Cho Ngươi Thời...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Oanh!
Nhảy ra từ trên tế đàn, trong mắt Cổ Hiên lộ ra sát cơ, vung quyền nện về phía Lý Phù Nam.
Đối với Cổ Hiên mà nói, trước nay không có cái gọi là phòng ngự, từ bắt đầu tu hành đến nay, hắn chưa từng học qua bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào cả, công kích vốn chính là thủ đoạn phòng ngự tốt nhất.
Muốn thủ hộ nơi tế đàn này, cách hữu hiệu nhất tự nhiên chính là tập sát Lý Phù Nam.
Hơn nữa, Cổ Hiên cũng có tự tin đánh chết đối phương.
Huyết ảnh chiến hàn sơn!
So với người khác, Lý Phù Nam đi trên một con đường hoàn toàn bất đồng.
Lý Phù Nam là tu sĩ đạo pháp thuần túy, truy cầu chính là đạo pháp thần thông cường đại, vứt bỏ tôi luyện thân thể.
Vậy nên khi đối mặt với đám Huyết Ảnh Ma Tông bình thường, ở trong mắt Lý Phù Nam lại càng nhẹ nhàng đáng sợ hơn xa những người khác.
Nhưng khi đối mặt loại ma tu thực lực cường đại như Cổ Hiên, nhược điểm của Lý Phù Nam lại thể hiện hết sức rõ ràng.
Hắn không dám để cho đối phương lại gần, một khi đạo pháp bị phá, bị đối phương tiến đến gần người, hắn cơ hồ không có sức đánh trả.
Đương nhiên, lấy sự cường đại của Hàn Sơn Quyết, dù cho là Cổ Hiên, muốn xông phá công kích của Lý Phù Nam cũng tuyệt không dễ dàng.
Hàn ý như thủy triều, từng đợt cuộn trào lao đến, hóa thành vách tường hàn băng, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!
Một khi để cho Lý Phù Nam có cơ hội thúc giục đi ra toàn vẹn uy lực hàn ý cửu trọng sơn, dù là Cổ Hiên cũng phải nuốt hận đương trường.
Một người là đệ tử xuất sắc nhất của Hàn Sơn, một người là truyền nhân Huyết Ảnh Ma Tông Phá Nam Phi, cả hai vốn đều đã đạp bước đến Linh Phủ Cảnh đỉnh phong, đồng thời đều là thiên kiêu chỉ thiếu nửa bước liền có thể đạt tới Tinh Cung Cảnh.
Trong cơn kịch chiến, lại mặc ai đều không đánh bại được đối phương, cường hành khiến cục diện lần nữa rơi vào thế giằng co.
- Hay cho hàn ý cửu trọng sơn, đáng tiếc. . . Ngươi không ngăn cản được ta!
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Cổ Hiên không đáng nói.
Mặc dù từ cục diện thì thấy, hai người chẳng qua là đánh ngang tay, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.
Huyết tế vẫn đang tiến hành, Cổ Hiên có thể không ngừng hấp thu lực lượng huyết tế, chỉ cần kéo dài đến khi huyết ảnh tế đàn triệt để thành hình, liền có thể thong dong rời đi!
Nhưng mục đích của Lý Phù Nam lại là phá hủy huyết ảnh tế đàn, nhằm giảm thiểu áp lực Thanh Châu Thành phải gánh chịu, nếu không thể ngăn cản đối phương liền bằng với thất bại.
Hơn nữa, dù luận riêng hai người mà nói, cục diện cũng chỉ sẽ phát triển theo hướng bất lợi cho Lý Phù Nam.
Phải biết, mặc dù cùng đều là chỉ thiếu nửa bước liền có thể đạt tới Tinh Cung, nhưng đối với Cổ Hiên mà nói, huyết tế chính là cơ hội đột phá tốt nhất, bây giờ có lẽ còn bất phân thắng bại! Nhưng một khi huyết tế hoàn thành, rất nhanh Cổ Hiên liền có thể thuận thế bước vào Tinh Cung, lúc ấy, hắn liền không cách nào tranh phong với Cổ Hiên được nữa.
Như thế, từ tình hình lúc này thì thấy, cùng lắm chỉ chừng nửa nén hương, huyết ảnh tế đàn liền sẽ triệt để thành hình, thời gian lưu cho bản thân Lý Phù Nam đã không nhiều.
- Hắn không ngăn cản được, nhưng nếu thêm cả ta nữa thì sao?
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên, chớp mắt, một đạo thanh ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở phụ cận tế đàn.
Vừa nghe được tiếng nói kia, vô luận là Cổ Hiên hay Lý Phù Nam, trong lòng đều không khỏi đột nhiên hơi nhảy, đồng thời quét mắt về phía người áo xanh mới hiện thân.
- Là ngươi?
Thấy được một thân áo xanh và ma khí lộ ra trên người đối phương, Cổ Hiên lập tức liền đoán được thân phận.
Không có gì lạ, mấy ngày nay, hắn đi theo bên người Phá Nam Phi, đã không ít lần nghe được tin tức về đối phương.
Thẳng cho tới nay, Cổ Hiên luôn muốn tìm cơ hội ra tay tập sát đối phương, lại một mực bị Phá Nam Phi đè xuống.
Lại không ngờ, hai bên gặp nhau trong tình cảnh thế này.
Trên thực tế, không chỉ mỗi Cổ Hiên trong lòng bất an, dù là Lý Phù Nam cũng có chút nắm bắt không chuẩn.
Tuy đối phương tựa hồ nhắm đến Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng đừng quên, người này dù sao cũng là ma tu, nếu đánh thật, hắn làm sao có thể yên tâm cho được.
- Chẳng phải Huyết Ảnh Ma Tông ngươi đang một mực tìm ta ư? Giờ ta tới rồi. . . Lại nên làm thế nào?
Cười lạnh một tiếng, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, lập tức vung quyền nện về phía tế đàn.
- Ngươi dám!
Khóe mắt liếc thấy động tác của Bạch Nhạc, Cổ Hiên nhướng mày, gầm lên một tiếng, tức tốc đánh tới Bạch Nhạc.
Oanh!
Hai quyền đầu va vào nhau trên không trung, thân hình Bạch Nhạc lập tức bay ngược ra sau, trong tình thế cứng đối cứng so liều thực lực này, so với Cổ Hiên, thực lực hắn quả thực kém thua không ít.
Trên thực tế, nếu không phải Thông Thiên Ma Thể thực sự cường hãn, một quyền vừa rồi liền đủ khiến Bạch Nhạc trọng thương.
Trong mắt chớp qua tinh mang, Cổ Hiên trầm giọng nói:
- Lực lượng nhục thân mạnh lắm, chẳng qua, bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ của ngươi. . Há làm khó dễ được ta?
Cổ Hiên không phải Linh Phủ Cảnh bình thường có thể so sánh, một lần giao phong liền đủ khiến hắn mò ra thực lực chân thực của Bạch Nhạc.
Thật ra trong lòng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, vô luận Thông Thiên Ma Công bá đạo thế nào, đối mặt với loại cường giả cũng có được thành tựu Tử Phủ, lại đạp tới Linh Phủ Cảnh đỉnh phong như Cổ Hiên, hắn tuyệt đối không khả năng chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Thật muốn liều mạng chém giết, thi triển Thôn Thiên Quyết có lẽ có thể đánh một trận, nhưng giờ hiển nhiên chưa phải lúc.
Chỉ là. . . Như vậy cần gì phải đánh sống đánh chết với Cổ Hiên cùng?
Từ thời điểm quyết tâm vòng lộn ngược trở về, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã có kế hoạch.
Lý Phù Nam không tin tưởng ma tu là mình, trông đợi hắn liên thủ với mình để tiến hành vây giết là điều tuyệt đối không thể, nhưng mà, Bạch Nhạc vốn cũng không có ý định tập sát Cổ Hiên ngay lúc này.
- Lý Phù Nam, ta cho ngươi thời gian ba giây để suy xét! Hoặc là ngươi giúp ta ngăn hắn lại, để ta đi hủy tế đàn, hoặc là. . . Ta và liên thủ liên thủ, trước giết tên thiên kiêu Hàn Sơn là ngươi!
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc âm sâm nói.
Nháy mắt khi lời này vừa ra, vô luận là Lý Phù Nam hay Cổ Hiên đều không khỏi biến sắc.
- Một!
Căn bản không cho Lý Phù Nam nửa điểm thời gian để suy nghĩ, ngay khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc đã bắt đầu tính toán thời gian.
Phương pháp của Bạch Nhạc rất đơn giản, núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi!
Lý Phù Nam tất sẽ không chủ động liên thủ với hắn, vậy hắn liền bắt buộc Lý Phù Nam phải liên thủ với mình.
Vô luận Lý Phù Nam rốt cục có tin tưởng hắn hay không thì đều không có lựa chọn khác.
Phải biết, Lý Phù Nam chủ động đi ngăn chặn Cổ Hiên, hai người chẳng qua tám lạng nửa cân, ai cũng không làm gì được ai, chỉ khi nào Bạch Nhạc và Cổ Hiên liên thủ thì mới tuyệt đối đủ tự tin tập sát Lý Phù Nam.
Chỉ cần không muốn chết, Lý Phù Nam nhất định phải làm theo những gì Bạch Nhạc muốn.
Huống hồ, nói đi cũng phải nói lại, Lý Phù Nam không có lý do gì để cự tuyệt, vô luận đối phương ôm theo dụng ý gì, chí ít vào lúc này, đối phương chạy tới đây là để phá hủy huyết ảnh tế đàn, mục đích hoàn toàn nhất trí với hắn.
- Hai!
Trong đầu chớp qua vô số ý niệm, nháy mắt khi nghe đến tiếng hai, Lý Phù Nam liền đã không chút nào do dự, bước ra trước một bước, hàn lưu khủng bố đột ngột bao phủ tới Cổ Hiên.
Hàn ý cửu trọng sơn!
Hiện tại Lý Phù Nam toàn lực ra tay, không cầu thủ thắng, chỉ cầu tạm thời vây khốn Cổ Hiên, mặc cho Cổ Hiên có bản lĩnh lớn bằng trời cũng rất khó giãy thoát trong nháy mắt.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, thời gian chỉ nháy mắt đó liền đủ rồi!
…
Nhảy ra từ trên tế đàn, trong mắt Cổ Hiên lộ ra sát cơ, vung quyền nện về phía Lý Phù Nam.
Đối với Cổ Hiên mà nói, trước nay không có cái gọi là phòng ngự, từ bắt đầu tu hành đến nay, hắn chưa từng học qua bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào cả, công kích vốn chính là thủ đoạn phòng ngự tốt nhất.
Muốn thủ hộ nơi tế đàn này, cách hữu hiệu nhất tự nhiên chính là tập sát Lý Phù Nam.
Hơn nữa, Cổ Hiên cũng có tự tin đánh chết đối phương.
Huyết ảnh chiến hàn sơn!
So với người khác, Lý Phù Nam đi trên một con đường hoàn toàn bất đồng.
Lý Phù Nam là tu sĩ đạo pháp thuần túy, truy cầu chính là đạo pháp thần thông cường đại, vứt bỏ tôi luyện thân thể.
Vậy nên khi đối mặt với đám Huyết Ảnh Ma Tông bình thường, ở trong mắt Lý Phù Nam lại càng nhẹ nhàng đáng sợ hơn xa những người khác.
Nhưng khi đối mặt loại ma tu thực lực cường đại như Cổ Hiên, nhược điểm của Lý Phù Nam lại thể hiện hết sức rõ ràng.
Hắn không dám để cho đối phương lại gần, một khi đạo pháp bị phá, bị đối phương tiến đến gần người, hắn cơ hồ không có sức đánh trả.
Đương nhiên, lấy sự cường đại của Hàn Sơn Quyết, dù cho là Cổ Hiên, muốn xông phá công kích của Lý Phù Nam cũng tuyệt không dễ dàng.
Hàn ý như thủy triều, từng đợt cuộn trào lao đến, hóa thành vách tường hàn băng, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên!
Một khi để cho Lý Phù Nam có cơ hội thúc giục đi ra toàn vẹn uy lực hàn ý cửu trọng sơn, dù là Cổ Hiên cũng phải nuốt hận đương trường.
Một người là đệ tử xuất sắc nhất của Hàn Sơn, một người là truyền nhân Huyết Ảnh Ma Tông Phá Nam Phi, cả hai vốn đều đã đạp bước đến Linh Phủ Cảnh đỉnh phong, đồng thời đều là thiên kiêu chỉ thiếu nửa bước liền có thể đạt tới Tinh Cung Cảnh.
Trong cơn kịch chiến, lại mặc ai đều không đánh bại được đối phương, cường hành khiến cục diện lần nữa rơi vào thế giằng co.
- Hay cho hàn ý cửu trọng sơn, đáng tiếc. . . Ngươi không ngăn cản được ta!
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Cổ Hiên không đáng nói.
Mặc dù từ cục diện thì thấy, hai người chẳng qua là đánh ngang tay, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.
Huyết tế vẫn đang tiến hành, Cổ Hiên có thể không ngừng hấp thu lực lượng huyết tế, chỉ cần kéo dài đến khi huyết ảnh tế đàn triệt để thành hình, liền có thể thong dong rời đi!
Nhưng mục đích của Lý Phù Nam lại là phá hủy huyết ảnh tế đàn, nhằm giảm thiểu áp lực Thanh Châu Thành phải gánh chịu, nếu không thể ngăn cản đối phương liền bằng với thất bại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, dù luận riêng hai người mà nói, cục diện cũng chỉ sẽ phát triển theo hướng bất lợi cho Lý Phù Nam.
Phải biết, mặc dù cùng đều là chỉ thiếu nửa bước liền có thể đạt tới Tinh Cung, nhưng đối với Cổ Hiên mà nói, huyết tế chính là cơ hội đột phá tốt nhất, bây giờ có lẽ còn bất phân thắng bại! Nhưng một khi huyết tế hoàn thành, rất nhanh Cổ Hiên liền có thể thuận thế bước vào Tinh Cung, lúc ấy, hắn liền không cách nào tranh phong với Cổ Hiên được nữa.
Như thế, từ tình hình lúc này thì thấy, cùng lắm chỉ chừng nửa nén hương, huyết ảnh tế đàn liền sẽ triệt để thành hình, thời gian lưu cho bản thân Lý Phù Nam đã không nhiều.
- Hắn không ngăn cản được, nhưng nếu thêm cả ta nữa thì sao?
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên, chớp mắt, một đạo thanh ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở phụ cận tế đàn.
Vừa nghe được tiếng nói kia, vô luận là Cổ Hiên hay Lý Phù Nam, trong lòng đều không khỏi đột nhiên hơi nhảy, đồng thời quét mắt về phía người áo xanh mới hiện thân.
- Là ngươi?
Thấy được một thân áo xanh và ma khí lộ ra trên người đối phương, Cổ Hiên lập tức liền đoán được thân phận.
Không có gì lạ, mấy ngày nay, hắn đi theo bên người Phá Nam Phi, đã không ít lần nghe được tin tức về đối phương.
Thẳng cho tới nay, Cổ Hiên luôn muốn tìm cơ hội ra tay tập sát đối phương, lại một mực bị Phá Nam Phi đè xuống.
Lại không ngờ, hai bên gặp nhau trong tình cảnh thế này.
Trên thực tế, không chỉ mỗi Cổ Hiên trong lòng bất an, dù là Lý Phù Nam cũng có chút nắm bắt không chuẩn.
Tuy đối phương tựa hồ nhắm đến Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng đừng quên, người này dù sao cũng là ma tu, nếu đánh thật, hắn làm sao có thể yên tâm cho được.
- Chẳng phải Huyết Ảnh Ma Tông ngươi đang một mực tìm ta ư? Giờ ta tới rồi. . . Lại nên làm thế nào?
Cười lạnh một tiếng, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, lập tức vung quyền nện về phía tế đàn.
- Ngươi dám!
Khóe mắt liếc thấy động tác của Bạch Nhạc, Cổ Hiên nhướng mày, gầm lên một tiếng, tức tốc đánh tới Bạch Nhạc.
Oanh!
Hai quyền đầu va vào nhau trên không trung, thân hình Bạch Nhạc lập tức bay ngược ra sau, trong tình thế cứng đối cứng so liều thực lực này, so với Cổ Hiên, thực lực hắn quả thực kém thua không ít.
Trên thực tế, nếu không phải Thông Thiên Ma Thể thực sự cường hãn, một quyền vừa rồi liền đủ khiến Bạch Nhạc trọng thương.
Trong mắt chớp qua tinh mang, Cổ Hiên trầm giọng nói:
- Lực lượng nhục thân mạnh lắm, chẳng qua, bằng vào thực lực Linh Phủ sơ kỳ của ngươi. . Há làm khó dễ được ta?
Cổ Hiên không phải Linh Phủ Cảnh bình thường có thể so sánh, một lần giao phong liền đủ khiến hắn mò ra thực lực chân thực của Bạch Nhạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra trong lòng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, vô luận Thông Thiên Ma Công bá đạo thế nào, đối mặt với loại cường giả cũng có được thành tựu Tử Phủ, lại đạp tới Linh Phủ Cảnh đỉnh phong như Cổ Hiên, hắn tuyệt đối không khả năng chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Thật muốn liều mạng chém giết, thi triển Thôn Thiên Quyết có lẽ có thể đánh một trận, nhưng giờ hiển nhiên chưa phải lúc.
Chỉ là. . . Như vậy cần gì phải đánh sống đánh chết với Cổ Hiên cùng?
Từ thời điểm quyết tâm vòng lộn ngược trở về, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã có kế hoạch.
Lý Phù Nam không tin tưởng ma tu là mình, trông đợi hắn liên thủ với mình để tiến hành vây giết là điều tuyệt đối không thể, nhưng mà, Bạch Nhạc vốn cũng không có ý định tập sát Cổ Hiên ngay lúc này.
- Lý Phù Nam, ta cho ngươi thời gian ba giây để suy xét! Hoặc là ngươi giúp ta ngăn hắn lại, để ta đi hủy tế đàn, hoặc là. . . Ta và liên thủ liên thủ, trước giết tên thiên kiêu Hàn Sơn là ngươi!
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc âm sâm nói.
Nháy mắt khi lời này vừa ra, vô luận là Lý Phù Nam hay Cổ Hiên đều không khỏi biến sắc.
- Một!
Căn bản không cho Lý Phù Nam nửa điểm thời gian để suy nghĩ, ngay khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc đã bắt đầu tính toán thời gian.
Phương pháp của Bạch Nhạc rất đơn giản, núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi!
Lý Phù Nam tất sẽ không chủ động liên thủ với hắn, vậy hắn liền bắt buộc Lý Phù Nam phải liên thủ với mình.
Vô luận Lý Phù Nam rốt cục có tin tưởng hắn hay không thì đều không có lựa chọn khác.
Phải biết, Lý Phù Nam chủ động đi ngăn chặn Cổ Hiên, hai người chẳng qua tám lạng nửa cân, ai cũng không làm gì được ai, chỉ khi nào Bạch Nhạc và Cổ Hiên liên thủ thì mới tuyệt đối đủ tự tin tập sát Lý Phù Nam.
Chỉ cần không muốn chết, Lý Phù Nam nhất định phải làm theo những gì Bạch Nhạc muốn.
Huống hồ, nói đi cũng phải nói lại, Lý Phù Nam không có lý do gì để cự tuyệt, vô luận đối phương ôm theo dụng ý gì, chí ít vào lúc này, đối phương chạy tới đây là để phá hủy huyết ảnh tế đàn, mục đích hoàn toàn nhất trí với hắn.
- Hai!
Trong đầu chớp qua vô số ý niệm, nháy mắt khi nghe đến tiếng hai, Lý Phù Nam liền đã không chút nào do dự, bước ra trước một bước, hàn lưu khủng bố đột ngột bao phủ tới Cổ Hiên.
Hàn ý cửu trọng sơn!
Hiện tại Lý Phù Nam toàn lực ra tay, không cầu thủ thắng, chỉ cầu tạm thời vây khốn Cổ Hiên, mặc cho Cổ Hiên có bản lĩnh lớn bằng trời cũng rất khó giãy thoát trong nháy mắt.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, thời gian chỉ nháy mắt đó liền đủ rồi!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro