Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 40

Trương Lạc Minh

2024-11-20 21:57:55

Thế là ông báo cảnh sát. Thật ra ấy, ông rất ít chủ động báo cảnh sát, đây là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ ông mày báo cảnh sát với tư cách là người bị hại đấy. Không lâu sau khi ông gọi điện báo, cảnh sát Lý và đồng nghiệp liền đến điều tra ghi chép hiện trường.

“Anh phát hiện mình bị mất két sắt khi nào?” Cảnh sát Lý cầm cầm sổ tay, hai mắt lấp lánh hỏi ông.

“Xế chiều hôm nay khi về nhà.” Ông đau lòng quá, mấy món đồ chơi tình thú ông vừa mua cũng bị mất trong khi ông còn chưa có kịp đụng tới nữa.

“Trong két sắt của anh có gì? Nói một chút tôi ghi chú lại xem.” Cảnh sát Lý hỏi tiếp.

“Có ba hộp bao cao su, năm quyển tiểu thuyết đam mẽo, với cả đĩa CD với sếch toy.”

Cảnh sát Lý nghe xong vừa ghi vừa hỏi: “Bớt giỡn coi cha nội, ông cất mất thứ này vào két sắt đó hả?”

“Đúng vậy, tôi sợ thằng cu con học hư nên cất mấy thứ dâm ô thô bỉ vô két sắt hết, như vậy thằng bé sẽ không tìm thấy cũng sẽ không học hư.” Ông giải thích.

Cảnh sát Lý mặt đen thui vẫy tay với người đồng nghiệp đang điều tra hiện trường, “Đi thôi, ở đây không có phát sinh bất kì vụ án nào hết.”

Ông thấy cảnh sát Lý dẫn người đi bèn nổi giận đùng đùng, đuổi theo hắn, “Chú có còn là cảnh sát hay không vậy? Tôi là người đóng thuế, chú phải thực thi nghĩ vụ cho người đóng thuế đi chớ!”

Cảnh sát Lý đang xuống lầu bèn đứng lại quay đầu nói với ông, “Ăn trộm giúp chúng tôi càn quét tệ nạn, chúng tôi vô cùng cảm tạ ăn trộm đấy. Tên đó nên trộm hết GV trong máy tính của anh luôn mới phải.”

“Này này này, chú đừng đi chứ! Két sắt của tôi làm sao bây giờ?” Ông hét một câu.

Cảnh sát Lý khoát tay chặn lại nói, “Được rồi, có khi nay mai gì đấy thằng ăn trộm cắn rứt lương tâm trả cái két về cho anh đó.”

Bà mẹ nó, cảnh sát Lý, mày chờ đấy! Bố không để yên cho mày đâu!

Ông trở vào nhà, Lam Thiếu Bằng bật máy tính lên nói với ông: “Ngày mai nghe nói có mưa to, anh có đi ra ngoài không?”

“Không. Ngày mai anh lái xe đi lấy hàng xong là ghé qua đón em liền.” Ông ngồi trên ghế sa lon đọc tạp chí thời trang. Chốc lát, điện thoại di động ông vang lên, là Hồng Nghị gọi điện thoại tới.

“A lô, có gì không Hồng Nghị?”

“Tao đấu thầu được một công trình, mày làm không?” Hồng Nghị hỏi.

“Nói nghe chơi.”

“Phục cổ công trình kiến trúc. Bên khu Nam Tháp có một ngôi chùa tên Long Tuyền, mày có nghe đến chưa? Hiện tại ngôi chùa này đã trở thành di sản văn hóa, muốn khôi phục trùng kiến, đầu tư hơn ba nghìn vạn. Công việc là phục cổ đại điện ngôi chùa theo kiến trúc cũ cũng như đình viện và đình nghỉ mát. Khu đằng sau Vạn Phật Đường thì bị công ty kiến trúc lấy đi rồi.”

“Cái này không khó. Có bản vẽ không? Để tao gọi điện cho ông chú tao phát, quê tao có nhiều tư liệu khảo cổ & phục cổ lắm. Với cả để tao bảo Lão Ngũ cho người qua bên chỗ mày một chuyến.” Ông nói.

“Được, cụ thể như thế nào thì chút gặp bàn sau ha.” Hồng Nghị tắt điện thoại di động.

Lam Thiếu Bằng quay đầu lại nhìn ông, ông bảo, “Anh sắp thầu công trình, hôm nay không ăn cơm ở nhà. Em với Tiểu Mễ ăn trước đi, tối nay anh mới về.”

Nói xong lời này, ông có cảm giác mình như đang nói với vợ là tối nay anh ăn cơm ngoài chứ không về nhà ấy. Cảm giác này cũng không tệ.

Lam Thiếu Bằng kinh ngạc: “Ồ, thì ra anh nhận thầu công trình kiếm tiền thật!”

“Đúng vậy.” Ủa mà hông đúng, Lam Thiếu Bằng nói vậy là sao? Ông hỏi: “Thì ra em cho rằng tiền của anh đều là do buôn lậu thuốc phiện với đi làm bảo kê hả?”

“Ha ha ha…” Lam Thiếu Bằng cười mà không nói.

“Người thương à ~~~” Ông ôm Lam Thiếu Bằng từ sau lưng rồi lay lay hắn như cách Tiểu Mễ hay làm, nũng nịu nói: “Người ta đã hoàn lương từ lâu rồi, sao mà em cứ còn hoài nghi người ta miết ~~~~ ”

“Thôi thôi, tui ê răng quá. Ông đi nhanh đi, chính sự quan trọng hơn.” Lam Thiếu Bằng tựa trên người của ông thúc giục.

“Về sau anh sẽ bận lắm đấy. Nhưng sau trận này thì hết thảy sẽ đâu vào đó thôi.” Ông hôn lên mặt Lam Thiếu Bằng. Cảm thấy chưa đủ nghiền, bèn xoay mặt hắn hẳn sang một bên để hôn tạm biệt một cú kịch liệt.

“Nhây quá.” Lam Thiếu Bằng chọt chọt vai ông.

Ông đi xuống lầu, mở điện thoại gọi cho ông chú, “Chú Ba, là con, Anh Hùng đây.”

“Ồ Anh Hùng đấy à? Có gì không?” Chú Ba đáp lời với chất giọng đầy hào sảng bên kia đầu dây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chú Ba theo thứ tự trong nhà đứng thứ ba, nên ông vẫn hay gọi chú là chú Ba.

“Có một công trình phục cổ kiến trúc, sửa chữa một ngôi chùa chiền gì đấy. Có gì ngày mai chú kêu người qua chùa Long Tuyền khu Nam Tháp xem thử nha. Con ở bên đó chờ mọi người.”

“Được được, để chú kêu tụi nó qua!” Chú Ba nghe thấy có thầu là mặt mày hớn hở, lập tức tắt điện thoại gọi người đi.

Ông lại gọi cho Lão Ngũ, “Lão Ngũ, có thầu. Ngày mai chú cho người qua chùa Long Tuyền khu Nam Tháp nhá. Bên kia có công trình sắp làm đó.”

“Được, để em đi tìm người.” Lão Ngũ còn chưa kịp tắt điện thoại thì đã nghe tiếng vợ gã hỏi vang vang, “Anh sắp làm gì đấy?”

“Hùng ca có công trình tìm huynh đệ làm, anh đi tìm người cái.” Lão Ngũ tắt điện thoại di động rồi đáp.

Ông qua Đào Nguyên chỗ Hồng Nghị. Gã giao bản vẽ cho ông, bọn ông bàn bạc giá cả công trình. Ông nhẩm tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền từ mẻ thầu này, phân cho Lão Ngũ bao nhiêu, cho chú Ba bao nhiêu, sau đó cầm bản vẽ đi tìm Lão Ngũ. Bọn ông bắt một đầu chuỗi bề bộn mới.

Sáng sớm, ông đến công trường. Người của chú Ba và Lão Ngũ đã mang đồ đạc đến đó từ trước. Chùa Long Tuyền hiện tại trở thành một khoảng đất công trường, tiếng leng keng lách cách đã vang lên bên trong. Ông giao bản vẽ cho chú Ba. Chú nhìn kỹ một lần rồi nói, “Không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho chú đi.”

Thuê công nhân bên chú Ba, một ngày tính ra cho một cái công nhân tám mươi tệ. Ông bảo: “Nếu xong việc sớm mà công trình chất lượng tốt thì tôi sẽ trả thêm mỗi người ba ngàn làm tiền thưởng nha.”

“Được!” Đám công nhân vừa nghe nói có tiền thưởng liền phấn khởi dựng giàn giáo.

Chú Ba phụ trách khôi phục đại điện, Lão Ngũ phụ trách khôi phục gác chuông, lầu canh. Có hai người bọn họ giám sát khiến ông nhẹ nhõm không ít.

Ông cưỡi mô-tô trở lại cửa hàng nhà mình. Tiệm cơm Lão Ngũ tạm thời do vợ gã quản lý, con trai gã Bánh Trôi lắn quắn chạy theo sau Tiểu Mễ nhà ông vui đùa. Ông ngồi ở cửa tiệm vui sướng ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Cuộc đời thật đẹp làm sao.

Cầm hộp thuốc lá rút ra một điếu, ông đưa thuốc lên hút, Bánh Trôi Nước đã chạy tới reo vang: “Nhả vòng khói, nhả vòng khói.”

Không thành vấn đề, nhả vòng khói là sở trường của ông mà. Ông rít một hơi thật sâu, hé miệng, nhả từng chút khói bay bay thành vòng trong không khí, Bánh Trôi Nước thò tay bắt lấy vòng khói.

“Ngốc cưng, vòng khói sao mà bắt được hả con?”

Một chiếc Alto chậm chạp trường đến, đậu lại phía trước cửa tiệm của ông. Cửa xe mở ra, một con người với gương mặt mang đầy thương tích đi đến trước mặt ông. Hắn khóc nức nở nói: “Hùng ca, giúp đàn em một tay với.”

“Ôi vãi ~ Mày mà không nói lời nào chắc anh hết nhận ra mày quá! Sao vậy người anh em, cái mặt này là sao…?” Ông quan sát cẩn thận, ra đây là tên trộm vặt hay lấp ló gần tiệm ông đây mà.

“Là như thế này…” Tên trộm vặt ngồi ở bên cạnh ông, đưa mắt nhìn chân trời xa xăm rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện đầy bất hạnh của hắn.

Chuyện là hắn bất mãn vì bị ông chơi đểu ở mấy chương trước nên muốn báo thù bằng cách đến trộm đồ nhà ông. Kết quả vừa vào cửa, tặc đã nhìn thấy chiếc két sắt kia. Tặc nghĩ, phàm là người bình thường thì đều bỏ đồ quý giá vào trong két sắt. Vì vậy tặc chẳng lấy gì cả, chỉ khiêng mỗi két sắt của ông mà bỏ chạy.

Tặc trở về nhà, mở két sắt ra. Hắn trợn tròn mắt, bởi trong két sắt là các thể loại bao cao su và đồ chơi ái tình, còn có cả truyện “bông trái” và các vật phẩm chuyên dụng dành cho đờn ông thích đực nữa. Tặc rất tức giận, định quay lại nhà ông trộm thêm lần nữa. Nhưng lúc ấy ông đã về nhà, hắn không trộm được, đành thất thểu quay về.

Tặc vừa về đến cửa nhà liền thấy vợ tặc nổi giận đùng đùng cầm đồ chơi gay và sách gay hỏi hắn: “Anh lấy ở đâu ra mấy món này? Còn giấu ở trong hòm sắt nữa! Thì ra đó giờ anh là như vậy! Anh lừa tôi thật nhiều năm. Anh biến thái! Lừa tôi sống đến khổ!”

“Anh nào có vợ ơi! Em hiểu lầm rồi!” Tặc giải thích.

Vợ tặc đâu chịu nghe giải thích, chuyển từ đấu miệng thành đấu quyền luôn…

Đây là tặc tự thuật, “Hùng ca, anh hại đời em rồi. Anh nhìn mặt em đi, là do vợ em nó tẩn đấy. Em bị nó bem sắp chết rồi.”

“Thì mày báo cảnh sát rằng vợ mày nó bạo mày đi. Cảnh sát sẽ bảo vệ mày thôi.” Ông dửng dưng nhả vòng khói chơi với con nít.

“Em báo rồi mà cảnh sát không tin, bởi lẽ vợ em là kiểu phụ nữ dáng người nhỏ nhắn. Bọn hắn nào biết vợ em trước kia ở trong đội tuyển Judo đâu.” Tặc sắp khóc tới nơi.

“Thế mày tìm anh làm gì?”

“Hùng ca, anh theo em về nhà một chuyến đi. Anh chứng minh với vợ em giùm em là mấy món trong két sắt đều là của anh. Anh chứng minh giùm em là em không phải đồng tính luyến ái, em không phải biến thái đi. Em lạy anh đó.”

Ông ra sức lắc đầu, “Không được không được. Ai bảo mày phạm pháp, trộm két sắt của ông làm chi, đáng đời mày ha.”

“Lần sau em không dám nữa. Hùng ca, cho đàn em một cơ hội đi anh, đàn em có thể vượt qua kiếp này yên ổn là toàn bộ nhờ anh á.”

“Vãi cả, đi theo mày thì tao được lợi gì?” Ông vẫn nhả vòng khói trêu chọc Bánh Trôi Nước chơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em trả anh phí dịch vụ. Em lạy anh đấy, anh đi với em đi, có mấy phút chứ nhiêu.” Tặc chắp tay trước ngực không ngừng cúi đầu.

Xe cảnh sát lấp lánh đi đến, là cảnh sát Lý đến. Tặc cảnh giác, “Đại ca, em xin anh đấy.”

“Được rồi, trông cũng tội. Tao đi với mày một chuyến, cơ mà mày phải chuyển két sắt về nhà cho tao à nha.”

Cảnh sát Lý xuống xe, trông thấy ông và tặc nói chuyện, lại trông tên tặc mặt mũi chi chít thương tích, bèn đi tới hỏi, “Đây là làm sao vậy? Tôn Anh Hùng, anh lại đánh người à?”

“Lại nữa hà. Người anh em này không phải do tôi đánh mà là do vợ nó đánh đấy.” Ông đáp.

Cảnh sát Lý nhìn tặc. Dáng người hắn rất cường tráng, nào giống mấy tên xì ke ma túy. “Không tin, thằng cao to đen hôi vầy mà bị vợ đánh hả? Tôi không tin.”

Tặc vẻ mặt cầu xin nói, “Đồng chí cảnh sát, nếu nhà anh mà có vợ Judo thì anh cũng đã bị chị nhà nắn thành bánh nhân thịt rồi đấy.”

Dự báo thời tiết xem như chuẩn, chạng vạng tối quả nhiên thời tiết chuyển biến, mây đen mù mịt, trời tối như đêm ba mươi. Ông rước Lam Thiếu Bằng về nhà, Tiểu Mễ nhìn sắc trời không tốt cũng về nhà không la cà bên ngoài chơi nữa. A Triết thì ở phòng khám bệnh nên ông không lo lắng. Hôm nay trời sao lại đen như vậy?

Tiểu Mễ luyện đàn trong phòng. Ông hâm đồ ăn trong phòng. Không khí oi bức, Lam Thiếu Bằng mở điều hòa.

“Đoàng!” Một tia sét xé mở màn đen. Tiểu Mễ hoảng sợ chạy đến bên Lam Thiếu Bằng, “Chú Lam, chú sợ sấm sét không?”

“Không. Bên ngoài sét đánh cũng sẽ không đi vào trong phòng, nhóc con đừng sợ.” Lam Thiếu Bằng sờ đầu trấn an Tiểu Mễ.

Tiếng sấm qua đi. Lộp độp… lộp độp… Rào rào… Mưa như trút nước, tựa như ông trời hắt xuống mặt đất một thùng nước to vậy. Bọn ông đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài, không đầy một lát khắp đường phố đã lêng láng nước. Một giờ sau, khu phố của ông đã trở thành sông Giang hùng vĩ.

“A Triết vẫn chưa về nhà. Anh có nên mang phao cứu hộ tới đón nó không đây?” Ông hỏi.

“Xe của anh ngâm trong nước rồi.” Lam Thiếu Bằng chỉ vào xe gắn máy và xe hơi của ông mà nói.

“Không có chuyện, khu chung cư nhà anh địa thế cao, thành ra bên địa thế thấp mới gặp nạn như vậy.” Ông tự an ủi mình.

Hiếm thấy mưa to tập kích thành thị nơi ông, lũ lụt lại càng không có, cùng lắm là ông đi ra ngoài mua muối muốn chảy thành nước thôi.

Ngày hôm sau, ông vừa đưa Lam Thiếu Bằng đi làm xong thì nhận được điện thoại của Giang Hà: “Chú Hai, chú tới đây mau lên, xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì vậy hả?” Cũng may công ty nhà đất cạnh bên khu chung cư Sinh Thái của ông nên chỉ hai phút sau ông đã tới ngay dưới lầu nhà Giang Hà.

Giang Hà thấy ông liền khóc tang đưa tay chỉ: “Chú Hai, LOOK!”

Ông thò đầu nhìn. Mảng tường cách nhiệt bên ngoài cao ốc bắt đầu từ căn hộ nhà Giang Hà trở đi bị tróc ra, toàn bộ xi-măng màu xám lộ ra.

“Lớp sơn cách nhiệt tróc ra rồi! Chất lượng công trình thế vẹo gì đây?!” Ông giơ chân la hét.

“Chú Hai, cái này cũng chưa tính gì, mình xuống tầng hầm coi thử đi.” Giang Hà dẫn ông đi rời khỏi căn hộ của nó, bọn ông tiến về hướng tầng hầm.

Không đợi ông xuống dưới, mả cha nó, một mảnh đại dương mênh mông! Toàn bộ tầng hầm toàn nước là nước.

“Mày đi tìm bọn xây nhà chưa?” Ông hỏi Giang Hà.

Giang Hà đáp, “Con đi tìm rồi, bọn hắn bảo để đi tìm người sửa mà đợi cả tiếng rồi vẫn chưa thấy ma nào đến.”

“Sửa cái con em mày. Đờ mờ chúng nó một đám ăn hại!” Ông lấy điện thoại ra gọi, “Chú Ba, chú cầm cái bơm nước đến cổng vào khu chung cư Sinh Thái giùm con nhen.”

“Chú Hai, chú lấy bơm nước làm gì vậy?” Giang Hà hỏi.

“Cái thằng ngốc này, lấy để bơm nước chứ làm con mẹ gì nữa? Không lẽ mày tính nuôi cá ở đây hả?!”

====

Lời của tác giả: Hôm bữa đi làm, sếp vô muộn, thằng bạn đồng nghiệp ngậm điếu thuốc cười toe đi vô trước, tụi tui tranh thủ cà rỡn chọc hắn: “Uầy uôi ~ đã tới chậm mà còn vui vẻ như vậy… hẳn là do người thương chứ giề? Người thương của chú đâu rồi?”

Thằng đồng nghiệp cười ha hả đáp: “Đằng sau tui nè.”

Trong chốc lát, chiếc cửa phía sau hắn mở ra, một đồng nghiệp nam khác bước vào…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Số ký tự: 0