Khế ước thần hồ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Bạch Nhạc khẽ nói:
- Dụ hắn ta đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng ít nhất ta phải ra ngoài thì mới có thể gặp hắn ta được chứ.
Bạch Nhạc không để ý việc mình bán đứng Ngô Tuyết Tùng, nhưng hắn cũng không muốn làm bất kỳ giao dịch nào với Thanh Vương. Ngô Tuyết Tùng vốn dĩ đã không phải người tốt gì rồi, còn vị Thanh Vương này cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì cho cam, giao dịch với ông ta chẳng khác nào “Bảo hổ lột da”*, nên đương nhiên cách tốt nhất là nghĩ cách lừa gạt ông ta, chỉ cần mình rời khỏi được chỗ quỷ quái này, ông ta muốn làm gì cũng mặc.
- Không cần.
Thanh Vương lãnh đạm nói:
- Sát trận bị va chạm, bây giờ đã có không ít người đột nhập vào đây. Lăng tẩm của Thanh Vương cực kì bí mật, nếu như không phải hắn cố ý va chạm sát trận, những người ngoài kia vốn không thể nào phát hiện được. Bản vương dám khẳng định không cần bao lâu nữa hắn sẽ tìm cơ hội vào đây. Lúc đó ngươi chỉ cần giúp hắn một tay, để hắn nhanh chóng đến đây là được rồi.
Cho dù Thanh Vương có ở thế tách biệt và không có cách biết tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng ông ta lại là một con cáo già, chỉ cần dựa vào một chút manh mối là đã có thể đoán được tám chín phần.
Bạch Nhạc nghe đến đây thì hơi biến sắc.
- Được, ta đồng ý.
- Tiểu tử, ngươi tưởng bản vương dễ bị lừa lắm sao?
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm biếm khinh thường.
Lý do Bạch Nhạc nói ra không chính đáng, nếu để hắn đi dễ dàng, một khi hắn nói chuyện này ra, đối với Thanh Vương mà nói là phiền phức lớn. Chỉ cần sơ suất một tí cũng có thể khiến mưu đồ mấy ngàn năm của Thanh Vương thành công cốc, khiến ông ta hoàn toàn mất cơ hội đoạt xá trùng sinh.
Trong hoàn cảnh này, nếu ông ta để Bạch Nhạc đi dễ dàng mới là lạ.
Mày Bạch Nhạc hơi nhướn lên, bình tĩnh nói:
- Thanh Vương có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói thẳng là được.
- Bản vương ký khế ước thần hồn với ngươi, nếu người phản bội sẽ bị thần hồn phản phệ, thần hồn tiêu tan.
Giọng nói lạnh lẽo giống như gió đông buốt giá, trong chốc lát khiến Bạch Nhạc thoáng rét lạnh từ tận đáy lòng.
Với kiến thức của Bạch Nhạc, hắn vốn chưa từng nghe nói về khế ước thần hồn, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thứ này chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, một khi ký kết sẽ không có cơ hội quay đầu.
Cái suy nghĩ muốn qua mặt Thanh Vương ban nãy giờ không dùng được nữa.
Khóe mắt Bạch Nhạc hơi giật, lại nói:
- Thanh Vương điện hạ, ta chỉ là một nhân vật nhỏ, khế ước thần hồn gì đó ta chưa từng nghe. Lá gan ta nhỏ không dám tùy tiện đồng ý, nếu không nếu ta làm không được thì sẽ chết không rõ nguyên nhân
- Chỉ là một thứ nhỏ nhặt mà thôi, những thứ đấy sau này ngươi sẽ dùng tới. Đối với người ở hoàng cung mà nói, đây là cách ràng buộc duy nhất.
Thanh Vương nói:
- Dĩ nhiên bản vương biết ngươi chưa từng nghe, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, vốn dĩ cũng chẳng có tư cách ký kết khế ước thần hồn, chỉ là thần hồn ngươi khác với người thường, cho nên mới miễn cưỡng ký kết được.
Không đợi Bạch Nhạc trả lời, Thanh Vương đã trực tiếp niệm ra một môn pháp ký kết khế ước thần hồn.
Đúng như những lời Thanh Vương nói, khế ước thần hồn thật ra rất đơn giản. Đó chỉ là cách dùng thần hồn để thành lập khế ước mà thôi, điều khó nhất là thần hồn đó buộc phải mạnh mẽ mới có thể chống chịu được sự thành lập của khế ước.
Với thực lực của Bạch Nhạc, muốn hoàn thành quả thật có hơi miễn cưỡng, hơn nữa, sự ràng buộc của khế ước này đối với Bạch Nhạc cũng vì vậy mà càng nhiều thêm.
Trong lòng Bạch Nhạc thầm hiểu, một khi thành lập khế ước thần hồn, nếu như Thanh Vương phản bội, có lẽ ông ta chỉ bị một chút phản phệ của thần hồn chứ chắc chắn không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, một khi chịu sự phản phệ của thần hồn thì chỉ có con đường chết.
Nói là khế ước, nhưng trên thực tế chẳng qua là sự ràng buộc một phía của Thanh Vương mà thôi.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Nhạc đương nhiên không muốn ký khế ước thần hồn như vậy, nhưng hiện tại hắn lại biết bản thân vốn không còn sự lựa chọn.
Thanh Vương đã nói đến mức này rồi, nếu hắn cự tuyệt thì chính là lật mặt với Thanh Vương, chắc chắc chỉ có con đường chết.
Chuyện tồi tệ nhất là, cho dù hắn có liều mạng chống cự thì tỷ lệ thắng cũng rất nhỏ.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, hắn cũng hiểu bản thân không có tư cách từ chối, thế nên trong lòng đành thở dài làm theo môn pháp mà Thanh Vương nói, ngưng tụ thần hồn hình thành khế ước rồi để nó bay thẳng về phía Thanh Vương.
Chỉ là Bạch Nhạc cũng không ngốc, rốt cuộc hắn vẫn lưu lại cho mình một đường sống. Hắn chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời với bên ngoài những chuyện liên quan đến Thanh Vương, nhưng lại không hứa chắc là sẽ dụ được Ngô Tuyết Tùng tới.
Một ánh kiếm màu xanh theo đó bay ra, nối liền với thần hồn của Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, thông qua thần hồn, Bạch Nhạc cũng đồng thời hiểu được Thanh Vương.
Thanh Vương chỉ hứa sẽ thả Bạch Nhạc ra, nhưng chỉ cần hắn dẫn được Ngô Tuyết Tùng đến đây, ông ta sẽ ban Thanh Vương Bí Tàng cho Bạch Nhạc.
Hai bên thừa nhận không có hiểu lầm gì, khế ước thần hồn được ký kết thành công, bấy giờ Bạch Nhạc cũng cảm nhận được có thêm một chút sức mạnh ràng buộc trong thần hồn của mình.
Kiểu trao đổi trực tiếp bằng thần hồn này có cách hình thành khế ước cực kỳ dễ dàng. Tính ra cũng là một cách rất tiện, tất nhiên là nếu bỏ đi sự uy hiếp của Thanh Vương!!!
Ký kết khế ước thần hồn xong, dĩ nhiên Thanh Vương cũng thoải mái hơn nhiều:
- Tiểu tử, bản vương rất xem trọng ngươi!!! Làm xong chuyện này, bản vương đương nhiên không bạc đãi ngươi.
Bạch Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Vậy thì chúc mừng Thanh Vương.
Một tiếng ầm vang lên, trên đầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt thông đến Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc không lập tức rời đi, trầm giọng hỏi:
- Thanh Vương, tiểu tử còn có một chuyện muốn hỏi, sát khí xâm nhập vào cơ thể phải hóa giải thế nào?
- Sau khi rời khỏi lăng tẩm, mỗi ngày đúng giờ trưa vận công dưới ánh nắng, sau bảy bảy bốn chín ngày tự sẽ hóa giải.
Nghe thấy đáp án này, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời an định đi mấy phần.
Lần này hắn xâm nhập vào Thanh Vương Điện, mục đích quan trọng nhất chính là tìm cách cứu Tô Nhan, tuy rằng gặp phải một vài trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn tìm được cách cứu người, vậy cũng xem như đi một chuyến xứng đáng.
Hỏi rõ chuyện này xong, Bạch Nhạc liền không do dự gì mà nhún chân nhảy vào Thanh Vương Điện, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Cùng lúc đó, vết nứt trong Thanh Vương Điện cũng biến đi, giống như chưa từng xuất hiện.
…
Triệu Thụy nhìn những binh lính đất sét đứng đầy trước Thanh Vương Lăng, sau đó mỉm cười tự nhủ:
- Nơi này chính là Thanh Vương Điện sao? Quả nhiên có chút thú vị.
Đối với những người khác mà nói, chỗ nào của Thanh Vương Lăng cũng ngập tràn nguy hiểm, chỗ nào cũng có vẻ là cơ duyên, nhưng đối với Triệu Thụy mà nói, hắn vốn không để ý đến những thứ này.
Với sức mạnh của Tinh Cung Cảnh, lăng tẩm hay những tượng binh lính đất với hắn không hề có tí uy hiếp nào, nhưng đám binh lính đất ở Thanh Vương Điện này tụ lại lại khiến hắn cảm thấy vướng tay.
Đương lúc Triệu Thụy còn chưa nghĩ ra cách vượt qua đám binh lính đất này để đi vào Thanh Vương Điện thì lại thấy một thân ảnh đi từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, đôi mắt Triệu Thụy híp lại, lộ ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
- Dụ hắn ta đến đây thì không có vấn đề gì, nhưng ít nhất ta phải ra ngoài thì mới có thể gặp hắn ta được chứ.
Bạch Nhạc không để ý việc mình bán đứng Ngô Tuyết Tùng, nhưng hắn cũng không muốn làm bất kỳ giao dịch nào với Thanh Vương. Ngô Tuyết Tùng vốn dĩ đã không phải người tốt gì rồi, còn vị Thanh Vương này cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì cho cam, giao dịch với ông ta chẳng khác nào “Bảo hổ lột da”*, nên đương nhiên cách tốt nhất là nghĩ cách lừa gạt ông ta, chỉ cần mình rời khỏi được chỗ quỷ quái này, ông ta muốn làm gì cũng mặc.
- Không cần.
Thanh Vương lãnh đạm nói:
- Sát trận bị va chạm, bây giờ đã có không ít người đột nhập vào đây. Lăng tẩm của Thanh Vương cực kì bí mật, nếu như không phải hắn cố ý va chạm sát trận, những người ngoài kia vốn không thể nào phát hiện được. Bản vương dám khẳng định không cần bao lâu nữa hắn sẽ tìm cơ hội vào đây. Lúc đó ngươi chỉ cần giúp hắn một tay, để hắn nhanh chóng đến đây là được rồi.
Cho dù Thanh Vương có ở thế tách biệt và không có cách biết tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng ông ta lại là một con cáo già, chỉ cần dựa vào một chút manh mối là đã có thể đoán được tám chín phần.
Bạch Nhạc nghe đến đây thì hơi biến sắc.
- Được, ta đồng ý.
- Tiểu tử, ngươi tưởng bản vương dễ bị lừa lắm sao?
Thanh Vương cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm biếm khinh thường.
Lý do Bạch Nhạc nói ra không chính đáng, nếu để hắn đi dễ dàng, một khi hắn nói chuyện này ra, đối với Thanh Vương mà nói là phiền phức lớn. Chỉ cần sơ suất một tí cũng có thể khiến mưu đồ mấy ngàn năm của Thanh Vương thành công cốc, khiến ông ta hoàn toàn mất cơ hội đoạt xá trùng sinh.
Trong hoàn cảnh này, nếu ông ta để Bạch Nhạc đi dễ dàng mới là lạ.
Mày Bạch Nhạc hơi nhướn lên, bình tĩnh nói:
- Thanh Vương có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói thẳng là được.
- Bản vương ký khế ước thần hồn với ngươi, nếu người phản bội sẽ bị thần hồn phản phệ, thần hồn tiêu tan.
Giọng nói lạnh lẽo giống như gió đông buốt giá, trong chốc lát khiến Bạch Nhạc thoáng rét lạnh từ tận đáy lòng.
Với kiến thức của Bạch Nhạc, hắn vốn chưa từng nghe nói về khế ước thần hồn, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thứ này chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, một khi ký kết sẽ không có cơ hội quay đầu.
Cái suy nghĩ muốn qua mặt Thanh Vương ban nãy giờ không dùng được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe mắt Bạch Nhạc hơi giật, lại nói:
- Thanh Vương điện hạ, ta chỉ là một nhân vật nhỏ, khế ước thần hồn gì đó ta chưa từng nghe. Lá gan ta nhỏ không dám tùy tiện đồng ý, nếu không nếu ta làm không được thì sẽ chết không rõ nguyên nhân
- Chỉ là một thứ nhỏ nhặt mà thôi, những thứ đấy sau này ngươi sẽ dùng tới. Đối với người ở hoàng cung mà nói, đây là cách ràng buộc duy nhất.
Thanh Vương nói:
- Dĩ nhiên bản vương biết ngươi chưa từng nghe, dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, vốn dĩ cũng chẳng có tư cách ký kết khế ước thần hồn, chỉ là thần hồn ngươi khác với người thường, cho nên mới miễn cưỡng ký kết được.
Không đợi Bạch Nhạc trả lời, Thanh Vương đã trực tiếp niệm ra một môn pháp ký kết khế ước thần hồn.
Đúng như những lời Thanh Vương nói, khế ước thần hồn thật ra rất đơn giản. Đó chỉ là cách dùng thần hồn để thành lập khế ước mà thôi, điều khó nhất là thần hồn đó buộc phải mạnh mẽ mới có thể chống chịu được sự thành lập của khế ước.
Với thực lực của Bạch Nhạc, muốn hoàn thành quả thật có hơi miễn cưỡng, hơn nữa, sự ràng buộc của khế ước này đối với Bạch Nhạc cũng vì vậy mà càng nhiều thêm.
Trong lòng Bạch Nhạc thầm hiểu, một khi thành lập khế ước thần hồn, nếu như Thanh Vương phản bội, có lẽ ông ta chỉ bị một chút phản phệ của thần hồn chứ chắc chắn không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, một khi chịu sự phản phệ của thần hồn thì chỉ có con đường chết.
Nói là khế ước, nhưng trên thực tế chẳng qua là sự ràng buộc một phía của Thanh Vương mà thôi.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Nhạc đương nhiên không muốn ký khế ước thần hồn như vậy, nhưng hiện tại hắn lại biết bản thân vốn không còn sự lựa chọn.
Thanh Vương đã nói đến mức này rồi, nếu hắn cự tuyệt thì chính là lật mặt với Thanh Vương, chắc chắc chỉ có con đường chết.
Chuyện tồi tệ nhất là, cho dù hắn có liều mạng chống cự thì tỷ lệ thắng cũng rất nhỏ.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, hắn cũng hiểu bản thân không có tư cách từ chối, thế nên trong lòng đành thở dài làm theo môn pháp mà Thanh Vương nói, ngưng tụ thần hồn hình thành khế ước rồi để nó bay thẳng về phía Thanh Vương.
Chỉ là Bạch Nhạc cũng không ngốc, rốt cuộc hắn vẫn lưu lại cho mình một đường sống. Hắn chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời với bên ngoài những chuyện liên quan đến Thanh Vương, nhưng lại không hứa chắc là sẽ dụ được Ngô Tuyết Tùng tới.
Một ánh kiếm màu xanh theo đó bay ra, nối liền với thần hồn của Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, thông qua thần hồn, Bạch Nhạc cũng đồng thời hiểu được Thanh Vương.
Thanh Vương chỉ hứa sẽ thả Bạch Nhạc ra, nhưng chỉ cần hắn dẫn được Ngô Tuyết Tùng đến đây, ông ta sẽ ban Thanh Vương Bí Tàng cho Bạch Nhạc.
Hai bên thừa nhận không có hiểu lầm gì, khế ước thần hồn được ký kết thành công, bấy giờ Bạch Nhạc cũng cảm nhận được có thêm một chút sức mạnh ràng buộc trong thần hồn của mình.
Kiểu trao đổi trực tiếp bằng thần hồn này có cách hình thành khế ước cực kỳ dễ dàng. Tính ra cũng là một cách rất tiện, tất nhiên là nếu bỏ đi sự uy hiếp của Thanh Vương!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký kết khế ước thần hồn xong, dĩ nhiên Thanh Vương cũng thoải mái hơn nhiều:
- Tiểu tử, bản vương rất xem trọng ngươi!!! Làm xong chuyện này, bản vương đương nhiên không bạc đãi ngươi.
Bạch Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Vậy thì chúc mừng Thanh Vương.
Một tiếng ầm vang lên, trên đầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt thông đến Thanh Vương Điện.
Bạch Nhạc không lập tức rời đi, trầm giọng hỏi:
- Thanh Vương, tiểu tử còn có một chuyện muốn hỏi, sát khí xâm nhập vào cơ thể phải hóa giải thế nào?
- Sau khi rời khỏi lăng tẩm, mỗi ngày đúng giờ trưa vận công dưới ánh nắng, sau bảy bảy bốn chín ngày tự sẽ hóa giải.
Nghe thấy đáp án này, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời an định đi mấy phần.
Lần này hắn xâm nhập vào Thanh Vương Điện, mục đích quan trọng nhất chính là tìm cách cứu Tô Nhan, tuy rằng gặp phải một vài trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn tìm được cách cứu người, vậy cũng xem như đi một chuyến xứng đáng.
Hỏi rõ chuyện này xong, Bạch Nhạc liền không do dự gì mà nhún chân nhảy vào Thanh Vương Điện, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Cùng lúc đó, vết nứt trong Thanh Vương Điện cũng biến đi, giống như chưa từng xuất hiện.
…
Triệu Thụy nhìn những binh lính đất sét đứng đầy trước Thanh Vương Lăng, sau đó mỉm cười tự nhủ:
- Nơi này chính là Thanh Vương Điện sao? Quả nhiên có chút thú vị.
Đối với những người khác mà nói, chỗ nào của Thanh Vương Lăng cũng ngập tràn nguy hiểm, chỗ nào cũng có vẻ là cơ duyên, nhưng đối với Triệu Thụy mà nói, hắn vốn không để ý đến những thứ này.
Với sức mạnh của Tinh Cung Cảnh, lăng tẩm hay những tượng binh lính đất với hắn không hề có tí uy hiếp nào, nhưng đám binh lính đất ở Thanh Vương Điện này tụ lại lại khiến hắn cảm thấy vướng tay.
Đương lúc Triệu Thụy còn chưa nghĩ ra cách vượt qua đám binh lính đất này để đi vào Thanh Vương Điện thì lại thấy một thân ảnh đi từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, đôi mắt Triệu Thụy híp lại, lộ ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro