Chúng Ta Không...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Nhìn Dương Bằng một cái rất sâu, Bạch Nhạc cũng có chút không ngờ đối phương lại thật sự yểm hộ cho mình.
Có điều, bất kể là nói như thế nào, cuối cùng cũng nhận một cái nhân tình của đối phương, dưới loại tình huống này, Bạch Nhạc tất nhiên cũng không tiện trực tiếp rời khỏi, tay tóm một cái, bắt lại đệ tử ma đạo đã ngất đi kia, đi vào trong rừng cây bên cạnh.
Nhìn thấy Bạch Nhạc không cự tuyệt, Dương Bằng lập tức tinh thần phấn chấn đi theo sau.
Về phần Tiếu Vượng và Đàm Y Viên, thật lòng mà nói, bọn họ là không muốn nhúng tay vào, chỉ là bắt đầu từ lúc yểm hộ vừa rồi, bọn họ đã bị Dương Bằng cường hành kéo xuống nước, hiện tại còn muốn thoát thân thì lấy có dễ dàng như vậy.
Huống chi, đừng nhìn hiện tại người áo xanh đó dường như rất dễ nói chuyện, nhưng một khi bọn họ lộ ra ý đồ muốn chạy trốn, nói không chừng đối phương sẽ cho rằng là bọn họ muốn đi tìm Thanh Vân Kỵ mật báo, trực tiếp hạ sát thủ, thế mới là oan uổng.
Bọn họ lại không thể vô tâm vô phế như Dương Bằng.
Đương nhiên, trên thực tế, Bạch Nhạc không bận tâm tới suy nghĩ của bọn họ, càng không có ý định giết người diệt khẩu, nếu đối phương rời khỏi, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Ném đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đang trọng thương xuống đất, mũi chân Bạch Nhạc nhẹ nhàng đá một cái, lập tức một cỗ ma khí tinh túy ùa vào thân thể đối phương, trong mấy hơi thở, quả trứng xui xẻo đó đã tỉnh lại.
- Tiền bối tha mạng.
Tỉnh lại, khóe mắt nhìn thấy một thân áo xanh đó, trong lòng đệ tử này liền dâng lên một cỗ sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời, vội vàng cầu xin tha thứ.
Bộ dạng không hề có cốt khí này, lập tức khiến bọn Tiếu Vượng trợn tròn mắt.
Chỉ là, đối phương hiển nhiên không có cảm giác này, cốt khí? Thứ đó đáng giá bao tiền?
- Ngươi chắc biết ta muốn hỏi gì.
Bình tĩnh đứng tại chỗ, Bạch Nhạc thản nhiên nói.
Trên mặt hơi cứng lại, đệ tử đó vội vàng giải thích,
- Tiền bối, không phải ta không chịu nói, mà là chúng ta cũng không biết... Tất cả kế hoạch lần này đều do Phá Nam Phi tự tay chế định, chúng ta chỉ phụ trách dựa theo kế hoạch của hắn mà hành động, căn bản không biết an bài của người khác.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc lộ ra vẻ ngươi nói có đạo lý, ta đã tin rồi, chỉ là lời nói từ trong miệng thốt ra, lại lập tức dọa cho đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó mất hồn mất vía.
- Ta tin ngươi không biết gì, nhưng... vậy ngươi còn có tác dụng gì nữa.
- Bạch Nhạc!Ta có thể giúp tiền bối âm thầm bảo hộ Bạch Nhạc!
Trong lòng kinh hãi, đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó vội vàng mở miệng nói. Thân là người trong ma đạo, hắn biết rõ tác phong làm việc của người trong ma đạo, thương hại và nhân từ gì đó đều là vớ vẩn, biện pháp duy nhất để sống sót chính là chứng minh giá trị của mình.
Vô dụng, bản thân điều này chính là đánh giá đáng sợ nhất, cũng thường thường có nghĩa là đã tới gần tử vong.
Bạch Nhạc!
Hắn là dưới lo lắng và hoảng sợ mới hô lên cái tên này, nhưng lọt vào trong tai bọn Dương Bằng, lại đột nhiên hiện ra sóng gió động trời.
Có thể được phái ra tìm kiếm manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, bọn họ sao có thể không biết tới tên của Bạch Nhạc, có thể nói, lần này tin tức Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, bản thân chính bởi vì Bạch Nhạc mới lộ ra.
Chỉ là... Sao Bạch Nhạc lại có quan hệ với người ma đạo? Người áo xanh trước mắt này đúng là cao thủ ma đạo sao.
- Âm thầm bảo hộ, ta thấy các ngươi là muốn dùng Bạch Nhạc để uy hiếp ta à?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi muốn làm gì, vốn không liên quan tới ta, nhưng vì sao các ngươi lại cứ muốn chọc tới trên đầu ta. Lời nói của ta, các ngươi chỉ coi là đánh rắm à?
Tóm áo đối phương, xách lên, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Các ngươi không phải muốn biết, ta là ai sao? Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ biết, chỉ mong đến lúc đó, các ngươi sẽ không hối hận.
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc dùng sức đẩy đối phương lại xuống đất, thản nhiên mở miệng nói,
- Về phần Bạch Nhạc... Các ngươi đã muốn giết, vậy cứ giết đi, mỗ gia tung hoành thiên hạ, trước giờ chỉ biết giết người, chứ không biết người giám hộ cho ai.
- Các ngươi dám phá hỏng chuyện của ta, ta diệt Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi!
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc đá một cước vào mông quả trứng xui xẻo đó, trực tiếp đá cho hắn bay lên,
- Cút, trở về nói với Phá Nam Phi... Bảo hắn rửa cổ chờ, ta rất nhanh sẽ tới tìm hắn.
Tuy bị Bạch Nhạc làm nhục một phen, nhưng cuối cùng vẫn giữ được lại một cái mạng, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đó cố chịu thương thế trên người, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vội vàng chạy đi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, lại dễ dàng nhặt được về một cái mạng như vậy.
Nhìn đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó đào tẩu, Tiếu Vượng há há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại chung quy không dám nói ra.
- Ngươi muốn nói gì?
Liếc Tiếu Vượng một cái, Bạch Nhạc thản nhiên hỏi.
Trong lòng giật thót, Tiếu Vượng không ngờ đối phương lại hỏi hắn, nhưng vẫn kiên trì trả lời,
- Diệt cỏ tận gốc, lời nói của yêu nhân ma đạo, sao có thể tin được, hôm nay hắn đã mạng như chỉ mành treo chuông, cái gì cũng có thể đáp ứng, nhưng chỉ cần chạy thoát... Khó tránh khỏi sẽ lập tức trở mặt, ngày sau tất thành tai hoạ ngầm.
- Tai hoạ ngầm? Bằng vào hắn cũng xứng à!
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc nói với vẻ khinh thường.
- ...
Một câu này lập tức khiến Tiếu Vượng nghẹn lời.
Đúng vậy, một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ cảnh đối với hắn mà nói, chạy đi tất nhiên trở thành tai hoạ ngầm, nhưng đối với người ta mà nói, có tính là gì?
Về phần diệt cỏ tận gốc, vậy càng không cần nói tới, đối phương đâu phải người trong chính đạo, rõ ràng chính là một ma đầu.
- Vì ơn cứu mạng của tiền bối, chúng ta có thể thề, tuyệt không sẽ không tiết lộ một chút tin tức về tiền bối, cầu ngươi thả cho chúng ta một con đường sống.
Hơi ôm quyền, Tiếu Vượng trầm giọng nói.
- Ngươi là đang bàn điều kiện với ta à?
Lạnh lùng nhìn Tiếu Vượng, Bạch Nhạc hỏi ngược lại,
- Ngươi có tiết lộ tin tức liên quan tới ta hay không... Ta sẽ bận tâm sao.
- ...
- Tiền bối, tiếu sư đệ không biết ăn nói, xin tiền bối thứ lỗi.
Mắt thấy sắc mặt Bạch Nhạc trở nên bất thiện, Đàm Y Viên lập tức ngắt lời,
- Tiền bối thực lực cường đại, tất nhiên không sợ bị người ta uy hiếp, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không có ý uy hiếp tiền bối! Tiền bối đã đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, chúng ta cũng là phụng mệnh truy tra tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, mục đích là nhất trí... Nếu tiền bối có thể mở một mặt lưới, thả chúng ta rời khỏi, ngày sau lúc đối phó Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có thể có thêm một phần trợ lực.
Khác với Tiếu Vượng, tâm tư của Đàm Y Viên lại tinh tế hơn nhiều, lập tức nhìn ra chỗ mấu chốt trong đó.
Những đệ tử chính đạo bọn họ, tất nhiên không có tiếp xúc gì với người trong ma đạo, những lời như cái gì ngày sau tất có báo đáp căn bản là không có ý nghĩa, chẳng thà kéo Huyết Ảnh Ma Tông ra, làm kẻ địch chung của hai bên. Như vậy coi đây là đầu mối then chốt, thành lập quan hệ nhất định, cũng chứng minh được giá trị của mình.
Phần sức phán đoán và tâm tư này mạnh hơn Tiếu Vượng nhiều.
- Không sai! Bất kể nói như thế nào, Huyết Ảnh Ma Tông đều là kẻ địch chung của chúng ta! Vị huynh đệ này, tuy ta không biết ngươi rốt cuộc là thân phận gì, nhưng nội tình của Huyết Ảnh Ma Tông sâu hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều... Chúng ta không phải kẻ địch!
Nhìn Bạch Nhạc, Dương Bằng nghiêm túc mở miệng nói.
Có điều, bất kể là nói như thế nào, cuối cùng cũng nhận một cái nhân tình của đối phương, dưới loại tình huống này, Bạch Nhạc tất nhiên cũng không tiện trực tiếp rời khỏi, tay tóm một cái, bắt lại đệ tử ma đạo đã ngất đi kia, đi vào trong rừng cây bên cạnh.
Nhìn thấy Bạch Nhạc không cự tuyệt, Dương Bằng lập tức tinh thần phấn chấn đi theo sau.
Về phần Tiếu Vượng và Đàm Y Viên, thật lòng mà nói, bọn họ là không muốn nhúng tay vào, chỉ là bắt đầu từ lúc yểm hộ vừa rồi, bọn họ đã bị Dương Bằng cường hành kéo xuống nước, hiện tại còn muốn thoát thân thì lấy có dễ dàng như vậy.
Huống chi, đừng nhìn hiện tại người áo xanh đó dường như rất dễ nói chuyện, nhưng một khi bọn họ lộ ra ý đồ muốn chạy trốn, nói không chừng đối phương sẽ cho rằng là bọn họ muốn đi tìm Thanh Vân Kỵ mật báo, trực tiếp hạ sát thủ, thế mới là oan uổng.
Bọn họ lại không thể vô tâm vô phế như Dương Bằng.
Đương nhiên, trên thực tế, Bạch Nhạc không bận tâm tới suy nghĩ của bọn họ, càng không có ý định giết người diệt khẩu, nếu đối phương rời khỏi, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Ném đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đang trọng thương xuống đất, mũi chân Bạch Nhạc nhẹ nhàng đá một cái, lập tức một cỗ ma khí tinh túy ùa vào thân thể đối phương, trong mấy hơi thở, quả trứng xui xẻo đó đã tỉnh lại.
- Tiền bối tha mạng.
Tỉnh lại, khóe mắt nhìn thấy một thân áo xanh đó, trong lòng đệ tử này liền dâng lên một cỗ sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời, vội vàng cầu xin tha thứ.
Bộ dạng không hề có cốt khí này, lập tức khiến bọn Tiếu Vượng trợn tròn mắt.
Chỉ là, đối phương hiển nhiên không có cảm giác này, cốt khí? Thứ đó đáng giá bao tiền?
- Ngươi chắc biết ta muốn hỏi gì.
Bình tĩnh đứng tại chỗ, Bạch Nhạc thản nhiên nói.
Trên mặt hơi cứng lại, đệ tử đó vội vàng giải thích,
- Tiền bối, không phải ta không chịu nói, mà là chúng ta cũng không biết... Tất cả kế hoạch lần này đều do Phá Nam Phi tự tay chế định, chúng ta chỉ phụ trách dựa theo kế hoạch của hắn mà hành động, căn bản không biết an bài của người khác.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc lộ ra vẻ ngươi nói có đạo lý, ta đã tin rồi, chỉ là lời nói từ trong miệng thốt ra, lại lập tức dọa cho đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó mất hồn mất vía.
- Ta tin ngươi không biết gì, nhưng... vậy ngươi còn có tác dụng gì nữa.
- Bạch Nhạc!Ta có thể giúp tiền bối âm thầm bảo hộ Bạch Nhạc!
Trong lòng kinh hãi, đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó vội vàng mở miệng nói. Thân là người trong ma đạo, hắn biết rõ tác phong làm việc của người trong ma đạo, thương hại và nhân từ gì đó đều là vớ vẩn, biện pháp duy nhất để sống sót chính là chứng minh giá trị của mình.
Vô dụng, bản thân điều này chính là đánh giá đáng sợ nhất, cũng thường thường có nghĩa là đã tới gần tử vong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nhạc!
Hắn là dưới lo lắng và hoảng sợ mới hô lên cái tên này, nhưng lọt vào trong tai bọn Dương Bằng, lại đột nhiên hiện ra sóng gió động trời.
Có thể được phái ra tìm kiếm manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, bọn họ sao có thể không biết tới tên của Bạch Nhạc, có thể nói, lần này tin tức Huyết Ảnh Ma Tông xuất thế, bản thân chính bởi vì Bạch Nhạc mới lộ ra.
Chỉ là... Sao Bạch Nhạc lại có quan hệ với người ma đạo? Người áo xanh trước mắt này đúng là cao thủ ma đạo sao.
- Âm thầm bảo hộ, ta thấy các ngươi là muốn dùng Bạch Nhạc để uy hiếp ta à?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi muốn làm gì, vốn không liên quan tới ta, nhưng vì sao các ngươi lại cứ muốn chọc tới trên đầu ta. Lời nói của ta, các ngươi chỉ coi là đánh rắm à?
Tóm áo đối phương, xách lên, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Các ngươi không phải muốn biết, ta là ai sao? Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ biết, chỉ mong đến lúc đó, các ngươi sẽ không hối hận.
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc dùng sức đẩy đối phương lại xuống đất, thản nhiên mở miệng nói,
- Về phần Bạch Nhạc... Các ngươi đã muốn giết, vậy cứ giết đi, mỗ gia tung hoành thiên hạ, trước giờ chỉ biết giết người, chứ không biết người giám hộ cho ai.
- Các ngươi dám phá hỏng chuyện của ta, ta diệt Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi!
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc đá một cước vào mông quả trứng xui xẻo đó, trực tiếp đá cho hắn bay lên,
- Cút, trở về nói với Phá Nam Phi... Bảo hắn rửa cổ chờ, ta rất nhanh sẽ tới tìm hắn.
Tuy bị Bạch Nhạc làm nhục một phen, nhưng cuối cùng vẫn giữ được lại một cái mạng, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đó cố chịu thương thế trên người, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, vội vàng chạy đi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, lại dễ dàng nhặt được về một cái mạng như vậy.
Nhìn đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó đào tẩu, Tiếu Vượng há há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại chung quy không dám nói ra.
- Ngươi muốn nói gì?
Liếc Tiếu Vượng một cái, Bạch Nhạc thản nhiên hỏi.
Trong lòng giật thót, Tiếu Vượng không ngờ đối phương lại hỏi hắn, nhưng vẫn kiên trì trả lời,
- Diệt cỏ tận gốc, lời nói của yêu nhân ma đạo, sao có thể tin được, hôm nay hắn đã mạng như chỉ mành treo chuông, cái gì cũng có thể đáp ứng, nhưng chỉ cần chạy thoát... Khó tránh khỏi sẽ lập tức trở mặt, ngày sau tất thành tai hoạ ngầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tai hoạ ngầm? Bằng vào hắn cũng xứng à!
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Nhạc nói với vẻ khinh thường.
- ...
Một câu này lập tức khiến Tiếu Vượng nghẹn lời.
Đúng vậy, một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ cảnh đối với hắn mà nói, chạy đi tất nhiên trở thành tai hoạ ngầm, nhưng đối với người ta mà nói, có tính là gì?
Về phần diệt cỏ tận gốc, vậy càng không cần nói tới, đối phương đâu phải người trong chính đạo, rõ ràng chính là một ma đầu.
- Vì ơn cứu mạng của tiền bối, chúng ta có thể thề, tuyệt không sẽ không tiết lộ một chút tin tức về tiền bối, cầu ngươi thả cho chúng ta một con đường sống.
Hơi ôm quyền, Tiếu Vượng trầm giọng nói.
- Ngươi là đang bàn điều kiện với ta à?
Lạnh lùng nhìn Tiếu Vượng, Bạch Nhạc hỏi ngược lại,
- Ngươi có tiết lộ tin tức liên quan tới ta hay không... Ta sẽ bận tâm sao.
- ...
- Tiền bối, tiếu sư đệ không biết ăn nói, xin tiền bối thứ lỗi.
Mắt thấy sắc mặt Bạch Nhạc trở nên bất thiện, Đàm Y Viên lập tức ngắt lời,
- Tiền bối thực lực cường đại, tất nhiên không sợ bị người ta uy hiếp, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không có ý uy hiếp tiền bối! Tiền bối đã đối địch với Huyết Ảnh Ma Tông, chúng ta cũng là phụng mệnh truy tra tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông, mục đích là nhất trí... Nếu tiền bối có thể mở một mặt lưới, thả chúng ta rời khỏi, ngày sau lúc đối phó Huyết Ảnh Ma Tông, cũng có thể có thêm một phần trợ lực.
Khác với Tiếu Vượng, tâm tư của Đàm Y Viên lại tinh tế hơn nhiều, lập tức nhìn ra chỗ mấu chốt trong đó.
Những đệ tử chính đạo bọn họ, tất nhiên không có tiếp xúc gì với người trong ma đạo, những lời như cái gì ngày sau tất có báo đáp căn bản là không có ý nghĩa, chẳng thà kéo Huyết Ảnh Ma Tông ra, làm kẻ địch chung của hai bên. Như vậy coi đây là đầu mối then chốt, thành lập quan hệ nhất định, cũng chứng minh được giá trị của mình.
Phần sức phán đoán và tâm tư này mạnh hơn Tiếu Vượng nhiều.
- Không sai! Bất kể nói như thế nào, Huyết Ảnh Ma Tông đều là kẻ địch chung của chúng ta! Vị huynh đệ này, tuy ta không biết ngươi rốt cuộc là thân phận gì, nhưng nội tình của Huyết Ảnh Ma Tông sâu hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều... Chúng ta không phải kẻ địch!
Nhìn Bạch Nhạc, Dương Bằng nghiêm túc mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro