Thái Thượng Kiếm Tôn

Đêm khuya kinh...

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Ùng ùng!

Canh ba, người trong Bạch phủ cơ bản đều đang ngủ, lại đột nhiên bị tiếng rền vang như sét đánh làm cho thức giấc.

Nhất thời, hạ nhân trong phủ và đám hộ vệ Mộ Dung gia được phái tới trông chừng Bạch gia đều nghe tiếng chạy tới.

Rất nhanh chúng nhân liền phát hiện, tiếng rền vang này đến từ Thính Hương Thủy Tạ, đợi lúc có người chạy tới bên hồ, toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ gần như đã bị phá huỷ hơn phân nửa, trong hắc ám, cách qua hồ nước, rất khó thấy được rõ ràng, nhưng kiếm quang lóe lên trong bóng tối lại có vẻ cực kỳ chói mắt.

- Ha ha ha, Bạch Nhạc, Yến mỗ chờ ngươi đã lâu!

Trong bóng tối, giọng Yến Bắc Thần đột nhiên vang lên, ngữ khí tràn đầy bá đạo.

- Súc sinh, ngươi dám lừa ta?

Một tiếng bạo quát vang lên, kiếm quang tóe bắn ra khắp bốn phía, đâm thẳng tới trong Thính Hương Thủy Tạ.

Cùng lúc, trong phòng đồng thời tuôn ra một luồng ma khí khủng bố, hung hãn đón lấy kiếm quang kia.

Hiện tại người chạy tới đa phần là một ít hộ vệ Mộ Dung gia, thanh thế cỡ này sớm đã dọa sợ bọn hắn, nơi nào còn dám vượt qua hồ nước đi vào, nói câu không dễ nghe, một khi bị liên lụy, chỉ riêng dư ba từ chiến đấu kia thôi, sợ rằng cũng đủ lấy mạng bọn hắn.

Không đến trăm nhịp thở liền nghe được tiếng gầm giận dữ.

- Súc sinh, buông Thanh Nhã tỷ ra!

- Phi! Bạch Nhạc, muốn nàng sống thì cầm Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa ra đổi!

Ngay sau đó lại là một hồi giao thủ kịch liệt, trọn cả Thính Hương Thủy Tạ có vẻ đã bị đánh nát, trong mơ hồ, ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Bạch Thanh Nhã.

- Yến Bắc Thần, Linh Khư Quả ta đã ăn rồi, buông Thanh Nhã tỷ ra, ta cho ngươi Huyết Ảnh Ngoa, bằng không, hôm nay dù liều mạng ở đây, ta cũng phải chém giết ngươi!

Một tiếng quát chói tai vang lên, kiếm quang trong tay Bạch Nhạc sáng rực thêm ba phần.

- Vọng tưởng! Không có Linh Khư Quả, ngươi chờ nhặt xác nàng đi!

- Yến Bắc Thần, đây là ngươi bức ta!

Nháy mắt, một mảnh kiếm quang huyễn lệ sáng bừng lên, chiếu rọi cả mặt hồ!

Mượn lấy mảnh kiếm quang này, chúng nhân mới thấy được rõ ràng, Bạch Nhạc một thân áo trắng, đạp trên mặt hồ, vung kiếm chém ra!

Sát na đó, mưa kiếm huyễn lệ trút xuống, như một mảnh lưu tinh trong đêm tối!

Kiếm Linh Vũ!

- Khục khục, Bạch Nhạc, ngươi thật không để ý nàng chết sống?

- Đồ vật ta đã cho ngươi, thả người! Bằng không, chúng ta cùng chết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 Trong bóng tối, tựa hồ có thể thấy được Bạch Nhạc ném qua một đôi giày màu máu, lạnh lùng nói.

Gần như đồng thời, phía chân trời, đột nhiên xẹt qua mấy đạo lưu quang bay thẳng về phía Bạch phủ.

- Bạch Nhạc, xem như ngươi lợi hại!

Hừ lạnh một tiếng, tiếp sau đó, chỉ thấy một đạo nhân ảnh chợt bay ra từ trong Thính Hương Thủy Tạ nay đã gần như trở thành phế tích, sau mấy hồi lên lên xuống xuống liền cứ thế tan biến trong bóng đêm!

Cùng lúc, kiếm quang thu lại, Bạch Nhạc cũng hóa thành một đạo tàn ảnh đào tẩu về nơi xa.

Trọn cả Thính Hương Thủy Tạ, chỉ còn nghe được mỗi tiếng khóc nức nở của Bạch Thanh Nhã.

Oanh!

Thoáng chốc, mấy bóng người đồng thời rơi xuống trên mặt hồ.

- Người đâu?

Chu Mộng Dương đạp bước tiến vào Thính Hương Thủy Tạ nay đã thành một mảnh đổ nát, liếc mắt liền thấy được Bạch Thanh Nhã co mình nép trong góc giường, trên mặt treo đầy lệ ngân.

Chỉ là lúc này Bạch Thanh Nhã làm gì còn nói được ra lời, chỉ khóc không ngưng, cả người theo đó khẽ run lên.

- Kiếm Linh Vũ! Quả nhiên là Bạch Nhạc!

Trên bờ, sớm có người từ trong miệng đám hạ nhân hỏi ra được tin tức, cười lạnh một tiếng, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo hướng đám hạ nhân vừa chỉ.

- Thanh Nhã tỷ, ngươi thế nào rồi?

Trong lúc nói chuyện, Tô Nhan hoảng hốt bay vào Thính Hương Thủy Tạ, ôm lấy Bạch Thanh Nhã, thân thiết hỏi.

Liếc mắt thấy là Tô Nhan, lúc này Chu Mộng Dương mới mở miệng hỏi:

- Tô Nhan, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Là Bạch Nhạc đi về!

Thấy Bạch Thanh Nhã vô sự, Tô Nhan mới thở phào một hơi, quay sang Chu Mộng Dương thi lễ, sau đó nhẹ giọng đáp.

Thoáng chốc, lại có mấy người rơi xuống, cùng lúc nhìn xem Tô Nhan, chờ đợi Tô Nhan giải thích.

- Yến Bắc Thần cường hành muốn nạp Thanh Nhã tỷ làm thiếp, Thanh Nhã tỷ liều chết không theo. . . Bị Yến Bắc Thần giam lỏng ở chỗ này, vừa nãy là Bạch Nhạc nhận được tin trở về, đánh một trận với Yến Bắc Thần, lại không ngờ, tên Yến Bắc Thần lấy Thanh Nhã tỷ làm uy hiếp, bức Bạch Nhạc giao ra Huyết Ảnh Ngoa.

Tô Nhan nhẹ giọng đáp:

- Vừa nãy ta cũng ở phụ cận, chỉ là Yến Bắc Thần thực sự quá mạnh, ta không dám nhúng tay can thiệp.

Phen lời này vừa khéo phù hợp với tin tức bọn hắn hỏi được từ đám hạ nhân Bạch phủ, không khỏi khiến chúng nhân tin tưởng vài phần.

Chỉ là, một tên trung niên gần đó đột nhiên lạnh lùng hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ma nữ ngươi sao lại ở trong Bạch phủ?

Nghe vậy, Tô Nhan hiển nhiên có chút sợ hãi, cúi đầu không dám lên tiếng.

- Bùi Văn Hải, việc này có ẩn tình khác, lão phu có thể bảo đảm cho nàng.

Nhìn vào Tô Nhan, Chu Mộng Dương trầm giọng đáp.

Đương sơ Bạch Nhạc và Tô Nhan tập sát Cổ Hiên, lại đụng đến truyền nhân Ma Quân giết Phá Nam Phi, chuyện này một mực là bí mật, chỉ giới hạn mấy người biết được, Bùi Văn Hải tuy thân là trưởng lão Thất Tinh Tông, nhưng hiển nhiên chưa đủ tư cách để biết.

Có Chu Mộng Dương đứng ra bảo đảm, Bùi Văn Hải tự nhiên không tiện nói gì thêm, rốt cuộc thân phận Chu Mộng Dương đặt ở kia, khoan nói quan hệ giữa Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, riêng luận thực lực, Chu Mộng Dương đã vượt xa hắn.

Hàn Sơn Chu Mộng Dương, cái tên này, ở Thanh Châu liền đồng nghĩa với uy tín.

- Kết giao ma tu, hắc, hay cho Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!

Cười lạnh một tiếng, Bùi Văn Hải đạp bước theo sát hướng Bạch Nhạc vừa rời đi.

- Thiên Thu huynh!

Lắc lắc đầu, Chu Mộng Dương lập tức quay sang Mộng Thiên Thu ở bên cạnh, mở miệng nói.

Thở dài một tiếng, Mộng Thiên Thu lắc đầu nói:

- Vô luận thế nào, Bạch Nhạc cũng là khách khanh của Thất Tinh Tông chúng ta, xảy ra loại chuyện này, chúng ta cũng có trách nhiệm! Thôi, từ hôm nay, lão phu tạm thời ở lại Bạch phủ, đợi chuyện này kết thúc rồi tính.

Nghe được vì cứu Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc thậm chí không tiếc buông bỏ Huyết Ảnh Ngoa, Mộng Thiên Thu liền rõ ràng, sợ rằng còn sẽ có người đánh chủ ý lên đầu Bạch Thanh Nhã, sau một thoáng do dự liền quyết ý nhúng tay việc này.

Lấy thân phận của hắn, ở lại Bạch gia, bằng với chủ động đứng ra che chở cho Bạch gia, nếu ai còn dám động tới Bạch gia, vậy chính là đối địch với Mộng Thiên Thu.

Trước kia, Bạch Nhạc không lộ diện, Mộng Thiên Thu không cần nhúng tay, rốt cuộc, muốn phạt Bạch Nhạc là ý của tông chủ Thất Tinh Tông, hắn không thể không nể mặt tông chủ, cường hành ra tay che chở Bạch Nhạc! Nhưng hôm nay, Bạch Nhạc lộ diện, những người kia cũng đều đã đi truy sát Bạch Nhạc, hắn gần gần chỉ che chở mỗi Bạch gia, không việc gì phải quá mức kiêng dè.

- Đa tạ Thiên Thu huynh, ta thay mặt Bạch Mộc cám ơn!

Chu Mộng Dương khẽ chắp tay, nhẹ giọng nói.

Hắn đại biểu cho Hàn Sơn, tự nhiên không tiện nhắc tới Bạch Nhạc, đành phải cầm Bạch Mộc ra nói chuyện, thuận thế cùng theo Mộng Thiên Thu lưu lại chỗ này.

Chứng kiến cảnh đó, trong lòng Tô Nhan triệt để thở phào một hơi.

Trước là giả bộ Yến Bắc Thần phóng thích ma khí phối hợp Bạch Nhạc diễn kịch, giờ lại mạo hiểm xuất hiện ở chỗ này, lộ diện trước mặt cao thủ chính đạo. Tô Nhan há lại không sợ, chỉ là đang cắn răng gượng chống mà thôi, giờ quả nhiên đúng như Bạch Nhạc dự tính, Chu Mộng Dương nguyện ý đảm bảo cho nàng, đồng nghĩa với nguy hiểm lần này đã triệt để vượt qua.

Có hai vị này tọa trấn Bạch gia, một ít hậu thủ Bạch Nhạc chuẩn bị cho nàng, giờ ngược lại không cần dùng đến.

Hiện tại, chỉ phải xem Bạch Nhạc có thuận lợi thoát hiểm hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0