Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh
Phải Thêm Tiền...
Minh Vương Tinh Thoại Sự Nhân
2024-09-18 19:21:23
Ban giám khảo như cô ấy sẽ đánh giá năng lực của Hứa Diệp một cách xứng đáng với chức vụ.
Quan trọng nhất là, cô ấy cũng diễn một vai trong bộ phim Yên Vũ Giang Hồ.
Mà đoạn phim ngày hôm nay, thực ra có một vài cảnh diễn do vai diễn của cô ấy thủ vai.
Thế nhưng tổ Chương trình đã gọi diễn viên quần chúng đến diễn.
Còn Từ Nam Gia thì cười hì hì nhìn lên sân khấu.
“Chị Mật, chị cảm thấy Hứa Diệp có đột phá không?” Cô ấy nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Mật bình tĩnh đáp: “Rất khó.”
Nhân vật Vương Giáp này, trước đó đã được diễn rất tốt.
Một người mới như Hứa Diệp, có thể diễn tốt đến mức nào?
Từ Nam Gia mỉm cười nói: “Em cảm thấy cậu ấy sẽ tạo ra một thứ không bình thường.”
“Lâm Viên Đại Chiến - Yên Vũ Giang Hồ, bắt đầu!”
Theo giọng nói của MC vang lên.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ sân khấu.
Trên sân khấu bố trí một cảnh tượng đơn giản, khiến cho người ta cảm thấy giống như đang ở trên một con đường thời cổ đại.
Hứa Diệp mặc quần áo gai vải thô, hắn không búi tóc, mà buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, trong tay cầm một thanh đao ngắn.
Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, dưới sân khấu vang lên một trận hô hào.
Đẹp trai quá đi!
Mặc dù Hứa Diệp ở trên sân khấu đã được hóa trang theo phong cách tục tằng, thế nhưng vẫn khó có thể che mất vẻ đẹp trai.
Bên kia, Lý Tinh Thần chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Cậu ta mặc cẩm bào, đối lập với tạo hình của Hứa Diệp.
Lý Tinh Thần ăn mặc rất đoan chính, chính là kiểu cách ăn mặc của các nhân vật chính trong phim cổ trang.
Lý Tinh Thần dừng bước, hai mắt nhìn chăm chú về phía Hứa Diệp, nhàn nhạt nói: “Võ công của ngươi không tệ, giúp ta giết một người đi.”
Hứa Diệp nói: “Hai trăm lượng.”
Hai người yên lặng chốc lát, tất cả đều dùng thần thái và động tác để biểu diễn.
Rất rõ ràng, ở đoạn này, diễn xuất của Hứa Diệp vượt trội hơn.
Dù cho sân khấu này chỉ được dựng lên, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác đang ở trong hoàn cảnh chân thực.
Lý Tinh Thần móc một túi tiền từ trong ngực ra, ném cho Hứa Diệp.
Hứa Diệp nhận lấy.
“Một trăm lượng này là tiền đặt cọc.” Lý Tinh Thần nói.
Hứa Diệp nhìn qua túi tiền để ước lượng một chút, hỏi ngược lại: “Khách quan muốn giết ai?”
Lý Tinh Thần nói: “Cẩm Y Vệ Tây Hán, Ngô Bính!”
Ánh mắt của Hứa Diệp thay đổi, mở miệng hỏi: “Ha? Khách quan không biết hắn là sư đệ của ta sao?”
Lý Tinh Thần khinh miệt nói: “Loại người như ngươi mà còn nói những chuyện này sao?”
Lúc này, sắc mặt Hứa Diệp khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Khách quan, ngươi hiểu lầm rồi, người này là người thân thiết với ta, huynh đệ như thể chân tay đó.”
Sau khi Hứa Diệp nói câu này, biểu cảm của ban giám khảo đều thay đổi.
Đây vốn không phải lời thoại trong kịch bản.
Hơn nữa, với câu thoại này, tiếp theo nên trả lời thế nào?
Cậu phải đi giết người cơ mà!
Thế nhưng, giây tiếp theo.
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra vẻ độc ác, hung hăng nói: “Phải thêm tiền!”
...
Chỗ ngồi của ban giám khảo, sau khi nghe thấy câu nói này, hai mắt Chu Viễn liền phát sáng.
Lời thoại này thú vị đó!
Hứa Diệp thêm lời thoại mới, đã thể hiện ra được tính cách của Vương Giáp một cách rất tốt.
Lời thoại vô cùng kinh điển.
Đây chính là ý tưởng của Hứa Diệp.
Chúng ta không bao giờ thiếu cái này.
Lý Tinh Thần nghe vậy, suýt chút nữa đã dừng lại, nhưng cậu ta vẫn nói: “Sau khi chuyện thành công, ta sẽ giao cho ngươi hai trăm lượng.”
Nếu như không tiếp được thoại ở trên sân khấu, vậy thì tiêu rồi.
Thế nhưng câu trả lời này của cậu ta, thoáng cái đã lộ ra vẻ yếu kém.
Lý Tinh Thần xoay người rời đi, ra khỏi ống kính.
Hứa Diệp chạy đến một căn nhà,
Nữ diễn viên đang đứng trước cửa, nhìn thấy hung thần Hứa Diệp chạy đến liền vội vàng đóng cửa lại.
Hứa Diệp giơ đoản đao trong tay lên, chặn cửa lại.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Nữ diễn viên hỏi.
Hứa Diệp dùng ánh mắt háo sắc quan sát nữ diễn viên, chậm rãi nói: “Ta muốn cướp sắc.”
Giây tiếp theo, Hứa Diệp trực tiếp ôm cô gái vào trong lòng, tiến vào trong phòng.
Đơn giản thẳng thắn, diễn ra được dáng vẻ của một tên côn đồ.
Dưới sân khấu có người hô lên: “Cái này không giống đang diễn à nha!”
Nhan sắc của nữ diễn viên này còn rất xinh đẹp.
Lúc này, Đổng Ngọc Khôn, Giang Thịnh và Ngô Vân Phong tiến vào sân khấu.
Khuôn mặt Đổng Ngọc Khôn trắng bệch như giấy, mặc đồ của một đại thái giám, nhìn qua rất lạnh lùng, ngược lại rất có dáng vẻ của một thái giám.
Cứ đi đến như thế, không nói câu nào.
Giang Thịnh và Ngô Vân Phong thì mặc bộ đồ cá bay, đi hai bên Đổng Ngọc Khôn.
Trong cốt truyện, nơi này do Trần Ất tiết lộ cho đại thái giám và Ngô Bính, Vương Giáp xông vào nhà của Ngô Bính, vậy nên ba người mới đến đây.
Trần Ất chính là người của Tạ Uyên, cố ý nói tin tức này ra.
Quan trọng nhất là, cô ấy cũng diễn một vai trong bộ phim Yên Vũ Giang Hồ.
Mà đoạn phim ngày hôm nay, thực ra có một vài cảnh diễn do vai diễn của cô ấy thủ vai.
Thế nhưng tổ Chương trình đã gọi diễn viên quần chúng đến diễn.
Còn Từ Nam Gia thì cười hì hì nhìn lên sân khấu.
“Chị Mật, chị cảm thấy Hứa Diệp có đột phá không?” Cô ấy nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Mật bình tĩnh đáp: “Rất khó.”
Nhân vật Vương Giáp này, trước đó đã được diễn rất tốt.
Một người mới như Hứa Diệp, có thể diễn tốt đến mức nào?
Từ Nam Gia mỉm cười nói: “Em cảm thấy cậu ấy sẽ tạo ra một thứ không bình thường.”
“Lâm Viên Đại Chiến - Yên Vũ Giang Hồ, bắt đầu!”
Theo giọng nói của MC vang lên.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ sân khấu.
Trên sân khấu bố trí một cảnh tượng đơn giản, khiến cho người ta cảm thấy giống như đang ở trên một con đường thời cổ đại.
Hứa Diệp mặc quần áo gai vải thô, hắn không búi tóc, mà buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, trong tay cầm một thanh đao ngắn.
Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, dưới sân khấu vang lên một trận hô hào.
Đẹp trai quá đi!
Mặc dù Hứa Diệp ở trên sân khấu đã được hóa trang theo phong cách tục tằng, thế nhưng vẫn khó có thể che mất vẻ đẹp trai.
Bên kia, Lý Tinh Thần chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Cậu ta mặc cẩm bào, đối lập với tạo hình của Hứa Diệp.
Lý Tinh Thần ăn mặc rất đoan chính, chính là kiểu cách ăn mặc của các nhân vật chính trong phim cổ trang.
Lý Tinh Thần dừng bước, hai mắt nhìn chăm chú về phía Hứa Diệp, nhàn nhạt nói: “Võ công của ngươi không tệ, giúp ta giết một người đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Diệp nói: “Hai trăm lượng.”
Hai người yên lặng chốc lát, tất cả đều dùng thần thái và động tác để biểu diễn.
Rất rõ ràng, ở đoạn này, diễn xuất của Hứa Diệp vượt trội hơn.
Dù cho sân khấu này chỉ được dựng lên, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác đang ở trong hoàn cảnh chân thực.
Lý Tinh Thần móc một túi tiền từ trong ngực ra, ném cho Hứa Diệp.
Hứa Diệp nhận lấy.
“Một trăm lượng này là tiền đặt cọc.” Lý Tinh Thần nói.
Hứa Diệp nhìn qua túi tiền để ước lượng một chút, hỏi ngược lại: “Khách quan muốn giết ai?”
Lý Tinh Thần nói: “Cẩm Y Vệ Tây Hán, Ngô Bính!”
Ánh mắt của Hứa Diệp thay đổi, mở miệng hỏi: “Ha? Khách quan không biết hắn là sư đệ của ta sao?”
Lý Tinh Thần khinh miệt nói: “Loại người như ngươi mà còn nói những chuyện này sao?”
Lúc này, sắc mặt Hứa Diệp khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Khách quan, ngươi hiểu lầm rồi, người này là người thân thiết với ta, huynh đệ như thể chân tay đó.”
Sau khi Hứa Diệp nói câu này, biểu cảm của ban giám khảo đều thay đổi.
Đây vốn không phải lời thoại trong kịch bản.
Hơn nữa, với câu thoại này, tiếp theo nên trả lời thế nào?
Cậu phải đi giết người cơ mà!
Thế nhưng, giây tiếp theo.
Trên mặt Hứa Diệp lộ ra vẻ độc ác, hung hăng nói: “Phải thêm tiền!”
...
Chỗ ngồi của ban giám khảo, sau khi nghe thấy câu nói này, hai mắt Chu Viễn liền phát sáng.
Lời thoại này thú vị đó!
Hứa Diệp thêm lời thoại mới, đã thể hiện ra được tính cách của Vương Giáp một cách rất tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời thoại vô cùng kinh điển.
Đây chính là ý tưởng của Hứa Diệp.
Chúng ta không bao giờ thiếu cái này.
Lý Tinh Thần nghe vậy, suýt chút nữa đã dừng lại, nhưng cậu ta vẫn nói: “Sau khi chuyện thành công, ta sẽ giao cho ngươi hai trăm lượng.”
Nếu như không tiếp được thoại ở trên sân khấu, vậy thì tiêu rồi.
Thế nhưng câu trả lời này của cậu ta, thoáng cái đã lộ ra vẻ yếu kém.
Lý Tinh Thần xoay người rời đi, ra khỏi ống kính.
Hứa Diệp chạy đến một căn nhà,
Nữ diễn viên đang đứng trước cửa, nhìn thấy hung thần Hứa Diệp chạy đến liền vội vàng đóng cửa lại.
Hứa Diệp giơ đoản đao trong tay lên, chặn cửa lại.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Nữ diễn viên hỏi.
Hứa Diệp dùng ánh mắt háo sắc quan sát nữ diễn viên, chậm rãi nói: “Ta muốn cướp sắc.”
Giây tiếp theo, Hứa Diệp trực tiếp ôm cô gái vào trong lòng, tiến vào trong phòng.
Đơn giản thẳng thắn, diễn ra được dáng vẻ của một tên côn đồ.
Dưới sân khấu có người hô lên: “Cái này không giống đang diễn à nha!”
Nhan sắc của nữ diễn viên này còn rất xinh đẹp.
Lúc này, Đổng Ngọc Khôn, Giang Thịnh và Ngô Vân Phong tiến vào sân khấu.
Khuôn mặt Đổng Ngọc Khôn trắng bệch như giấy, mặc đồ của một đại thái giám, nhìn qua rất lạnh lùng, ngược lại rất có dáng vẻ của một thái giám.
Cứ đi đến như thế, không nói câu nào.
Giang Thịnh và Ngô Vân Phong thì mặc bộ đồ cá bay, đi hai bên Đổng Ngọc Khôn.
Trong cốt truyện, nơi này do Trần Ất tiết lộ cho đại thái giám và Ngô Bính, Vương Giáp xông vào nhà của Ngô Bính, vậy nên ba người mới đến đây.
Trần Ất chính là người của Tạ Uyên, cố ý nói tin tức này ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro