Đạt thành ăn...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Bạch Nhạc!
Nghe được cái tên này, không chỉ mỗi Tinh Hà lão tổ, cả ba vị lão tổ đều không khỏi khẽ nhíu mày.
Linh Phủ Cảnh tầm thường căn bản không có tư cách được bọn hắn nhớ kỹ, nhưng thời gian vừa qua, chuyện xảy ra trên thân Bạch Nhạc thực sự quá nhiều, vô luận có ưa hay không, bất luận ôm theo thái độ gì với Bạch Nhạc, cái tên này, tựa hồ đã trở thành một tồn tại gắn liền với Thanh Châu.
- Đúng là ở đâu cũng có hắn, Tinh Hà lão nhi, xem ra tiểu gia hỏa này cự tuyệt về Thất Tinh Tông rồi đúng không.
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Huyết Ảnh Ma Quân lạnh lùng nói.
- Ma Quân vẫn nên quan tâm bản thân trước thì hơn.
Liếc nhìn Huyết Ảnh Ma Quân một cái, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói.
- Tử Dương, ta nhớ được Thanh Vương chính là chết dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ các ngươi? Giờ ngươi nói xem nên thế nào?
Mặc kệ Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh Ma Quân lần nữa mở miệng nói.
- Con người Thanh Vương tàn nhẫn thích giết, không phải hạng lương thiện! Bí tàng gì đó, ta không tin, cứ trực tiếp hủy đi là được.
Hừ nhẹ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân nhàn nhạt nói.
- Hủy? Hắc, Đạo Lăng Thiên Tông ngươi nhà lớn nghiệp lớn, không để mấy thứ cỏn con kia vào trong mắt, nhưng bản quân lại rất có hứng thú, hay là giao cho ta xử lý, thế nào?
Cười khẩy một tiếng, Huyết Ảnh Ma Quân bỡn cợt nói.
Tuy thanh danh Thanh Vương không được tốt cho lắm, nhưng nói thế nào cũng đã từng là cường giả đỉnh cấp nhất trong thiên hạ, nếu không phải đụng đến Đạo Lăng Thánh Nữ ở thời đỉnh phong, đổi thành người khác sợ là chưa hẳn đã làm gì được.
Hơn nữa, Thanh Vương nổi danh tàn bạo liễm tài, nếu lưu lại bí tàng, bên trong tất có không ít bảo vật.
Những vật này, Huyết Ảnh Ma Quân tuy chưa hẳn để vào trong mắt, nhưng đối với người Huyết Ảnh Ma Tông lại tuyệt đối là chí bảo.
Còn về vật tùy thân của Thanh Vương, tỷ như chí bảo cỡ Thanh Vương Kiếm, vậy thì ngay cả Huyết Ảnh Ma Quân đều không khỏi thèm thuồng.
Trước kia bị Ngô Tuyết Tùng che giấu, không biết thì cũng thôi, nhưng giờ cơ hội đặt ngay trước mắt, há lại dễ dàng buông tha.
- Hủy? Nào có dễ dàng như vậy!
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ tiếp lời:
- Chỉ riêng sát trận chúng ta thấy được bây giờ đã khủng bố vậy rồi, thật muốn hủy đi lăng tẩm Thanh Vương, dù ba người chúng ta đồng loạt ra tay, sợ rằng chưa chắc đã làm được, huống hồ. . . Vị Huyết Ảnh Ma Quân đây sợ là không chịu.
Điểm này, dù là Tử Dương Chân Nhân cũng không cách nào phủ nhận.
Tuy Thanh Vương đã chết đi mấy nghìn năm, nhưng với thực lực của hắn, nếu thật thành tâm lưu lại bí tàng, bố trí sát trận bảo hộ, vậy thì không phải đám cường giả Tinh Cung Cảnh bọn hắn có thể dễ dàng phá huỷ được.
Đừng thấy ở Thanh Châu, bọn hắn tựa hồ đều là nhân vật cấp lão tổ, nhưng trên thực tế, đưa mắt khắp thiên hạ lại không tính nhân vật đỉnh cấp gì.
Dù Tử Dương Chân Nhân thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, lại cũng nhận thức rõ ràng, sở dĩ cái gọi là Thập Nhị Kim Tiên danh chấn thiên hạ, đó là bởi vì Đạo Lăng tiên trận!
Đạo Lăng Thiên Tông mặc dù có thể chế áp thiên hạ, nhưng trước nay dựa vào đều không phải Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, mà là Đạo Lăng Thánh Nữ tay cầm Côn Ngô Kiếm, cùng với vị Đạo Lăng chưởng giáo kia!
Trên thực tế, dù là trận chiến Đạo Lăng Sơn, nếu không phải Thánh Nữ đời trước sớm vẫn lạc, kết quả thế nào sợ rằng còn chưa biết!
Mà Thanh Vương, trước đây lại từng là cao thủ tuyệt đỉnh, dám quyết một trận tử chiến với Đạo Lăng Thánh Nữ.
- Không phải Bạch Nhạc đã đi vào ư? Đã vậy, ta thấy không bằng chúng ta dứt khoát liên thủ phá ra một vết rách trên sát trận, để đệ tử cũng đều tiến vào bên trong tra xét một phen! Nếu Thanh Vương thật lưu lại bí tàng, vậy chính là cơ duyên của bọn hắn, muốn được đến chỗ tốt, toàn bằng bản lãnh mà tranh! Dù không có thu hoạch, cũng tính là một lần rèn luyện, có ích không hại.
Nhìn hai người còn lại, Tinh Hà lão tổ chậm rãi nói.
Nhìn nhau một cái, Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân cũng lần lượt gật đầu.
Câu này không nghi ngờ chính là kết quả tốt nhất mà các bên đều có thể chấp nhận.
Rốt cuộc, dù là Tử Dương Chân Nhân, lần này cũng mang theo Văn Trạch và hơn mười tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.
- Để đảm bảo an toàn, chỉ có đệ tử dưới Tinh Cung Cảnh mới được tiến vào, ý hai vị thế nào?
Nhíu mày, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng nói.
Thoáng trầm ngâm một lát, Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân đều đáp ứng.
Thế không phải là nói, Tinh Cung Cảnh liền không cách nào vượt qua sát trận bước vào lăng tẩm Thanh Vương, nếu ba người bọn hắn nguyện ý toàn lực áp chế, hoàn toàn có thể cường hành đưa Tinh Cung Cảnh vào bên trong.
Nhưng vấn đề ở chỗ, lần này Tử Dương Chân Nhân căn bản không mang theo đệ tử Tinh Cung Cảnh, tự nhiên không muốn người khác phá hoại cân bằng.
Huống hồ, lấy chính bọn hắn mà luận, bất kể là Huyết Ảnh Ma Tông hay Thất Tinh Tông, thật ra đều không quá quan tâm đệ tử Linh Phủ Cảnh chết sống, nhưng nếu là một vị cường giả Tinh Cung Cảnh, vậy lại khác! Một khi xảy ra bất trắc, bỏ mạng trong lăng tẩm Thanh Vương, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thế cục cân bằng tại Thanh Châu
Rủi ro này, vô luận Huyết Ảnh Ma Tông hay Thất Tinh Tông đều không muốn đi chọc.
Huống hồ, kỳ thật trong lòng bọn hắn đều biết thân phận của vị phủ chủ Thanh Châu trước mắt.
Nếu thật có Thanh Vương bí tàng, một khi để cho Ngô Tuyết Tùng nhân cơ hội bước vào trong đó, thu được bí tàng, tự nhiên liền sẽ vượt lên người khác!
Trước đó Ngô Tuyết Tùng không chịu bước vào trong, mà trăm phương ngàn kế lôi kéo Bạch Nhạc thay hắn đi vào, chứng tỏ chí ít đến trước mắt, Ngô Tuyết Tùng còn không vào được, nếu bọn họ phá mở sát trận, thế chẳng phải vô duyên vô cớ làm chuyện tốt giúp đối phương? Hiển nhiên đây là kết quả mà cả ba phương đều không muốn nhìn thấy.
Như thế, tự nhiên rất dễ đạt thành ăn ý.
Nghe lời này của đám Tinh Hà lão tổ, sắc mặt Ngô Tuyết Tùng lập tức xanh đen.
Ba vị lão tổ này rất nhanh liền đạt thành ăn ý, nhưng từ đầu đến cuối, lại có ai hỏi qua hắn một câu?
Phải biết, hắn mới là phủ chủ Thanh Châu, là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều! Hắn mới là người thực sự có tư cách nhất để kế thừa Thanh Vương truyền thừa, thu lấy Thanh Vương bí tàng.
Nhưng mà. . . Có ai hỏi qua hắn không?
Song, dù vậy, hắn cũng chỉ có nước nhẫn nhịn, đừng nói cự tuyệt, thậm chí ngay cả một câu bất mãn đều không dám nói.
Không phải bởi vì không chiếm lý, mà là bởi, ở trước mặt đối phương, hắn căn bản không có tư cách lên tiếng.
Vô luận là đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung hay là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, đều không có tư cách lên tiếng trước mặt lão tổ Tinh Hải Cảnh!
Chỉ khi được đến Thanh Vương truyền thừa, trở thành tân Thanh Vương, vậy mới có thể đứng ngang hàng nói chuyện với đối phương, thậm chí ngày sau. . . vượt lên đối phương.
Trong đầu chớp qua những ý niệm này, lại càng khiến hắn kiên định quyết tâm cướp lấy Thanh Vương Kiếm!
Vô luận bởi thế phải trả ra đại giá lớn cỡ nào!
- Người đâu, truyền lệnh cho Thanh Vân Kỵ tuyển ra mười người xuất sắc nhất, cùng theo đệ tử Thất Tinh Tông và Huyết Ảnh Ma Tông bước vào lăng tẩm Thanh Vương!
Xoay người lại, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng phân phó nói.
Nếu đã muốn diễn trò, vậy liền diễn cho trọn bộ!
Mặc dù hắn không dám cãi lại ba vị lão tổ, nhưng gián tiếp biểu đạt chút bất mãn, khiến đối phương cảm thấy hắn đang phát tiết tình tự, có khi lại là chuyện tốt.
Trong lòng cười lạnh, Ngô Tuyết Tùng hướng về phía bọn Tinh Hà lão tổ khom lưng cúi đầu, cứ thế xoay người rời đi.
- Ba vị tiền bối làm chủ là được, vãn bối xin cáo lui!
….
Nghe được cái tên này, không chỉ mỗi Tinh Hà lão tổ, cả ba vị lão tổ đều không khỏi khẽ nhíu mày.
Linh Phủ Cảnh tầm thường căn bản không có tư cách được bọn hắn nhớ kỹ, nhưng thời gian vừa qua, chuyện xảy ra trên thân Bạch Nhạc thực sự quá nhiều, vô luận có ưa hay không, bất luận ôm theo thái độ gì với Bạch Nhạc, cái tên này, tựa hồ đã trở thành một tồn tại gắn liền với Thanh Châu.
- Đúng là ở đâu cũng có hắn, Tinh Hà lão nhi, xem ra tiểu gia hỏa này cự tuyệt về Thất Tinh Tông rồi đúng không.
Khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, Huyết Ảnh Ma Quân lạnh lùng nói.
- Ma Quân vẫn nên quan tâm bản thân trước thì hơn.
Liếc nhìn Huyết Ảnh Ma Quân một cái, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói.
- Tử Dương, ta nhớ được Thanh Vương chính là chết dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ các ngươi? Giờ ngươi nói xem nên thế nào?
Mặc kệ Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh Ma Quân lần nữa mở miệng nói.
- Con người Thanh Vương tàn nhẫn thích giết, không phải hạng lương thiện! Bí tàng gì đó, ta không tin, cứ trực tiếp hủy đi là được.
Hừ nhẹ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân nhàn nhạt nói.
- Hủy? Hắc, Đạo Lăng Thiên Tông ngươi nhà lớn nghiệp lớn, không để mấy thứ cỏn con kia vào trong mắt, nhưng bản quân lại rất có hứng thú, hay là giao cho ta xử lý, thế nào?
Cười khẩy một tiếng, Huyết Ảnh Ma Quân bỡn cợt nói.
Tuy thanh danh Thanh Vương không được tốt cho lắm, nhưng nói thế nào cũng đã từng là cường giả đỉnh cấp nhất trong thiên hạ, nếu không phải đụng đến Đạo Lăng Thánh Nữ ở thời đỉnh phong, đổi thành người khác sợ là chưa hẳn đã làm gì được.
Hơn nữa, Thanh Vương nổi danh tàn bạo liễm tài, nếu lưu lại bí tàng, bên trong tất có không ít bảo vật.
Những vật này, Huyết Ảnh Ma Quân tuy chưa hẳn để vào trong mắt, nhưng đối với người Huyết Ảnh Ma Tông lại tuyệt đối là chí bảo.
Còn về vật tùy thân của Thanh Vương, tỷ như chí bảo cỡ Thanh Vương Kiếm, vậy thì ngay cả Huyết Ảnh Ma Quân đều không khỏi thèm thuồng.
Trước kia bị Ngô Tuyết Tùng che giấu, không biết thì cũng thôi, nhưng giờ cơ hội đặt ngay trước mắt, há lại dễ dàng buông tha.
- Hủy? Nào có dễ dàng như vậy!
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ tiếp lời:
- Chỉ riêng sát trận chúng ta thấy được bây giờ đã khủng bố vậy rồi, thật muốn hủy đi lăng tẩm Thanh Vương, dù ba người chúng ta đồng loạt ra tay, sợ rằng chưa chắc đã làm được, huống hồ. . . Vị Huyết Ảnh Ma Quân đây sợ là không chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm này, dù là Tử Dương Chân Nhân cũng không cách nào phủ nhận.
Tuy Thanh Vương đã chết đi mấy nghìn năm, nhưng với thực lực của hắn, nếu thật thành tâm lưu lại bí tàng, bố trí sát trận bảo hộ, vậy thì không phải đám cường giả Tinh Cung Cảnh bọn hắn có thể dễ dàng phá huỷ được.
Đừng thấy ở Thanh Châu, bọn hắn tựa hồ đều là nhân vật cấp lão tổ, nhưng trên thực tế, đưa mắt khắp thiên hạ lại không tính nhân vật đỉnh cấp gì.
Dù Tử Dương Chân Nhân thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, lại cũng nhận thức rõ ràng, sở dĩ cái gọi là Thập Nhị Kim Tiên danh chấn thiên hạ, đó là bởi vì Đạo Lăng tiên trận!
Đạo Lăng Thiên Tông mặc dù có thể chế áp thiên hạ, nhưng trước nay dựa vào đều không phải Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, mà là Đạo Lăng Thánh Nữ tay cầm Côn Ngô Kiếm, cùng với vị Đạo Lăng chưởng giáo kia!
Trên thực tế, dù là trận chiến Đạo Lăng Sơn, nếu không phải Thánh Nữ đời trước sớm vẫn lạc, kết quả thế nào sợ rằng còn chưa biết!
Mà Thanh Vương, trước đây lại từng là cao thủ tuyệt đỉnh, dám quyết một trận tử chiến với Đạo Lăng Thánh Nữ.
- Không phải Bạch Nhạc đã đi vào ư? Đã vậy, ta thấy không bằng chúng ta dứt khoát liên thủ phá ra một vết rách trên sát trận, để đệ tử cũng đều tiến vào bên trong tra xét một phen! Nếu Thanh Vương thật lưu lại bí tàng, vậy chính là cơ duyên của bọn hắn, muốn được đến chỗ tốt, toàn bằng bản lãnh mà tranh! Dù không có thu hoạch, cũng tính là một lần rèn luyện, có ích không hại.
Nhìn hai người còn lại, Tinh Hà lão tổ chậm rãi nói.
Nhìn nhau một cái, Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân cũng lần lượt gật đầu.
Câu này không nghi ngờ chính là kết quả tốt nhất mà các bên đều có thể chấp nhận.
Rốt cuộc, dù là Tử Dương Chân Nhân, lần này cũng mang theo Văn Trạch và hơn mười tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.
- Để đảm bảo an toàn, chỉ có đệ tử dưới Tinh Cung Cảnh mới được tiến vào, ý hai vị thế nào?
Nhíu mày, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng nói.
Thoáng trầm ngâm một lát, Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân đều đáp ứng.
Thế không phải là nói, Tinh Cung Cảnh liền không cách nào vượt qua sát trận bước vào lăng tẩm Thanh Vương, nếu ba người bọn hắn nguyện ý toàn lực áp chế, hoàn toàn có thể cường hành đưa Tinh Cung Cảnh vào bên trong.
