Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng
Thầy trò play 2
Mạc Lí
2024-07-21 23:37:42
Tiết này chắc chắn là tiết học đau khổ nhất đời Lệ Chanh, không có ngoại lệ.
Lúc đầu cậu ngồi ở hàng cuối cùng, với chiều cao của cậu thì có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu của tất cả đám nhóc con phía trước. Chỉ vì một câu nói của Tiêu Dĩ Hằng mà bắt cậu lên ngồi hàng đầu - ngay cạnh bục giảng!!
Cạnh bục giảng là chỗ ngồi chuyên trị dành cho "học sinh kém", chỉ có những đứa học sinh nghịch ngợm, quậy phá nhất lớp mới được thầy cô chỉ định ngồi ở đó, mọi hành động đều sẽ bị giám sát kỹ càng.
Lệ Chanh vốn định học qua loa cho xong mười tiết học này, còn tải trước không ít tiểu thuyết võ hiệp vào điện thoại, giờ thì hay rồi, cậu lo rằng chỉ cần vừa lấy điện thoại ra là sẽ bị Tiêu Dĩ Hằng khỉ gió kia thu ngay.
Lệ Chanh ngồi cạnh bục giảng, dựa vào việc các học sinh khác không thể nhìn thấy gì, dùng ánh mắt dữ tợn trừng Tiêu Dĩ Hằng.
Đáng tiếc Tiêu Dĩ Hằng chẳng thèm quan tâm.
Hôm nay là tiết học đầu tiên, đây là tiết học tổng hợp, nội dung chủ yếu giới thiệu sơ lược về giới tính thứ hai, giáo viên giảng dạy không đến mà do trợ giảng phụ trách cả tiết học.
Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng, hạ mắt nhìn những gương mặt non nớt phía dưới.
Để đảm bảo sự cân bằng giới tính, khóa học này đã phân lại học sinh của mỗi lớp, đa số không biết tên bạn học ngồi bên cạnh.
"Trước khi vào học chính thức, mời các bạn học sinh tự giới thiệu về mình. Tuổi, giới tính thứ hai, sở thích đặc biệt, v.v. Mỗi người không quá một phút." Tiêu Dĩ Hằng nói.
Nghe đến việc tự giới thiệu, phần lớn học sinh đều tỏ ra ngại ngùng, họ vừa mới phân hóa, giống một đám động vật nhỏ ngây ngô non nớt, giờ phải lớn tiếng nói ra giới tính của mình khiến họ lúng túng.
Lớp học vang lên tiếng xì xào nhỏ, ai cũng không muốn mình trở thành người đầu tiên. Ngay cả Vệ Hỏa Hỏa mặt dày nhất cũng không dám ra mặt, sau khi bị Lệ Chanh - một omega - hành hạ.
"Nếu không có ai giơ tay, vậy thì gọi theo thứ tự trong sổ điểm danh." Tiêu Dĩ Hằng mở sổ điểm danh, liếc qua ba mươi cái tên của học sinh, tìm được cái tên mình muốn, "—— Lệ Chanh, cậu đầu tiên."
Lệ Chanh:???
Lệ Chanh ngồi ngay cạnh bục giảng, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy thứ tự trong danh sách.
Cậu hạ giọng nói: "Tiêu Dĩ Hằng, anh cố ý chỉnh tôi phải không? Rõ ràng tên tôi ở cuối cùng!"
Danh sách được sắp xếp theo thứ tự như sau, mười người đầu là alpha, tiếp là beta, cuối cùng là omega. Lệ Chanh do là học sinh trường trung học duy nhất nên xếp cuối cùng.
Lệ Chanh nhìn thấy rõ ràng người đứng đầu là đứa nhóc "bình gas nhỏ" kia!
Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh cầm bút trên bàn, trước tiên gạch bỏ tên Lệ Chanh ở cuối, sau đó viết thêm một dòng trên cái tên Vệ Hỏa Hỏa ở số 1——
—— Số 0, Lệ Chanh
—— Số 1, Vệ Hỏa Hỏa
—— Số 2, Chương......
—— Số 3, Vương......
Lệ Chanh: "......"
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên làm việc này một cách công khai, rồi thúc giục: "Lệ Chanh, mời bạn bắt đầu phần tự giới thiệu."
Lệ Chanh nghiến răng miễn cưỡng đứng dậy, đi lên bục giảng.
Hai chàng trai trẻ cao ráo có đôi chân dài đứng cạnh nhau, một người kiêu ngạo bất phục, một người lạnh lùng điềm tĩnh, khí chất trái ngược rõ rệt nhưng đều rất thu hút.
Không biết là cô gái nào nhỏ giọng nói một câu: "Hai anh này trông xứng đôi nhỉ..."
Lệ Chanh tai thính, mặt không cảm xúc liếc nhìn cô gái đó một cái, nghĩ bụng đừng tự suy diễn nữa được không? Ghép đôi là đủ rồi, bây giờ còn dám nói trước mặt chính chủ!
Tiêu Dĩ Hằng lại thúc giục Lệ Chanh lần nữa, Lệ Chanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Tôi là Lệ Chanh, mấy nhóc cứ gọi tôi là anh Lệ đi. Học sinh lớp 11 trường bên cạnh, omega, năm nay 17 tuổi."
Hai mươi chín đôi mắt long lanh nhìn cậu chằm chằm: "......"
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: "Chỉ vậy thôi à?"
Lệ Chanh không kiên nhẫn nói: "Còn nói gì nữa? Nói sau này mấy đứa đến phố ẩm thực ăn gà rán cứ báo tên anh Lệ để được giảm giá 15% à?"
Tiêu Dĩ Hằng nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở: "Những lời cậu nói trước mặt phóng viên về giới tính omega và sự lựa chọn nghề nghiệp rất hay, cậu có thể nhân cơ hội này khích lệ mấy đứa nhỏ."
Lệ Chanh không còn cách nào, đành phải lặp lại những lời mình nói trong cuộc phỏng vấn sau khi đạt giải, tất nhiên là lược bỏ hết mấy câu chửi bậy.
Các bạn nhỏ bên dưới hiển nhiên choáng váng trước mấy câu nói của cậu, đặc biệt khi nghe nói cậu là omega mà đã giành được nhiều huy chương vàng như vậy, lại càng nhiệt tình hơn.
Các omega nhỏ há hốc mồm, đôi mắt sáng lấp lánh, Lệ Chanh không ngờ rằng, chỉ đơn giản đến trường cấp 2 này học một buổi mà đã thu thêm được nhiều fan hâm mộ vậy.
Cậu vốn thích gây sự chú ý, lúc này mới có chút hứng khởi.
Cho đến khi hoàn tất phần tự giới thiệu, quay lại chỗ ngồi, mới dần nhận ra:... Ủa, Tiêu Dĩ Hằng xem cuộc phỏng vấn của cậu từ lúc nào? Lại còn nhớ rõ những gì cậu nói trong cuộc phỏng vấn đó?
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Sau màn giới thiệu của Lệ Chanh, các bạn học sinh khác cũng dần dũng cảm hơn, lần lượt lên bục giảng tự giới thiệu.
Nói chúng, đa phần mấy bé này phân hóa giới tính vào khoảng mười hai tuổi, có người sớm, có người muộn, Lệ Chanh nghe một lúc, nhận ra học sinh lớn tuổi nhất trong lớp này mới mười ba tuổi rưỡi, chẳng có ai 15 tuổi mới phân hóa như cậu cả.
Chậc, đúng một đám nhóc con.
Sau khi tự giới thiệu xong, Tiêu Dĩ Hằng bắt đầu phát sách giáo khoa và lên lớp.
Sách giáo khoa nhìn thì mỏng nhưng nội dung lại chi tiết, dễ hiểu. Vì dành cho học sinh nhỏ tuổi nên hình ảnh minh họa phong phú, nét vẽ vui nhộn. Các bạn học sinh vừa nghe giảng, vừa chăm chú ghi chép.
Chỉ có Lệ Chanh tỏ vẻ lười biếng, hai tay đút túi.
Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Lệ Chanh, sao cậu không ghi chép?"
Lệ Chanh: "Thầy Tiêu, em không mang bút."
Cậu tỏ vẻ tự hào thay vì xấu hổ, như thể việc đi học không mang bút là điều hết sức bình thường.
Ai ngờ, vừa dứt lời, lưng cậu bị ai đó chọc một cái.
Rồi... từ phía sau đưa lên một chiếc bút bi trên đầu có quả cầu lông màu hồng.
"Anh Lệ, anh dùng bút của em đi!" Omega ngồi sau cậu phấn khích, tay cầm bút run run làm quả cầu lông trên bút cũng lắc lư theo.
Lệ Chanh: "......"
Cho dù anh Lệ đây đứt, hoặc phải nhảy cửa sổ xuống cũng không bao giờ dùng mấy thứ đồ nữ tính như vậy đâu!
Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ cách từ chối mà không làm tổn thương cô bé này, đột nhiên một bàn tay với các khớp xương rõ ràng từ bên cạnh giơ tay ra cầm lấy cái bút bi màu hồng đó.
Tiêu Dĩ Hằng xoay cây bút rồi nhẹ nhàng đặt nó vào tay Lệ Chanh. Đầu bút chạm vào lòng bàn tay Lệ Chanh khiến cậu giật mình, theo phản xạ nhận lấy.
"Lệ Chanh, đừng phụ lòng tốt của đàn em. Tiết học hôm nay có nhiều thứ cần ghi chép đấy."
Lệ Chanh: "......" Cậu cầm cây bút, giống đại ca trường vừa cướp được cây đũa thần của búp bê Barbie, nhìn khéo dọa khóc được cả đám trẻ ở đây.
Trước khi cậu kịp phản ứng, Tiêu Dĩ Hằng đã quay lại bục giảng, mở sách tập trung giảng bài.
Lệ Chanh chậm một nhịp, đành cất mấy lời chửi thề vào trong lòng, rồi dùng sức như đang cầm dao đâm người (dù cậu chưa từng đâm ai) mà cầm cây bút có quả cầu lông hồng, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào sách giáo khoa.
Chú ý, trọng điểm là vẽ, không phải viết.
Cậu thêm ria mép cho mấy hình minh họa, vẽ người que ở góc sách, cho các nhà khoa học mặc bikini... Nếu không đến lớp, Lệ Chanh sẽ không khám phá ra được tài năng hội họa của bản thân đâu đấy.
Cậu ngồi khu vực VIP cạnh bục giảng nhưng vẫn ngang nhiên vẽ bậy trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, chỉ sợ đối phương không chú ý đến mình.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng không thèm để ý, mắt không nhìn sang đến một lần.
Lệ Chanh bày kế không thành, lại nghĩ ra một kế khác.
Khi Tiêu Dĩ Hằng viết bảng, anh đi qua đi lại, Lệ Chanh nhân lúc Tiêu Dĩ Hằng đến gần, lén đưa chân ra... đảm bảo khiến Tiêu Dĩ Hằng ngã lăn quay, mất mặt trước đám nhóc này!
Kết quả là?
Tiêu Dĩ Hằng không những không bị ngã, mà còn cố ý dẫm lên dây giày của Lệ Chanh!
Lệ Chanh:??? Cú plot twist này bất ngờ đấy.
Cậu cố gắng rút chân lại, nhưng một bên dây giày bị Tiêu Dĩ Hằng dẫm chặt, trừ khi cởi giày ra chứ không còn lâu mới thoát khỏi tình cảnh này.
Thế là Tiêu Dĩ Hằng vừa giảng bài, vừa âm thầm đấu với Lệ Chanh năm, sáu, bảy, tám hiệp. Mỗi lần đều kết thúc với sự thất bại ê chề của Lệ Chanh.
Lệ Chanh tức đến phát điên, cây bút quả cầu lông trong tay cậu sắp bị vặt trụi.
Tiêu Dĩ Hằng bình thản lật trang tiếp theo.
"——'Omega sau khi phân hóa, cơ thể phát triển lần hai, xuất hiện tuyến thể và tiết ra pheromone. Khi đến kỳ phát tình, tuyến thể hiện ra dưới da, sưng đỏ, khi chạm vào có cảm giác nóng rát.'
'Kỳ phát tình là hiện tượng sinh lý bình thường, tùy theo thể chất mỗi omega, kỳ phát tình sẽ diễn ra 2 - 3 lần một năm, thời kỳ đỉnh điểm của việc phát tán pheromone là ba ngày. Trước khi đến kỳ phát tình, omega sẽ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, kèm theo thay đổi cảm xúc dễ cáu gắt.'
'Phần lớn tuyến thể của omega xuất hiện ở sau gáy. Nhưng theo khảo sát y tế, cứ một mười nghìn người thì có một omega có tuyến thể ở vị trí khác trên cơ thể.'"
Lệ Chanh vốn đang nằm trên bàn phá hoại sách giáo khoa, coi giọng đọc của Tiêu Dĩ Hằng như âm thanh nền vô nghĩa, nghe tai trái ra tai phải. Nhưng khi Tiêu Dĩ Hằng đọc đến câu cuối cùng, tốc độ chậm lại như đang đọc một bài thơ tình.
Trong vô thức, Lệ Chanh bị thôi thúc ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trên bục giảng.
Hai ánh mắt chạm nhau, thời gian ngừng lại trong giây lát.
Lệ Chanh không khỏi nhớ lại chuyện ngày hôm đó, trong phòng mỹ thuật, cậu cởi quần dài, để lộ tuyến thể ở đùi trong cho Tiêu Dĩ Hằng xem. Tiêu Dĩ Hằng không nói một lời, cúi đầu đánh dấu nơi đó.
Răng nanh xuyên qua tuyến thể của omega, máu vương trên môi alpha.
Đến giờ, Lệ Chanh vẫn nhớ màu sắc của hoàng hôn ngày hôm ấy, cùng nhịp tim khi pheromone giao hòa.
Hồi ức dừng lại, Lệ Chanh như bị điện giật, nhanh chóng rời mắt, tiếp tục vẽ nguệch ngoạc lên sách như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có cậu biết, cây bút có quả cầu lông trong tay sắp bị cậu bẻ gãy.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đỉnh đầu màu vàng của Lệ Chanh, nếu không phải có rất nhiều đôi mắt đang nhìn, anh rất muốn đưa tay xoa xoa mái tóc ấy.
Ngay khi không khí mờ ám giữa hai người dần biến mất, đột nhiên từ cuối lớp vang lên một giọng nói khàn đặc đang trong thời kỳ vỡ giọng.
"Thầy Tiêu!!" Là "bình gas nhỏ"... không đúng, là Vệ Hỏa Hỏa.
Tiêu Dĩ Hằng chuyển ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thầy, sách nói omega có tuyến thể ở chỗ khác... hehe..." Vệ Hỏa Hỏa cố ý hỏi, "Vậy có omega nào có tuyến thể ở lòng bàn chân không, khi em đánh dấu có cần phải cắn vào chân không?"
Bạn nhỏ này là học sinh quậy phá nhất trường, nghịch ngợm vô cùng, các thầy cô không quản được. Trong các môn học hàng ngày, cậu bé này thường đặt ra những câu hỏi hóc búa, lần này có "thầy giáo mới", cậu ta càng không nhịn được mà gây rối.
Tiêu Dĩ Hằng không hề tức giận như cậu ta mong đợi: "Vệ Hỏa Hỏa, em không cần lo lắng về chuyện đánh dấu."
Vệ Hỏa Hỏa:?
Tiêu Dĩ Hằng: "Vì một alpha không biết trời cao đất dày như em sẽ không có omega nào thèm để mắt tới đâu"
Lệ Chanh vội bịt tai lại - "bình gas nhỏ" khóc cái thì chẳng khác gì gas bị rò rỉ đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết "thầy giáo giảng bài, học sinh (vô tình) ngáng chân làm thầy ngã" trong chương này là do một cô gái gợi ý trong phần bình luận!
Lúc đầu cậu ngồi ở hàng cuối cùng, với chiều cao của cậu thì có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh đầu của tất cả đám nhóc con phía trước. Chỉ vì một câu nói của Tiêu Dĩ Hằng mà bắt cậu lên ngồi hàng đầu - ngay cạnh bục giảng!!
Cạnh bục giảng là chỗ ngồi chuyên trị dành cho "học sinh kém", chỉ có những đứa học sinh nghịch ngợm, quậy phá nhất lớp mới được thầy cô chỉ định ngồi ở đó, mọi hành động đều sẽ bị giám sát kỹ càng.
Lệ Chanh vốn định học qua loa cho xong mười tiết học này, còn tải trước không ít tiểu thuyết võ hiệp vào điện thoại, giờ thì hay rồi, cậu lo rằng chỉ cần vừa lấy điện thoại ra là sẽ bị Tiêu Dĩ Hằng khỉ gió kia thu ngay.
Lệ Chanh ngồi cạnh bục giảng, dựa vào việc các học sinh khác không thể nhìn thấy gì, dùng ánh mắt dữ tợn trừng Tiêu Dĩ Hằng.
Đáng tiếc Tiêu Dĩ Hằng chẳng thèm quan tâm.
Hôm nay là tiết học đầu tiên, đây là tiết học tổng hợp, nội dung chủ yếu giới thiệu sơ lược về giới tính thứ hai, giáo viên giảng dạy không đến mà do trợ giảng phụ trách cả tiết học.
Tiêu Dĩ Hằng đứng trên bục giảng, hạ mắt nhìn những gương mặt non nớt phía dưới.
Để đảm bảo sự cân bằng giới tính, khóa học này đã phân lại học sinh của mỗi lớp, đa số không biết tên bạn học ngồi bên cạnh.
"Trước khi vào học chính thức, mời các bạn học sinh tự giới thiệu về mình. Tuổi, giới tính thứ hai, sở thích đặc biệt, v.v. Mỗi người không quá một phút." Tiêu Dĩ Hằng nói.
Nghe đến việc tự giới thiệu, phần lớn học sinh đều tỏ ra ngại ngùng, họ vừa mới phân hóa, giống một đám động vật nhỏ ngây ngô non nớt, giờ phải lớn tiếng nói ra giới tính của mình khiến họ lúng túng.
Lớp học vang lên tiếng xì xào nhỏ, ai cũng không muốn mình trở thành người đầu tiên. Ngay cả Vệ Hỏa Hỏa mặt dày nhất cũng không dám ra mặt, sau khi bị Lệ Chanh - một omega - hành hạ.
"Nếu không có ai giơ tay, vậy thì gọi theo thứ tự trong sổ điểm danh." Tiêu Dĩ Hằng mở sổ điểm danh, liếc qua ba mươi cái tên của học sinh, tìm được cái tên mình muốn, "—— Lệ Chanh, cậu đầu tiên."
Lệ Chanh:???
Lệ Chanh ngồi ngay cạnh bục giảng, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy thứ tự trong danh sách.
Cậu hạ giọng nói: "Tiêu Dĩ Hằng, anh cố ý chỉnh tôi phải không? Rõ ràng tên tôi ở cuối cùng!"
Danh sách được sắp xếp theo thứ tự như sau, mười người đầu là alpha, tiếp là beta, cuối cùng là omega. Lệ Chanh do là học sinh trường trung học duy nhất nên xếp cuối cùng.
Lệ Chanh nhìn thấy rõ ràng người đứng đầu là đứa nhóc "bình gas nhỏ" kia!
Tiêu Dĩ Hằng điềm tĩnh cầm bút trên bàn, trước tiên gạch bỏ tên Lệ Chanh ở cuối, sau đó viết thêm một dòng trên cái tên Vệ Hỏa Hỏa ở số 1——
—— Số 0, Lệ Chanh
—— Số 1, Vệ Hỏa Hỏa
—— Số 2, Chương......
—— Số 3, Vương......
Lệ Chanh: "......"
Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên làm việc này một cách công khai, rồi thúc giục: "Lệ Chanh, mời bạn bắt đầu phần tự giới thiệu."
Lệ Chanh nghiến răng miễn cưỡng đứng dậy, đi lên bục giảng.
Hai chàng trai trẻ cao ráo có đôi chân dài đứng cạnh nhau, một người kiêu ngạo bất phục, một người lạnh lùng điềm tĩnh, khí chất trái ngược rõ rệt nhưng đều rất thu hút.
Không biết là cô gái nào nhỏ giọng nói một câu: "Hai anh này trông xứng đôi nhỉ..."
Lệ Chanh tai thính, mặt không cảm xúc liếc nhìn cô gái đó một cái, nghĩ bụng đừng tự suy diễn nữa được không? Ghép đôi là đủ rồi, bây giờ còn dám nói trước mặt chính chủ!
Tiêu Dĩ Hằng lại thúc giục Lệ Chanh lần nữa, Lệ Chanh thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Tôi là Lệ Chanh, mấy nhóc cứ gọi tôi là anh Lệ đi. Học sinh lớp 11 trường bên cạnh, omega, năm nay 17 tuổi."
Hai mươi chín đôi mắt long lanh nhìn cậu chằm chằm: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: "Chỉ vậy thôi à?"
Lệ Chanh không kiên nhẫn nói: "Còn nói gì nữa? Nói sau này mấy đứa đến phố ẩm thực ăn gà rán cứ báo tên anh Lệ để được giảm giá 15% à?"
Tiêu Dĩ Hằng nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở: "Những lời cậu nói trước mặt phóng viên về giới tính omega và sự lựa chọn nghề nghiệp rất hay, cậu có thể nhân cơ hội này khích lệ mấy đứa nhỏ."
Lệ Chanh không còn cách nào, đành phải lặp lại những lời mình nói trong cuộc phỏng vấn sau khi đạt giải, tất nhiên là lược bỏ hết mấy câu chửi bậy.
Các bạn nhỏ bên dưới hiển nhiên choáng váng trước mấy câu nói của cậu, đặc biệt khi nghe nói cậu là omega mà đã giành được nhiều huy chương vàng như vậy, lại càng nhiệt tình hơn.
Các omega nhỏ há hốc mồm, đôi mắt sáng lấp lánh, Lệ Chanh không ngờ rằng, chỉ đơn giản đến trường cấp 2 này học một buổi mà đã thu thêm được nhiều fan hâm mộ vậy.
Cậu vốn thích gây sự chú ý, lúc này mới có chút hứng khởi.
Cho đến khi hoàn tất phần tự giới thiệu, quay lại chỗ ngồi, mới dần nhận ra:... Ủa, Tiêu Dĩ Hằng xem cuộc phỏng vấn của cậu từ lúc nào? Lại còn nhớ rõ những gì cậu nói trong cuộc phỏng vấn đó?
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Sau màn giới thiệu của Lệ Chanh, các bạn học sinh khác cũng dần dũng cảm hơn, lần lượt lên bục giảng tự giới thiệu.
Nói chúng, đa phần mấy bé này phân hóa giới tính vào khoảng mười hai tuổi, có người sớm, có người muộn, Lệ Chanh nghe một lúc, nhận ra học sinh lớn tuổi nhất trong lớp này mới mười ba tuổi rưỡi, chẳng có ai 15 tuổi mới phân hóa như cậu cả.
Chậc, đúng một đám nhóc con.
Sau khi tự giới thiệu xong, Tiêu Dĩ Hằng bắt đầu phát sách giáo khoa và lên lớp.
Sách giáo khoa nhìn thì mỏng nhưng nội dung lại chi tiết, dễ hiểu. Vì dành cho học sinh nhỏ tuổi nên hình ảnh minh họa phong phú, nét vẽ vui nhộn. Các bạn học sinh vừa nghe giảng, vừa chăm chú ghi chép.
Chỉ có Lệ Chanh tỏ vẻ lười biếng, hai tay đút túi.
Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Lệ Chanh, sao cậu không ghi chép?"
Lệ Chanh: "Thầy Tiêu, em không mang bút."
Cậu tỏ vẻ tự hào thay vì xấu hổ, như thể việc đi học không mang bút là điều hết sức bình thường.
Ai ngờ, vừa dứt lời, lưng cậu bị ai đó chọc một cái.
Rồi... từ phía sau đưa lên một chiếc bút bi trên đầu có quả cầu lông màu hồng.
"Anh Lệ, anh dùng bút của em đi!" Omega ngồi sau cậu phấn khích, tay cầm bút run run làm quả cầu lông trên bút cũng lắc lư theo.
Lệ Chanh: "......"
Cho dù anh Lệ đây đứt, hoặc phải nhảy cửa sổ xuống cũng không bao giờ dùng mấy thứ đồ nữ tính như vậy đâu!
Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ cách từ chối mà không làm tổn thương cô bé này, đột nhiên một bàn tay với các khớp xương rõ ràng từ bên cạnh giơ tay ra cầm lấy cái bút bi màu hồng đó.
Tiêu Dĩ Hằng xoay cây bút rồi nhẹ nhàng đặt nó vào tay Lệ Chanh. Đầu bút chạm vào lòng bàn tay Lệ Chanh khiến cậu giật mình, theo phản xạ nhận lấy.
"Lệ Chanh, đừng phụ lòng tốt của đàn em. Tiết học hôm nay có nhiều thứ cần ghi chép đấy."
Lệ Chanh: "......" Cậu cầm cây bút, giống đại ca trường vừa cướp được cây đũa thần của búp bê Barbie, nhìn khéo dọa khóc được cả đám trẻ ở đây.
Trước khi cậu kịp phản ứng, Tiêu Dĩ Hằng đã quay lại bục giảng, mở sách tập trung giảng bài.
Lệ Chanh chậm một nhịp, đành cất mấy lời chửi thề vào trong lòng, rồi dùng sức như đang cầm dao đâm người (dù cậu chưa từng đâm ai) mà cầm cây bút có quả cầu lông hồng, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào sách giáo khoa.
Chú ý, trọng điểm là vẽ, không phải viết.
Cậu thêm ria mép cho mấy hình minh họa, vẽ người que ở góc sách, cho các nhà khoa học mặc bikini... Nếu không đến lớp, Lệ Chanh sẽ không khám phá ra được tài năng hội họa của bản thân đâu đấy.
Cậu ngồi khu vực VIP cạnh bục giảng nhưng vẫn ngang nhiên vẽ bậy trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, chỉ sợ đối phương không chú ý đến mình.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng không thèm để ý, mắt không nhìn sang đến một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Chanh bày kế không thành, lại nghĩ ra một kế khác.
Khi Tiêu Dĩ Hằng viết bảng, anh đi qua đi lại, Lệ Chanh nhân lúc Tiêu Dĩ Hằng đến gần, lén đưa chân ra... đảm bảo khiến Tiêu Dĩ Hằng ngã lăn quay, mất mặt trước đám nhóc này!
Kết quả là?
Tiêu Dĩ Hằng không những không bị ngã, mà còn cố ý dẫm lên dây giày của Lệ Chanh!
Lệ Chanh:??? Cú plot twist này bất ngờ đấy.
Cậu cố gắng rút chân lại, nhưng một bên dây giày bị Tiêu Dĩ Hằng dẫm chặt, trừ khi cởi giày ra chứ không còn lâu mới thoát khỏi tình cảnh này.
Thế là Tiêu Dĩ Hằng vừa giảng bài, vừa âm thầm đấu với Lệ Chanh năm, sáu, bảy, tám hiệp. Mỗi lần đều kết thúc với sự thất bại ê chề của Lệ Chanh.
Lệ Chanh tức đến phát điên, cây bút quả cầu lông trong tay cậu sắp bị vặt trụi.
Tiêu Dĩ Hằng bình thản lật trang tiếp theo.
"——'Omega sau khi phân hóa, cơ thể phát triển lần hai, xuất hiện tuyến thể và tiết ra pheromone. Khi đến kỳ phát tình, tuyến thể hiện ra dưới da, sưng đỏ, khi chạm vào có cảm giác nóng rát.'
'Kỳ phát tình là hiện tượng sinh lý bình thường, tùy theo thể chất mỗi omega, kỳ phát tình sẽ diễn ra 2 - 3 lần một năm, thời kỳ đỉnh điểm của việc phát tán pheromone là ba ngày. Trước khi đến kỳ phát tình, omega sẽ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, kèm theo thay đổi cảm xúc dễ cáu gắt.'
'Phần lớn tuyến thể của omega xuất hiện ở sau gáy. Nhưng theo khảo sát y tế, cứ một mười nghìn người thì có một omega có tuyến thể ở vị trí khác trên cơ thể.'"
Lệ Chanh vốn đang nằm trên bàn phá hoại sách giáo khoa, coi giọng đọc của Tiêu Dĩ Hằng như âm thanh nền vô nghĩa, nghe tai trái ra tai phải. Nhưng khi Tiêu Dĩ Hằng đọc đến câu cuối cùng, tốc độ chậm lại như đang đọc một bài thơ tình.
Trong vô thức, Lệ Chanh bị thôi thúc ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trên bục giảng.
Hai ánh mắt chạm nhau, thời gian ngừng lại trong giây lát.
Lệ Chanh không khỏi nhớ lại chuyện ngày hôm đó, trong phòng mỹ thuật, cậu cởi quần dài, để lộ tuyến thể ở đùi trong cho Tiêu Dĩ Hằng xem. Tiêu Dĩ Hằng không nói một lời, cúi đầu đánh dấu nơi đó.
Răng nanh xuyên qua tuyến thể của omega, máu vương trên môi alpha.
Đến giờ, Lệ Chanh vẫn nhớ màu sắc của hoàng hôn ngày hôm ấy, cùng nhịp tim khi pheromone giao hòa.
Hồi ức dừng lại, Lệ Chanh như bị điện giật, nhanh chóng rời mắt, tiếp tục vẽ nguệch ngoạc lên sách như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có cậu biết, cây bút có quả cầu lông trong tay sắp bị cậu bẻ gãy.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn đỉnh đầu màu vàng của Lệ Chanh, nếu không phải có rất nhiều đôi mắt đang nhìn, anh rất muốn đưa tay xoa xoa mái tóc ấy.
Ngay khi không khí mờ ám giữa hai người dần biến mất, đột nhiên từ cuối lớp vang lên một giọng nói khàn đặc đang trong thời kỳ vỡ giọng.
"Thầy Tiêu!!" Là "bình gas nhỏ"... không đúng, là Vệ Hỏa Hỏa.
Tiêu Dĩ Hằng chuyển ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thầy, sách nói omega có tuyến thể ở chỗ khác... hehe..." Vệ Hỏa Hỏa cố ý hỏi, "Vậy có omega nào có tuyến thể ở lòng bàn chân không, khi em đánh dấu có cần phải cắn vào chân không?"
Bạn nhỏ này là học sinh quậy phá nhất trường, nghịch ngợm vô cùng, các thầy cô không quản được. Trong các môn học hàng ngày, cậu bé này thường đặt ra những câu hỏi hóc búa, lần này có "thầy giáo mới", cậu ta càng không nhịn được mà gây rối.
Tiêu Dĩ Hằng không hề tức giận như cậu ta mong đợi: "Vệ Hỏa Hỏa, em không cần lo lắng về chuyện đánh dấu."
Vệ Hỏa Hỏa:?
Tiêu Dĩ Hằng: "Vì một alpha không biết trời cao đất dày như em sẽ không có omega nào thèm để mắt tới đâu"
Lệ Chanh vội bịt tai lại - "bình gas nhỏ" khóc cái thì chẳng khác gì gas bị rò rỉ đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết "thầy giáo giảng bài, học sinh (vô tình) ngáng chân làm thầy ngã" trong chương này là do một cô gái gợi ý trong phần bình luận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro