Thái Thượng Kiếm Tôn

Khổ Hình Ép Hỏi

Phiêu Linh Huyễn

2024-11-02 20:03:17

Trong nội tâm mỗi người đều có một con ma, sau khi ngươi phóng thích nó ra, nó sẽ trong một thời gian rất ngắn, trưởng thành đến trình độ khiến bản thân ngươi cũng phải sợ hãi.

Bạch Nhạc chưa bao giờ là một người hiếu sát hiếu sát, nhưng có đôi lúc, nếu ngươi không tàn nhẫn hiếu sát, sẽ không thể có được chân tướng và kết quả mà ngươi muốn.

Rất nhiều chuyện, bản thân không thể dùng ý chí của con người để chuyển dời.

Ví dụ như, lúc trước khi còn chỉ là một tiểu tạp dịch, kỳ thật Bạch Nhạc chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ giết người, nhưng từ khi vì Vân Mộng Chân mà giết chết tên béo chết tiệt đó, loại thiện lương thuần túy trong đáy lòng hắn đã bị phá vỡ.

Bạch Nhạc không muốn tu ma, bởi vì từ nhỏ trong nhận thức của hắn, ma chính là tà ác, tu ma chính là bước lên một con đường không có lối về.

Cho nên cho dù có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc cũng một mực giấu kỹ trong lòng, thà chịu khổ đi tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng trong hậu sơn của Linh Tê Kiếm Tông, khi đối mặt với Âm Dương Quỷ Đồng, vì cầu sinh, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, bắt đầu tu luyện Thông Thiên Ma Công.

Tương tự, Bạch Nhạc cũng không thích khổ hình tra tấn, nhưng chỉ cần nghĩ đến huyết cừu của cha mẹ, hắn nhất định phải sử dụng khổ hình để từ trong miệng đối phương ép hỏi ra tin tức và manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông. Giống như có một đôi tay vô hình đang đẩy hắn về phía trước.

- Răng rắc!

Lập tức, chân Bạch Nhạc lại đạp lên trên bàn tay đó,với lực lượng thân thể hiện giờ của Bạch Nhạc, cho dù không sử dụng linh lực, căn bản không phải là Lý Húc Ngang có khả năng thừa nhận, trong phút chốc, xương cốt của toàn bộ bàn tay đều bị giẫm nát, huyết nhục mơ hồ, cơ hồ thành một đống thịt nát.

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên, Lý Húc Ngang trực tiếp đã bị đau tới hôn mê bất tỉnh.

Chỉ là, Bạch Nhạc đã hạ quyết tâm phải từ trong miệng hắn hỏi ra chân tướng, làm sao có thể cho hắn cơ hội ngất xỉu, cúi người xuống, bàn tay vỗ một cái, một cỗ linh lực đột nhiên rót vào trong cơ thể Lý Húc Ngang, cường hành lay tỉnh hắn.

- Đừng, Nhạc thiếu gia,ta biết sai rồi, ta thực sự không phải cố ý, xin ngươi tha cho ta đi.

Trong nháy mắt tỉnh táo lại, Lý Húc Ngang lập tức giãy dụa đứng lên, quỳ trên mặt đất khóc tới nước mũi nước mắt chứa chan, ra sức kêu rên cầu xin tha thứ.

Nếu trong lòng Bạch Nhạc có một chút do dự và hoài nghi, nhìn thấy thảm trạng này của Lý Húc Ngang, chỉ sợ cũng sẽ tâm sinh không đành lòng.

Theo Lý Húc Ngang, tuy Bạch Nhạc lợi hại, nhưng dẫu sao vẫn nhỏ tuổi, hơn nữa nghe nói xuất phát từ tông môn chính đạo, chỉ cần hắn cắn chặt răng, dưới tình huống không có chứng cớ rõ ràng, Bạch Nhạc không thể làm gì hắn.

Đạo lý rất đơn giản, bởi vì người trong chính đạo đều giảng quy củ, có mấu chốt.

Không thể không nói, phán đoán này của Lý Húc Ngang không tính là sai, đổi lại là bất kỳ một đệ tử chính đạo nào, đến loại tình trạng này, chỉ sợ đều sẽ do dự, cho dù chỉ có một chút hoài nghi, tất nhiên sẽ không ép hỏi được nữa.

Đáng tiếc, trò này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì ở trước mặt Bạch Nhạc.

Từ lúc ban đầu, đây là bố cục mà Bạch Nhạc cố ý thiết kế, căn bản chính là mượn cơ hội tu luyện lần này, chờ đối phương tự chui đầu vào lưới, hơn nữa Bạch Nhạc từ trong xương tủy có tự tin, cực độ, căn bản không tin mình sẽ phán đoán sai.

Quan trọng nhất là... Bạch Nhạc đâu phải là người trong chính đạo thực sự.

Bắt đầu từ lúc đạt được truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc tự nhiên sẽ chịu một số ảnh hưởng, tuy ngoài mặt là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, đệ tử chính đạo rễ thẳng mầm tươi, nhưng, từ trong xương tủy, Bạch Nhạc lại vẫn là một Ma tu.

Cái gì là ma? Chính là cầu tùy ý vui sướng!

Bạch Nhạc có lẽ vẫn không phải là ma chân chính, nhưng theo không ngừng tu luyện Thông Thiên Ma Công, cũng càng lúc càng có thể cảm nhận được loại bản chất của ma này.

Lấy ơn báo oán nghe thì cao thượng lắm, nhưng làm sao có khoái ý bằng có ân oán rõ ràng?

Ma, sở dĩ không thể cấm được, bất kể chính đạo chèn ép thế nào cũng không tiêu vong, trên căn nguyên, chính bởi vì phần tùy ý vui sướng này.

Trong bất tri bất giác, Bạch Nhạc kỳ thật sớm đã nghiêng về phía tâm tính của một Ma tu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất kể là tập sát Bạch Vinh và Bạch Thương Hải, hay là trảm sát những đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó, đều khiến Bạch Nhạc cảm nhận được một loại khoái ý của báo thù, mà cái này chính là ma!

- Răng rắc!

Trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, tay tóm một cái, Bạch Nhạc lại bẻ gãy cánh tay của Lý Húc Ngang,

- Không sao, đêm còn rất dài, cái chúng ta có là thời gian để chậm rãi tán gẫu, ngươi rồi sẽ nhớ ra một số chuyện mà ta cảm thấy hứng thú.

Sự đau đớn ở cánh tay, lại không bằng sợ hãi trong lòng lúc này.

Lý Húc Ngang cơ hồ đã sắp điên rồi, đây còn là tiểu thiếu gia rất dễ nói chuyện trong ấn tượng của hắn sao?

Lúc này, hắn từ trên mặt Bạch Nhạc, không nhìn ra một chút thương hại và không đành lòng nào, chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn.

Cơ hồ trong nháy mắt hắn đang ngây người, một cánh tay còn lại cũng bị Bạch Nhạc dễ dàng bẻ gãy.

- Tiểu thiếu gia, ngươi không thể làm như vậy, ta là từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, sự trung thành của ta đối với Bạch gia, có trời cao chứng giám!

Ôm một tia lòng cầu may cuối cùng, Lý Húc Ngang tiếp tục gào khóc,

- Là một đệ tử chính đạo, hành vi như vậy, có khác gì những ma đầu của Huyết Ảnh Ma Tông? Nếu lão gia phu nhân ở dưới lòng đất có biết, nhất định sẽ vô cùng đau đớn.

- Trung thành à?

Trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,

- Không bằng ngươi mổ tim ra cho ta xem, nếu thực sự không phải màu đen, ta sẽ xin lỗi bồi tội ngươi, thế nào?

- ...

Một câu này lại khiến Lý Húc Ngang từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời, đó là một loại băng hàn thấm vào cốt tủy.

- Răng rắc!

Đá ra một cước, hai chân đang quỳ của Lý Húc Ngang cũng bị đá gãy, Bạch Nhạc lại vẫn chậm rãi mở miệng nói,

- Nếu phụ mẫu ta ở dưới lòng đất có biết, nhìn thấy loại súc sinh bán chủ cầu vinh như ngươi, chắc hẳn đã sớm một đao làm thịt rồi... Đương nhiên, phụ mẫu ta tâm tính thiện lương, có lẽ sẽ không tra tấn ngươi! Nhưng ta không bận tâm, huyết cừu của cha mẹ là không đội trời chung, bất kể dùng thủ đoạn gì,thù này, ta cũng nhất định phải báo!

- Bạch Thương Hải ta còn giết, chẳng lẽ ngươi cho rằng, mạng của ngươi quý giá hơn hắn à?

- ...

Nghe đến đây, phòng tuyến tâm lý của Lý Húc Ngang đã bị đánh tan, nhưng mà, ngay sau đó, Bạch Nhạc lại cho hắn một kích trí mạng, khiến hắn triệt để trở nên tuyệt vọng.

Lập tức trên người Bạch Nhạc đột nhiên bốc lên một tia ma khí khủng bố, trực tiếp rót vào trong cơ thể Lý Húc Ngang.

- Còn nữa... Ai nói với ngươi ta là người trong chính đạo?

Ma tu!

Tuy Lý Húc Ngang không phải người tu hành, nhưng tiếp xúc với Huyết Ảnh Ma Tông nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng nhận ra đặc trưng của những Ma tu đó.

Khi cỗ ma khí đó xâm nhập vào trong cơ thể hắn, bắt đầu tra tấn hắn, hắn đã biết rõ, vị tiểu thiếu gia trước mắt này kỳ thật cùng đáng sợ giống như những Ma tu đó, người trong ma đạo, sẽ không có chút lòng thương hại nào cả, bất kể hắn có giảo biện như thế nào căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Dưới thống khổ và tuyệt vọng, Lý Húc Ngang cuối cùng cũng triệt để sụp đổ,

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tiểu thiếu gia, ta nói, ta nói hết, xin ngươi tha cho ta đi! Ta là thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông, tha cho ta.

- Nói đi, ta đang nghe!

Cũng không có ý xua đi ma khí trong cơ thể Lý Húc Ngang, Bạch Nhạc lạnh lùng nói.

Không phải hắn tàn nhẫn, mà là chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo sự sợ hãi trong lòng Lý Húc Ngang ở hạn độ lớn nhất, không dám dùng lời nói dối để lừa gạt hắn.

- Vâng, ta là thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông trong Bạch phủ, sau khi Bạch Thương Hải chết, Huyết Ảnh Ma Tông bảo ta ẩn núp, hỏi thăm tất cả tin tức về ngươi...

Trong kêu rên thống khổ, Lý Húc Ngang giống như triệt để từ bỏ, khai ra toàn bộ những gì mà hắn biết.

Thậm chí bao gồm cả chân tướng bảy năm trước, sau khi Huyết Ảnh Ma Tông xâm nhập Bạch gia, dùng Bạch Nhạc để uy hiếp, bức bách cha mẹ Bạch Nhạc phải chịu chi phối, cùng với chân tướng cuối cùng cha mẹ của Bạch Nhạc bị bức phải tự sát.

Đúng như Lý Húc Ngang nói, hắn đích xác là lão nhân trong phủ, từ trước khi Bạch Nhạc sinh ra, đã ở Bạch gia, lại là nằm trong nhóm người đầu nhập Huyết Ảnh Ma Tông sớm nhất, tuy ngại bởi thân phận, biết được chỉ là một số chuyện đơn giản nhất, ở tầng ngoài nhất, nhưng dù vậy, cũng đủ để giúp Bạch Nhạc vạch trần chân tướng năm đó rồi.

Thông qua Lý Húc Ngang, Bạch Nhạc mới biết, lúc trước chủ sự bức tử cha mẹ, chính là Phá Nam Phi mà Bạch Nhạc đến nay vẫn chưa được gặp! Mà chấp hành tất cả những chuyện này, chính là vị Tam thúc Bạch Thương Hải kia của mình.

Sau đó một mực âm thầm liên hệ với Bạch gia, trừ bản thân Bạch Thành bái vào Huyết Ảnh Ma Tông ra, chính là bọn đệ tử của Phá Nam Phi đã bị Bạch Nhạc giết chết như Lý Minh Thụy.

Mà hiện tại vẫn tiếp tục liên hệ với Lý Húc Ngang, chính là tên đệ tử lúc trước thoát chết dưới kiếm của Bạch Nhạc, tên là Đàm Duyệt Cường.

Đừng nhìn thực lực của người này không xuất chúng, thậm chí không bằng Lý Minh Thụy và Bạch Thành, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt nhất, hơn nữa xảo quyệt như cáo, cũng chính bởi vậy, trong trận chiến lúc trước, mới có thể quyết đoán từ bỏ Lý Minh Thụy mà chạy trốn dưới kiếm của Bạch Nhạc.

- Tiểu thiếu gia, tất cả những gì ta biết đều nói với ngươi rồi, xin ngươi tha cho ta đi, kiếp sau, làm trâu làm ngựa, cũng nhất định sẽ báo đáp ân đức của ngài, chuộc lại lỗi lầm của mình.

Than thở khóc lóc xong, hiện giờ của Lý Húc Ngang đều gãy, cho dù muốn dập đầu cũng không làm được.

- Kiếp sau lại chuộc tội à?

Nghe những cố sự này, trong lòng Bạch Nhạc càng lúc càng lãnh liệt, nhìn Lý Húc Ngang, lạnh lùng nói,

- Tốt lắm, giờ ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai!

Cơ hồ là trong nháy mắt vừa dứt lời, đầu ngón tay điểm một cái, một dòng kiếm mang đột nhiên đâm vào mi tâm Lý Húc Ngang, lập tức mất mạng!

Ngẩng đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài, trong lòng Bạch Nhạc càng lúc càng kiên định thêm mấy phần.

Tất cả người trong Huyết Ảnh Ma Tông có liên quan tới chuyện này, hắn tất nhiên sẽ phải giết hết, Lý Húc Ngang không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng.

Trực tiếp kích sát hắn, chứ không phải tiếp tục tra tấn một cách tàn nhẫn, đã là ban ân cho hắn rồi.

Dưới bóng đêm, ma khí trên người Bạch Nhạc dần dần thu liễm, nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại biết rất rõ, mình đích xác đã không còn là đệ tử huyền môn đơn thuần đó nữa.

Đối mặt với kẻ địch như Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông thì chưa chắc có thể báo thù, nhưng Bạch Nhạc truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân thì lại nhất định có thể!

Nghĩ đến phương thức liên hệ với Huyết Ảnh Ma Tông mà Lý Húc Ngang vừa giao ra, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia sát cơ lạnh như băng, chậm rãi từ trong miệng thốt ra hai chữ.

- Thiên cơ!

Trong mấy hơi thở, thân hình của Bạch Nhạc đột nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ chớp mắt, đã biến thành bộ dạng của Lý Húc Ngang, trong một bước, trực tiếp biến mất dưới bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Thượng Kiếm Tôn

Số ký tự: 0