Nhưng vấn đề ở chỗ, lần này Tử Dương Chân Nhân căn bản không mang theo đệ tử Tinh Cung Cảnh, tự nhiên không muốn người khác phá hoại cân bằng.
Huống hồ, lấy chính bọn hắn mà luận, bất kể là Huyết Ảnh Ma Tông hay Thất Tinh Tông, thật ra đều không quá quan tâm đệ tử Linh Phủ Cảnh chết sống, nhưng nếu là một vị cường giả Tinh Cung Cảnh, vậy lại khác! Một khi xảy ra bất trắc, bỏ mạng trong lăng tẩm Thanh Vương, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thế cục cân bằng tại Thanh Châu
Rủi ro này, vô luận Huyết Ảnh Ma Tông hay Thất Tinh Tông đều không muốn đi chọc.
Huống hồ, kỳ thật trong lòng bọn hắn đều biết thân phận của vị phủ chủ Thanh Châu trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu thật có Thanh Vương bí tàng, một khi để cho Ngô Tuyết Tùng nhân cơ hội bước vào trong đó, thu được bí tàng, tự nhiên liền sẽ vượt lên người khác!
Trước đó Ngô Tuyết Tùng không chịu bước vào trong, mà trăm phương ngàn kế lôi kéo Bạch Nhạc thay hắn đi vào, chứng tỏ chí ít đến trước mắt, Ngô Tuyết Tùng còn không vào được, nếu bọn họ phá mở sát trận, thế chẳng phải vô duyên vô cớ làm chuyện tốt giúp đối phương? Hiển nhiên đây là kết quả mà cả ba phương đều không muốn nhìn thấy.
Như thế, tự nhiên rất dễ đạt thành ăn ý.
Nghe lời này của đám Tinh Hà lão tổ, sắc mặt Ngô Tuyết Tùng lập tức xanh đen.
Ba vị lão tổ này rất nhanh liền đạt thành ăn ý, nhưng từ đầu đến cuối, lại có ai hỏi qua hắn một câu?
Phải biết, hắn mới là phủ chủ Thanh Châu, là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều! Hắn mới là người thực sự có tư cách nhất để kế thừa Thanh Vương truyền thừa, thu lấy Thanh Vương bí tàng.
Nhưng mà. . . Có ai hỏi qua hắn không?
Song, dù vậy, hắn cũng chỉ có nước nhẫn nhịn, đừng nói cự tuyệt, thậm chí ngay cả một câu bất mãn đều không dám nói.
Không phải bởi vì không chiếm lý, mà là bởi, ở trước mặt đối phương, hắn căn bản không có tư cách lên tiếng.
Vô luận là đệ tử chân truyền Tiên Du Kiếm Cung hay là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, đều không có tư cách lên tiếng trước mặt lão tổ Tinh Hải Cảnh!
Chỉ khi được đến Thanh Vương truyền thừa, trở thành tân Thanh Vương, vậy mới có thể đứng ngang hàng nói chuyện với đối phương, thậm chí ngày sau. . . vượt lên đối phương.
Trong đầu chớp qua những ý niệm này, lại càng khiến hắn kiên định quyết tâm cướp lấy Thanh Vương Kiếm!
Vô luận bởi thế phải trả ra đại giá lớn cỡ nào!
- Người đâu, truyền lệnh cho Thanh Vân Kỵ tuyển ra mười người xuất sắc nhất, cùng theo đệ tử Thất Tinh Tông và Huyết Ảnh Ma Tông bước vào lăng tẩm Thanh Vương!
Xoay người lại, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng phân phó nói.
Nếu đã muốn diễn trò, vậy liền diễn cho trọn bộ!
Mặc dù hắn không dám cãi lại ba vị lão tổ, nhưng gián tiếp biểu đạt chút bất mãn, khiến đối phương cảm thấy hắn đang phát tiết tình tự, có khi lại là chuyện tốt.
Trong lòng cười lạnh, Ngô Tuyết Tùng hướng về phía bọn Tinh Hà lão tổ khom lưng cúi đầu, cứ thế xoay người rời đi.
- Ba vị tiền bối làm chủ là được, vãn bối xin cáo lui!
….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro