Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng
Tôi là alpha của Lệ Chanh
Mạc Lí
2024-07-21 23:37:42
Trận chung kết cự ly 200 mét tự do bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều, Lệ Chanh đã quay lại bể bơi khởi động từ một giờ trước đó. Sau khi khởi động đơn giản trong hai mươi phút, cậu trở về phòng nghỉ, chờ đợi trận đấu tiếp theo.
Giờ cậu đang nắm trong tay một huy chương vàng, đúng lúc phong độ cao nhất. Những tuyển thủ cùng tham gia chung kết cự ly 200 mét tự do đến bắt chuyện với cậu, miệng nói những lời khen ngợi mà cậu đã nghe đến ngán ngẩm.
Những lời nịnh bợ như vậy Lệ Chanh đã nghe quá nhiều, vào tai này ra tai kia, chỉ khiến cậu buồn ngủ.
Khen hoài thì có tác dụng gì chứ? Hôm nay cậu đến tham gia thi đấu không dự định chỉ mang về một huy chương vàng.
Kim đồng hồ dần dần chỉ 1 giờ 45 phút, nhân viên thông báo tất cả các tuyển thủ chuẩn bị ra sân. Lệ Chanh đầy năng lượng nhảy lên từ ghế, lắc lắc tay và chân, sẵn sàng ra sân thi đấu.
Không ngờ cậu chưa bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, vài nhân viên đeo thẻ nhanh chóng đi vào, chặn bước của Lệ Chanh.
"Em là tuyển thủ Lệ Chanh của trường trung học Hoa Thành đúng không?" Một nhân viên đứng đầu hỏi.
"Dạ," Lệ Chanh nghi ngờ nhìn họ, "Có chuyện gì vậy?"
Nhân viên đó là một nữ beta, khá lớn tuổi, búi tóc gọn gàng, môi trễ xuống hai bên, trông rất nghiêm túc.
"Chúng tôi là đội kiểm tra doping của ban tổ chức." Nữ beta xuất trình thẻ, trên đó ghi rõ chức danh của cô là trưởng nhóm, "Chúng tôi nhận được một tố cáo không ẩn danh nghi ngờ em sử dụng pheromone alpha nhân tạo trái phép, bây giờ cần em thực hiện kiểm tra doping lại để phối hợp điều tra."
Cô nói không hề né tránh các tuyển thủ khác, ngay lập tức, cả phòng nghỉ im lặng.
Vô số ánh mắt ngạc nhiên, tò mò hướng về phía Lệ Chanh, cậu bé đứng giữa tâm bão, chỉ bối rối trong một giây ngắn ngủi.
"Em đã thực hiện kiểm tra nước tiểu trước trận, kết quả là âm tính." Lệ Chanh đáp lại, "Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để chứng minh sự trong sạch của em à?"
"Kiểm tra nước tiểu chỉ có thể phát hiện các chất kích thích khác, pheromone alpha nhân tạo chỉ có thể phát hiện qua kiểm tra máu." Nữ beta đẩy gọng kính trên mũi, "Em à, chúng tôi không khẳng định em đã sử dụng pheromone, nhưng khi nhận được tố cáo, chúng tôi phải thực hiện điều tra theo quy trình, mong em thông cảm."
Lệ Chanh hỏi tiếp: "Nhưng bây giờ trận đấu sắp bắt đầu, không thể chờ kiểm tra sau trận sao?"
"Chúng tôi đã trao đổi với ban tổ chức, trận cự ly 200 mét tự do sẽ được hoãn lại, trước tiên sẽ thi đấu các nhóm khác. Quá trình kiểm tra rất nhanh, kết quả có thể có trong vòng nửa giờ."
Vì trong các cuộc thi tốc độ đã nhiều năm không xuất hiện omega, nên gần đây, trước trận đấu gần như không kiểm tra pheromone alpha nhân tạo đối với tuyển thủ. Nhưng trong trận đấu này, thành tích của Lệ Chanh - một omega, thực sự quá ấn tượng, thu hút sự chú ý của nhiều huấn luyện viên, và cuộc thi này lại liên quan đến Thế vận hội học sinh trung học thế giới vài tháng sau đó, rất quan trọng, nên khi nhận được tố cáo, trưởng nhóm kiểm tra doping đã lập tức dẫn người đến điều tra.
Lệ Chanh cũng chẳng có gì phải sợ, muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, dù kiểm tra bao nhiêu lần cậu cũng vẫn trong sạch.
Trước khi đi, cậu hỏi trưởng nhóm: "Em có thể hỏi ai đã tố cáo em được không?"
"...Xin lỗi, theo quy định thì không thể." Nữ beta khó xử trả lời.
"Không sao, không nói được thì thôi." Lệ Chanh cũng không tức giận, mỉm cười rộng lượng, trông như đi dạo phố chứ không phải đi kiểm tra doping.
Thật sự nghĩ rằng Lệ Chanh chỉ có cơ bắp mà không có đầu óc sao?
Cậu chỉ tiết lộ mùi pheromone alpha của mình trước một người duy nhất, đoán bằng chân cũng biết là ai.
Ánh mắt cậu lướt qua những khuôn mặt đang xem náo nhiệt xung quanh, cuối cùng dừng lại chính xác ở Kỷ Tầm đứng cuối hàng.
Khi chạm phải ánh mắt sắc bén của cậu, Kỷ Tầm lúng túng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
Lệ Chanh nhướn mày, mỉa mai nói.
"——Dù sao em cũng biết tên khốn nào đã vu khống em rồi."
...
Lệ Chanh theo các nhân viên kiểm tra doping đến văn phòng làm việc tạm thời. Tin tức lan truyền, các đồng đội khác đều đã tụ tập trước cửa, liên tục giải thích với nhân viên.
"Lãnh đạo, anh Lệ của bọn em thật sự bị oan!"
"Thành tích của anh ấy luôn rất tốt, ngay cả alpha trong đội cũng bơi không nhanh bằng!"
"Nếu không tin, ngài có thể kiểm tra lại thành tích các cuộc thi trước của anh ấy, anh ấy luôn là quán quân!"
Thấy Lệ Chanh đến, họ vây quanh lại, ánh mắt tội nghiệp như đang tiễn đại ca xã hội đen vào đồn cảnh sát.
Đàn em trung thành như vậy nhưng Lệ Chanh lại không hề cảm kích, đá vào mông Hoàng Diệp Luân một cái: "Được rồi được rồi, mấy đứa đừng có kêu loạn nữa, đến lúc đó lại bị dán cái mác 'chống đối kiểm tra' thì thành tích của chúng ta đều bị hủy hết! Chỉ là lấy máu thôi mà, ông đây trong sạch, cứ lấy đi!"
Hoàng Diệp Luân ôm mông, đỏ mắt nhìn cậu.
"Được rồi." Lệ Chanh dùng roi xong lại dùng đường, "Nếu mấy đứa thật sự thấy oan cho anh mày, thì trong các cuộc thi sắp tới hãy thi đấu thật tốt, giành nhiều huy chương vào!"
Lệ Chanh ngẩng cao đầu bước vào phòng kiểm tra doping, cánh cửa khép lại, cách ly mọi ánh nhìn bên ngoài.
Huấn luyện viên Ngô Húc đã chờ sẵn ở đây, thấy học trò cưng đến, ông nghiêm túc vỗ vai cậu.
Lệ Chanh gửi huấn luyện viên Ngô một ánh mắt "yên tâm", thoải mái đưa tay cho y tá, ra hiệu lấy máu.
Thần thái bình tĩnh của cậu không giống như đang giả vờ, các nhân viên trong đội kiểm tra doping nhìn nhau, trong lòng đã nghiêng về phía Lệ Chanh.
Kết quả xét nghiệm máu nhanh chóng có, giấy trắng mực đen ghi rõ trong máu của Lệ Chanh thực sự chứa hai loại pheromone, một là pheromone omega của cậu, còn loại kia đúng là pheromone của alpha.
Tuy nhiên, do điều kiện hiện trường hạn chế, thiết bị không thể xác định được liệu pheromone alpha này là pheromone tổng hợp nhân tạo hay là dấu vết từ hành vi đánh dấu bình thường. Nếu muốn tiếp tục kiểm tra, phải gửi mẫu máu đến cơ quan chuyên môn, nhưng điều này sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nhìn vào báo cáo xét nghiệm, trưởng nhóm beta chủ trì kiểm tra khẽ nhíu mày, nhìn Lệ Chanh: "Dạo gần đây em có đang trong kỳ phát tình không?"
Lệ Chanh không đọc hiểu hết toàn bộ báo cáo bằng tiếng Anh này, nhưng cậu biết rằng trong lúc này, nói thật là lựa chọn duy nhất: "Vâng, trong lần kiểm tra sức khỏe trước đó, em đã biết mình sẽ phát tình vào những ngày này, để đảm bảo trạng thái thi đấu, huấn luyện viên khuyên em tìm một alpha đánh dấu tạm thời."
"Vậy em có thể liên lạc với alpha đó ngay bây giờ không?"
"...Hả?" Lệ Chanh không ngờ một cuộc kiểm tra doping bình thường lại dính dáng đến việc đánh dấu, "Ờm, tại sao phải liên lạc với anh ấy?"
Ngô Húc kinh nghiệm dày dặn, lập tức giải thích cho cậu hiểu tường tận vấn đề. Lệ Chanh nghe xong mới hiểu ra - nếu muốn nhanh chóng chứng minh mình trong sạch, cậu phải gọi alpha đã đánh dấu mình đến đây, so sánh thông tin pheromone của hai người, xác nhận họ thực sự đã có hành vi đánh dấu!
Lệ Chanh chớp mắt rất chậm, chậm rãi thốt ra hai từ: "...Chết tiệt."
Nghĩ đến các đồng đội đang chờ ngoài cửa, đầu Lệ Chanh như muốn nổ tung. Bấy lâu nay, cậu chưa từng tiết lộ chuyện giữa mình và Tiêu Dĩ Hằng với ai; nếu bây giờ cậu gọi Tiêu Dĩ Hằng đến đây, chẳng phải là công khai trước mọi người sao?
...
Trong khán đài, Dữu Dữu dùng đôi tay nhỏ bé mở mí mắt ra, nhưng không lâu sau, mí trên và mí dưới lại dính vào nhau.
Tiêu Dĩ Hằng thấy cô bé buồn ngủ gật gù, dỗ dành: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
Cô bé sau khi ăn trưa thì buồn ngủ, hoàn toàn dựa vào ý chí để duy trì đến bây giờ.
"Không được!" Dữu Dữu cố gắng lắc đầu, "2 giờ anh trai thi đấu rồi! Em phải đợi anh trai lấy huy chương xong mới ngủ!"
Cô bé nói một cách quả quyết, trong lòng cô, anh trai là anh hùng, anh không giành huy chương vàng thì ai xứng đáng lấy đây?
Thời gian dần trôi qua, nhưng đến 2 giờ, trận chung kết 200 mét tự do lại liên tục bị hoãn, cuối cùng thay bằng cuộc thi khác!
Dữu Dữu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Dĩ Hằng nhạy bén nhận ra có điều bất thường.
Không biết tin đồn từ đâu ra, các khán giả nhanh chóng kín đáo truyền tai nhau một thông tin - có một vận động viên tham gia 200 mét tự do bị đội kiểm tra doping đưa đi điều tra, nghe nói đã sử dụng pheromone nhân tạo nên cả trận đấu bị hoãn.
Tin xấu luôn lan rất nhanh, tin đồn này gần như ngay lập tức đến tai mọi khán giả. Hơn nữa, với các chi tiết được thêm thắt, vận động viên bị cáo buộc sử dụng chất cấm dần dần được xác định là một omega.
Khi nghe tin này, Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ quay lại nhìn, phát hiện những người đàn ông trung niên ngồi sau lưng anh cầm bút giấy đã biến mất, trực giác của anh thấy rằng sự ra đi của họ có liên quan đến việc kiểm tra doping.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng rung lên, báo có tin nhắn mới.
Lệ Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, anh có ở đó không?
Tiêu Dĩ Hằng: Ở đây, có chuyện gì vậy?
Khung chat hiện "đang nhập" rất lâu.
Lệ Lệ Chanh: Anh không sợ máu chứ?
Tiêu Dĩ Hằng:...Cái gì?
Lệ Lệ Chanh: Bây giờ tôi gặp chút rắc rối, cần anh giúp.
Lệ Lệ Chanh: Anh đến cửa ra sân của vận động viên, sẽ có người đón anh, anh ta sẽ nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lệ Lệ Chanh:...À, xem như tôi lại nợ anh một ân tình.
......
Bên ngoài văn phòng kiểm tra doping, bốn thành viên của đội bơi lội trường Trung học Hoa Thành đang tụ tập, bàn tán đầy bức xúc về sự việc này.
"Trước đó anh Lệ đã qua kiểm tra nước tiểu rồi, sao lại đột nhiên gọi anh ấy đi xét nghiệm máu chứ?"
"Nghe nói là có người tố cáo, mẹ nó, để tôi biết thằng ngu nào làm chuyện vô liêm sỉ này, xem tôi không đập nát cái đầu chó của nó!"
"Bạn gái tôi vừa nhắn tin, nói rằng khán đài hiện tại đầy rẫy tin đồn, mọi người đều đang bàn tán về việc này, chắc chắn là có người cố ý tung tin!"
"Tôi nghĩ người tố cáo kia ghen tị với anh Lệ, chắc chắn là một thằng alpha thần kinh nào đó, bản thân không có bản lĩnh bơi thua omega nên mới phải bôi nhọ anh Lệ!"
Mỗi người một câu, càng nói mọi người càng phẫn nộ. Đội bơi lội trường Hoa Thành rất đoàn kết, khi Lệ Chanh mới vào đội, họ đã từng coi thường cậu vì cậu là omega, nhưng Lệ Chanh đã dùng thực lực tuyệt đối để đánh bại họ, khiến họ tâm phục khẩu phục.
Giờ đây, người mà họ xem như anh cả lại bị bôi nhọ như thế này, thật sự là một sự sỉ nhục đối với cả đội bơi lội trường Hoa Thành!!
Hoàng Diệp Luân tức đến nhảy dựng: "Tôi khinh, tôi khinh, tôi khinh khinh khinh! Tên tố cáo giấu đầu giấu đuôi đó, dám nói ngửi thấy mùi alpha trên người anh Lệ? Trước khi bịa chuyện có thể dùng não không, ai mà không biết anh Lệ không gần gũi với alpha, làm sao có thể có mùi alpha chứ?!"
Tiếng hét của cậu ta quá lớn, thậm chí lấn át cả tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Đến khi đồng đội đẩy cậu ta, cậu ta mới chú ý đến hai người xuất hiện ở hành lang.
Người không nên có mặt ở đây, Tiêu Dĩ Hằng với biểu cảm nghiêm nghị, theo sau một nhân viên đeo thẻ công tác, bước nhanh tới.
Anh chỉ mặc bộ đồ bình thường nhất, nhưng khi anh bước đi từ đầu hành lang, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ bị thu hút. Rõ ràng là một hành lang hẹp và tối, nhưng anh lại bước đi với khí thế của một sàn diễn thời trang.
Hoàng Diệp Luân không khỏi thầm ghen tỵ: Vãi, đẹp trai thì giỏi lắm à?...Không đúng, sao Tiêu Dĩ Hằng lại ở đây???
Hoàng Diệp Luân nhìn sang đồng đội của mình, nhưng tất cả đều cùng chung vẻ mặt ngơ ngác. Họ thật sự không hiểu được việc kiểm tra doping của anh Lệ có liên quan gì đến Tiêu Dĩ Hằng?
Trong khi họ đang suy nghĩ, Tiêu Dĩ Hằng và nhân viên kia đã dừng lại trước cửa văn phòng.
Cửa lớn bị gõ vài tiếng.
Mấy giây sau, cửa mở hé ra.
Nữ trưởng nhóm nghiêm nghị xuất hiện sau cánh cửa, nhìn cậu thiếu niên lạ lẫm với ánh mắt dò xét.
"Cậu là...?"
"Chào cô, tôi là Tiêu Dĩ Hằng." Tiêu Dĩ Hằng với thái độ không kiêu ngạo không tự ti, "——Tôi là alpha của Lệ Chanh."
Hoàng Diệp Luân:......????
Các đồng đội khác:......????
Cửa lớn mở ra rồi đóng lại, bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng biến mất trong văn phòng kiểm tra doping.
Bị bỏ lại ngoài cửa, bốn tuyển thủ vẫn còn ngơ ngác.
Hoàng Diệp Luân: "......Là tôi nghe nhầm sao?"
Các đồng đội khác: "......Không, cậu không nghe nhầm."
Hoàng Diệp Luân phát điên luôn rồi.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?!!
Anh Lệ của họ từ khi nào lại giấu giếm chuyện bắt cóc đàn ông vậy????
......
Bên trong văn phòng, không khí không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, vài nhân viên đeo thẻ công tác đang tụ tập, thảo luận nhỏ về điều gì đó, thỉnh thoảng viết viết trên tài liệu.
Tiêu Dĩ Hằng vừa bước vào liền chú ý ngay Lệ Chanh đang ngồi trên ghế sofa.
Anh nhanh chóng bước đến, dừng lại bên cạnh cậu, khẽ hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Lệ Chanh tức giận nghiến răng nhưng không thể phát cáu trước mặt ban tổ chức, chỉ có thể mắng thầm trong lòng: "Nếu anh không nói nhảm thì tôi sẽ ổn hơn nhiều."
Cậu chỉ nhờ Tiêu Dĩ Hằng đến giúp điều tra, không ngờ người này lại tự thêm kịch bản cho mình! Câu "Tôi là alpha của Lệ Chanh" từ đâu mà ra thế? Anh anh anh anh, Lệ Chanh không cần giữ thể diện à?
Huấn luyện viên Ngô Húc hiển nhiên biết Tiêu Dĩ Hằng, chàng trai trẻ này là nhân vật nổi tiếng trong trường với ngoại hình xuất sắc cùng tính cách xa cách, lạnh lùng.
Huấn luyện viên Ngô Húc không thể ngờ, đối tượng đánh dấu tạm thời mà Lệ Chanh chọn lại chính là Tiêu Dĩ Hằng!
Dù có là yêu sớm theo chỉ thị thì chuyện này cũng quá khó rồi.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, huấn luyện viên Ngô Húc rất muốn chia sẻ dưa hóng được này ngay với vợ mình.
Trên đường đến, Tiêu Dĩ Hằng đã nghe nhân viên giải thích chi tiết sự việc, khi nghe nói có người cố ý vu khống Lệ Chanh, sự bình tĩnh của anh đã tan biến. Tiêu Dĩ Hằng biết rõ Lệ Chanh kiêu ngạo thế nào, cậu sẽ không bao giờ sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy!
Anh lập tức xắn tay áo, lộ ra cánh tay: "Lấy máu đi." Anh thúc giục, "Dấu tạm thời của Lệ Chanh là do tôi làm, chỉ cần so sánh máu của tôi và pheromone trong cơ thể cậu ấy là đủ, đúng không?"
"Không cần phiền phức vậy." Trưởng nhóm kiểm tra nói, "Nếu các cậu thực sự có hành vi đánh dấu, chỉ cần cả hai đồng thời giải phóng pheromone, chúng sẽ tự nhiên kết hợp lại, điều này đủ để chứng minh Lệ Chanh trong sạch."
Lệ Chanh: "......" Chuyện gì thế này, công khai còn chưa đủ, còn bắt cậu công khai kết hợp pheromone trước mặt mọi người?
Xấu hổ chết mất!!!
Kiểm tra máu cần thời gian, kết hợp pheromone là cách nhanh và chính xác nhất để chứng minh. Mỗi người đều có pheromone khác biệt, dữ liệu có thể làm giả, nhưng phản ứng kết hợp giữa alpha và omega thì không thể giả mạo được.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh nghiến răng, quyết định phá vỡ giới hạn, giải phóng pheromone trước.
Trong nháy mắt, mùi pheromone ngọt ngào của cậu thiếu niên tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Ngay sau đó, mùi hương núi tuyết của Tiêu Dĩ Hằng nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Khi gặp mùi hương cam ngọt ngào, nó mạnh mẽ nhưng dịu dàng kết hợp, mặc dù là hai mùi hương hoàn toàn khác nhau, nhưng lại quyện chặt không thể tách rời.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt, Lệ Chanh xấu hổ đến mức muốn chui xuống lòng đại dương, xấu hổ quá đi mất!
Hai loại pheromone kết hợp không chút cản trở, đủ để chứng minh giữa hai người thực sự có hành vi đánh dấu. Điều này có nghĩa là pheromone alpha trong cơ thể Lệ Chanh đến từ Tiêu Dĩ Hằng, không phải là pheromone alpha tổng hợp.
Sự thật đã sáng tỏ, Lệ Chanh vội vàng thu lại pheromone, rõ ràng mặt đỏ bừng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Pheromone của Tiêu Dĩ Hằng cô đơn lơ lửng một lúc, vì không tìm thấy người đánh dấu, nó từ từ rút lại vào cơ thể anh.
Lệ Chanh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Tiêu Dĩ Hằng: "Cảm ơn anh, lần này vất vả rồi."
Tiêu Dĩ Hằng đáp lại: "Không vất vả, đây là dịch vụ hậu mãi."
"Vậy dịch vụ hậu mãi không tính tiền riêng nữa đúng không?"
"......" Tiêu Dĩ Hằng chưa từng gặp ai tham tiền hơn cậu, "Không tính, trong thời hạn bảo hành, miễn phí dịch vụ tại nhà."
Khi hai người thì thầm mặc cả, huấn luyện viên Ngô lại nghĩ rằng hai đứa này đang tán tỉnh mà không để ý đến hoàn cảnh xung quanh? Một tình huống nghiêm túc thế này lại làm nền cho màn trình diễn tình yêu của đôi trẻ.
Nữ trưởng nhóm phụ trách điều tra yêu cầu nhân viên ghi lại toàn bộ diễn biến sự việc, mọi người cùng ký tên, chứng minh Lệ Chanh trong sạch vô tội.
Sau đó, huấn luyện viên Ngô làm việc với nhóm kiểm tra doping, học trò yêu của ông đã phải chịu oan ức lớn như vậy, trải qua nhiều rắc rối, nào là lấy máu, nào là hoãn thi đấu, nhóm kiểm tra doping tuyệt đối không thể chỉ nói một câu "theo quy trình" là xong! Ông nhất định phải đòi một lời xin lỗi chính thức cho Lệ Chanh!!
......
Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng cùng bước ra khỏi văn phòng, không ngờ cánh cửa vừa mở ra, họ đã đối diện với bốn đôi mắt sáng ngời.
Hoàng Diệp Luân đảo mắt liên tục, lúc nhìn Lệ Chanh, lúc lại nhìn Tiêu Dĩ Hằng, rõ ràng bụng đầy câu hỏi nhưng không dám mở miệng.
Trong thời gian qua, cậu ta đã nhiều lần chạm trán với sự thật, hôm nay tận mắt chứng kiến Tiêu Dĩ Hằng "lộ thân phận", cậu là người sốc nhất.
Nhìn bộ dạng khó chịu của cậu ta, Lệ Chanh sợ cậu buột miệng gọi một tiếng "chị dâu".
Lệ Chanh lập tức cảnh cáo: "Đừng nói, đừng hỏi, đừng mở miệng."
Hoàng Diệp Luân: "......"
Lệ Chanh tức giận cực độ: "Mấy đứa mà nói một câu thôi là tao t* t* đấy."
Tiêu Dĩ Hằng: "...... Không cần đến mức đó chứ."
Lệ Chanh trừng mắt nhìn người bên cạnh, phùng má, khiến người ta muốn chọc chọc vào má cậu.
Chiều nay cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Hiện tại lòng đầy căm hận, cơn giận ngùn ngụt, nếu đặt cậu vào Thái Bình Dương lúc này khéo cũng có thể đào thủng cả Thái Bình Dương.
Cậu biết ai đã vu khống mình, cũng biết lý do vì sao đối phương làm vậy.
—— Ghen tị.
Kỷ Tầm là alpha, từ khi phân hóa, hắn ta đã hưởng lợi từ giới tính alpha, không cần nỗ lực nhiều cũng có cơ thể khỏe mạnh hơn beta và omega. Sự thành công liên tiếp trong lĩnh vực bơi đã kích thích sự kiêu ngạo của hắn ta, khiến hắn trở nên lười biếng, và lúc này, Lệ Chanh xuất hiện với tư cách là một omega, quét sạch mọi giải thưởng trên sàn thi đấu.
Kỷ Tầm sao mà không ghen tị cho được?
Nếu không vì quy tắc thi đấu không cho phép, Lệ Chanh chắc chắn sẽ dùng nắm đấm dạy cho hắn ta một bài học.
Nhưng không sao, cậu còn có vũ khí tốt hơn nắm đấm.
Có gì thỏa mãn hơn việc đánh bại hắn trên sân thi đấu?
"Lát nữa tôi còn có trận đấu, tôi đi trước đây." Nghĩ vậy, Lệ Chanh dặn dò nhóm đàn em, "Mấy đứa cũng chuẩn bị tốt đi, tối nay còn có trận bơi hỗn hợp tiếp sức, không giành được huy chương thì chờ về tập huấn thêm đi."
Bơi hỗn hợp tiếp sức là điểm yếu của họ, đứng thứ tám lọt vào vòng chung kết đã là may mắn, ban đầu Lệ Chanh chỉ định tham gia cho đủ, nhưng giờ cậu không nghĩ thế nữa —— cậu muốn Kỷ Tầm nhìn rõ rằng, cậu muốn giành bao nhiêu huy chương vàng thì sẽ giành được bấy nhiêu huy chương, những gì cậu không thể có thì Kỷ Tầm cũng đừng mong đụng tới!
Cậu quay sang nhìn Tiêu Dĩ Hằng, cắn môi dưới do dự một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: "...... Hôm nay cảm ơn anh."
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ nghe được lời cảm ơn từ Lệ Chanh.
"Cảm ơn gì?"
"Cảm ơn tất cả. Cảm ơn anh đã đến xem tôi thi đấu, cảm ơn anh đã chăm sóc Dữu Dữu, cảm ơn anh đã đứng ra làm chứng khi tôi gặp rắc rối....... Tóm lại, chuyện hôm nay tôi ghi nhận, tôi Lệ Chanh nợ anh một món nợ ân tình —— với món nợ này, anh có thể tự do đi lại trong bán kính mười dặm quanh trường ta."
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì. Dù sao thì thứ anh muốn không phải là ân tình, mà là người yêu.
Lệ Chanh không nhận ra ánh sáng trong mắt alpha, cậu vội vã rời đi để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Chàng trai tóc vàng vội vã rời đi, Tiêu Dĩ Hằng đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cậu ngày càng xa.
Bốn đàn em đội bơi không dám thở mạnh, nhìn nhau không biết làm sao, muốn lẻn đi nhưng không dám bước.
Cuối cùng, Hoàng Diệp Luân lấy hết can đảm nói: "Anh... anh Tiêu? Vậy chúng em đi trước nhé......?" Ai có thể cho cậu ta biết cách gọi người yêu của đại ca là gì đây, gọi chị dâu liệu có trang trọng quá không?
"Khoan đã." Tiêu Dĩ Hằng quay đầu nhìn họ, "Có chuyện này muốn hỏi các cậu."
Hoàng Diệp Luân lập tức nịnh nọt nói: "Anh cứ hỏi đi, anh cứ hỏi đi."
Tiêu Dĩ Hằng hạ thấp giọng, ngữ điệu lạnh lùng, "Người vu cáo Lệ Chanh, các cậu có manh mối gì không?"
Trong thi đấu có quy định các tuyển thủ không được đánh nhau, vi phạm sẽ bị cấm thi đấu, hủy kết quả.
Nhưng, quy định thi đấu đâu có nói, người thân của tuyển thủ không được thay trời hành đạo đâu.
Giờ cậu đang nắm trong tay một huy chương vàng, đúng lúc phong độ cao nhất. Những tuyển thủ cùng tham gia chung kết cự ly 200 mét tự do đến bắt chuyện với cậu, miệng nói những lời khen ngợi mà cậu đã nghe đến ngán ngẩm.
Những lời nịnh bợ như vậy Lệ Chanh đã nghe quá nhiều, vào tai này ra tai kia, chỉ khiến cậu buồn ngủ.
Khen hoài thì có tác dụng gì chứ? Hôm nay cậu đến tham gia thi đấu không dự định chỉ mang về một huy chương vàng.
Kim đồng hồ dần dần chỉ 1 giờ 45 phút, nhân viên thông báo tất cả các tuyển thủ chuẩn bị ra sân. Lệ Chanh đầy năng lượng nhảy lên từ ghế, lắc lắc tay và chân, sẵn sàng ra sân thi đấu.
Không ngờ cậu chưa bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, vài nhân viên đeo thẻ nhanh chóng đi vào, chặn bước của Lệ Chanh.
"Em là tuyển thủ Lệ Chanh của trường trung học Hoa Thành đúng không?" Một nhân viên đứng đầu hỏi.
"Dạ," Lệ Chanh nghi ngờ nhìn họ, "Có chuyện gì vậy?"
Nhân viên đó là một nữ beta, khá lớn tuổi, búi tóc gọn gàng, môi trễ xuống hai bên, trông rất nghiêm túc.
"Chúng tôi là đội kiểm tra doping của ban tổ chức." Nữ beta xuất trình thẻ, trên đó ghi rõ chức danh của cô là trưởng nhóm, "Chúng tôi nhận được một tố cáo không ẩn danh nghi ngờ em sử dụng pheromone alpha nhân tạo trái phép, bây giờ cần em thực hiện kiểm tra doping lại để phối hợp điều tra."
Cô nói không hề né tránh các tuyển thủ khác, ngay lập tức, cả phòng nghỉ im lặng.
Vô số ánh mắt ngạc nhiên, tò mò hướng về phía Lệ Chanh, cậu bé đứng giữa tâm bão, chỉ bối rối trong một giây ngắn ngủi.
"Em đã thực hiện kiểm tra nước tiểu trước trận, kết quả là âm tính." Lệ Chanh đáp lại, "Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ để chứng minh sự trong sạch của em à?"
"Kiểm tra nước tiểu chỉ có thể phát hiện các chất kích thích khác, pheromone alpha nhân tạo chỉ có thể phát hiện qua kiểm tra máu." Nữ beta đẩy gọng kính trên mũi, "Em à, chúng tôi không khẳng định em đã sử dụng pheromone, nhưng khi nhận được tố cáo, chúng tôi phải thực hiện điều tra theo quy trình, mong em thông cảm."
Lệ Chanh hỏi tiếp: "Nhưng bây giờ trận đấu sắp bắt đầu, không thể chờ kiểm tra sau trận sao?"
"Chúng tôi đã trao đổi với ban tổ chức, trận cự ly 200 mét tự do sẽ được hoãn lại, trước tiên sẽ thi đấu các nhóm khác. Quá trình kiểm tra rất nhanh, kết quả có thể có trong vòng nửa giờ."
Vì trong các cuộc thi tốc độ đã nhiều năm không xuất hiện omega, nên gần đây, trước trận đấu gần như không kiểm tra pheromone alpha nhân tạo đối với tuyển thủ. Nhưng trong trận đấu này, thành tích của Lệ Chanh - một omega, thực sự quá ấn tượng, thu hút sự chú ý của nhiều huấn luyện viên, và cuộc thi này lại liên quan đến Thế vận hội học sinh trung học thế giới vài tháng sau đó, rất quan trọng, nên khi nhận được tố cáo, trưởng nhóm kiểm tra doping đã lập tức dẫn người đến điều tra.
Lệ Chanh cũng chẳng có gì phải sợ, muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, dù kiểm tra bao nhiêu lần cậu cũng vẫn trong sạch.
Trước khi đi, cậu hỏi trưởng nhóm: "Em có thể hỏi ai đã tố cáo em được không?"
"...Xin lỗi, theo quy định thì không thể." Nữ beta khó xử trả lời.
"Không sao, không nói được thì thôi." Lệ Chanh cũng không tức giận, mỉm cười rộng lượng, trông như đi dạo phố chứ không phải đi kiểm tra doping.
Thật sự nghĩ rằng Lệ Chanh chỉ có cơ bắp mà không có đầu óc sao?
Cậu chỉ tiết lộ mùi pheromone alpha của mình trước một người duy nhất, đoán bằng chân cũng biết là ai.
Ánh mắt cậu lướt qua những khuôn mặt đang xem náo nhiệt xung quanh, cuối cùng dừng lại chính xác ở Kỷ Tầm đứng cuối hàng.
Khi chạm phải ánh mắt sắc bén của cậu, Kỷ Tầm lúng túng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
Lệ Chanh nhướn mày, mỉa mai nói.
"——Dù sao em cũng biết tên khốn nào đã vu khống em rồi."
...
Lệ Chanh theo các nhân viên kiểm tra doping đến văn phòng làm việc tạm thời. Tin tức lan truyền, các đồng đội khác đều đã tụ tập trước cửa, liên tục giải thích với nhân viên.
"Lãnh đạo, anh Lệ của bọn em thật sự bị oan!"
"Thành tích của anh ấy luôn rất tốt, ngay cả alpha trong đội cũng bơi không nhanh bằng!"
"Nếu không tin, ngài có thể kiểm tra lại thành tích các cuộc thi trước của anh ấy, anh ấy luôn là quán quân!"
Thấy Lệ Chanh đến, họ vây quanh lại, ánh mắt tội nghiệp như đang tiễn đại ca xã hội đen vào đồn cảnh sát.
Đàn em trung thành như vậy nhưng Lệ Chanh lại không hề cảm kích, đá vào mông Hoàng Diệp Luân một cái: "Được rồi được rồi, mấy đứa đừng có kêu loạn nữa, đến lúc đó lại bị dán cái mác 'chống đối kiểm tra' thì thành tích của chúng ta đều bị hủy hết! Chỉ là lấy máu thôi mà, ông đây trong sạch, cứ lấy đi!"
Hoàng Diệp Luân ôm mông, đỏ mắt nhìn cậu.
"Được rồi." Lệ Chanh dùng roi xong lại dùng đường, "Nếu mấy đứa thật sự thấy oan cho anh mày, thì trong các cuộc thi sắp tới hãy thi đấu thật tốt, giành nhiều huy chương vào!"
Lệ Chanh ngẩng cao đầu bước vào phòng kiểm tra doping, cánh cửa khép lại, cách ly mọi ánh nhìn bên ngoài.
Huấn luyện viên Ngô Húc đã chờ sẵn ở đây, thấy học trò cưng đến, ông nghiêm túc vỗ vai cậu.
Lệ Chanh gửi huấn luyện viên Ngô một ánh mắt "yên tâm", thoải mái đưa tay cho y tá, ra hiệu lấy máu.
Thần thái bình tĩnh của cậu không giống như đang giả vờ, các nhân viên trong đội kiểm tra doping nhìn nhau, trong lòng đã nghiêng về phía Lệ Chanh.
Kết quả xét nghiệm máu nhanh chóng có, giấy trắng mực đen ghi rõ trong máu của Lệ Chanh thực sự chứa hai loại pheromone, một là pheromone omega của cậu, còn loại kia đúng là pheromone của alpha.
Tuy nhiên, do điều kiện hiện trường hạn chế, thiết bị không thể xác định được liệu pheromone alpha này là pheromone tổng hợp nhân tạo hay là dấu vết từ hành vi đánh dấu bình thường. Nếu muốn tiếp tục kiểm tra, phải gửi mẫu máu đến cơ quan chuyên môn, nhưng điều này sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nhìn vào báo cáo xét nghiệm, trưởng nhóm beta chủ trì kiểm tra khẽ nhíu mày, nhìn Lệ Chanh: "Dạo gần đây em có đang trong kỳ phát tình không?"
Lệ Chanh không đọc hiểu hết toàn bộ báo cáo bằng tiếng Anh này, nhưng cậu biết rằng trong lúc này, nói thật là lựa chọn duy nhất: "Vâng, trong lần kiểm tra sức khỏe trước đó, em đã biết mình sẽ phát tình vào những ngày này, để đảm bảo trạng thái thi đấu, huấn luyện viên khuyên em tìm một alpha đánh dấu tạm thời."
"Vậy em có thể liên lạc với alpha đó ngay bây giờ không?"
"...Hả?" Lệ Chanh không ngờ một cuộc kiểm tra doping bình thường lại dính dáng đến việc đánh dấu, "Ờm, tại sao phải liên lạc với anh ấy?"
Ngô Húc kinh nghiệm dày dặn, lập tức giải thích cho cậu hiểu tường tận vấn đề. Lệ Chanh nghe xong mới hiểu ra - nếu muốn nhanh chóng chứng minh mình trong sạch, cậu phải gọi alpha đã đánh dấu mình đến đây, so sánh thông tin pheromone của hai người, xác nhận họ thực sự đã có hành vi đánh dấu!
Lệ Chanh chớp mắt rất chậm, chậm rãi thốt ra hai từ: "...Chết tiệt."
Nghĩ đến các đồng đội đang chờ ngoài cửa, đầu Lệ Chanh như muốn nổ tung. Bấy lâu nay, cậu chưa từng tiết lộ chuyện giữa mình và Tiêu Dĩ Hằng với ai; nếu bây giờ cậu gọi Tiêu Dĩ Hằng đến đây, chẳng phải là công khai trước mọi người sao?
...
Trong khán đài, Dữu Dữu dùng đôi tay nhỏ bé mở mí mắt ra, nhưng không lâu sau, mí trên và mí dưới lại dính vào nhau.
Tiêu Dĩ Hằng thấy cô bé buồn ngủ gật gù, dỗ dành: "Nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
Cô bé sau khi ăn trưa thì buồn ngủ, hoàn toàn dựa vào ý chí để duy trì đến bây giờ.
"Không được!" Dữu Dữu cố gắng lắc đầu, "2 giờ anh trai thi đấu rồi! Em phải đợi anh trai lấy huy chương xong mới ngủ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé nói một cách quả quyết, trong lòng cô, anh trai là anh hùng, anh không giành huy chương vàng thì ai xứng đáng lấy đây?
Thời gian dần trôi qua, nhưng đến 2 giờ, trận chung kết 200 mét tự do lại liên tục bị hoãn, cuối cùng thay bằng cuộc thi khác!
Dữu Dữu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Dĩ Hằng nhạy bén nhận ra có điều bất thường.
Không biết tin đồn từ đâu ra, các khán giả nhanh chóng kín đáo truyền tai nhau một thông tin - có một vận động viên tham gia 200 mét tự do bị đội kiểm tra doping đưa đi điều tra, nghe nói đã sử dụng pheromone nhân tạo nên cả trận đấu bị hoãn.
Tin xấu luôn lan rất nhanh, tin đồn này gần như ngay lập tức đến tai mọi khán giả. Hơn nữa, với các chi tiết được thêm thắt, vận động viên bị cáo buộc sử dụng chất cấm dần dần được xác định là một omega.
Khi nghe tin này, Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ quay lại nhìn, phát hiện những người đàn ông trung niên ngồi sau lưng anh cầm bút giấy đã biến mất, trực giác của anh thấy rằng sự ra đi của họ có liên quan đến việc kiểm tra doping.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Dĩ Hằng rung lên, báo có tin nhắn mới.
Lệ Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, anh có ở đó không?
Tiêu Dĩ Hằng: Ở đây, có chuyện gì vậy?
Khung chat hiện "đang nhập" rất lâu.
Lệ Lệ Chanh: Anh không sợ máu chứ?
Tiêu Dĩ Hằng:...Cái gì?
Lệ Lệ Chanh: Bây giờ tôi gặp chút rắc rối, cần anh giúp.
Lệ Lệ Chanh: Anh đến cửa ra sân của vận động viên, sẽ có người đón anh, anh ta sẽ nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Lệ Lệ Chanh:...À, xem như tôi lại nợ anh một ân tình.
......
Bên ngoài văn phòng kiểm tra doping, bốn thành viên của đội bơi lội trường Trung học Hoa Thành đang tụ tập, bàn tán đầy bức xúc về sự việc này.
"Trước đó anh Lệ đã qua kiểm tra nước tiểu rồi, sao lại đột nhiên gọi anh ấy đi xét nghiệm máu chứ?"
"Nghe nói là có người tố cáo, mẹ nó, để tôi biết thằng ngu nào làm chuyện vô liêm sỉ này, xem tôi không đập nát cái đầu chó của nó!"
"Bạn gái tôi vừa nhắn tin, nói rằng khán đài hiện tại đầy rẫy tin đồn, mọi người đều đang bàn tán về việc này, chắc chắn là có người cố ý tung tin!"
"Tôi nghĩ người tố cáo kia ghen tị với anh Lệ, chắc chắn là một thằng alpha thần kinh nào đó, bản thân không có bản lĩnh bơi thua omega nên mới phải bôi nhọ anh Lệ!"
Mỗi người một câu, càng nói mọi người càng phẫn nộ. Đội bơi lội trường Hoa Thành rất đoàn kết, khi Lệ Chanh mới vào đội, họ đã từng coi thường cậu vì cậu là omega, nhưng Lệ Chanh đã dùng thực lực tuyệt đối để đánh bại họ, khiến họ tâm phục khẩu phục.
Giờ đây, người mà họ xem như anh cả lại bị bôi nhọ như thế này, thật sự là một sự sỉ nhục đối với cả đội bơi lội trường Hoa Thành!!
Hoàng Diệp Luân tức đến nhảy dựng: "Tôi khinh, tôi khinh, tôi khinh khinh khinh! Tên tố cáo giấu đầu giấu đuôi đó, dám nói ngửi thấy mùi alpha trên người anh Lệ? Trước khi bịa chuyện có thể dùng não không, ai mà không biết anh Lệ không gần gũi với alpha, làm sao có thể có mùi alpha chứ?!"
Tiếng hét của cậu ta quá lớn, thậm chí lấn át cả tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Đến khi đồng đội đẩy cậu ta, cậu ta mới chú ý đến hai người xuất hiện ở hành lang.
Người không nên có mặt ở đây, Tiêu Dĩ Hằng với biểu cảm nghiêm nghị, theo sau một nhân viên đeo thẻ công tác, bước nhanh tới.
Anh chỉ mặc bộ đồ bình thường nhất, nhưng khi anh bước đi từ đầu hành lang, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ bị thu hút. Rõ ràng là một hành lang hẹp và tối, nhưng anh lại bước đi với khí thế của một sàn diễn thời trang.
Hoàng Diệp Luân không khỏi thầm ghen tỵ: Vãi, đẹp trai thì giỏi lắm à?...Không đúng, sao Tiêu Dĩ Hằng lại ở đây???
Hoàng Diệp Luân nhìn sang đồng đội của mình, nhưng tất cả đều cùng chung vẻ mặt ngơ ngác. Họ thật sự không hiểu được việc kiểm tra doping của anh Lệ có liên quan gì đến Tiêu Dĩ Hằng?
Trong khi họ đang suy nghĩ, Tiêu Dĩ Hằng và nhân viên kia đã dừng lại trước cửa văn phòng.
Cửa lớn bị gõ vài tiếng.
Mấy giây sau, cửa mở hé ra.
Nữ trưởng nhóm nghiêm nghị xuất hiện sau cánh cửa, nhìn cậu thiếu niên lạ lẫm với ánh mắt dò xét.
"Cậu là...?"
"Chào cô, tôi là Tiêu Dĩ Hằng." Tiêu Dĩ Hằng với thái độ không kiêu ngạo không tự ti, "——Tôi là alpha của Lệ Chanh."
Hoàng Diệp Luân:......????
Các đồng đội khác:......????
Cửa lớn mở ra rồi đóng lại, bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng biến mất trong văn phòng kiểm tra doping.
Bị bỏ lại ngoài cửa, bốn tuyển thủ vẫn còn ngơ ngác.
Hoàng Diệp Luân: "......Là tôi nghe nhầm sao?"
Các đồng đội khác: "......Không, cậu không nghe nhầm."
Hoàng Diệp Luân phát điên luôn rồi.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?!!
Anh Lệ của họ từ khi nào lại giấu giếm chuyện bắt cóc đàn ông vậy????
......
Bên trong văn phòng, không khí không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, vài nhân viên đeo thẻ công tác đang tụ tập, thảo luận nhỏ về điều gì đó, thỉnh thoảng viết viết trên tài liệu.
Tiêu Dĩ Hằng vừa bước vào liền chú ý ngay Lệ Chanh đang ngồi trên ghế sofa.
Anh nhanh chóng bước đến, dừng lại bên cạnh cậu, khẽ hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Lệ Chanh tức giận nghiến răng nhưng không thể phát cáu trước mặt ban tổ chức, chỉ có thể mắng thầm trong lòng: "Nếu anh không nói nhảm thì tôi sẽ ổn hơn nhiều."
Cậu chỉ nhờ Tiêu Dĩ Hằng đến giúp điều tra, không ngờ người này lại tự thêm kịch bản cho mình! Câu "Tôi là alpha của Lệ Chanh" từ đâu mà ra thế? Anh anh anh anh, Lệ Chanh không cần giữ thể diện à?
Huấn luyện viên Ngô Húc hiển nhiên biết Tiêu Dĩ Hằng, chàng trai trẻ này là nhân vật nổi tiếng trong trường với ngoại hình xuất sắc cùng tính cách xa cách, lạnh lùng.
Huấn luyện viên Ngô Húc không thể ngờ, đối tượng đánh dấu tạm thời mà Lệ Chanh chọn lại chính là Tiêu Dĩ Hằng!
Dù có là yêu sớm theo chỉ thị thì chuyện này cũng quá khó rồi.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, huấn luyện viên Ngô Húc rất muốn chia sẻ dưa hóng được này ngay với vợ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường đến, Tiêu Dĩ Hằng đã nghe nhân viên giải thích chi tiết sự việc, khi nghe nói có người cố ý vu khống Lệ Chanh, sự bình tĩnh của anh đã tan biến. Tiêu Dĩ Hằng biết rõ Lệ Chanh kiêu ngạo thế nào, cậu sẽ không bao giờ sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy!
Anh lập tức xắn tay áo, lộ ra cánh tay: "Lấy máu đi." Anh thúc giục, "Dấu tạm thời của Lệ Chanh là do tôi làm, chỉ cần so sánh máu của tôi và pheromone trong cơ thể cậu ấy là đủ, đúng không?"
"Không cần phiền phức vậy." Trưởng nhóm kiểm tra nói, "Nếu các cậu thực sự có hành vi đánh dấu, chỉ cần cả hai đồng thời giải phóng pheromone, chúng sẽ tự nhiên kết hợp lại, điều này đủ để chứng minh Lệ Chanh trong sạch."
Lệ Chanh: "......" Chuyện gì thế này, công khai còn chưa đủ, còn bắt cậu công khai kết hợp pheromone trước mặt mọi người?
Xấu hổ chết mất!!!
Kiểm tra máu cần thời gian, kết hợp pheromone là cách nhanh và chính xác nhất để chứng minh. Mỗi người đều có pheromone khác biệt, dữ liệu có thể làm giả, nhưng phản ứng kết hợp giữa alpha và omega thì không thể giả mạo được.
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh nghiến răng, quyết định phá vỡ giới hạn, giải phóng pheromone trước.
Trong nháy mắt, mùi pheromone ngọt ngào của cậu thiếu niên tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Ngay sau đó, mùi hương núi tuyết của Tiêu Dĩ Hằng nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Khi gặp mùi hương cam ngọt ngào, nó mạnh mẽ nhưng dịu dàng kết hợp, mặc dù là hai mùi hương hoàn toàn khác nhau, nhưng lại quyện chặt không thể tách rời.
Tiêu Dĩ Hằng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt, Lệ Chanh xấu hổ đến mức muốn chui xuống lòng đại dương, xấu hổ quá đi mất!
Hai loại pheromone kết hợp không chút cản trở, đủ để chứng minh giữa hai người thực sự có hành vi đánh dấu. Điều này có nghĩa là pheromone alpha trong cơ thể Lệ Chanh đến từ Tiêu Dĩ Hằng, không phải là pheromone alpha tổng hợp.
Sự thật đã sáng tỏ, Lệ Chanh vội vàng thu lại pheromone, rõ ràng mặt đỏ bừng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Pheromone của Tiêu Dĩ Hằng cô đơn lơ lửng một lúc, vì không tìm thấy người đánh dấu, nó từ từ rút lại vào cơ thể anh.
Lệ Chanh cố gắng giữ bình tĩnh nhìn Tiêu Dĩ Hằng: "Cảm ơn anh, lần này vất vả rồi."
Tiêu Dĩ Hằng đáp lại: "Không vất vả, đây là dịch vụ hậu mãi."
"Vậy dịch vụ hậu mãi không tính tiền riêng nữa đúng không?"
"......" Tiêu Dĩ Hằng chưa từng gặp ai tham tiền hơn cậu, "Không tính, trong thời hạn bảo hành, miễn phí dịch vụ tại nhà."
Khi hai người thì thầm mặc cả, huấn luyện viên Ngô lại nghĩ rằng hai đứa này đang tán tỉnh mà không để ý đến hoàn cảnh xung quanh? Một tình huống nghiêm túc thế này lại làm nền cho màn trình diễn tình yêu của đôi trẻ.
Nữ trưởng nhóm phụ trách điều tra yêu cầu nhân viên ghi lại toàn bộ diễn biến sự việc, mọi người cùng ký tên, chứng minh Lệ Chanh trong sạch vô tội.
Sau đó, huấn luyện viên Ngô làm việc với nhóm kiểm tra doping, học trò yêu của ông đã phải chịu oan ức lớn như vậy, trải qua nhiều rắc rối, nào là lấy máu, nào là hoãn thi đấu, nhóm kiểm tra doping tuyệt đối không thể chỉ nói một câu "theo quy trình" là xong! Ông nhất định phải đòi một lời xin lỗi chính thức cho Lệ Chanh!!
......
Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng cùng bước ra khỏi văn phòng, không ngờ cánh cửa vừa mở ra, họ đã đối diện với bốn đôi mắt sáng ngời.
Hoàng Diệp Luân đảo mắt liên tục, lúc nhìn Lệ Chanh, lúc lại nhìn Tiêu Dĩ Hằng, rõ ràng bụng đầy câu hỏi nhưng không dám mở miệng.
Trong thời gian qua, cậu ta đã nhiều lần chạm trán với sự thật, hôm nay tận mắt chứng kiến Tiêu Dĩ Hằng "lộ thân phận", cậu là người sốc nhất.
Nhìn bộ dạng khó chịu của cậu ta, Lệ Chanh sợ cậu buột miệng gọi một tiếng "chị dâu".
Lệ Chanh lập tức cảnh cáo: "Đừng nói, đừng hỏi, đừng mở miệng."
Hoàng Diệp Luân: "......"
Lệ Chanh tức giận cực độ: "Mấy đứa mà nói một câu thôi là tao t* t* đấy."
Tiêu Dĩ Hằng: "...... Không cần đến mức đó chứ."
Lệ Chanh trừng mắt nhìn người bên cạnh, phùng má, khiến người ta muốn chọc chọc vào má cậu.
Chiều nay cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Hiện tại lòng đầy căm hận, cơn giận ngùn ngụt, nếu đặt cậu vào Thái Bình Dương lúc này khéo cũng có thể đào thủng cả Thái Bình Dương.
Cậu biết ai đã vu khống mình, cũng biết lý do vì sao đối phương làm vậy.
—— Ghen tị.
Kỷ Tầm là alpha, từ khi phân hóa, hắn ta đã hưởng lợi từ giới tính alpha, không cần nỗ lực nhiều cũng có cơ thể khỏe mạnh hơn beta và omega. Sự thành công liên tiếp trong lĩnh vực bơi đã kích thích sự kiêu ngạo của hắn ta, khiến hắn trở nên lười biếng, và lúc này, Lệ Chanh xuất hiện với tư cách là một omega, quét sạch mọi giải thưởng trên sàn thi đấu.
Kỷ Tầm sao mà không ghen tị cho được?
Nếu không vì quy tắc thi đấu không cho phép, Lệ Chanh chắc chắn sẽ dùng nắm đấm dạy cho hắn ta một bài học.
Nhưng không sao, cậu còn có vũ khí tốt hơn nắm đấm.
Có gì thỏa mãn hơn việc đánh bại hắn trên sân thi đấu?
"Lát nữa tôi còn có trận đấu, tôi đi trước đây." Nghĩ vậy, Lệ Chanh dặn dò nhóm đàn em, "Mấy đứa cũng chuẩn bị tốt đi, tối nay còn có trận bơi hỗn hợp tiếp sức, không giành được huy chương thì chờ về tập huấn thêm đi."
Bơi hỗn hợp tiếp sức là điểm yếu của họ, đứng thứ tám lọt vào vòng chung kết đã là may mắn, ban đầu Lệ Chanh chỉ định tham gia cho đủ, nhưng giờ cậu không nghĩ thế nữa —— cậu muốn Kỷ Tầm nhìn rõ rằng, cậu muốn giành bao nhiêu huy chương vàng thì sẽ giành được bấy nhiêu huy chương, những gì cậu không thể có thì Kỷ Tầm cũng đừng mong đụng tới!
Cậu quay sang nhìn Tiêu Dĩ Hằng, cắn môi dưới do dự một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: "...... Hôm nay cảm ơn anh."
Tiêu Dĩ Hằng không ngờ nghe được lời cảm ơn từ Lệ Chanh.
"Cảm ơn gì?"
"Cảm ơn tất cả. Cảm ơn anh đã đến xem tôi thi đấu, cảm ơn anh đã chăm sóc Dữu Dữu, cảm ơn anh đã đứng ra làm chứng khi tôi gặp rắc rối....... Tóm lại, chuyện hôm nay tôi ghi nhận, tôi Lệ Chanh nợ anh một món nợ ân tình —— với món nợ này, anh có thể tự do đi lại trong bán kính mười dặm quanh trường ta."
Tiêu Dĩ Hằng không nói gì. Dù sao thì thứ anh muốn không phải là ân tình, mà là người yêu.
Lệ Chanh không nhận ra ánh sáng trong mắt alpha, cậu vội vã rời đi để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Chàng trai tóc vàng vội vã rời đi, Tiêu Dĩ Hằng đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cậu ngày càng xa.
Bốn đàn em đội bơi không dám thở mạnh, nhìn nhau không biết làm sao, muốn lẻn đi nhưng không dám bước.
Cuối cùng, Hoàng Diệp Luân lấy hết can đảm nói: "Anh... anh Tiêu? Vậy chúng em đi trước nhé......?" Ai có thể cho cậu ta biết cách gọi người yêu của đại ca là gì đây, gọi chị dâu liệu có trang trọng quá không?
"Khoan đã." Tiêu Dĩ Hằng quay đầu nhìn họ, "Có chuyện này muốn hỏi các cậu."
Hoàng Diệp Luân lập tức nịnh nọt nói: "Anh cứ hỏi đi, anh cứ hỏi đi."
Tiêu Dĩ Hằng hạ thấp giọng, ngữ điệu lạnh lùng, "Người vu cáo Lệ Chanh, các cậu có manh mối gì không?"
Trong thi đấu có quy định các tuyển thủ không được đánh nhau, vi phạm sẽ bị cấm thi đấu, hủy kết quả.
Nhưng, quy định thi đấu đâu có nói, người thân của tuyển thủ không được thay trời hành đạo đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro