Lúc Tiềm Long R...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
- Ngươi muốn rời tông?
Nhìn Bạch Nhạc trước mặt, tâm tình Hà Dao lộ ra vô cùng phức tạp.
Thân là người đứng đầu tông, nhìn thấy có đệ tử xuất sắc như Bạch Nhạc, hắn tất nhiên nên vui sướng, bởi vì thế có nghĩa là tông môn có hy vọng quật khởi. Nhưng đồng dạng, cũng bởi vì Bạch Nhạc quá xuất sắc, cho nên dẫn tới, tông môn đã không giữ được hắn, đây là một sự mất mát lớn cỡ nào.
- Vâng!
Hơi khom người, Bạch Nhạc không hề che giấu, dứt khoát đáp lại.
- Là vì vấn đề tài nguyên à?
Hà Dao lại mở miệng nói,
- Ngươi yên tâm, ta vẫn có thể nghĩ biện pháp, hàng năm chia cho ngươi thêm tài nguyên.
Hà Dao còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị Bạch Nhạc cắt ngang.
- Như vậy Khổng sư huynh, Lý sư huynh thì sao?
Nhìn Hà Dao, Bạch Nhạc bình tĩnh hỏi ngược lại,
- Đều là đệ tử chân truyền, nếu tài nguyên của tông môn đều nghiêng về phía ta, tất nhiên sẽ dẫn phát sự bất mãn của bọn họ.
- Tình hình trên đại hội hôm nay, Tông chủ chắc cũng nhìn thấy rồi! Bất kể là Lý sư huynh, hay là Khổng sư huynh, đối với ta đều không có bất kỳ ân oán cá nhân gì, tất cả xung đột, đều chỉ là bởi vì tranh đoạt tài nguyên mà thôi!
Hiện giờ Bạch Nhạc đã không còn là tạp dịch lúc trước, cho dù là đối mặt với vị tông chủ Hà Dao này, cũng không hề luống cuống, bình tĩnh mở miệng nói,
- Xin thứ cho đệ tử nói thẳng, bản tông đã không có sức chống đỡ cho sự tiêu hao của nhiều đệ tử chân truyền như vậy.
- ...
Nhìn Bạch Nhạc, Hà Dao cũng chỉ có thể cười khổ.
Đúng vậy, Linh Tê Kiếm Tông đã suy vong căn bản không thể duy trì sự tiêu hao của nhiều đệ tử chân truyền hơn, đây mới là nguyên nhân căn bản mà nhiều năm qua, Linh Tê Kiếm Tông chỉ có hai vị chân truyền.
- Ở trong tông môn, cho dù ta có thể tranh thắng hai vị sư huynh, tranh được tất cả tài nguyên, vậy sẽ có được bao nhiêu?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Ta rời tông, không phải là xa rời tông môn, mà là để tìm kiếm cơ duyên của bản thân ta.
- Thế giới ngoài môn rất lớn, ta muốn ra ngoài xem.
Những lời này, Bạch Nhạc nói vô cùng nghiêm túc!
Đạo lý này, kỳ thật từ khi Vân Mộng Chân rời khỏi, hắn đã hiểu rồi, huống chi, thân mang Thông Thiên Ma Công, nếu một mực ở lại trong tông môn, làm sao có cơ hội tu hành Thông Thiên Ma Công.
Khom người vái một cái, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Tông môn yên tâm, đệ tử chỉ rời tông du lịch, không phải rời khỏi bản tông! Ta nhận ơn lớn của tông môn, bất kể đến lúc nào, Bạch Nhạc ta cũng vẫn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
- Tiềm Long đã tới lúc rời vực rồi.
Thở dài một tiếng, Hà Dao nhẹ giọng khen ngợi.
Đã nói đến mức này, hắn tất nhiên hiểu được, đã không ngăn được Bạch Nhạc rời tông.
Bạch Nhạc tựa như một con chân long, tuy xuất thân từ Linh Tê Kiếm Tông, nhưng một đầm nước nho nhỏ này làm sao có thể dung được chân long.
Hiện tại nhớ lại, kỳ thật lúc trước khi Đạo Lăng Thiên Tông muốn dẫn Bạch Nhạc đi, mình không nên cưỡng cầu.
Hơi khom người, lại cúi đầu, Bạch Nhạc lập tức xoay người rời đi.
...
Bạch Nhạc trở lại Thiên Tâm Phong không lâu, Từ Phong lại đăng môn.
Hà Dao đồng ý cho Bạch Nhạc rời tông, nhưng bằng vào thân phận đệ tử chân truyền của Bạch Nhạc, muốn rời tông du lịch, nào có đơn giản như vậy, vẫn có một số chuyện phải dặn dò. Việc này, Hà Dao không nói nói, tất nhiên liền do Từ Phong đến phụ trách.
Trên thực tế, Từ Phong lúc trước bố trí chướng ngại cho Bạch Nhạc, chính là không muốn Bạch Nhạc rời tông sớm như vậy, chỉ là không ngờ, Bạch Nhạc thật sự một đường đánh bại Lý Tử Vân và Khổng Từ, tranh được chức hạng nhất đại hội.
Phải biết rằng, Bạch Nhạc khác với đệ tử khác, Bạch Nhạc thực sự nhập môn, kỳ thật cũng chỉ chưa đến một năm mà thôi, lòng trung thành đối với tông môn, căn bản là không thể so với những đệ tử từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn. Hơn nữa, thiên phú của Bạch Nhạc thật sự quá tốt, tốt đến mức, ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng không nhịn được mà vươn cành oliu, một khi rời khỏi tông môn, tương lai sẽ như thế nào, căn bản không ai dám kết luận.
Dựa theo ý tưởng của Từ Phong, Bạch Nhạc ít nhất nên ở trong tông môn vài ba năm, rồi mới suy nghĩ tới loại chuyện rời tông du lịch này.
Đáng tiếc, lại chung quy vẫn người tính không bằng trời tính.
So sánh với người khác, Từ Phong xem như là quen thuộc nhất với Bạch Nhạc trong tông môn, lúc này lời nói ra tất nhiên cũng không có quá nhiều cố kỵ,
- Bạch Nhạc, ta biết hiện giờ Linh Tê Kiếm Tông không giữ được ngươi, tương lai ngươi có lẽ cũng sẽ có lựa chọn và tiền đồ tốt hơn. Nhưng ngươi dẫu sao cũng xuất thân từ bản tông, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng quên điểm này.
Trầm mặc một chút, lúc này Bạch Nhạc mới nghiêm túc đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, Bạch Nhạc vĩnh viễn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
- Ngươi muốn rời tông du lịch, ta không ngăn cản ngươi, nhưng có một điểm... Ba năm sau, ta hy vọng ngươi có thể trở về.
Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong chậm rãi mở miệng nói.
- Ba năm?
Hơi có chút kinh ngạc, Bạch Nhạc có chút bất ngờ hỏi.
- Không sai!
Gật đầu, Từ Phong trầm giọng nói,
- Tất cả tông môn Huyền cấp, cứ cách mười năm, sẽ có một hồi khảo hạch, do các đệ tử chân truyền của tông môn tham gia! Tông môn có thể giành được chiến thắng trong khảo hạch, có thể có được đại lượng lợi ích, đây cũng là biện pháp duy nhất để tông môn khuếch trương dưới tình huống bình thường.
- Về phần tông môn xếp cuối, sẽ bị loại bỏ tư cách tông môn Huyền cấp.
Mày đột nhiên nhướn lên, đối với điểm này, Bạch Nhạc cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Đương nhiên trừ địa vị tông môn ra, khảo hạch đối với tất cả đệ tử tham dự mà nói, cũng là một cơ hội vô cùng tốt! Người giành chiến thắng, chẳng những có thể có được đại lượng tài nguyên, hơn nữa thậm chí có thể đạt được cơ duyên bước vào Tinh Cung.
Nghe thấy điều này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi lâm vào động dung.
- Lần trước lúc khảo hạch, nếu không phải có Khổng Từ, chỉ sợ bản tông ngay cả địa vị tông môn Huyền cấp cũng không giữ được.
Lắc đầu, Từ Phong tiếp tục nói,
- Lần này, bản tông không chỉ muốn giữ được địa vị tông môn Huyền cấp, hơn nữa, còn muốn tiến thêm một bước! Điểm này, chỉ dựa vào một Khổng Từ thì chỉ sợ vẫn chưa đủ! Cho nên, ta hy vọng ngươi ba năm sau có thể trở về, đây không chỉ là cơ hội của bản tông, cũng là cơ duyên của ngươi.
Hơi trầm mặc một chút, Bạch Nhạc lập tức trầm giọng đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, ba năm sau, ta tất sẽ quay về.
- Tốt.
Nhìn thấy Bạch Nhạc đáp ứng một cách trịnh trọng như vậy, trong lòng Từ Phong lập tức thả lỏng, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây vốn là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần có được lời hứa này của Bạch Nhạc, đã là đủ rồi.
- Lần này ngươi rời tông, ta cũng không có gì cho ngươi! Đây là một trăm linh thạch, xem như là phần thưởng trong ba năm mà tông môn chia trước cho ngươi.
Trong lúc nói, Từ Phong từ trên người lấy ra một cái túi trữ vật trực tiếp đưa cho Bạch Nhạc.
Đồng tử hơi co rút lại, Bạch Nhạc hướng ánh mắt tới túi trữ vật, trong nhất thời không ngờ không vươn tay ra nhận.
Một trăm linh thạch không tính là gì, nhưng túi trữ vật, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể lấy ra được, có thể nói, chỉ là giá trị của một cái túi trữ vật này đã hơn những linh thạch này mấy lần rồi.
- Túi trữ vật này là cá nhân lão phu tặng cho ngươi.
nhét túi trữ vật vào trong tay Bạch Nhạc, Từ Phong, nói khẽ
- Ngươi xuất môn ở bên ngoài, có một túi trữ vật, sẽ tiện hơn rất nhiều! Lão phu có thể giúp ngươi không nhiều lắm, một chút tâm ý, nếu ngươi là không chê thì cùng nhận lấy đi.
Trong nhất thời, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Từ Phong thân là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, bản thân không có bao nhiêu tích tụ, một túi trữ vật này đối với hắn mà nói cũng là giá trị xa xỉ, có thể lấy ra, phần tâm ý này tất nhiên không cần nói nhiều.
- Đa tạ Từ trưởng lão!
Yên lặng nhận lấy túi trữ vật, Bạch Nhạc khom người cúi đầu, nhẹ giọng đáp,
- Đệ tử tất không phụ kỳ vọng của Từ trưởng lão.
- Ha ha, lão phu có thể giúp ngươi, cũng chỉ vậy mà thôi! Con đường tiếp theo, nên đi như thế nào, vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Cười ha ha, Từ Phong vỗ vai Bạch Nhạc nói,
- Đi đi, lão phu chờ nhìn ngươi cá vượt long môn, ngao du thiên địa.
Nhìn Bạch Nhạc trước mặt, tâm tình Hà Dao lộ ra vô cùng phức tạp.
Thân là người đứng đầu tông, nhìn thấy có đệ tử xuất sắc như Bạch Nhạc, hắn tất nhiên nên vui sướng, bởi vì thế có nghĩa là tông môn có hy vọng quật khởi. Nhưng đồng dạng, cũng bởi vì Bạch Nhạc quá xuất sắc, cho nên dẫn tới, tông môn đã không giữ được hắn, đây là một sự mất mát lớn cỡ nào.
- Vâng!
Hơi khom người, Bạch Nhạc không hề che giấu, dứt khoát đáp lại.
- Là vì vấn đề tài nguyên à?
Hà Dao lại mở miệng nói,
- Ngươi yên tâm, ta vẫn có thể nghĩ biện pháp, hàng năm chia cho ngươi thêm tài nguyên.
Hà Dao còn chưa nói hết, liền trực tiếp bị Bạch Nhạc cắt ngang.
- Như vậy Khổng sư huynh, Lý sư huynh thì sao?
Nhìn Hà Dao, Bạch Nhạc bình tĩnh hỏi ngược lại,
- Đều là đệ tử chân truyền, nếu tài nguyên của tông môn đều nghiêng về phía ta, tất nhiên sẽ dẫn phát sự bất mãn của bọn họ.
- Tình hình trên đại hội hôm nay, Tông chủ chắc cũng nhìn thấy rồi! Bất kể là Lý sư huynh, hay là Khổng sư huynh, đối với ta đều không có bất kỳ ân oán cá nhân gì, tất cả xung đột, đều chỉ là bởi vì tranh đoạt tài nguyên mà thôi!
Hiện giờ Bạch Nhạc đã không còn là tạp dịch lúc trước, cho dù là đối mặt với vị tông chủ Hà Dao này, cũng không hề luống cuống, bình tĩnh mở miệng nói,
- Xin thứ cho đệ tử nói thẳng, bản tông đã không có sức chống đỡ cho sự tiêu hao của nhiều đệ tử chân truyền như vậy.
- ...
Nhìn Bạch Nhạc, Hà Dao cũng chỉ có thể cười khổ.
Đúng vậy, Linh Tê Kiếm Tông đã suy vong căn bản không thể duy trì sự tiêu hao của nhiều đệ tử chân truyền hơn, đây mới là nguyên nhân căn bản mà nhiều năm qua, Linh Tê Kiếm Tông chỉ có hai vị chân truyền.
- Ở trong tông môn, cho dù ta có thể tranh thắng hai vị sư huynh, tranh được tất cả tài nguyên, vậy sẽ có được bao nhiêu?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Ta rời tông, không phải là xa rời tông môn, mà là để tìm kiếm cơ duyên của bản thân ta.
- Thế giới ngoài môn rất lớn, ta muốn ra ngoài xem.
Những lời này, Bạch Nhạc nói vô cùng nghiêm túc!
Đạo lý này, kỳ thật từ khi Vân Mộng Chân rời khỏi, hắn đã hiểu rồi, huống chi, thân mang Thông Thiên Ma Công, nếu một mực ở lại trong tông môn, làm sao có cơ hội tu hành Thông Thiên Ma Công.
Khom người vái một cái, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Tông môn yên tâm, đệ tử chỉ rời tông du lịch, không phải rời khỏi bản tông! Ta nhận ơn lớn của tông môn, bất kể đến lúc nào, Bạch Nhạc ta cũng vẫn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiềm Long đã tới lúc rời vực rồi.
Thở dài một tiếng, Hà Dao nhẹ giọng khen ngợi.
Đã nói đến mức này, hắn tất nhiên hiểu được, đã không ngăn được Bạch Nhạc rời tông.
Bạch Nhạc tựa như một con chân long, tuy xuất thân từ Linh Tê Kiếm Tông, nhưng một đầm nước nho nhỏ này làm sao có thể dung được chân long.
Hiện tại nhớ lại, kỳ thật lúc trước khi Đạo Lăng Thiên Tông muốn dẫn Bạch Nhạc đi, mình không nên cưỡng cầu.
Hơi khom người, lại cúi đầu, Bạch Nhạc lập tức xoay người rời đi.
...
Bạch Nhạc trở lại Thiên Tâm Phong không lâu, Từ Phong lại đăng môn.
Hà Dao đồng ý cho Bạch Nhạc rời tông, nhưng bằng vào thân phận đệ tử chân truyền của Bạch Nhạc, muốn rời tông du lịch, nào có đơn giản như vậy, vẫn có một số chuyện phải dặn dò. Việc này, Hà Dao không nói nói, tất nhiên liền do Từ Phong đến phụ trách.
Trên thực tế, Từ Phong lúc trước bố trí chướng ngại cho Bạch Nhạc, chính là không muốn Bạch Nhạc rời tông sớm như vậy, chỉ là không ngờ, Bạch Nhạc thật sự một đường đánh bại Lý Tử Vân và Khổng Từ, tranh được chức hạng nhất đại hội.
Phải biết rằng, Bạch Nhạc khác với đệ tử khác, Bạch Nhạc thực sự nhập môn, kỳ thật cũng chỉ chưa đến một năm mà thôi, lòng trung thành đối với tông môn, căn bản là không thể so với những đệ tử từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn. Hơn nữa, thiên phú của Bạch Nhạc thật sự quá tốt, tốt đến mức, ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng không nhịn được mà vươn cành oliu, một khi rời khỏi tông môn, tương lai sẽ như thế nào, căn bản không ai dám kết luận.
Dựa theo ý tưởng của Từ Phong, Bạch Nhạc ít nhất nên ở trong tông môn vài ba năm, rồi mới suy nghĩ tới loại chuyện rời tông du lịch này.
Đáng tiếc, lại chung quy vẫn người tính không bằng trời tính.
So sánh với người khác, Từ Phong xem như là quen thuộc nhất với Bạch Nhạc trong tông môn, lúc này lời nói ra tất nhiên cũng không có quá nhiều cố kỵ,
- Bạch Nhạc, ta biết hiện giờ Linh Tê Kiếm Tông không giữ được ngươi, tương lai ngươi có lẽ cũng sẽ có lựa chọn và tiền đồ tốt hơn. Nhưng ngươi dẫu sao cũng xuất thân từ bản tông, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng quên điểm này.
Trầm mặc một chút, lúc này Bạch Nhạc mới nghiêm túc đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, Bạch Nhạc vĩnh viễn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
- Ngươi muốn rời tông du lịch, ta không ngăn cản ngươi, nhưng có một điểm... Ba năm sau, ta hy vọng ngươi có thể trở về.
Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong chậm rãi mở miệng nói.
- Ba năm?
Hơi có chút kinh ngạc, Bạch Nhạc có chút bất ngờ hỏi.
- Không sai!
Gật đầu, Từ Phong trầm giọng nói,
- Tất cả tông môn Huyền cấp, cứ cách mười năm, sẽ có một hồi khảo hạch, do các đệ tử chân truyền của tông môn tham gia! Tông môn có thể giành được chiến thắng trong khảo hạch, có thể có được đại lượng lợi ích, đây cũng là biện pháp duy nhất để tông môn khuếch trương dưới tình huống bình thường.
- Về phần tông môn xếp cuối, sẽ bị loại bỏ tư cách tông môn Huyền cấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mày đột nhiên nhướn lên, đối với điểm này, Bạch Nhạc cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Đương nhiên trừ địa vị tông môn ra, khảo hạch đối với tất cả đệ tử tham dự mà nói, cũng là một cơ hội vô cùng tốt! Người giành chiến thắng, chẳng những có thể có được đại lượng tài nguyên, hơn nữa thậm chí có thể đạt được cơ duyên bước vào Tinh Cung.
Nghe thấy điều này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi lâm vào động dung.
- Lần trước lúc khảo hạch, nếu không phải có Khổng Từ, chỉ sợ bản tông ngay cả địa vị tông môn Huyền cấp cũng không giữ được.
Lắc đầu, Từ Phong tiếp tục nói,
- Lần này, bản tông không chỉ muốn giữ được địa vị tông môn Huyền cấp, hơn nữa, còn muốn tiến thêm một bước! Điểm này, chỉ dựa vào một Khổng Từ thì chỉ sợ vẫn chưa đủ! Cho nên, ta hy vọng ngươi ba năm sau có thể trở về, đây không chỉ là cơ hội của bản tông, cũng là cơ duyên của ngươi.
Hơi trầm mặc một chút, Bạch Nhạc lập tức trầm giọng đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, ba năm sau, ta tất sẽ quay về.
- Tốt.
Nhìn thấy Bạch Nhạc đáp ứng một cách trịnh trọng như vậy, trong lòng Từ Phong lập tức thả lỏng, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây vốn là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần có được lời hứa này của Bạch Nhạc, đã là đủ rồi.
- Lần này ngươi rời tông, ta cũng không có gì cho ngươi! Đây là một trăm linh thạch, xem như là phần thưởng trong ba năm mà tông môn chia trước cho ngươi.
Trong lúc nói, Từ Phong từ trên người lấy ra một cái túi trữ vật trực tiếp đưa cho Bạch Nhạc.
Đồng tử hơi co rút lại, Bạch Nhạc hướng ánh mắt tới túi trữ vật, trong nhất thời không ngờ không vươn tay ra nhận.
Một trăm linh thạch không tính là gì, nhưng túi trữ vật, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể lấy ra được, có thể nói, chỉ là giá trị của một cái túi trữ vật này đã hơn những linh thạch này mấy lần rồi.
- Túi trữ vật này là cá nhân lão phu tặng cho ngươi.
nhét túi trữ vật vào trong tay Bạch Nhạc, Từ Phong, nói khẽ
- Ngươi xuất môn ở bên ngoài, có một túi trữ vật, sẽ tiện hơn rất nhiều! Lão phu có thể giúp ngươi không nhiều lắm, một chút tâm ý, nếu ngươi là không chê thì cùng nhận lấy đi.
Trong nhất thời, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Từ Phong thân là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, bản thân không có bao nhiêu tích tụ, một túi trữ vật này đối với hắn mà nói cũng là giá trị xa xỉ, có thể lấy ra, phần tâm ý này tất nhiên không cần nói nhiều.
- Đa tạ Từ trưởng lão!
Yên lặng nhận lấy túi trữ vật, Bạch Nhạc khom người cúi đầu, nhẹ giọng đáp,
- Đệ tử tất không phụ kỳ vọng của Từ trưởng lão.
- Ha ha, lão phu có thể giúp ngươi, cũng chỉ vậy mà thôi! Con đường tiếp theo, nên đi như thế nào, vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Cười ha ha, Từ Phong vỗ vai Bạch Nhạc nói,
- Đi đi, lão phu chờ nhìn ngươi cá vượt long môn, ngao du thiên địa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro