Lấy thân làm mồ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Đa tạ ân cứu mạng của Từ trưởng lão và chư vị sư huynh!
Bạch Nhạc thở phào một hơi, vội vàng từ dưới đất bò dậy, khom mình hành lễ.
Từ Phong hơi gật đầu, chậm rãi mở miệng nói.
- Khó khăn cho ngươi rồi, trước theo lão phu về tông, có chuyện gì, trở về rồi hãy nói.
Bị Âm Dương Quỷ Đồng bắt đi nhiều ngày như vậy, trong âm thầm, kỳ thật vô luận là Từ Phong hay các trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông, đều cho rằng Bạch Nhạc đã chết, nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nhạc ở dưới tình huống ác liệt như vậy, còn nhiều lần thoát chết, cũng nên cho người một lời giải thích.
- Chỉ sợ không được!
Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra một tia xấu hổ, gấp giọng nói.
- Thỉnh cầu Từ trưởng lão mau chóng thông tri Vân tiên tử, Côn Ngô Kiếm đã rơi vào trong tay những ma đầu kia!
Một câu kia rơi vào trong tai Từ Phong, quả thực là long trời lở đất!
- Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt, sắc mặt Từ Phong đại biến, bắt lại cổ tay của Bạch Nhạc, gấp giọng truy vấn.
- Đệ tử vô năng!
Khom người cúi đầu, mặt mũi Bạch Nhạc tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Trước đó đệ tử rơi vào trong tay ma đầu kia, nhận hết tra tấn, dưới sự bất đắc dĩ, đành phải nói ra sự tình đệ tử từng gặp Côn Ngô Kiếm, hơn nữa trước đây không lâu, ở trong sơn cốc phía trước tìm được Côn Ngô Kiếm.
Bạch Nhạc nói đơn giản, nhưng Từ Phong lại nghe hãi hùng khiếp vía, sắc mặt trong nháy mắt biến thành xanh xám.
- Ngươi…
Có lòng muốn mắng Bạch Nhạc vài câu, nhưng trong lòng Từ Phong rõ ràng, bây giờ căn bản không phải thời điểm mắng Bạch Nhạc, chỉ có mau chóng truyền tin tức cho Vân Mộng Chân, trợ giúp Vân Mộng Chân đoạt lại Côn Ngô Kiếm từ trong tay những ma đầu kia mới có thể miễn họa.
Đưa tay lên, Từ Phong trực tiếp phát ra tín phù liên hệ Vân Mộng Chân.
Không giống những đệ tử khác, Từ Phong lại có thể trực tiếp liên hệ với Vân Mộng Chân.
- Sơn cốc nào, ở đâu?
Nắm lấy cổ tay Bạch Nhạc, Từ Phong trầm giọng hỏi.
- Nhanh mang ta đi!
Trên mặt lộ ra một tia do dự, Bạch Nhạc cười khổ nói.
- Từ trưởng lão, không phải đệ tử sợ chết, chỉ là... Đối phương không chỉ có một mình Âm Dương Quỷ Đồng, nếu chúng ta trực tiếp xông vào, chỉ sợ ai cũng trốn không thoát.
Nghe đến đây, Từ Phong rốt cục bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó hắn chỉ muốn mau chóng đoạt lại Côn Ngô Kiếm, nhưng lại quên, nhiều cao thủ ma đạo như vậy xông vào núi, có thể đoạt được Côn Ngô Kiếm, tuyệt đối không thể nào là tiểu nhân vật như Âm Dương Quỷ Đồng.
- Là ai đạt được Côn Ngô Kiếm?
- Đệ tử cũng không rõ ràng.
Bạch Nhạc lắc đầu, giải thích nói.
- Là một thanh niên, Âm Dương Quỷ Đồng ở trong tay hắn, thậm chí không đỡ nổi một chiêu!
- ...
Trong lòng đột nhiên nhảy một cái, Từ Phong cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Một cái Âm Dương Quỷ Đồng hắn tự nhiên không quan tâm, nhưng muốn nói một chiêu đánh bại Âm Dương Quỷ Đồng, chí ít hắn còn không làm được, hơn nữa nghe khẩu khí của Bạch Nhạc, chỉ sợ đối phương chỉ là tiện tay công kích mà thôi, thực lực như vậy, đừng nói hắn, chỉ sợ toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông cũng khó có người dám nói chiến thắng.
Mấu chốt nhất là, đối phương chỉ là một thanh niên, đã chứng minh, phía sau rất có thể có một vị cự đầu ma đạo.
Dù sao cái này cũng là sự tình của Đạo Lăng Thiên Tông, Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tông môn Huyền cấp, đâu chọc nổi loại cao thủ ma đạo này, tùy tiện tham gia vào, chỉ có thể chọc tai hoạ cho Linh Tê Kiếm Tông.
- Ta đã truyền tin tức cho Vân tiên tử, nhiều nhất một nén nhang thời gian, Vân tiên tử sẽ đuổi tới! Đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho lão phu.
Sắc mặt Từ Phong chìm xuống, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Bạch Nhạc nhẹ gật đầu, lúc này mới giải thích nói.
- Ngày đó vì cứu đám người Dương sư huynh, cũng vì tự vệ, ta bị ép nói cho Âm Dương Quỷ Đồng sự tình liên quan tới Côn Ngô Kiếm, về sau ta định lấy cái chết tạ tội, nhưng thủ đoạn của ma đầu kia cực kì ác độc, đệ tử ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
- Ở dưới cực hình, đệ tử đành phải nói chân tướng cho hắn, hơn nữa bị ép đáp ứng, giúp hắn tìm kiếm Côn Ngô Kiếm!
- Những ngày đó, chỉ cần tìm không thấy manh mối, mỗi ngày ma đầu kia đều sẽ lấy cực hình tra tấn đệ tử!
- Nhưng ở mấy ngày trước, đột nhiên có một lời đồn, nói Thông Thiên Ma Quân còn chưa chết, hơn nữa ở trong thung lũng kia...
Những lời này, trước đó Bạch Nhạc đã chuẩn bị qua, tự nhiên không có chút sơ hở nào.
Trọng yếu nhất là, Bạch Nhạc rõ ràng hơn ai hết, giờ phút này Dạ Nhận giấu ở phụ cận, chỉ là lấy thực lực của Từ Phong, căn bản không có cách phát giác Dạ Nhận tồn tại mà thôi.
Lúc này, chỉ cần mình dám có một chữ không theo kịch bản lúc trước, sẽ ngay lập tức lọt vào công kích của Dạ Nhận!
Đến lúc đó, không những mình sẽ chết, xem như Từ Phong cùng đám người Dương Nghiên, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Người dám đánh chủ ý với Vân Mộng Chân, tuyệt đối không phải trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông có thể đối kháng.
- Về sau, đệ tử liền theo Âm Dương Quỷ Đồng chạy tới vùng thung lũng kia! Chỉ là mới đi vào không lâu, Âm Dương Quỷ Đồng liền bị ma đầu khác vây công, Âm Dương Quỷ Đồng không địch lại đối phương, sống chết trước mắt khai ra sự tình ta biết Côn Ngô Kiếm... Cứ như vậy, đệ tử liền rơi vào trong tay những ma đầu kia! Hơn nữa giúp bọn hắn ở trong sơn cốc tìm kiếm Côn Ngô Kiếm.
- Bọn hắn cũng đáp ứng, chỉ cần có thể tìm được Côn Ngô Kiếm, liền thả ta trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nhạc cười khổ một cái, tiếp tục nói.
- Đệ tử vốn cho rằng Thông Thiên Ma Quân đã chết, làm sao cũng không có khả năng tìm được, thật không nghĩ đến... Ngay vừa rồi, vậy mà thực ở trong vùng thung lũng kia tìm được Côn Ngô Kiếm!
- Chỉ là, sau khi phát hiện Côn Ngô Kiếm, những ma đầu kia vì tranh đoạt Côn Ngô Kiếm lại lâm vào nội đấu, lúc này đệ tử mới thừa cơ chạy ra! Chỉ là không nghĩ tới, Âm Dương Quỷ Đồng lại đuổi theo, muốn giết đệ tử diệt khẩu.
Giải thích đến nơi này, sự tình phía sau tự nhiên không cần nói.
Những lời này, kỳ thật trong đó cũng có một ít sơ hở, nếu cẩn thận cân nhắc, không khó phát hiện vấn đề.
Chỉ là ở loại tình huống này, Từ Phong nơi nào có tâm tư đi suy nghĩ.
Phải biết, Bạch Nhạc nói vốn mơ mơ hồ hồ, rất nhiều nơi không rõ ràng, hơn nữa bản thân Bạch Nhạc xuất thân tạp dịch, vô luận là kiến thức hay thực lực đều cực kém, loại tình huống này, cho dù nói không rõ ràng, hoặc nói sai một chút nội dung, cũng là sự tình bình thường! Từ Phong căn bản không có nghĩ sâu hơn.
Tương phản, Từ Phong chỉ tóm lấy một điểm mấu chốt nhất.
- Thông Thiên Ma Quân đâu? Ở phụ cận Côn Ngô Kiếm, ngươi có thấy Thông Thiên Ma Quân không?
- Không có!
Bạch Nhạc lắc đầu, giải thích nói.
- Côn Ngô Kiếm thất lạc ở trong một sơn động, nhưng không có vết tích của Thông Thiên Ma Quân.
- Đi! Mang ta đi!
Nghĩ đến những cao thủ ma đạo kia còn nội đấu, Từ Phong cắn răng một cái, trầm giọng mở miệng nói.
Cũng không đợi Bạch Nhạc trả lời, liền phân phó.
- Dương Nghiên, các ngươi lưu lại, lát nữa Vân tiên tử tới, ngươi nói cho Vân tiên tử hướng đi của chúng ta!
- Vâng!
Nghe Từ Phong nói, đám người Dương Nghiên vội vàng đáp ứng.
- Chờ một chút!
Bạch Nhạc lắc đầu, nói với Dương Nghiên.
- Dương sư huynh, đa tạ ân cứu mạng! Chuyến này hung hiểm, nếu ta không thể trở về, ngày sau tìm được thi thể của ta, thì an táng ta ở hậu sơn! Nơi đó là địa phương ta vui sướng nhất trong đời này... nếu thời gian có thể quay lại, ta thà rằng cả đời đều ở hậu sơn làm một tạp dịch nho nhỏ.
- Nói hươu nói vượn cái gì đó, chúng ta là người tu hành, há có thể tham sống sợ chết!
Nghe được Bạch Nhạc nói, sắc mặt Từ Phong trầm xuống, nghiêm nghị quát lớn.
- Không nên lề mề chậm chạp, mau mau dẫn đường!
- Vâng! Đệ tử tuân mệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro