Đánh một cái tà...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Thanh Vương thở dài một tiếng, không khỏi có chút bất đắc dĩ, giới chỉ của bản thân cũng không thể tùy tiện cho Bạch Nhạc được, thậm chí là nhìn cũng không cho tên tiểu tử thối này nhìn.
Trái phải bị đập một cái cực mạnh, nhưng Thanh Vương cũng lười so đo với loại tiểu bối như Bạch Nhạc, hắn lật bàn tay, cầm một khối ngọc bội màu xanh, rồi thản nhiên mở miệng:
- Bảo vật này tên là Cửu Long Ngọc Hoàn, đây chính là bảo vật hộ thân mà ngày xưa bản vương đích thân luyện chế, có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải. Nếu như ngươi nguyện ý thì lấy Phá Tinh Đan ra, nếu không bản vương lập tức bỏ đi.
Có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải.
Một câu nói kia lập tức khiến lòng Bạch Nhạc dao động, ánh mắt hắn nhìn xuống hình rồng trên ngọc bội màu xanh liền không dời đi nữa.
Đây mới chính là bảo vật hộ thân thật sự.
Cho dù bây giờ trên người Thanh Vương cũng không còn nhiều, nhưng đây là một trong những vũ khí bảo mệnh chân chính của Thanh Vương, có thể lấy ra được, cũng mang ý nghĩa rằng sự nhẫn nại của Thanh Vương đã tới cực hạn.
Trong loại tình huống này, nếu Bạch Nhạc vẫn lòng tham không đáy như xưa, chỉ sợ sẽ ép Thanh Vương cùng hắn nhất phách lưỡng tán(*) mất.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Nhạc đâu còn gì phải do dự, hắn ngay lập tức đồng ý:
- Đạ tạ Thanh Vương ban cho, tiểu bối rất cảm kích.
Tiếp nhận Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay Thanh Vương, đồng thời Bạch Nhạc cũng đưa Phá Tinh Đan ra.
Cầm Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay, Bạch Nhạc thật sự thích đến nỗi không nỡ buông tay, cầm trong tay liền cảm thấy có một cỗ linh khí quanh quẩn, trên ngọc bội khắc chín con rồng, sinh động như thật, giống như lúc nào cũng có thể sống dậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Nhạc, cơn tức giận trước kia của Thanh Vương cũng tan đi rất nhiều.
Nghiêm túc nghĩ lại thì lần này hắn có thể thuận lợi đoạt xá như vậy, cũng do Bạch Nhạc giúp hắn, quan trọng hơn là hắn đã nhìn ra trên người Bạch Nhạc có tiềm lực cực lớn, chính như hắn nói, mười năm sau, Bạch Nhạc tất sẽ vang danh thiên hạ.
Bây giờ nhìn như bị Bạch Nhạc đánh rất ác, nhưng trên thực tế cũng có thể xem như một đoạn duyên phận, được và mất trong chuyện này lại đơn giản như vậy.
Có lẽ bây giờ thằng nhãi này vẫn chưa nhận ra đâu.
Thế nhân đều nói, Thanh Vương tàn nhẫn đa nghi, nhưng trên thực tế nếu chỉ đơn thuần là hạng người tàn nhẫn khát máu thì sao có thể trổ hết tài năng ở trong hoàng thất Đại Càn tranh đấu khốc liệt, trở thành Thanh Vương Bất Tử uy chấn thiên hạ.
- Thằng nhãi, tự giải quyết cho tốt đi.
Thanh Vương chăm chú nhìn Bạch Nhạc một lúc rồi bước lên một bước, lần nữa kích hoạt truyền tống trận, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đến tận lúc xác nhận Thanh Vương đã rời đi, bây giờ Tô Nhan mới thở dài một hơi.
Vị Thanh Vương Bất Tử này mang đến áp lực rất lớn cho nàng ta, dù trên người đối phương không hề có tia linh khí nào, giống như người bình thường, nhưng loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia lại khiến cho người ta không rét mà run.
Thật sự không phải nói quá, tình huống lúc nãy khiến cho nàng ta không thốt nổi nên lời.
- Công tử, hồi nãy người làm ta sợ muốn chết. Đấy là Thanh Vương Bất Tử đó, vậy mà người lại dám đánh hắn một đòn.
Mặc dù vừa mới sợ hãi, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Bạch Nhạc, Tô Nhan lại tràn đầy khâm phục và vui sướng.
- Thanh Vương Bất Tử thì sao, rốt cuộc cũng chỉ là người mà thôi.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp.
Lúc trước khi đối mặt với Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc còn không khiếp sợ, huống chi là bây giờ.
Thanh danh của Thanh Vương Bất Tử lớn, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc thì còn kém xa Thông Thiên Ma Quân.
- Công tử, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chờ.
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Bất kể Dạ Thần Hi hay là Triệu Thụy cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn nữa, Thanh Vương cũng sẽ không yên lặng dễ dàng như thế, qua mấy ngày nữa, sát trận bên ngoài Thanh Vương Lăng tất sẽ bị phá, đến lúc đó, chúng ta có thể rời đi.
- Năm ngày rồi, vẫn không có một chút manh mối nào, Triệu sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
Thời gian năm ngày này, Triệu Thụy dẫn theo những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông gần như đã lục soát toàn bộ địa cung mấy lần, thậm chí Triệu Thụy còn thử phá giải một ít cấm chế trong cung điện, hắn còn mở ra hai tòa cung điện nữa.
Đáng tiếc, trước sau vẫn không thể tìm được tung tích của Thanh Vương Bất Tử.
Hơn nữa, đối với Triệu Thụy mà nói, muốn phá giải những cấm chế mà Thanh Vương để lại này cũng quá miễn cưỡng rồi, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng linh lực mới có thể làm được.
Nhiều cung điện như vậy, nếu như cứ tìm lung tung không có mục đích thế này, sợ là không kịp.
Vẻ mặt Triệu Thụy tăng thêm vài phần nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Không thể tiếp tục như này, trước hết ta ra ngoài thông báo cho Tử Dương chân nhân.
Mặc dù hắn ta rất muốn dựa vào thực lực của bản thân giết Thanh Vương để cướp lấy Thanh Vương Kiếm, nhưng theo thời gian trôi đi, chính hắn cũng rõ ràng chuyện này gần như đã không còn khả năng nữa.
Cho dù có một chút tư tâm, nhưng đến tình trạng bây giờ, trong lòng hắn ta cũng hiểu, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
Hắn ta là đại đệ tử của Đạo Lăng thiên tông, nhất định phải vì tông môn mà cân nhắc.
Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh, chuyện này quá lớn, đủ lớn để khiến thiên hạ chấn động, vào thời điểm này, nhất định phải nghĩ cách để Tử Dương chân nhân ra tay, bóp chết đối phương ở trong Thanh Vương Lăng này mới được.
- Triệu sư huynh, huynh có thể dẫn bọn ta ra ngoài không.
Đôi mắt Văn Trạch lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi.
Triệu Thụy lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Không được! Sát trận quá mức nguy hiểm, cho dù là ta đã từng vượt qua sát trận cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu dẫn theo các ngươi, tất sẽ dẫn phát lực lượng sát trận, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ chết dưới công kích của sát trận.
- Vậy khẩn cầu Triệu sư huynh hãy thông báo trước cho sư tôn, cho dù như thế nào, cũng không thể để cho Thanh Vương Bất Tử chạy thoát.
Văn Trạch khẽ gật đầu, cũng biết chừng mực, liền hạ giọng đáp.
Triệu Thụy nhìn Văn Trạch cùng mấy đệ tử khác của Đạo Lăng thiên tông, nói:
- Ta sẽ toàn lực phá trận, ước tính cần thời gian khoảng một ngày để tìm được sơ hở của pháp trận, các ngươi hộ pháp cho ta, cho dù như thế nào cũng không được để cho những người khác làm phiền đến ta, nếu không sẽ chỉ phí công nhọc sức.
- Được.
Văn Trạch và mấy đệ tử lập tức đồng ý, họ khẽ gật đầu rồi trực tiếp tản đi bày kiếm trận phòng ngự.
Bóng đêm đen kịt, Lam tiên sinh nhìn bầu trời đêm, trong mắt cũng không khống chế được lộ ra vẻ lo lắng.
- Sáu ngày... Ngày mai chính là kỳ hạn bảy ngày rồi, điện hạ, người tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì mới phải.
Từ ngày Ngô Tuyết Tùng bắt đầu hiểu chuyện, hắn vẫn luôn phụ tá vị thập tam hoàng tử này, giữa hai người bọn họ, có thể nói là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, cũng chính vì vậy, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Ngô Tuyết Tùng từ đầu đến cuối.
Sự việc bí tàng Thanh Vương, cũng là mưu đồ do một tay hắn tạo ra, lại không ngờ rằng bởi vì một trận chiến ở núi Đạo Lăng đã khiến tình hình toàn bộ thiên hạ thay đổi, cũng khiến Ngô Tuyết Tùng không chịu nổi mà đi một bước cờ hiểm này.
Nhìn thấy kỳ hạn bảy ngày đang đến gần, trong lòng hắn cũng càng ngày càng bất an.
- Không được, không thể chờ đợi thêm nữa! Dù có sát nghiệt, một mình ta vẫn còn gánh được.
Trong mắt Lam tiên sinh lóe lên một tia kiên quyết, lập tức mượn bóng đêm đi về phía cửa vào địa cung.
Kế sách hiện nay, chỉ có một lần nữa kích phát sát trận, cưỡng ép Tinh Hà lão tổ bọn họ phá vỡ sát trận, mới có hy vọng cứu Ngô Tuyết Tùng, dù làm vậy sẽ khiến thành Thanh Châu gặp nạn lần nữa, vô số dân chúng sẽ bị hại, nhưng giờ đã không lo được nữa rồi.
Tên đã lên dây không thể không bắn, từ lúc Ngô Tuyết Tùng mạo hiểm bước vào Thanh Vương Lăng, đã sớm không còn đường quay về.
(*) Nhất Phách Lưỡng Tán: Cái này giống như nhất đao lưỡng đoạt, một phát chặt đứt, thoáng hơn là dứt khoát chia tay/tách ra.
Trái phải bị đập một cái cực mạnh, nhưng Thanh Vương cũng lười so đo với loại tiểu bối như Bạch Nhạc, hắn lật bàn tay, cầm một khối ngọc bội màu xanh, rồi thản nhiên mở miệng:
- Bảo vật này tên là Cửu Long Ngọc Hoàn, đây chính là bảo vật hộ thân mà ngày xưa bản vương đích thân luyện chế, có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải. Nếu như ngươi nguyện ý thì lấy Phá Tinh Đan ra, nếu không bản vương lập tức bỏ đi.
Có thể ngăn cản chín lần công kích của cường giả Tinh Hải.
Một câu nói kia lập tức khiến lòng Bạch Nhạc dao động, ánh mắt hắn nhìn xuống hình rồng trên ngọc bội màu xanh liền không dời đi nữa.
Đây mới chính là bảo vật hộ thân thật sự.
Cho dù bây giờ trên người Thanh Vương cũng không còn nhiều, nhưng đây là một trong những vũ khí bảo mệnh chân chính của Thanh Vương, có thể lấy ra được, cũng mang ý nghĩa rằng sự nhẫn nại của Thanh Vương đã tới cực hạn.
Trong loại tình huống này, nếu Bạch Nhạc vẫn lòng tham không đáy như xưa, chỉ sợ sẽ ép Thanh Vương cùng hắn nhất phách lưỡng tán(*) mất.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Nhạc đâu còn gì phải do dự, hắn ngay lập tức đồng ý:
- Đạ tạ Thanh Vương ban cho, tiểu bối rất cảm kích.
Tiếp nhận Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay Thanh Vương, đồng thời Bạch Nhạc cũng đưa Phá Tinh Đan ra.
Cầm Cửu Long Ngọc Hoàn trong tay, Bạch Nhạc thật sự thích đến nỗi không nỡ buông tay, cầm trong tay liền cảm thấy có một cỗ linh khí quanh quẩn, trên ngọc bội khắc chín con rồng, sinh động như thật, giống như lúc nào cũng có thể sống dậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Nhạc, cơn tức giận trước kia của Thanh Vương cũng tan đi rất nhiều.
Nghiêm túc nghĩ lại thì lần này hắn có thể thuận lợi đoạt xá như vậy, cũng do Bạch Nhạc giúp hắn, quan trọng hơn là hắn đã nhìn ra trên người Bạch Nhạc có tiềm lực cực lớn, chính như hắn nói, mười năm sau, Bạch Nhạc tất sẽ vang danh thiên hạ.
Bây giờ nhìn như bị Bạch Nhạc đánh rất ác, nhưng trên thực tế cũng có thể xem như một đoạn duyên phận, được và mất trong chuyện này lại đơn giản như vậy.
Có lẽ bây giờ thằng nhãi này vẫn chưa nhận ra đâu.
Thế nhân đều nói, Thanh Vương tàn nhẫn đa nghi, nhưng trên thực tế nếu chỉ đơn thuần là hạng người tàn nhẫn khát máu thì sao có thể trổ hết tài năng ở trong hoàng thất Đại Càn tranh đấu khốc liệt, trở thành Thanh Vương Bất Tử uy chấn thiên hạ.
- Thằng nhãi, tự giải quyết cho tốt đi.
Thanh Vương chăm chú nhìn Bạch Nhạc một lúc rồi bước lên một bước, lần nữa kích hoạt truyền tống trận, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đến tận lúc xác nhận Thanh Vương đã rời đi, bây giờ Tô Nhan mới thở dài một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị Thanh Vương Bất Tử này mang đến áp lực rất lớn cho nàng ta, dù trên người đối phương không hề có tia linh khí nào, giống như người bình thường, nhưng loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia lại khiến cho người ta không rét mà run.
Thật sự không phải nói quá, tình huống lúc nãy khiến cho nàng ta không thốt nổi nên lời.
- Công tử, hồi nãy người làm ta sợ muốn chết. Đấy là Thanh Vương Bất Tử đó, vậy mà người lại dám đánh hắn một đòn.
Mặc dù vừa mới sợ hãi, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Bạch Nhạc, Tô Nhan lại tràn đầy khâm phục và vui sướng.
- Thanh Vương Bất Tử thì sao, rốt cuộc cũng chỉ là người mà thôi.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp.
Lúc trước khi đối mặt với Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc còn không khiếp sợ, huống chi là bây giờ.
Thanh danh của Thanh Vương Bất Tử lớn, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc thì còn kém xa Thông Thiên Ma Quân.
- Công tử, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chờ.
Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Bất kể Dạ Thần Hi hay là Triệu Thụy cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn nữa, Thanh Vương cũng sẽ không yên lặng dễ dàng như thế, qua mấy ngày nữa, sát trận bên ngoài Thanh Vương Lăng tất sẽ bị phá, đến lúc đó, chúng ta có thể rời đi.
- Năm ngày rồi, vẫn không có một chút manh mối nào, Triệu sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
Thời gian năm ngày này, Triệu Thụy dẫn theo những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông gần như đã lục soát toàn bộ địa cung mấy lần, thậm chí Triệu Thụy còn thử phá giải một ít cấm chế trong cung điện, hắn còn mở ra hai tòa cung điện nữa.
Đáng tiếc, trước sau vẫn không thể tìm được tung tích của Thanh Vương Bất Tử.
Hơn nữa, đối với Triệu Thụy mà nói, muốn phá giải những cấm chế mà Thanh Vương để lại này cũng quá miễn cưỡng rồi, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng linh lực mới có thể làm được.
Nhiều cung điện như vậy, nếu như cứ tìm lung tung không có mục đích thế này, sợ là không kịp.
Vẻ mặt Triệu Thụy tăng thêm vài phần nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Không thể tiếp tục như này, trước hết ta ra ngoài thông báo cho Tử Dương chân nhân.
Mặc dù hắn ta rất muốn dựa vào thực lực của bản thân giết Thanh Vương để cướp lấy Thanh Vương Kiếm, nhưng theo thời gian trôi đi, chính hắn cũng rõ ràng chuyện này gần như đã không còn khả năng nữa.
Cho dù có một chút tư tâm, nhưng đến tình trạng bây giờ, trong lòng hắn ta cũng hiểu, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta là đại đệ tử của Đạo Lăng thiên tông, nhất định phải vì tông môn mà cân nhắc.
Thanh Vương Bất Tử đoạt xá trùng sinh, chuyện này quá lớn, đủ lớn để khiến thiên hạ chấn động, vào thời điểm này, nhất định phải nghĩ cách để Tử Dương chân nhân ra tay, bóp chết đối phương ở trong Thanh Vương Lăng này mới được.
- Triệu sư huynh, huynh có thể dẫn bọn ta ra ngoài không.
Đôi mắt Văn Trạch lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi.
Triệu Thụy lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Không được! Sát trận quá mức nguy hiểm, cho dù là ta đã từng vượt qua sát trận cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu dẫn theo các ngươi, tất sẽ dẫn phát lực lượng sát trận, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ chết dưới công kích của sát trận.
- Vậy khẩn cầu Triệu sư huynh hãy thông báo trước cho sư tôn, cho dù như thế nào, cũng không thể để cho Thanh Vương Bất Tử chạy thoát.
Văn Trạch khẽ gật đầu, cũng biết chừng mực, liền hạ giọng đáp.
Triệu Thụy nhìn Văn Trạch cùng mấy đệ tử khác của Đạo Lăng thiên tông, nói:
- Ta sẽ toàn lực phá trận, ước tính cần thời gian khoảng một ngày để tìm được sơ hở của pháp trận, các ngươi hộ pháp cho ta, cho dù như thế nào cũng không được để cho những người khác làm phiền đến ta, nếu không sẽ chỉ phí công nhọc sức.
- Được.
Văn Trạch và mấy đệ tử lập tức đồng ý, họ khẽ gật đầu rồi trực tiếp tản đi bày kiếm trận phòng ngự.
Bóng đêm đen kịt, Lam tiên sinh nhìn bầu trời đêm, trong mắt cũng không khống chế được lộ ra vẻ lo lắng.
- Sáu ngày... Ngày mai chính là kỳ hạn bảy ngày rồi, điện hạ, người tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì mới phải.
Từ ngày Ngô Tuyết Tùng bắt đầu hiểu chuyện, hắn vẫn luôn phụ tá vị thập tam hoàng tử này, giữa hai người bọn họ, có thể nói là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, cũng chính vì vậy, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý trợ giúp Ngô Tuyết Tùng từ đầu đến cuối.
Sự việc bí tàng Thanh Vương, cũng là mưu đồ do một tay hắn tạo ra, lại không ngờ rằng bởi vì một trận chiến ở núi Đạo Lăng đã khiến tình hình toàn bộ thiên hạ thay đổi, cũng khiến Ngô Tuyết Tùng không chịu nổi mà đi một bước cờ hiểm này.
Nhìn thấy kỳ hạn bảy ngày đang đến gần, trong lòng hắn cũng càng ngày càng bất an.
- Không được, không thể chờ đợi thêm nữa! Dù có sát nghiệt, một mình ta vẫn còn gánh được.
Trong mắt Lam tiên sinh lóe lên một tia kiên quyết, lập tức mượn bóng đêm đi về phía cửa vào địa cung.
Kế sách hiện nay, chỉ có một lần nữa kích phát sát trận, cưỡng ép Tinh Hà lão tổ bọn họ phá vỡ sát trận, mới có hy vọng cứu Ngô Tuyết Tùng, dù làm vậy sẽ khiến thành Thanh Châu gặp nạn lần nữa, vô số dân chúng sẽ bị hại, nhưng giờ đã không lo được nữa rồi.
Tên đã lên dây không thể không bắn, từ lúc Ngô Tuyết Tùng mạo hiểm bước vào Thanh Vương Lăng, đã sớm không còn đường quay về.
(*) Nhất Phách Lưỡng Tán: Cái này giống như nhất đao lưỡng đoạt, một phát chặt đứt, thoáng hơn là dứt khoát chia tay/tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro