Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh
Mở Bảng Xếp Hạn...
Minh Vương Tinh Thoại Sự Nhân
2024-09-18 19:21:23
Sức ảnh hưởng của bài hát «Quả Táo Nhỏ» là không thể nghi ngờ.
Nếu như có người nghe «Quả Táo Nhỏ» ba lần, nếu như không bị tẩy não, vậy chỉ có thể nói người này điếc rồi.
Lý Tinh Thần đau khổ bịt kín lỗ tai lại.
Thế nhưng cho dù đã ngăn âm thanh ở bên ngoài, trong đầu cậu ta vẫn văng vẳng câu hát “em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Ngay cả cậu ta cũng như thế, huống chi là các khán giả dưới sân khấu.
Dưới sân khấu, đã có người hát theo rồi.
Đoạn cuối cùng của bài hát «Quả Táo Nhỏ» chính là lặp lại đoạn điệp khúc.
Lời bài hát rất đơn giản, các khán giả thật sự có thể hát theo.
Người hát theo đa số đều là fan của Hứa Diệp, cùng với người xem qua đường.
Fan của những thí sinh khác đều ghét bỏ nhìn lên người trên sân khấu.
Thế nhưng cơ thể lại rất thành thật mà đung đưa theo nhịp điệu.
Lần đầu tiên nghe «Quả Táo Nhỏ», bọn họ có thể chê bài hát này xàm xí.
Nhưng lần thứ hai sẽ cảm thấy hoàn toàn không thể nhịn nổi.
Đến lần thứ ba, chính là ám ảnh “em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Sau khấu đã đi đến hồi kết.
Động tác vũ đạo của Hứa Diệp bắt đầu lặp lại.
Chính là lặp lại, nhịp điệu lặp lại, lời bài hát lặp lại, động tác cũng lặp lại.
Tẩy não khán giả từng chút từng chút một.
“Mùa xuân lại đến rồi, hoa nở khắp triền núi, gieo hạt mong rằng ngày sau sẽ thu lấy quả ngọt.”
Lời bài hát đã kết thúc.
Nhưng vũ đạo của Hứa Diệp vẫn chưa dừng lại.
Hắn tiếp tục đi tới đi lui trên sân khấu, bày ra mấy tư thế giống như đang chơi đùa, nhìn qua rất hài hước.
Thực ra mấy tư thế này không quá buồn cười, đặt ở thế kỷ trước, tầm thập niên tám mươi chín mươi, thậm chí là đầu thế kỷ vẫn được coi là đẹp trai.
Thế nhưng đặt ở thời hiện đại, có vẻ hơi buồn cười thật.
Cuối cùng, âm thanh nhạc đệm dần dần nhỏ lại, xung quanh đều trời yên tĩnh.
Động tác của Hứa Diệp cũng hạ xuống.
Khi vừa kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay hoan hô vô cùng kịch liệt.
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra nụ cười.
Không ai có thể tiếp được ba chiêu của «Quả Táo Nhỏ»!
Bảo rồi mà lại!
Nhưng thật ra, trong lòng Hứa Diệp vẫn có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng đang mặc quần áo, nhưng lại có cảm giác như đang ở truồng.
Mắc cỡ quá hai ơi!
Tiếng vỗ tay dần trở lại bình thường.
Ống kính cũng quay đến chỗ ban giám khảo.
Nghiêm Mật cố gắng khôi phục sự bình tĩnh, cô ấy đã hồi tưởng lại tất cả những chuyện đau khổ nhất trong đời mình.
Còn Từ Nam Gia lại không kiêng kỵ nhiều như thế, biểu cảm của cô ấy vẫn vui tươi hớn hở, trên khuôn mặt hiện ra hai lúm đồng tiền.
“Chị Mật, em nói trước nhé?” Từ Nam Gia hỏi một câu.
Nghiêm Mật gật đầu.
Từ Nam Gia cầm mic lên, miệng cười toe toét.
“Hứa Diệp, tôi rất vui vì có thể xem màn biểu diễn của cậu, nhưng lúc ra ngoài cậu đừng nói vũ đạo của mình là do tôi dạy đó.”
Từ Nam Gia đùa giỡn một câu.
Cô ấy dạy vũ đạo cho Hứa Diệp hai ngày, cũng xem như một nửa cô giáo rồi.
Hứa Diệp không tiếp lời.
Từ Nam Gia tiếp tục nói: “Bài hát nhảy của cậu rất khác so với những thí sinh còn lại, vô cùng độc đáo, không được rồi, tôi nghĩ đến là thấy mắc cười, để chị Mật nói vậy.”
Từ Nam Gia đã phát huy hai chữ “dễ thương” lên đến cực hạn, thực ra cô ấy không có cảm giác gì với bài hát cả, chỉ là cảm thấy hơi tẩy não.
Cô ấy sẽ không phê bình, tổ Chương trình mời cô ấy đến là bởi vì công ty cô ấy đã đầu tư vào Chương trình.
Ở Chương trình này, Từ Nam Gia phụ trách dễ thương là được.
Nghiêm Mật phụ trách chuyên nghiệp và xinh đẹp.
Nghiêm Mật cầm mic lên, cô ấy trầm ngâm hai giây, bất lực nói: “Tôi vốn tưởng rằng màn biểu diễn lần trước của cậu đã đủ khiến cho tôi kinh ngạc rồi, nhưng tôi phát hiện mình đã quá xem thường cậu.”
Lời này vừa nói ra, các khác giả đều cười ầm lên.
Chị nói đúng!
Bọn tôi cũng nghĩ như thế.
Lúc này, trong phòng livestream, bình luận đã tràn đầy màn hình.
Những người xem trên mạng này cũng bị màn biểu diễn của Hứa Diệp nghiền nát.
“Tôi cảm thấy chị Mật sắp văng tục rồi, nhưng phải phanh lại.”
“Gặp phải Hứa Diệp chính là bất hạnh lớn nhất đời chị Mật.”
“Cầu xin đó! Chúng ta hãy quyên góp để Hứa Diệp đi khám bệnh đi!”
Trong bình luận lời gì cũng có.
Lúc này, Hứa Diệp trả lời: “Cảm ơn chị.”
Người xem: ?
Mắc gì cảm ơn?
Người ta khen cậu sao?
Nghiêm Mật bất lực lắc đầu một cái, đôi mắt của cô ấy vừa to vừa sáng, bờ môi đỏ mọng gợi cảm, sống mũi cao thẳng, cùng với đường nét khuôn mặt tạo nên hình tượng chị đại hoàn hảo.
Một giám khảo khác tiếp lời: “Chị Mật, chị cảm thấy bài hát của Hứa Diệp thế nào?”
Nói đến đây, sắc mặt Nghiêm Mật trở nên nghiêm túc.
Nếu như có người nghe «Quả Táo Nhỏ» ba lần, nếu như không bị tẩy não, vậy chỉ có thể nói người này điếc rồi.
Lý Tinh Thần đau khổ bịt kín lỗ tai lại.
Thế nhưng cho dù đã ngăn âm thanh ở bên ngoài, trong đầu cậu ta vẫn văng vẳng câu hát “em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Ngay cả cậu ta cũng như thế, huống chi là các khán giả dưới sân khấu.
Dưới sân khấu, đã có người hát theo rồi.
Đoạn cuối cùng của bài hát «Quả Táo Nhỏ» chính là lặp lại đoạn điệp khúc.
Lời bài hát rất đơn giản, các khán giả thật sự có thể hát theo.
Người hát theo đa số đều là fan của Hứa Diệp, cùng với người xem qua đường.
Fan của những thí sinh khác đều ghét bỏ nhìn lên người trên sân khấu.
Thế nhưng cơ thể lại rất thành thật mà đung đưa theo nhịp điệu.
Lần đầu tiên nghe «Quả Táo Nhỏ», bọn họ có thể chê bài hát này xàm xí.
Nhưng lần thứ hai sẽ cảm thấy hoàn toàn không thể nhịn nổi.
Đến lần thứ ba, chính là ám ảnh “em là quả táo bé nhỏ của tôi”.
Sau khấu đã đi đến hồi kết.
Động tác vũ đạo của Hứa Diệp bắt đầu lặp lại.
Chính là lặp lại, nhịp điệu lặp lại, lời bài hát lặp lại, động tác cũng lặp lại.
Tẩy não khán giả từng chút từng chút một.
“Mùa xuân lại đến rồi, hoa nở khắp triền núi, gieo hạt mong rằng ngày sau sẽ thu lấy quả ngọt.”
Lời bài hát đã kết thúc.
Nhưng vũ đạo của Hứa Diệp vẫn chưa dừng lại.
Hắn tiếp tục đi tới đi lui trên sân khấu, bày ra mấy tư thế giống như đang chơi đùa, nhìn qua rất hài hước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra mấy tư thế này không quá buồn cười, đặt ở thế kỷ trước, tầm thập niên tám mươi chín mươi, thậm chí là đầu thế kỷ vẫn được coi là đẹp trai.
Thế nhưng đặt ở thời hiện đại, có vẻ hơi buồn cười thật.
Cuối cùng, âm thanh nhạc đệm dần dần nhỏ lại, xung quanh đều trời yên tĩnh.
Động tác của Hứa Diệp cũng hạ xuống.
Khi vừa kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay hoan hô vô cùng kịch liệt.
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra nụ cười.
Không ai có thể tiếp được ba chiêu của «Quả Táo Nhỏ»!
Bảo rồi mà lại!
Nhưng thật ra, trong lòng Hứa Diệp vẫn có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng đang mặc quần áo, nhưng lại có cảm giác như đang ở truồng.
Mắc cỡ quá hai ơi!
Tiếng vỗ tay dần trở lại bình thường.
Ống kính cũng quay đến chỗ ban giám khảo.
Nghiêm Mật cố gắng khôi phục sự bình tĩnh, cô ấy đã hồi tưởng lại tất cả những chuyện đau khổ nhất trong đời mình.
Còn Từ Nam Gia lại không kiêng kỵ nhiều như thế, biểu cảm của cô ấy vẫn vui tươi hớn hở, trên khuôn mặt hiện ra hai lúm đồng tiền.
“Chị Mật, em nói trước nhé?” Từ Nam Gia hỏi một câu.
Nghiêm Mật gật đầu.
Từ Nam Gia cầm mic lên, miệng cười toe toét.
“Hứa Diệp, tôi rất vui vì có thể xem màn biểu diễn của cậu, nhưng lúc ra ngoài cậu đừng nói vũ đạo của mình là do tôi dạy đó.”
Từ Nam Gia đùa giỡn một câu.
Cô ấy dạy vũ đạo cho Hứa Diệp hai ngày, cũng xem như một nửa cô giáo rồi.
Hứa Diệp không tiếp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Nam Gia tiếp tục nói: “Bài hát nhảy của cậu rất khác so với những thí sinh còn lại, vô cùng độc đáo, không được rồi, tôi nghĩ đến là thấy mắc cười, để chị Mật nói vậy.”
Từ Nam Gia đã phát huy hai chữ “dễ thương” lên đến cực hạn, thực ra cô ấy không có cảm giác gì với bài hát cả, chỉ là cảm thấy hơi tẩy não.
Cô ấy sẽ không phê bình, tổ Chương trình mời cô ấy đến là bởi vì công ty cô ấy đã đầu tư vào Chương trình.
Ở Chương trình này, Từ Nam Gia phụ trách dễ thương là được.
Nghiêm Mật phụ trách chuyên nghiệp và xinh đẹp.
Nghiêm Mật cầm mic lên, cô ấy trầm ngâm hai giây, bất lực nói: “Tôi vốn tưởng rằng màn biểu diễn lần trước của cậu đã đủ khiến cho tôi kinh ngạc rồi, nhưng tôi phát hiện mình đã quá xem thường cậu.”
Lời này vừa nói ra, các khác giả đều cười ầm lên.
Chị nói đúng!
Bọn tôi cũng nghĩ như thế.
Lúc này, trong phòng livestream, bình luận đã tràn đầy màn hình.
Những người xem trên mạng này cũng bị màn biểu diễn của Hứa Diệp nghiền nát.
“Tôi cảm thấy chị Mật sắp văng tục rồi, nhưng phải phanh lại.”
“Gặp phải Hứa Diệp chính là bất hạnh lớn nhất đời chị Mật.”
“Cầu xin đó! Chúng ta hãy quyên góp để Hứa Diệp đi khám bệnh đi!”
Trong bình luận lời gì cũng có.
Lúc này, Hứa Diệp trả lời: “Cảm ơn chị.”
Người xem: ?
Mắc gì cảm ơn?
Người ta khen cậu sao?
Nghiêm Mật bất lực lắc đầu một cái, đôi mắt của cô ấy vừa to vừa sáng, bờ môi đỏ mọng gợi cảm, sống mũi cao thẳng, cùng với đường nét khuôn mặt tạo nên hình tượng chị đại hoàn hảo.
Một giám khảo khác tiếp lời: “Chị Mật, chị cảm thấy bài hát của Hứa Diệp thế nào?”
Nói đến đây, sắc mặt Nghiêm Mật trở nên nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro