Một kiếm vô đ...
Phiêu Linh Huyễn
2024-11-02 20:03:17
Bạch Nhạc không phải không muốn mang Hà Tương Tư đi cùng, chỉ là, lý trí nói cho hắn biết, để Hà Tương Tư tạm thời lưu lại chỗ này mới là lựa chọn tốt nhất.
Còn về đám người Huyết Ảnh Ma Tông kia, Bạch Nhạc có dự cảm, đối phương quá nửa đang canh chừng ở lối vào tầng tiếp theo.
Mình cứ đi tới, cũng là trước một bước giúp Hà Tương Tư quét dọn sạch chướng ngại.
Không bị linh lực xung kích ảnh hưởng, tốc độ Bạch Nhạc cực nhanh, chỉ sau gần nửa canh giờ ngắn ngủi đã trực tiếp chạy tới lối vào tầng thứ ba.
Lúc này, Bạch Nhạc vừa khéo thấy được cảnh bọn Dương Bằng đang bị đối phương đánh cho nhếch nhác không thôi.
- Quả nhiên đều ở đây, các ngươi đúng là âm hồn không tán!
Khóe miệng nhếch lên ý cười chế nhạo, Bạch Nhạc chậm rãi tiến tới, không đáng nói.
- Bạch huynh đệ?
Đột nhiên nghe được giọng Bạch Nhạc, tinh thần Dương Bằng nhất thời vì đó khẽ rung, trên mặt hiện đầy vẻ hưng phấn.
Người khác không rõ ràng thực lực Bạch Nhạc, nhưng Dương Bằng lại biết. Có thể nói, ở trong lòng Dương Bằng, trừ ba người đám Lý Phù Nam ra, lần này trong số xông Thất Tinh Tháp, lợi hại nhất phải kể đến Bạch Nhạc.
Chỉ là hắn làm sao cũng không thể ngờ, Bạch Nhạc lại rớt ở phía sau.
- Dương huynh, ngươi thảm thật đấy.
Liếc mắt nhìn bộ dạng bây giờ của Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc nhịn không được cười ra tiếng.
Cẩm bào vốn quý giá giờ đây đã bị làm cho rách rưới, không chỉ nhuộm lên không ít máu tươi, trên thân còn có không ít vết thương, búi tóc cũng bị đánh loạn, dùng mặt xám mày tro để hình dung đều không chút nào nói quá.
Bị Bạch Nhạc trào phúng như thế, Dương Bằng tức thì hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi còn tâm tư nói mát, Bạch Nhạc, ngươi có còn nhân tính nữa không?
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, ánh mắt Bạch Nhạc thuận thế nhìn tới đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông phía đối diện.
Rất nhanh, Bạch Nhạc liền từ trong đám người kia tìm ra hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đào tẩu khỏi tay mình khi trước.
- Hai vị, chúng ta lại gặp mặt. . . Thất Tinh Tháp này đúng là nhỏ thật!
Lời tuy nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai đối phương lại có thể nghe ra sát khí đáng sợ vạn phần.
Vô thức giật lùi ra sau một bước, nhớ tới bây giờ bên cạnh mình còn có rất nhiều đồng bạn, hai người mới lần nữa phồng lên lá gan, quát nói:
- Bạch Nhạc, dù ngươi có toàn thân là sắt, lại đánh được mấy cân đinh, ta khuyên ngươi tốt nhất bớt quản nhiều chuyện, chúng ta có thể thả cho ngươi bước lên tầng thứ ba.
Mặc dù cũng hận Bạch Nhạc đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn hắn hiểu được sự lợi hại của Bạch Nhạc, nhân vật thế này, muốn cường hành ngăn lại, tất phải trả ra đại giá cực lớn.
Đã như thế, không bằng chủ động lùi một bước, nhường cho Bạch Nhạc đi qua.
Chỉ cần khống chế đại cục, chỉ lọt lưới mỗi mình Bạch Nhạc, căn bản không tính là gì.
Lời này của đối phương khiến chúng đệ tử chính đạo tại trường không khỏi cả kinh.
Mặc dù trước đó bởi vì chuyện Văn Trạch, đám đệ tử chính đạo này đều biết Bạch Nhạc, nhưng ấn tượng đa phần chỉ dừng ở Bạch Nhạc may mắn đáp lên quan hệ với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, còn về Bạch Nhạc rốt cuộc thực lực đến đâu, lại không mấy người để ý.
Nhưng giờ đây, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia lại chủ động nhường đường cho Bạch Nhạc đi qua, bọn hắn sao không kinh hãi cho được?
- Các ngươi nhường ta đi qua?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc hừ lên khinh thường:
- Đừng nói dễ nghe như vậy, ta muốn đi, bằng vào các ngươi, liệu có ngăn được không?
- . . .
Ánh mắt lướt qua đám người trước mặt một lượt, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta muốn phân ra thắng bại với người Huyết Ảnh Ma Tông bại, các ngươi có gan động thủ một phen không?
Trước khi Bạch Nhạc tới, bọn Dương Bằng đã có không ít người bị Huyết Ảnh Ma Tông giết chết, hoặc bức lui ra Thất Tinh Tháp, đương nhiên, còn có người đến sau mới chạy tới, nhưng tính đi tính lại, số còn đứng được ở đây chẳng qua chỉ hơn mười người mà thôi.
Khoan nhắc tới thực lực chênh lệch, chỉ từ nhân số đã thấy không chiếm ưu thế.
Cũng chính vì vậy, nghe được lời này của Bạch Nhạc, chúng nhân không khỏi ngơ ngác, trong mắt thoáng hiện vẻ ngập ngừng.
Rốt cuộc, bọn hắn đa phần không phải người Thất Tinh Tông, một khi động thủ, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Nhạc nói rất dễ nghe, nhưng trên thực tế, rốt cục có mấy phần thực lực, bọn hắn đều không quá rõ ràng, tùy tiện đồng ý động thủ một phen chưa hẳn đã có kết cục tốt.
Thấy chúng nhân do dự, Bạch Nhạc lại không nóng nảy thúc giục.
Tuy hắn có lòng trợ giúp những người này, nhưng chí ít cũng phải xác định xem những người này có đáng để giúp hay không! Nếu bọn hắn ngay cả chút huyết tính và đảm lượng đều không có, chỉ biết hi vọng há miệng chờ sung, hắn cần gì phải mạo hiểm ra tay!
Rốt cuộc, hắn và những người này không thân không quen, cũng không có bất cứ giao tình nào cả.
- Các ngươi còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ thật cam tâm bị đám nhãi nhép ma đạo này khi dễ? Muốn người khác coi trọng, chí ít phải coi trọng chính mình mới được, Huyết Ảnh Ma Tông nhiều người như vậy, chẳng lẽ các ngươi còn muốn Bạch Nhạc một thân một mình quét dọn hết thảy?
Ánh mắt đảo qua trên thân chúng nhân, Dương Bằng không khỏi phẫn nộ quát lên:
- Ta bất kể các ngươi muốn thế nào, riêng ta nhất định phải kề vai chiến đấu với Bạch huynh, cùng lắm thì chết thôi, còn sợ cái gì!
Dương Bằng hô lên như thế, nhất thời kích lên huyết tính trong lòng không ít đệ tử chính đạo, cả đám dồn dập cùng theo Dương Bằng đứng ra:
- Nguyện theo hai vị kề vai chiến đấu!
Càng lúc càng nhiều người đứng ra, rất nhanh liền hình thành hiệu ứng đám đông, số còn đong đưa bất định cũng theo sát đi ra.
Thoáng chốc ngắn ngủi, trừ một hai tên chết nhát ra, những người khác đều đã đứng ở sau lưng Bạch Nhạc, sát khí đằng đằng đối chọi với đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
- Không biết tự lượng sức!
Hừ lạnh một tiếng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông dẫn đầu ra tay trước, hung hãn tấn công về phía Bạch Nhạc.
Đừng thấy trước đó nói chuyện có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng rõ ràng, một khi để cho Bạch Nhạc đoàn kết những người này lại, ắt sẽ mang đến cho bọn hắn phiền hà cực lớn!
Dù sau cùng có thể thắng, tất cũng phải trả giá thảm trọng, điều này tuyệt đối không phù hợp với dự tưởng ban đầu.
Chỉ có trước một bước ra tay, lấy thủ đoạn lôi đình thủ đánh đau, đánh sợ những người này, như vậy mới có thể triệt để tan rã liên minh của đối phương, tới khi đó, dù Bạch Nhạc có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chỉ còn nước ảo não rời đi.
Oanh!
Chớp mắt, tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đồng loạt ra tay, ma uy ngập trời.
Ngay cả Bạch Nhạc, khắc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy áp lực cực lớn.
Đây không phải là một hai người, mà là tận mười mấy cao thủ Linh Phủ hậu kỳ.
Thoáng chốc, song phương liền hung hăng va vào nhau, điên cuồng triển khai chém giết.
Trong đám đông, Bạch Nhạc hệt như một thanh lợi kiếm, hung hăng cắm vào trong trận thế đối phương.
Lấy thực lực mà luận, đám đệ tử chính đạo này hiển nhiên không bằng được đối phương, muốn thủ thắng, hi vọng duy nhất nằm ở trên thân Bạch Nhạc, hắn tất phải triển hiện ra thực lực vô địch, đâm xuyên trận hình đối phương, thắp lên hi vọng thắng lợi cho người khác, chỉ vậy mới có thể tiếp sức giúp đám người này kiên trì đi xuống.
Một khi Bạch Nhạc bại trận, thậm chí chỉ là thế công bị ngăn trở, để cho đối phương vây khốn, khả năng sẽ khiến chiến cuộc triệt để băng bàn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, bản thân điều này chính là một trường đánh bạc, cược hắn có thể một kiếm vô địch, đánh tan hết thảy đối thủ trước mắt.
…
Còn về đám người Huyết Ảnh Ma Tông kia, Bạch Nhạc có dự cảm, đối phương quá nửa đang canh chừng ở lối vào tầng tiếp theo.
Mình cứ đi tới, cũng là trước một bước giúp Hà Tương Tư quét dọn sạch chướng ngại.
Không bị linh lực xung kích ảnh hưởng, tốc độ Bạch Nhạc cực nhanh, chỉ sau gần nửa canh giờ ngắn ngủi đã trực tiếp chạy tới lối vào tầng thứ ba.
Lúc này, Bạch Nhạc vừa khéo thấy được cảnh bọn Dương Bằng đang bị đối phương đánh cho nhếch nhác không thôi.
- Quả nhiên đều ở đây, các ngươi đúng là âm hồn không tán!
Khóe miệng nhếch lên ý cười chế nhạo, Bạch Nhạc chậm rãi tiến tới, không đáng nói.
- Bạch huynh đệ?
Đột nhiên nghe được giọng Bạch Nhạc, tinh thần Dương Bằng nhất thời vì đó khẽ rung, trên mặt hiện đầy vẻ hưng phấn.
Người khác không rõ ràng thực lực Bạch Nhạc, nhưng Dương Bằng lại biết. Có thể nói, ở trong lòng Dương Bằng, trừ ba người đám Lý Phù Nam ra, lần này trong số xông Thất Tinh Tháp, lợi hại nhất phải kể đến Bạch Nhạc.
Chỉ là hắn làm sao cũng không thể ngờ, Bạch Nhạc lại rớt ở phía sau.
- Dương huynh, ngươi thảm thật đấy.
Liếc mắt nhìn bộ dạng bây giờ của Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc nhịn không được cười ra tiếng.
Cẩm bào vốn quý giá giờ đây đã bị làm cho rách rưới, không chỉ nhuộm lên không ít máu tươi, trên thân còn có không ít vết thương, búi tóc cũng bị đánh loạn, dùng mặt xám mày tro để hình dung đều không chút nào nói quá.
Bị Bạch Nhạc trào phúng như thế, Dương Bằng tức thì hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi còn tâm tư nói mát, Bạch Nhạc, ngươi có còn nhân tính nữa không?
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, ánh mắt Bạch Nhạc thuận thế nhìn tới đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông phía đối diện.
Rất nhanh, Bạch Nhạc liền từ trong đám người kia tìm ra hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đào tẩu khỏi tay mình khi trước.
- Hai vị, chúng ta lại gặp mặt. . . Thất Tinh Tháp này đúng là nhỏ thật!
Lời tuy nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai đối phương lại có thể nghe ra sát khí đáng sợ vạn phần.
Vô thức giật lùi ra sau một bước, nhớ tới bây giờ bên cạnh mình còn có rất nhiều đồng bạn, hai người mới lần nữa phồng lên lá gan, quát nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bạch Nhạc, dù ngươi có toàn thân là sắt, lại đánh được mấy cân đinh, ta khuyên ngươi tốt nhất bớt quản nhiều chuyện, chúng ta có thể thả cho ngươi bước lên tầng thứ ba.
Mặc dù cũng hận Bạch Nhạc đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn hắn hiểu được sự lợi hại của Bạch Nhạc, nhân vật thế này, muốn cường hành ngăn lại, tất phải trả ra đại giá cực lớn.
Đã như thế, không bằng chủ động lùi một bước, nhường cho Bạch Nhạc đi qua.
Chỉ cần khống chế đại cục, chỉ lọt lưới mỗi mình Bạch Nhạc, căn bản không tính là gì.
Lời này của đối phương khiến chúng đệ tử chính đạo tại trường không khỏi cả kinh.
Mặc dù trước đó bởi vì chuyện Văn Trạch, đám đệ tử chính đạo này đều biết Bạch Nhạc, nhưng ấn tượng đa phần chỉ dừng ở Bạch Nhạc may mắn đáp lên quan hệ với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, còn về Bạch Nhạc rốt cuộc thực lực đến đâu, lại không mấy người để ý.
Nhưng giờ đây, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia lại chủ động nhường đường cho Bạch Nhạc đi qua, bọn hắn sao không kinh hãi cho được?
- Các ngươi nhường ta đi qua?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc hừ lên khinh thường:
- Đừng nói dễ nghe như vậy, ta muốn đi, bằng vào các ngươi, liệu có ngăn được không?
- . . .
Ánh mắt lướt qua đám người trước mặt một lượt, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta muốn phân ra thắng bại với người Huyết Ảnh Ma Tông bại, các ngươi có gan động thủ một phen không?
Trước khi Bạch Nhạc tới, bọn Dương Bằng đã có không ít người bị Huyết Ảnh Ma Tông giết chết, hoặc bức lui ra Thất Tinh Tháp, đương nhiên, còn có người đến sau mới chạy tới, nhưng tính đi tính lại, số còn đứng được ở đây chẳng qua chỉ hơn mười người mà thôi.
Khoan nhắc tới thực lực chênh lệch, chỉ từ nhân số đã thấy không chiếm ưu thế.
Cũng chính vì vậy, nghe được lời này của Bạch Nhạc, chúng nhân không khỏi ngơ ngác, trong mắt thoáng hiện vẻ ngập ngừng.
Rốt cuộc, bọn hắn đa phần không phải người Thất Tinh Tông, một khi động thủ, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bạch Nhạc nói rất dễ nghe, nhưng trên thực tế, rốt cục có mấy phần thực lực, bọn hắn đều không quá rõ ràng, tùy tiện đồng ý động thủ một phen chưa hẳn đã có kết cục tốt.
Thấy chúng nhân do dự, Bạch Nhạc lại không nóng nảy thúc giục.
Tuy hắn có lòng trợ giúp những người này, nhưng chí ít cũng phải xác định xem những người này có đáng để giúp hay không! Nếu bọn hắn ngay cả chút huyết tính và đảm lượng đều không có, chỉ biết hi vọng há miệng chờ sung, hắn cần gì phải mạo hiểm ra tay!
Rốt cuộc, hắn và những người này không thân không quen, cũng không có bất cứ giao tình nào cả.
- Các ngươi còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ thật cam tâm bị đám nhãi nhép ma đạo này khi dễ? Muốn người khác coi trọng, chí ít phải coi trọng chính mình mới được, Huyết Ảnh Ma Tông nhiều người như vậy, chẳng lẽ các ngươi còn muốn Bạch Nhạc một thân một mình quét dọn hết thảy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt đảo qua trên thân chúng nhân, Dương Bằng không khỏi phẫn nộ quát lên:
- Ta bất kể các ngươi muốn thế nào, riêng ta nhất định phải kề vai chiến đấu với Bạch huynh, cùng lắm thì chết thôi, còn sợ cái gì!
Dương Bằng hô lên như thế, nhất thời kích lên huyết tính trong lòng không ít đệ tử chính đạo, cả đám dồn dập cùng theo Dương Bằng đứng ra:
- Nguyện theo hai vị kề vai chiến đấu!
Càng lúc càng nhiều người đứng ra, rất nhanh liền hình thành hiệu ứng đám đông, số còn đong đưa bất định cũng theo sát đi ra.
Thoáng chốc ngắn ngủi, trừ một hai tên chết nhát ra, những người khác đều đã đứng ở sau lưng Bạch Nhạc, sát khí đằng đằng đối chọi với đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.
- Không biết tự lượng sức!
Hừ lạnh một tiếng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông dẫn đầu ra tay trước, hung hãn tấn công về phía Bạch Nhạc.
Đừng thấy trước đó nói chuyện có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng rõ ràng, một khi để cho Bạch Nhạc đoàn kết những người này lại, ắt sẽ mang đến cho bọn hắn phiền hà cực lớn!
Dù sau cùng có thể thắng, tất cũng phải trả giá thảm trọng, điều này tuyệt đối không phù hợp với dự tưởng ban đầu.
Chỉ có trước một bước ra tay, lấy thủ đoạn lôi đình thủ đánh đau, đánh sợ những người này, như vậy mới có thể triệt để tan rã liên minh của đối phương, tới khi đó, dù Bạch Nhạc có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chỉ còn nước ảo não rời đi.
Oanh!
Chớp mắt, tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đồng loạt ra tay, ma uy ngập trời.
Ngay cả Bạch Nhạc, khắc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy áp lực cực lớn.
Đây không phải là một hai người, mà là tận mười mấy cao thủ Linh Phủ hậu kỳ.
Thoáng chốc, song phương liền hung hăng va vào nhau, điên cuồng triển khai chém giết.
Trong đám đông, Bạch Nhạc hệt như một thanh lợi kiếm, hung hăng cắm vào trong trận thế đối phương.
Lấy thực lực mà luận, đám đệ tử chính đạo này hiển nhiên không bằng được đối phương, muốn thủ thắng, hi vọng duy nhất nằm ở trên thân Bạch Nhạc, hắn tất phải triển hiện ra thực lực vô địch, đâm xuyên trận hình đối phương, thắp lên hi vọng thắng lợi cho người khác, chỉ vậy mới có thể tiếp sức giúp đám người này kiên trì đi xuống.
Một khi Bạch Nhạc bại trận, thậm chí chỉ là thế công bị ngăn trở, để cho đối phương vây khốn, khả năng sẽ khiến chiến cuộc triệt để băng bàn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, bản thân điều này chính là một trường đánh bạc, cược hắn có thể một kiếm vô địch, đánh tan hết thảy đối thủ trước mắt.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro