Tên Ta Sẽ Được Ghi Vào Sử Sách
Chương 3
Lục Trúc Thanh Thanh
2024-07-20 00:40:07
Ta vào cung, vào Thượng nghi cục, nhận chức nữ sử.
"Ninh Yến." Tử Đàn khẽ kéo tay áo ta, lo lắng nói: "Thục phi nương nương truyền ngươi đến."
Ta nhíu mày: "Không nói là có chuyện gì sao?"
Tử Đàn lắc đầu.
Ta đến Trùng Túy cung, Thục phi đang chơi cờ với lục hoàng tử mười hai tuổi, thấy ta, lục hoàng tử buông cờ chạy đến.
"Biểu tỷ, tỷ thật sự vào cung làm nữ sử rồi sao?"
Hắn đánh giá bộ váy nữ sử màu hồng nhạt của ta, cười rất ngây thơ.
"Vậy sau này, đệ có thể gặp biểu tỷ mỗi ngày không?"
Ta nhỏ giọng nói: "Chốc nữa nói."
"Thỉnh an Thục phi nương nương." Ta tiến lên hành lễ.
Thục phi sinh ra đoan trang, có vài phần giống Bảo Định hầu, đôi mắt hạnh của bà nhìn ta hồi lâu, đột nhiên ném chén trà trong tay vào người ta.
Lục hoàng tử sợ đến không dám nhúc nhích.
"Gan lớn nhỉ, hử?" Thục phi đi đến, móng tay đỏ chót sơn son, vuốt ve mặt ta: "Vì sao vào cung làm việc?"
"Vì không còn nơi nào để đi." Ta trả lời bà.
Vì đây là chuyện ta muốn làm.
"Lấy chồng, xuất gia, con đường nào cũng đi được, sao lại vào cung?" Bà tức giận nói.
"Ta không muốn lấy chồng, cũng sẽ không xuất gia." Ta ngẩng đầu nhìn bà, lưng thẳng tắp.
Bà giơ tay đánh ta.
Ta tránh!
Bà lập tức trợn mắt, chỉ vào ta: "Cha ngươi nói không sai, con hoang thì chính là con hoang, không cùng một lòng với nhà ta!"
Bà nghiến răng nghiến lợi, như thể ta là kẻ đại gian đại ác.
Ta lười tranh cãi với bà.
Thục phi là một trong tứ phi, g i ế t c h ế t một nữ sử cũng giống như nghiền c h ế t một con kiến vậy.
Nhưng, ta đã có thể vào cung thì sẽ không sợ bà.
"Ninh Yến!" Thục phi gọi ta lại: "Ngươi sẽ hối hận."
Ta không ngoảnh đầu lại, đi ra khỏi Trùng Túy cung.
Trở về Thượng nghi cục, Tử Đàn nghe xong thì tức giận.
"Tỷ tỷ thông minh xinh đẹp, bọn họ không biết nhìn người."
Ta nói: "Những thứ có thể bị vứt bỏ đều là phế vật vô dụng, chỉ trách ta vô năng mà thôi."
Tử Đàn nắm chặt tay: "Chúng ta cùng nhau trở thành người hữu dụng."
Ta véo mặt nàng: "Được!"
Bên ngoài có ma ma đang nhỏ giọng trò chuyện, nghe thấy lời của họ, ta sửng sốt.
Trường Bình công chúa đã trở về?
Hai năm trước, nàng mang theo ba châu phía bắc, đến Bắc Tề hòa thân.
Sao đột nhiên trở về?
"Ta đến cung Khôn Ninh một chuyến, nếu chưởng sự hỏi thì giúp ta ứng phó."
Tử Đàn sợ hãi, kéo ta: "Công chúa tự ý trở về không phải chuyện tốt, tỷ đừng đi."
"Không sao." Ta vỗ tay nàng.
Ta bẩm báo, chưởng sự đáp lại rồi cho ta vào.
Hoàng hậu và Trường Bình đều kinh ngạc nhìn ta.
Trường Bình lau nước mắt, vẻ mặt bàng hoàng: "Ninh Yến, ngươi vào cung làm nữ sử rồi?"
"Đúng vậy." Ta kể lại đầu đuôi: "Sao người lại trở về?"
Trường Bình vừa nghe lời này liền khóc tiếp.
"Kloron muốn đem ta gả cho đệ đệ hắn. Ta sẽ không bao giờ quay lại nơi quỷ quái đó nữa đâu."
Trường Bình lại nói: "Ninh Yến, ngươi vốn thông minh, mau nghĩ cách giúp ta, vừa không đắc tội Bắc Tề, vừa không phải để ta quay lại đó đi."
"Dù sao thì ta c h ế t cũng không đi."
"Ninh Yến." Tử Đàn khẽ kéo tay áo ta, lo lắng nói: "Thục phi nương nương truyền ngươi đến."
Ta nhíu mày: "Không nói là có chuyện gì sao?"
Tử Đàn lắc đầu.
Ta đến Trùng Túy cung, Thục phi đang chơi cờ với lục hoàng tử mười hai tuổi, thấy ta, lục hoàng tử buông cờ chạy đến.
"Biểu tỷ, tỷ thật sự vào cung làm nữ sử rồi sao?"
Hắn đánh giá bộ váy nữ sử màu hồng nhạt của ta, cười rất ngây thơ.
"Vậy sau này, đệ có thể gặp biểu tỷ mỗi ngày không?"
Ta nhỏ giọng nói: "Chốc nữa nói."
"Thỉnh an Thục phi nương nương." Ta tiến lên hành lễ.
Thục phi sinh ra đoan trang, có vài phần giống Bảo Định hầu, đôi mắt hạnh của bà nhìn ta hồi lâu, đột nhiên ném chén trà trong tay vào người ta.
Lục hoàng tử sợ đến không dám nhúc nhích.
"Gan lớn nhỉ, hử?" Thục phi đi đến, móng tay đỏ chót sơn son, vuốt ve mặt ta: "Vì sao vào cung làm việc?"
"Vì không còn nơi nào để đi." Ta trả lời bà.
Vì đây là chuyện ta muốn làm.
"Lấy chồng, xuất gia, con đường nào cũng đi được, sao lại vào cung?" Bà tức giận nói.
"Ta không muốn lấy chồng, cũng sẽ không xuất gia." Ta ngẩng đầu nhìn bà, lưng thẳng tắp.
Bà giơ tay đánh ta.
Ta tránh!
Bà lập tức trợn mắt, chỉ vào ta: "Cha ngươi nói không sai, con hoang thì chính là con hoang, không cùng một lòng với nhà ta!"
Bà nghiến răng nghiến lợi, như thể ta là kẻ đại gian đại ác.
Ta lười tranh cãi với bà.
Thục phi là một trong tứ phi, g i ế t c h ế t một nữ sử cũng giống như nghiền c h ế t một con kiến vậy.
Nhưng, ta đã có thể vào cung thì sẽ không sợ bà.
"Ninh Yến!" Thục phi gọi ta lại: "Ngươi sẽ hối hận."
Ta không ngoảnh đầu lại, đi ra khỏi Trùng Túy cung.
Trở về Thượng nghi cục, Tử Đàn nghe xong thì tức giận.
"Tỷ tỷ thông minh xinh đẹp, bọn họ không biết nhìn người."
Ta nói: "Những thứ có thể bị vứt bỏ đều là phế vật vô dụng, chỉ trách ta vô năng mà thôi."
Tử Đàn nắm chặt tay: "Chúng ta cùng nhau trở thành người hữu dụng."
Ta véo mặt nàng: "Được!"
Bên ngoài có ma ma đang nhỏ giọng trò chuyện, nghe thấy lời của họ, ta sửng sốt.
Trường Bình công chúa đã trở về?
Hai năm trước, nàng mang theo ba châu phía bắc, đến Bắc Tề hòa thân.
Sao đột nhiên trở về?
"Ta đến cung Khôn Ninh một chuyến, nếu chưởng sự hỏi thì giúp ta ứng phó."
Tử Đàn sợ hãi, kéo ta: "Công chúa tự ý trở về không phải chuyện tốt, tỷ đừng đi."
"Không sao." Ta vỗ tay nàng.
Ta bẩm báo, chưởng sự đáp lại rồi cho ta vào.
Hoàng hậu và Trường Bình đều kinh ngạc nhìn ta.
Trường Bình lau nước mắt, vẻ mặt bàng hoàng: "Ninh Yến, ngươi vào cung làm nữ sử rồi?"
"Đúng vậy." Ta kể lại đầu đuôi: "Sao người lại trở về?"
Trường Bình vừa nghe lời này liền khóc tiếp.
"Kloron muốn đem ta gả cho đệ đệ hắn. Ta sẽ không bao giờ quay lại nơi quỷ quái đó nữa đâu."
Trường Bình lại nói: "Ninh Yến, ngươi vốn thông minh, mau nghĩ cách giúp ta, vừa không đắc tội Bắc Tề, vừa không phải để ta quay lại đó đi."
"Dù sao thì ta c h ế t cũng không đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro