Đó là … lực...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Tàn nhẫn, quyết đoán, đây mới là thiên kiêu ma đạo được Huyết Ảnh Ma Quân ký thác kỳ vọng!
Có thể đi đến bước này, không ai là hạng bình phàm, tuy tạm thời ở thế hạ phong, nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận thua, mà sẽ nỗ lực lấy phương thức càng thêm điên cuồng để lật ngược thế cục!
Tựa như trước đó, Lý Phù Nam và Văn Trạch bị Mạc Vô Tình bức lên tầng thứ năm, rất nhiều lúc, được mất tạm thời không thể quyết định đến thắng bại sau cùng.
Ngược lại là Bạch Nhạc, lúc này sắc mặt càng thêm phần khó coi.
Khi trước nhẹ nhàng đối mặt với linh lực xung kích, mang đến cho Bạch Nhạc giả tượng, rằng tựa hồ giữa hắn và bọn Lý Phù Nam đã không có chênh lệch gì đáng kể.
Nhưng trên thực tế, lần này giao thủ với Mạc Vô Tình lại lần nữa nhắc nhở Bạch Nhạc, muốn thực sự đạt tới trình độ đủ sức đối đầu với bọn Lý Phù Nam, hắn còn có một chặng đường rất dài phải đi.
Trong Thất Tinh Tháp, hắn đang tiến bộ, song đối phương cũng không ngừng tiến bộ!
Yên ắng lui ra một đoạn, Bạch Nhạc không thốt nửa lời, trầm tư ngồi xuống, tranh thủ từng giây từng phút đi tham ngộ thôi diễn, tính thử đề thăng thực lực bản thân.
- Không hỏi tu vi, chỉ nhìn ngộ tính thiên phú!
Trong lòng khe khẽ lặp lại câu nói này, rất nhanh Bạch Nhạc liền triệt để bình tĩnh lại.
Điều hắn cần làm, vốn không phải là lập tức vượt lên bọn Mạc Vô Tình, mà là mượn cơ duyên Thất Tinh Tháp để đi được càng xa, thậm chí giành lấy truyền thừa, khi ấy mới là thời điểm hắn thực sự kéo gần sai lệch với đối phương.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nửa ngày sau, Lý Phù Nam là người đầu tiên đột phá, lại không giao lưu với bất kỳ ai, trực tiếp tiến thẳng đến trung tâm tầng thứ năm.
Lý Phù Nam rời đi, mang đến cho Văn Trạch kích thích rất lớn, ước chừng nửa canh giờ sau, Văn Trạch cũng đứng dậy.
- Bạch sư đệ, ngươi còn phải ở lại đây?
Nghe được Văn Trạch hỏi dò, lúc này Bạch Nhạc mới từ từ mở mắt:
- Đa tạ Văn sư huynh quan tâm, ta còn chưa chuẩn bị xong.
- Đã vậy, ta đi trước một bước, Bạch sư đệ, chính ngươi cẩn thận!
Nếu đổi thành người khác, chứng kiến Lý Phù Nam và Văn Trạch lần lượt rời đi, trong lòng ắt sẽ có chút nóng nảy, nhưng mà, Bạch Nhạc lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Hắn biết rõ, vô luận là Lý Phù Nam hay Văn Trạch, trên thực tế đều chọn lập tức rời đi ngay khi bước vào cảnh giới Nhập Vi.
Bởi vì thực lực bọn hắn sớm đã đạt tới Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí là Linh Phủ đỉnh phong, đối với bọn hắn mà nói, cảm ngộ cảnh giới Nhập Vi chính là miếng ghép bù đắp chỗ thiếu hụt, đây càng giống như một loại thủ đoạn, một phương thức giúp bọn hắn có thể tiếp tục xông tới.
Nhưng Bạch Nhạc lại khác, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, mục đích chính của hắn là giành lấy càng nhiều cơ duyên thích hợp bản thân trong Thất Tinh Tháp, tìm được công pháp truyền thừa, cảm ngộ càng nhiều pháp môn để đề thăng bản thân.
Ở mỗi một tầng, Bạch Nhạc đều nhất định phải chờ đến khi hoàn toàn tham ngộ huyền cơ trong đó, lúc này mới sẽ bước đến tầng tiếp theo.
Đây là con đường mà hắn lựa chọn, trước đây lạc hậu lâu như vậy, Bạch Nhạc đều có thể dung nhẫn, bây giờ há sẽ bởi vì đối phương đi trước một bước liền gấp gáp?
Hơn nữa, thực ra, Bạch Nhạc cũng đã ngộ được biến hóa trong mưa kiếm đầy trời kia.
Trong Thất Tinh Tháp, không có khảo nghiệm nào là vô dụng!
Mưa kiếm đầy trời kia vô cùng huyền diệu, ở trong mắt Lý Phù Nam, đó là một loại đạo pháp, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc và Văn Trạch, đó lại càng giống một loại thần thông kiếm đạo!
Tùy theo thời gian đẩy dời, Bạch Nhạc không ngừng cảm thụ lực lượng mưa kiếm, lại đột nhiên phát hiện, truy cùng bản chất, cũng như linh lực xung kích, đây căn bản là một loại kỹ xảo vận dụng linh lực!
Ý thức được điểm này, tốc độ tham ngộ của Bạch Nhạc lập tức tăng nhanh.
Chớp mắt, lại nửa ngày trôi qua.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhìn lên năm ngôi sao sáng rực trên bầu trời, trong lòng bất thần cả kinh, phảng phất như bỗng chốc xé mở hết thảy sương mù, triệt để hồi thần lại!
- Không đúng, đó là. . . lực lượng của Tinh Cung!
... ... ... ..
Hai ngày rưỡi trôi qua, người trên chủ phong Thất Tinh Tông lại không giảm đi bao nhiêu.
Trời đã triệt để tối lại, tinh quang từ từ vẫy xuống, rơi trên thân mỗi người, giữa hư không, Thất Tinh Tháp sáng lên rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.
Ai cũng rõ ràng, sau đêm nay, Thất Tinh Tháp sẽ cường hành đóng lại, khi ấy tất cả người trong Thất Tinh Tháp sẽ bị chuyển đi ra.
Vô luận là Lý Phù Nam, Văn Trạch hay Mạc Vô Tình, có thể nói đều là thiên tài xuất sắc nhất trong mấy chục năm qua, lần Thất Tinh Tháp mở ra này cũng được công nhận là lần khả năng cao sẽ có người vượt qua.
- Lão tổ, Thất Tinh Tháp thật chỉ có thể vào một lần?
Nhìn Thất Tinh Tháp, Dương Bằng không khỏi có chút tiếc nuối, hỏi dò.
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ chậm rãi đáp:
- Mỗi người chỉ có thể vào Thất Tinh Tháp một lần, đây là quy củ do tổ sư Thất Tinh Tông định ra, khí tức mỗi người tiến vào đều được Thất Tinh Tháp ghi lại, căn bản không khả năng đi thêm lần thứ hai.
Tinh Hà lão tổ tự nhiên biết tâm tư Dương Bằng, lấy sủng ái hắn dành cho Dương Bằng, nếu có khả năng, hắn tự nhiên cũng muốn để cho Dương Bằng vào thêm mấy lần, như thế, dù là mài cũng có thể mài ra hiệu quả được.
Đáng tiếc, đây là thiết luật của Thất Tinh Tháp, căn bản không thể làm trái!
Hoặc nói cách khác, lấy thực lực hắn bây giờ, chí ít không cách nào làm trái!
Câu này tuyệt đi ý niệm trong đầu Dương Bằng.
Quệt môi, Dương Bằng nhìn lên Thất Tinh Tháp hỏi:
- Lão tổ, ngươi nói xem, lần này bọn hắn có thể cùng lúc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm không?
- Không đâu!
Tinh Hà lão tổ lắc đầu nói:
- Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra, chỉ cần có người xông qua, vô luận đã mở ra bao lâu, Thất Tinh Tháp đều sẽ cường hành đóng lại!
Truyền thừa tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại trong Thất Tinh Tháp, vĩnh viễn chỉ dành cho thiên tài xuất sắc nhất trong mỗi một thế hệ!
Có thể được nhớ kỹ, vĩnh viễn chỉ có đệ nhất!
- Thế chẳng phải, từ giờ trở đi, Thất Tinh Tháp có thể đóng lại bất cứ lúc nào?
Dương Bằng kinh ngạc hỏi.
- Không sai!
Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ giải thích nói:
- Nhưng mà, muốn thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, bản thân điều này đã rất khó, còn muốn sớm hoàn thành, vậy thì gần như không thể!
Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói tiếp:
- Chí ít, ta không cho rằng ai trong bọn hắn có thể làm được.
Có thể sớm hoàn thành Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, trước kia Tinh Hà lão tổ không biết có ai làm được hay không, nhưng vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia lại xác thực làm được.
Chỉ là, thiên hạ này có mấy người như Đạo Lăng Thánh Nữ?
Vô luận Lý Phù Nam hay Văn Trạch, hoặc là Mạc Vô Tình kia, ở Thanh Châu có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, nhưng nếu đưa mắt khắp thiên hạ, vậy lại không tính là gì.
Rốt cuộc, nghiêm cách mà luận, chỉ có mỗi mình Văn Trạch tính là đệ tử thiên tông, nhưng dù là Văn Trạch, ở trong Đạo Lăng Thiên Tông thậm chí còn không có tư cách làm đệ tử chân truyền.
Chẳng qua, nếu có người thật xông qua Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, cộng thêm đổ ước giữa Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân khi trước, không chừng thật có khả năng đản sinh một thiên tài không thua gì đệ tử chân truyền thiên tông.
…
Có thể đi đến bước này, không ai là hạng bình phàm, tuy tạm thời ở thế hạ phong, nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận thua, mà sẽ nỗ lực lấy phương thức càng thêm điên cuồng để lật ngược thế cục!
Tựa như trước đó, Lý Phù Nam và Văn Trạch bị Mạc Vô Tình bức lên tầng thứ năm, rất nhiều lúc, được mất tạm thời không thể quyết định đến thắng bại sau cùng.
Ngược lại là Bạch Nhạc, lúc này sắc mặt càng thêm phần khó coi.
Khi trước nhẹ nhàng đối mặt với linh lực xung kích, mang đến cho Bạch Nhạc giả tượng, rằng tựa hồ giữa hắn và bọn Lý Phù Nam đã không có chênh lệch gì đáng kể.
Nhưng trên thực tế, lần này giao thủ với Mạc Vô Tình lại lần nữa nhắc nhở Bạch Nhạc, muốn thực sự đạt tới trình độ đủ sức đối đầu với bọn Lý Phù Nam, hắn còn có một chặng đường rất dài phải đi.
Trong Thất Tinh Tháp, hắn đang tiến bộ, song đối phương cũng không ngừng tiến bộ!
Yên ắng lui ra một đoạn, Bạch Nhạc không thốt nửa lời, trầm tư ngồi xuống, tranh thủ từng giây từng phút đi tham ngộ thôi diễn, tính thử đề thăng thực lực bản thân.
- Không hỏi tu vi, chỉ nhìn ngộ tính thiên phú!
Trong lòng khe khẽ lặp lại câu nói này, rất nhanh Bạch Nhạc liền triệt để bình tĩnh lại.
Điều hắn cần làm, vốn không phải là lập tức vượt lên bọn Mạc Vô Tình, mà là mượn cơ duyên Thất Tinh Tháp để đi được càng xa, thậm chí giành lấy truyền thừa, khi ấy mới là thời điểm hắn thực sự kéo gần sai lệch với đối phương.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nửa ngày sau, Lý Phù Nam là người đầu tiên đột phá, lại không giao lưu với bất kỳ ai, trực tiếp tiến thẳng đến trung tâm tầng thứ năm.
Lý Phù Nam rời đi, mang đến cho Văn Trạch kích thích rất lớn, ước chừng nửa canh giờ sau, Văn Trạch cũng đứng dậy.
- Bạch sư đệ, ngươi còn phải ở lại đây?
Nghe được Văn Trạch hỏi dò, lúc này Bạch Nhạc mới từ từ mở mắt:
- Đa tạ Văn sư huynh quan tâm, ta còn chưa chuẩn bị xong.
- Đã vậy, ta đi trước một bước, Bạch sư đệ, chính ngươi cẩn thận!
Nếu đổi thành người khác, chứng kiến Lý Phù Nam và Văn Trạch lần lượt rời đi, trong lòng ắt sẽ có chút nóng nảy, nhưng mà, Bạch Nhạc lại hoàn toàn không có cảm giác này.
Hắn biết rõ, vô luận là Lý Phù Nam hay Văn Trạch, trên thực tế đều chọn lập tức rời đi ngay khi bước vào cảnh giới Nhập Vi.
Bởi vì thực lực bọn hắn sớm đã đạt tới Linh Phủ hậu kỳ, thậm chí là Linh Phủ đỉnh phong, đối với bọn hắn mà nói, cảm ngộ cảnh giới Nhập Vi chính là miếng ghép bù đắp chỗ thiếu hụt, đây càng giống như một loại thủ đoạn, một phương thức giúp bọn hắn có thể tiếp tục xông tới.
Nhưng Bạch Nhạc lại khác, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, mục đích chính của hắn là giành lấy càng nhiều cơ duyên thích hợp bản thân trong Thất Tinh Tháp, tìm được công pháp truyền thừa, cảm ngộ càng nhiều pháp môn để đề thăng bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở mỗi một tầng, Bạch Nhạc đều nhất định phải chờ đến khi hoàn toàn tham ngộ huyền cơ trong đó, lúc này mới sẽ bước đến tầng tiếp theo.
Đây là con đường mà hắn lựa chọn, trước đây lạc hậu lâu như vậy, Bạch Nhạc đều có thể dung nhẫn, bây giờ há sẽ bởi vì đối phương đi trước một bước liền gấp gáp?
Hơn nữa, thực ra, Bạch Nhạc cũng đã ngộ được biến hóa trong mưa kiếm đầy trời kia.
Trong Thất Tinh Tháp, không có khảo nghiệm nào là vô dụng!
Mưa kiếm đầy trời kia vô cùng huyền diệu, ở trong mắt Lý Phù Nam, đó là một loại đạo pháp, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc và Văn Trạch, đó lại càng giống một loại thần thông kiếm đạo!
Tùy theo thời gian đẩy dời, Bạch Nhạc không ngừng cảm thụ lực lượng mưa kiếm, lại đột nhiên phát hiện, truy cùng bản chất, cũng như linh lực xung kích, đây căn bản là một loại kỹ xảo vận dụng linh lực!
Ý thức được điểm này, tốc độ tham ngộ của Bạch Nhạc lập tức tăng nhanh.
Chớp mắt, lại nửa ngày trôi qua.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhìn lên năm ngôi sao sáng rực trên bầu trời, trong lòng bất thần cả kinh, phảng phất như bỗng chốc xé mở hết thảy sương mù, triệt để hồi thần lại!
- Không đúng, đó là. . . lực lượng của Tinh Cung!
... ... ... ..
Hai ngày rưỡi trôi qua, người trên chủ phong Thất Tinh Tông lại không giảm đi bao nhiêu.
Trời đã triệt để tối lại, tinh quang từ từ vẫy xuống, rơi trên thân mỗi người, giữa hư không, Thất Tinh Tháp sáng lên rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.
Ai cũng rõ ràng, sau đêm nay, Thất Tinh Tháp sẽ cường hành đóng lại, khi ấy tất cả người trong Thất Tinh Tháp sẽ bị chuyển đi ra.
Vô luận là Lý Phù Nam, Văn Trạch hay Mạc Vô Tình, có thể nói đều là thiên tài xuất sắc nhất trong mấy chục năm qua, lần Thất Tinh Tháp mở ra này cũng được công nhận là lần khả năng cao sẽ có người vượt qua.
- Lão tổ, Thất Tinh Tháp thật chỉ có thể vào một lần?
Nhìn Thất Tinh Tháp, Dương Bằng không khỏi có chút tiếc nuối, hỏi dò.
Lắc đầu, Tinh Hà lão tổ chậm rãi đáp:
- Mỗi người chỉ có thể vào Thất Tinh Tháp một lần, đây là quy củ do tổ sư Thất Tinh Tông định ra, khí tức mỗi người tiến vào đều được Thất Tinh Tháp ghi lại, căn bản không khả năng đi thêm lần thứ hai.
Tinh Hà lão tổ tự nhiên biết tâm tư Dương Bằng, lấy sủng ái hắn dành cho Dương Bằng, nếu có khả năng, hắn tự nhiên cũng muốn để cho Dương Bằng vào thêm mấy lần, như thế, dù là mài cũng có thể mài ra hiệu quả được.
Đáng tiếc, đây là thiết luật của Thất Tinh Tháp, căn bản không thể làm trái!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc nói cách khác, lấy thực lực hắn bây giờ, chí ít không cách nào làm trái!
Câu này tuyệt đi ý niệm trong đầu Dương Bằng.
Quệt môi, Dương Bằng nhìn lên Thất Tinh Tháp hỏi:
- Lão tổ, ngươi nói xem, lần này bọn hắn có thể cùng lúc thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm không?
- Không đâu!
Tinh Hà lão tổ lắc đầu nói:
- Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra, chỉ cần có người xông qua, vô luận đã mở ra bao lâu, Thất Tinh Tháp đều sẽ cường hành đóng lại!
Truyền thừa tổ sư Thất Tinh Tông lưu lại trong Thất Tinh Tháp, vĩnh viễn chỉ dành cho thiên tài xuất sắc nhất trong mỗi một thế hệ!
Có thể được nhớ kỹ, vĩnh viễn chỉ có đệ nhất!
- Thế chẳng phải, từ giờ trở đi, Thất Tinh Tháp có thể đóng lại bất cứ lúc nào?
Dương Bằng kinh ngạc hỏi.
- Không sai!
Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ giải thích nói:
- Nhưng mà, muốn thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, bản thân điều này đã rất khó, còn muốn sớm hoàn thành, vậy thì gần như không thể!
Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ từ tốn nói tiếp:
- Chí ít, ta không cho rằng ai trong bọn hắn có thể làm được.
Có thể sớm hoàn thành Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, trước kia Tinh Hà lão tổ không biết có ai làm được hay không, nhưng vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia lại xác thực làm được.
Chỉ là, thiên hạ này có mấy người như Đạo Lăng Thánh Nữ?
Vô luận Lý Phù Nam hay Văn Trạch, hoặc là Mạc Vô Tình kia, ở Thanh Châu có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, nhưng nếu đưa mắt khắp thiên hạ, vậy lại không tính là gì.
Rốt cuộc, nghiêm cách mà luận, chỉ có mỗi mình Văn Trạch tính là đệ tử thiên tông, nhưng dù là Văn Trạch, ở trong Đạo Lăng Thiên Tông thậm chí còn không có tư cách làm đệ tử chân truyền.
Chẳng qua, nếu có người thật xông qua Thất Tinh Tháp, được đến truyền thừa của Thất Tinh tổ sư, cộng thêm đổ ước giữa Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân khi trước, không chừng thật có khả năng đản sinh một thiên tài không thua gì đệ tử chân truyền thiên tông.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro