Bạch Nhạc đi...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Ngồi trong tửu lâu, nghe người chung quanh nghị luận, khóe miệng Bạch Nhạc hiện lên ý cười nhàn nhạt, bưng chén rượu dốc một hơi cạn sạch!
Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc mới chính thức thở phào một hơi!
Ở trong mắt người khác, đấy tự nhiên là Bạch Nhạc may mắn, nhưng chính hắn rõ ràng, từ thời điểm quyết định đi về Thanh Châu Thành, hết thảy sớm đã nằm trong kế hoạch.
Vô luận là sái uy phong ở Bạch gia, đe dọa trước lúc rời đi, hay cố ý mang Thông Thiên Ma Quân ra để bố nghi trận, mục đích đều chỉ có một, đó chính là giải khai tử cục nhắm đến hắn lúc này!
Bằng không, đơn thuần chỉ vì xả giận liền mạo hiểm bước vào Thanh Châu Thành, trêu chọc nhiều cường giả Tinh Cung Cảnh như vậy, thế chẳng phải đầu óc có bệnh thì là gì!
Kết quả này, chợt vừa nghe tựa hồ có chút khó tin, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu, nhưng tử tế nghĩ kỹ mới thấy hợp tình hợp lí.
So với chính mình, truyền nhân Ma Quân mới càng là mối họa trong lòng tất cả mọi người.
Linh Khư Quả ở trong tay mình, bọn hắn mất đi chỉ là cơ hội đoạt lấy Linh Khư Quả, nhưng nếu rơi vào trong tay Yến Bắc Thần, khả năng liền thành uy hiếp rất đáng sợ.
Bây giờ hồi tưởng lại, trước khi rời đi hắn quẳng lại câu kia “Đợi Yến mỗ bước vào Tinh Cung, tất tự thân lên cửa lãnh giáo từng người” đúng là một chiêu tuyệt diệu, vừa khéo đánh trúng ngay điểm yếu hại của các tông môn Thanh Châu.
Chỉ là. . . Sợ rằng mặc ai cũng không nghĩ ra, Yến Bắc Thần và Bạch Nhạc căn bản là cùng một người?
Tử cục đã phá, đối phương đưa ra cành ô-liu, hắn tự nhiên phải tiếp. Chẳng qua, tiếp như thế nào, tiếp lúc nào, lại vẫn cần suy xét kỹ lưỡng. Rốt cuộc, náo ra động tĩnh lớn thế rồi, cục diện ắt sẽ phát sinh một ít biến hóa ngoài ý liệu.
Lần này trở về, e là chưa hẳn thuận buồm xuôi gió.
... ... ... . ..
- Tử Dương Chân Nhân, tin tức đã truyền về tông môn, chỉ là. . . Thánh Nữ còn đang bế quan, người Thánh Nữ Phong không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Thu được tông môn đưa tin, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lưu ở bên người Tử Dương Chân Nhân nhẹ giọng bẩm báo.
Khẽ nhíu mày, Tử Dương Chân Nhân lại không quá ngạc nhiên, hiển nhiên đây là kết quả sớm được dự liệu.
- Còn có tin tức gì nữa?
- Triệu Thụy, Triệu sư huynh rời tông, hiện tại chính đang trên đường chạy tới Thanh Châu, tối đa bảy ngày liền sẽ đến nơi.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia nói tiếp.
Nghe được cái tên Triệu Thụy, hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Tử Dương Chân Nhân bất giác thả lỏng.
Bất đồng với người khác, Triệu Thụy là đệ tử chân truyền chân chính, hơn nữa còn là thiên kiêu vô cùng nổi danh trong đám đệ tử chân truyền.
Hơn nữa, trong tông môn, chuyện Triệu Thụy cảm mến Vân Mộng Chân sớm đã không phải là bí mật.
Trên thực tế, lần này hắn tận lực truyền tin về Đạo Lăng Thiên Tông, mục đích vốn là muốn dẫn Triệu Thụy tới.
Chuyện Tinh Hà lão tổ có thể nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng nghĩ đến.
Chỉ là, so với Tinh Hà lão tổ, lựa chọn của hắn tự nhiên càng nhiều. Bảo hộ Bạch Nhạc chẳng qua là kế tạm thời, còn người thực sự dùng để đối phó Yến Bắc Thần, vậy chính là cái tên Triệu Thụy này.
Hơn nữa, trừ điểm này ra, Tử Dương Chân Nhân còn có một tầng tính toán khác.
Giả như truyền nhân Thông Thiên Ma Quân chết ở trong tay Triệu Thụy, danh vọng Triệu Thụy trong tông môn tự nhiên sẽ tăng cao, nhưng đối với Thánh Nữ Phong mà nói, kết quả này tuyệt đối không phải chuyện tốt! Thậm chí dẫn đến địa vị Thánh Nữ trong tông môn có điều suy giảm.
Thời gian qua, trong tông môn cũng có người lên tiếng, muốn mượn chuyện Vân Mộng Chân vứt bỏ Côn Ngô Kiếm, đề nghị thủ tiêu địa vị sùng cao của mạch Thánh Nữ, lại từ trong đệ tử chân truyền tông môn, chọn lựa một vị đệ tử càng thêm xuất sắc thay thế địa vị của Vân Mộng Chân.
Đạo Lăng Thánh Nữ suốt đời phụng đạo, Triệu Thụy tưởng muốn một thân phương trạch, cách duy nhất là khiến cho tông môn thủ tiêu truyền thừa của mạch Thánh Nữ. Khi ấy, Vân Mộng Chân liền trở thành đệ tử chân truyền bình thường, phụng đạo tự nhiên liền cũng mất đi ý nghĩa.
Để cho người ngoài mạch Thánh Nữ giết chết truyền nhân Ma Quân, không nghi ngờ chính là một khâu vô cùng trọng yếu.
Nếu còn có thể mượn cơ hội này cắt trừ ẩn họa Huyết Ảnh Ma Tông, chế áp Thanh Châu, vậy chính là công tích của Tử Dương Chân Nhân hắn.
... ... ... ...
- Nhạc thiếu gia! Không, Gia chủ đại nhân. . . Gia chủ đại nhân trở về!
Lần nữa trở lại Bạch gia, song lần này đi về không phải Yến Bắc Thần, mà là Bạch Nhạc.
Nhất thời, trọn cả Bạch gia đều sôi trào!
Khoan nói Bạch Thanh Nhã, dù là đám hạ nhân Bạch gia cũng đều phảng phất như nháy mắt tìm về chủ tâm cốt, vẻ kinh hỉ phát ra từ tận đáy lòng.
Mặc dù chỉ là hạ nhân tầng đáy, nhưng ở trong đại gia tộc thế này, bọn hắn tự nhiên rõ ràng cái gì mới là lực lượng mấu chốt chống đỡ cho một gia tộc.
Vô luận Bạch gia có thanh danh lớn đến đâu, nhìn qua phồn vinh cỡ nào, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều rõ ràng, Bạch gia có Bạch Nhạc mới có được hết thảy hôm nay! Một khi Bạch Nhạc xảy ra bất trắc, Bạch gia nhiều khả năng sẽ theo bước Mộ Dung gia.
- Bạch huynh đệ! Ngươi trở về thật rồi? Ha ha ha ha!
Phía xa xa, không đợi Bạch Thanh Nhã đi ra, Văn Trạch và mấy tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đã trước một bước ra đón, dùng sức ôm chầm lấy Bạch Nhạc!
- Văn huynh, đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc khom lưng hành lễ nói.
- Đừng, tiếng đa tạ này của ngươi, ta không mặt mũi nào nhận được.
Khoát tay, Văn Trạch lắc đầu nói.
Đừng thấy bây giờ bọn hắn tiến vào Bạch gia, tựa hồ là đang bảo hộ Bạch gia, che chở Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, trong lòng Văn Trạch cũng biết, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn khắc chế Yến Bắc Thần mà thôi, cùng lắm tính là thuận nước đẩy thuyền, tự nhiên không cần phải nói đa tạ.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Bất luận thế nào, Văn huynh có thể tới, Bạch Nhạc túc cảm thịnh tình.
Cứ vậy hàn huyên một lúc, Bạch Thanh Nhã rốt cục cũng chạy tới, vừa thấy Bạch Nhạc, trong mắt lập tức ngân ngấn lệ hoa.
- Thanh Nhã tỷ!
Mặc cho Bạch Thanh Nhã ôm vào trong lòng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Mấy ngày qua, Bạch Thanh Nhã mới là người thực sự quan tâm hắn nhất, rõ ràng biết Yến Bắc Thần là Bạch Nhạc, lại khăng khăng không thể nói, chỉ biết trơ mắt nhìn người khác vây công Bạch Nhạc, đối với Bạch Thanh Nhã mà nói, thời gian qua mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.
Thẳng đến giờ đây, tận mắt thấy Bạch Nhạc an toàn trở về, nàng mới triệt để yên lòng.
Hoãn thần lại, lúc này Bạch Thanh Nhã mới mở miệng nói:
- Tiểu Nhạc, Chu trưởng lão và Thiên Thu đại sư đều ở đây, mấy ngày nay, may nhờ có hai vị trưởng lão chiếu cố, bằng không sợ rằng Bạch gia không chống đỡ được đến lúc ngươi trở về.
Gật đầu, Bạch Nhạc để cho Bạch Thanh Nhã dẫn đường đi bái kiến bọn Chu Mộng Dương.
Rốt cuộc, lấy thân phận bọn Chu Mộng Dương, dù biết Bạch Nhạc đi về, song không lý nào lại chủ động đi gặp Bạch Nhạc cả.
Một phen chào hỏi, lại bình lui toàn bộ hạ nhân, lúc này mấy người mới ngồi xuống chuyện trò.
- Tiểu tử, ngươi hồ đồ, cái lúc này sao còn dám trực tiếp về lại Bạch gia.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương mang theo mấy phần khiển trách nói:
- Chắc ngươi cũng nghe nói, lời đồn tuy có vài phần khoa trương, nhưng tên Yến Bắc Thần kia quả thực bất phàm, nếu hắn lần nữa ra tay, sợ rằng ta và Thiên Thu huynh đều chưa hẳn bảo vệ được ngươi.
- Tiểu tử minh bạch.
Khom lưng thụ giáo, thái độ Bạch Nhạc cực kỳ đoan chính, chỉ là lúc đứng dậy lại nghiêm mặt giải thích:
- Ta biết đi về sẽ có chút nguy hiểm, nhưng mà. . . Nếu không đích thân đi về nhìn Thanh Nhã tỷ, ta không yên lòng.
Câu này nhất thời khiến cho Chu Mộng Dương vốn chuẩn bị rất nhiều giáo huấn, lại đều nuốt ngược trở lại.
Phụ mẫu không còn, trường tỷ như mẫu.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, quan tâm tới tỷ tỷ chính là tuân thủ hiếu đạo, dù biết gặp nguy hiểm cũng không thể không làm, đây chính là lễ.
Hơn nữa, Chu Mộng Dương có thể nhìn ra được, lời này không phải khiên cưỡng gán ghép, phần quan tâm và lo lắng Bạch Nhạc dành cho Bạch Thanh Nhã kia không phải giả bộ đi ra! Như thế, dù hắn có muôn vàn đạo lý cũng không thể nói được ra miệng.
- Ngươi có thể có được phần tâm ý này, rất tốt.
Khẽ gật đầu, Mộng Thiên Thu mãn ý nói:
- Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, có lão phu và Chu huynh ở đây, đưa ngươi an toàn về lại Thất Tinh Tông hẳn không thành vấn đề.
- Thiên Thu đại sư, ta thực sự không yên tâm khi để Thanh Nhã tỷ ở lại một mình trong nhà! Trước khi giải quyết sự kiện lần này, ta muốn cùng Thanh Nhã tỷ ở tạm tại Thất Tinh Tông, không biết liệu có được chăng?
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
Lời này có chút giả, rốt cuộc không có ai rõ ràng hơn Bạch Nhạc, cái gọi là truyền nhân Ma Quân rốt cuộc là gì, ai đó có thể gặp nguy hiểm, chứ Bạch Thanh Nhã tuyệt đối sẽ không nguy hiểm.
Nhưng chuyện tới nước này, diễn trò phải diễn toàn bộ, bằng không chính là lưu lại sơ hở cho người khác bắt.
- Được chứ!
Gật đầu, Mộng Thiên Thu trực tiếp đáp ứng.
Khoan nói tới tầm quan trọng hiện thời của Bạch Nhạc, mặc dù không có chuyện này, lấy thân phận hắn, tự nhiên có thể nhẹ nhàng mang theo Bạch Thanh Nhã về lại Thất Tinh Tông.
- Đa tạ Thiên Thu đại sư!
- Không sao cả, đấy chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc, Thiên Cơ Biến, ngươi luyện như thế nào rồi?
Lấy thân phận Mộng Thiên Thu, thuận miệng hỏi lên như vậy, tựa hồ rất bình thường.
Nhưng chính câu nói này lại khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cả kinh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền ý thức được, Mộng Thiên Thu vẫn có điều hoài nghi.
Lời này làm gì phải hỏi hắn, căn bản là muốn mượn cái này để nghiệm chứng xem giữa hắn và Yến Bắc Thần rốt cục có quan hệ hay không.
Tâm tư điện chuyển, nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc lại vẫn không lộ vẻ gì khác thường, lúng túng mở miệng nói:
- Tiểu tử cô phụ Thiên Thu đại sư kỳ vọng, thời gian qua quá nhiều chuyện, không có thời gian nghiên cứu tu tập Thiên Cơ Biến, giờ vẫn chỉ đang ở giai đoạn nhập môn.
- Không sao cả, thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có thể nhập môn, tính là rất khó được, sao không biểu diễn thử cho lão phu xem xem!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu lần nữa mở miệng nói.
- Vâng!
Nói tới nước đó rồi, Bạch Nhạc tự nhiên không tiện chối từ, thế là bèn thoáng định thần!
- Thiên Cơ!
Thốt ra hai tiếng, nháy mắt, Bạch Nhạc bỗng chợt biến thành một bộ dạng khác!
Ở trong mắt người ngoài, tựa hồ chỉ trong thoáng chốc, dung mạo lẫn đồ áo Bạch Nhạc đang mang đều biến thành bộ dạng Văn Trạch, thậm chí Bạch Nhạc còn tận lực học theo bảy tám phần biểu tình, nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Mộng Thiên Thu lại nghiễm nhiên có một phen cảm thụ khác.
Huyễn thuật rất tốt, cũng đúng là Thiên Cơ Biến do hắn dạy, chỉ là. . . Chính như Bạch Nhạc nói, đây gần gần mới chỉ là vừa nhập môn mà thôi, chưa che lấp được khí tức thần hồn, cái gọi là ngụy trang, chẳng qua chỉ là tiểu thuật, vô luận Bạch Nhạc biến thành bộ dáng gì, hắn đều có thể liếc mắt liền nhìn ra.
Tuy Bạch Nhạc đã làm không sai, nhưng đây. . . Không phải Yến Bắc Thần!
…
Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc mới chính thức thở phào một hơi!
Ở trong mắt người khác, đấy tự nhiên là Bạch Nhạc may mắn, nhưng chính hắn rõ ràng, từ thời điểm quyết định đi về Thanh Châu Thành, hết thảy sớm đã nằm trong kế hoạch.
Vô luận là sái uy phong ở Bạch gia, đe dọa trước lúc rời đi, hay cố ý mang Thông Thiên Ma Quân ra để bố nghi trận, mục đích đều chỉ có một, đó chính là giải khai tử cục nhắm đến hắn lúc này!
Bằng không, đơn thuần chỉ vì xả giận liền mạo hiểm bước vào Thanh Châu Thành, trêu chọc nhiều cường giả Tinh Cung Cảnh như vậy, thế chẳng phải đầu óc có bệnh thì là gì!
Kết quả này, chợt vừa nghe tựa hồ có chút khó tin, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu, nhưng tử tế nghĩ kỹ mới thấy hợp tình hợp lí.
So với chính mình, truyền nhân Ma Quân mới càng là mối họa trong lòng tất cả mọi người.
Linh Khư Quả ở trong tay mình, bọn hắn mất đi chỉ là cơ hội đoạt lấy Linh Khư Quả, nhưng nếu rơi vào trong tay Yến Bắc Thần, khả năng liền thành uy hiếp rất đáng sợ.
Bây giờ hồi tưởng lại, trước khi rời đi hắn quẳng lại câu kia “Đợi Yến mỗ bước vào Tinh Cung, tất tự thân lên cửa lãnh giáo từng người” đúng là một chiêu tuyệt diệu, vừa khéo đánh trúng ngay điểm yếu hại của các tông môn Thanh Châu.
Chỉ là. . . Sợ rằng mặc ai cũng không nghĩ ra, Yến Bắc Thần và Bạch Nhạc căn bản là cùng một người?
Tử cục đã phá, đối phương đưa ra cành ô-liu, hắn tự nhiên phải tiếp. Chẳng qua, tiếp như thế nào, tiếp lúc nào, lại vẫn cần suy xét kỹ lưỡng. Rốt cuộc, náo ra động tĩnh lớn thế rồi, cục diện ắt sẽ phát sinh một ít biến hóa ngoài ý liệu.
Lần này trở về, e là chưa hẳn thuận buồm xuôi gió.
... ... ... . ..
- Tử Dương Chân Nhân, tin tức đã truyền về tông môn, chỉ là. . . Thánh Nữ còn đang bế quan, người Thánh Nữ Phong không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Thu được tông môn đưa tin, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lưu ở bên người Tử Dương Chân Nhân nhẹ giọng bẩm báo.
Khẽ nhíu mày, Tử Dương Chân Nhân lại không quá ngạc nhiên, hiển nhiên đây là kết quả sớm được dự liệu.
- Còn có tin tức gì nữa?
- Triệu Thụy, Triệu sư huynh rời tông, hiện tại chính đang trên đường chạy tới Thanh Châu, tối đa bảy ngày liền sẽ đến nơi.
Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia nói tiếp.
Nghe được cái tên Triệu Thụy, hai hàng chân mày đang nhíu chặt của Tử Dương Chân Nhân bất giác thả lỏng.
Bất đồng với người khác, Triệu Thụy là đệ tử chân truyền chân chính, hơn nữa còn là thiên kiêu vô cùng nổi danh trong đám đệ tử chân truyền.
Hơn nữa, trong tông môn, chuyện Triệu Thụy cảm mến Vân Mộng Chân sớm đã không phải là bí mật.
Trên thực tế, lần này hắn tận lực truyền tin về Đạo Lăng Thiên Tông, mục đích vốn là muốn dẫn Triệu Thụy tới.
Chuyện Tinh Hà lão tổ có thể nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng nghĩ đến.
Chỉ là, so với Tinh Hà lão tổ, lựa chọn của hắn tự nhiên càng nhiều. Bảo hộ Bạch Nhạc chẳng qua là kế tạm thời, còn người thực sự dùng để đối phó Yến Bắc Thần, vậy chính là cái tên Triệu Thụy này.
Hơn nữa, trừ điểm này ra, Tử Dương Chân Nhân còn có một tầng tính toán khác.
Giả như truyền nhân Thông Thiên Ma Quân chết ở trong tay Triệu Thụy, danh vọng Triệu Thụy trong tông môn tự nhiên sẽ tăng cao, nhưng đối với Thánh Nữ Phong mà nói, kết quả này tuyệt đối không phải chuyện tốt! Thậm chí dẫn đến địa vị Thánh Nữ trong tông môn có điều suy giảm.
Thời gian qua, trong tông môn cũng có người lên tiếng, muốn mượn chuyện Vân Mộng Chân vứt bỏ Côn Ngô Kiếm, đề nghị thủ tiêu địa vị sùng cao của mạch Thánh Nữ, lại từ trong đệ tử chân truyền tông môn, chọn lựa một vị đệ tử càng thêm xuất sắc thay thế địa vị của Vân Mộng Chân.
Đạo Lăng Thánh Nữ suốt đời phụng đạo, Triệu Thụy tưởng muốn một thân phương trạch, cách duy nhất là khiến cho tông môn thủ tiêu truyền thừa của mạch Thánh Nữ. Khi ấy, Vân Mộng Chân liền trở thành đệ tử chân truyền bình thường, phụng đạo tự nhiên liền cũng mất đi ý nghĩa.
Để cho người ngoài mạch Thánh Nữ giết chết truyền nhân Ma Quân, không nghi ngờ chính là một khâu vô cùng trọng yếu.
Nếu còn có thể mượn cơ hội này cắt trừ ẩn họa Huyết Ảnh Ma Tông, chế áp Thanh Châu, vậy chính là công tích của Tử Dương Chân Nhân hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... ... ... ...
- Nhạc thiếu gia! Không, Gia chủ đại nhân. . . Gia chủ đại nhân trở về!
Lần nữa trở lại Bạch gia, song lần này đi về không phải Yến Bắc Thần, mà là Bạch Nhạc.
Nhất thời, trọn cả Bạch gia đều sôi trào!
Khoan nói Bạch Thanh Nhã, dù là đám hạ nhân Bạch gia cũng đều phảng phất như nháy mắt tìm về chủ tâm cốt, vẻ kinh hỉ phát ra từ tận đáy lòng.
Mặc dù chỉ là hạ nhân tầng đáy, nhưng ở trong đại gia tộc thế này, bọn hắn tự nhiên rõ ràng cái gì mới là lực lượng mấu chốt chống đỡ cho một gia tộc.
Vô luận Bạch gia có thanh danh lớn đến đâu, nhìn qua phồn vinh cỡ nào, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều rõ ràng, Bạch gia có Bạch Nhạc mới có được hết thảy hôm nay! Một khi Bạch Nhạc xảy ra bất trắc, Bạch gia nhiều khả năng sẽ theo bước Mộ Dung gia.
- Bạch huynh đệ! Ngươi trở về thật rồi? Ha ha ha ha!
Phía xa xa, không đợi Bạch Thanh Nhã đi ra, Văn Trạch và mấy tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đã trước một bước ra đón, dùng sức ôm chầm lấy Bạch Nhạc!
- Văn huynh, đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc khom lưng hành lễ nói.
- Đừng, tiếng đa tạ này của ngươi, ta không mặt mũi nào nhận được.
Khoát tay, Văn Trạch lắc đầu nói.
Đừng thấy bây giờ bọn hắn tiến vào Bạch gia, tựa hồ là đang bảo hộ Bạch gia, che chở Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, trong lòng Văn Trạch cũng biết, đây chẳng qua là một loại thủ đoạn khắc chế Yến Bắc Thần mà thôi, cùng lắm tính là thuận nước đẩy thuyền, tự nhiên không cần phải nói đa tạ.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Bất luận thế nào, Văn huynh có thể tới, Bạch Nhạc túc cảm thịnh tình.
Cứ vậy hàn huyên một lúc, Bạch Thanh Nhã rốt cục cũng chạy tới, vừa thấy Bạch Nhạc, trong mắt lập tức ngân ngấn lệ hoa.
- Thanh Nhã tỷ!
Mặc cho Bạch Thanh Nhã ôm vào trong lòng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Mấy ngày qua, Bạch Thanh Nhã mới là người thực sự quan tâm hắn nhất, rõ ràng biết Yến Bắc Thần là Bạch Nhạc, lại khăng khăng không thể nói, chỉ biết trơ mắt nhìn người khác vây công Bạch Nhạc, đối với Bạch Thanh Nhã mà nói, thời gian qua mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò.
Thẳng đến giờ đây, tận mắt thấy Bạch Nhạc an toàn trở về, nàng mới triệt để yên lòng.
Hoãn thần lại, lúc này Bạch Thanh Nhã mới mở miệng nói:
- Tiểu Nhạc, Chu trưởng lão và Thiên Thu đại sư đều ở đây, mấy ngày nay, may nhờ có hai vị trưởng lão chiếu cố, bằng không sợ rằng Bạch gia không chống đỡ được đến lúc ngươi trở về.
Gật đầu, Bạch Nhạc để cho Bạch Thanh Nhã dẫn đường đi bái kiến bọn Chu Mộng Dương.
Rốt cuộc, lấy thân phận bọn Chu Mộng Dương, dù biết Bạch Nhạc đi về, song không lý nào lại chủ động đi gặp Bạch Nhạc cả.
Một phen chào hỏi, lại bình lui toàn bộ hạ nhân, lúc này mấy người mới ngồi xuống chuyện trò.
- Tiểu tử, ngươi hồ đồ, cái lúc này sao còn dám trực tiếp về lại Bạch gia.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương mang theo mấy phần khiển trách nói:
- Chắc ngươi cũng nghe nói, lời đồn tuy có vài phần khoa trương, nhưng tên Yến Bắc Thần kia quả thực bất phàm, nếu hắn lần nữa ra tay, sợ rằng ta và Thiên Thu huynh đều chưa hẳn bảo vệ được ngươi.
- Tiểu tử minh bạch.
Khom lưng thụ giáo, thái độ Bạch Nhạc cực kỳ đoan chính, chỉ là lúc đứng dậy lại nghiêm mặt giải thích:
- Ta biết đi về sẽ có chút nguy hiểm, nhưng mà. . . Nếu không đích thân đi về nhìn Thanh Nhã tỷ, ta không yên lòng.
Câu này nhất thời khiến cho Chu Mộng Dương vốn chuẩn bị rất nhiều giáo huấn, lại đều nuốt ngược trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụ mẫu không còn, trường tỷ như mẫu.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, quan tâm tới tỷ tỷ chính là tuân thủ hiếu đạo, dù biết gặp nguy hiểm cũng không thể không làm, đây chính là lễ.
Hơn nữa, Chu Mộng Dương có thể nhìn ra được, lời này không phải khiên cưỡng gán ghép, phần quan tâm và lo lắng Bạch Nhạc dành cho Bạch Thanh Nhã kia không phải giả bộ đi ra! Như thế, dù hắn có muôn vàn đạo lý cũng không thể nói được ra miệng.
- Ngươi có thể có được phần tâm ý này, rất tốt.
Khẽ gật đầu, Mộng Thiên Thu mãn ý nói:
- Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, có lão phu và Chu huynh ở đây, đưa ngươi an toàn về lại Thất Tinh Tông hẳn không thành vấn đề.
- Thiên Thu đại sư, ta thực sự không yên tâm khi để Thanh Nhã tỷ ở lại một mình trong nhà! Trước khi giải quyết sự kiện lần này, ta muốn cùng Thanh Nhã tỷ ở tạm tại Thất Tinh Tông, không biết liệu có được chăng?
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
Lời này có chút giả, rốt cuộc không có ai rõ ràng hơn Bạch Nhạc, cái gọi là truyền nhân Ma Quân rốt cuộc là gì, ai đó có thể gặp nguy hiểm, chứ Bạch Thanh Nhã tuyệt đối sẽ không nguy hiểm.
Nhưng chuyện tới nước này, diễn trò phải diễn toàn bộ, bằng không chính là lưu lại sơ hở cho người khác bắt.
- Được chứ!
Gật đầu, Mộng Thiên Thu trực tiếp đáp ứng.
Khoan nói tới tầm quan trọng hiện thời của Bạch Nhạc, mặc dù không có chuyện này, lấy thân phận hắn, tự nhiên có thể nhẹ nhàng mang theo Bạch Thanh Nhã về lại Thất Tinh Tông.
- Đa tạ Thiên Thu đại sư!
- Không sao cả, đấy chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
Khoát khoát tay, Mộng Thiên Thu nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc, Thiên Cơ Biến, ngươi luyện như thế nào rồi?
Lấy thân phận Mộng Thiên Thu, thuận miệng hỏi lên như vậy, tựa hồ rất bình thường.
Nhưng chính câu nói này lại khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cả kinh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền ý thức được, Mộng Thiên Thu vẫn có điều hoài nghi.
Lời này làm gì phải hỏi hắn, căn bản là muốn mượn cái này để nghiệm chứng xem giữa hắn và Yến Bắc Thần rốt cục có quan hệ hay không.
Tâm tư điện chuyển, nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc lại vẫn không lộ vẻ gì khác thường, lúng túng mở miệng nói:
- Tiểu tử cô phụ Thiên Thu đại sư kỳ vọng, thời gian qua quá nhiều chuyện, không có thời gian nghiên cứu tu tập Thiên Cơ Biến, giờ vẫn chỉ đang ở giai đoạn nhập môn.
- Không sao cả, thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có thể nhập môn, tính là rất khó được, sao không biểu diễn thử cho lão phu xem xem!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu lần nữa mở miệng nói.
- Vâng!
Nói tới nước đó rồi, Bạch Nhạc tự nhiên không tiện chối từ, thế là bèn thoáng định thần!
- Thiên Cơ!
Thốt ra hai tiếng, nháy mắt, Bạch Nhạc bỗng chợt biến thành một bộ dạng khác!
Ở trong mắt người ngoài, tựa hồ chỉ trong thoáng chốc, dung mạo lẫn đồ áo Bạch Nhạc đang mang đều biến thành bộ dạng Văn Trạch, thậm chí Bạch Nhạc còn tận lực học theo bảy tám phần biểu tình, nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Mộng Thiên Thu lại nghiễm nhiên có một phen cảm thụ khác.
Huyễn thuật rất tốt, cũng đúng là Thiên Cơ Biến do hắn dạy, chỉ là. . . Chính như Bạch Nhạc nói, đây gần gần mới chỉ là vừa nhập môn mà thôi, chưa che lấp được khí tức thần hồn, cái gọi là ngụy trang, chẳng qua chỉ là tiểu thuật, vô luận Bạch Nhạc biến thành bộ dáng gì, hắn đều có thể liếc mắt liền nhìn ra.
Tuy Bạch Nhạc đã làm không sai, nhưng đây. . . Không phải Yến Bắc Thần!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro