Loạn Ly Tiên c...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ma đạo, lại thế nào?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Câu này thật ra đã giấu ở trong lòng Bạch Nhạc lâu rồi, bắt đầu từ lúc nghĩ thông điểm này, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói đi ra, giờ đây đối mặt với người có ân với mình là Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc liền lần đầu tiên mơ hồ biểu lộ ra suy nghĩ của bản thân.
- Cái gọi là ma đạo, chẳng qua là một loại phương thức tu hành khác mà thôi, cần gì phải phân chính tà?
Nhìn vào Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói:
- Ta tu ma, không phải vì ma chính danh, mà là vì nói cho thế nhân. . . Thế nào là ma!
- . . .
Nói ra phen lời này, không chỉ mỗi Mộng Thiên Thu, mà trong lòng tất cả mọi người tại trường đều không khỏi vì đó run lên!
Lời này, nếu từ miệng người khác nói, chúng nhân tự nhiên sẽ chỉ cười nhạt, nhưng nói ra từ miệng Yến Bắc Thần lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Thân là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, hắn có tư cách để cuồng ngạo như thế.
Quan trọng hơn cả là, từ trong phen lời này có thể rõ ràng cảm nhận được ý chí và nhãn giới của đối phương, há còn chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ Cảnh!
Đừng nói là trong Thanh Châu, dù đưa mắt khắp toàn thiên hạ, trong thế hệ trẻ, lại có ai so sánh được với hắn?
- Sau này thế nào, ta nói không chuẩn, nhưng hôm nay. . . Ngươi đừng tưởng bước ra Bạch phủ nửa bước!
Trong mắt lộ ra sát cơ, Bùi Văn Hải lành lạnh nói.
Vừa nãy bị Yến Bắc Thần làm nhục như thế, cục tức này hắn làm sao nuốt trôi, giờ vừa khéo mượn cơ hội diệt trừ Yến Bắc Thần mới là chính đạo.
- Chỉ bằng ngươi?
Lành lạnh liếc mắt, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười châm chọc.
- Tiểu tặc, chịu chết đi!
Lần nữa bị Yến Bắc Thần đương chúng nhục nhã, Bùi Văn Hải làm sao còn có thể nhịn được, cổ tay khẽ lật, một chiếc roi mềm chợt xuất hiện trong tay.
Mắng thì mắng, nhưng trước từng ăn lỗ lớn trên tay Yến Bắc Thần, giờ lần nữa xuất thủ, hắn nào dám có nửa điểm khinh thường, trực tiếp liền lấy ra binh khí, không dám tiếp tục để cho đối phương cận thân.
Tuy Bùi Văn Hải chưa thấy qua Bạch Nhạc, nhưng Mạc Vân Tô đích thật là do hắn giết.
Một tay Loạn Ly Tiên kia, dù là Bạch Nhạc đều không dám khinh thường.
Khi trước nhẹ nhàng giết Mạc Vân Tô là bởi bản thân Mạc Vân Tô quá yếu, căn bản không phát huy ra được uy lực Loạn Ly Tiên, nhưng giờ đối đầu Bùi Văn Hải, vậy lại là chuyện khác.
Ba!
Lần này không đợi Bạch Nhạc ra tay, Bùi Văn Hải đã quất roi tới.
Mũi roi quét tới, nháy mắt liền phát ra tiếng nổ đùng đoàng, nhanh đến gần như không bắt được roi ảnh.
Thân hình hơi lắc, Bạch Nhạc chợt động!
Nếu đổi thành người khác, tự nhiên không dám ngăn đỡ roi trong tay Bùi Văn Hải, nhưng Thông Thiên Ma Thể cường đại cỡ nào, ngay cả đao kiếm đều dám bắt, huống hồ chỉ là một chiếc roi!
Trong tình thế không có kiếm, Bạch Nhạc rất rõ ràng, nếu luận kỹ xảo, hắn làm sao cũng không so được với Loạn Ly Tiên, để đối phương nắm mũi dắt đi, không bằng dứt khoát ngang ngược chút, trực tiếp lấy lực phá pháp!
Hệt như trước đây đối phó Mạc Vân Tô, trực tiếp bắt lấy roi của ngươi, mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn, lại có thể làm gì được ta?
Ý tưởng tuy không sai, hơn nữa, tốc độ Bạch Nhạc quả thực cũng rất nhanh, nháy mắt liền bị hắn vươn tay cường hành bắt lấy mũi roi, chính như dự tính, roi này không thể quất thương được hắn.
Nhưng mà, Bạch Nhạc lại vẫn quá khinh thường thủ đoạn của cường giả Tinh Cung Cảnh.
Bị Bạch Nhạc cường hành bắt lấy mũi roi, Bùi Văn Hải lại không giận mà cười:
- Nhãi ranh vô tri, nếu ngươi có thể bắt lại Loạn Ly Tiên, ta trực tiếp nhận thua!
Cổ tay hơi run, chớp mắt, mũi roi bị Bạch Nhạc bắt lấy phảng phất như sống dậy, linh lực khủng bố bạo phát ra, trên thân roi đột nhiên sinh ra vô số roi ảnh do linh lực cấu thành, tầng tầng lớp lớp như ảo như thật.
Phảng phất chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hơn mười đạo, thậm chí trên trăm đạo roi da, ngươi bắt được một đạo, lại làm sao bắt được cả trăm đạo?
Càng đáng sợ hơn là, roi da đếm không xuể này đan dệt thành một tấm lưới khủng bố, bao trùm về phía Bạch Nhạc.
Cảm giác đó hệt như dùng tấm lưới khổng lồ trói lấy dã thú, mặc ngươi có bao nhiêu khí lực, một khi rơi vào trong thiên võng, liền chỉ có thể chầm chậm bị mài chết!
Rất hiển nhiên, ở trong mắt Bùi Văn Hải, Yến Bắc Thần chỉ có một thân man lực, không khác gì dã thú bị trói lại!
- Yến Bắc Thần xong rồi!
Chứng kiến Bạch Nhạc bị vô số bóng roi bao phủ, liền có người lắc lắc đầu, trực tiếp đưa ra định luận.
- Không sai, khi nãy Yến Bắc Thần chẳng qua là đánh Bùi huynh trở tay không kịp nên mới chiếm được tiện nghi, giờ Bùi huynh nghiêm túc lên, kết cục tự nhiên sẽ khác!
- Đúng vậy, không thể không nói, Loạn Ly Tiên trong tay Bùi huynh chính là ác mộng của hết thảy thể tu!
- Rốt cuộc chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi, ngạo mạn như thế, khác gì tìm chết đâu?
Nghe đám người bên cạnh nghị luận, hai hàng lông mày Chu Mộng Dương lại càng lúc càng nhíu chặt.
Không phải hắn lo lắng cho Yến Bắc Thần, trên thực tế, dù hơi có mấy phần hảo cảm với cái tên Yến Bắc Thần này, nhưng chừng đó không thay đổi được đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, đây là lập trường đối địch tự nhiên, điều thực sự khiến Chu Mộng Dương cảm thấy bất an, hết thảy có vẻ tựa hồ quá mức thuận lợi.
Đám người này xem thường Linh Phủ Cảnh từ tận cốt tủy, dù đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, tựa hồ cũng không thay đổi được quan niệm cố hữu trong lòng bọn hắn.
Nhưng Chu Mộng Dương lại rất rõ ràng, trên đời này thiên kiêu tuyệt thế có thể lấy Linh Phủ Cảnh chiến Tinh Cung tuy không phải tuyệt đối không có.
Nhưng mà, Yến Bắc Thần này lại mang đến cho hắn cảm giác rất khác thường!
Lúc trước trong tình trạng ẩn giấu thực lực, mình và hắn đánh cược ba chiêu, sau cùng vẫn bại, mà giờ, một khi toàn lực ra tay không chút cố kỵ, Bùi Văn Hải muốn đánh bại đối phương, nào có chuyện dễ dàng vậy được.
Khoan nhắc tới tâm tư những người khác, lúc này Bạch Nhạc lại đã thực sự cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Thông Thiên Ma Công tuy mạnh, song luận đến thực lực, trước tiên Bạch Nhạc là một kiếm tu!
Kiếm tu, đồng nghĩa với một thân bản lĩnh của Bạch Nhạc gần như tập trung hết trên kiếm, trong tay không kiếm, thực lực tự nhiên giảm mạnh.
Loạn Ly Tiên này tuy lợi hại, nhưng Bạch Nhạc tự tin nếu có kiếm nơi tay, muốn phá đi không khó!
Song vấn đề ở chỗ, với tình hình lúc này, hắn căn bản không cách nào động kiếm!
Trước không nói một khi thi triển kiếm chiêu, liệu có thể bị người nhận ra hay không, cứ lấy vấn đề cơ bản nhất mà nói. . . Hắn tìm đâu ra kiếm bây giờ?
Lúc này trên người Bạch Nhạc chỉ có hai thanh kiếm!
Một thanh Thu Hoằng Kiếm cất trong giới chỉ trữ vật, nhưng đây là thứ đại biểu cho thân phận Bạch Nhạc, một khi lấy ra Thu Hoằng Kiếm, dù đối phương phản ứng chậm đến mấy cũng đoán ra được hắn chính là Bạch Nhạc.
Còn về Côn Ngô Kiếm, vậy lại càng không dám dùng!
Trừ phi hắn có thể giết sạch tất cả mọi người tại trường, bằng không, một khi lấy ra Côn Ngô Kiếm, đồng nghĩa với hắn chán sống rồi.
Một tên truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, Đạo Lăng Thiên Tông chưa hẳn đã quá mức coi trọng, nhưng mà, nếu bạo lộ Côn Ngô Kiếm, ý nghĩa trong đó liền khác hẳn.
Lúc trước Thông Thiên Ma Quân từng cảnh cáo qua Bạch Nhạc, nói trước khi tu vi đại thành, tuyệt đối không thể dùng ra Côn Ngô Kiếm, bằng không, liền phải nếm thử tư vị bị Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên truy sát.
Một khi biết được Côn Ngô Kiếm thật ở tay hắn, dù hôm nay thoát đi được, Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào bắt hắn đi về!
Đạo Lăng thiên hạ!
Dù Bạch Nhạc tự tin đến đâu, tự nhiên cũng hiểu được, cái lúc thế này, một khi chọc giận Đạo Lăng Thiên Tông, thiên hạ tuy lớn, lại không có chỗ cho hắn dung thân.
Mà không có kiếm nơi tay, Bạch Nhạc quả thực không làm gì được Loạn Ly Tiên.
Thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc đã trước sau bị quất mấy roi, mũi roi bắt ở trong tay cũng bị bức buông ra.
May mà Thông Thiên Ma Thể đủ cường hoành, bằng không, đổi thành người khác, chỉ riêng mấy roi quất trúng kia liền đủ khiến hắn trầy da tróc vảy, mất đi năng lực chiến đấu.
Tâm tư điện chuyển, Bạch Nhạc hạ quyết định, ánh mắt chuyển lạnh, gằn giọng quát.
- Nhiên Huyết!
Nhiên Huyết Thuật!
Pháp môn đặc biệt của Huyết Ảnh Ma Tông bất ngờ được thi triển ra từ tay Bạch Nhạc.
Gần như chớp mắt, tinh huyết thiêu đốt khiến cho thực lực Bạch Nhạc tăng vọt.
Nhiên Huyết Thuật đề thăng thực lực có quan hệ trực tiếp với lượng tinh huyết thiêu đốt, càng liều mạng thiêu đốt, thực lực đề thăng tự nhiên càng nhiều.
Nhưng nháy mắt khi thi triển Nhiên Huyết Thuật, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, chỉ cần hắn thiêu đốt tí chút tinh huyết, lại có thể đề thăng lực lượng trên diện rộng!
Nếu tại trước đây, muốn cho thực lực gấp bội đề thăng, tối thiểu phải lấy bản thân trọng thương làm giá, dù thủ thắng, cũng cần thời gian rất dài để khôi phục tinh huyết và sinh cơ bị hao tổn!
Nhưng lúc này, Bạch Nhạc lại phát hiện, gần gần thiêu đốt tí chút tinh huyết, thực lực của bản thân lại đã được đề thăng tới cực thịnh!
Thoáng chốc, Bạch Nhạc đột nhiên hồi thần.
Hoán huyết!
Trong quá trình tu luyện Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc sớm đã hoàn thành hoán huyết, bây giờ mỗi giọt máu trong cơ thể đều cất chứa sinh cơ khổng lồ, hoàn toàn không phải người thường có thể so.
Trong tình huống như thế, một khi thi triển Nhiên Huyết Thuật, dù chỉ thiêu đốt tí chút tinh huyết, lại vẫn đủ để so được với người khác liều mạng tiêu hao.
Phát hiện này nhất thời khiến cho tinh thần Bạch Nhạc theo đó khẽ rung!
Đốt Huyết Thuật vốn chỉ có thể tính là một loại thủ đoạn liều mạng, nhưng giờ đây, chỉ cần khống chế tốt, lại hoàn toàn có thể khống chế tinh huyết tổn hao trong giới hạn bản thân chấp nhận được, biến Nhiên Huyết Thuật thành một thủ đoạn đặc biệt tăng phúc lực lượng cho bản thân.
Oanh!
Vẫn là đấm ra một quyền, nhưng có Nhiên Huyết Thuật gia trì, lúc này thực lực Bạch Nhạc đã hoàn toàn đạt đến trạng thái Linh Phủ đỉnh phong.
Không có quá nhiều chiêu thức, lực lượng và tốc độ đơn thuần chính là nhân tố tiên quyết định ra thắng bại.
Trước đó tốc độ Bạch Nhạc không đủ nhanh, lực lượng không đủ mạnh, tự nhiên không cách nào tránh thoát thiên võng do Loạn Ly Tiên đan dệt mà thành. Nhưng giờ đây, tùy theo Nhiên Huyết Thuật đề thăng, thực lực tăng vọt, dù là dựa vào man lực cũng đủ sức phá tan Loạn Ly Tiên phong tỏa.
Đạo lý này rất đơn giản, ngươi dùng lưới bắt được thỏ, nhưng có thể dùng chính chiếc lưới đó để bắt hổ và gấu ư?
Khi mà lực lượng đạt tới mức độ nhất định, tự nhiên liền có thể lấy lực phá pháp.
Gần như nháy mắt, roi ảnh khủng bố liền đã bị Bạch Nhạc vung quyền đánh nát, hung hãn nện tới Bùi Văn Hải, nếu hứng chịu quyền này, dù là cường giả Tinh Cung, sợ rằng cũng phải bị trọng thương.
…
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Câu này thật ra đã giấu ở trong lòng Bạch Nhạc lâu rồi, bắt đầu từ lúc nghĩ thông điểm này, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói đi ra, giờ đây đối mặt với người có ân với mình là Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc liền lần đầu tiên mơ hồ biểu lộ ra suy nghĩ của bản thân.
- Cái gọi là ma đạo, chẳng qua là một loại phương thức tu hành khác mà thôi, cần gì phải phân chính tà?
Nhìn vào Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói:
- Ta tu ma, không phải vì ma chính danh, mà là vì nói cho thế nhân. . . Thế nào là ma!
- . . .
Nói ra phen lời này, không chỉ mỗi Mộng Thiên Thu, mà trong lòng tất cả mọi người tại trường đều không khỏi vì đó run lên!
Lời này, nếu từ miệng người khác nói, chúng nhân tự nhiên sẽ chỉ cười nhạt, nhưng nói ra từ miệng Yến Bắc Thần lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Thân là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, hắn có tư cách để cuồng ngạo như thế.
Quan trọng hơn cả là, từ trong phen lời này có thể rõ ràng cảm nhận được ý chí và nhãn giới của đối phương, há còn chỉ là một tên tiểu tử Linh Phủ Cảnh!
Đừng nói là trong Thanh Châu, dù đưa mắt khắp toàn thiên hạ, trong thế hệ trẻ, lại có ai so sánh được với hắn?
- Sau này thế nào, ta nói không chuẩn, nhưng hôm nay. . . Ngươi đừng tưởng bước ra Bạch phủ nửa bước!
Trong mắt lộ ra sát cơ, Bùi Văn Hải lành lạnh nói.
Vừa nãy bị Yến Bắc Thần làm nhục như thế, cục tức này hắn làm sao nuốt trôi, giờ vừa khéo mượn cơ hội diệt trừ Yến Bắc Thần mới là chính đạo.
- Chỉ bằng ngươi?
Lành lạnh liếc mắt, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười châm chọc.
- Tiểu tặc, chịu chết đi!
Lần nữa bị Yến Bắc Thần đương chúng nhục nhã, Bùi Văn Hải làm sao còn có thể nhịn được, cổ tay khẽ lật, một chiếc roi mềm chợt xuất hiện trong tay.
Mắng thì mắng, nhưng trước từng ăn lỗ lớn trên tay Yến Bắc Thần, giờ lần nữa xuất thủ, hắn nào dám có nửa điểm khinh thường, trực tiếp liền lấy ra binh khí, không dám tiếp tục để cho đối phương cận thân.
Tuy Bùi Văn Hải chưa thấy qua Bạch Nhạc, nhưng Mạc Vân Tô đích thật là do hắn giết.
Một tay Loạn Ly Tiên kia, dù là Bạch Nhạc đều không dám khinh thường.
Khi trước nhẹ nhàng giết Mạc Vân Tô là bởi bản thân Mạc Vân Tô quá yếu, căn bản không phát huy ra được uy lực Loạn Ly Tiên, nhưng giờ đối đầu Bùi Văn Hải, vậy lại là chuyện khác.
Ba!
Lần này không đợi Bạch Nhạc ra tay, Bùi Văn Hải đã quất roi tới.
Mũi roi quét tới, nháy mắt liền phát ra tiếng nổ đùng đoàng, nhanh đến gần như không bắt được roi ảnh.
Thân hình hơi lắc, Bạch Nhạc chợt động!
Nếu đổi thành người khác, tự nhiên không dám ngăn đỡ roi trong tay Bùi Văn Hải, nhưng Thông Thiên Ma Thể cường đại cỡ nào, ngay cả đao kiếm đều dám bắt, huống hồ chỉ là một chiếc roi!
Trong tình thế không có kiếm, Bạch Nhạc rất rõ ràng, nếu luận kỹ xảo, hắn làm sao cũng không so được với Loạn Ly Tiên, để đối phương nắm mũi dắt đi, không bằng dứt khoát ngang ngược chút, trực tiếp lấy lực phá pháp!
Hệt như trước đây đối phó Mạc Vân Tô, trực tiếp bắt lấy roi của ngươi, mặc cho ngươi có muôn vàn thủ đoạn, lại có thể làm gì được ta?
Ý tưởng tuy không sai, hơn nữa, tốc độ Bạch Nhạc quả thực cũng rất nhanh, nháy mắt liền bị hắn vươn tay cường hành bắt lấy mũi roi, chính như dự tính, roi này không thể quất thương được hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, Bạch Nhạc lại vẫn quá khinh thường thủ đoạn của cường giả Tinh Cung Cảnh.
Bị Bạch Nhạc cường hành bắt lấy mũi roi, Bùi Văn Hải lại không giận mà cười:
- Nhãi ranh vô tri, nếu ngươi có thể bắt lại Loạn Ly Tiên, ta trực tiếp nhận thua!
Cổ tay hơi run, chớp mắt, mũi roi bị Bạch Nhạc bắt lấy phảng phất như sống dậy, linh lực khủng bố bạo phát ra, trên thân roi đột nhiên sinh ra vô số roi ảnh do linh lực cấu thành, tầng tầng lớp lớp như ảo như thật.
Phảng phất chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hơn mười đạo, thậm chí trên trăm đạo roi da, ngươi bắt được một đạo, lại làm sao bắt được cả trăm đạo?
Càng đáng sợ hơn là, roi da đếm không xuể này đan dệt thành một tấm lưới khủng bố, bao trùm về phía Bạch Nhạc.
Cảm giác đó hệt như dùng tấm lưới khổng lồ trói lấy dã thú, mặc ngươi có bao nhiêu khí lực, một khi rơi vào trong thiên võng, liền chỉ có thể chầm chậm bị mài chết!
Rất hiển nhiên, ở trong mắt Bùi Văn Hải, Yến Bắc Thần chỉ có một thân man lực, không khác gì dã thú bị trói lại!
- Yến Bắc Thần xong rồi!
Chứng kiến Bạch Nhạc bị vô số bóng roi bao phủ, liền có người lắc lắc đầu, trực tiếp đưa ra định luận.
- Không sai, khi nãy Yến Bắc Thần chẳng qua là đánh Bùi huynh trở tay không kịp nên mới chiếm được tiện nghi, giờ Bùi huynh nghiêm túc lên, kết cục tự nhiên sẽ khác!
- Đúng vậy, không thể không nói, Loạn Ly Tiên trong tay Bùi huynh chính là ác mộng của hết thảy thể tu!
- Rốt cuộc chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi, ngạo mạn như thế, khác gì tìm chết đâu?
Nghe đám người bên cạnh nghị luận, hai hàng lông mày Chu Mộng Dương lại càng lúc càng nhíu chặt.
Không phải hắn lo lắng cho Yến Bắc Thần, trên thực tế, dù hơi có mấy phần hảo cảm với cái tên Yến Bắc Thần này, nhưng chừng đó không thay đổi được đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, đây là lập trường đối địch tự nhiên, điều thực sự khiến Chu Mộng Dương cảm thấy bất an, hết thảy có vẻ tựa hồ quá mức thuận lợi.
Đám người này xem thường Linh Phủ Cảnh từ tận cốt tủy, dù đối phương là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, tựa hồ cũng không thay đổi được quan niệm cố hữu trong lòng bọn hắn.
Nhưng Chu Mộng Dương lại rất rõ ràng, trên đời này thiên kiêu tuyệt thế có thể lấy Linh Phủ Cảnh chiến Tinh Cung tuy không phải tuyệt đối không có.
Nhưng mà, Yến Bắc Thần này lại mang đến cho hắn cảm giác rất khác thường!
Lúc trước trong tình trạng ẩn giấu thực lực, mình và hắn đánh cược ba chiêu, sau cùng vẫn bại, mà giờ, một khi toàn lực ra tay không chút cố kỵ, Bùi Văn Hải muốn đánh bại đối phương, nào có chuyện dễ dàng vậy được.
Khoan nhắc tới tâm tư những người khác, lúc này Bạch Nhạc lại đã thực sự cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Thông Thiên Ma Công tuy mạnh, song luận đến thực lực, trước tiên Bạch Nhạc là một kiếm tu!
Kiếm tu, đồng nghĩa với một thân bản lĩnh của Bạch Nhạc gần như tập trung hết trên kiếm, trong tay không kiếm, thực lực tự nhiên giảm mạnh.
Loạn Ly Tiên này tuy lợi hại, nhưng Bạch Nhạc tự tin nếu có kiếm nơi tay, muốn phá đi không khó!
Song vấn đề ở chỗ, với tình hình lúc này, hắn căn bản không cách nào động kiếm!
Trước không nói một khi thi triển kiếm chiêu, liệu có thể bị người nhận ra hay không, cứ lấy vấn đề cơ bản nhất mà nói. . . Hắn tìm đâu ra kiếm bây giờ?
Lúc này trên người Bạch Nhạc chỉ có hai thanh kiếm!
Một thanh Thu Hoằng Kiếm cất trong giới chỉ trữ vật, nhưng đây là thứ đại biểu cho thân phận Bạch Nhạc, một khi lấy ra Thu Hoằng Kiếm, dù đối phương phản ứng chậm đến mấy cũng đoán ra được hắn chính là Bạch Nhạc.
Còn về Côn Ngô Kiếm, vậy lại càng không dám dùng!
Trừ phi hắn có thể giết sạch tất cả mọi người tại trường, bằng không, một khi lấy ra Côn Ngô Kiếm, đồng nghĩa với hắn chán sống rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tên truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, Đạo Lăng Thiên Tông chưa hẳn đã quá mức coi trọng, nhưng mà, nếu bạo lộ Côn Ngô Kiếm, ý nghĩa trong đó liền khác hẳn.
Lúc trước Thông Thiên Ma Quân từng cảnh cáo qua Bạch Nhạc, nói trước khi tu vi đại thành, tuyệt đối không thể dùng ra Côn Ngô Kiếm, bằng không, liền phải nếm thử tư vị bị Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên truy sát.
Một khi biết được Côn Ngô Kiếm thật ở tay hắn, dù hôm nay thoát đi được, Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào bắt hắn đi về!
Đạo Lăng thiên hạ!
Dù Bạch Nhạc tự tin đến đâu, tự nhiên cũng hiểu được, cái lúc thế này, một khi chọc giận Đạo Lăng Thiên Tông, thiên hạ tuy lớn, lại không có chỗ cho hắn dung thân.
Mà không có kiếm nơi tay, Bạch Nhạc quả thực không làm gì được Loạn Ly Tiên.
Thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc đã trước sau bị quất mấy roi, mũi roi bắt ở trong tay cũng bị bức buông ra.
May mà Thông Thiên Ma Thể đủ cường hoành, bằng không, đổi thành người khác, chỉ riêng mấy roi quất trúng kia liền đủ khiến hắn trầy da tróc vảy, mất đi năng lực chiến đấu.
Tâm tư điện chuyển, Bạch Nhạc hạ quyết định, ánh mắt chuyển lạnh, gằn giọng quát.
- Nhiên Huyết!
Nhiên Huyết Thuật!
Pháp môn đặc biệt của Huyết Ảnh Ma Tông bất ngờ được thi triển ra từ tay Bạch Nhạc.
Gần như chớp mắt, tinh huyết thiêu đốt khiến cho thực lực Bạch Nhạc tăng vọt.
Nhiên Huyết Thuật đề thăng thực lực có quan hệ trực tiếp với lượng tinh huyết thiêu đốt, càng liều mạng thiêu đốt, thực lực đề thăng tự nhiên càng nhiều.
Nhưng nháy mắt khi thi triển Nhiên Huyết Thuật, Bạch Nhạc đột nhiên phát hiện, chỉ cần hắn thiêu đốt tí chút tinh huyết, lại có thể đề thăng lực lượng trên diện rộng!
Nếu tại trước đây, muốn cho thực lực gấp bội đề thăng, tối thiểu phải lấy bản thân trọng thương làm giá, dù thủ thắng, cũng cần thời gian rất dài để khôi phục tinh huyết và sinh cơ bị hao tổn!
Nhưng lúc này, Bạch Nhạc lại phát hiện, gần gần thiêu đốt tí chút tinh huyết, thực lực của bản thân lại đã được đề thăng tới cực thịnh!
Thoáng chốc, Bạch Nhạc đột nhiên hồi thần.
Hoán huyết!
Trong quá trình tu luyện Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc sớm đã hoàn thành hoán huyết, bây giờ mỗi giọt máu trong cơ thể đều cất chứa sinh cơ khổng lồ, hoàn toàn không phải người thường có thể so.
Trong tình huống như thế, một khi thi triển Nhiên Huyết Thuật, dù chỉ thiêu đốt tí chút tinh huyết, lại vẫn đủ để so được với người khác liều mạng tiêu hao.
Phát hiện này nhất thời khiến cho tinh thần Bạch Nhạc theo đó khẽ rung!
Đốt Huyết Thuật vốn chỉ có thể tính là một loại thủ đoạn liều mạng, nhưng giờ đây, chỉ cần khống chế tốt, lại hoàn toàn có thể khống chế tinh huyết tổn hao trong giới hạn bản thân chấp nhận được, biến Nhiên Huyết Thuật thành một thủ đoạn đặc biệt tăng phúc lực lượng cho bản thân.
Oanh!
Vẫn là đấm ra một quyền, nhưng có Nhiên Huyết Thuật gia trì, lúc này thực lực Bạch Nhạc đã hoàn toàn đạt đến trạng thái Linh Phủ đỉnh phong.
Không có quá nhiều chiêu thức, lực lượng và tốc độ đơn thuần chính là nhân tố tiên quyết định ra thắng bại.
Trước đó tốc độ Bạch Nhạc không đủ nhanh, lực lượng không đủ mạnh, tự nhiên không cách nào tránh thoát thiên võng do Loạn Ly Tiên đan dệt mà thành. Nhưng giờ đây, tùy theo Nhiên Huyết Thuật đề thăng, thực lực tăng vọt, dù là dựa vào man lực cũng đủ sức phá tan Loạn Ly Tiên phong tỏa.
Đạo lý này rất đơn giản, ngươi dùng lưới bắt được thỏ, nhưng có thể dùng chính chiếc lưới đó để bắt hổ và gấu ư?
Khi mà lực lượng đạt tới mức độ nhất định, tự nhiên liền có thể lấy lực phá pháp.
Gần như nháy mắt, roi ảnh khủng bố liền đã bị Bạch Nhạc vung quyền đánh nát, hung hãn nện tới Bùi Văn Hải, nếu hứng chịu quyền này, dù là cường giả Tinh Cung, sợ rằng cũng phải bị trọng thương.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro