Tên Ta Sẽ Được Ghi Vào Sử Sách
Chương 27
Lục Trúc Thanh Thanh
2024-07-20 00:40:07
Ta gặp Hàn Tiêu ở Tây Viện.
Lúc này đứng trong vườn hoa Tây Viện, bốn phía muôn hồng nghìn tía tràn đầy sức sống.
Không biết từ lúc nào hắn đã nuôi râu, làn da rám nắng đi rất nhiều, vẻ non nớt đã sớm biến mất, toàn thân là khí thế g i ế t chóc.
"Hàn tướng quân, lâu rồi không gặp!" Ta cười nói.
"Thuộc hạ Hàn Tiêu, bái kiến Ninh đại nhân!" Hắn chắp tay thi lễ với ta.
Ta trợn mắt cười nhìn hắn.
Hắn cũng cười theo.
"Bộ râu này của ngươi thật xấu."
"Chỉ cần ngươi đẹp là được." Hắn tiến lại gần nhìn ta chăm chú: "Cũng không già đi, thật kỳ lạ."
Ta khinh thường hắn một tiếng.
"Ta mới hai mươi tuổi, già cái gì, đang độ tuổi đẹp nhất!"
Ta khoanh tay đi về phía trước, hắn đi nhanh vài bước theo sau ta, lại nghiêng đầu cười híp mắt nhìn ta: "Đúng, đúng, đẹp lắm!"
"Ngươi mới xấu, cả mặt chỉ có răng là trắng." Ta nói.
Hắn nghe vậy, nhe răng cười càng lớn: "Vậy thì ngươi hãy nhìn nhiều vào những chỗ đẹp của ta nha."
Ta đá hắn một cái, hắn ôm m.ô.n.g cười.
"Nam Tấn hai năm nay quy củ hơn nhiều, công lao của ngươi không nhỏ." Ta cười nhẹ: "Khi tiên đế còn sống thường khen ngươi, nói hồi nhỏ không thấy ngươi có bản lĩnh này."
Hàn Tiêu đắc ý cực kỳ.
"Bị ta đánh sợ rồi. Đời này của ta trừ việc đánh không lại ngươi, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?"
Ta cười hắn một hồi lâu, vẫn khen hắn vài câu, hắn càng đắc ý hơn.
"Ngươi còn lợi hại hơn, dưới sự cai trị của ngươi, Sở quốc năm nào cũng tốt hơn năm trước, ta đi một đường về đây, chuyện ta nghe thấy toàn là bách tính khen ngươi." Hắn nhìn ta với vẻ sùng bái,
"Ngươi không biết đâu, nhiều bách tính lập sinh từ cho ngươi, ngày ngày thắp hương bái lạy, cầu cho ngươi vạn phúc an khang."
Ta cũng đắc ý nhướng mày: "Đương nhiên rồi, ta là Ninh Yến, không phải người khác."
Hắn liên tục nói đúng đúng.
"May mà lúc đó ta đến chùa Pháp Hoa tìm ngươi, mượn tiền của ngươi, nếu không bây giờ ta còn không biết đang ăn mày ở đâu."
Khi ta bị bỏ rơi, ta đã ở chùa Pháp Hoa ba ngày, chỉ có một mình Hàn Tiêu đến tìm ta.
"Ninh Yến." Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn ta chăm chú: "Sau này ta có thể viết thư cho ngươi không?"
Ta cười gật đầu.
Hắn đi được mấy vòng rồi lại dừng lại: "Ta có thể mang rượu về cho ngươi không? Rượu Thiêu đao tử của Khánh Châu rất ngon, ta đã muốn mang cho ngươi từ lâu rồi."
"Ngày nào đều mang cho ta cũng được."
Hắn vui mừng như một đứa trẻ.
Hàn Tiêu ở lại kinh thành mười ngày, nghe nói cha mẹ hắn lấy cái c h ế t để ép hắn thành thân, hắn không chịu, liền chạy trốn vào ban đêm.
Mẹ hắn còn khóc lóc đến cung tìm thái hoàng thái hậu chỉ hôn.
Thái hoàng thái hậu cười nói con cái tự có phúc của con cái, đây là duyên chưa đến.
Ta ngồi xếp bằng trên giường, lấy những lá thư hắn viết cho ta mấy năm trước ra đếm, rồi cẩn thận xếp lại.
Tử Đàn lẩm bẩm: "Không hiểu nổi, tại sao người không xem."
"Đợi đến lúc muốn xem thì sẽ xem." Ta cười nói.
Tử Đàn vẫn không hiểu, thật ra ta cũng không hiểu.
Tình yêu là gì?
Lúc này đứng trong vườn hoa Tây Viện, bốn phía muôn hồng nghìn tía tràn đầy sức sống.
Không biết từ lúc nào hắn đã nuôi râu, làn da rám nắng đi rất nhiều, vẻ non nớt đã sớm biến mất, toàn thân là khí thế g i ế t chóc.
"Hàn tướng quân, lâu rồi không gặp!" Ta cười nói.
"Thuộc hạ Hàn Tiêu, bái kiến Ninh đại nhân!" Hắn chắp tay thi lễ với ta.
Ta trợn mắt cười nhìn hắn.
Hắn cũng cười theo.
"Bộ râu này của ngươi thật xấu."
"Chỉ cần ngươi đẹp là được." Hắn tiến lại gần nhìn ta chăm chú: "Cũng không già đi, thật kỳ lạ."
Ta khinh thường hắn một tiếng.
"Ta mới hai mươi tuổi, già cái gì, đang độ tuổi đẹp nhất!"
Ta khoanh tay đi về phía trước, hắn đi nhanh vài bước theo sau ta, lại nghiêng đầu cười híp mắt nhìn ta: "Đúng, đúng, đẹp lắm!"
"Ngươi mới xấu, cả mặt chỉ có răng là trắng." Ta nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nghe vậy, nhe răng cười càng lớn: "Vậy thì ngươi hãy nhìn nhiều vào những chỗ đẹp của ta nha."
Ta đá hắn một cái, hắn ôm m.ô.n.g cười.
"Nam Tấn hai năm nay quy củ hơn nhiều, công lao của ngươi không nhỏ." Ta cười nhẹ: "Khi tiên đế còn sống thường khen ngươi, nói hồi nhỏ không thấy ngươi có bản lĩnh này."
Hàn Tiêu đắc ý cực kỳ.
"Bị ta đánh sợ rồi. Đời này của ta trừ việc đánh không lại ngươi, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?"
Ta cười hắn một hồi lâu, vẫn khen hắn vài câu, hắn càng đắc ý hơn.
"Ngươi còn lợi hại hơn, dưới sự cai trị của ngươi, Sở quốc năm nào cũng tốt hơn năm trước, ta đi một đường về đây, chuyện ta nghe thấy toàn là bách tính khen ngươi." Hắn nhìn ta với vẻ sùng bái,
"Ngươi không biết đâu, nhiều bách tính lập sinh từ cho ngươi, ngày ngày thắp hương bái lạy, cầu cho ngươi vạn phúc an khang."
Ta cũng đắc ý nhướng mày: "Đương nhiên rồi, ta là Ninh Yến, không phải người khác."
Hắn liên tục nói đúng đúng.
"May mà lúc đó ta đến chùa Pháp Hoa tìm ngươi, mượn tiền của ngươi, nếu không bây giờ ta còn không biết đang ăn mày ở đâu."
Khi ta bị bỏ rơi, ta đã ở chùa Pháp Hoa ba ngày, chỉ có một mình Hàn Tiêu đến tìm ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ninh Yến." Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn ta chăm chú: "Sau này ta có thể viết thư cho ngươi không?"
Ta cười gật đầu.
Hắn đi được mấy vòng rồi lại dừng lại: "Ta có thể mang rượu về cho ngươi không? Rượu Thiêu đao tử của Khánh Châu rất ngon, ta đã muốn mang cho ngươi từ lâu rồi."
"Ngày nào đều mang cho ta cũng được."
Hắn vui mừng như một đứa trẻ.
Hàn Tiêu ở lại kinh thành mười ngày, nghe nói cha mẹ hắn lấy cái c h ế t để ép hắn thành thân, hắn không chịu, liền chạy trốn vào ban đêm.
Mẹ hắn còn khóc lóc đến cung tìm thái hoàng thái hậu chỉ hôn.
Thái hoàng thái hậu cười nói con cái tự có phúc của con cái, đây là duyên chưa đến.
Ta ngồi xếp bằng trên giường, lấy những lá thư hắn viết cho ta mấy năm trước ra đếm, rồi cẩn thận xếp lại.
Tử Đàn lẩm bẩm: "Không hiểu nổi, tại sao người không xem."
"Đợi đến lúc muốn xem thì sẽ xem." Ta cười nói.
Tử Đàn vẫn không hiểu, thật ra ta cũng không hiểu.
Tình yêu là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro