Thái Hậu Nhỏ Bốn Tuổi: Từ Bé Đã Con Cháu Đầy Đàn!
Ngươi "Chậc Chậ...
2024-11-13 18:32:17
"Nương nương, Thái hậu thật tốt với nương nương, thật sự thương nương nương."
Sau khi Vân Thư rời đi, Trương ma ma nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Vân Thư, chiếc váy dài tay rộng được nàng hất mạnh ra sau, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã toát lên phong thái của một vị Thái hậu.
Nghe vậy, Mộ Dung Âm cũng không khỏi cảm thán: "Những năm qua Thái hậu là niềm an ủi duy nhất của bản cung."
Đối với lời của chủ tử, Trương ma ma có hơi không đồng tình: "Nương nương, tuy Thái hậu thương nương nương, nhưng dù sao cũng là Thái hậu, không phải con ruột của nương nương. Thái tử và Đại công chúa thì khác, bọn họ..."
"Bọn họ?"
Mộ Dung Âm cười lạnh, nếu trước đây Trương ma ma nói như vậy, Mộ Dung Âm sẽ không phản bác.
Nhưng bây giờ——
Không chỉ trái tim Hoàng thượng bị Vân Chiêu nghi ở Phù Hoa cung quyến rũ, mà ngay cả hai đứa con của nàng ta cũng suốt ngày chạy đến Phù Hoa cung, quên mất ai mới là mẹ ruột của chúng!
...
Phù Hoa cung
Vân Thư được Thanh Nhi bế đến Phù Hoa cung, quả nhiên là được nuông chiều từ bé, đi một đoạn đường ngắn như vậy cũng lười đi.
Thấy sắp đến Phù Hoa cung, Vân Thư vội vàng ôm lấy tay Thanh Nhi để được đặt xuống.
Thanh Nhi phản ứng lại, vội vàng cẩn thận đặt Vân Thư xuống đất: "Thái hậu, nếu người muốn gặp Vân Chiêu nghi, cứ bảo nô tỳ thông báo một tiếng là được rồi, trời nóng như vậy, Thái hậu thân phận tôn quý, sao phải đích thân đến đây chứ?"
"Ngươi biết cái gì? Ai gia không đích thân đến, làm sao biết Vân Chiêu nghi dùng thủ đoạn gì?"
"Vân Chiêu nghi, đây có phải là cái quạt mà ngươi nói mấy hôm trước không? Thật là mát mẻ!"
"Vân Chiêu nghi, bây giờ trời nóng như vậy, ban đêm gió thổi vào cũng nóng, ngươi có thể tặng ta một cái quạt không? Như vậy ta mới có thể ngủ ngon được."
"Đương nhiên là được rồi Đại công chúa, nếu người thích, cái quạt này ta tặng cho người. Còn cả Thái tử điện hạ, người là Thái tử tương lai, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành rất siêng năng, cái quạt này lát nữa ta cũng tặng người một cái. Như vậy người cũng có thể chuyên tâm học hành!"
Trong đại điện, được Thái tử Dạ Vân Thường và đại công chúa Dạ Vô Ưu vây quanh với vẻ mặt sùng bái, trong lòng Vân Cảnh không biết đắc ý đến mức nào.
Nhìn ánh mắt sùng bái của hai người bọn họ, nàng ta thầm cười lạnh: [Người xưa đúng là người xưa! Một cái quạt nhỏ đã khiến bọn họ sùng bái như vậy, hận không thể coi mình như thần tiên mà thờ phụng.]
[Phải biết mình còn rất nhiều thứ tiên tiến mang từ hiện đại đến, đến lúc đó sẽ lần lượt sáng chế ra, khiến Dạ Lăng yêu mình đến chết đi sống lại, Chiêu nghi nho nhỏ thì tính là gì? Đến lúc đó ta phải làm Hoàng hậu! Mẫu nghi thiên hạ!]
Không chỉ vậy, nàng ta còn muốn Dạ Lăng vì mình mà giải tán hậu cung! Cùng nàng ta sống đến đầu bạc răng long!
Xuyên không thì nàng ta đã xem rất nhiều, người xuyên không giống như nàng ta mang theo bàn tay vàng, thì chính là nữ chính của cuốn sách này!
Chỉ riêng bây giờ, ánh mắt Dạ Lăng nhìn nàng ta đã nóng bỏng như sóng biển, khoảng cách đến ngày nàng ta được thăng chức cũng không còn xa!
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Vân Cảnh đã tràn đầy đắc ý, như thể ánh sáng của chiến thắng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Cho đến khi——
"Thái hậu giá lâm——"
Giọng nói của Thanh Nhi vang lên từ bên ngoài.
Ngoài điện truyền đến thanh âm Thanh Nhi thông báo.
Vẻ đắc ý trên mặt Vân Cảnh khựng lại, Thái hậu?
【 Chính là người trong nguyên tác khi còn ở trong tã lót đã bị đưa vào cung làm hoàng hậu cho lão hoàng đế? 】
【 Đúng là người xưa của xã hội cũ! 】
【 Mới sinh ra đã phải thủ tiết cả đời, chậc chậc chậc...... 】
Vân Thư đi tới trước mặt Vân Cảnh, quét mắt nhìn vị nhân sĩ xuyên qua trước mắt có thể bị nàng nghe được tiếng lòng này.
"Ngươi chậc chậc cái gì mà chậc chậc?"
Vân Thư khó chịu?
Khinh bỉ?
Chê nàng tuổi còn nhỏ? Không ưa nổi nàng?
Giọng nói khó chịu của Vân Thư khiến Vân Cảnh đắm chìm trong thế giới của mình hoảng sợ.
Quả nhiên chính mình quá mức đắc ý, đã để cho Vân Thư nhìn ra.
Chỉ là nàng ta không sợ!
【 Thái tử và đại công chúa cũng có thể bị bà đây lừa dối đùa giỡn xoay quanh, huống chi là ranh con thái hậu miệng đầy hôi sữa? 】
Trên mặt Vân Cảnh bất động thanh sắc, cung kính quỳ xuống với Vân Thư: "Thiếp thân Vân Cảnh, tham kiến thái hậu."
Dạ Vân Thường và Dạ Vô Ưu nhìn thấy Vân Thư đi tới vội vàng quỳ xuống: "Bái kiến hoàng nãi nãi!"
Đối với Dạ Vân Thường và Dạ Vô Ưu, hai người này nàng nhìn từ nhỏ tới lên...... A không, là Vân Thư từ nhỏ bị bọn họ nhìn với ôm lớn lên mà nói.
Lại là hai đứa con của con dâu bảo bối nhà nàng, ngày thường Vân Thư vẫn rất yêu thương bọn họ.
"Hai người các ngươi ai gia cũng đã không muốn nói với các ngươi nữa rồi, cả ngày không có việc gì chỉ biết chạy tới Phù Hoa cung, ai gia thấy các ngươi căn bản là đã quên rốt cuộc ai là mẹ ruột của các ngươi rồi!"
Nói thật!
Mỗi ngày si mê Vân Chiêu Nghi như vậy, xoay quanh nàng ta, rất tổn thương trái tim con dâu bảo bối nhà nàng!
Sau khi Vân Thư rời đi, Trương ma ma nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Vân Thư, chiếc váy dài tay rộng được nàng hất mạnh ra sau, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã toát lên phong thái của một vị Thái hậu.
Nghe vậy, Mộ Dung Âm cũng không khỏi cảm thán: "Những năm qua Thái hậu là niềm an ủi duy nhất của bản cung."
Đối với lời của chủ tử, Trương ma ma có hơi không đồng tình: "Nương nương, tuy Thái hậu thương nương nương, nhưng dù sao cũng là Thái hậu, không phải con ruột của nương nương. Thái tử và Đại công chúa thì khác, bọn họ..."
"Bọn họ?"
Mộ Dung Âm cười lạnh, nếu trước đây Trương ma ma nói như vậy, Mộ Dung Âm sẽ không phản bác.
Nhưng bây giờ——
Không chỉ trái tim Hoàng thượng bị Vân Chiêu nghi ở Phù Hoa cung quyến rũ, mà ngay cả hai đứa con của nàng ta cũng suốt ngày chạy đến Phù Hoa cung, quên mất ai mới là mẹ ruột của chúng!
...
Phù Hoa cung
Vân Thư được Thanh Nhi bế đến Phù Hoa cung, quả nhiên là được nuông chiều từ bé, đi một đoạn đường ngắn như vậy cũng lười đi.
Thấy sắp đến Phù Hoa cung, Vân Thư vội vàng ôm lấy tay Thanh Nhi để được đặt xuống.
Thanh Nhi phản ứng lại, vội vàng cẩn thận đặt Vân Thư xuống đất: "Thái hậu, nếu người muốn gặp Vân Chiêu nghi, cứ bảo nô tỳ thông báo một tiếng là được rồi, trời nóng như vậy, Thái hậu thân phận tôn quý, sao phải đích thân đến đây chứ?"
"Ngươi biết cái gì? Ai gia không đích thân đến, làm sao biết Vân Chiêu nghi dùng thủ đoạn gì?"
"Vân Chiêu nghi, đây có phải là cái quạt mà ngươi nói mấy hôm trước không? Thật là mát mẻ!"
"Vân Chiêu nghi, bây giờ trời nóng như vậy, ban đêm gió thổi vào cũng nóng, ngươi có thể tặng ta một cái quạt không? Như vậy ta mới có thể ngủ ngon được."
"Đương nhiên là được rồi Đại công chúa, nếu người thích, cái quạt này ta tặng cho người. Còn cả Thái tử điện hạ, người là Thái tử tương lai, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành rất siêng năng, cái quạt này lát nữa ta cũng tặng người một cái. Như vậy người cũng có thể chuyên tâm học hành!"
Trong đại điện, được Thái tử Dạ Vân Thường và đại công chúa Dạ Vô Ưu vây quanh với vẻ mặt sùng bái, trong lòng Vân Cảnh không biết đắc ý đến mức nào.
Nhìn ánh mắt sùng bái của hai người bọn họ, nàng ta thầm cười lạnh: [Người xưa đúng là người xưa! Một cái quạt nhỏ đã khiến bọn họ sùng bái như vậy, hận không thể coi mình như thần tiên mà thờ phụng.]
[Phải biết mình còn rất nhiều thứ tiên tiến mang từ hiện đại đến, đến lúc đó sẽ lần lượt sáng chế ra, khiến Dạ Lăng yêu mình đến chết đi sống lại, Chiêu nghi nho nhỏ thì tính là gì? Đến lúc đó ta phải làm Hoàng hậu! Mẫu nghi thiên hạ!]
Không chỉ vậy, nàng ta còn muốn Dạ Lăng vì mình mà giải tán hậu cung! Cùng nàng ta sống đến đầu bạc răng long!
Xuyên không thì nàng ta đã xem rất nhiều, người xuyên không giống như nàng ta mang theo bàn tay vàng, thì chính là nữ chính của cuốn sách này!
Chỉ riêng bây giờ, ánh mắt Dạ Lăng nhìn nàng ta đã nóng bỏng như sóng biển, khoảng cách đến ngày nàng ta được thăng chức cũng không còn xa!
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Vân Cảnh đã tràn đầy đắc ý, như thể ánh sáng của chiến thắng đã ở ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Cho đến khi——
"Thái hậu giá lâm——"
Giọng nói của Thanh Nhi vang lên từ bên ngoài.
Ngoài điện truyền đến thanh âm Thanh Nhi thông báo.
Vẻ đắc ý trên mặt Vân Cảnh khựng lại, Thái hậu?
【 Chính là người trong nguyên tác khi còn ở trong tã lót đã bị đưa vào cung làm hoàng hậu cho lão hoàng đế? 】
【 Đúng là người xưa của xã hội cũ! 】
【 Mới sinh ra đã phải thủ tiết cả đời, chậc chậc chậc...... 】
Vân Thư đi tới trước mặt Vân Cảnh, quét mắt nhìn vị nhân sĩ xuyên qua trước mắt có thể bị nàng nghe được tiếng lòng này.
"Ngươi chậc chậc cái gì mà chậc chậc?"
Vân Thư khó chịu?
Khinh bỉ?
Chê nàng tuổi còn nhỏ? Không ưa nổi nàng?
Giọng nói khó chịu của Vân Thư khiến Vân Cảnh đắm chìm trong thế giới của mình hoảng sợ.
Quả nhiên chính mình quá mức đắc ý, đã để cho Vân Thư nhìn ra.
Chỉ là nàng ta không sợ!
【 Thái tử và đại công chúa cũng có thể bị bà đây lừa dối đùa giỡn xoay quanh, huống chi là ranh con thái hậu miệng đầy hôi sữa? 】
Trên mặt Vân Cảnh bất động thanh sắc, cung kính quỳ xuống với Vân Thư: "Thiếp thân Vân Cảnh, tham kiến thái hậu."
Dạ Vân Thường và Dạ Vô Ưu nhìn thấy Vân Thư đi tới vội vàng quỳ xuống: "Bái kiến hoàng nãi nãi!"
Đối với Dạ Vân Thường và Dạ Vô Ưu, hai người này nàng nhìn từ nhỏ tới lên...... A không, là Vân Thư từ nhỏ bị bọn họ nhìn với ôm lớn lên mà nói.
Lại là hai đứa con của con dâu bảo bối nhà nàng, ngày thường Vân Thư vẫn rất yêu thương bọn họ.
"Hai người các ngươi ai gia cũng đã không muốn nói với các ngươi nữa rồi, cả ngày không có việc gì chỉ biết chạy tới Phù Hoa cung, ai gia thấy các ngươi căn bản là đã quên rốt cuộc ai là mẹ ruột của các ngươi rồi!"
Nói thật!
Mỗi ngày si mê Vân Chiêu Nghi như vậy, xoay quanh nàng ta, rất tổn thương trái tim con dâu bảo bối nhà nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro