Anh hùng khó...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Bạch tỷ tỷ, ta là bằng hữu tốt của đệ đệ ngươi, ngươi ra mà xem, để ta làm em dâu của ngươi, được không?
Ngoài viện, giọng Tô Nhan đột nhiên vang lên, mang theo âm điệu lảnh lót, nhẹ nhàng xuyên thấu trùng trùng cách trở, trực tiếp rơi vào trong tai Bạch Thanh Nhã.
Nháy mắt, Bạch Thanh Nhã lập tức đứng lên, ngơ ngác đi ra ngoài phòng.
- Bạch cô nương, cẩn thận!
Gần như chớp mắt, Dương Bằng chợt biến sắc, vươn tay trảo tới, một tấm linh phù vỗ lên trên người Bạch Thanh Nhã, tức thì, kim quang phù hiện, cường hành gọi tỉnh Bạch Thanh Nhã.
Ý thức được hành vi vừa rồi của mình, Bạch Thanh Nhã không khỏi bị dọa cho chảy một thân mồ hôi lạnh!
Khoảnh khắc vừa nãy, nàng tựa hồ quên đi hết thảy xung quanh, tưởng rằng Bạch Nhạc mang theo lão bà đi về, nàng thân làm tỷ tỷ, tự nhiên phải đi ra xem xem.
Gần gần chỉ bằng một câu nói, thậm chí còn cách rất xa, lại có thể khiến người thất thần, thủ đoạn mị hoặc nhân tâm như thế, Bạch Thanh Nhã quả thực nghe đều chưa từng nghe qua.
- Bạch cô nương yên tâm, đệ tử Thất Tinh Tông chúng ta chính đang trông giữ bên ngoài, mặc nàng ngông cuồng thế nào cũng đừng hòng xông vào!
Trong lúc nói chuyện, Dương Bằng lấy ra một viên ngọc bội từ trên người, đưa cho Bạch Thanh Nhã nói:
- Ngọc bội này là do trưởng lão bản tông Mộng Thiên Thu luyện chế, có hiệu quả ngưng thần thủ tâm, ngươi mang theo bên người, có thể tránh được ảnh hưởng từ tiếng nói mị hoặc của ma nữ kia.
- Không, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận!
Mấy ngày gần đây Bạch Thanh Nhã đã từ trong miệng Bạch Nhạc biết được sự lợi hại của những tông môn này, dù cho kỳ thực nàng không quá rõ ràng ba tiếng Thất Tinh Tông ý vị cho điều gì, song cũng biết ngọc bội kia tất là vật vô giá.
- Vậy xem như ta cho ngươi mượn, đợi xong chuyện ở đây, ngươi trả lại cho ta.
Khoát tay, Dương Bằng tùy ý nói:
- Bạch Nhạc là bằng hữu ta, ta đáp ứng hắn bảo hộ ngươi an toàn, vì điều đó dù phải liều cả tính mệnh cũng không tiếc, huống hồ là vật ngoài thân cỏn con này.
- . . . Cái này!
Nghe được Dương Bằng nói thế, Bạch Thanh Nhã không khỏi có chút do dự.
- Vừa nãy ngươi cũng đã thấy được thủ đoạn mị hoặc nhân tâm của ma nữ kia, nếu ngươi không thu lấy, giả như thật bị nàng thừa, sau đó dùng ngươi uy hiếp Bạch huynh đệ, há chẳng phải càng hỏng bét?
Dương Bằng lần nữa khuyên nhủ.
Quả nhiên câu này lập tức đánh nát chút do dự còn lại trong lòng Bạch Thanh Nhã.
Đối với nàng mà nói, Bạch Nhạc mới là quan trọng nhất, nghĩ đến bởi vì mình mà có thể khiến cho Bạch Nhạc rơi vào nguy hiểm, nàng lập tức không còn do dự nữa, khẽ khom lưng hành lễ nói:
- Đa tạ Dương công tử, Thanh Nhã tạm mượn bảo vật dùng một lát, đợi chuyện này xong xuôi, tất sẽ phụng trả.
Thấy Bạch Thanh Nhã chịu thu ngọc bội, Dương Bằng lập tức gật đầu, còn về đến sau có cần trả lại hay không, hắn lại không quá để tâm.
Oanh!
Chỉ giây lát khi hai người nói chuyện, Tô Nhan đã xông vào tiểu viện, giao thủ với đám đệ tử Thất Tinh Tông.
Phía Thất Tinh Tông có huyễn thuật đại sự như Mộng Thiên Thu tọa trấn, nếu đã biết về sự tồn tại của Tô Nhan, tự nhiên sớm có chuẩn bị đối phó mị hoặc chi thuật, có pháp trận bảo hộ, ảnh hưởng mà Tô Nhan tạo được với bọn hắn theo đó giảm mạnh.
Phải biết, sự đáng sợ của Tô Nhan nằm hết ở mị thuật, chỉ cần không bị nàng mị hoặc, riêng luận thực lực, kỳ thực nàng chẳng qua chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi, há có thể phá mở phong tỏa từ nhiều đệ tử Thất Tinh Tông như vậy.
Chỉ là. . . Người Huyết Ảnh Ma Tông không chỉ tới mỗi Tô Nhan!
Thoáng chốc liền có người Huyết Ảnh Ma Tông xông đến, tự phát gia nhập chiến cuộc, hiệp trợ Tô Nhan xông trận.
Chính trong tình hình này, Bạch Nhạc cùng theo xông vào tiểu viện.
Dư quang quét thấy Tô Nhan, Bạch Nhạc lập tức lớn tiếng quát lên:
- Ma nữ, lần trước nhất thời không cẩn thận bị ngươi gài, lần này đến lượt Bạch mỗ rửa nhục!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc tránh ra đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh, trực tiếp giết thẳng về phía Tô Nhan.
Nghe được giọng Bạch Nhạc, Tô Nhan không khỏi bị dọa nhảy dựng.
Nàng tới đây tìm Bạch Thanh Nhã vốn chỉ là làm bộ cho có mà thôi, lấy thực lực Thất Tinh Tông, dù có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông khác hiệp trợ, kỳ thực căn bản cũng không cách nào đột phá trùng vây, uy hiếp được tới Bạch Thanh Nhã.
Nhưng không ngờ, giờ chỉ mới vừa động thủ, Bạch Nhạc lại đã chạy tới.
Người ngoài không biết Bạch Nhạc lợi hại, nhưng nàng lại rất rõ ràng, đó là tồn tại mà ngay cả Cổ Hiên đều chịu thiệt, thật phải động thủ, chút người tại trường há đủ cho đối phương giết.
Chỉ là vừa nghĩ đến đó, Tô Nhan liền phát hiện, Bạch Nhạc chỉ kêu gào ngoài miệng vậy thôi, chứ trên thực tế lúc ra tay lại gần gần chỉ dùng mỗi thủ đoạn chính đạo. Hơn nữa mấy lời Bạch Nhạc nói ra đồng thời cũng khiến nàng kịp hồi thần.
Bạch Nhạc xông tới, hẳn không phải thật muốn làm khó dễ nàng, mà là nhắc nhở nàng đừng lộ ra sơ hở.
Trong lòng hơi an, Tô Nhan tức tốc bình tĩnh lại, sóng mắt lưu chuyển, cười khanh khách nói:
- Tiểu ca ca, người ta nhớ ngươi lắm, lần này đặc ý tới tìm ngươi, ngươi đến bồi ta có được không?
- Cẩn thận!
Nghe được giọng Bạch Nhạc, Dương Bằng lập tức nhịn không được từ trong phòng đi ra, cao giọng hô lên.
Vù vù!
Kiếm như cầu vồng!
Thu Hoằng Kiếm nơi tay, tốc độ Bạch Nhạc cực nhanh, chỉ mấy nhịp thở, mũi kiếm đã đâm tới trước người Tô Nhan.
Chỉ là sắc mặt nhìn có vẻ cực kỳ dữ tợn, một kiếm rõ ràng nhanh như thiểm điện, nhưng khi vút đến bên người Tô Nhan lại không làm sao đâm tới.
- Khanh khách, tiểu ca ca, biết ngươi thương tiếc người ta mà!
Miệng phát ra một hồi tiếng cười như chuông bạc, ngón tay Tô Nhan khẽ búng, nhẹ nhàng đẩy văng kiếm trong tay Bạch Nhạc, vươn trảo chộp tới cổ hắn.
- Yêu nữ!
Trong mắt chớp qua vẻ giãy dụa, Bạch Nhạc lần nữa vung kiếm chém tới Tô Nhan.
- Tiểu ca ca, ngươi thấy ta có đẹp không?
Đối mặt với kiếm của Bạch Nhạc, Tô Nhan thậm chí tránh đều không tránh, cứ vậy nũng nịu nhìn Bạch Nhạc, đôi môi thở khẽ, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nhất thời, dung nhan tuyệt mỹ kia tựa hồ định dạng ngay trước mắt Bạch Nhạc!
Thoáng chốc, ngón tay như bạch ngọc của Tô Nhan lần nữa nhẹ nhàng đẩy văng mũi kiếm, trực tiếp bắt lấy Bạch Nhạc, ngón tay trực tiếp khóa trên cổ họng hắn.
Thấy Bạch Nhạc bị Tô Nhan bắt lại, hai mắt Dương Bằng không khỏi tối sầm lại, suýt nữa tức đến hộc máu.
Tên Bạch Nhạc này, đầu óc có còn bình thường không?
Lần trước đã chịu thiệt trong tay đối phương, thậm chí suýt nữa cả mạng nhỏ đều đi đứt, giờ thì hay rồi, trò cũ tái diễn, thế không phải tự tìm đường chết thì là gì!
Luận chiến lực, Bạch Nhạc tuyệt đối có thể kiếm trảm cao thủ Linh Phủ trung kỳ, khăng khăng đối mặt với ma nữ am hiểu mị hoặc chi thuật như Tô Nhan loại, nửa điểm bản lĩnh đều không sử ra được.
Uy danh hiển hách mất cả đêm mới giết đi ra, giờ đều tống táng đi hết trên tay ma nữ Tô Nhan này.
Sau này truyền ra, tất sẽ thành châm chọc anh hùng khó qua ải nữ nhân, trở thành trò cười trong miệng thế nhân!
Quan trọng hơn là. . . Giờ nên làm thế nào?
- Tiểu ca ca, người ta thực sự yêu chết ngươi!
Nhìn Bạch Nhạc rơi vào trong tay, Tô Nhan nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải, khẽ híp mắt nhẹ giọng nói.
…
Ngoài viện, giọng Tô Nhan đột nhiên vang lên, mang theo âm điệu lảnh lót, nhẹ nhàng xuyên thấu trùng trùng cách trở, trực tiếp rơi vào trong tai Bạch Thanh Nhã.
Nháy mắt, Bạch Thanh Nhã lập tức đứng lên, ngơ ngác đi ra ngoài phòng.
- Bạch cô nương, cẩn thận!
Gần như chớp mắt, Dương Bằng chợt biến sắc, vươn tay trảo tới, một tấm linh phù vỗ lên trên người Bạch Thanh Nhã, tức thì, kim quang phù hiện, cường hành gọi tỉnh Bạch Thanh Nhã.
Ý thức được hành vi vừa rồi của mình, Bạch Thanh Nhã không khỏi bị dọa cho chảy một thân mồ hôi lạnh!
Khoảnh khắc vừa nãy, nàng tựa hồ quên đi hết thảy xung quanh, tưởng rằng Bạch Nhạc mang theo lão bà đi về, nàng thân làm tỷ tỷ, tự nhiên phải đi ra xem xem.
Gần gần chỉ bằng một câu nói, thậm chí còn cách rất xa, lại có thể khiến người thất thần, thủ đoạn mị hoặc nhân tâm như thế, Bạch Thanh Nhã quả thực nghe đều chưa từng nghe qua.
- Bạch cô nương yên tâm, đệ tử Thất Tinh Tông chúng ta chính đang trông giữ bên ngoài, mặc nàng ngông cuồng thế nào cũng đừng hòng xông vào!
Trong lúc nói chuyện, Dương Bằng lấy ra một viên ngọc bội từ trên người, đưa cho Bạch Thanh Nhã nói:
- Ngọc bội này là do trưởng lão bản tông Mộng Thiên Thu luyện chế, có hiệu quả ngưng thần thủ tâm, ngươi mang theo bên người, có thể tránh được ảnh hưởng từ tiếng nói mị hoặc của ma nữ kia.
- Không, thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận!
Mấy ngày gần đây Bạch Thanh Nhã đã từ trong miệng Bạch Nhạc biết được sự lợi hại của những tông môn này, dù cho kỳ thực nàng không quá rõ ràng ba tiếng Thất Tinh Tông ý vị cho điều gì, song cũng biết ngọc bội kia tất là vật vô giá.
- Vậy xem như ta cho ngươi mượn, đợi xong chuyện ở đây, ngươi trả lại cho ta.
Khoát tay, Dương Bằng tùy ý nói:
- Bạch Nhạc là bằng hữu ta, ta đáp ứng hắn bảo hộ ngươi an toàn, vì điều đó dù phải liều cả tính mệnh cũng không tiếc, huống hồ là vật ngoài thân cỏn con này.
- . . . Cái này!
Nghe được Dương Bằng nói thế, Bạch Thanh Nhã không khỏi có chút do dự.
- Vừa nãy ngươi cũng đã thấy được thủ đoạn mị hoặc nhân tâm của ma nữ kia, nếu ngươi không thu lấy, giả như thật bị nàng thừa, sau đó dùng ngươi uy hiếp Bạch huynh đệ, há chẳng phải càng hỏng bét?
Dương Bằng lần nữa khuyên nhủ.
Quả nhiên câu này lập tức đánh nát chút do dự còn lại trong lòng Bạch Thanh Nhã.
Đối với nàng mà nói, Bạch Nhạc mới là quan trọng nhất, nghĩ đến bởi vì mình mà có thể khiến cho Bạch Nhạc rơi vào nguy hiểm, nàng lập tức không còn do dự nữa, khẽ khom lưng hành lễ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đa tạ Dương công tử, Thanh Nhã tạm mượn bảo vật dùng một lát, đợi chuyện này xong xuôi, tất sẽ phụng trả.
Thấy Bạch Thanh Nhã chịu thu ngọc bội, Dương Bằng lập tức gật đầu, còn về đến sau có cần trả lại hay không, hắn lại không quá để tâm.
Oanh!
Chỉ giây lát khi hai người nói chuyện, Tô Nhan đã xông vào tiểu viện, giao thủ với đám đệ tử Thất Tinh Tông.
Phía Thất Tinh Tông có huyễn thuật đại sự như Mộng Thiên Thu tọa trấn, nếu đã biết về sự tồn tại của Tô Nhan, tự nhiên sớm có chuẩn bị đối phó mị hoặc chi thuật, có pháp trận bảo hộ, ảnh hưởng mà Tô Nhan tạo được với bọn hắn theo đó giảm mạnh.
Phải biết, sự đáng sợ của Tô Nhan nằm hết ở mị thuật, chỉ cần không bị nàng mị hoặc, riêng luận thực lực, kỳ thực nàng chẳng qua chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi, há có thể phá mở phong tỏa từ nhiều đệ tử Thất Tinh Tông như vậy.
Chỉ là. . . Người Huyết Ảnh Ma Tông không chỉ tới mỗi Tô Nhan!
Thoáng chốc liền có người Huyết Ảnh Ma Tông xông đến, tự phát gia nhập chiến cuộc, hiệp trợ Tô Nhan xông trận.
Chính trong tình hình này, Bạch Nhạc cùng theo xông vào tiểu viện.
Dư quang quét thấy Tô Nhan, Bạch Nhạc lập tức lớn tiếng quát lên:
- Ma nữ, lần trước nhất thời không cẩn thận bị ngươi gài, lần này đến lượt Bạch mỗ rửa nhục!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc tránh ra đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông xung quanh, trực tiếp giết thẳng về phía Tô Nhan.
Nghe được giọng Bạch Nhạc, Tô Nhan không khỏi bị dọa nhảy dựng.
Nàng tới đây tìm Bạch Thanh Nhã vốn chỉ là làm bộ cho có mà thôi, lấy thực lực Thất Tinh Tông, dù có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông khác hiệp trợ, kỳ thực căn bản cũng không cách nào đột phá trùng vây, uy hiếp được tới Bạch Thanh Nhã.
Nhưng không ngờ, giờ chỉ mới vừa động thủ, Bạch Nhạc lại đã chạy tới.
Người ngoài không biết Bạch Nhạc lợi hại, nhưng nàng lại rất rõ ràng, đó là tồn tại mà ngay cả Cổ Hiên đều chịu thiệt, thật phải động thủ, chút người tại trường há đủ cho đối phương giết.
Chỉ là vừa nghĩ đến đó, Tô Nhan liền phát hiện, Bạch Nhạc chỉ kêu gào ngoài miệng vậy thôi, chứ trên thực tế lúc ra tay lại gần gần chỉ dùng mỗi thủ đoạn chính đạo. Hơn nữa mấy lời Bạch Nhạc nói ra đồng thời cũng khiến nàng kịp hồi thần.
Bạch Nhạc xông tới, hẳn không phải thật muốn làm khó dễ nàng, mà là nhắc nhở nàng đừng lộ ra sơ hở.
Trong lòng hơi an, Tô Nhan tức tốc bình tĩnh lại, sóng mắt lưu chuyển, cười khanh khách nói:
- Tiểu ca ca, người ta nhớ ngươi lắm, lần này đặc ý tới tìm ngươi, ngươi đến bồi ta có được không?
- Cẩn thận!
Nghe được giọng Bạch Nhạc, Dương Bằng lập tức nhịn không được từ trong phòng đi ra, cao giọng hô lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vù vù!
Kiếm như cầu vồng!
Thu Hoằng Kiếm nơi tay, tốc độ Bạch Nhạc cực nhanh, chỉ mấy nhịp thở, mũi kiếm đã đâm tới trước người Tô Nhan.
Chỉ là sắc mặt nhìn có vẻ cực kỳ dữ tợn, một kiếm rõ ràng nhanh như thiểm điện, nhưng khi vút đến bên người Tô Nhan lại không làm sao đâm tới.
- Khanh khách, tiểu ca ca, biết ngươi thương tiếc người ta mà!
Miệng phát ra một hồi tiếng cười như chuông bạc, ngón tay Tô Nhan khẽ búng, nhẹ nhàng đẩy văng kiếm trong tay Bạch Nhạc, vươn trảo chộp tới cổ hắn.
- Yêu nữ!
Trong mắt chớp qua vẻ giãy dụa, Bạch Nhạc lần nữa vung kiếm chém tới Tô Nhan.
- Tiểu ca ca, ngươi thấy ta có đẹp không?
Đối mặt với kiếm của Bạch Nhạc, Tô Nhan thậm chí tránh đều không tránh, cứ vậy nũng nịu nhìn Bạch Nhạc, đôi môi thở khẽ, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nhất thời, dung nhan tuyệt mỹ kia tựa hồ định dạng ngay trước mắt Bạch Nhạc!
Thoáng chốc, ngón tay như bạch ngọc của Tô Nhan lần nữa nhẹ nhàng đẩy văng mũi kiếm, trực tiếp bắt lấy Bạch Nhạc, ngón tay trực tiếp khóa trên cổ họng hắn.
Thấy Bạch Nhạc bị Tô Nhan bắt lại, hai mắt Dương Bằng không khỏi tối sầm lại, suýt nữa tức đến hộc máu.
Tên Bạch Nhạc này, đầu óc có còn bình thường không?
Lần trước đã chịu thiệt trong tay đối phương, thậm chí suýt nữa cả mạng nhỏ đều đi đứt, giờ thì hay rồi, trò cũ tái diễn, thế không phải tự tìm đường chết thì là gì!
Luận chiến lực, Bạch Nhạc tuyệt đối có thể kiếm trảm cao thủ Linh Phủ trung kỳ, khăng khăng đối mặt với ma nữ am hiểu mị hoặc chi thuật như Tô Nhan loại, nửa điểm bản lĩnh đều không sử ra được.
Uy danh hiển hách mất cả đêm mới giết đi ra, giờ đều tống táng đi hết trên tay ma nữ Tô Nhan này.
Sau này truyền ra, tất sẽ thành châm chọc anh hùng khó qua ải nữ nhân, trở thành trò cười trong miệng thế nhân!
Quan trọng hơn là. . . Giờ nên làm thế nào?
- Tiểu ca ca, người ta thực sự yêu chết ngươi!
Nhìn Bạch Nhạc rơi vào trong tay, Tô Nhan nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải, khẽ híp mắt nhẹ giọng nói.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro