Thái Thượng Kiếm Tôn

Bước vào Than...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Đạp bước đi tới trước Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc lại không tiếp tục dùng Côn Ngô Kiếm tính thử chém nát cấm chế.

Côn Ngô Kiếm tuy cường đại, nhưng bản thân hắn lại rất yếu!

Lúc đối mặt binh dũng, có thể dựa vào Côn Ngô Kiếm cường hành xông đi qua, nhưng nếu đối mặt cấm chế còn tính thử làm bừa như thế, kết quả duy nhất sẽ là đụng chết trên cấm chế này.

Giả như Vân Mộng Chân ở đây, nắm lấy Côn Ngô Kiếm có lẽ có thể thử xem, nhưng hắn thì thôi đi.

Vốn Bạch Nhạc hẳn nên thử thi triển Thông Thiên Ma Công để phá giải cấm chế như với cung điện khác khi trước, từ đó cường hành xông vào Thanh Vương Điện.

Nhưng lúc này, bản năng lại nói cho hắn biết, cấm chế ở Thanh Vương Điện cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không phải những cung điện khi trước có thể so sánh, một khi hắn dám cường hành phá mở cấm chế, ắt sẽ bị phản phệ, cửu tử nhất sinh!

Huống hồ, vừa nãy hắn gần gần chỉ là miễn cưỡng xông qua đám binh dũng ngăn cản mà thôi, còn chưa trâu bò đến mức giết sạch tất cả binh dũng ngoài cửa, hiện tại binh dũng phía sau vẫn chưa buông bỏ, còn đang tiếp tục ùa tới, chỉ cần trong lúc thử phá giải cấm chế xuất hiện ngoài ý, hắn rất có thể sẽ bị binh dũng chạy tới giết chết!

Thời khắc sinh tử, đầu óc Bạch Nhạc khoái tốc xoay chuyển, nháy mắt liền nhớ tới tình cảnh khi bước vào Địa Cung.

Huyết mạch hoàng thất!

Nếu đổi thành người khác, dù thực lực mạnh hơn Bạch Nhạc, không có Thông Thiên Ma Công lại làm sao phá mở cấm chế, bước vào Thanh Vương Điện?

Nếu Ngô Tuyết Tùng đã để hắn tới, vậy liền không khả năng mặc hắn sa vào tử cục khó giải.

Nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên nhớ tới bình ngọc Ngô Tuyết Tùng đưa cho lúc đi vào.

Theo như lời Ngô Tuyết Tùng, trong này cất chứa hồn huyết của hắn, chỉ có huyết mạch hoàng thất Đại Càn Vương Triều mới có thể khiến cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, khống chế toàn bộ Địa Cung.

Lời này có mấy phần thật, Bạch Nhạc không dám xác định, nhưng hồn huyết của Ngô Tuyết Tùng tất nhiên hữu dụng, đấy là khẳng định.

Thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc căn bản không kịp nghĩ nhiều, trở tay lấy ra bình ngọc, đầu ngón tay khẽ vẫy, trực tiếp mở ra nắp bình, hơi hơi trút nghiêng, đổ một chút hồn huyết trong bình ngọc vào tay, xuyên thẳng qua cấm chế Thanh Vương Điện, xoa lên trên cửa.

Gần như nháy mắt khi bàn tay Bạch Nhạc chạm vào cửa điện, phát động cấm chế, bàn tay nhuộm đỏ tiên huyết đột nhiên lộ ra khí tức khủng bố, trực tiếp đẩy văng cấm chế, để cho Bạch Nhạc nhẹ nhàng đẩy ra cửa điện.

Lúc này Bạch Nhạc thậm chí đã cảm nhận được tiếng xé gió do binh dũng từ sau lưng đánh tới, không dám có chút nào do dự, tức thì, Bạch Nhạc rảo bước tiến vào trong Thanh Vương Điện!

Sát na ấy, cấm chế lần nữa khôi phục, đám binh dũng vốn đã đuổi giết tới trước điện đột ngột ngừng tay, thân hình thoáng ngưng trệ, lập tức xoay người quay đầu, lần nữa lui trở về trên quảng trường bên ngoài đại điện, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hô!

Thở ra một hơi thật dài, sắc mặt Bạch Nhạc thoáng tái nhợt, cũng không để ý hình tượng gì cả, trực tiếp đặt mông ngồi bệt dưới đất.

Đoạn đường này nhìn có vẻ xông qua rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế Bạch Nhạc có thể nói đã ra hết thủ đoạn, hao sạch một thân bản lĩnh, thậm chí còn đánh cược một phen, lợi dụng hồn huyết Ngô Tuyết Tùng, nhờ đó mới thành công xông vào Thanh Vương Điện.

Gian nguy trong đó, quả thực khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Định thần một phen, lúc này Bạch Nhạc mới tử tế quan sát Thanh Vương Điện.

So với cung điện khác, nơi đây mới thật là nguy nga lộng lẫy, trọn cả đại điện không có nửa điểm cảm giác mờ tối như ở bên ngoài, xung quanh đều sáng bừng ánh đèn, chiếu rọi toàn bộ đại điện rõ như ban ngày.

Trên vách tường điêu khắc hoa, chim, cá, côn trùng, tất cả đều sống động như thật.

Trên cột trụ trong điện, phảng phất như có kim long quấn quanh, vừa liếc mắt nhìn liền có thể cảm nhận được sự uy nghiêm của khí thế hoàng gia.

Chính giữa đại điện đặt một chiếc long ỷ màu vàng, trên vương ỷ lơ lững một thanh bội kiếm khắc hình rồng màu ám xanh, sáng lên thanh quang nhàn nhạt, phảng phất như thay mặt Thanh Vương nhận lấy thế nhân triều bái.

Tròng mắt co rụt lại, lúc này ánh mắt Bạch Nhạc dừng ở trên thanh bội kiếm khắc hình rồng, mặc dù chưa thấy qua, song Bạch Nhạc cũng có thể vừa liếc mắt liền nhận ra, đấy ắt hẳn là Thanh Vương Kiếm mà Ngô Tuyết Tùng nói tới.

Nhưng nếu không có chuyện khi trước, không phát hiện đám binh dũng kia đều là người sống biến thành, không phát hiện Tô Nhan đã bắt đầu hóa đá, đang trên đường biến thành binh dũng. Như vậy Bạch Nhạc có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, trực tiếp theo như Ngô Tuyết Tùng phân phó, nhỏ số hồn huyết còn lại trong bình ngọc lên Thanh Vương Kiếm, thử xem có thể để cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, sau đó chờ đợi Ngô Tuyết Tùng đến mang mình rời khỏi Địa Cung.

Nhưng giờ đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, Bạch Nhạc há sẽ còn ngây thơ như thế!

Trong lăng tẩm Thanh Vương này, nơi nơi đều lộ ra quỷ dị, có quá nhiều chuyện Bạch Nhạc khó mà hiểu được. Khoan nói Ngô Tuyết Tùng muốn làm gì, chỉ riêng với cục diện trước mắt, nhỏ hồn huyết nhỏ lên Thanh Vương Kiếm chưa hẳn sẽ mang đến an toàn.

Mặc dù Bạch Nhạc nói qua với Tô Nhan, rằng chỉ cần rời khỏi chỗ này, liền sẽ có hi vọng giải quyết vấn đề hóa đá.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, dù hết thảy thuận lợi, mang Tô Nhan đi ra Địa Cung, cùng lắm chỉ ngăn cản tình hình chuyển biến xấu, chứ rất khó thực sự chữa lành.

Muốn thực sự cứu được Tô Nhan, cách duy nhất chính là khám phá bí ẩn binh dũng ngay trong Thanh Vương Điện, thậm chí khám phá bí ẩn của toàn bộ lăng tẩm Thanh Vương!

Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc cẩn thận đi tới long ý, trong đầu lại chuyển qua càng nhiều ý niệm.

Một đường đi tới bây giờ, Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, đây căn bản không phải bí tàng Thanh Vương lưu lại gì cả, mà là lăng tẩm Thanh Vương tu kiến cho chính mình.

Nhưng nếu là xây dựng lăng tẩm, như vậy thứ đặt ở chính giữa Thanh Vương Điện này hẳn không nên là long ỷ và Thanh Vương Kiếm, mà là quan tài Thanh Vương mới đúng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là, Thanh Vương Điện này tuy nguy nga lộng lẫy, lại căn bản không thấy thi thể Thanh Vương đâu cả.

Điều này không hợp lẽ thường.

- Điện hạ, ngài xác định thật muốn mở ra sát trận?

Đứng ở bên người Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia thoáng có chút do dự, lần nữa xác nhận nói.

- Bản vương tâm ý đã quyết, còn mong tiên sinh giúp ta!

 Khẽ gật đầu, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chớp qua một tia dứt khoát, trầm giọng nói.

- Đã vậy, giờ tý tối nay, điện hạ theo ta cùng lúc mở ra cửa vào Địa Cung!

 Hơi khẽ khom lưng, trung niên chậm rãi đáp.

- Giờ tý?

Hơi ngớ, Ngô Tuyết Tùng nghi hoặc hỏi:

- Chẳng phải Lam tiên sinh từng nói qua, tử khí trong lăng tẩm rất nặng, sao không mở ra ngay lúc giữa trưa, mượn ánh mặt trời chói chang để xua tan tử khí?

- Nếu là phát động sát trận bình thường, tự nhiên phải làm như vậy, nhưng mà. . . Nếu điện hạ khắc ý chọn lựa thời gian, há chẳng phải vô duyên vô cớ khiến người sinh nghi?

 Lắc đầu, trung niên trầm giọng đáp:

- Giờ tý, sát khí nặng nhất, lúc đó, nếu có người bất hạnh xúc phát sát trận, khiến cho sát trận tự động mở ra. . . Liền chưa hẳn có ai phát hiện ra dị dạng.

- Một khi sát trận phát động, chuyện điện hạ biết Thanh Vương bí tàng tất khó mà qua mắt được bọn Tinh Hà lão tổ! Nhưng chí ít, không thể để người khác biết, là chúng ta chủ động mở ra sát trận, như vậy mới có dư địa để quay vần.

Nghe được lời này, Ngô Tuyết Tùng khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Dù phát động sát trận vào ban đêm, uy lực sát trận sẽ càng lớn, cũng sẽ chết càng nhiều người, nhưng đến cái lúc này, hắn đã không quản được quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0