theo chuyển động của con ngươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông bị yêu tinh này mê hoặc, trong mắt chỉ còn lại người đàn ông đã khiến ông thất thần này thôi. Ông không biết mình đi đến trước mặt hắn như thế nào. Đến lúc cảm giác trên người mình ướt sũng, ông đã ôm lấy yêu tinh mà hôn lên cặp môi đỏ mọng của hắn.

Hắn không đẩy ông ra là ngầm đồng ý hành vi của ông. Ông cảm nhận được Lam Thiếu Bằng đang tiếp nhận ông. Hắn không dùng ngôn ngữ biểu đạt nhưng hành động của hắn đã nói rõ hết thảy. Đầu lưỡi của ông tiến vào miệng của hắn mà quấn lấy, mà dây dưa cùng đầu lưỡi của hắn. Ông muốn ôm hắn như vậy cả đời, hung hăng hôn hắn, áp hắn dưới thân thể của mình, chiếm hữu thân thể của hắn một lần rồi lại một lần, sau đó nói với từng kẻ muốn nhúng chàm hắn rằng: Bọn bây chán sống rồi đúng không?!

Quần áo bị vung đến bên tường, Lam Thiếu Bằng ngắm nhìn thân hình cường tráng màu đồng của ông không chớp mắt. Dí vật lớn cứng rắn vào hắn, ông biết rõ hắn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng đầy kích thích kia.

Ông nâng niu thân thể trắng nõn, bình tĩnh nhìn ánh mắt của hắn, nhìn thật lâu. Lam Thiếu Bằng như muốn nói với ông điều gì đó, nhưng ông chợt đặt ngón trỏ trên môi hắn, “Đừng nói gì cả. Chúng ta hãy dùng thân thể cảm nhận và biểu đạt tất cả tình cảm đi.”

“Hùng ca văn nghệ rồi…” Lời nói của Lam Thiếu Bằng bị ông giam vào miệng. Tất cả ngôn ngữ vào lúc này đều dư thừa cả. Anh muốn nghe âm thanh từ thân thể em, những tiếng rên ngân nga, những tiếng thở dốc động tình, và cả tiếng thét lên đỉnh thật chói tai nữa.

Thổi ra luồng khí ấm nóng, quả mọng trước ngực bị kích thích khẽ run… Ngậm lấy nó, vuốt ve liếm láp nó… khiến chủ nhân của nó thầm rên một tiếng, đôi mắt trong ngần khẽ giăng một chút sương mù, đôi má cũng đỏ ửng thêm một ít, quả mọng trước ngực căng lên, chỗ tư mật bên dưỡi co rút rõ rệt.

Phản ứng mẫn cảm kích thích thần kinh của ông… Thêm nữa… Thêm nữa… Tuy không phải người đàn ông đầu tiên của hắn, nhưng ông phải là người cuối cùng!

Ông đè lại nhụy hoa nhỏ đang co rút không ngừng, ngón tay thô ráp ma sát cửa vào. Lam Thiếu Bằng vặn vẹo thắt lưng. Hắn muốn ông cho hắn nhiều hơn nữa, bèn chủ động tách hai chân quấn lên thắt lưng ông.

Dầu bôi trơn rót vào nhuỵ hoa, ông đã nhẫn nại tới cực điểm đến mức sắp nổ tung ra, nhưng ông không dám quá thô bạo, cẩn thận mát xa chỗ tư mật của Lam Thiếu Bằng từng chút một rồi đưa lưỡi liếm chất lỏng rỉ ra từ họng pháo.

Cực lực tách ra bắp đùi của hắn, khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao lấy toàn bộ vật cứng của hắn, đầu lưỡi linh hoạt chen vào lỗ nhỏ ở đỉnh. Mỗi lần phần da thịt mềm mại bên trong bị liếm vào, Lam Thiếu Bằng lại ngưỡng cổ lên, hai tay chống ra sau lưng, vừa định kêu ra tiếng thì lại bị ông che miệng lại, “Khẽ một chút nào, em muốn đánh thức A Triết và Tiểu Mễ sao?”

Lam Thiếu Bằng cắn ngón tay, chịu được từng đợt từng đợt kích thích, hai gò má ửng hồng, nâng hông lên đong đưa để tìm kiếm thêm nhiều khoái cảm nữa. Ông dùng sức mút vào một viên bi, lối vào của hắn lập tức chảy ra một lượng lớn chất lỏng, trượt thẳng đến hòn bi đang bị mút.

Cửa vào nhụy hoa liên tục co rút, khe mông trắng muốt đã chuyển sang màu đỏ của sắc dục. Lối vào hé ra đã biến thành màu đỏ tươi hấp dẫn từ lâu, tham lam mút lấy ba ngón tay.

Ông rút ngón tay ra, tách khe mông hắn ra, nhắm vật cứng hung tợn vào ngay nhuỵ hoa rồi chậm rãi đẩy hông vào. Thấy hai người đã kết chặt cùng nhau, ông bắt lấy chân người dưới thân, buộc chúng phải dang rộng hơn nữa.

Hắn vịn lấy cánh tay ông, nhắm hờ mắt, há to miệng mà thở. Thân thể hắn bị vật cứng của ông căng ra rồi nhồi vào. Ông cố ý rời khỏi một chút, rút ra một ít gần bên ngoài rồi lại chen vào, mị thịt lại đâm vào giữa nhuỵ hoa. Hình ảnh ấy hương diễm vô cùng, người dưới thân không khỏi phối hợp rên rỉ động lòng người khiến thú tính của ông chỉ chực sôi trào.

“Ah… Sâu quá…” Lam Thiếu Bằng cắn ngón tay sợ mình lỡ đánh thức A Trạch và Tiểu Mễ.

Ông hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với lời nói của hắn. Trong đầu ông lúc này chỉ còn mục tiêu kế tiếp, là dốc sức chiếm hữu hắn, khiến hắn đời này đều không thể nào rời khỏi ông, mỗi ngày trôi qua đều nghĩ về ông. Hắn là người yêu của ông, và chỉ có thể là người yêu của ông!

Ông đâm vào mạnh hơn, đặt bàn tay thô ráp trên ngực Lam Thiếu Bằng, ngón tay vừa niết vừa xoa quả mọng. Tiếng kêu của hắn liền chuyển thành tiếng rên mềm mại đáng yêu, trong đôi mắt mờ sương chỉ còn nước mắt kích tình. Tiếng da thịt va chạm vang lên rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng. Ông ra sức xỏ xuyên hắn, kích thích điểm mẫn cảm của hắn. Lam Thiếu Bằng thét cao giọng, ông nuốt tiếng kêu của hắn vào miệng một lần nữa.

Đêm còn dài mà, không khiến cho vợ mình sướng đủ thì ông làm sao mà trở thành người chồng của năm được? Hắc hắc hắc hắc… … … …

… … … …

Lam Thiếu Bằng mơ màng bị ông đặt lên trên giường. Ông vẫn như trước, cố gắng trồng ô mai trên người hắn, mở chân hắn ra. Mỗi một tấc trên nửa thân dưới của hắn đều bị hôn cắn. Phần đùi non mềm căn càng không thể buông tha… Tiếp tục phấn đấu nào.

“Đồ sắc quỷ nhà anh!” Lam Thiếu Bằng một cước đá văng ông ra. Hắn tỉnh lại lúc nào vậy? Uầy, lần sau phải chú ý mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Số ký tự: 0