Áo xanh đè kiếm
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Đột nhiên, trước cửa thiên điện vang lên tiếng rít trầm thấp, chỉ trong chớp mắt, vô số độc xà màu sắc sặc sỡ nhanh chóng từ dưới núi bò lên, kêu chi chít, khiến người ta sởn gai ốc.
Cơ hồ là theo bản năng, liền có đệ tử rút kiếm trảm sát độc xà trước mặt.
Những độc xà này đối với người thường mà nói, tất nhiên là trí mạng, nhưng đối với những người tu hành này mà nói, dường như lại không có uy hiếp quá lớn, cho dù là đệ tử Dẫn Linh cảnh, chỉ cần không bị dọa sợ, đều có thể ứng phó được.
- Dừng tay, rắn này có độc!
Cơ hồ là là đồng thời, thanh âm của Văn Trạch vang lên, đáng tiếc lại vẫn quá muộn, hơn nữa, trừ đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ra, căn bản không ai nghe thấy lời nói của hắn.
Một số đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, tức thì bị dọa cho ngây đơ, giống như nổi điên đâm chém lung tung, dường như muốn trảm sát toàn bộ những độc xà này.
Nhưng mà, trong nháy mắt giết chết độc xà trước mặt, những độc xà bị chặt đứt thân thể lại đột nhiên nổ tung, hình thành sương độc năm màu bao phủ tới, đệ tử vừa rồi còn giết rắn hăng say, ở trước mặt sương độc này, cơ hồ là ngay cả một chút năng lực chống cự cũng không có, lập tức tắt thở ngã xuống đất.
Đáng sợ hơn là, độc xà phía sau căn bản không bận tâm tới đồng bạn bị giết, lại ùa lên, nháy mắt đã bao phủ thi thể của những đệ tử đó.
Đã đến loại tình trạng này, cho dù là người có ngốc tới mấy cũng hiểu, những độc xà này có huyền cơ khác, làm sao dám xuất thủ trảm sát lung tung.
Chỉ là, ngươi không giết, những độc xà này cũng sẽ không lui, chúng sẽ chỉ lao lên người ngươi càng hăng hơn.
- Đừng sợ, dùng linh lực bọc lấy vỏ kiếm, đánh ngược chúng về, đây là Ngũ Thải Độc Xà của Hắc Long Đàm, bản thân bọn chúng đã bị độc tính ăn mòn, căn bản không sống được bao lâu nữa, chỉ cần vượt qua được một tốp thế công này, xà trận sẽ tự sụp đổ.
Bước ra một bước, dẫn đầu đứng ở trước nhất, linh khí trong cơ thể trào ra, vẫy tay, chính là mấy chục độc xà bị Văn Trạch đánh bay.
Thân là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, bản thân Văn Trạch từng lịch luyện ở Hắc Long Đàm, kinh nghiệm tất nhiên phong phú hơn nhiều, lập tức nhận ra lai lịch.
Có Văn Trạch làm gương, đệ tử khác của Đạo Lăng Thiên Tông cũng học theo, tuy không tránh được sẽ có chút tay chân luống cuống, nhưng dẫu sao thực lực cũng sờ sờ ra đó, rất nhanh một tốp rắn này đã bị đẩy về.
Chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông không có vận khí tốt như vậy, cho dù là có một số đệ tử thính tai, nghe thấy lời nói của Văn Trạch, cũng chỉ có thể tự mình làm theo, chứ không thể gọi đồng bạn liên thủ, nhiều độc xà như vậy, làm sao một người có thể cản được, trong chốc lát, lại bị độc xà cắn chết.
Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, trên ngọn núi chỗ thiên điện của Vân Mộng Chân, xác chết khắp nơi, lại không nhìn thấy một đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
- Khằng khặc, đám nhãi con của Đạo Lăng Thiên Tông quả nhiên có vài phần môn đạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí không đợi bọn Văn Trạch thở một hơi, một tiếng cười nham hiểm theo đó vang lên.
Trong nháy mắt, hơn mười thân ảnh xuất hiện trước thiên điện.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, lúc này, cho dù là Văn Trạch cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Từ phục sức của những người này có thể nhìn ra được, những người này vốn là ma đầu của Hắc Long Đàm, thậm chí có thể chính là người chăn nuôi những Ngũ Thải Độc Xà này, Ngũ Thải Độc Xà đối với bọn họ mà nói là không hề có chút ảnh hưởng.
Luận thực lực, đối phương chưa chắc đã kém hơn đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, hiện giờ còn có xà triều kiềm chế, trận này còn đánh thế nào được?
Lần này trước khi đến Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông có lẽ không ai ngờ được ở loại địa phương nhỏ này lại gặp phải nguy cơ sinh tử đáng sợ như vậy.
- Giết!
Trong mắt lộ ra một tia hàn ý, Văn Trạch lạnh lùng mở miệng nói,
- Cho dù chiến tới người cuối cùng, cũng không thể để bọn họ quấy rầy Thánh Nữ.
Lập tức, những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông chiến ý ngút trời.
Cho dù bọn họ có nhiều người, lại không rõ vì sao đến tình trạng này rồi, Thánh Nữ ở trong thiên điện vẫn không xuất thủ,
Nhưng điều thế cũng không làm ảnh hưởng tới dũng khí và phán đoán của bọn họ.
Bản thân Thánh Nữ chính là người có thân phận tôn quý nhất Đạo Lăng Thiên Tông, bảo hộ Thánh Nữ, có thể nói là trách nhiệm của mỗi một đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.
Trong phút chốc, cùng với xà triều lại trùng kích, những ma đầu của Hắc Long Đàm này cũng theo đó giết tới, lập tức, chính là dao sắc chạm nhau, không ai nhượng bộ ai, trong phút chốc, bắt đầu chém giết thảm thiết nhất.
Lần này đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tới đây, tổng cộng cũng chỉ có hơn mười người, dưới sự chém giết thảm thiết như vậy, cơ hồ cứ qua một lúc, sẽ có người chết đi, mà đồng bạn thậm chí ngay cả thời gian bi thương cũng không có, nhất định phải lập tức lao lên, tiếp tục cuộc chém giết tàn khốc này.
Trong thiên điện, Vân Mộng Chân đứng trước cửa điện, xuyên qua khe hở trên cửa, nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Mặt trầm như nước, tay Vân Mộng Chân ở trong tay áo nắm chặt lại, ngón tay siết tới trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sinh tử của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, nàng ta có thể không bận tâm, nhưng những đệ tử đồng môn biết rõ là nguy hiểm, lại vẫn dùng tính mạng để ngăn cản đối phương này, có thể nói toàn bộ đều là vì nàng ta mà chết, làm sao không khiến nàng ta đau lòng.
Nàng ta muốn giết những người trong ma đạo này hơn bất kỳ ai, đương nhiên với thực lực của nàng ta, cũng có thể dễ dàng làm được điểm này, bất kể là những ma đầu của Hắc Long Đàm hay là cái gọi là xà triều, đều căn bản không cản được nàng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nàng ta lại biết rõ, nàng ta căn bản không thể ra tay, những người này vốn là đối phương cố ý phái tới chịu chết, mục đích chính là dẫn dụ nàng ta xuất thủ.
Theo sự xuất hiện của Hắc Diệu Ma Quân, người trong ma đạo ở nơi này không còn là năm bè bảy mảng nữa, mà là bị cường hành chỉnh hợp lại thành một chỉnh thể, mục đích chính là giết chết nàng ta!
Sự đáng sợ của Dạ Nhận, nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai, dưới tình huống không có Côn Ngô Kiếm, cho dù là giao phong chính diện, nàng ta cũng chưa chắc đã có thể thủ thắng, nếu để Dạ Nhận nắm lấy cơ hội đánh lén đắc thủ, chính là chắc chắn sẽ phải chết!
Thân là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, Vân Mộng Chân biết rõ hơn bất kỳ ai, một khi mình vẫn lạc trong tay những người của ma đạo này sẽ dẫn phát hậu quả đáng sợ như thế nào, nàng ta phải sống sót, cho dù là phải trả giá bằng nhiều nhân mạng!
- Vân Mộng Chân, ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này, ngươi còn có thể trốn đi đâu?
Trong kịch chiến, tiếng ma khóc vang lên, thân ảnh của Âm Dương Quỷ Đồng theo đó trực tiếp xuất hiện trên thiên điện, âm trầm lên tiếng trào phúng.
Bọn Văn Trạch lúc này sớm đã bị xà triều và người của Hắc Long Đàm khiến cho mệt mỏi rã rời, căn bản không rảnh ngăn cản Âm Dương Quỷ Đồng.
Trong nhất thời, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Sát cục này phối hợp rất nhịp nhàng, mỗi một bước đều đang bức Vân Mộng Chân xuất thủ, cho dù là một số người phản ứng trì trệ, lúc này cũng đều hiểu được mấy phần!
Tất cả sự chuẩn bị của đối phương, đều là để ép Vân Mộng Chân xuất thủ, như vậy một khi đợi tới khoảnh khắc đó, tất nhiên chính là thời khắc phát động sát chiêu khủng bố nhất.
Nhưng lúc này bất kể là ai cũng không có biện pháp ngăn cản.
Hít sâu một hơi, đột nhiên đẩy cửa điện ra, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia hàn ý, cất bước đi ra, lạnh lùng nhìn Âm Dương Quỷ Đồng, lại vẫn không nói gì.
Đến nước này, bản thân Vân Mộng Chân cũng minh bạch, mình đã không tránh được, điều duy nhất có thể làm chính là đề thăng cảnh giác tới cao nhất, chờ một kích lôi đình của Dạ Nhận.
- Âm Dương Quỷ Đồng, đồ tử đồ tôn của ngươi đều chết sạch rồi, lần này cũng tới lượt ngươi chứ?
Ngay khi Vân Mộng Chân đã bị bức phải xuất thủ, một tia màu tím đột nhiên từ chân trời rơi xuống, hóa thành một tia kiếm quang rực rỡ, rơi thẳng xuống trước người Vân Mộng Chân.
Áo xanh đè kiếm, tử khí ngút trời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro