Đây là xem thư...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, mặc dù Bạch Nhạc không nói, nhưng Hà Tương Tư tự nhiên nghe ra được, sợ là Mạc Vân Tô tưởng muốn bàn điều kiện gì đó với Bạch Nhạc, song lại bị cự tuyệt, hơn nữa còn dẫn lên Bạch Nhạc bất mãn.
- Đa tạ Bạch huynh đệ quan tâm, ta biết nên làm như thế nào.
Nhàn nhạt đáp một câu, Hà Tương Tư hiển nhiên không quá muốn nhắc tới chủ đề này:
- Tới, chúng ta uống rượu.
Bạch Nhạc tâm lĩnh thần hội, cũng không nhắc tới chuyện này, hai người cứ thế ngồi xuống, từng chén từng chén đụng nhau, hệt như đang uống nước.
Mặc dù rất nhiều người đang uống rượu với nhau, nhưng thực ra ai nấy đều lòng dạ biết rõ, trừ Dương Bằng hoàn toàn không so đo xuất thân và thực lực ra, loại thiên tài như Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô không khả năng thật dung làm một thể với bọn họ.
Hà Tương Tư không chủ động thỉnh mời, tự nhiên sẽ không ai chủ động tới đáp lời uống rượu.
Chỉ là, những người khác không ngờ được rằng, Hà Tương Tư lại cứ vậy chủ động ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhạc, uống hết chén này đến chén khác, như thể hai người là bạn cũ quen biết nhiều năm.
Phải biết, kỳ thực ngày thường Hà Tương Tư không mấy khi uống rượu.
Ngồi bên nhìn Hà Tương Tư chuốc rượu như thế, Mạc Vân Tô rốt cục nhịn không được, đi tới nói:
- Hà sư muội, ngươi đừng uống nữa.
- Ngươi là ai? Quản được ta uống hay không?
Chân mày chợt nhướng lên, Hà Tương Tư lạnh lùng nói.
Bị Hà Tương Tư độp cho một câu như thế, Mạc Vân Tô thoáng ngây người, lại không tiện tranh cãi với Hà Tương Tư, đành phải quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch huynh đệ, hôm nay uống đã không ít, không bằng ta dẫn ngươi đi trước nghỉ ngơi, thế nào?
Tuy không nói lời nào, nhưng Mạc Vân Tô một mực chú ý bên này, tự nhiên có thể nhìn ra được, sở dĩ Hà Tương Tư uống nhiều rượu như vậy, tất nhiên là có liên quan đến Bạch Nhạc! Hai người uống rượu, hắn nói không được Hà Tương Tư, nhưng chỉ cần kéo đi Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tất khó uống tiếp được nữa.
Chỉ là, Mạc Vân Tô lại lần nữa tính sai phản ứng của Bạch Nhạc.
Nếu là người khác, đối mặt loại cao thủ như Mạc Vân Tô, nhiều ít cũng sẽ có vài phần kiêng kỵ, thuận dốc xuống lừa mới là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc hoàn toàn không dính chiêu này.
Vốn đã có chút bất mãn với Mạc Vân Tô, giờ nghe nói thế, Bạch Nhạc há sẽ nể mặt Mạc Vân Tô, lập tức cười lạnh một tiếng, hờ hững nói:
- Ta gọi ngươi một tiếng Mạc huynh là nể mặt Dương huynh, chẳng lẽ, ngươi thật tưởng mình là nhân vật, ai cũng phải cho ngươi mấy phần mặt mũi?
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc hơi nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói:
- Ta uống rượu của ta, liên quan gì đến tay? Dù ta có cần nghỉ ngơi thậ thì cũng tự có Dương huynh an bài, không tới lượt ngươi nhúng tay.
- . . .
Tức thì, sắc mặt Mạc Vân Tô tái xanh.
Dù trước đó hắn đã cảm nhận được Bạch Nhạc có chút bất mãn với mình, song làm sao cũng không ngờ, Bạch Nhạc lại thẳng thừng đến thế, ngay cả nửa điểm mặt mũi đều không cho.
Nhiều năm vậy rồi, ở Thất Tinh Tông, Mạc Vân Tô hắn trước nay luôn được vô số người kính ngưỡng xưng là Mạc sư huynh, trừ mất mặt ở chỗ Hà Tương Tư ra, mặc ai đều không dám khinh mạn hắn như thế.
Tuy hiện tại Bạch Nhạc tính là hơi có bạc danh, nhưng nếu so với thiên tài như Mạc Vân Tô, tự nhiên vẫn còn kém xa.
Phải biết, Mạc Vân Tô chính là tồn tại có thể sánh ngang Lý Phù Nam.
Còn về Bạch Nhạc, người biết nội tình giữa hắn và Tô Nhan chỉ là số cực ít, trong mắt đại đa số người, hắn chẳng qua là đồ ngu đến cả Tô Nhan đều không thắng nổi mà thôi, dù có vài phần thủ đoạn, nhưng còn xa mới đủ tư cách so sánh với thiên tài cỡ Mạc Vân Tô.
- Bạch huynh đệ, ngươi đây là coi thường ta?
Trong mắt chớp qua hàn ý, Mạc Vân Tô lành lạnh nói, linh lực theo đó đột nhiên bạo phát, trực tiếp đè ép về phía Bạch Nhạc.
- Mạc Vân Tô, ngươi muốn làm cái gì?
Không đợi Bạch Nhạc phản ứng, Hà Tương Tư lập tức vỗ án, đứng lên chắn ở trước người Bạch Nhạc.
Mặc dù nàng và Mạc Vân Tô không hợp, nhưng đối với thực lực Mạc Vân Tô lại vô cùng rõ ràng. Trong khi đó Bạch Nhạc chẳng qua gần gần chỉ là Linh Phủ sơ kỳ mà thôi.
Việc này vốn là bởi nàng mà lên, giờ Bạch Nhạc làm vậy cũng có thể nói là trút giận cho nàng, bởi thế mới trở mặt với Mạc Vân Tô, nếu thật vì vậy mà khiến Bạch Nhạc bị Mạc Vân Tô đánh thương, trong lòng nàng há sẽ dễ chịu.
Chính như khi nãy Mạc Vân Tô nói với Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tính tình chấp ảo, nhưng tâm địa rất tốt, tuyệt sẽ không để cho Bạch Nhạc bị liên lụy.
- Hà Tương Tư, việc này không liên quan tới ngươi! Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ sơ kỳ, lại dám nghênh ngang trong Thất Tinh Tông, nếu không cho hắn chút giáo huấn, chẳng phải khinh Thất Tinh Tông ta không người.
Bước ra trước một bước, Mạc Vân Tô lạnh giọng nói, thậm chí còn kéo lên đại kỳ Thất Tinh Tông.
Một số người xung quanh vốn không biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nghe được lời này của Mạc Vân Tô, tự nhiên liền đứng về phía hắn, rốt cuộc, Bạch Nhạc nói thế nào cũng chỉ là người ngoài, bọn hắn tự nhiên phải duy hộ mặt mũi cho Thất Tinh Tông.
- Mạc Vân Tô, ngươi coi ta không tồn tại đấy à?
Gần như đồng thời, giọng Dương Bằng cũng theo đó lạnh lùng vang lên.
Chuyện trước đó, Dương Bằng có thể làm như không thấy, thậm chí Mạc Vân Tô và Hà Tương Tư có náo thế nào, đấy cũng là chuyện riêng của hai người, hắn sẽ không nhúng tay, nhưng hôm nay, Mạc Vân Tô lại cứ phải cuốn Bạch Nhạc vào, hắn há có thể không giận?
Khoan nói quan hệ xa gần, chỉ riêng mỗi chuyện Bạch Nhạc là do hắn mời tới, liền đủ để quyết định hắn đứng về bên nào.
Hơi hơi ôm quyền, Mạc Vân Tô trầm giọng nói:
- Dương huynh, không phải ta không nể mặt ngươi, là Bạch tiểu tử này quá mức vô lễ! Hắn chẳng qua là người ngoài, ở trong Thất Tinh Tông lại dám vô lễ với ta, nếu ta không ra tay, chuyện này mà truyền đi ra, không biết còn sẽ biến thành bộ dáng thế nào!
- Tu hành giả chúng ta không phải không thể ngạo mạn, nhưng ít ra cũng phải có tư cách ngạo mạn mới được.
Cổ tay khẽ đảo, Mạc Vân Tô đột nhiên rút ra nhuyễn tiên tùy thân:
- Bạch tiểu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm tiện nghi, hôm nay ta chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ giao thủ với ngươi, nếu vượt quá dù chỉ một tia, liền xem như ta thua.
Nói ra phen lời này, mặt mũi thể diện đều cấp đủ.
Dù là Dương Bằng, nhất thời cũng không tìm ra được lời phản bác.
Hà Tương Tư còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch Nhạc vươn tay cản lại, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Không sao cả, ta cũng đang muốn kiến thức Loạn Ly Tiên một phen! Mạc Vân Tô nói không sai, ngôn ngữ đã bất lực, ta càng thích dùng kiếm để nói chuyện.
Đẩy bàn đứng dậy, Bạch Nhạc trở tay đè lên chuôi kiếm, thậm chí kiếm cũng không xuất vỏ, chỉ với động tác chấp kiếm liền đột nhiên tán phát một luồng kiếm ý khủng bố.
Nháy mắt khi chấp kiếm, khí chất toàn thân Bạch Nhạc chợt đại biến, nhuệ khí hiện ra đủ khiến chúng nhân biến sắc.
- Hà sư muội, đừng gấp! Ngươi có lẽ không biết, nhưng ta lại vô cùng quen thuộc Bạch huynh, nếu Mạc Vân Tô dám lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ tỷ thí, liền tất không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Mắt thấy Hà Tương Tư còn muốn ngăn trở, Dương Bằng lườm nàng một cái, không đáng nói.
Người ngoài không biết, chứ hắn há lại không rõ ràng, đừng nói áp chế thực lực, dù Mạc Vân Tô có dốc hết toàn lực, sợ rằng chưa hẳn đã có thể dễ dàng thủ thắng.
Nói là tên tuổi sánh ngang với Lý Phù Nam, nhưng trên thực tế, người thực sự hiểu rõ nội tình đều biết, đó chẳng qua là Mạc Vân Tô tự dát vàng lên mặt mình thôi.
…
- Đa tạ Bạch huynh đệ quan tâm, ta biết nên làm như thế nào.
Nhàn nhạt đáp một câu, Hà Tương Tư hiển nhiên không quá muốn nhắc tới chủ đề này:
- Tới, chúng ta uống rượu.
Bạch Nhạc tâm lĩnh thần hội, cũng không nhắc tới chuyện này, hai người cứ thế ngồi xuống, từng chén từng chén đụng nhau, hệt như đang uống nước.
Mặc dù rất nhiều người đang uống rượu với nhau, nhưng thực ra ai nấy đều lòng dạ biết rõ, trừ Dương Bằng hoàn toàn không so đo xuất thân và thực lực ra, loại thiên tài như Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô không khả năng thật dung làm một thể với bọn họ.
Hà Tương Tư không chủ động thỉnh mời, tự nhiên sẽ không ai chủ động tới đáp lời uống rượu.
Chỉ là, những người khác không ngờ được rằng, Hà Tương Tư lại cứ vậy chủ động ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhạc, uống hết chén này đến chén khác, như thể hai người là bạn cũ quen biết nhiều năm.
Phải biết, kỳ thực ngày thường Hà Tương Tư không mấy khi uống rượu.
Ngồi bên nhìn Hà Tương Tư chuốc rượu như thế, Mạc Vân Tô rốt cục nhịn không được, đi tới nói:
- Hà sư muội, ngươi đừng uống nữa.
- Ngươi là ai? Quản được ta uống hay không?
Chân mày chợt nhướng lên, Hà Tương Tư lạnh lùng nói.
Bị Hà Tương Tư độp cho một câu như thế, Mạc Vân Tô thoáng ngây người, lại không tiện tranh cãi với Hà Tương Tư, đành phải quay sang Bạch Nhạc nói:
- Bạch huynh đệ, hôm nay uống đã không ít, không bằng ta dẫn ngươi đi trước nghỉ ngơi, thế nào?
Tuy không nói lời nào, nhưng Mạc Vân Tô một mực chú ý bên này, tự nhiên có thể nhìn ra được, sở dĩ Hà Tương Tư uống nhiều rượu như vậy, tất nhiên là có liên quan đến Bạch Nhạc! Hai người uống rượu, hắn nói không được Hà Tương Tư, nhưng chỉ cần kéo đi Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tất khó uống tiếp được nữa.
Chỉ là, Mạc Vân Tô lại lần nữa tính sai phản ứng của Bạch Nhạc.
Nếu là người khác, đối mặt loại cao thủ như Mạc Vân Tô, nhiều ít cũng sẽ có vài phần kiêng kỵ, thuận dốc xuống lừa mới là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc, Bạch Nhạc hoàn toàn không dính chiêu này.
Vốn đã có chút bất mãn với Mạc Vân Tô, giờ nghe nói thế, Bạch Nhạc há sẽ nể mặt Mạc Vân Tô, lập tức cười lạnh một tiếng, hờ hững nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta gọi ngươi một tiếng Mạc huynh là nể mặt Dương huynh, chẳng lẽ, ngươi thật tưởng mình là nhân vật, ai cũng phải cho ngươi mấy phần mặt mũi?
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc hơi nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói:
- Ta uống rượu của ta, liên quan gì đến tay? Dù ta có cần nghỉ ngơi thậ thì cũng tự có Dương huynh an bài, không tới lượt ngươi nhúng tay.
- . . .
Tức thì, sắc mặt Mạc Vân Tô tái xanh.
Dù trước đó hắn đã cảm nhận được Bạch Nhạc có chút bất mãn với mình, song làm sao cũng không ngờ, Bạch Nhạc lại thẳng thừng đến thế, ngay cả nửa điểm mặt mũi đều không cho.
Nhiều năm vậy rồi, ở Thất Tinh Tông, Mạc Vân Tô hắn trước nay luôn được vô số người kính ngưỡng xưng là Mạc sư huynh, trừ mất mặt ở chỗ Hà Tương Tư ra, mặc ai đều không dám khinh mạn hắn như thế.
Tuy hiện tại Bạch Nhạc tính là hơi có bạc danh, nhưng nếu so với thiên tài như Mạc Vân Tô, tự nhiên vẫn còn kém xa.
Phải biết, Mạc Vân Tô chính là tồn tại có thể sánh ngang Lý Phù Nam.
Còn về Bạch Nhạc, người biết nội tình giữa hắn và Tô Nhan chỉ là số cực ít, trong mắt đại đa số người, hắn chẳng qua là đồ ngu đến cả Tô Nhan đều không thắng nổi mà thôi, dù có vài phần thủ đoạn, nhưng còn xa mới đủ tư cách so sánh với thiên tài cỡ Mạc Vân Tô.
- Bạch huynh đệ, ngươi đây là coi thường ta?
Trong mắt chớp qua hàn ý, Mạc Vân Tô lành lạnh nói, linh lực theo đó đột nhiên bạo phát, trực tiếp đè ép về phía Bạch Nhạc.
- Mạc Vân Tô, ngươi muốn làm cái gì?
Không đợi Bạch Nhạc phản ứng, Hà Tương Tư lập tức vỗ án, đứng lên chắn ở trước người Bạch Nhạc.
Mặc dù nàng và Mạc Vân Tô không hợp, nhưng đối với thực lực Mạc Vân Tô lại vô cùng rõ ràng. Trong khi đó Bạch Nhạc chẳng qua gần gần chỉ là Linh Phủ sơ kỳ mà thôi.
Việc này vốn là bởi nàng mà lên, giờ Bạch Nhạc làm vậy cũng có thể nói là trút giận cho nàng, bởi thế mới trở mặt với Mạc Vân Tô, nếu thật vì vậy mà khiến Bạch Nhạc bị Mạc Vân Tô đánh thương, trong lòng nàng há sẽ dễ chịu.
Chính như khi nãy Mạc Vân Tô nói với Bạch Nhạc, Hà Tương Tư tính tình chấp ảo, nhưng tâm địa rất tốt, tuyệt sẽ không để cho Bạch Nhạc bị liên lụy.
- Hà Tương Tư, việc này không liên quan tới ngươi! Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ sơ kỳ, lại dám nghênh ngang trong Thất Tinh Tông, nếu không cho hắn chút giáo huấn, chẳng phải khinh Thất Tinh Tông ta không người.
Bước ra trước một bước, Mạc Vân Tô lạnh giọng nói, thậm chí còn kéo lên đại kỳ Thất Tinh Tông.
Một số người xung quanh vốn không biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nghe được lời này của Mạc Vân Tô, tự nhiên liền đứng về phía hắn, rốt cuộc, Bạch Nhạc nói thế nào cũng chỉ là người ngoài, bọn hắn tự nhiên phải duy hộ mặt mũi cho Thất Tinh Tông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mạc Vân Tô, ngươi coi ta không tồn tại đấy à?
Gần như đồng thời, giọng Dương Bằng cũng theo đó lạnh lùng vang lên.
Chuyện trước đó, Dương Bằng có thể làm như không thấy, thậm chí Mạc Vân Tô và Hà Tương Tư có náo thế nào, đấy cũng là chuyện riêng của hai người, hắn sẽ không nhúng tay, nhưng hôm nay, Mạc Vân Tô lại cứ phải cuốn Bạch Nhạc vào, hắn há có thể không giận?
Khoan nói quan hệ xa gần, chỉ riêng mỗi chuyện Bạch Nhạc là do hắn mời tới, liền đủ để quyết định hắn đứng về bên nào.
Hơi hơi ôm quyền, Mạc Vân Tô trầm giọng nói:
- Dương huynh, không phải ta không nể mặt ngươi, là Bạch tiểu tử này quá mức vô lễ! Hắn chẳng qua là người ngoài, ở trong Thất Tinh Tông lại dám vô lễ với ta, nếu ta không ra tay, chuyện này mà truyền đi ra, không biết còn sẽ biến thành bộ dáng thế nào!
- Tu hành giả chúng ta không phải không thể ngạo mạn, nhưng ít ra cũng phải có tư cách ngạo mạn mới được.
Cổ tay khẽ đảo, Mạc Vân Tô đột nhiên rút ra nhuyễn tiên tùy thân:
- Bạch tiểu tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm tiện nghi, hôm nay ta chỉ lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ giao thủ với ngươi, nếu vượt quá dù chỉ một tia, liền xem như ta thua.
Nói ra phen lời này, mặt mũi thể diện đều cấp đủ.
Dù là Dương Bằng, nhất thời cũng không tìm ra được lời phản bác.
Hà Tương Tư còn muốn nói tiếp, lại bị Bạch Nhạc vươn tay cản lại, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Không sao cả, ta cũng đang muốn kiến thức Loạn Ly Tiên một phen! Mạc Vân Tô nói không sai, ngôn ngữ đã bất lực, ta càng thích dùng kiếm để nói chuyện.
Đẩy bàn đứng dậy, Bạch Nhạc trở tay đè lên chuôi kiếm, thậm chí kiếm cũng không xuất vỏ, chỉ với động tác chấp kiếm liền đột nhiên tán phát một luồng kiếm ý khủng bố.
Nháy mắt khi chấp kiếm, khí chất toàn thân Bạch Nhạc chợt đại biến, nhuệ khí hiện ra đủ khiến chúng nhân biến sắc.
- Hà sư muội, đừng gấp! Ngươi có lẽ không biết, nhưng ta lại vô cùng quen thuộc Bạch huynh, nếu Mạc Vân Tô dám lấy thực lực Linh Phủ sơ kỳ tỷ thí, liền tất không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Mắt thấy Hà Tương Tư còn muốn ngăn trở, Dương Bằng lườm nàng một cái, không đáng nói.
Người ngoài không biết, chứ hắn há lại không rõ ràng, đừng nói áp chế thực lực, dù Mạc Vân Tô có dốc hết toàn lực, sợ rằng chưa hẳn đã có thể dễ dàng thủ thắng.
Nói là tên tuổi sánh ngang với Lý Phù Nam, nhưng trên thực tế, người thực sự hiểu rõ nội tình đều biết, đó chẳng qua là Mạc Vân Tô tự dát vàng lên mặt mình thôi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro