Lấy cái chết...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Tiểu Nhan, bọn hắn đang làm gì?
Mấy ngày nay, Bạch Thanh Nhã vốn ở trong trạng thái nửa giam lỏng, có bài học trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương lần trước, nàng càng là tránh xa Thính Hương Thủy Tạ, giờ có Tô Nhan bồi cùng, nhất thời không phát hiện ra được dị thường.
Nhưng hôm nay lại rõ ràng có chút khác biệt, cách qua cửa sổ, Bạch Thanh Nhã thấy được trọn cả Bạch phủ giăng đèn kết hoa, phảng phất như có chuyện vui nào đó, quả thực không khác gì đón Tết.
- Ai biết được, có lẽ là tên Mộ Dung Thiên Kiếm kia lại muốn giở trò. Thanh Nhã tỷ, chúng ta đừng để ý hắn làm gì.
Tô Nhan thản nhiên như không nói.
- Không đúng, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an, tiểu Nhan, ta đi ra xem xem.
Thả xuống kim chỉ trong tay, Bạch Thanh Nhã lập tức cất bước đi ra.
- Thanh Nhã tỷ!
Thấy Bạch Thanh Nhã muốn đi ra, Tô Nhan vội đứng dậy cản lại:
- Bây giờ địa vị chúng ta trong phủ đang rất lúng túng, không quản bọn hắn muốn làm cái gì, tốt nhất đừng nên can dự thì hơn, bằng không, rất có thể sẽ bị liên lụy.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt Tô Nhan, thần tình dần chuyển lạnh:
- Tô Nhan, ngươi đến cùng có chuyện gì gạt ta? Tuy ta chỉ là người thường, nhưng không phải đứa ngu!
- . . .
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Thanh Nhã, trong lòng Tô Nhan không khỏi cười khổ.
Bạch Nhạc chỉ nói muốn nàng chiếu cố Bạch Thanh Nhã, nhưng Mộ Dung Thiên Kiếm lại cố ý rêu rao, chuyện lớn như vậy, trừ phi thật giam lại Bạch Thanh Nhã, bằng không làm sao có thể triệt để che mắt nàng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đừng hỏi được không, qua mấy ngày, hết thảy tự nhiên sẽ rõ ràng.
Lắc đầu, Tô Nhan nhẹ giọng hồi đáp.
Chuyện này, trừ phi nói cho Bạch Thanh Nhã biết Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc, bằng không, căn bản không cách nào giải thích, càng không khả năng giải thích rõ.
- Tránh ra!
Mặt trầm như nước, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng nói.
Tới nước này, Tô Nhan lại ngay cả một lời giải thích đều không có, nàng làm sao có thể không bận tâm!
Theo như nàng thấy, Tô Nhan sẽ không giải thích cho nàng, như vậy, nàng chỉ còn nước ra ngoài nhìn cho rõ ràng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi tin tưởng ta không?
Vẫn chắn trước mặt Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trầm giọng hỏi.
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm ngâm một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Trừ tiểu Nhạc, trên đời này, không ai có thể khiến ta tin tưởng mà không cần lý do! Tô cô nương, ta biết ngươi và tiểu Nhạc có quan hệ không cạn, nhưng đấy vẫn chưa thể trở thành lý do khiến ta vô điều kiện tin tưởng ngươi.
Bạch Thanh Nhã chỉ là người phổ thông không chút tu vi, có lẽ nàng cũng không quá thông minh, nhưng tuyệt đối không ngốc!
Nàng không cần phải suy xét những chuyện quá phức tạp, chỉ cần làm ra lựa chọn theo sơ tâm là được.
Chính như lời vừa rồi, trên đời này, có thể khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện, dù chết cũng không hối hận, vậy thì chỉ có mỗi mình Bạch Nhạc!
Những người Bạch gia khác không được, Tô Nhan tự nhiên cũng không được.
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ, ta sẽ không để ngươi đi ra.
Thở dài một tiếng, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Chỉ một ngày nữa thôi, đến lúc đó, vô luận ngươi muốn đi đâu, dù là rời khỏi Bạch phủ cũng đều được! Nhưng giờ. . . Không được!"
Nghe lời này của Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới xoay người về lại bên giường.
Thấy phản ứng đó của Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan mới không khỏi thở phào một hơi, nhưng mà, ngay khi nàng còn chưa kịp hoãn thần, lại đã thấy Bạch Thanh Nhã về lại bên giường, vươn tay nắm lấy cây kéo, chỉ thẳng hướng yết hầu chính mình.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đây là muốn làm gì?
Trong lòng cả kinh, Tô Nhan nhịn không được kinh hô thành tiếng.
- Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta cũng không hỏi! Nhưng bọn họ khống chế Bạch gia, giam lỏng ta, không phải là muốn uy hiếp tiểu Nhạc ư?
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ta chết, hết thảy âm mưu của bọn hắn tất sẽ thất bại.
Khắc này Bạch Thanh Nhã có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng chính bởi sự bình tĩnh đó mới càng kinh người.
Tô Nhan không chút nghi ngờ, lúc này Bạch Thanh Nhã thật có tâm tư tìm chết.
Trên đời này không ai là không sợ chết, Bạch Thanh Nhã tự nhiên cũng không ngoại lệ, bằng không, mấy ngày qua, nàng đã không cố gắng nén giận khi thấy người Mộ Dung gia khống chế Bạch gia.
Nhưng giờ này khắc này, nàng ý thức được, đối phương muốn dùng mình để uy hiếp Bạch Nhạc, hơn nữa, sợ rằng đã đến lúc nguy cấp, nàng liền không chút do dự chọn lấy cái chết để kháng cự!
Đúng vậy, nàng chỉ là một người bình thường, không có tí xíu linh lực nào, đừng nói cao thủ ma đạo như Yến Bắc Thần, dù là đám hộ vệ phổ thông kia cũng đủ khiến nàng bó tay hết cách!
Nhưng nàng còn có quyền lựa chọn tử vong!
- Thanh Nhã tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta cam đoan với ngươi, Bạch Nhạc không gặp nguy hiểm, được không?
Nhìn chiếc kéo trên tay Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan đành chịu, lần nữa giải thích nói.
- Ta không tin được ngươi!
Bình tĩnh nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm giọng nói:
- Thật ra ngươi sớm đã nhận thức tên Yến Bắc Thần kia, đúng không? Mặc dù ta không thông minh, nhưng cũng không ngốc!
- . . .
Khắc này, Tô Nhan thật sự có cảm giác không biết phải biện minh thế nào.
Trừ lúc mới gặp mặt, nàng còn chưa biết thân phận Yến Bắc Thần ra, những lúc khác, nàng tự nhiên khó tránh khỏi lộ ra chút sơ hở, đây cũng là điều bất đắc dĩ! Chỉ là nàng không ngờ, Bạch Thanh Nhã một mực im hơi lặng tiếng, lại sớm đã nhìn ra dị thường.
Khó trách Bạch Thanh Nhã không chịu tin tưởng mình, thì ra căn nguyên ở chỗ này.
Nhưng mà. . . Nàng phải làm sao mới giải thích được đây?
- Tô cô nương, hoặc là ngươi nói hết thảy cho ta biết, hoặc là. . . Ta chết ngay bây giờ, thế là xong hết mọi chuyện!
Nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Há hốc mồm, nhất thời Tô Nhan không biết nên làm gì cho phải.
Đương nhiên, trên thực tế, lấy thực lực nàng bây giờ, trong tình huống có chuẩn bị, dù Bạch Thanh Nhã muốn tự sát cũng không làm được.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ lần này nàng có thể ngăn cản Bạch Thanh Nhã hay không, mà là ở thái độ của Bạch Thanh Nhã.
Nàng có thể ngăn tự sát một lần, nhưng có thể một mực ngăn cản được không? Hay là, nàng trực tiếp trói Bạch Thanh Nhã lại, không cho nàng cơ hội tự sát?
Nếu nàng dám cả gan làm vậy, không chút nghi ngờ, một khi Bạch Nhạc nhận được tin, hành động đầu tiên tất sẽ là vung tát vỗ chết nàng.
Ở trong lòng Bạch Nhạc, địa vị của Bạch Thanh Nhã cao hơn nàng quá nhiều, căn bản không cách nào cầm ra so sánh.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi buông kéo xuống, ta nói với ngươi là được chứ gì.
Rơi vào đường cùng, Tô Nhan đành phải làm ra thỏa hiệp.
- Ta không tin ngươi!
Vẫn là câu nói lạnh băng băng đó, Bạch Thanh Nhã không nhúc nhích chút nào.
- . . .
Nháy mắt, tay chợt dùng sức, trên cổ ngọc trơn bóng của Bạch Thanh Nhã đã hiện ra một đạo vết máu.
- Đừng!
Nháy mắt khi phát giác được dụng ý của Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan không khỏi căng thẳng, thân hình hơi lắc, trực tiếp xuất hiện bên người Bạch Thanh Nhã, vươn tay đoạt lấy chiếc kéo.
- Yến Bắc Thần hắn. . .
Tô Nhan mới vừa định nói gì đó, lại chợt nghe được tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, nửa câu sau lập tức bị nàng nuốt lại.
- Bạch tiểu thư, sao thế?
Đẩy cửa ra, Mộ Dung Tử Yên thấy được vết máu trên cổ Bạch Thanh Nhã, không khỏi bị dọa nhảy dựng.
- Ngươi biết rồi?
Mộ Dung Tử Yên vốn nghe được động tĩnh trong phòng nên mới đi qua, giờ thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, nhất thời liền hiểu sai, chỉ là, đối với Bạch Thanh Nhã nàng nhiều ít có chút thương hại, hệt như thấy được chính mình trước kia vậy.
Thở dài một tiếng, nàng nhịn không được khuyên nhủ nói:
- Bạch tiểu thư, chuyện thật ra không tệ hại như ngươi tưởng đâu. Chúng ta thân là nữ nhân, sớm muộn cũng phải gả người, đúng không nào? Con người Yến công tử thật sự rất tốt, gả cho hắn, dù làm thiếp, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Nháy mắt khi Mộ Dung Tử Yên cất tiếng, Tô Nhan liền biết đi đứt, chỉ như với tình hình thế này, nàng làm sao còn kịp ngăn cản đối phương.
Tức thì, cả người Bạch Thanh Nhã như bị sét đánh, run rẩy thốt lên:
- Ngươi nói cái gì?
- Yến công tử muốn nạp ngươi làm thiếp, ngày mai chính là hôn kỳ. . . Chẳng lẽ ngươi còn không biết?
Thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, Mộ Dung Tử Yên không khỏi ngạc nhiên, bèn thuận miệng giải thích.
Phốc!
Nghe được lời này, lại liên tưởng lên đến quang cảnh Bạch phủ giăng đèn kết hoa, Bạch Thanh Nhã bỗng chợt phun ra hai búng máu tươi, hai mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
- Thanh Nhã tỷ!
Thấy Bạch Thanh Nhã thổ huyết, Tô Nhan cả kinh, vội vã ôm lấy Bạch Thanh Nhã.
- Bạch tiểu thư, nàng không sao chứ?
Cảnh này cũng dọa cho Mộ Dung Tử Yên hơi nhảy, luống cuống lại gần hỏi.
Ba!
Gần như đồng thời, Tô Nhan giơ tay quất một tát, trực tiếp đánh cho Mộ Dung Tử Yên lảo đảo, ngã xuống bên giường!
Khắc này, Mộ Dung Tử Yên lần đầu tiên thấy được sát khí lạnh như băng trong mắt Tô Nhan!
Thoáng chốc đó, trong lòng Mộ Dung Tử Yên không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.
Trước kia Tô Nhan luôn một mực khách khí, thậm chí khiến nàng quên mất, bản thân Tô Nhan cũng là một vị cao thủ Linh Phủ Cảnh.
- Mộ Dung Tử Yên, ai cho ngươi nói lung tung? Ta nói cho ngươi biết, nếu Thanh Nhã tỷ có gì không may, ta róc thịt lột da ngươi!
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, trong lòng Tô Nhan ngập tràn phẫn nộ, hơn nữa, trong phẫn nộ còn xen lẫn vài phần sợ hãi.
Nếu như Bạch Thanh Nhã thật có gì ngoài ý, đừng nói Mộ Dung Tử Yên, dù là nàng, sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nàng không dám làm gì Bạch Thanh Nhã, nhưng với Mộ Dung Tử Yên, nàng há lại để vào trong mắt.
Cũng may, rất nhanh Tô Nhan liền phát hiện, Bạch Thanh Nhã chỉ là lửa giận công tâm, nhất thời ngất đi chứ không có gì đại ngại, lúc này mới thở phào một hơi.
Lúc này, nàng cũng mặc kệ phản ứng của Mộ Dung Tử Yên, ôm lấy Bạch Thanh Nhã chạy thẳng đến Thính Hương Thủy Tạ.
Chuyện tới nước này, nàng dù lớn gan đến mấy cũng không dám tự tiện làm chủ.
Chỉ là, cảnh này rơi vào trong mắt người Bạch phủ, rất nhanh liền truyền ra, nói Bạch Thanh Nhã không chịu gả cho Yến Bắc Thần, lấy cái chết để kháng cự.
Đám hạ nhân Bạch phủ này, ai nấy đều giận không thể át, chỉ là, dưới sự chế áp của Mộ Dung gia, chút tiếng nói bất mãn rất nhanh liền bị ép xuống.
Tin tức truyền đến trong tai Mộ Dung Thiên Kiếm, phản ứng của hắn gần gần chỉ là cười lạnh một tiếng mà thôi.
Một nữ nhân, dù tìm sống tìm chết thế nào, căn bản cũng không thay đổi được kết quả, thậm chí ngược lại, cảnh này càng có lợi đối với kế hoạch của hắn. Thế là được Mộ Dung Thiên Kiếm trao ý, tin tức truyền đi càng nhanh.
…
Mấy ngày nay, Bạch Thanh Nhã vốn ở trong trạng thái nửa giam lỏng, có bài học trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương lần trước, nàng càng là tránh xa Thính Hương Thủy Tạ, giờ có Tô Nhan bồi cùng, nhất thời không phát hiện ra được dị thường.
Nhưng hôm nay lại rõ ràng có chút khác biệt, cách qua cửa sổ, Bạch Thanh Nhã thấy được trọn cả Bạch phủ giăng đèn kết hoa, phảng phất như có chuyện vui nào đó, quả thực không khác gì đón Tết.
- Ai biết được, có lẽ là tên Mộ Dung Thiên Kiếm kia lại muốn giở trò. Thanh Nhã tỷ, chúng ta đừng để ý hắn làm gì.
Tô Nhan thản nhiên như không nói.
- Không đúng, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an, tiểu Nhan, ta đi ra xem xem.
Thả xuống kim chỉ trong tay, Bạch Thanh Nhã lập tức cất bước đi ra.
- Thanh Nhã tỷ!
Thấy Bạch Thanh Nhã muốn đi ra, Tô Nhan vội đứng dậy cản lại:
- Bây giờ địa vị chúng ta trong phủ đang rất lúng túng, không quản bọn hắn muốn làm cái gì, tốt nhất đừng nên can dự thì hơn, bằng không, rất có thể sẽ bị liên lụy.
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt Tô Nhan, thần tình dần chuyển lạnh:
- Tô Nhan, ngươi đến cùng có chuyện gì gạt ta? Tuy ta chỉ là người thường, nhưng không phải đứa ngu!
- . . .
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Thanh Nhã, trong lòng Tô Nhan không khỏi cười khổ.
Bạch Nhạc chỉ nói muốn nàng chiếu cố Bạch Thanh Nhã, nhưng Mộ Dung Thiên Kiếm lại cố ý rêu rao, chuyện lớn như vậy, trừ phi thật giam lại Bạch Thanh Nhã, bằng không làm sao có thể triệt để che mắt nàng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đừng hỏi được không, qua mấy ngày, hết thảy tự nhiên sẽ rõ ràng.
Lắc đầu, Tô Nhan nhẹ giọng hồi đáp.
Chuyện này, trừ phi nói cho Bạch Thanh Nhã biết Yến Bắc Thần chính là Bạch Nhạc, bằng không, căn bản không cách nào giải thích, càng không khả năng giải thích rõ.
- Tránh ra!
Mặt trầm như nước, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng nói.
Tới nước này, Tô Nhan lại ngay cả một lời giải thích đều không có, nàng làm sao có thể không bận tâm!
Theo như nàng thấy, Tô Nhan sẽ không giải thích cho nàng, như vậy, nàng chỉ còn nước ra ngoài nhìn cho rõ ràng.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi tin tưởng ta không?
Vẫn chắn trước mặt Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan trầm giọng hỏi.
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm ngâm một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Trừ tiểu Nhạc, trên đời này, không ai có thể khiến ta tin tưởng mà không cần lý do! Tô cô nương, ta biết ngươi và tiểu Nhạc có quan hệ không cạn, nhưng đấy vẫn chưa thể trở thành lý do khiến ta vô điều kiện tin tưởng ngươi.
Bạch Thanh Nhã chỉ là người phổ thông không chút tu vi, có lẽ nàng cũng không quá thông minh, nhưng tuyệt đối không ngốc!
Nàng không cần phải suy xét những chuyện quá phức tạp, chỉ cần làm ra lựa chọn theo sơ tâm là được.
Chính như lời vừa rồi, trên đời này, có thể khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện, dù chết cũng không hối hận, vậy thì chỉ có mỗi mình Bạch Nhạc!
Những người Bạch gia khác không được, Tô Nhan tự nhiên cũng không được.
- Xin lỗi, Thanh Nhã tỷ, ta sẽ không để ngươi đi ra.
Thở dài một tiếng, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Chỉ một ngày nữa thôi, đến lúc đó, vô luận ngươi muốn đi đâu, dù là rời khỏi Bạch phủ cũng đều được! Nhưng giờ. . . Không được!"
Nghe lời này của Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới xoay người về lại bên giường.
Thấy phản ứng đó của Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan mới không khỏi thở phào một hơi, nhưng mà, ngay khi nàng còn chưa kịp hoãn thần, lại đã thấy Bạch Thanh Nhã về lại bên giường, vươn tay nắm lấy cây kéo, chỉ thẳng hướng yết hầu chính mình.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi đây là muốn làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cả kinh, Tô Nhan nhịn không được kinh hô thành tiếng.
- Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy ta cũng không hỏi! Nhưng bọn họ khống chế Bạch gia, giam lỏng ta, không phải là muốn uy hiếp tiểu Nhạc ư?
Nhìn vào Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ta chết, hết thảy âm mưu của bọn hắn tất sẽ thất bại.
Khắc này Bạch Thanh Nhã có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng chính bởi sự bình tĩnh đó mới càng kinh người.
Tô Nhan không chút nghi ngờ, lúc này Bạch Thanh Nhã thật có tâm tư tìm chết.
Trên đời này không ai là không sợ chết, Bạch Thanh Nhã tự nhiên cũng không ngoại lệ, bằng không, mấy ngày qua, nàng đã không cố gắng nén giận khi thấy người Mộ Dung gia khống chế Bạch gia.
Nhưng giờ này khắc này, nàng ý thức được, đối phương muốn dùng mình để uy hiếp Bạch Nhạc, hơn nữa, sợ rằng đã đến lúc nguy cấp, nàng liền không chút do dự chọn lấy cái chết để kháng cự!
Đúng vậy, nàng chỉ là một người bình thường, không có tí xíu linh lực nào, đừng nói cao thủ ma đạo như Yến Bắc Thần, dù là đám hộ vệ phổ thông kia cũng đủ khiến nàng bó tay hết cách!
Nhưng nàng còn có quyền lựa chọn tử vong!
- Thanh Nhã tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta cam đoan với ngươi, Bạch Nhạc không gặp nguy hiểm, được không?
Nhìn chiếc kéo trên tay Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan đành chịu, lần nữa giải thích nói.
- Ta không tin được ngươi!
Bình tĩnh nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã trầm giọng nói:
- Thật ra ngươi sớm đã nhận thức tên Yến Bắc Thần kia, đúng không? Mặc dù ta không thông minh, nhưng cũng không ngốc!
- . . .
Khắc này, Tô Nhan thật sự có cảm giác không biết phải biện minh thế nào.
Trừ lúc mới gặp mặt, nàng còn chưa biết thân phận Yến Bắc Thần ra, những lúc khác, nàng tự nhiên khó tránh khỏi lộ ra chút sơ hở, đây cũng là điều bất đắc dĩ! Chỉ là nàng không ngờ, Bạch Thanh Nhã một mực im hơi lặng tiếng, lại sớm đã nhìn ra dị thường.
Khó trách Bạch Thanh Nhã không chịu tin tưởng mình, thì ra căn nguyên ở chỗ này.
Nhưng mà. . . Nàng phải làm sao mới giải thích được đây?
- Tô cô nương, hoặc là ngươi nói hết thảy cho ta biết, hoặc là. . . Ta chết ngay bây giờ, thế là xong hết mọi chuyện!
Nhìn Tô Nhan, Bạch Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Há hốc mồm, nhất thời Tô Nhan không biết nên làm gì cho phải.
Đương nhiên, trên thực tế, lấy thực lực nàng bây giờ, trong tình huống có chuẩn bị, dù Bạch Thanh Nhã muốn tự sát cũng không làm được.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ lần này nàng có thể ngăn cản Bạch Thanh Nhã hay không, mà là ở thái độ của Bạch Thanh Nhã.
Nàng có thể ngăn tự sát một lần, nhưng có thể một mực ngăn cản được không? Hay là, nàng trực tiếp trói Bạch Thanh Nhã lại, không cho nàng cơ hội tự sát?
Nếu nàng dám cả gan làm vậy, không chút nghi ngờ, một khi Bạch Nhạc nhận được tin, hành động đầu tiên tất sẽ là vung tát vỗ chết nàng.
Ở trong lòng Bạch Nhạc, địa vị của Bạch Thanh Nhã cao hơn nàng quá nhiều, căn bản không cách nào cầm ra so sánh.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi buông kéo xuống, ta nói với ngươi là được chứ gì.
Rơi vào đường cùng, Tô Nhan đành phải làm ra thỏa hiệp.
- Ta không tin ngươi!
Vẫn là câu nói lạnh băng băng đó, Bạch Thanh Nhã không nhúc nhích chút nào.
- . . .
Nháy mắt, tay chợt dùng sức, trên cổ ngọc trơn bóng của Bạch Thanh Nhã đã hiện ra một đạo vết máu.
- Đừng!
Nháy mắt khi phát giác được dụng ý của Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan không khỏi căng thẳng, thân hình hơi lắc, trực tiếp xuất hiện bên người Bạch Thanh Nhã, vươn tay đoạt lấy chiếc kéo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Yến Bắc Thần hắn. . .
Tô Nhan mới vừa định nói gì đó, lại chợt nghe được tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, nửa câu sau lập tức bị nàng nuốt lại.
- Bạch tiểu thư, sao thế?
Đẩy cửa ra, Mộ Dung Tử Yên thấy được vết máu trên cổ Bạch Thanh Nhã, không khỏi bị dọa nhảy dựng.
- Ngươi biết rồi?
Mộ Dung Tử Yên vốn nghe được động tĩnh trong phòng nên mới đi qua, giờ thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, nhất thời liền hiểu sai, chỉ là, đối với Bạch Thanh Nhã nàng nhiều ít có chút thương hại, hệt như thấy được chính mình trước kia vậy.
Thở dài một tiếng, nàng nhịn không được khuyên nhủ nói:
- Bạch tiểu thư, chuyện thật ra không tệ hại như ngươi tưởng đâu. Chúng ta thân là nữ nhân, sớm muộn cũng phải gả người, đúng không nào? Con người Yến công tử thật sự rất tốt, gả cho hắn, dù làm thiếp, chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Nháy mắt khi Mộ Dung Tử Yên cất tiếng, Tô Nhan liền biết đi đứt, chỉ như với tình hình thế này, nàng làm sao còn kịp ngăn cản đối phương.
Tức thì, cả người Bạch Thanh Nhã như bị sét đánh, run rẩy thốt lên:
- Ngươi nói cái gì?
- Yến công tử muốn nạp ngươi làm thiếp, ngày mai chính là hôn kỳ. . . Chẳng lẽ ngươi còn không biết?
Thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, Mộ Dung Tử Yên không khỏi ngạc nhiên, bèn thuận miệng giải thích.
Phốc!
Nghe được lời này, lại liên tưởng lên đến quang cảnh Bạch phủ giăng đèn kết hoa, Bạch Thanh Nhã bỗng chợt phun ra hai búng máu tươi, hai mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
- Thanh Nhã tỷ!
Thấy Bạch Thanh Nhã thổ huyết, Tô Nhan cả kinh, vội vã ôm lấy Bạch Thanh Nhã.
- Bạch tiểu thư, nàng không sao chứ?
Cảnh này cũng dọa cho Mộ Dung Tử Yên hơi nhảy, luống cuống lại gần hỏi.
Ba!
Gần như đồng thời, Tô Nhan giơ tay quất một tát, trực tiếp đánh cho Mộ Dung Tử Yên lảo đảo, ngã xuống bên giường!
Khắc này, Mộ Dung Tử Yên lần đầu tiên thấy được sát khí lạnh như băng trong mắt Tô Nhan!
Thoáng chốc đó, trong lòng Mộ Dung Tử Yên không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.
Trước kia Tô Nhan luôn một mực khách khí, thậm chí khiến nàng quên mất, bản thân Tô Nhan cũng là một vị cao thủ Linh Phủ Cảnh.
- Mộ Dung Tử Yên, ai cho ngươi nói lung tung? Ta nói cho ngươi biết, nếu Thanh Nhã tỷ có gì không may, ta róc thịt lột da ngươi!
Nhìn vào Mộ Dung Tử Yên, trong lòng Tô Nhan ngập tràn phẫn nộ, hơn nữa, trong phẫn nộ còn xen lẫn vài phần sợ hãi.
Nếu như Bạch Thanh Nhã thật có gì ngoài ý, đừng nói Mộ Dung Tử Yên, dù là nàng, sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nàng không dám làm gì Bạch Thanh Nhã, nhưng với Mộ Dung Tử Yên, nàng há lại để vào trong mắt.
Cũng may, rất nhanh Tô Nhan liền phát hiện, Bạch Thanh Nhã chỉ là lửa giận công tâm, nhất thời ngất đi chứ không có gì đại ngại, lúc này mới thở phào một hơi.
Lúc này, nàng cũng mặc kệ phản ứng của Mộ Dung Tử Yên, ôm lấy Bạch Thanh Nhã chạy thẳng đến Thính Hương Thủy Tạ.
Chuyện tới nước này, nàng dù lớn gan đến mấy cũng không dám tự tiện làm chủ.
Chỉ là, cảnh này rơi vào trong mắt người Bạch phủ, rất nhanh liền truyền ra, nói Bạch Thanh Nhã không chịu gả cho Yến Bắc Thần, lấy cái chết để kháng cự.
Đám hạ nhân Bạch phủ này, ai nấy đều giận không thể át, chỉ là, dưới sự chế áp của Mộ Dung gia, chút tiếng nói bất mãn rất nhanh liền bị ép xuống.
Tin tức truyền đến trong tai Mộ Dung Thiên Kiếm, phản ứng của hắn gần gần chỉ là cười lạnh một tiếng mà thôi.
Một nữ nhân, dù tìm sống tìm chết thế nào, căn bản cũng không thay đổi được kết quả, thậm chí ngược lại, cảnh này càng có lợi đối với kế hoạch của hắn. Thế là được Mộ Dung Thiên Kiếm trao ý, tin tức truyền đi càng nhanh.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro