Đổ vấy trách...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh!
Chỉ dựa vào một tấm kiếm phù, lại có thể giết chết nhiều cường giả Linh Phủ hậu kỳ như vậy, sợ rằng đã không phải kiếm phù của Vân Mộng Chân, mà là bảo vật hộ thân Thánh Nữ đời trước lưu lại.
Bảo vật như thế trân quý cỡ nào, thực sự khó mà đánh giá.
Hơn nữa, thật vừa khéo, Thánh Nữ đời trước quả thực từng lưu lại cho Vân Mộng Chân kiếm phù dạng này, trước đây khi tu vi Vân Mộng Chân còn chưa cao, liền từng dùng kiếm phù này quét ngang đối thủ, điều này ở trong Đạo Lăng Thiên Tông vốn đã không tính bí mật.
Như thế, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đương nhiên sẽ không hoài nghi Bạch Nhạc nói dối, rốt cuộc, đương sơ lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân liền từng không chỉ một lần nói qua, Bạch Nhạc có ân với nàng! Theo như Văn Trạch kể lại, trước đây Vân Mộng Chân thậm chí nói qua, chỉ cần Bạch Nhạc bằng lòng theo nàng về Đạo Lăng Thiên Tông liền có thể cho Bạch Nhạc thân phận đệ tử chân truyền. Chừng đó đủ thấy Vân Mộng Chân ưu ái Bạch Nhạc cỡ nào, với quan hệ như thế, sau khi Bạch Nhạc cự tuyệt bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, nàng tặng cho Bạch Nhạc một tấm kiếm phù phòng thân cũng là điều không quá khó hiểu.
Huống hồ, trừ cái đó ra, Bạch Nhạc làm gì còn cách nào để một mình thủ tiêu nhiều cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông đến vậy?
- Bạch sư huynh, nói thật, chúng ta rất hâm mộ ngươi! Không ngờ lại được Thánh Nữ ban tặng bảo vật như thế.
Lắc đầu cảm khái, đệ tử kia hâm mộ nói:
- Chỉ tiếc lãng phí lên thân đám phế vật kia, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.
Không trách đối phương tiếc hận, nếu thật là kiếm phù Thánh Nữ đời trước lưu lại, đừng nói dùng để giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ hậu kỳ kia, dù là giết cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường cũng là lãng phí! Rốt cuộc, Thánh Nữ đời trước chính là tồn tại khủng bố đã thực sự bước đến cảnh giới Hóa Hư.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc rốt cục thở phào một cái.
Thành thật mà nói, lúc thốt ra lời này, trong lòng hắn đều có chút đánh trống, nhưng giờ xem ra, hiệu quả hiển nhiên tốt vượt ngoài tưởng tượng.
Rốt cuộc, bây giờ chỉ cần đối phương chịu tin là được, còn về sau này liệu sẽ có người đi xác nhận với Vân Mộng Chân hay không, Bạch Nhạc căn bản không quá lo lắng.
Khoan nói với thân phận Vân Mộng Chân, người bình thường gần như không khả năng thấy được, dù là đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, sợ rằng cũng không có gan đi hỏi Vân Mộng Chân! Huống hồ, Bạch Nhạc nhớ được Văn Trạch từng nói qua, Vân Mộng Chân vừa về Đạo Lăng Thiên Tông liền trực tiếp bế quan.
Dù cho có người hoài nghi, chẳng lẽ còn có thể lôi Vân Mộng Chân từ trong bế quan ra để hỏi chắc?
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cảm thán, đây đã là lần thứ hai hắn đổ vấy trách nhiệm lên đầu Vân Mộng Chân.
Lần trước là vì phủi sạch quan hệ với truyền nhân Ma Quân, lần này càng là trực tiếp chụp oan ức lên đầu Vân Mộng Chân.
Hiện tại xem ra, tựa hồ vô luận gặp phải phiền toái gì, chỉ cần vứt oan ức cho Vân Mộng Chân liền yên chuyện! Ai có thể ngờ đường đường Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông lại thành chỗ cho Bạch Nhạc đổ vấy hết thảy.
Chỉ là, sau này nếu để Vân Mộng Chân biết được. ..
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi phát lạnh! Nữ nhân kia mà biết, nhất định sẽ tức điên mất?
Chịu đánh một trận là điều khó miễn, chẳng qua. . . chắc là, đại khái, hẳn không đánh mặt đâu?
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc càng thêm bất an, sắc mặt bất giác khó coi thêm mấy phần.
- Bạch sư huynh, ngươi không cần nghĩ nhiều.
Thấy thần tình đó của Bạch Nhạc, đối phương lại nghĩ lệch, an ủi nói:
- Thời khắc sinh tử, tự nhiên phải lấy giữ mạng làm đầu, dù ngộ thương người khác, đó cũng là chuyện đành chịu! Huống hồ, nếu không phải bọn hắn bội bạc trước, làm sao sẽ rơi đến kết cục như thế?
So với Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này thật không để sống chết của mấy tên đệ tử chính đạo kia vào trong mắt.
Chỉ cần tìm được lý do hợp tình hợp lý, những người này chết thì chết thôi, có gì to tát đâu.
Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng quen rồi, từ đáy lòng mà luận, bọn hắn căn bản không coi trọng những người kia.
Oanh!
Ngay lúc chúng nhân đang nói chuyện, linh lực xung kích lần nữa đánh tới.
Nháy mắt, tất cả đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đồng loạt biến sắc, vội vàng phóng thích linh lực ổn định thân hình.
Cường độ linh lực xung kích ở tầng thứ ba gấp chừng bốn lần tầng thứ nhất, lực lượng như thế, dù là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng không thể không để tâm.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, linh lực xung kích kiểu này còn chưa đủ tạo ra ảnh hưởng đáng kể với hắn.
Đứng nguyên tại chỗ, cả người Bạch Nhạc thậm chí không lay động mảy may, chỉ mỗi linh lực trong cơ thể hơi khẽ động, liền dễ dàng hóa giải linh lực xung kích.
Khác với chúng nhân tại trường, Bạch Nhạc đang mượn cơ hội cảm thụ biến hóa nhỏ bé trong đợt xung kích linh lực lần này.
Giống hệt suy đoán trước kia, linh lực xung kích ở tầng thứ ba lại nhiều thêm vài phần biến hóa, khống chế đối với linh lực cũng càng thêm tinh tế!
- Bạch sư huynh, ngươi … !
Thoáng chốc liền chống qua đợt linh lực xung kích đầu tiên, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông rốt cục cũng nhận ra sự dị thường của Bạch Nhạc, ai nấy đều không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Bạch Nhạc, kinh hô nói.
- Có gì đâu, linh lực xung kích này thật ra là một loại pháp môn dẫn linh đặc thù, các ngươi chỉ cần tử tế cảm ngộ liền không khó nhận ra quy luật trong đó.
Về chuyện linh lực xung kích, Bạch Nhạc tự nhiên không có ý giấu giếm, trực tiếp giải thích nói.
Thực ra trước đó đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đã ý thức được trong linh lực xung kích ngầm giấu huyền cơ, giờ nghe được Bạch Nhạc thẳng thắn cho biết chân tướng, không hề có ý giấu riêng, tự nhiên càng thêm phần hảo cảm.
- Nào có dễ dàng như vậy, Bạch sư huynh, chúng ta thật ra cũng ẩn ẩn cảm thấy, nhưng mà quá phức tạp, căn bản không dò ra được manh mối.
Cười khổ một tiếng, tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông bên cạnh đành chịu nói.
Thoáng trầm ngâm một lát, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Chắc là lúc mới vào các ngươi không để ý, thật ra loại pháp môn dẫn linh này giống như một môn công pháp truyền thừa, bắt đầu từ tầng thứ nhất, từ đơn giản đến phức tạp! Nếu các ngươi có thể tiến hành tham ngộ ngay ở tầng đầu tiên liền sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Khó trách!
Chợt vỗ đùi một cái, đệ tử kia không khỏi ảo não thán nói:
- Chúng ta đúng là quá ngu, chỉ một lòng nghĩ xông lên!
Vừa nói đến đây, đệ tử kia lại tựa hồ nhớ đến điều gì, sắc mặt tức thì hơi biến:
- Không hay, Văn Trạch sư huynh cũng một đường xông lên như chúng ta, như thế sợ rằng cũng phải chịu thiệt!
Nhắc tới chuyện này, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại nhìn Bạch Nhạc, ánh mắt liền có chút dị dạng.
Giờ bọn hắn mới nhớ ra, đương sơ lúc mới tiến vào, há chỉ mỗi bọn hắn, vô luận là Văn Trạch, Lý Phù Nam hay Huyết Ảnh Ma Tông Mạc Vô Tình cũng đều thế cả!
Lúc này nhìn lại, bọn hắn tuy tiến nhanh, nhưng theo như quy luật mỗi tầng độ khó tăng gấp đôi, càng lên cao độ khó liền càng khủng bố!
Tầng thứ ba là gấp bốn, tầng thứ tư khả năng liền gấp tám, tầng thứ năm liền sẽ gấp mười sáu lần!
Dù thực lực ba người bọn Văn Trạch có mạnh đến đâu, sợ rằng cũng khó mà trụ được?
So sánh ra, hiện tại tuy Bạch Nhạc tiến rất chậm, song lại đã tiến hành cảm ngộ ngay từ tầng thứ nhất, một khi nắm giữ pháp môn trong đó, án theo quy luật đi ứng phó linh lực xung kích, dù khó đến mấy cũng có thể nhẹ nhàng ứng đối.
Như vậy xem ra, khi nãy giục Bạch Nhạc đuổi theo bước chân bọn Văn Trạch, sợ rằng tuyệt đối không phải chỉ là lời khách sáo.
- Vậy thì chưa hẳn!
Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói:
- Nhất pháp thông, vạn pháp thông! Mấy người bọn Văn sư huynh đều là thiên kiêu thiên phú tuyệt hảo, chúng ta có thể ý thức được, bọn hắn tự nhiên cũng có thể ý thức được, bằng vào thiên phú và ngộ tính của bọn hắn, dù khó chút, nhưng chắc không cản được bọn hắn đâu.
Vừa nghe Bạch Nhạc nói vậy, sắc mặt đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông mới dễ nhìn hơn phần nào.
Đạo lý thật ra không phức tạp, chỉ là nhất thời khó mà nghĩ được thấu triệt thôi.
Không bắt đầu cảm ngộ ngay từ tầng thứ nhất, đến sau mới ý thức được, tự nhiên sẽ trắc trở rất nhiều, nhưng chỉ cần thiên phú ngộ tính đủ dùng, lại tuyệt đối không phải quá khó để hiểu!
Thất Tinh Tháp không hỏi tu vi, chỉ hỏi thiên phú và ngộ tính, chính là ý này.
Người có thực lực càng mạnh liền càng dễ vô thức bỏ qua chi tiết này, thẳng đến khi dựa vào thực lực nhưng không cách nào đi tiếp mới thanh tỉnh nhận ra!
Hệt như đám người này, chỉ khi ý thức được bản thân không cách nào tiến vào tầng thứ tư mới sẽ hồi thần phản tỉnh.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thực lực càng mạnh, nhãn giới tự nhiên càng cao, dù đến sau mới bắt đầu thôi diễn, song chưa hẳn đã không thể thành công.
Đây là hai con đường hoàn toàn khác biệt!
Người thực lực không đủ phải từng bước tham ngộ, còn thực lực mạnh rồi, có thể trước bỏ xa những người khác một đoạn, sau đó từ góc độ tầng thứ càng cao thôi diễn ngược từ đầu!
Hai phương pháp này chưa hẳn nhất định có thể phân ra ưu khuyết, thứ sau cùng quyết định đến kết quả nói trắng ra vẫn là thiên phú và ngộ tính của mỗi người!
Hơn nữa, Bạch Nhạc có dự cảm, khảo nghiệm trong Thất Tinh Tháp hẳn tuyệt không đơn giản chỉ có mỗi linh lực xung kích mà thôi.
Phải biết, hiện tại bọn hắn chẳng qua mới bước đến tầng thứ ba, lại đã có quá nửa nhân số kẹt ở chỗ này.
- Bạch sư huynh, đừng để lỡ thời gian nữa, chuyện ở đây cứ giao cho chúng ta xử lý, ngươi mau đuổi theo bọn Văn sư huynh đi!
Nhìn vào Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông nghiêm túc nói.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc hơi chút ôm quyền nói:
- Như vậy, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông liền xin nhờ mọi người!
- Bạch sư huynh yên tâm, đại bộ phận đã bị ngươi giết, giờ chẳng qua chỉ sót lại số ít mấy tên mà thôi, nếu chúng ta còn không giải quyết được, há còn mặt mũi nào xưng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông!
Nhìn Bạch Nhạc, chúng nhân dồn dập vỗ ngực cam đoan.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc không dông dài nữa, trực tiếp từ biệt chúng nhân, rảo bước chạy tới vị trí tinh quang chỉ dẫn.
Đổ hết trách nhiệm lên đầu Vân Mộng Chân, tảng đá trong lòng Bạch Nhạc rốt cục triệt để buông xuống.
Dù sao, ngay cả đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đều có thể qua mặt được, người ngoài tự nhiên càng không lý nào lại không tin.
Phiền phức được giải quyết, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông cũng tính là xử lý xong xuôi, bây giờ Bạch Nhạc mới có thể thực sự triệt để yên lòng, một lòng một dạ xông lên, vượt qua Thất Tinh Tháp đoạt lấy truyền thừa.
Đối với chuyện này, Bạch Nhạc tràn ngập tự tin!
…
Chỉ dựa vào một tấm kiếm phù, lại có thể giết chết nhiều cường giả Linh Phủ hậu kỳ như vậy, sợ rằng đã không phải kiếm phù của Vân Mộng Chân, mà là bảo vật hộ thân Thánh Nữ đời trước lưu lại.
Bảo vật như thế trân quý cỡ nào, thực sự khó mà đánh giá.
Hơn nữa, thật vừa khéo, Thánh Nữ đời trước quả thực từng lưu lại cho Vân Mộng Chân kiếm phù dạng này, trước đây khi tu vi Vân Mộng Chân còn chưa cao, liền từng dùng kiếm phù này quét ngang đối thủ, điều này ở trong Đạo Lăng Thiên Tông vốn đã không tính bí mật.
Như thế, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đương nhiên sẽ không hoài nghi Bạch Nhạc nói dối, rốt cuộc, đương sơ lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân liền từng không chỉ một lần nói qua, Bạch Nhạc có ân với nàng! Theo như Văn Trạch kể lại, trước đây Vân Mộng Chân thậm chí nói qua, chỉ cần Bạch Nhạc bằng lòng theo nàng về Đạo Lăng Thiên Tông liền có thể cho Bạch Nhạc thân phận đệ tử chân truyền. Chừng đó đủ thấy Vân Mộng Chân ưu ái Bạch Nhạc cỡ nào, với quan hệ như thế, sau khi Bạch Nhạc cự tuyệt bái nhập Đạo Lăng Thiên Tông, nàng tặng cho Bạch Nhạc một tấm kiếm phù phòng thân cũng là điều không quá khó hiểu.
Huống hồ, trừ cái đó ra, Bạch Nhạc làm gì còn cách nào để một mình thủ tiêu nhiều cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông đến vậy?
- Bạch sư huynh, nói thật, chúng ta rất hâm mộ ngươi! Không ngờ lại được Thánh Nữ ban tặng bảo vật như thế.
Lắc đầu cảm khái, đệ tử kia hâm mộ nói:
- Chỉ tiếc lãng phí lên thân đám phế vật kia, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.
Không trách đối phương tiếc hận, nếu thật là kiếm phù Thánh Nữ đời trước lưu lại, đừng nói dùng để giết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ hậu kỳ kia, dù là giết cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường cũng là lãng phí! Rốt cuộc, Thánh Nữ đời trước chính là tồn tại khủng bố đã thực sự bước đến cảnh giới Hóa Hư.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc rốt cục thở phào một cái.
Thành thật mà nói, lúc thốt ra lời này, trong lòng hắn đều có chút đánh trống, nhưng giờ xem ra, hiệu quả hiển nhiên tốt vượt ngoài tưởng tượng.
Rốt cuộc, bây giờ chỉ cần đối phương chịu tin là được, còn về sau này liệu sẽ có người đi xác nhận với Vân Mộng Chân hay không, Bạch Nhạc căn bản không quá lo lắng.
Khoan nói với thân phận Vân Mộng Chân, người bình thường gần như không khả năng thấy được, dù là đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, sợ rằng cũng không có gan đi hỏi Vân Mộng Chân! Huống hồ, Bạch Nhạc nhớ được Văn Trạch từng nói qua, Vân Mộng Chân vừa về Đạo Lăng Thiên Tông liền trực tiếp bế quan.
Dù cho có người hoài nghi, chẳng lẽ còn có thể lôi Vân Mộng Chân từ trong bế quan ra để hỏi chắc?
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cảm thán, đây đã là lần thứ hai hắn đổ vấy trách nhiệm lên đầu Vân Mộng Chân.
Lần trước là vì phủi sạch quan hệ với truyền nhân Ma Quân, lần này càng là trực tiếp chụp oan ức lên đầu Vân Mộng Chân.
Hiện tại xem ra, tựa hồ vô luận gặp phải phiền toái gì, chỉ cần vứt oan ức cho Vân Mộng Chân liền yên chuyện! Ai có thể ngờ đường đường Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông lại thành chỗ cho Bạch Nhạc đổ vấy hết thảy.
Chỉ là, sau này nếu để Vân Mộng Chân biết được. ..
Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi phát lạnh! Nữ nhân kia mà biết, nhất định sẽ tức điên mất?
Chịu đánh một trận là điều khó miễn, chẳng qua. . . chắc là, đại khái, hẳn không đánh mặt đâu?
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc càng thêm bất an, sắc mặt bất giác khó coi thêm mấy phần.
- Bạch sư huynh, ngươi không cần nghĩ nhiều.
Thấy thần tình đó của Bạch Nhạc, đối phương lại nghĩ lệch, an ủi nói:
- Thời khắc sinh tử, tự nhiên phải lấy giữ mạng làm đầu, dù ngộ thương người khác, đó cũng là chuyện đành chịu! Huống hồ, nếu không phải bọn hắn bội bạc trước, làm sao sẽ rơi đến kết cục như thế?
So với Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này thật không để sống chết của mấy tên đệ tử chính đạo kia vào trong mắt.
Chỉ cần tìm được lý do hợp tình hợp lý, những người này chết thì chết thôi, có gì to tát đâu.
Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng quen rồi, từ đáy lòng mà luận, bọn hắn căn bản không coi trọng những người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oanh!
Ngay lúc chúng nhân đang nói chuyện, linh lực xung kích lần nữa đánh tới.
Nháy mắt, tất cả đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đồng loạt biến sắc, vội vàng phóng thích linh lực ổn định thân hình.
Cường độ linh lực xung kích ở tầng thứ ba gấp chừng bốn lần tầng thứ nhất, lực lượng như thế, dù là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng không thể không để tâm.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, linh lực xung kích kiểu này còn chưa đủ tạo ra ảnh hưởng đáng kể với hắn.
Đứng nguyên tại chỗ, cả người Bạch Nhạc thậm chí không lay động mảy may, chỉ mỗi linh lực trong cơ thể hơi khẽ động, liền dễ dàng hóa giải linh lực xung kích.
Khác với chúng nhân tại trường, Bạch Nhạc đang mượn cơ hội cảm thụ biến hóa nhỏ bé trong đợt xung kích linh lực lần này.
Giống hệt suy đoán trước kia, linh lực xung kích ở tầng thứ ba lại nhiều thêm vài phần biến hóa, khống chế đối với linh lực cũng càng thêm tinh tế!
- Bạch sư huynh, ngươi … !
Thoáng chốc liền chống qua đợt linh lực xung kích đầu tiên, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông rốt cục cũng nhận ra sự dị thường của Bạch Nhạc, ai nấy đều không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Bạch Nhạc, kinh hô nói.
- Có gì đâu, linh lực xung kích này thật ra là một loại pháp môn dẫn linh đặc thù, các ngươi chỉ cần tử tế cảm ngộ liền không khó nhận ra quy luật trong đó.
Về chuyện linh lực xung kích, Bạch Nhạc tự nhiên không có ý giấu giếm, trực tiếp giải thích nói.
Thực ra trước đó đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đã ý thức được trong linh lực xung kích ngầm giấu huyền cơ, giờ nghe được Bạch Nhạc thẳng thắn cho biết chân tướng, không hề có ý giấu riêng, tự nhiên càng thêm phần hảo cảm.
- Nào có dễ dàng như vậy, Bạch sư huynh, chúng ta thật ra cũng ẩn ẩn cảm thấy, nhưng mà quá phức tạp, căn bản không dò ra được manh mối.
Cười khổ một tiếng, tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông bên cạnh đành chịu nói.
Thoáng trầm ngâm một lát, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Chắc là lúc mới vào các ngươi không để ý, thật ra loại pháp môn dẫn linh này giống như một môn công pháp truyền thừa, bắt đầu từ tầng thứ nhất, từ đơn giản đến phức tạp! Nếu các ngươi có thể tiến hành tham ngộ ngay ở tầng đầu tiên liền sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Khó trách!
Chợt vỗ đùi một cái, đệ tử kia không khỏi ảo não thán nói:
- Chúng ta đúng là quá ngu, chỉ một lòng nghĩ xông lên!
Vừa nói đến đây, đệ tử kia lại tựa hồ nhớ đến điều gì, sắc mặt tức thì hơi biến:
- Không hay, Văn Trạch sư huynh cũng một đường xông lên như chúng ta, như thế sợ rằng cũng phải chịu thiệt!
Nhắc tới chuyện này, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại nhìn Bạch Nhạc, ánh mắt liền có chút dị dạng.
Giờ bọn hắn mới nhớ ra, đương sơ lúc mới tiến vào, há chỉ mỗi bọn hắn, vô luận là Văn Trạch, Lý Phù Nam hay Huyết Ảnh Ma Tông Mạc Vô Tình cũng đều thế cả!
Lúc này nhìn lại, bọn hắn tuy tiến nhanh, nhưng theo như quy luật mỗi tầng độ khó tăng gấp đôi, càng lên cao độ khó liền càng khủng bố!
Tầng thứ ba là gấp bốn, tầng thứ tư khả năng liền gấp tám, tầng thứ năm liền sẽ gấp mười sáu lần!
Dù thực lực ba người bọn Văn Trạch có mạnh đến đâu, sợ rằng cũng khó mà trụ được?
So sánh ra, hiện tại tuy Bạch Nhạc tiến rất chậm, song lại đã tiến hành cảm ngộ ngay từ tầng thứ nhất, một khi nắm giữ pháp môn trong đó, án theo quy luật đi ứng phó linh lực xung kích, dù khó đến mấy cũng có thể nhẹ nhàng ứng đối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy xem ra, khi nãy giục Bạch Nhạc đuổi theo bước chân bọn Văn Trạch, sợ rằng tuyệt đối không phải chỉ là lời khách sáo.
- Vậy thì chưa hẳn!
Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói:
- Nhất pháp thông, vạn pháp thông! Mấy người bọn Văn sư huynh đều là thiên kiêu thiên phú tuyệt hảo, chúng ta có thể ý thức được, bọn hắn tự nhiên cũng có thể ý thức được, bằng vào thiên phú và ngộ tính của bọn hắn, dù khó chút, nhưng chắc không cản được bọn hắn đâu.
Vừa nghe Bạch Nhạc nói vậy, sắc mặt đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông mới dễ nhìn hơn phần nào.
Đạo lý thật ra không phức tạp, chỉ là nhất thời khó mà nghĩ được thấu triệt thôi.
Không bắt đầu cảm ngộ ngay từ tầng thứ nhất, đến sau mới ý thức được, tự nhiên sẽ trắc trở rất nhiều, nhưng chỉ cần thiên phú ngộ tính đủ dùng, lại tuyệt đối không phải quá khó để hiểu!
Thất Tinh Tháp không hỏi tu vi, chỉ hỏi thiên phú và ngộ tính, chính là ý này.
Người có thực lực càng mạnh liền càng dễ vô thức bỏ qua chi tiết này, thẳng đến khi dựa vào thực lực nhưng không cách nào đi tiếp mới thanh tỉnh nhận ra!
Hệt như đám người này, chỉ khi ý thức được bản thân không cách nào tiến vào tầng thứ tư mới sẽ hồi thần phản tỉnh.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, thực lực càng mạnh, nhãn giới tự nhiên càng cao, dù đến sau mới bắt đầu thôi diễn, song chưa hẳn đã không thể thành công.
Đây là hai con đường hoàn toàn khác biệt!
Người thực lực không đủ phải từng bước tham ngộ, còn thực lực mạnh rồi, có thể trước bỏ xa những người khác một đoạn, sau đó từ góc độ tầng thứ càng cao thôi diễn ngược từ đầu!
Hai phương pháp này chưa hẳn nhất định có thể phân ra ưu khuyết, thứ sau cùng quyết định đến kết quả nói trắng ra vẫn là thiên phú và ngộ tính của mỗi người!
Hơn nữa, Bạch Nhạc có dự cảm, khảo nghiệm trong Thất Tinh Tháp hẳn tuyệt không đơn giản chỉ có mỗi linh lực xung kích mà thôi.
Phải biết, hiện tại bọn hắn chẳng qua mới bước đến tầng thứ ba, lại đã có quá nửa nhân số kẹt ở chỗ này.
- Bạch sư huynh, đừng để lỡ thời gian nữa, chuyện ở đây cứ giao cho chúng ta xử lý, ngươi mau đuổi theo bọn Văn sư huynh đi!
Nhìn vào Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông nghiêm túc nói.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc hơi chút ôm quyền nói:
- Như vậy, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông liền xin nhờ mọi người!
- Bạch sư huynh yên tâm, đại bộ phận đã bị ngươi giết, giờ chẳng qua chỉ sót lại số ít mấy tên mà thôi, nếu chúng ta còn không giải quyết được, há còn mặt mũi nào xưng là đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông!
Nhìn Bạch Nhạc, chúng nhân dồn dập vỗ ngực cam đoan.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc không dông dài nữa, trực tiếp từ biệt chúng nhân, rảo bước chạy tới vị trí tinh quang chỉ dẫn.
Đổ hết trách nhiệm lên đầu Vân Mộng Chân, tảng đá trong lòng Bạch Nhạc rốt cục triệt để buông xuống.
Dù sao, ngay cả đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này đều có thể qua mặt được, người ngoài tự nhiên càng không lý nào lại không tin.
Phiền phức được giải quyết, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông cũng tính là xử lý xong xuôi, bây giờ Bạch Nhạc mới có thể thực sự triệt để yên lòng, một lòng một dạ xông lên, vượt qua Thất Tinh Tháp đoạt lấy truyền thừa.
Đối với chuyện này, Bạch Nhạc tràn ngập tự tin!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro