Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng
Nếu cậu còn không chịu yên lặng, tôi sẽ hôn cậu đấy
Mạc Lí
2024-07-21 23:37:42
Đó là một chiếc áo đồng phục học sinh trông rất bình thường.
Được giặt sạch sẽ, phơi khô mềm mại, thơm mùi nắng và xà phòng.
Tủ quần áo của Lệ Chanh trông như cái ổ gà, nhưng chỉ có chiếc áo này được cậu cẩn thận treo trên mắc áo, không một nếp nhăn.
Nếu lật mép áo lên, có thể thấy một cái tên được thêu trên nhãn giặt là - chiếc áo này thuộc về Tiêu Dĩ Hằng.
Lúc ở trong ngõ nhỏ, Tiêu Dĩ Hằng đã để lại chiếc áo này cho Lệ Chanh, Lệ Chanh sau khi giặt sạch sợ để trong ký túc xá bị bạn cùng phòng phát hiện nên đã lén lút mang đến phòng thay đồ của đội bơi.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Cậu không muốn vứt bỏ chiếc áo này, cũng không muốn trả áo lại cho Tiêu Dĩ Hằng một cách đàng hoàng.
Cậu cứ nghĩ rằng bí mật nhỏ này có thể được giữ kín mãi mãi cho đến khi cậu tốt nghiệp, cho đến khi bộ đồng phục có tên Tiêu Dĩ Hằng này trở nên không còn quan trọng như những bộ quần áo khác.
Kết quả là hôm nay, một cách tình cờ, bí mật mà cậu che giấu đã bị chính Tiêu Dĩ Hằng phát hiện.
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng trước mặt: cậu bối rối, lông mi run rẩy, đồng tử đen láy cũng co rút lại sợ hãi. Chắc hẳn cậu đang nghĩ cách thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại, có thể sẽ nói tục, đổ lỗi ngược lại, cũng có thể nói dối, giả vờ không biết.
Nếu có thể, Tiêu Dĩ Hằng rất muốn đặt một chiếc gương trước mặt Lệ Chanh.
Để tên nhóc côn đồ, kẻ lừa đảo, tên đầu gấu này nhìn kỹ xem cậu ta đang có biểu cảm gì.
"Tôi..." Lệ Chanh nuốt một ngụm nước bọt vì căng thẳng, cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng thay đồ vang lên một giọng nói cố tình đè nén.
"Anh nói sẽ cho em một bất ngờ, chính là dẫn em đến phòng thay đồ bẩn với hôi này à? Hơn nữa đây là phòng thay đồ nam, làm sao em vào được?"
"Không không, thực sự là bất ngờ! Em cứ vào đi, bây giờ những người khác đều đang học, phòng thay đồ không có ai đâu!"
Hai giọng nói một nam một nữ ngày càng đến gần, Lệ Chanh nghe ra một trong hai giọng nam thuộc về đàn em Hoàng Diệp Luân của mình, gần đây cậu ta đang theo đuổi một đàn em khóa dưới, ngày nào cũng lén lút, hình như hôm qua còn giấu cái gì đó trong tủ đồ.
Họ vào không sao, nhưng nếu để họ nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng mình trần đang đè lên người Lệ Chanh thì mọi chuyện sẽ thành có sao ngay!!
Đầu óc Lệ Chanh trống rỗng, hàng triệu suy nghĩ cùng lúc xuất hiện.
Không được, cậu tuyệt đối không thể để các thành viên trong đội biết rằng cậu đã đưa một alpha vào phòng thay đồ.
...
"Ơ?" Hoàng Diệp Luân đẩy cửa phòng thay đồ, nhìn căn phòng trống trơn, có chút khó hiểu nói: "Chẳng lẽ vừa rồi có ai ở đây sao? Sao cửa không khóa?"
Đàn em là một cô gái ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cô vào phòng thay đồ nam, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nếu có người thì em đi nhé."
"Không, đừng đi!" Hoàng Diệp Luân vừa nghe đàn em định đi, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, lập tức kéo cô lại, "Đừng đi, anh thực sự có quà tặng cho em."
Cậu ta theo đuổi cô em khóa dưới này đã lâu, hai người chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Hôm nay là sinh nhật của cô, cậu dự định sẽ tỏ tình vào ngày hôm nay, đặc biệt chuẩn bị cho cô một món quà cảm động và khó quên.
Đàn em nửa đẩy nửa theo, hai người đi vào sâu trong phòng thay đồ.
"Phòng thay đồ của các anh rộng quá!" Đàn em thán phục, "Ơ, tại sao chiếc tủ đằng kia lại lớn hơn tất cả các tủ khác?"
Cô chỉ vào một chiếc tủ quần áo ở góc phòng. Chiếc tủ đó cao đến tận trần nhà, lớn gấp đôi những chiếc tủ khác.
"Đây là quy tắc của đội bơi bọn anh, người mạnh nhất trong đội có thể sử dụng tủ quần áo lớn nhất." Hoàng Diệp Luân nói không giấu giếm, "Ban đầu là của đội trưởng, sau đó anh Lệ đến nên giờ nó thuộc về anh Lệ."
"Anh Lệ, ý anh là Lệ Chanh?" Đàn em hỏi.
"Suỵt!" Hoàng Diệp Luân che miệng cô, nhìn xung quanh một cách nghi ngờ.
Cô em khóa dưới bị bịt miệng:???
Hoàng Diệp Luân nói một cách bí ẩn: "Đây là quy tắc thứ hai của đội bơi - không được gọi thẳng tên của anh Lệ, phải dùng kính ngữ. Đừng nghĩ rằng anh Lệ không có ở đây thì có thể gọi cả tên, anh Lệ is watching you."
Đàn em:...
Cặp đôi lén lút này không hề biết rằng, trong lúc họ đang nói chuyện, anh Lệ thực sự đang watching them (theo dõi họ).
Bên trong tủ quần áo.
Tiêu Dĩ Hằng cố nhịn cười, cúi đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng đang áp sát vào mình. Phía trên cùng của tủ quần áo có một số khe hở, cho phép họ nhìn rõ những gì đang xảy ra bên ngoài và nghe thấy cuộc trò chuyện của người khác.
Nhờ ánh đèn bên ngoài lọt vào, có thể thấy rõ vành tai Lệ Chanh đỏ bừng. Thiếu niên xấu hổ véo cánh tay Tiêu Dĩ Hằng, nhưng vừa chạm vào người anh, cậu nhớ ra anh ta vẫn đang trần truồng, chỉ có thể rụt tay về, thấp giọng chửi rủa: "Anh không được cười."
Tiêu Dĩ Hằng không làm theo ý cậu, cố tình hỏi bên tai: "Vậy nếu tôi cười, 'anh Lệ' sẽ phạt tôi như thế nào?"
Khi nói, lồng ngực anh rung lên nhè nhẹ, Lệ Chanh hơi khó chịu cử động cơ thể, nhưng không dám cử động quá mạnh vì sợ người bên ngoài tủ nghe thấy.
Bên trong tủ đồ của cậu có quá nhiều thứ lộn xộn, hai người họ dính sát vào nhau trong một tư thế đặc biệt khó xử, đầu Tiêu Dĩ Hằng chạm vào nóc tủ, còn Lệ Chanh chỉ có thể ngồi xổm, vùi mình vào lòng Tiêu Dĩ Hằng.
Đây là lần thứ hai họ chen chúc cùng nhau. Tuy nhiên, không giống như lần trước cả hai đều mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ Tiêu Dĩ Hằng chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, nước chưa khô đọng trên ngực và bụng anh, hơi nóng từ cơ thể anh truyền sang Lệ Chanh không chút dè dặt.
Tiêu Dĩ Hằng cố tình hỏi: "Tại sao tôi phải trốn?"
Lệ Chanh lầm bầm: "Anh nói tại sao? Một alpha không mặc quần áo xuất hiện trong phòng thay đồ, nếu đàn em của tôi nhìn thấy, tôi phải giải thích thế nào?"
Tiêu Dĩ Hằng lại hỏi: "Vậy tại sao em phải trốn?"
Lệ Chanh bị hỏi khó. Đúng vậy, tại sao cậu phải trốn? Nếu cần trốn, chỉ cần giấu Tiêu Dĩ Hằng đi là được rồi, tại sao cậu lại nhất thời mất kiểm soát, cũng chui vào đây?
Chiếc tủ quần áo chật chội và nóng nực, chẳng mấy chốc, cả hai đều toát mồ hôi.
Chỉ cần Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu xuống, chóp mũi anh có thể chạm vào gáy Lệ Chanh.
Gáy là nơi chứa tuyến thể của omega, bình thường không nhìn thấy được, nhưng khi đến kỳ động dục, vùng này sẽ chuyển sang màu đỏ và cứng khi chạm vào. Tuyến thể là nơi tập trung phát ra pheromone của omega, nếu đến gần, chắc chắn sẽ...
... Ơ?
Tiêu Dĩ Hằng cụp mắt xuống, nhìn vào gáy Lệ Chanh.
Không có mùi.
Chẳng có chút mùi nào ở đây cả.
Dù họ đã ở gần nhau đến mức chỉ còn cách chưa đầy một cm, nhưng Tiêu Dĩ Hằng không ngửi thấy chút mùi hương cam ngọt quen thuộc nào từ gáy Lệ Chanh.
Là do miếng dán ức chế sao?
Không phải.
Gáy Lệ Chanh trống trơn, không hề có dấu vết của miếng dán ức chế.
Lần gặp trước, Tiêu Dĩ Hằng phát hiện kỳ phát tình của Lệ Chanh đến sớm, cơ thể vô thức tỏa ra mùi hương quyến rũ. Nhưng hôm nay gặp lại, mùi hương trên người Lệ Chanh đã biến mất sạch sẽ.
Lúc đầu, Tiêu Dĩ Hằng nghĩ rằng Lệ Chanh đã sử dụng miếng dán ức chế để ngăn chặn sự phát tán pheromone, nhưng không có gì trên gáy Lệ Chanh, thậm chí cả tuyến thể lẽ ra phải sưng đỏ cũng không thấy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ánh mắt anh tối lại, đôi mắt phượng đầy thích thú.
... Có vẻ như tên lừa đảo nhỏ này còn có những bí mật khác.
Trong phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân đã dẫn cô gái mình yêu đến tủ đồ của mình và dừng lại. Cậu hít một hơi thật sâu, trìu mến nhìn cô: "Em đã sẵn sàng chưa? Đây là món quà anh đã cẩn thận lựa chọn, em đừng quá cảm động khi nhận được nhé."
Cô gái trịnh trọng gật đầu, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất. Hoàng Diệp Luân chỉ là một chàng trai ngốc nghếch, ngay cả khi anh ta lấy ra một bó hoa hồng xanh "tất cả các omega nhận được quà đều xúc động đến phát khóc" rắc đầy kim tuyến, cô cũng sẽ mỉm cười ngọt ngào nhất, nói dối rằng cô rất thích nó.
Không chỉ cô tò mò về món quà, hai người trong tủ quần áo cũng rất tò mò.
Lệ Chanh đứng thẳng dậy, tiến đến lỗ thông hơi trên nóc tủ. Bằng cách này, cậu chắc chắn sẽ phải đối mặt với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng sự tò mò của cậu về món quà đã lấn át tất cả.
Cuối cùng, trong sự mong đợi của mọi người, Hoàng Diệp Luân long trọng mở tủ quần áo của mình ra.
Một quả trứng màu trắng gạo, to bằng nắm tay, xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoàng Diệp Luân đặc biệt dùng quần áo mềm làm tổ cho quả trứng, rồi không biết từ đâu lấy dây điện nối với đèn sưởi, quả trứng nằm thoải mái trong tổ, trông... trông vẫn giống như một quả trứng.
Đàn em: "..."
Hai người trong tủ quần áo: "..."
Đàn em ngơ ngác nhìn từ quả trứng sang mặt Hoàng Diệp Luân: "Món quà anh nói là một quả trứng à?"
"Đây không phải là trứng gà!" Hoàng Diệp Luân vội vàng giải thích, "Đây là trứng vịt!"
Thấy món quà của mình không nhận được phản ứng như mong đợi, Hoàng Diệp Luân hơi sốt ruột: "Em không phải vẫn luôn nói với anh rằng em muốn một con thú cưng nhỏ lông xù sao? Nhưng học sinh chúng ta đều là học sinh nội trú, không thể nuôi chó hay mèo trong ký túc xá, vậy tại sao em không nghĩ đến việc nuôi một con vịt con!"
Hoàng Diệp Luân: "Đây là vịt gọi (Call Duck), chính là vịt gọi nổi tiếng đó! Con trai của người giàu nhất cũng nuôi nó, rất đắt. Đừng nhìn nó chỉ là một quả trứng, nhưng quả trứng này đã tiêu tốn của anh hai tháng tiền tiêu vặt. Em xem, nó sắp nở rồi, đã có vết nứt ở đây rồi, sau khi chúng ta ấp trứng ra, nó sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là cha mẹ! Sau này em dạy nó làm bài tập, anh sẽ đi bơi cùng nó, khi chúng ta hẹn hò, nó sẽ đi theo phía sau và kêu quàng quạc!"
Cậu ta say sưa nói về tương lai tươi đẹp, nhưng nhận thấy sắc mặt của cô gái ngày càng tệ, ngày càng đen lại, ngày càng đáng sợ.
Cuối cùng thì Hoàng Diệp Luân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu ta rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Em... em thấy thế nào?"
Cô ấy hẳn là sẽ thích chú vịt con mà cậu tặng nhỉ? Khi trò chuyện với cậu trên WeChat, cô ấy thường nói "Hôm nay cũng phải cố lên vịt", "Hôm nay bài tập khó quá vịt", "Hôm nay ăn trưa no quá vịt".
Cô gái nhìn cậu, mỉm cười hỏi lại: "Anh hỏi em thấy thế nào à?"
"..."
"Em thấy, nếu anh thích vịt như vậy, sao anh không đi làm vịt luôn đi?"
"...QAQ"
Lệ Chanh trong tủ quần áo không thể nhịn được nữa, cậu vội vàng quay đầu đi, vùi cả khuôn mặt vào cổ Tiêu Dĩ Hằng, cố gắng che giấu tiếng cười của mình.
Cậu không ngờ rằng trốn trong tủ quần áo lại có thể xem một vở kịch thú vị như vậy! Cậu cười đến mức toàn thân run lên, hai tay bịt chặt miệng, sợ tiếng cười của mình quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tiêu Dĩ Hằng bất lực nhìn cậu con trai đang nằm trên người mình.
Lệ Chanh rõ ràng là omega, nhưng cậu lại chả có chút tự giác nào. Cậu dựa vào ngực của một alpha khỏa thân mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào.
Tiếng cười khúc khích nhỏ kìm nén mơ hồ truyền đến, hơi thở nóng hổi từ mũi của thiếu niên phả vào xương quai xanh của Tiêu Dĩ Hằng, ngứa ngáy, như thể có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim anh.
Nếu Lệ Chanh chỉ cười mỉm thì không sao, ai ngờ cậu cười đến mức bị sặc - không nhịn được, một tiếng nấc kinh thiên động địa phát ra từ cổ họng cậu!
"Ha ha ha ha... Hức!"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh kinh hãi trợn tròn mắt, lấy tay che miệng: "Hức!... Hức!... Hức!"
Trong phòng thay đồ, cặp đôi đang cãi nhau về chuyện trứng vịt, đồng thời ngừng tranh luận.
Cô gái nhìn quanh: "Em nghe nhầm phải không? Sao em lại nghe thấy tiếng nấc?"
Hoàng Diệp Luân gãi đầu, cũng nghi ngờ: "Ừ nhỉ, hình như anh cũng nghe thấy có người nấc."
Nhưng trong phòng thay đồ chỉ có hai người họ, và âm thanh này không giống như phát ra từ bên ngoài, mà là... ở ngay trong phòng!
Cô gái sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức nấp sau lưng Hoàng Diệp Luân. Hoàng Diệp Luân thực ra cũng sợ muốn chết, nhưng cậu vừa mới mất mặt trước cô gái mình yêu một lần rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể lùi bước nữa. Cậu chỉ có thể lấy hết can đảm, một tay che chở cho cô gái, một tay cầm lấy cây chổi gần đó làm vũ khí, cảnh giác tiến về phía phát ra âm thanh.
Qua lỗ thông hơi nhỏ trên cửa tủ đồ, Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh có thể thấy rõ Hoàng Diệp Luân đang tiến đến ngày càng gần họ.
Nếu mở cửa tủ, cậu ta sẽ thấy đại ca của mình và một alpha khỏa thân đang rúc vào nhau!
Đến lúc đó, Lệ Chanh càng không thể giải thích rõ ràng mối quan hệ của họ nữa.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh lo lắng đến toát mồ hôi hột, nhưng càng lo lắng, cậu càng không thể ngừng nấc, dù cậu có cố nín thở, đấm ngực, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng nấc liên tục.
... Hoàng Diệp Luân chỉ còn cách họ một bước chân.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tiêu Dĩ Hằng bất ngờ áp sát lại, đưa tay che miệng và mũi Lệ Chanh.
Đồng thời, trán anh cũng chạm vào trán chàng trai tóc vàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách đã vượt qua giới hạn mờ ám.
"Chanh Chanh," trong mắt Tiêu Dĩ Hằng lóe lên một tia sáng lấp lánh, "Nếu cậu còn không chịu yên lặng, tôi sẽ hôn cậu đấy."
Lệ Chanh: "!!!"
...
"Kỳ lạ, tiếng nấc cụt biến đâu mất rồi?" Hoàng Diệp Luân cầm chổi trên tay, nghi hoặc nhìn quanh. Rõ ràng vừa rồi cậu ta nghe thấy tiếng nấc cụt từ hướng này, nhưng đột nhiên biến mất.
Đàn em rùng mình, kéo góc áo cậu ta: "Đừng, đừng tìm nữa. Phòng thay đồ của các anh không phải là có ma đấy chứ?"
Hoàng Diệp Luân: "Không thể..." Cậu ta dừng lại, đột nhiên nhanh trí đổi lời, "Ây, em nói vậy, anh nhớ hình như huấn luyện viên có kể, hồi khóa trên trên trên trên trên trên của chúng ta, hình như có một nam sinh bơi không cẩn thận bị đuối nước, không cứu được, nên phòng thay đồ của anh thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ lạ."
"Á!" Đàn em sợ hãi, vùi đầu vào lòng cậu ta, căng thẳng nói: "Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn ở đây thêm nữa."
"Được được được, đi đi đi. Cục cưng đừng khóc, anh mua trà sữa cho em uống nhé~" Hoàng Diệp Luân ném cây chổi trong tay, vui vẻ ôm lấy đàn em, đắc ý nghĩ: Tuy quà tặng không đúng người, nhưng mà bây giờ, cuối cùng anh cũng có bạn gái rồi!
Hai người ôm nhau, không quay đầu lại rời khỏi phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân thậm chí còn quên đóng cửa tủ đồ của mình.
Trong nháy mắt, phòng thay đồ vừa ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Một phút sau, cánh cửa tủ đồ ở góc tường đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, hai bóng người cùng lúc ngã ra khỏi tủ.
Nói ngắn gọn - xuất tủ.
"... Hù chết bố rồi!" Lệ Chanh ngồi bệt xuống đất, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, cảm giác này còn mệt mỏi hơn vừa trải qua một trận đấu.
Bên cạnh cậu, Tiêu Dĩ Hằng im lặng đứng đó, biểu cảm khó hiểu.
Lệ Chanh ngẩng đầu nhìn anh, nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra trong tủ quần áo, cuối cùng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Trời biết, sau khi Tiêu Dĩ Hằng nói câu đó, tên tiểu bá vương trời không sợ đất không sợ này, lại trong nháy mắt bị khí thế của anh áp đảo. Lệ Chanh thậm chí còn quên cả thở, cậu như biến thành một quả thông trên cây tuyết tùng cao vút, bị người trước mặt hái xuống vào lúc quả chín mọng nhất, bị nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn.
Cảm giác đó giống như điện giật, từ tim bùng phát, lan theo các mạch máu đến tứ chi.
Lệ Chanh thô lỗ hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, vừa rồi... sao anh lại nói như vậy?"
Không ngờ, người bị cậu chất vấn lại hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Chính là câu đó..." Lệ Chanh cứng đầu lặp lại, "Muốn hôn... khụ, hôn tôi."
"À, câu đó à." Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên nói, "Chỉ là để dọa cậu thôi."
"Dọa tôi?"
"Ừ. Cậu chưa từng nghe sao, nếu nấc cụt không ngừng được thì dọa một cái là khỏi."
Lệ Chanh:"......"
Lệ Chanh:"............"
Lệ Chanh:".................."
"Sao nào?" Tiêu Dĩ Hằng nhìn cậu, ý tứ hỏi: "Cậu coi trò đùa này là thật sao?"
Lệ Chanh nào chịu thừa nhận? Cậu tức giận kêu lên, nhảy dựng khỏi mặt đất, vớ lấy chiếc áo khoác đồng phục có tên Tiêu Dĩ Hằng rồi ném vào người anh.
"Anh có phải muốn ăn đòn không? Dám đùa với anh Lệ này? Tiêu Dĩ Hằng, anh có gan thì mặc áo vào đánh nhau với tôi, xem tôi có đánh anh kêu gâu gâu không!!"
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chú mèo hoang nhỏ đang giương nanh múa vuốt, thong thả nhận lấy quần áo, từng chiếc từng chiếc mặc vào người.
Chả biết người sẽ bị đè ra kêu meo meo là ai đây.
Thấy họ sắp sửa lại diễn màn võ thuật toàn tập trong phòng thay đồ, đột nhiên một tiếng kêu rất nhỏ vang lên sau lưng họ.
"......Cạc."
Lệ Chanh:?
Tiêu Dĩ Hằng:?
Hai người nghĩ đến điều gì đó, đồng thời cứng đờ quay đầu lại.
Chỉ thấy trong tủ quần áo của Hoàng Diệp Luân, trong chiếc tổ nhỏ mềm mại được tạo thành từ quần áo, một chú vịt con vừa mới nở, người còn ướt nhẹp dính nhớp đang khó khăn thò ra khỏi vỏ trứng vịt, lộ ra một cái đầu chưa bằng ngón tay cái của con người.
Lệ Chanh:!
Tiêu Dĩ Hằng:!
Vịt con nghiêng đầu, mở mắt nhìn về phía họ.
Sau đó lại một tiếng kêu non nớt: "Cạc!"
Lệ Chanh:...
Tiêu Dĩ Hằng:...
Vừa rồi Hoàng Diệp Luân nói gì nhỉ? Hình như là nói, vịt con sắp nở, nó sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là người thân?
Lệ Chanh cứng đờ quay đầu lại, nhìn Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh.
Vậy, bây giờ họ là bố mẹ của vịt con rồi?
...
Hai người ôm chú vịt vừa mới nở ra dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người một vịt nhìn nhau.
Năm phút trước, cả hai đều không ngờ mình sẽ có con sớm như vậy, tự nhiên có thêm một đứa con vịt. Hiệu ứng vịt con quả thực đáng sợ, họ muốn bỏ rơi vịt con cũng không được, họ đi đến đâu, vịt con lại lạch bạch chân ngắn đuổi theo đến đó. Nếu không đuổi kịp, vịt con lại đáng thương nhìn theo bóng lưng họ kêu cạc cạc, tiếng kêu nhỏ bé đó thật thảm thương, khiến người ta không nỡ lòng nào bỏ qua nó.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn cục bông nhỏ xíu lông xù đó, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú nuôi thú cưng, con vịt này nên trả lại cho chủ nhân của nó. Ở tuổi chúng ta, phải lấy việc học làm trọng, chơi bời lêu lổng, lãng phí quá nhiều tinh lực cho một con thú cưng là hành vi ngu xuẩn. Hơn nữa vịt không thể kiểm soát việc bài tiết của mình, nuôi loại thú cưng này bên cạnh chính là tự chuốc lấy phiền phức... Này, cậu có nghe không đấy?"
Lệ Chanh hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, môi chu mím chặt, nằm úp sấp trên bãi cỏ, mở camera điện thoại, chỉ chực chờ dí vào mặt vịt con: "Nào vịt con, nhìn đây, nhìn đây, con dễ thương quá, ba chụp ảnh cho con nhé."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Một con vịt con vừa nở thì có gì "dễ thương" chứ? Lệ Chanh bị mù hay sao, hay là bị vấn đề về não? Nếu nói về dễ thương, sao cậu không tự soi gương xem?
Lệ Chanh không thể ngồi yên, lại lên mạng tìm kiếm hình ảnh vịt gọi. Vịt gọi trưởng thành có thân hình nhỏ nhắn, đầu tròn, cổ ngắn, đuôi cong, toàn thân trắng muốt không tì vết, hai mắt đen láy long lanh. Khi đi lại, nó lắc lư lắc lư, trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Lệ Chanh tìm thấy một người nổi tiếng nuôi vịt gọi, xem qua các video về vịt con với tốc độ nhanh nhất - cậu lập tức tuyên bố: "Đây mới là con vật cưng mà một gã trai mạnh mẽ như tôi nên nuôi!"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Chàng trai tóc vàng ôm lấy chú vịt con, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Vịt con vừa nở ra khỏi trứng rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay cậu.
Lệ Chanh nâng niu bằng cả hai tay, đưa lên trước mặt, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất đời hỏi: "Vịt con ơi vịt con, ba nên đặt tên cho con là gì đây nhỉ?"
Tiêu Dĩ Hằng im lặng bấy lâu bỗng nhiên lên tiếng: " "Tri chi dĩ hằng, Tiến chi dĩ mãnh" (Kiên trì không ngừng, tiến tới mãnh liệt), vậy đặt tên nó là Tiêu Dĩ Mãnh đi."
Lệ Chanh lập tức vạch trần ảo tưởng viển vông của anh ta: "Ôi chao ôi, nhìn ai hai mặt kìa? Vừa rồi còn nói nuôi thú cưng là sa đọa, bây giờ lại nhảy ra đặt tên cho vịt con, còn nhất quyết phải theo họ của mình? Sao thế, sau khi chết anh định cho vịt con ra nghĩa trang khóc lóc chịu tang cho mình à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Được rồi, anh sai. Anh không dám nói gì nữa.
Lệ Chanh suy nghĩ miên man, quyết tâm phải đặt cho vịt con một cái tên vừa dễ thương vừa dễ nhớ, khiến người ta nghe là biết ngay đây là vịt của cậu.
Vịt con mới nở có màu vàng non, cần một khoảng thời gian nữa để rụng hết lông tơ.
Hmmm... Cậu tên Lệ Chanh, em gái tên Dữu Dữu, vậy chú vịt con vàng ươm này, không thì gọi là ——
"Chanh Vàng!" Lệ Chanh vui vẻ giơ chú vịt con đang say ngủ lên cao, giống như Rafiki trong "Vua sư tử" giơ Simba bé bỏng. Cậu tự hào tuyên bố: "Sau này con sẽ là Chanh Vàng nhé!"
Tiêu Dĩ Hằng thầm lẩm bẩm cái tên này trong lòng.
Chanh Vàng. Tên thân mật Chanh nhỏ, tên đầy đủ là Tiêu Dĩ Mãnh.
Nghe cũng khá hay đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên mẫu của Chanh Vàng là "Vịt gọi (Call Duck)", mọi người có thể lên mạng tìm kiếm hình ảnh dễ thương của nó. Tuy nhiên, Vịt gọi là một loại vịt khá yếu ớt, sau khi nở cần phải ở trong lồng ấp. Trong truyện, để phục vụ cho tình tiết, tôi đã biến nó thành một chú vịt con có thể đi lại khắp nơi ngay sau khi sinh! ~
Chanh Vàng lúc bé sẽ như thế này, còn lớn lên thì trắng muốt như này nhá!
Được giặt sạch sẽ, phơi khô mềm mại, thơm mùi nắng và xà phòng.
Tủ quần áo của Lệ Chanh trông như cái ổ gà, nhưng chỉ có chiếc áo này được cậu cẩn thận treo trên mắc áo, không một nếp nhăn.
Nếu lật mép áo lên, có thể thấy một cái tên được thêu trên nhãn giặt là - chiếc áo này thuộc về Tiêu Dĩ Hằng.
Lúc ở trong ngõ nhỏ, Tiêu Dĩ Hằng đã để lại chiếc áo này cho Lệ Chanh, Lệ Chanh sau khi giặt sạch sợ để trong ký túc xá bị bạn cùng phòng phát hiện nên đã lén lút mang đến phòng thay đồ của đội bơi.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Cậu không muốn vứt bỏ chiếc áo này, cũng không muốn trả áo lại cho Tiêu Dĩ Hằng một cách đàng hoàng.
Cậu cứ nghĩ rằng bí mật nhỏ này có thể được giữ kín mãi mãi cho đến khi cậu tốt nghiệp, cho đến khi bộ đồng phục có tên Tiêu Dĩ Hằng này trở nên không còn quan trọng như những bộ quần áo khác.
Kết quả là hôm nay, một cách tình cờ, bí mật mà cậu che giấu đã bị chính Tiêu Dĩ Hằng phát hiện.
Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng trước mặt: cậu bối rối, lông mi run rẩy, đồng tử đen láy cũng co rút lại sợ hãi. Chắc hẳn cậu đang nghĩ cách thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại, có thể sẽ nói tục, đổ lỗi ngược lại, cũng có thể nói dối, giả vờ không biết.
Nếu có thể, Tiêu Dĩ Hằng rất muốn đặt một chiếc gương trước mặt Lệ Chanh.
Để tên nhóc côn đồ, kẻ lừa đảo, tên đầu gấu này nhìn kỹ xem cậu ta đang có biểu cảm gì.
"Tôi..." Lệ Chanh nuốt một ngụm nước bọt vì căng thẳng, cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng thay đồ vang lên một giọng nói cố tình đè nén.
"Anh nói sẽ cho em một bất ngờ, chính là dẫn em đến phòng thay đồ bẩn với hôi này à? Hơn nữa đây là phòng thay đồ nam, làm sao em vào được?"
"Không không, thực sự là bất ngờ! Em cứ vào đi, bây giờ những người khác đều đang học, phòng thay đồ không có ai đâu!"
Hai giọng nói một nam một nữ ngày càng đến gần, Lệ Chanh nghe ra một trong hai giọng nam thuộc về đàn em Hoàng Diệp Luân của mình, gần đây cậu ta đang theo đuổi một đàn em khóa dưới, ngày nào cũng lén lút, hình như hôm qua còn giấu cái gì đó trong tủ đồ.
Họ vào không sao, nhưng nếu để họ nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng mình trần đang đè lên người Lệ Chanh thì mọi chuyện sẽ thành có sao ngay!!
Đầu óc Lệ Chanh trống rỗng, hàng triệu suy nghĩ cùng lúc xuất hiện.
Không được, cậu tuyệt đối không thể để các thành viên trong đội biết rằng cậu đã đưa một alpha vào phòng thay đồ.
...
"Ơ?" Hoàng Diệp Luân đẩy cửa phòng thay đồ, nhìn căn phòng trống trơn, có chút khó hiểu nói: "Chẳng lẽ vừa rồi có ai ở đây sao? Sao cửa không khóa?"
Đàn em là một cô gái ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cô vào phòng thay đồ nam, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nếu có người thì em đi nhé."
"Không, đừng đi!" Hoàng Diệp Luân vừa nghe đàn em định đi, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác, lập tức kéo cô lại, "Đừng đi, anh thực sự có quà tặng cho em."
Cậu ta theo đuổi cô em khóa dưới này đã lâu, hai người chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Hôm nay là sinh nhật của cô, cậu dự định sẽ tỏ tình vào ngày hôm nay, đặc biệt chuẩn bị cho cô một món quà cảm động và khó quên.
Đàn em nửa đẩy nửa theo, hai người đi vào sâu trong phòng thay đồ.
"Phòng thay đồ của các anh rộng quá!" Đàn em thán phục, "Ơ, tại sao chiếc tủ đằng kia lại lớn hơn tất cả các tủ khác?"
Cô chỉ vào một chiếc tủ quần áo ở góc phòng. Chiếc tủ đó cao đến tận trần nhà, lớn gấp đôi những chiếc tủ khác.
"Đây là quy tắc của đội bơi bọn anh, người mạnh nhất trong đội có thể sử dụng tủ quần áo lớn nhất." Hoàng Diệp Luân nói không giấu giếm, "Ban đầu là của đội trưởng, sau đó anh Lệ đến nên giờ nó thuộc về anh Lệ."
"Anh Lệ, ý anh là Lệ Chanh?" Đàn em hỏi.
"Suỵt!" Hoàng Diệp Luân che miệng cô, nhìn xung quanh một cách nghi ngờ.
Cô em khóa dưới bị bịt miệng:???
Hoàng Diệp Luân nói một cách bí ẩn: "Đây là quy tắc thứ hai của đội bơi - không được gọi thẳng tên của anh Lệ, phải dùng kính ngữ. Đừng nghĩ rằng anh Lệ không có ở đây thì có thể gọi cả tên, anh Lệ is watching you."
Đàn em:...
Cặp đôi lén lút này không hề biết rằng, trong lúc họ đang nói chuyện, anh Lệ thực sự đang watching them (theo dõi họ).
Bên trong tủ quần áo.
Tiêu Dĩ Hằng cố nhịn cười, cúi đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng đang áp sát vào mình. Phía trên cùng của tủ quần áo có một số khe hở, cho phép họ nhìn rõ những gì đang xảy ra bên ngoài và nghe thấy cuộc trò chuyện của người khác.
Nhờ ánh đèn bên ngoài lọt vào, có thể thấy rõ vành tai Lệ Chanh đỏ bừng. Thiếu niên xấu hổ véo cánh tay Tiêu Dĩ Hằng, nhưng vừa chạm vào người anh, cậu nhớ ra anh ta vẫn đang trần truồng, chỉ có thể rụt tay về, thấp giọng chửi rủa: "Anh không được cười."
Tiêu Dĩ Hằng không làm theo ý cậu, cố tình hỏi bên tai: "Vậy nếu tôi cười, 'anh Lệ' sẽ phạt tôi như thế nào?"
Khi nói, lồng ngực anh rung lên nhè nhẹ, Lệ Chanh hơi khó chịu cử động cơ thể, nhưng không dám cử động quá mạnh vì sợ người bên ngoài tủ nghe thấy.
Bên trong tủ đồ của cậu có quá nhiều thứ lộn xộn, hai người họ dính sát vào nhau trong một tư thế đặc biệt khó xử, đầu Tiêu Dĩ Hằng chạm vào nóc tủ, còn Lệ Chanh chỉ có thể ngồi xổm, vùi mình vào lòng Tiêu Dĩ Hằng.
Đây là lần thứ hai họ chen chúc cùng nhau. Tuy nhiên, không giống như lần trước cả hai đều mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ Tiêu Dĩ Hằng chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, nước chưa khô đọng trên ngực và bụng anh, hơi nóng từ cơ thể anh truyền sang Lệ Chanh không chút dè dặt.
Tiêu Dĩ Hằng cố tình hỏi: "Tại sao tôi phải trốn?"
Lệ Chanh lầm bầm: "Anh nói tại sao? Một alpha không mặc quần áo xuất hiện trong phòng thay đồ, nếu đàn em của tôi nhìn thấy, tôi phải giải thích thế nào?"
Tiêu Dĩ Hằng lại hỏi: "Vậy tại sao em phải trốn?"
Lệ Chanh bị hỏi khó. Đúng vậy, tại sao cậu phải trốn? Nếu cần trốn, chỉ cần giấu Tiêu Dĩ Hằng đi là được rồi, tại sao cậu lại nhất thời mất kiểm soát, cũng chui vào đây?
Chiếc tủ quần áo chật chội và nóng nực, chẳng mấy chốc, cả hai đều toát mồ hôi.
Chỉ cần Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu xuống, chóp mũi anh có thể chạm vào gáy Lệ Chanh.
Gáy là nơi chứa tuyến thể của omega, bình thường không nhìn thấy được, nhưng khi đến kỳ động dục, vùng này sẽ chuyển sang màu đỏ và cứng khi chạm vào. Tuyến thể là nơi tập trung phát ra pheromone của omega, nếu đến gần, chắc chắn sẽ...
... Ơ?
Tiêu Dĩ Hằng cụp mắt xuống, nhìn vào gáy Lệ Chanh.
Không có mùi.
Chẳng có chút mùi nào ở đây cả.
Dù họ đã ở gần nhau đến mức chỉ còn cách chưa đầy một cm, nhưng Tiêu Dĩ Hằng không ngửi thấy chút mùi hương cam ngọt quen thuộc nào từ gáy Lệ Chanh.
Là do miếng dán ức chế sao?
Không phải.
Gáy Lệ Chanh trống trơn, không hề có dấu vết của miếng dán ức chế.
Lần gặp trước, Tiêu Dĩ Hằng phát hiện kỳ phát tình của Lệ Chanh đến sớm, cơ thể vô thức tỏa ra mùi hương quyến rũ. Nhưng hôm nay gặp lại, mùi hương trên người Lệ Chanh đã biến mất sạch sẽ.
Lúc đầu, Tiêu Dĩ Hằng nghĩ rằng Lệ Chanh đã sử dụng miếng dán ức chế để ngăn chặn sự phát tán pheromone, nhưng không có gì trên gáy Lệ Chanh, thậm chí cả tuyến thể lẽ ra phải sưng đỏ cũng không thấy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ánh mắt anh tối lại, đôi mắt phượng đầy thích thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... Có vẻ như tên lừa đảo nhỏ này còn có những bí mật khác.
Trong phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân đã dẫn cô gái mình yêu đến tủ đồ của mình và dừng lại. Cậu hít một hơi thật sâu, trìu mến nhìn cô: "Em đã sẵn sàng chưa? Đây là món quà anh đã cẩn thận lựa chọn, em đừng quá cảm động khi nhận được nhé."
Cô gái trịnh trọng gật đầu, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất. Hoàng Diệp Luân chỉ là một chàng trai ngốc nghếch, ngay cả khi anh ta lấy ra một bó hoa hồng xanh "tất cả các omega nhận được quà đều xúc động đến phát khóc" rắc đầy kim tuyến, cô cũng sẽ mỉm cười ngọt ngào nhất, nói dối rằng cô rất thích nó.
Không chỉ cô tò mò về món quà, hai người trong tủ quần áo cũng rất tò mò.
Lệ Chanh đứng thẳng dậy, tiến đến lỗ thông hơi trên nóc tủ. Bằng cách này, cậu chắc chắn sẽ phải đối mặt với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng sự tò mò của cậu về món quà đã lấn át tất cả.
Cuối cùng, trong sự mong đợi của mọi người, Hoàng Diệp Luân long trọng mở tủ quần áo của mình ra.
Một quả trứng màu trắng gạo, to bằng nắm tay, xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoàng Diệp Luân đặc biệt dùng quần áo mềm làm tổ cho quả trứng, rồi không biết từ đâu lấy dây điện nối với đèn sưởi, quả trứng nằm thoải mái trong tổ, trông... trông vẫn giống như một quả trứng.
Đàn em: "..."
Hai người trong tủ quần áo: "..."
Đàn em ngơ ngác nhìn từ quả trứng sang mặt Hoàng Diệp Luân: "Món quà anh nói là một quả trứng à?"
"Đây không phải là trứng gà!" Hoàng Diệp Luân vội vàng giải thích, "Đây là trứng vịt!"
Thấy món quà của mình không nhận được phản ứng như mong đợi, Hoàng Diệp Luân hơi sốt ruột: "Em không phải vẫn luôn nói với anh rằng em muốn một con thú cưng nhỏ lông xù sao? Nhưng học sinh chúng ta đều là học sinh nội trú, không thể nuôi chó hay mèo trong ký túc xá, vậy tại sao em không nghĩ đến việc nuôi một con vịt con!"
Hoàng Diệp Luân: "Đây là vịt gọi (Call Duck), chính là vịt gọi nổi tiếng đó! Con trai của người giàu nhất cũng nuôi nó, rất đắt. Đừng nhìn nó chỉ là một quả trứng, nhưng quả trứng này đã tiêu tốn của anh hai tháng tiền tiêu vặt. Em xem, nó sắp nở rồi, đã có vết nứt ở đây rồi, sau khi chúng ta ấp trứng ra, nó sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là cha mẹ! Sau này em dạy nó làm bài tập, anh sẽ đi bơi cùng nó, khi chúng ta hẹn hò, nó sẽ đi theo phía sau và kêu quàng quạc!"
Cậu ta say sưa nói về tương lai tươi đẹp, nhưng nhận thấy sắc mặt của cô gái ngày càng tệ, ngày càng đen lại, ngày càng đáng sợ.
Cuối cùng thì Hoàng Diệp Luân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu ta rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Em... em thấy thế nào?"
Cô ấy hẳn là sẽ thích chú vịt con mà cậu tặng nhỉ? Khi trò chuyện với cậu trên WeChat, cô ấy thường nói "Hôm nay cũng phải cố lên vịt", "Hôm nay bài tập khó quá vịt", "Hôm nay ăn trưa no quá vịt".
Cô gái nhìn cậu, mỉm cười hỏi lại: "Anh hỏi em thấy thế nào à?"
"..."
"Em thấy, nếu anh thích vịt như vậy, sao anh không đi làm vịt luôn đi?"
"...QAQ"
Lệ Chanh trong tủ quần áo không thể nhịn được nữa, cậu vội vàng quay đầu đi, vùi cả khuôn mặt vào cổ Tiêu Dĩ Hằng, cố gắng che giấu tiếng cười của mình.
Cậu không ngờ rằng trốn trong tủ quần áo lại có thể xem một vở kịch thú vị như vậy! Cậu cười đến mức toàn thân run lên, hai tay bịt chặt miệng, sợ tiếng cười của mình quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tiêu Dĩ Hằng bất lực nhìn cậu con trai đang nằm trên người mình.
Lệ Chanh rõ ràng là omega, nhưng cậu lại chả có chút tự giác nào. Cậu dựa vào ngực của một alpha khỏa thân mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào.
Tiếng cười khúc khích nhỏ kìm nén mơ hồ truyền đến, hơi thở nóng hổi từ mũi của thiếu niên phả vào xương quai xanh của Tiêu Dĩ Hằng, ngứa ngáy, như thể có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim anh.
Nếu Lệ Chanh chỉ cười mỉm thì không sao, ai ngờ cậu cười đến mức bị sặc - không nhịn được, một tiếng nấc kinh thiên động địa phát ra từ cổ họng cậu!
"Ha ha ha ha... Hức!"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Lệ Chanh kinh hãi trợn tròn mắt, lấy tay che miệng: "Hức!... Hức!... Hức!"
Trong phòng thay đồ, cặp đôi đang cãi nhau về chuyện trứng vịt, đồng thời ngừng tranh luận.
Cô gái nhìn quanh: "Em nghe nhầm phải không? Sao em lại nghe thấy tiếng nấc?"
Hoàng Diệp Luân gãi đầu, cũng nghi ngờ: "Ừ nhỉ, hình như anh cũng nghe thấy có người nấc."
Nhưng trong phòng thay đồ chỉ có hai người họ, và âm thanh này không giống như phát ra từ bên ngoài, mà là... ở ngay trong phòng!
Cô gái sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức nấp sau lưng Hoàng Diệp Luân. Hoàng Diệp Luân thực ra cũng sợ muốn chết, nhưng cậu vừa mới mất mặt trước cô gái mình yêu một lần rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể lùi bước nữa. Cậu chỉ có thể lấy hết can đảm, một tay che chở cho cô gái, một tay cầm lấy cây chổi gần đó làm vũ khí, cảnh giác tiến về phía phát ra âm thanh.
Qua lỗ thông hơi nhỏ trên cửa tủ đồ, Tiêu Dĩ Hằng và Lệ Chanh có thể thấy rõ Hoàng Diệp Luân đang tiến đến ngày càng gần họ.
Nếu mở cửa tủ, cậu ta sẽ thấy đại ca của mình và một alpha khỏa thân đang rúc vào nhau!
Đến lúc đó, Lệ Chanh càng không thể giải thích rõ ràng mối quan hệ của họ nữa.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh lo lắng đến toát mồ hôi hột, nhưng càng lo lắng, cậu càng không thể ngừng nấc, dù cậu có cố nín thở, đấm ngực, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng nấc liên tục.
... Hoàng Diệp Luân chỉ còn cách họ một bước chân.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tiêu Dĩ Hằng bất ngờ áp sát lại, đưa tay che miệng và mũi Lệ Chanh.
Đồng thời, trán anh cũng chạm vào trán chàng trai tóc vàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách đã vượt qua giới hạn mờ ám.
"Chanh Chanh," trong mắt Tiêu Dĩ Hằng lóe lên một tia sáng lấp lánh, "Nếu cậu còn không chịu yên lặng, tôi sẽ hôn cậu đấy."
Lệ Chanh: "!!!"
...
"Kỳ lạ, tiếng nấc cụt biến đâu mất rồi?" Hoàng Diệp Luân cầm chổi trên tay, nghi hoặc nhìn quanh. Rõ ràng vừa rồi cậu ta nghe thấy tiếng nấc cụt từ hướng này, nhưng đột nhiên biến mất.
Đàn em rùng mình, kéo góc áo cậu ta: "Đừng, đừng tìm nữa. Phòng thay đồ của các anh không phải là có ma đấy chứ?"
Hoàng Diệp Luân: "Không thể..." Cậu ta dừng lại, đột nhiên nhanh trí đổi lời, "Ây, em nói vậy, anh nhớ hình như huấn luyện viên có kể, hồi khóa trên trên trên trên trên trên của chúng ta, hình như có một nam sinh bơi không cẩn thận bị đuối nước, không cứu được, nên phòng thay đồ của anh thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ lạ."
"Á!" Đàn em sợ hãi, vùi đầu vào lòng cậu ta, căng thẳng nói: "Chúng ta đi nhanh đi, em không muốn ở đây thêm nữa."
"Được được được, đi đi đi. Cục cưng đừng khóc, anh mua trà sữa cho em uống nhé~" Hoàng Diệp Luân ném cây chổi trong tay, vui vẻ ôm lấy đàn em, đắc ý nghĩ: Tuy quà tặng không đúng người, nhưng mà bây giờ, cuối cùng anh cũng có bạn gái rồi!
Hai người ôm nhau, không quay đầu lại rời khỏi phòng thay đồ, Hoàng Diệp Luân thậm chí còn quên đóng cửa tủ đồ của mình.
Trong nháy mắt, phòng thay đồ vừa ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Một phút sau, cánh cửa tủ đồ ở góc tường đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, hai bóng người cùng lúc ngã ra khỏi tủ.
Nói ngắn gọn - xuất tủ.
"... Hù chết bố rồi!" Lệ Chanh ngồi bệt xuống đất, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, cảm giác này còn mệt mỏi hơn vừa trải qua một trận đấu.
Bên cạnh cậu, Tiêu Dĩ Hằng im lặng đứng đó, biểu cảm khó hiểu.
Lệ Chanh ngẩng đầu nhìn anh, nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra trong tủ quần áo, cuối cùng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời biết, sau khi Tiêu Dĩ Hằng nói câu đó, tên tiểu bá vương trời không sợ đất không sợ này, lại trong nháy mắt bị khí thế của anh áp đảo. Lệ Chanh thậm chí còn quên cả thở, cậu như biến thành một quả thông trên cây tuyết tùng cao vút, bị người trước mặt hái xuống vào lúc quả chín mọng nhất, bị nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn.
Cảm giác đó giống như điện giật, từ tim bùng phát, lan theo các mạch máu đến tứ chi.
Lệ Chanh thô lỗ hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, vừa rồi... sao anh lại nói như vậy?"
Không ngờ, người bị cậu chất vấn lại hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Chính là câu đó..." Lệ Chanh cứng đầu lặp lại, "Muốn hôn... khụ, hôn tôi."
"À, câu đó à." Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên nói, "Chỉ là để dọa cậu thôi."
"Dọa tôi?"
"Ừ. Cậu chưa từng nghe sao, nếu nấc cụt không ngừng được thì dọa một cái là khỏi."
Lệ Chanh:"......"
Lệ Chanh:"............"
Lệ Chanh:".................."
"Sao nào?" Tiêu Dĩ Hằng nhìn cậu, ý tứ hỏi: "Cậu coi trò đùa này là thật sao?"
Lệ Chanh nào chịu thừa nhận? Cậu tức giận kêu lên, nhảy dựng khỏi mặt đất, vớ lấy chiếc áo khoác đồng phục có tên Tiêu Dĩ Hằng rồi ném vào người anh.
"Anh có phải muốn ăn đòn không? Dám đùa với anh Lệ này? Tiêu Dĩ Hằng, anh có gan thì mặc áo vào đánh nhau với tôi, xem tôi có đánh anh kêu gâu gâu không!!"
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chú mèo hoang nhỏ đang giương nanh múa vuốt, thong thả nhận lấy quần áo, từng chiếc từng chiếc mặc vào người.
Chả biết người sẽ bị đè ra kêu meo meo là ai đây.
Thấy họ sắp sửa lại diễn màn võ thuật toàn tập trong phòng thay đồ, đột nhiên một tiếng kêu rất nhỏ vang lên sau lưng họ.
"......Cạc."
Lệ Chanh:?
Tiêu Dĩ Hằng:?
Hai người nghĩ đến điều gì đó, đồng thời cứng đờ quay đầu lại.
Chỉ thấy trong tủ quần áo của Hoàng Diệp Luân, trong chiếc tổ nhỏ mềm mại được tạo thành từ quần áo, một chú vịt con vừa mới nở, người còn ướt nhẹp dính nhớp đang khó khăn thò ra khỏi vỏ trứng vịt, lộ ra một cái đầu chưa bằng ngón tay cái của con người.
Lệ Chanh:!
Tiêu Dĩ Hằng:!
Vịt con nghiêng đầu, mở mắt nhìn về phía họ.
Sau đó lại một tiếng kêu non nớt: "Cạc!"
Lệ Chanh:...
Tiêu Dĩ Hằng:...
Vừa rồi Hoàng Diệp Luân nói gì nhỉ? Hình như là nói, vịt con sắp nở, nó sẽ coi người đầu tiên nhìn thấy là người thân?
Lệ Chanh cứng đờ quay đầu lại, nhìn Tiêu Dĩ Hằng bên cạnh.
Vậy, bây giờ họ là bố mẹ của vịt con rồi?
...
Hai người ôm chú vịt vừa mới nở ra dưới ánh mặt trời ấm áp, hai người một vịt nhìn nhau.
Năm phút trước, cả hai đều không ngờ mình sẽ có con sớm như vậy, tự nhiên có thêm một đứa con vịt. Hiệu ứng vịt con quả thực đáng sợ, họ muốn bỏ rơi vịt con cũng không được, họ đi đến đâu, vịt con lại lạch bạch chân ngắn đuổi theo đến đó. Nếu không đuổi kịp, vịt con lại đáng thương nhìn theo bóng lưng họ kêu cạc cạc, tiếng kêu nhỏ bé đó thật thảm thương, khiến người ta không nỡ lòng nào bỏ qua nó.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn cục bông nhỏ xíu lông xù đó, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú nuôi thú cưng, con vịt này nên trả lại cho chủ nhân của nó. Ở tuổi chúng ta, phải lấy việc học làm trọng, chơi bời lêu lổng, lãng phí quá nhiều tinh lực cho một con thú cưng là hành vi ngu xuẩn. Hơn nữa vịt không thể kiểm soát việc bài tiết của mình, nuôi loại thú cưng này bên cạnh chính là tự chuốc lấy phiền phức... Này, cậu có nghe không đấy?"
Lệ Chanh hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, môi chu mím chặt, nằm úp sấp trên bãi cỏ, mở camera điện thoại, chỉ chực chờ dí vào mặt vịt con: "Nào vịt con, nhìn đây, nhìn đây, con dễ thương quá, ba chụp ảnh cho con nhé."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Một con vịt con vừa nở thì có gì "dễ thương" chứ? Lệ Chanh bị mù hay sao, hay là bị vấn đề về não? Nếu nói về dễ thương, sao cậu không tự soi gương xem?
Lệ Chanh không thể ngồi yên, lại lên mạng tìm kiếm hình ảnh vịt gọi. Vịt gọi trưởng thành có thân hình nhỏ nhắn, đầu tròn, cổ ngắn, đuôi cong, toàn thân trắng muốt không tì vết, hai mắt đen láy long lanh. Khi đi lại, nó lắc lư lắc lư, trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Lệ Chanh tìm thấy một người nổi tiếng nuôi vịt gọi, xem qua các video về vịt con với tốc độ nhanh nhất - cậu lập tức tuyên bố: "Đây mới là con vật cưng mà một gã trai mạnh mẽ như tôi nên nuôi!"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Chàng trai tóc vàng ôm lấy chú vịt con, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Vịt con vừa nở ra khỏi trứng rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay cậu.
Lệ Chanh nâng niu bằng cả hai tay, đưa lên trước mặt, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất đời hỏi: "Vịt con ơi vịt con, ba nên đặt tên cho con là gì đây nhỉ?"
Tiêu Dĩ Hằng im lặng bấy lâu bỗng nhiên lên tiếng: " "Tri chi dĩ hằng, Tiến chi dĩ mãnh" (Kiên trì không ngừng, tiến tới mãnh liệt), vậy đặt tên nó là Tiêu Dĩ Mãnh đi."
Lệ Chanh lập tức vạch trần ảo tưởng viển vông của anh ta: "Ôi chao ôi, nhìn ai hai mặt kìa? Vừa rồi còn nói nuôi thú cưng là sa đọa, bây giờ lại nhảy ra đặt tên cho vịt con, còn nhất quyết phải theo họ của mình? Sao thế, sau khi chết anh định cho vịt con ra nghĩa trang khóc lóc chịu tang cho mình à?"
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Được rồi, anh sai. Anh không dám nói gì nữa.
Lệ Chanh suy nghĩ miên man, quyết tâm phải đặt cho vịt con một cái tên vừa dễ thương vừa dễ nhớ, khiến người ta nghe là biết ngay đây là vịt của cậu.
Vịt con mới nở có màu vàng non, cần một khoảng thời gian nữa để rụng hết lông tơ.
Hmmm... Cậu tên Lệ Chanh, em gái tên Dữu Dữu, vậy chú vịt con vàng ươm này, không thì gọi là ——
"Chanh Vàng!" Lệ Chanh vui vẻ giơ chú vịt con đang say ngủ lên cao, giống như Rafiki trong "Vua sư tử" giơ Simba bé bỏng. Cậu tự hào tuyên bố: "Sau này con sẽ là Chanh Vàng nhé!"
Tiêu Dĩ Hằng thầm lẩm bẩm cái tên này trong lòng.
Chanh Vàng. Tên thân mật Chanh nhỏ, tên đầy đủ là Tiêu Dĩ Mãnh.
Nghe cũng khá hay đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên mẫu của Chanh Vàng là "Vịt gọi (Call Duck)", mọi người có thể lên mạng tìm kiếm hình ảnh dễ thương của nó. Tuy nhiên, Vịt gọi là một loại vịt khá yếu ớt, sau khi nở cần phải ở trong lồng ấp. Trong truyện, để phục vụ cho tình tiết, tôi đã biến nó thành một chú vịt con có thể đi lại khắp nơi ngay sau khi sinh! ~
Chanh Vàng lúc bé sẽ như thế này, còn lớn lên thì trắng muốt như này nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro